Trong phiến điện im phãng phắt, tất cả mọi người mãi đến giờ phút này mới hiểu ra điểm mấu chốt của lần hội nghị lâm thời này, xuất binh, xuất binh mới là trọng điểm của hội nghị, tất cả biểu quyết vừa rồi chẳng qua chì để làm nền.
Mục đích thật sự của Lý Khánh An là muốn Quách Tử Nghi xuất binh thường trú tại Hà Đông.
Như vậy thế lực của Quách Tử Nghi trong Quan Nội Đạo sẽ bị nhổ tận gốc.
Mà cả vủng phía tây Hoàng Hà đều sẽ trờ thành phạm vi thế lực của Lý Khánh An.
Dù cho tất cả mọi người đều hiểu rõ lý do thật sự mà Lý Khánh An điều binh, nhung ai củng không nói được lời nào đề phán bác.
Việc Lý Khánh An điều binh là họp tình hợp lý, đối phó An Lộc Sơn không chi là việc của quân An Tây, quân Sóc Phương củng có trách nhiệm.
Lúc này, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Quách Tử Nghi, liệu hắn có chống đối nổi áp lực của Lý Khánh An không?
Quách Tử Nghi không lập tức trả lời ngay, hắn phảng phất như đang nghĩ ngợi gì.
Cúi đầu không nói một câu.
Quách Tử Nghi quả thực không ngờ được Lý Khánh An lại dủng việc này để hạ thù, nhưng khổ cái hắn lại không có lý do gì đề từ chối được, cả phòng ngự Hồi Hột củng không đủ làm lý do đê hắn từ chối.
Hồi Hột giờ đã dời xa đến Mạc Bắc, không có sự ủng hộ của Đường vương triều, người Hồi Hột khó mà hồi phục được đến mức thịnh dủng như năm xưa.
Giờ không còn đường nào để lui, Quách Tử Nghi cuối củng chi đành chậm rãi nói: “Quân Sóc Phương là quân Đường, nguyện nghe lệnh điều động của triều đình.”
Hắn thầm thờ dài một tiếng, vào các thời khắc cuối củng này hắn vẫn bị bại trong tay của Lý Khánh An.
Lúc này quần thần trong phiến điện củng vỗ tay ầm ầm.
Bọn họ vỗ tay vừa mừng cho sự liên hợp giữa quân An Tây và quân Sóc Phương, như thế này
Thì dù An Lộc Sơn thật sự có năm mươi vạn đại quân thì họ củng có quân đội để chống đối đến củng.
Hữu tướng quốc Bùi Mân trong lòng thiểu não cực kỳ, hắn củng biết đây là cú trả đòn của Lý Khánh An.
Bản thân hắn củng đích thân mờ miệng nói, Chính sự đường chi quản chính vụ.
Không quản quân vụ, vậy việc điều binh khiến tướng chính là quân vụ, không phải chính vụ.
Chính sự đường không thể nhúng tay vào.
Trong lòng Bùi Mân than ngắn thờ dài nhưng hắn củng không còn cách nào khác, chi đành đứng dậy nói: “Nếu như Triệu vương điện hạ đã có kế hoạch xuất binh Hà Đông độ vậy Chính sự đường bọn ta củng sẽ cho chuẩn bị hậu cần xuất binh trong thòi gian nhanh nhất, việc này đợi một hồi Chính sự đường sẽ cho triệu tập hội nghị lần nữa để thương thảo, vậy hội nghị hôm nay đến nay là kết thúc.”
“Đợi một lát!” Nhung Lý Khánh An lại đứng phắt dậy nói với mọi người: “Ta còn có một việc muốn thương lượng củng mọi người, xin mọi người hãy yên lặng lắng nghe.”
Bá quan trong đại điện bỗng chốc xôn xao thảo luận, ngoài xuất binh ra liệu Lý Khánh An còn có việc sì đây?
Lý Khánh An từ từ đi đến giừa phiến điện quay sang nhìn mọi người cười nói: “Các vị, hôm nay cho mời tất cả quan viên từ ngũ phàm trờ lên đến đây còn có một việc muốn thương thảo củng mọi người, đó là về quyền hạn của Chính sự đường.”
Trong phiến điện tĩnh lặng đến mức cơ hồ cả cây kim rơi xuất đất củng có thề nghe rõ, “quyền hạn của Chính sự đường”, đấy là những câu chừ nhạy cảm nhường nào, thế mà Lý Khánh An lại có thể thốt ra vào thời khắc này, các vị tướng quốc Chính sự đường nhìn nhau, không ai biết được Lý Khánh An muốn hạn chế quyền hạn gì.
Chi thấy bản mặt Bùi Mân đen sầm lại, trong lòng hắn biết rõ, Lý Khánh An nhất định muốn hạ thủ với hắn đây rồi.
Lý Khánh An nhìn mặt mọi người đều có vè kinh ngạc nghi hoặc, bèn cười nói: “Các vị củng không cần phải quá lo lắng, ta không phải muốn hạn chế quyền lực của Chính sự đường, chi là ta muốn hợp lý hóa quyền lực của Chính sự đường mà thôi.
Như mọi người đều biết, vào thuở ban đầu chấp chính sự bút không phải chi nằm trong tay của một tướng quốc, mà là với hữu tướng quốc là chính, các tướng quốc sẽ luân phiên nắm giữ.
Nhưng từ khi Lý Lâm Phũ lên chức hữu tướng quốc bèn trường kỳ độc chiếm chấp chính sự bút.
Sau đó Dương Quốc Trung kế nhiệm củng độc chiếm chấp chính sự bút như Lý Lâm Phù.
Cá nhân ta thấy như thế sẽ dễ dàng tạo thành một người độc quyền, không có lợi cho các tướng quốc tập thế quyết sách.
Hôm nay ta triệu tập mọi người đến là hi vọng mọi người có thể củng quyết định việc này, chấp chính sự bút sẽ khôi phục lại cựu chế, do mọi người củng luân phiên chấp bút.”
Thông thường mà nói quy tắc chấp chính sự bút sẽ do hoàng đế định đoạt, do hoàng đế Đại Đường còn nhỏ, Lý Khánh An bèn củng Lý Hanh hai người định đoạt.
Chính sự đường do các đại thần ngữ phẩm trờ lên đến tiến cừ.
Còn sự thay đồi cơ cấu quyền lực nội bộ Chính sự đường sẽ do các quan viên ngũ phẩm trờ lên củng quyết định.
Hôm nay hơn trăm quan viên củng có mặt.
Chính là lúc để Lý Khánh An yêu cầu họ củng đứng ra thay đổi quy tắc quyền lực của Chính sự đường.
Cú sốc về lời đề nghị này của Lý Khánh An với Chính sự đường hơn xa việc lệnh cho Quách Tử Nghi xuất binh.
Trong lời đề nghị này khiến bày tướng quốc trong Chính sự đường đều bàng hoàng vô củng, chấp chính sự bút tượng trưng cho quyền tướng quốc, củng có nghĩa là mỗi tướng quốc đều có cơ hội quyền phê chuẩn cuối củng với các việc triều vụ thông thường, mỗi người đều có cơ hội trờ thành hữu tướng quốc.
Thậm chí cả Trương Quân củng bỗng chốc sáng bừng mắt lên.
Dù cho hắn hi vọng mình có thể thay thế chức vụ hữu tướng quốc của Bùi Mân.
Nhưng đợi khi hắn bình tĩnh lại.
Hắn củng biết hi vọng này khó thành hiện thực được, người huynh đệ của hắn
Trượng Tự theo Lý Hanh nam hạ.
Lý Khánh An làm sao còn có thể bổ nhiệm hắn làm hữu tướng quốc.
Nếu như không làm được hữu tướng quốc, vậy thì như Lý Khánh An đã đề nghị lúc này.
Chúng tướng quốc thay phiên nhau chấp quản Chính sự bút.
Như vậy hắn củng sẽ có cơ hội được chấp quản đại quyền.
Trương Quân đã không kiềm nồi sự kích động trong lòng, hắn bèn đứng dậy nói: “Thái Tông hoàng đế năm xưa củng đã từng nói: Thuận nhất nhân chi nhan tình, vi triệu dân chi thâm hoạn, thử nãi vong quốc chi chính dã (*Đường Thái Tông từng xem hai cơ quan Trung thư và Môn hạ là hai cơ quan quyền lực quan trọng trong việc đưa ra các quyết sách quốc gia.
Ông cho rằng hai cơ quan này có nhiệm vụ bồ sung giám sát nhau, khi một bên đưa ra quyết sách chưa hợp lý, thì bên còn lại phải có trách nhiệm phản bác, tuyệt không thể cái gì củng do một người quyết định, như thể sẽ là mối thâm hoạn của dán.
Đấy là cách chấp chính dễ dẫn đến diệt vong của quốc gia.)! Khai Nguyên thịnh thế từ thịnh chuyên thoái, oán hận dân chúng sôi sục.
Tích hại sâu nặng.
Đấy củng là do một người độc tài mà ra.
Đề nghị của đại tướng quân luân lưu chấp chính sự bút.
Khôi phục cựa chế, có lợi cho công bằng như mọi người mong đợi.
Bọn ta đều ắt sẽ toàn lực ủng hộ.”
Thái độ Trương Quân bày tỏ đã được tràng vỗ tay nhiệt liệt tán thường trong điện.
Lý Khánh An gật gật đầu lại nói: “Tả tướng quốc nói chí phải, có thể thay cho tiếng lòng của phần lớn triều thần, nếu như biểu quyết thông qua.
Ta sẽ đề nghị thêm, lấy một tuần làm hạn.
Một tướng quốc sẽ luân phiên chấp chính sự bút mười ngày, không biết chư vị thấy thế nào?”
Tiếng vỗ tay như pháo lại càng quyết liệt hơn.
Trương Hạo củng cười nói: “Kiến nghị của Triệu vương điện hạ thật là đúng với điều mọi người nghĩ, bọn ta kiên quyết ủng hộ”
Lúc này, Lý Khánh An lại quay sang nhìn Bùi Mân mỉm cười nói: “Không biết hữu tướng quốc thấy thế nào?”
Giờ khắc này, lòng Bùi Mân như đã nguội lạnh như tro tàn.
Hắn vạn vạn không ngờ rằng thủ đoạn trả đòn của Lý Khánh An lại cứng rắn đến thế.
Cay độc như thế, khiến hắn đau thấu tim san.
Sắc mặt hắn tái nhợt cắt không còn ra hột máu.
Miệng run run đương vừa định nói sì thì bỗng mắt thấy tối sầm lại, lăn đủng ra bất tinh nhân sự.
“Không xong rồi.
Bùi tướng quốc đã ngất đi.”
Thời gian hội nghị Chính sự đường lúc chiều tuy không dài.
Chi có nửa canh giờ, nhưng lại đã đưa ra hai quyết sách trọng đại.
Một là xuất Hà Đông đạo và Hà Nam đạo, hai là tu sửa cơ cấu quyền lực Chính sự đường.
Hay việc này chi trong chốc lát đã làm trấn động cả triều dã.
Nhất là sau khi hữu tướng quốc Bùi Mân ngất lịm đi ngay trên Chính sự đường, tin này chi trong chớp mắt đã truyền khắp thành Trường An.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Trường An đều ngập tràn các tin ngoài lề.
Trong phù đệ Bùi Mân.
Một ngự y từ trong cung đến đang từ từ bước ra khôi phòng bệnh nói với những nhà đang đứng đợi ngoài cửa của Bùi Mân: “Vấn đề củng không phải lớn lắm.
Chù yếu là do trường kỳ lao tâm lao lực mà nên.
Lại công thêm nhất thời phẫn nộ công tâm nên mới ra nông nỗi này, chi cần nghi ngơi vài ngày thì có thê hồi phục, nhưng nhất thiết phải chú ý, không thể để mệt mỏi quá lần nữa.”
Ngự y sau khi khai bài thuốc đưa người nhà Bùi Mân xong bèn cáo từ đi về.
Bùi Mân đang lặng lẽ nằm nghi trên giường.
Trong phòng còn có vợ hắn ngồi một bên đang cần thận dủng khăn nóng lao mồ hôi trên trán giúp hắn.
Lúc này Bùi Mân mới từ từ mờ mắt ra.
Kỳ thực hắn đã thức dậy từ lâu.
Chì là nỗi đau quá lớn trong lòng khiến hắn vẫn chưa thê đối diện với hiện thực được, mãi đến ngày hôm nay hắn mới thật sự cảm nhận được mặt cay độc của Lý Khánh An.
Tuy Lý Khánh An từ đầu chí cuối không có nhắc đến cái tên Bùi Mân của hắn.
Củng chăng có tiến hành công kích gì hắn.
Nhưng Lý Khánh An lại quy hắn vào hàng của Lý Lâm Phổ, Dương Quốc Trung.
Lý Khánh An đã gieo rắc vào đầu mọi người một cách nghĩ mếu mó, cơ chế luân lưu đế chấp chính sự bút là do Bùi Mân hắn ngăn cản nên mãi mới không được thực hành.
Bùi Mân hắn củng là một kẻ độc tài.
Đấy khiến Bùi Mân không khỏi cảm thấy bi ai từ tận đáy lòng.
Hắn lần này chù trương Chính sự đường tiếp nạp quân Sóc Phương là vì muốn hạn chế quyền lực của Lý Khánh An.
Chính là không muốn để Lý Khánh An độc tài.
Nhung ai ngờ kết quả cuối củng lại bị Lý Khánh An chù trương chia sẻ quyền tướng quốc, còn Bùi Mân hắn lại thành ké độc tài.
Mãi đến giờ phút này Bùi Mân mới từ từ cảm nhận được sự tàn khốc trong đấu tranh chính trị, thế hắn mới phát hiện ra trước giờ mình đã ngây thơ nhường nào, đúng là sự lý tường hóa của ké thư sinh, hắn lại hòng mong dủng quân quyền đế đối kháng với Lý Khánh An chứ.
Thật là ngu xuẩn!
Bùi Mân càng nghĩ ngợi bất giác lúc nào khẽ thờ dài củng không hay, mãi đến khi có tiếng bấm báo hoảng hốt của gia nhân bên ngoài vọng vào: “Lão gia phu nhân.
Triệu vương điện hạ đã đến.
Đến thăm bệnh lão gia!”
“Không gặp!” Phu nhân của Bùi Mân lập tức giận dữ nói: “Ngươi nói với hắn.
Lão gia đến giờ vẫn chưa tinh lại.
Nhà chúng ta không hoan nghênh hắn đến.”
“Phu nhân!” Bùi Mân khẽ giọng ngăn chặn sự vô lề của phu nhân, xong lại quay sang nói với gia nhân: “Ngươi đi mời hắn vào đây đi! Cứ nói là ta bệnh nằm liệt giường.
Không cách nào đích thân ra ngoài nghênh đón được.”
"Lão gia.
Ông...!Bùi phu nhân kinh ngạc thốt lên.
Bùi Mân chi khoát nhẹ tay.
Nói: “Phu nhân, ba lui xuống trước đi! Sự tình không phải như bà đã nghĩ đâu.”
Phu nhân Bùi Mân bất đắc dĩ chi đành lui xuống.
Chi một chốc sau, con trai Bùi Mân - Bùi Tri Lễ dẫn theo Lý Khánh An đi vào phòng bệnh.
Lý Khánh An vừa vào phòng đã quan tâm hỏi han: “Bùi tướng quốc, bây giờ bệnh tình đã đỡ hơn một chút chưa?”
Bùi Mân cười khổ một tiếng: “Đa tạ đại tướng quân đã quan tâm.
Ta đã thấy đỡ hơn rồi.”
Lý Khánh An đi đến bên giường hắn ngồi lại.
Củng thờ dài nói: “Sự kiện để các tướng quốc Chính sự đường thay phiên nhau chấp chính sự bút lần này kỳ thực củng là cách nghĩ bấy lâu nay của ta.
Ta không có thương thảo qua với Chính sự đường mà đã đưa ra.
Việc này ta củng xin lỗi Bùi tướng quốc.”
Dù cho Bùi Mân biết đây chẳng qua là thù đoạn vừa đánh vừa xoa của Lý Khánh An.
Nhung dẫu sao nghe được hai chừ “xin lỗi” từ miệng Lý Khánh An củng khiến trong lòng Bùi Mân dề chịu được chút ít.
Hắn nghe xong bèn cười nói: “Chi là ta không ngờ được đại tướng quân lại phát động chiến tranh Hà Đông đạo và Hà Nam đạo nhanh đến thế.
Ta còn ngờ đại tướng quân ít nhất còn phải tiến hành thêm một số cải cách nội chính, như thể mô phông chế độ phế nô, phế thâu tóm ruộng đất...!Của An Tây, không nhẽ đại tướng quân lại không có dự định này sao?”
Lý Khánh An lắc đầu nguầy nguậy nói: "Việc phế trừ thâu tóm ruộng đất có thể tiếp tục chi ý của hoàng đế Kính Tông, nhưng phế nô thì vẫn chưa phải lúc.
An Tây sờ dĩ phế nô là vì người Hán ở đấy quá ít.
Chúng ta cần phần gấp rút gia tăng các hộ dân người Hán ở khu vực Thông Lĩnh về tây, cho nên mới dủng thủ đoạn quân sự để cường chế phế nô, nhưng ở Trung Nguyên nếu làm thế thì lại quá cấp tiến, như thế sẽ ánh hường đến lợi ích quá nhiều người, hậu quả sau củng chì tổ làm cho các đại hộ của thiên hạ đều bị ép chạy về Nam Đường mà thôi, cho nên chúng ta chì có thể từng bước tiến hành, đợi khi đã san bằng Nam Đường rồi mới từng bước đưa ra chế độ phế nô, đồng thời ra sức cồ vũ công thương để càng nhiều người hơn nữa đều có việc làm để
Mưu sinh nuôi sống gia đình, chi đến Đại Đường cường mạnh đến một mức độ nào đó thì nô lệ ắt sẽ tự động biến mất trong cuộc sống của chúng ta."
Bùi Mân cười cười, cảm thán nói: “Đại tướng quân có thể nói được như thế thì ta củng yên tâm rồi, ta chi sợ đại tướng quân quá cấp tiến, dủng thủ đoạn quân sự đề thúc đây cách làm như của An Tây, mà không biết được rằng tình hình An Tây và Trung Nguyên là hoàn toàn khác nhau.
An Tây có thể làm thế.
Nhưng Trung Nguyên thì lại không thể.”
Lý Khánh An vỗ vỗ tay Bùi Mân.
Thị ỷ hắn cử yên tâm.
Hai người lại ngồi nói chuyện được một lúc, Lý Khánh An mới cười nói: “Hôm nay ta đến thăm, một là muốn hỏi thăm bệnh tình của Bùi tướng quốc, mặt khác ta còn một việc nữa muốn thương lượng củng Bùi tướng quốc.”
“Ngươi cứ nói! Việc gì thế này?”
Lý Khánh An do dự một lúc mới từ từ nói ra những lời khiến Bùi Mân xém chút lại ngất xiu lần nữa.
“Ta hi vọng ngươi có thể chù động từ đi chức vị tướng quốc của Chính sự đường.”
Đầu Bùi Mân bỗng chốc choáng ngợp, mãi một lúc sau hắn mới định thần lại được, ánh mắt hắn nhìn sắc mặt nhạt nước nước lã của Lý Khánh An đầy căm phẫn.
“Ta muốn biết vì sao? Vì sao ta lại phải từ đi chức tướng quốc?”
Bùi Mân có phần đã lộ rõ vé phẫn nộ, hắn biết đây là Lý Khánh An muốn tiếp tục trả đũa hắn.
Chi vì hắn đã phạm đến cực hạn của Lý Khánh An.
Lý Khánh An không dồn hắn vào chỗ chết thì tuyệt không chịu buông tay, hắn thậm chí không tiếc chạy đến nhà mình để mà bức ép.
Như thế quả thực quá đáng hết sức!
Lý Khánh An phảng phất như nhìn thấu sự phẫn nộ của Bùi Mân.
Nhưng hắn chi mỉm cười nói: “Bùi tướng quốc xin hãy bình tình lại.
Sự tình không phải như tướng quốc đã nghĩ đâu.”
Bùi Mân dẫu sao củng là đường đường hữu tướng quốc, dù cho hắn đã lộ vé phẫn nộ, nhưng hắn vẫn cố gắng ép minh phải bình tình lại.
Từng câu từng chừ hỏi: "Vậy
“Rất đơn giản, vì ta củng ủng hộ nguyên tắc quân tướng chế hành của ngươi!”
Lý Khánh An nhìn thấy mắt Bùi Mân bỗng chốc trừng to trợn tròn, hắn chi bình thản mỉm cười nói: “Ngươi sẽ trờ thành một vị danh tướng Đại Đường lưu danh hậu thế, nhung có điều bây giờ vẫn chưa phải lúc!”
Bùi Mân chi thấy trong khóe mũi vừa đắng vừa cay, nước mắt cơ hồ đã kiềm nổi trào ứa ra.
Hắn hoàn toàn hiểu rõ ỷ của Lý Khánh An.
Hắn chi khẽ gật gật đầu nói: “Ta hiểu rồi.
Sáng sớm ngày mai ta sẽ thượng thư từ đi chức tướng quốc trong Chính sự đường.”
“Vậy ngươi có muốn hỏi xem.
Ai sẽ là người thay thế vị trí tướng quốc của ngươi không?”
“Mời đại tướng quân cử nói!”
Lý Khánh An trầm ngầm một hồi.
Bèn lại cười nói: “Ta sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của Bùi gia.
Cho nên người kế nhiệm tướng quốc của Ngươi củng vẫn là người của Bùi gia.”
“Bùi Du?”
“Không! Là Bùi Tuân Khánh...”
Sáng sớm ngày hôm sau.
Bùi Mân với lý do phải yên tĩnh dường bệnh đã chính thức đưa đơn từ chức lên cho Chính sự đường.
Chính sự được củng đã chấp nhận thừ từ chức của hắn rất nhanh, và bồ nhiệm lại hắn với chức thái tử thiếu sư kiêm Đông Cung chiêm sự.
Chính sự đường đồng thời thông qua ứng viên mà Trương Quân đề xuất, bổ nhiệm
Môn hạ thị lang Bùi Tuân Khánh tiếp nhiệm chức Trung thư lệnh, đồng thòi Chính sự đường thông qua biểu quyết chính thức, do Hà Tây tư mã Thôi Bình tiếp quản chứ môn hạ thị lang bị trống ra của Bùi Tuân Khánh.
Mà chế độ cải cách quyền lực bảy tướng quốc luân phiên chấp chính sự bút gây nhiều chú ý này củng được bắt đầu thi hành trong củng ngày, do Trương Quân sẽ là người đầu tiên được nhân Chính sự bút.
Kéo dài trong thời gian mười ngày.
Sau khi Bùi Mân từ chức, Lý Khánh An lại đề xuất ra một sự kiện trọng đại khác, trận chiến đông chinh Hà Đông đạo và Hà Nam đạo chuẩn bị được vén màn.
Hộ bộ phê chuẩn tám mươi vạn thạch lương thực để làm quân lương cho cuộc đông chinh lần này.
Đồng thời còn hạn ngạch một trăm hai mươi vạn quan, củng mười lăm vạn bộ áo giáp, đồng thời ban gần hai mươi vạn binh khí các loại, và vô số các loại vật tư quân dụng khác như lều trại...!Ngoài ra Lý Khánh An lại cho điều ba mươi vạn con chiến mã từ Hà Tây để dủng cho trận chiến đông chinh này.
Về mặt quân đội, chủ soái đông chinh sẽ do Thiên hạ binh mã đại nguyên soái Lý Khánh An xuất nhậm, đồng thời nhậm mệnh Sóc Phương tiết độ sứ Quách Tử Nghi làm hữu phó soái, nhậm mệnh cho Lủng Hữu tiết độ phó sứ Lý Quang Bật vừa mới dẫn hai vạn đại quân tinh nhuệ đến Trường An làm tà phó soái, tổng cộng xuất chinh mười sáu vạn đại quân, trong đó quân Sóc Phương tám vạn, An Tây quân tám vạn.
Quân Sóc Phương phụ trách vượt sông Hoàng Hà xuất binh Hà Đông đạo, còn quân An Tây sẽ đi đường Đồng Quan xuất binh Hà Nam đạo.
Vào ngày mồng hai tháng bảy nguyên niên Khánh Bình, bá quan Chính sự đường tụ tập đông đù tại Bá Kiều Trường An đế tiễn đưa quân đông chinh lên đường, tám vạn quân An Tây hiên ngang hủng dủng thẳng tiến về phía Đồng Quan, còn vào ngày mồng bốn tháng bảy, Quách Tử Nghi lệnh Trình Thiên Lý làm tiên phong, còn bàn thân hắn củng đích thân dẫn tám vạn đại quân tiến về phía bờ Hoàng Hà ở Diên Châu.
Hai đội quân một nam một bắc chính thức vén màn cho cuộc chiến đông chinh cũa quân Bắc Đường..