Trước khi Lý Hanh rút về phía nam.
Hắn có cho bố trí khoáng mười lăm vạn đại quân tại phía Hà Đông đạo và Hà Nam đạo, trong đó Hà Đông đạo vì sau khi An Lộc Sơn thất bại trong Quan Nội Đạo bị bức buông tay, mà hình thế thế lực trống trải, lúc ấy Lý Khánh An và Lý Hanh bèn có thỏa thuận dùng Thái Nguyên làm biên giới Hà Đông đạo tính luôn Thái Nguyên trong đó với một phủ bày châu phía bắc sẽ do Lý Khánh An khống chế, trước mất do đại tướng Lôi Vạn Xuân dẫn một năm ngàn quân trú phòng.
Còn mười châu Hà Đông đạo trờ về nam sẽ do quân Quan Trung của Lý Hanh quản, không những mười châu Hà Đông đạo trờ về nam, thậm chí cà vùng lănh thố rộng lớn Đô Kỳ đạo và Hà Nam đạo đều do Lý Hanh phái mười lăm vạn quân trú thử.
Nhưng khi Vương Tư Lễ của quân Quan Trung đột nhiên chiếm lĩnh Đồng Quan.
Mười lăm vạn đại quân mà Lý Hanh phái ra này cũng bị cắt đứt đường lui.
Phía bấc có An Lộc Sơn đãm đe, phía nam có quân đội Lý Mạo chặn đường họ vòng đến Hán Trung, khiến mười mấy vạn người này đang đâm vào thế cô độc không viện trợ.
Sau khi giải quyết Quách Tử Nghi xong.
Lý Khánh An bèn bất đầu phát động đông chinh, mục tiêu chính là mười lăm vạn đại quân này, hắn muốn thu nạp xong đội quân này trước khi An Lộc Sơn xuất binh, bây giờ binh lực của hắn đang lúc bạc nhược, mười lăm vạn đại quân này cực kỳ quý với hắn.
Hà Nam phũ và Hà Nam đạo khác nhau.
Hà Nam đạo bao gồm cà phía đông Hà Nam cùng một phần Sơn Đông ngày nay, đất đai rộng lớn, còn phía Khai Phong trờ về tây đều thuộc Đô Kỳ đạo, bao gồm Hà Nam phủ.
Trịnh Châu.
Thiểm Châu.
Nhữ Châu.
Hoài Châu...!Đều là các vùng đất chiến đất trong Quan Trung Đại Đường, Hà Nam phủ còn là một phần của Đô Kỳ đạo, chính là mười mấy huyện sần Lạc Dương.
Cho dù Đô Kỳ đạo hay là Hà Nam phủ đi nữa thì đều lấy Đông Đô Lạc Dương làm trang tâm.
Lạc Dương trong chiến lược phong thửy vào thời Trung Quốc cổ bị định là “Trung Nguyên đồ đại chi thế”, cũng chính là ai được Lạc Dương sẽ được Trung Nguyên, không hạp cốc đi sâu, chi dựa vào một con sông Hoàng Hà phía bắc, nhưng mỗi độ đông về nước sông Hoàng Hà đóng băng, Lạc Dương lại càng mất đi chỗ dựa quan trọng, rất dễ bị đại quân công hạ.
Vì thế hai triều Tùy Đường đều không lựa chọn Lạc Dương đê làm đô thành mà chọn Trường An Quan Trung có địa hình hiểm trờ cũng vì nguyên do này.
Lúc này chính vụ Lạc Dương vẫn chịu sự khống chế của triều đinh.
Dương Thận Dư lưu thù lại phía Đông Đô là em trai của Dương Thận Căng, cũng là tử tôn đích hệ của Tùy Dương đế Dương Quảng.
Tuy Dương Thận Căng đã đến Thành Đô, nhưng đệ đệ hắn lại không chịu cúi đầu làm thần của Lý Long Cơ.
Vì thế hai huynh đệ mỗi người một chủ, giữ lại một con đường lui cho gia tộc minh.
Ngoài ra Bùi Tế Hà Nam phú là con trai Bùi Khoan, hai ngươi này cùng khống chế hệ thống chính vụ của Hà Nam phú, chịu trách nhiệm với Thượng thư tinh lục bộ và Chính sự đường, nhưng phòng ngự quân sự của Lạc Dương phủ lại không nằm trong quản chế của triều đình, mà bị quân đội của Trịnh Thái tiết độ sứ Quý Quảng Thâm khống chế.
Để giành đến chiếm Trung Nguyên trước khi An Lộc Sơn đến, Lý Khánh An đã đích thân dẫn tám vạn đại quân qua Đồng Quan xuất quân Lạc Dương, để ứng với đối gách này, Quách Tử Nghi cũng dẫn tám vạn đại quân đông tiến vượt Hoàng Hà.
Bày binh Thái Nguyên, binh chi Phố Châu Giáng Châu.
Quách Tử Nghi xuất binh đã hữu hiệu khống chế lại hai vạn quân của Bồ Giáng tiết độ sứ Đổng Tần.
Khiến hắn không cách nào nam hạ chi viện cho Quý Quảng Thâm, cũng khiến Lý Khánh An có thề thuận lợi xuất binh, đại quân nhanh chóng thúc tiến về phía Lạc Dương.
Từ Đồng Quan đến Lạc Dương khoảng chừng hơn ba trăm dặm.
Khu vực này là vùng núi đồi đất vàng, địa hình nhấp nhô, khe rănh tung hoành.
Lý Khánh An không dám khinh địch, hắn lệnh cho Lý Quang Bật làm tiên phong, thông soái hai vạn quân đi trước mờ đường, còn bản thân hắn dẫn sáu vạn quân chủ lực đi men theo quan đạo hiên ngang thẳng tiến, dọc đường mọi việc êm xuôi.
Sáng ngày hôm đó, đại quân đã đến cành nội huyện Tân An phủ Hà Nam.
Một binh xích hầu phi nhanh đến báo cáo: “Bẩm báo đại tướng quân, huyện lệnh huyện Tân An dẫn dân chúng đến thăm nuôi quân đội, giờ đã đến noi!”
Lý Khánh An quay đầu sang nhìn phía bấc của một con quan đạo, chi thấy xa xa cát bụi cuồn cuộn, thấm thoát nhìn thấy đoàn xe đang chạy về phía bên đây, hắn gật gật đầu bèn hạ lệnh: “Đại quân nghi lại tại chỗ nửa canh giờ!”
Binh sĩ lũ lượt ngồi xuống, có người nghi ngơi, có người uống nước ăn lương khô, Lý Khánh An lại nhìn quanh quẩn, nơi đây là vùng đồng bằng.
Hai bên quan đạo đều là ruộng đồng bát ngát bao la, lúa mạch lúc này đã thu hoạch xong, thời gian gieo xạ lúa giống cũng xong, nông dân đương bận rộn cấy mạ.
Trên con sông nhó xa xa có mấy cái
Cối xay nước khổng lồ được xây gần bờ đang không gần rút nước đổ vào nước vào mương.
Lý Khánh An nhảy xuống ngựa đi đến đến một gốc cây hoài không xa.
Dưới gốc cây đang có mười mấy vị lão nông đang ngồi, vốn dĩ họ thấy quân đội đến đều hốt hoảng tránh ra.
Nhung sau nhìn đội quân này không có ý định xâm phạm họ, nên bèn tiếp tục trờ lại, lại quay về gốc cổ thụ hóng mát nghi ngơi.
Mười mấy vị lão nông này thấy hơn trăm binh sĩ cùng hộ tống một vị đại tướng đi đến.
Bọn họ sợ quá đều lũ lượt đứng dậy, bối rối không biết phải làm gì.
May mà thân binh lên tiếng an ủi: “Các vị không phải lo đâu.
Đại tướng quân bọn ta chi muốn nói chuyện cùng các vị một lát thôi, chứ hoàn toàn không có ác ỷ.”
Một cụ dốc hết can đảm.
Ấp úng hòi: “Xin hỏi đại tướng quân của các vị là ai?”
“Đại tướng quân bọn ta chính là An Tây tiết độ sử Triệu vương điện hạ.
Bây giờ là Thiên Gách thượng tướng quân.”
Lúc này, Lý Khánh An cũng đi đến cười nói: “Ngươi báo bao nhiêu cái tước quan ra để làm gì? Ngươi chi cần nói là Lý Khánh An là được rồi”
Các lão nông lúc này mới biết hóa ra vị đại tướng trước mặt mình chính là Lý Khánh An oai danh hiển hách, ai ai há hốc mồm bàng hoàng.
Mãi một lúc sau họ mới kéo nhau quỳ xuống, chấp tay thi lễ: “Bọn tiểu nhân không biết điện hạ giá đáo, xin điện hạ thử tội!”
Lý Khánh An bèn đờ mọi người dậy cười nói: “Mọi người mau đứng dậy, không có gì là mạo phạm cả.
Mau đứng dậy đi!”
Lý Khánh An sau khi đờ mọi người dậy, các lão nông thấy Lý Khánh An hòa nhã dề gần.
Hoàn toàn không lên mặt của cao quan, càng không hung hăn đáng sợ như trong lòi đồn.
Đều thờ phào nhẹ nhõm, có người cười nói: “Điện hạ cũng ngồi xuống nghi ngơi đi!”
Lý Khánh An vui vè khoanh chân ngồi xuống, nhìn mọi người khoát khoát tay cười nói: “Mọi người cũng ngồi đi!”
Các lão nông vây quần xung quanh hắn.
Lý Khánh An lại nói: “Các vị lão hương.
Mọi người từng nghĩ ta sẽ thế nào?”
Các lão nông nhìn nhau, một người to gan nói: “Nghe đồn rằng điện hạ thân cao một trượng, mặt xanh nanh vàng.”
Lại có người nói: "Nói điện hạ rất thích ăn thịt sống.
Bắt được con gà sống sẽ đưa lên miệng ăn tươi nuốt sống...
Một nông dân trê tuổi đằng sau cũng cười nói: “Còn có người nói điện hạ về đêm đặc biệt lợi hại...”
Còn chưa nói hết lời thì mọi người khác quay lại nhìn hắn giận dữ.
Khiến người nông dân trẻ này không dám hó hé, nhung Lý Khánh An lại cười nói: “Không sao cả.
Ta sẽ không giận, ngươi cứ nói thử xem.
Còn cách nói thế nào về ta?”
Một vị lão nông cười khổ tâm nói: “Là nói điện hạ tinh lực khác thưởng, mỗi đêm ngự mười mỹ nữ!”
Lý Khánh An cười phá lên ha hả: “Ta làm sao mà lợi hại thế, đó chi là yêu ma mới làm được.”
Trên thực tế Lý Khánh An đắc tội không ít quyền quý tông thất.
Lúc hắn trường kỳ không ở Quan Trung thì bọn tông thất quyền quý này thừa cơ phái người đến dân gian phỉ báng hình tượng Lý Khánh An.
Nói hắn như loài yêu ma.
Nhưng người hương thân hôm nay được gặp Lý Khánh An thực sư mới biết đấy chẳng qua là lời đồn.
Đều mới thấy được sự đáng sợ của tin đồn thất thiệt.
Lúc này, huyện lệnh huyện Tân An Thôi Cừ đã dẫn theo hàng trăm chiếc xe chờ đầy lương thực và lợn còn sống đến.
Thân binh dẫn Thôi Cừ đến bên gốc hoài già.
Những người nông dân ai cũng biết huyện lệnh của mình, đó là người còn quan trọng hơn cả Lý Khánh An.
Mọi người bèn vội đứng dậy thi lễ.
Trước mặt Lý Khánh An.
Thôi Cừ làm gì còn dám ra vẻ quan, hắn vội nói: “Các vị hương thân không cần phải khách sáo thế, xin mòi ngồi!”
Còn bản thán hắn lại không dám ngồi.
Chi đứng khom minh thi lễ với Lý Khánh An nói: “Ty chức tham kiến điện hạ!”
Thôi Cừ năm nay hơn ba mươi tuổi một chút, cũng là từ đệ Bác Lăng Thôi thị.
Tuy tuổi còn trẻ nhưng lại có vai vế rất cao trong Thôi thị, là tộc huynh đệ với Thôi Hoán.
Hắn đã xuất thân tiến sĩ vào năm thử sáu Thiên Bảo, trước làm mấy năm chủ bạc tại huyện Vân Hỷ Hà Đông, ba năm trước được điều đến huyện Tân An làm huyện lệnh, có thể nói vẫn làm quan cắp thấp, nên rất ư hiểu về tình hình dân sinh cấp thấp.
Lý Khánh An đã chuyên gọi hắn đến tiếp kiến cũng vì muốn để hiểu rõ hơn tình hình dân sinh tầng lớp dưới của Hà Nam phù.
“Thôi huyện lệnh không phải câu nệ.
Cứ tự nhiên, mời ngồi! Chúng ta cùng ngồi nói chuyện chút.”
Truyện Của Tui chấm Net
Thôi Cừ lòng thấp thóp lo sợ ngồi xuống.
Tuy hắn tự nhận xét vẫn là một thanh quan, nhưng cuộc sống quan hoạn mấy năm khiến hắn ít nhiều cũng có phần để người khác dư luận, họ cũng sợ những người nông dân chất phát này lời lẽ không đề ý lật sạch tẩy hắn với Lý Khánh An.
Lý Khánh An thấy mọi người đều không dám hó hé bèn cười nói: “Vậy ta sẽ hòi vậy, Thôi huyện lệnh, ta muốn tìm hiểu xem về tình hình thâu tóm ruộng đất tại huyện Tân An.”
Nghe Lý Khánh An nói đến thâu tóm ruộng đất mà lòng Thôi Cừ cũng yên tâm phần nào.
Tuy hiện tượng thâu tóm ruộng đất tại huyện Tân An khá nghiêm trọng, nhưng đó đều là hành vi của quyền quý trong triều, không liên quan gì hắn.
Hắn chi gật gật đầu chi vào ruộng đất xung quanh nói: "Đại tướng quân có nhiều thấy cả khu ruộng này chưa, đều là thượng điền cả.
Một mẫu có thể sản xuất ba thạch lúc thóc, nhung phần đất này không phải sờ hữu của người cày, mà đều là điền sản của Vinh vương.
Tồng cộng bốn ngàn tám trăm khoảnh.
Thêm vùng đất đi về phía đông thêm vài dặm đều là của hắn cả.
Trong đấy chi là một phần nhỏ nhoi mà thô.
Mà phần lớn đất đai của cả Đạo Cơ đạo đều đã bị tông thức quyền quỷ gom hết về, có phần là được trực tiếp ban thưởng, nhưng cũng có kẻ thừa năm thiên tại thu về với giá rẻ mạt.
Còn có người cướp trắng trợn.
Lấy huyện Tân An làm ví dụ, theo ghi nhận của huyện chí năm đầu Khai Nguyên còn có sáu phần tự canh nông.
Nhưng đến năm nay thì chi còn hai phần.
Hơn nữa về cơ bản đều là hạ điền thiếu nước, một năm chi có thể trồng một vụ.
Bọn quyền quỷ không thèm gom vào nên mới may mắn thoát được...
Lúc bắt đầu Thôi Cừ đã cẩn trọng tường thuật, chi sợ minh mà nói sai gì để gây bất lợi cho bản thân, nhung hắn càng kể càng quyết liệt, bất màn và ức chế mấy năm trời cuối cùng đều bị trút hết ra.
“Lúc bội thu còn đờ, chi sợ gặp phải thiên tại, mấy tháng trời không một giọt mưa.
Sông nước khô cạn.
Lúc ấy dân chúng thiên tai khắp nơi ập đến.
Nhưng cao quan Lạc Dương đuổi họ về bên huyện, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều đây dân chúng đói khát, trong kho quan không có lương thực, nhung trong kho bọn quyền quý thì lương thực nhiều đến mức mốc meo mà cũng không chịu đem một hạt gạo ra cứu tế.
Lúc ấy trong lòng bọn ta đều hận thấu xương, nhưng cũng không làm gì được.
Khổ nhất là những tiểu quan cấp thắp như bọn ty chức, phía trên bị quyền quý đè nén.
Phía dưới lại bị dân chúng hận.
Hai đầu cũng khó làm người a!”
Lý Khánh An thấy các vị hương thân đều cúi sầm mặt xuống, bèn hỏi: “Các ngươi đều là điền nông tá điền à?”
Một vị lão nông nói: “Hồi bẩm điện hạ.
Bọn ta đều là điền nông.
Thôi huyện lệnh nói chảng sai chút nào, trong vòng bán kính hai mươi dặm nơi đây đất đai cơ hồ đều là sờ hữu của Vinh vương.”
“Vụ tô thuế thế nào?”
Lão nông thờ dài nói: "Tô thuế của triều đinh còn miễn cường chấp nhận được, thuế hè thượng điền mẫu thuế sáu thăng.
Hạ điền bốn tháng; Thuế thu thượng điền mẫu thuế năm tháng.
Hạ điền ba tháng.
Ngoài ra mỗi mẫu còn phải trả ba trăm văn tiền giống, mỗi năm hộ thuế một quan, giao nộp vải gấm và bố mỗi loại một khúc.
Ai! Đau đầu nhất là điền thuế, dù là thu hay hè mỗi mẫu sáu phần không đổi.
Nếu gặp phải thiên tại sản lượng bị giảm thì chí ít phải nộp bốn phần như của những năm bội thu.
Không nộp nồi thuế thì sẽ phải hòi chù mượn lương.
Cả vốn lẫn lãi.
Lãi mẹ đẻ lãi con cuối cùng không trả nổi.
Một là cả nhà cùng bò trốn, không thì bán thân làm nô, cả nhà đều phải trờ thành nô lệ trong trang viên, như thể hắn...
Lão nông chi vào một nông dân trẻ tuổi nói: “Hăn chính là nô lệ trong trang viên, cả một năm bán lung cho trời bán mặt cho đất, nương từ còn phải đi giặt quần áo cho trang đinh, thật là thảm quá!”
Tên nông dân trẻ tuổi kia cúi sầm mặt x"uống.
Cơ hồ như muốn chui đầu xuống đất.
Lý Khánh An lặng lẽ gật đầu.
Xong hắn lại quay đầu lại hòi Thôi Cừ: "Lệnh cải chế của Kính Tông hoàng đế ta nhớ đã được toàn quốc chấp hành, sao Đô Kỳ đạo này không chút động tĩnh gì?"
Thôi Cừ cười mếu một tiếng nói: “Kính Tông là vụ hoàng đế yếu thế mà ai ai cũng công nhận, lệnh hạn điền chế của hắn căn bản không ra khỏi được Đồng Quan, trong Quan Trung có quan đội của hắn kiểm tra còn đờ, nhưng Đô Kỳ đạo 5 Hà Đông đạo những nơi này ai còn chịu nghe hạn điền chế của hắn.
Quan viên đều bề mặt thì tuân lệnh sau lưng thì trái lệnh.
Cái gì định chi tiêu, vạch kế hoạch, đo lường đất đai., đều chi có bề mặt là làm ra vè tích cực, nhung trên thực tế thì sao? Đo lường đất đai cũng phải mất năm ba năm.
Chưa đo lường xong thì Kính Tông đã qua đòi.
Hạn đời cũng coi như rơi vào quên lăng.
Sau này giám quốc lên ngôi lại càng hạ chì phế trừ hạn điền lệnh của Kính Tông.
Như thế này càng không có ai dám đi đắc tội bọn quyền quý.
Điện hạ.
Không giấu gì người, kỳ thực tất cả quan viên đều biết rõ vấn đề nghiêm trọng của việc thâu tóm ruộng đất, không khéo Đại Đường còn vì thế mà vong quốc, nhưng đê bảo vệ cho chiếc mũ ô sa của mình, ai lại nguyện ý nhắc nữa? Cả Trường An miếu đường đều tò thái độ mập mờ thì càng khỏi nói các quan sử châu huyện phía dưới, mọi người đều được một người hay một người.
Đó chính là tình trạng hiện nay.”
Dù cho Lý Khánh An đã biết Đại Đường nguy cơ bốn bề chực chờ, nhung không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này, hèn chi lúc Hà Nam đạo và Quan Nội đạo biết An Tây chiêu mộ di dân đều đua nhau đãng ký, nếu không phải sống không nổi nữa thì ai lại muốn bỏ nhà bỏ quê hương đi đến An Tây xa vạn dặm để mưu sinh?
Giờ phút này Lý Khánh An cảm giác như trách nhiệm trên vai mình mới nặng làm sao, một cảm giác thời gian không thể đợi chờ minh mãi đang đề nặng trong lòng hắn.
Hắn bèn từ từ nói với mọi người: "Vắn đề thâu tóm ruộng đất.
Ta sẽ cố gắng giãi quyết sớm.
Ta cũng biết rất nhiều nguy cơ đều cấp bách, không thể kéo dài được nữa.
Cho nên lần này ta đã dẫn binh đông chinh, đồng thời cũng vì muốn phần nào xoa dịu vấn đề thâu tóm ruộng đất tại Hà Nam đạo và Hà Đông đạo và Đô Kỳ đạo, trước tiên là ruộng đất trước mắt của các vị.
Ta có thể nói với các vị rằng Vinh vương đã chết tại Thành Đô, cho nên ta phải hạ thù với hắn trước.
Ruộng đất của hắn đều là đất vô chù, nhất
( ( (Ban nãy nội thị giám lệnh Ngư Triều Ân xin phép hắn rồi.
Có thể sửa lại dùng vải bạch điệp hoặc vải bố mảnh lau chân cho hắn.
Lý Long Cơ đã đáp ứng rồi.
Tối hôm nay chính là ngày đầu tiên dùng vải bạch điệp lau chân cho Lý Long Cơ, loại vải bạch điệp này là Phu Mông Linh Sát vào mười mấy năm trước đang còn nhậm chức An Tây tiết độ sứ tiến cống cho triều đình, là vải bạch điệp do Ai Cập sản xuất, từ đó đến nay vẫn chưa có dịp sử dụng.
Loại vải bạch điệp này không giống như vải bạch điệp của Cao Xương, vô cùng mềm mịn.
Sức hút nước rất mạnh.
Lý Long Cơ cảm thấy rất thoải mái, hắn lúc này mới phát hiện vải lau chân cho hắn không giống với lúc trước, bèn hòi: “Đây là thử gì?”
Một cung nữ hốt hoảng nói: “Hồi bầm thánh thượng, đây là vải bạch điệp của An Tây!”
Đây cũng là số của người cung nữ này, nàng không biết Lý Long Cơ đối với hai chừ "An Tây5 này nhạy cảm đến mức độ nào, Lý Long Cơ nghe được hai chừ An Tây, mắt hắn bỗng chốc bắn ra một làn hung quang.
Hung tợn dán mắt vào cung nữ: "Ngươi ban nãy nói sì?"
Hai cung nữ đều sợ đến mức hồn phi phách tán.
Hàm răng phát ra tiếng "cạc cạc! Cả một câu cũng nói không ra lời.
Lý Long Cơ nổi giận đùng đùng, một cước đá văng hai cung nữ.
Quát lên phẫn nộ: "Lôi ra ngoài, loạn côn đánh chết!"
Từ bên ngoài xông ra mười mấy tên thị vệ, bọn họ động tác vô cùng thuần thục, túm lấy tóc của hai cung nữ bèn lôi ra bên ngoài.
Hai cung nữ sợ đến tê người ngã xuống.
Ngay cả tiếng xin tha cũng không có5 chi là trong cố họng phát ra tiếng kêu câm "a! A! Mười mấy cung nữ khác đứng ở hai bên đều đã bi ai nhiều hơn cả sự nguội lạnh, các nàng đồng loạt quay đầu lại.
Đối diện với bức tường nước mắt chảy đẫm cả khuôn mặt.
Tiếp theo thì chắc là đến lượt các nàng rồi.
Lúc này đến lượt hai cung nữ khác đến hầu hạ.
Bọn nàng không dám nói một câu nào, đi lấy nước mới cho Lý Long Cơ ngâm chân, và đã lau rửa sạch sẽ cho hắn.
Có lẽ là do đã giết chết hai người.
Lý Long Cơ có chút mệt rồi, hắn bèn dưới sự hầu hạ của chúng cung nữ đi lên giường.
Lúc này, Lý Long Cơ chi chi vào một người cung nữ trong số đó tên là Huân Nương, muốn nàng ở lại hầu tầm.
Cho dù Lý Long Cơ đã không thề hành phòng nữa.
Nhung hắn đối với nữ nhân vẫn còn sờ hữu sự dục vọng mành liệt, hắn sẽ dùng một phương thức đặc biệt để thỏa măn dục vọng của hắn.) ) ) )
“Vậy được, ta sẽ đợi tin của ngươi!”
Lý Khánh An đứng dậy nói với các nông dân: “Ta cũng phải xuất phát rồi.
Xin mọi người cứ yên tâm, ta sẽ tiếp tục kế thừa di chi của Kính Tông hoàng đế, để quán triệt hạn điền lệnh đến cùng, xin mọi người cứ đợi tin tốt lành của ta!”
Nói xong Lý Khánh An lại quay trờ lại với quân đội, hắn trờ mình lên ngựa hạ lệnh nói: “Đại quân xuất phát, tiến quân về Lạc Dương!”
Đại quân lại một lần nữa hiên ngang xuất phát, lúc này lệnh phân điền của Lý Khánh An đã được truyền đi khắp, các nông dân đang cấy mạ trong ruộng cùng bỏ lại việc trong tay ùn lên hai bên quan đạo.
Bọn họ cùng quỳ xuống lạy Lý Khánh An, một ông cụ còn giơ cao đất cát trong tay, cao giọng nói với Lý Khánh An: “Triệu vương điện hạ, người là ông trời của bọn tiêu nhân!”
Lý Khánh An là chủ lực trong quân, tốc độ hành quân của hắn không nhanh, nhưng tiên phong Lý Quang Bật lúc này đã chiếm lĩnh Lạc Dương.
Trịnh Thái tiết độ sứ Quý Quảng Thâm trong lòng khiếp sợ quân An Tây, ngay từ lúc quân An Tây ra khỏi Đồng Quan hắn đã dẫn quân ròi Lạc Dương.
Rút về Trịnh Châu để quan sát biến hóa thế cục.
Quý Quảng Thâm là người gốc Lạc Dương, trong lúc rút quân khỏi Lạc Dương hắn đã có quản chế binh sĩ.
Nghiêm cấm binh sĩ thừa cơ cướp bóc tài sàn dân lành, khiến Lạc Dương may mắn không bị chút tổn thất nào.
Quý Quáng Thâm này chạc tứ tuần, hắn từ nhỏ đã thích binh pháp kỵ xạ.
Vào năm hai mươi ba Khai Nguyên hắn đã vào sĩ với danh võ cử nhân.
Hắn từng làm binh tào tham quân sự và quân phủ đô úy, sau điều đến Trường An làm Đông Cung Lục Suất quân phủ tướng quân, được Lý Hanh thưởng thức.
Sau khi Lý Hanh lên ngồi bèn trọng dùng hắn.
Bố nhiệm hắn làm Trịnh Thái tiết độ sứ kiêm Đô Kỳ đạo ngự sứ.
Nắm trong tay ba vạn trọng binh.
Quý Quáng Thâm rất ư tri ân Lý Hanh, vô cùng trung thành với hắn.
Khi Lý Khánh An dẫn quân từ An Tây trờ lại, hắn cũng ý thực được Lý Hanh đã không còn giữ được Trường An, bèn định vào Quan Trung cùng rút về miền nam cùng Lý Hanh, không ngờ Vương Tư Lễ đột nhiên chiếm Đồng Quan, khiến kế hoạch hắn bị phá sàn.
Trong hơn một tháng Lý Khánh An vào làm chủ Quan Trung, Quý Quảng Thâm trong lòng lo lắng không yến.
Hắn đã mấy định định bó Trung Nguyên đi Nam Dương vào Hán Trung, nhung Lý Mạo như thề hiểu được tâm tư hắn.
Lại cho đồn sáu vạn đại quân tại Nam Dương, không cho hắn quá cánh.
Ngay lúc này Quý Quáng Thâm lại nhận được lệnh của Lý Hanh, lệnh hắn cố thử Đô Kỳ đạo, chuẩn bị cùng quân Nam Đường đánh gọng kiềm Tương Dương.
Quỹ Quảng Thâm hiểu chiến lược của Lý Hanh.
Lý Hanh không muốn bỏ Lạc Dương, hắn chi muốn sau khi đoạt được Kinh Tương khiến Đô Kỳ đạo và Kinh Tương họp làm một thể chặn Lý Khánh An lại trong Quan Trung.
Nhưng Lý Hanh mãi chưa phát động tiến công Kinh Tương, mà đại quân của Lý Khánh An đã giết đến Lạc Dương khiến Quý Quảng Thâm cám thấy ưu lo, hắn nên đi đâu về đâu đây?
Lúc này Quý Quảng Thâm đã cho tụ tập lại ba vạn quân phân bố tại khắp noi toàn bộ đóng quân ngoài huyên Huỳnh Dương.
Huyện Huỳnh Dương từ đời Tùy bất đầu đã là một kho lương lớn nồi tiếng thiên hạ.
Noi đây có mấy mươi kho quan khổng lồ, các lương thực tô thuế khắp noi Trung Nguyên phần lớn đều được tồn chứa tại đây.
Từ khi Lý Dự cho tiến hành mới đợt thanh tra quyền quý quy mô trong Quan Trung, lượng lương thực tồn kho của triều đình đã không điều lương từ Trung Nguyên vào Kinh.
Lượng lương tích lũy trong hai năm nay đã khiến cho kho quan Huỳnh Dương lên đến con số một trăm năm mươi vạn thạch.
Đây là một lượng vật tư chiến lược cực quan trọng.
Quý Quảng Thâm thà bỏ Lạc Dương cũng không thà bỏ Huỳnh Dương.
Chính trong lúc hắn thổn thức bức an đợi tin của Lý Hanh, thì binh sĩ đã đến binh phó tướng Lý Quang Bật của quân An Tây đã phái người đến đàm phán cùng hắn..