Ngay sau khi kết thúc hội nghị bí mật tại chính sự đường không được bao lâu, một chiếc xe ngựa liền nhanh chóng chạy ra khôi Đại Minh cung, trong xe ngựa là tả tướng Trương Quân đang ngồi, hắn híp mắt nhìn ra ngoài của sổ xe.
Đang có suy nghĩ trong đầu.
Ai củng không biết hắn suy nghĩ cái gì?
Sau khi xe ngựa chạy ra khói Đại Minh cung liền chậm dần lại, tựa như đi dạo bình thường vậy, chậm rãi mà chạy trên đường cái quan, Trương Quân vẫn có chút chưa thể đưa ra được quyết định.
Hắn tựa như một người lái thương cực kỳ khôn khéo, lúc nào củng sẵn sàng chớp lấy thời cơ.
Buổi họp chính sự đường lúc sáng khiến cho hắn bất ngờ phát hiện được bí mật của Bùi Mân.
Thì ra giữa Bùi Mân và Lý Khánh An củng có chỗ không họp nhau.
Bùi Mân không ngờ lại muốn cho Quách Tử Nghi vào chính sự đường, mà không phải là Lý Khánh An.
Điều này khiến cho Trương Quân rất kinh ngạc.
Hắn lập tức ý thức được, đây là một cơ hội, đây là một cơ hội có thể thể lật đổ Bùi Mân.
Để hắn lên thay chức hữu tướng.
Nhiều năm qua.
Thăng làm hữu tướng cho tới bây giờ vẫn luôn là sự kỳ vọng lớn nhất của Trương Quân, từ thời của Lý Lâm Phổ, hắn liền vẫn hy vọng có thể thay thế được Lý Lâm Phổ, nhung cuối củng thay thế Lý Lâm Phổ lại chính là Dương Quốc Trung, mà không phải hắn Trương Quân, điều này làm cho Trương Quân thất vọng vô củng.
Theo sự không ngừng biến đồi của thế cục triều đình, hắn củng không ngừng điều chinh lập trường và vị trí của minh, cuối củng hắn lựa chọn Lý Khánh An.
Hắn đã ý thức được Lý Khánh An sẽ nắm trong tay chính quyền Đại Đường trong thời gian dài.
Trương Quân và Bùi Mân chưa bao giờ là đồng minh cà, ngay cà hiện tại củng không phải, so với Bùi Mân, thì Trương Quân càng giống một chính khách hơn.
Trên thực tế hắn chính là một chính khách, đầu cơ, đoạt quyền, phát động cuộc đấu tranh quyền lực, đây đều là sờ trường của hắn.
Chính vì thú thú đoạn giỏi về đầu cơ này của hắn.
Mới khiến cho Trương Quân trờ thành con lật đật không bao giờ ngà của chính trường, về phần bào vệ lấy quyền tướng quốc, hạn chế quân quyền, hắn không có hứng thú.
Xe ngựa đã chậm rãi đi tới đại lộ Chu Tước, lúc này, trong lòng Trương Quân củng dần dần đưa ra được quyết định rồi, cơ hội này hắn quyết không buông tha.
Nghĩ vậy, Trương Quân vẫy tay một cái, một gã thị vệ tâm phúc tiến lên.
Nói: “Xin tướng quốc dặn dò!”
“Ngươi đi đến đại doanh bên ngoài thành một chuyến, tìm Lý Khánh An, nói với hắn...”
Thế gian không có bức tường nào là kín gió cà, tin tức chính sự đường mờ cuộc họp bí mật về việc quân Sóc Phương vẫn bị người có lòng truyền tới tai Lý Khánh An, cho dù Lý Khánh An không biết nội dung cụ thế của cuộc họp đó, nhưng hắn cho rằng bàn thân việc bí mật mờ cuộc họp đã rất có vấn đề rồi, chính sự đường muốn làm cái gì? Muốn nhận biên quân đội của Quách Tử Nghi sao?
Nếu nói thái độ không muốn khuất phục của Quách Tử Nghi khiến cho Lý Khánh An còn có sự kính nê, thì thái độ mập mờ của chính sự đường đối với việc này đã khiến cho Lý Khánh An này sinh trong lòng một sự cành giác.
Có lẽ do nguyên nhân là Lý Khánh An thường xuyên ở biên cương.
Hắn đối với lưu trình chính vụ của chính sự đường củng không hiểu rõ cho lắm, nhung có một nguyên tắc hắn vẫn nắm chắc, đó chính là quân quyền, bất kỳ thứ quyền lực gì hắn đều có thể tạm thời giao cho chính sự đường, duy chi có quân quyền thì hắn luôn nắm chặt ở trong tay.
Lý Khánh An chắp tay sau lưng chậm rãi bước đi thong thà ở trong lều lớn, việc Quách Tử Nghi vào kinh nằm trong sự suy đoán của hắn.
Nhung thái độ của chính sự đường lại ở ngoài dự liệu của hắn.
Hắn còn tưởng rằng Bùi Mân sẽ đến thương lượng với hắn trước cơ! Kết quà không phải vậy, Bùi Mân không ngờ lại muốn vòng qua hắn Lý Khánh An, trực tiếp chi huy quân đội.
Lý Khánh An không khỏi cười lạnh một tiếng, Bùi Mân củng không tránh khôi quá nóng vội rồi! Quá sớm đề lộ ra ý đồ của hắn.
Một sự kiện của Quách Tử Nghi lại không ngờ bộc lộ ra một sự không ăn khớp giữa
Hãn và chính sự đường, không biết hãn có phải là phải cảm tạ việc Quách Tử Nghi vào kinh không đây?
Lúc này, bên ngoài lều lớn truyền tới tiếng bẩm báo của binh sĩ.
“Đại tướng quân, hữu tướng quốc tới rồi.
Muốn gặp Đại tướng quân.”
Lý Khánh An gật đầu nói: “Hãy cho hắn vào đi!”
Tuy rằng lúc này trong lòng Lý Khánh An vô củng bất mãn với Bùi Mân.
Nhưng hắn đồng thời củng không tin Trương Quân.
Thử thủ đoạn đâm lén sau lung người khác của Trương Quân khiến cho hắn càng thêm cảnh giác.
Hắn cần phải hòi cho rõ sự tình, đó thật ra là ý của ai?
Lát sau.
Bùi Mân ở dưới sự dẫn dắt của hai gã thân binh, tâm trạng thấp thỏm không yên mà đi vào.
Thái độ của Lý Khánh An đối với hắn trước giờ luôn rất kính trọng, mỗi lần đều đích thân ra nghênh đón cả.
Mà bậy giờ hắn không chi không ra nghênh đón.
Hơn nữa không ngờ ngay cả một chừ “Mời” củng không có.
Bùi Mân đã nhạy cảm mà ý thức được, Lý Khánh An rất có thế đã biết việc chính sự đường mờ cuộc họp thương thảo việc quân Sóc Phương.
Vừa bước vào lều lớn.
Chi thấy Lý Khánh An ngồi ở phía sau ghế chù soái, ánh mắt lạnh lủng mà nhìn vào hắn.
Trong lòng một phen run rẩy, liền bước lên phía trước thi lề nói: “Ta có việc muốn củng thương lượng với Đại tướng quân, đặc biệt đến bái phòng!”
“Ngồi đi!”
Lý Khánh An chi tay vào chiếc ghế bên cạnh, thái độ vô củng lành đạm.
Bùi Mân sửa sang lại y quan một chút, ngồi xuống, lúc này tâm trạng hắn đã bình tình trờ lại.
Hắn đường đường chính chính tới gặp Lý Khánh An.
Không thẹn với lương tâm.
Thì làm sao phải sợ?
“Bùi tướng quốc, nghe nói buồi sáng chính sự đường thảo luận việc quân Sóc Phương, là như vậy sao?”
Trong lòng Bùi Mân âm thầm thờ dài.
Bá quan triều đình muốn một lòng quấn lại thành một sợi dây thừng vừng chắc quả thật rất khó, vẫn luôn có kẻ khác lòng, không biết lần này đây lại là ai lén báo với Lý Khánh An đây?
Ánh mất của Lý Khánh An sức lạnh, khiến cho hắn không rành nghĩ nhiều, Bùi Mân liền thăng lưng lại mà nói: “Đại tướng quân nói không sai, buổi sáng chính sự đường quà thật thào luận việc quân Sóc Phương.”
“Hừ!” Lý Khánh An khe khẽ hừ một tiếng nói: “Bùi tướng quốc không nghĩ rằng chính sự đường đang vượt quyền hạn sao?”
Bùi Mân biết Lý Khánh An sẽ hỏi như vậy, hắn nghiêm trang nói: “Nếu Đại tướng quân nghĩ như thế, thì Đại tướng quân sai lầm rồi.
Chính sự đường không hề thảo luận tới quân vụ của Sóc Phương, mà là thảo luận việc Quách Tử Nghi về xin chuyển hai vạn hộ dân Quan Nội đạo sang Linh Châu.
Ta cho rằng chúng tôi không hề vượt quyền, điều này quà thật là thuộc quyền quản hạt của chính sự đường, củng như Đại tướng quân muốn chuyển ba mươi vạn hộ dân Trung Nguyên sang An Tây vậy thôi.
Lúc ấy củng là do chính sự đường thảo luận quyết định.”
Những lời nói căn cứ xác đáng rành ràng không làm thay đổi định luận của Lý Khánh An.
Hắn chậm rãi nói: “Bùi tướng quốc, ta hi vọng ngươi có thể hiểu được sự nhượng bộ mà ta đã làm ra, ta lấy tư thế thiên uy nhập chủ Quan Trung, không hề một chân đạp lên Hàm Nguyên điện, củng không tự phong làm giám quốc, càng không độc chiếm chính sự đường, bày vị tướng quốc chính sự đường đều là mong đợi của mọi người.
Ngược lại, ta không dủng quân quyền ép chính quyền, không can thiệp quyền hành của chính sự đường, ta hi vọng nhượng bộ của ta làm cho chính cục của Đại Đường có thể giữ ở một mức bình ổn.
Đây là một sự cân bằng, là một sự ăn ý đạt đường giữa hai bên quân chính chúng ta.
Nếu như chính sự đường muốn phá vỡ sự cân bằng này.
Muốn hủy hoại sự ăn ý này, vậy thì Bùi tướng quốc, ta sẽ rất đáng tiếc mà nói với ngươi rằng.
Ta phải giải tán chính sự đường.
Đế cho bá quan tái tiến cử tân tướng.
Bùi tướng quốc có muốn như vậy không?”
Trong lời nói của Lý Khánh An mang một sự đe dọa nghẹt thờ, làm cho trong lòng Bùi Mân củng vô củng bất đắc dĩ.
Nhưng hắn củng không muốn nhượng bộ, bèn nói: “Tấm lòng không can thiệp chính trị của đại tướng quân làm cho bọn ta vô củng kính phục, bọn ta củng không có ý bất kính với đại tướng quân, nhưng mà về việc di dời dân chúng Quan Nội đạo sang Linh Châu, quả thực là chức trách thuộc về chính sự đường, đương nhiên, di dời dân chúng củng sẽ dính dáng đến quân phương, vì vậy buổi sáng chúng ta không hề đưa ra bất kỳ quyết định nào, mà là nhất trí cho rằng nên nghe xem ý kiến của đại tướng quân một chút, đây chính là mục đích mà ta bây giờ đến bái phông đại tướng quân.”
Nói xong.
Bùi Mân lấy ra sớ tấu của Quách Tử Nghi.
Đưa cho thân binh bên cạnh, thân binh đã chuyển lại cho Lý Khánh An.
Lý Khánh An cầm sớ tấu lên lật lật.
Quà thật chăng khác mấy so với những lời của Bùi Mân, tuy nhiên bên trong vẫn là có một số tiểu tiết có liên quan đến hắn.
Chẳng hạn như Quách Tử Nghi hi vọng đem đài phong
Hòa tọa lạc ở Diên Châu phía bờ tây Hoàng Hà kéo dài mãi đến Sóc Phương, để phòng ngừa An Lộc Sơn một lần nữa xâm phạm Quan Nội đạo, điều này chính là quân vụ thuộc sự quản hạch của hắn Lý Khánh An.
Nhưng Lý Khánh An củng không nói thêm gì nữa.
Hắn đẩy sớ tấu trên bàn một cái.
Trả lại cho Bùi Mân.
Hắn vẫn bình tĩnh nói: “Nếu Quách Tử Nghi đã một lòng muốn bẩm báo với chính sự đường, vậy thì ta củng không còn cách nào, hắn là quân Sóc Phương, ta không thé xen vào chuyện của hắn được, việc này ta không muốn biết, Bùi tướng quốc củng không cần thương lượng thêm với ta nữa, được rồi, nếu không còn việc gì khác, Bùi tướng quốc xin về đi! Ta còn có quân vụ bên minh, sẽ không giữ Bùi tướng quốc nán lâu nữa.”
Bùi Mân âm thầm thờ dài một tiếng, cho dù Lý Khánh An thái độ lấn át cứng rắn.
Nhung hắn không muốn thoái nhượng về mặt nguyên tắc, hắn thấy không thể nào tiếp tục bàn tiếp nữa.
Chi đành đứng dậy nói: “Vậy thôi được! Ta xin cáo từ đây.”
Lý Khánh An không nói lời nào, đợi Bùi Mân cáo từ đi khói, hắn từ từ đi đến trước cửa trướng, nhìn vào bóng dáng của Bùi Mân đi xa.
Hắn khẽ thờ dài: “Lương thần cao sĩ.
Đáng tiếc không hợp thời chưa đúng lúc a!”
Những việc xày ra trong hai ngày tiếp theo đó, củng đều nằm trong kế hoạch lịch trình của Quách Tử Nghi.
Quách Tử Nghi đã yết kiến tân đế và thái hậu, chính thức thuật chức với chính sự đường, lại bái phỏng một số nguyên lão đã lui ấn trong kinh, nhung hắn thủy chung không có tói gặp Lý Khánh An một lần nào cà, ở trong kế hoạch lịch trình của hắn không có sắp xếp việc gặp mật với Lý Khánh An.
Nhưng Lý Khánh An củng không có hỏi đến bất kỳ việc gì của Quách Tử Nghi cà, bèn giống như việc Quách Tử Nghi vào kinh không có liên quan gì đến hắn cà.
Nhưng những việc kỳ quái củng đồng thòi xảy ra.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Chính sự đường nhậm mệnh Hà Tây tiết độ phủ trưởng sứ Thôi Bình làm môn hạ thị lang.
An Tây chú tiền sứ Lưu Yến được nhậm mệnh làm hộ bộ thị lang phán độ chi lang trung.
Ngay lúc mà mọi người tưởng rằng đây là sự nhượng bộ của chính sự đường đối với Lý Khánh An, một tin tức bên lề càng làm cho người ta cám thấy hứng thú được truyền ra: Vốn dĩ Lý Khánh An vào ngày hôm sau cưới Bùi Uyển Nhi, chính thức kết thông gia với Bùi gia.
Thì bị Lý Khánh An viện cớ chờ đợi ngày tốt, vô kỳ hạn mà aác lại rồi.
Hắn không nói, thì không có ai biết ngày lành tháng tốt của hắn rốt cục là khi nào?
Bên trong Bùi phú, Ninh Châu thái thú Bùi Dương thuật lại với phụ thân tin tức mà hắn có được từ bên thông gia là trung thư thị lang Lô Hoán.
Con trai của Bùi Dương - Bùi Tuấn đã cưới con gái của Lô Hoán.
Lô Hoán nói cho hắn biết, tộc huynh của hắn hữu tướng quốc Bùi Mân suất lĩnh các tướng quốc chính sự đường, đang đối kháng lại với Lý Khánh An về việc của Quách Tử Nghi.
“Phụ thân, Lô thị lang nói việc này ở trên bề mặt nhìn lên thì tựa như không gió không sóng gì; Nhung trên thực tế sóng ngầm đang âm ĩ.
Lý Khánh An rất nóng giận với việc này, nghe nói đã trở mặt với Bùi Mân rồi.”
“Ta đã biết là hắn đang phá hông đại sự của Bùi gia!”
Bùi Tuân Khánh tức giận đến vỗ mạnh xuống bàn một cái: “Rầm!” Một tiếng vang lên.
Bút mực giấy nghiêng trên bàn giấy củng bị nhày dựng lên theo, hắn hận đến ngứa cả hàm răng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Kẻ này tự cho mình là thanh cao, cứ tường là quyền lực của chính sự đường là tối cao sao? Hừ! Bùi gia chúng ta sớm muộn gì củng sẽ chết ở trên tay của hắn thôi.”
Bùi Dương chính là phụ thân của Bùi Uyển Nhi, hắn là quay về kinh tham gia ngày cửu cừu tế (*ngày cúng tế thứ 81 - ý là 9x9=81 ngày) của bá phụ Bùi Khoan, vừa lúc gặp phải chuyện này.
Tuy rằng phụ thân Bùi Tuân Khánh rất hận Bùi Mân.
Nhung Bùi Dương lại ở một mức độ nào đó thì lại rất tán thành cách làm của Bùi Mân.
Hắn đối với cách làm của phụ thân một lòng chi lo lắng cho lợi ích của gia tộc.
Không lo lắng cho đại cục triều đình củng hơi có chút cho là không đúng.
Hắn liền khuyên phụ thân nói: “Phụ thân.
Bùi Mân làm như vậy kỳ thật củng có đạo lý nhất định của nó, từ khi Lý Long Cơ dủng đại học sĩ nội các từ trong cung phát chiếu chi.
Xén đi quyền lực của trung thư môn hạ.
Quyền của tướng quốc bèn luôn ở trong trạng thái yếu thế.
Lý Khánh An với tư thái của quân phiệt cưỡng chế mà nhập chú Trung Nguyên.
Nếu tương lai hắn đãng cơ, nhất định sẽ càng nghiêm khắc hạn chế quyền của tướng quốc, mà hiện tại hoàng đế tuôi nhỏ, chính là lúc chính sự đường tái thành lập lại chế độ.
Nếu thực sự chờ sau khi Lý Khánh An bình định thiên hạ, thuận thế đãng cơ, khi đó mới tăng mạnh quyền của tướng quốc, chi sợ là củng đã muộn màng rồi, cho nên ở vào thời điểm then chốt này, Bùi Mân và chính sự đường nhất quyết không thể nhượng bộ được.”
“Ngươi biết cái thá gì!”
Mật của Bùi Tuân Khánh đỏ bừng, gân cổ lên mà rống: “Cái gì trủng kiến quyền của tướng quốc, chính sự đường có khi nào từng nắm giữ qua quân quyền đâu chứ? Hắn Bùi Mân chi là giới thư sinh, hắn tưởng rằng lôi kéo một Quách Tử Nghi là có thể đối kháng lại được với Lý Khánh An hay sao? Hắn tường rằng tất cà mọi người đều úng hộ hắn cả sao? Ngu xuẩn a! Tên Trương Quân kia là ai.
Hắn sẽ ủng hộ Bùi Mân? Trài qua nhiều năm tiếp xúc như vậy, còn không có nếm được mùi hay sao, Trương Quân đang mượn gió bè mãng, đem cái tên ngu xuẩn đó đầy xuống vực sâu.
Hắn muốn xuống vực sâu thì củng là chuyện của hắn.
Đằng này lại còn muốn liên lụy Bùi gia, liên lụy cháu gái của ta.
Ngu xuẩn a! Chưa gặp ai lại ngu xuẩn như vậy cà.”
“Thế phụ thân nói, chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”
Bùi Tuân Khánh nặng nề mà thở dài, ép buộc chính mình tinh táo lại, lúc này mới chậm rãi nói với đứa con trai: “Nếu ta đoán không sai.
Trương Quân đã bán đứng Bùi Mân rồi.
Hiện tại xem như bình lặng, nhưng ta đã ngửi được điềm báo trước của cơn bão táp sắp đến.
Ta đoán chừng lần này Bùi Mân khó bào toàn rồi, cho dù tạm thời không ngã.
Chi sợ chức vị hữu tướng của hắn củng làm không được lâu đâu.”
“Thật sự nghiêm trọng đến vậy sao?”
Bùi Dương còn có chút không tin nói: “Phụ thân có phải là đã quá đề cao Lý Khánh An rồi hay không?”
Bùi Tuân Khánh kinh ngạc mà nhìn đứa con trai, hắn không nghĩ rằng đứa con trai lại nói ra câu nói như thế, hắn muốn nổi giận nhung lại nổi giận không được, chi đành nhẫn nại mà nói với đứa con trai: “Con và Bùi Mân giống nhau cà.
Trong tận xương tủy củng đều có cái tật của đệ từ thế gia là thanh cao và tự phụ.
Các ngươi đều khinh thường Lý Khánh An, nghĩ rằng hắn chẳng qua là quân phiệt của một phương thôi, dựa vào thế mạnh của quân sự mới có được địa vị của hôm nay.
Các ngươi đều quá tự cao tự đại rồi.
Ta chi nói cho con một việc, con có biết vì sao Thôi Hoán rõ ràng đã bị Lý Khánh An quật ngã rồi.
Nhưng vì sao sau đó hắn lại một lần nữa nhập chủ chính sự đường trờ lại? Con có biết được nội tình bên trong đó không?”
Bùi Dương nhướng mày nói: “Chẳng lẽ đó không phải là kết quà mà sau đó Lý Khánh An đã thỏa hiệp với Lý Hanh sao?”
“Thỏa hiệp? Hừ!”
Bùi Tuân Khánh hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu là ý của Lý Hanh, thế thì sau đó vì sao Thôi Hoán lại trờ thành người của phe Triệu vương, con đã nghĩ tới chưa?”
Bùi Dương có chút hiểu ra rồi: “Ý của phụ thân là...”
“Con đã hiểu rôi chứ! Kỳ thật sau khi Lý Khánh An quật ngã Thôi Hoán rôi.
Lại lén lúc lôi kéo người này, trước tiên dạy cho hắn một bài học thật cay, lại cho hắn lợi lộc, như vậy liền đem Thôi gia nắm gọn trong tay của chính mình.
Sau đó là đồng ý kết thông gia với Bùi gia.
Đem Thôi, Bùi hai nhà đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Con hãy ngẫm lại xem.
Hắn vì sao lại đột nhiên điều Thôi Bình nhập kinh, xuất nhậm môn hạ thị lang.
Thôi Bình là người thế nào?”
Bùi Dương bỗng nhiên bừng tinh ra.
Thôi Bình là con trai Thôi Ngụ, thuộc dòng chinh thống của Thôi gia.
Do quan hệ với gia trường của gia tộc là Thôi Hoán không tốt.
Mà ba năm không được tế tổ, hắn liên thốt ra: “Con hiểu ra rồi, Lý Khánh An là muốn dủng Thôi Bình thay thế Thôi Hoán!”
“Con hiểu ra rồi chứ! Đây là cái gì.
Đây chính là thuật đế vương.”
“Thế Bùi gia của chúng ta thì sao?” Bùi Dương thất kinh hỏi.
Lúc này, trên nét mật của Bùi Tuân Khánh xuất hiện một tia rạng rỡ khó có thể phát hiện được, cười nói: “Ta cho rằng Lý Khánh An sẽ điều Bùi Miện vào kinh, nhưng hắn lại điều Lưu Yến.
Điều này nói rõ ra rằng trong lòng hắn đã chọn được người của Bùi gia rồi.”
“Có thể là Bùi Du hay không?”
Bùi Tuân Khánh liếc mắt nhìn đứa con trai một cái.
Hắn lắc đầu.
Thán nhiên nói: "Bùi Du tuổi còn quá trẻ.
Hai mươi năm sau có lẽ dủng được, còn hiện tại thì.
Hắn cần một người lớn tuổi hơn.
Cay độc một chút, lõi đời một chút, con trai của ta đã hiểu ra chưa?
Các hạng mục trong hành trình của Quách Tử Nghi ở kinh thành đã đến hồi kết thúc.
Qua hai ngày nữa hắn bèn phải về Linh Châu rồi.
Buổi chiều hôm đó, hắn bỗng nhiên nhận được thông báo của chính sự đường, gọi hắn đến Tử Thần điện tham dự cuộc họp, tiếp tục thương thào việc di chuyển quân hộ.
Trong lòng Quách Từ Nghi mừng rỡ, chuyện này vẫn còn chưa có kết luận, hôm nay chính sự đường hẳn là sẽ cho hắn một câu trả lời thuyết phục rồi.
Ông lập tức hăng hái mà đi tói Tử Thần điện, hội đường thương nghị được đặt ở nội điện bên hông.
Trong điện đã có đến gần trăm vị đại thần đang ngồi, những chức quan trên chính ngũ phẩm củng đều đã tới rồi, bá quan tụ tập một chỗ, thậm chí ngay cà Thẩm thái hậu củng xuất hiện sau tấm rèm trong điện.
Quách Tử Nghi đã tới hơi trễ một chút, có quan viên dẫn dắt hắn ngồi vào một chỗ trống ở trên.
Quách Từ Nghi khiêm tốn gật đầu chào mọi người, ngồi xuống.
Ngay chính diện của ông chính là Bùi Mân.
Chi thấy hắn mặt trầm như nước, vè mặt không hài lòng.
Quách Tử Nghi ngần ra.
Lúc này hắn mới phát hiện Lý Khánh An củng ngồi trong đó, hắn ngồi ở vị trí đầu tiên, trong ánh mắt mang một ỷ cười bình thản.
Trong lòng Bùi Mân vô củng bất đắc dĩ.
Vốn dĩ hôm nay thảo luận và đồng thời thông qua việc hai vạn hộ di dân của Quan Nội đạo tới Linh Châu.
Nhưng cuối củng Lý Khánh An đã tò thái độ.
Do phần lớn dân chúng Quan Nội đạo củng đang tham gia việc tu kiến Đường trực đạo, hơn nữa Quan Nội đạo còn có năm vạn hộ dân phải di chuyển sang An Tây, những việc này củng đều chưa xong.
Nếu hiện tại liền di dời hai vạn hộ dân sang phía bắc, thì nhất định sẽ ảnh hường đến việc xây dựng Đường trực đạo.
Củng sẽ ảnh hường đến việc Hán hóa An Tây.
Lý Khánh An liền đề nghị.
Có thể trên nguyên tắc đồng ý di dân.
Nhưng nhất định phải đợi đến khi xong việc xây dựng Đường trực đạo mới có thể chính thức thi hành.
Mặt khác, phải ưu tiên thòa màn việc di dân sang An Tây, nói cách khác.
Ít nhất phải đợi tới ba nãm sau đó.
Bùi Mân biết rõ đây là kế hoàn binh của Lý Khánh An.
Nhung hắn củng không thể nói gì hơn.
Dù sao Đường trực đạo và di dân sang An Tây củng đã phê chuẩn trước đó rồi.
Hắn củng chi có thê lăng lặng mà tiếp nhận thôi.
Lúc này, trong điện truyền đến một tiếng chuông thánh thót vang lên.
Hội nghị bắt đầu rồi.
Ngự sử trung thừa Lô Dịch chù trì hội nghị hôm nay đứng lên.
Thi lễ với thái hậu trước rồi nói: “Thái hậu.
Thế thì chúng tôi xin chính thức bắt đầu thôi.”
Phía sau rèm màn Thẩm Trân Châu ôn nhu nói: “Ai gia chi là đến ngồi nghe thôi, không hề tham gia vào chính sự.
Các vị đại thần xin cử tiếp tục.”
Lô Dịch lại gật đầu với Lý Khánh An.
Lúc này mới cất cao giọng nói: “Hội nghị hôm nay là do thiên hạ binh mã đại nguyên soái Triệu vương điện hạ đề nghị mà lâm thời mời dự họp, thương lượng chiến sự của Trung Nguyên, hội nghị phía sau chính thức bắt đầu.”
Nghe câu nói này, đầu óc của Quách Từ Nghi liền “Phật!” Một tiếng, không phải thào luận việc di dân.
Mà là thảo luận việc chiến tranh ở Trung Nguyên.
Đây là chuyện gì đây? Hắn hướng Bùi Mân nhìn lại, Bùi Mân cười khổ một tiếng, tò vẻ chính mình củng không có cách nào.
Lúc này Lý Khánh An đứng lên.
Hắn đưa ra một phần tấu chương nói với mọi người: "Đây là cấp báo mà thái thú Nhan Chân Khanh ở Dịch châu của Hà Bắc đạo sáng hôm nay gửi tới.
An Lộc Sơn đã chiêu mộ ba mươi vạn Hồ binh, tính cả Phạm Dương, binh lực của Lô Long, được xem là năm mươi vạn đại quân, đã đang tiến hành bước chuẩn bị chiến tranh cuối củng.
Sự phản loạn của An Lộc Sơn đã sẵn sàng bủng nồ, mà hiện tại triều đình chi có hai mươi vạn đại quân, đồng thời còn muốn phòng ngự đại quân Nam đường lên bắc nữa.
Như vậy, chống đỡ sự phản loạn của An Lộc Sơn chúng ta sẽ gặp phải sự thiếu hụt nghiêm trọng về binh lực.
Để giải quyết vấn đề thiếu
Hụt binh lực, đồng thời củng vì để chặn An Lộc Sơn ở Hà Bắc, ta đề nghị triều đình lập tức xuất binh Trung Nguyên, hợp nhất mười mấy vạn quân đội của Lý Hanh ở Trung Nguyên.
Ta đã bâm báo với thái hậu rồi, thái hậu đồng ý phương án của ta."
Sắc mặt của Thẩm Trân Châu có chút mất tự nhiên, kỳ thật việc quân quốc đại sự này nàng không có quyền can thiệp, nhung Lý Khánh An nhất định phải đưa ra cờ hiệu của nàng, nàng củng không thể làm gì được, liền cất cao giọng nói: “An Lộc Sơn lòng lang dạ thú.
Thế nhân đều biết, nếu chúng ta thủ Quan Trung không ra.
Như vậy Hà Đông đạo, Hà Nam đạo củng sẽ phải hai tay dâng tặng cho An Lộc Sơn rồi.
Nơi đó dân cư dày đặc.
Đất đai phì nhiêu, nhất định sẽ làm tăng mạnh thực lực của An Lộc Sơn, củng sẽ mang đến vô vàn tai ương cho lê dân của hai nơi đó.
Cho nên ai gia tán thành đề nghị của Triệu vương điện hạ.
Chặn An Lộc Sơn ở Hà Bắc, dủng hết khả năng bào vệ lê dân thiên hạ.
Chuyện này ai gia không quyết định, chính sự đường có thề biểu quyết.”
Vừa dứt lời.
Trương Quân là người thứ nhất giơ lên tay: “Thần tán thần ý kiến của thái hậu.
Đồng ý đề nghị của Triệu vương điện hạ.”
Ngay sau đó Lô Hoán và Vi Thao củng giơ tay lên: “Tán thành!”
Trương Hạo và Vương Tấn trầm tư giây lát, cơ hồ là củng lúc giơ tay lên.
Lúc này, chinh sự đường đã có năm người đồng ý, Bùi Mân và Thôi Hoán cho dù không đồng ý củng không có ý nghĩa rồi, phiếu ủng hộ đã qua nửa.
Lúc này Thôi Hoán củng giơ tay lên.
Bùi Mân củng chi đành gật đầu nói: “Ta củng ủng hộ ngăn địch ở ngoài xa.”
“Tốt!”
Lý Khánh An nói tiếp: “Nếu chính sự đường thông qua.
Thế thì là thiên hạ binh mã đại nguyên soái, ta cần tiến hành bố trí quân sự.
Ta sẽ đích thân dẫn mười vạn quân ra Đồng Quan đi đến Lạc Dương, thu phục Hà Nam đạo, còn phía bắc Thái Nguyên tại Hà Đông đạo mặc dù có một phần binh lực của chúng ta.
Nhưng binh lực mỏng manh, không đủ để thu phục toàn bộ Hà Đông, càng không đủ để chống đỡ An Lộc Sơn xâm lược sang đông.”
Nói đến này, Lý Khánh An quay đầu lại nhìn về phía Quách Tử Nghi nói: “Ta đề nghị.
Quách lão tướng quân có thế kiêm nguyên soái Hà Đông, dẫn đại quân Sóc Phương thu phục Hà Đông, chống đỡ An Lộc Sơn xâm lược sang đông!”.