Gần đây hắn nhận được một tin.
Độc Cô Thích cuối cùng đã thuyết phục được cháu gái, một tấm lòng từ từ yên tâm.
Thực ra Lý Khánh An tuy là danh trấn kinh hoa.
nhưng chưa đến mức để cho Độc Cô Thích một lòng gà cháu gái.
Giữa năm Khai Nguyên, Thiên Bào, địa vị võ nhân không hề cao, danh môn thế gia đều không cho phép con em Tông quân, huống chỉ Lý Khánh An cũng chỉ được chức trung lang tướng, ở nơi tụ tập đại tướng quân, tướng quân nhiều như Trường An.
chức quan này thật ra không là gì cả.
Độc Cô thích cũng không phải nhắm trúng khí chất xuất chúng của Lý Khánh An.
còn về tiền đồ vô hạn.
cũng có chút chút, nguyên nhân thật sự là Độc Cô Thích sợ cháu gái thứ 3 đi vết xe đô của cháu gái thứ 2.
Tháng 3 năm kia.
cháu gái thứ 2 của ông được hoàng thất Lý Thị phong làm Tịnh Lạc công chúa, gà cho Khiết Đan Tùng Mạc đô đốc Lý Hoài Tiết, nhưng chỉ sau nửa năm.
Lý Hoài Tiết đã tạo phàn, giết chết cháu gái thứ 2 của mình, điều này làm cho Độc Cô Thích luôn canh cánh một nỗi với Lý Long Cơ, công chúa hoàng thất hàng trăm người.
ông không nỡ nhưng lại lấy cháu gái mình đi hòa thân, cuối cùng bị chết oan uổng.
Tô Quốc lại có ý cầu hôn Đại Đường.
đúng lúc cháu gái thứ 3 của mình Minh Nguyệt dã trường thành, đừng cho Lý Long Cơ ngắm trúng, đem đi gà cho nước nhỏ biên cương, Độc Cô Thích trong lòng nôn nóng, ông cho rằng sách lược ứng phó tốt nhất là để cho cháu gái thứ 3 lập tức xuất giá.
Truyện "Thiên Hạ "
Sáng hôm nay, Độc Cô Thích trên Hàm Nguyên Điện vừa nhìn đã nhắm trúng Lý Khánh An.
Người trẻ tuổi này mới 25 tuổi, nhân tài xuất chúng, trong nhà phụ mẫu đều qua đời, lại chưa hôn phối, nếu có minh làm hậu thuẫn, tiết độ sứ An Tây sau này ngoài người này ra không ai khác, hơn nữa hiện nay Lý Long Cơ đang lôi kéo quân An Tây, tuyệt nhiên không phá hoại hôn sự của họ, suy qua nghĩ lại, Độc Cô Thích cuối cùng quyết định bắt rể Lý Khánh An vào Phủ mình.
Độc Cô Thích chắp tay phía sau đi vào trong phòng, ông mỉm cười với Lý Khánh An.
quay đầu nói: “Đừng để khách đợi lâu, mọi người vào cả không?”
“Bùng!” một tiếng, giống như ong vỡ tổ vậy, từ ngoài ùa vào 10 mấy người phụ nữ.
ai cũng ăn bận diêm dúa trau chuốt, người dẫn đầu chính là Vương phu nhân, các người phụ nữ khác đa số 30, 40 tuổi, có người là thê thiếp của Độc Cô Thích, có người là em gái của ông.
có người là em dâu của ông.
tóm lại, tam cô lục dì thất thập nhị bà cơ bản là tói đông đủ cả.
Đây là Quy tắc của nhà Độc Cô, bắt rề về phủ, phải người trong nhà đều vừa ý mới được, trước hết là phụ nữ ghi điểm.
sau đó đàn ông đánh giá.
nói chung là phải qua từng ải từng ài một.
so với năm xưa Quan Vân Trường nghìn dặm đi độc mã còn mệt hơn mấy lần.
Trong phòng bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên, đàn bàn một bầy inh ỏi, vẫn chưa đợi đến Lý Khánh An đang há hốc miệng mồm kịp phàn ứng, đã bắt đầu bắn tên loạn xạ.
“Tiểu Lý tướng quân, nghe nói ngài là cô nhi.
có thật không vậy?”
”Tiểu Lý tướng quân, nhà ngài có bao nhiêu tài sản ruộng đất.
ngài ở An Tây một năm bổng lộc bao nhiêu?”
"Tiểu Lý tướng quân, ngài có định mua tài sản nhà không? Tôi nơi đây có một căn trạch phủ.
có thế bán rẻ cho ngài.”
Các người đàn bà bày miệng tám lưỡi, từ bắt đầu bước vào cửa đã rôm rà không dứt.
Lý Khánh An cũng từ sự ngạc nhiên không thoải mái ban đầu.
cho đến cuối cùng từ từ trở nên vô cảm.
phụ nữ tự mình nói, hắn cứ uống rượu thôi, chốc lát lại liếc nhìn Độc Cô Minh Châu bên cạnh, chỉ thấy nàng nhìn minh đầy vẻ thương hại, khẽ khàng chỉ ra bên ngoài.
Truyện "Thiên Hạ "
Lý Khánh An đột nhiên hiểu ra.
hắn đứng dậy chắp tay với Độc Cô Thích cười nói: “Rượu uống nhiều rồi.
ta muốn đi mao phòng.” (Mao phòng: nhà xí)
Trong phòng bỗng chốc im lặng, tam cô lục dì thất thập nhị bà ai cũng sững sờ nhìn hắn.
Lý Khánh An trong lòng bất giác có chút bức bối.
minh đâu có nói sai điều gì đâu.
Thực ra đây cũng không trách được hắn.
quân nhân An Tây nói thô lỗ gấp 10 lần so với câu này, hắn như vậy đã nhã nhặn lắm rồi.
tuy nhiên, trong hảo môn đại hộ, “đi mao phòng” ba chữ này là câu nói thô tục ngay cả người hầu cũng không nói ra được, họ thường không nói gì cả.
hoặc là nói đi thay áo.
Độc Cô Thích cũng bị đám đàn bà này làm ồn đến nỗi đầu óc quay cuồng.
trong phòng bỗng chốc im lặng, trong lòng ông chợt thấy nhẹ nhõm hãn.
bèn cười ha hả nói: “Không hổ là quân nhân, nói chuyện cũng thẳng thắn như vậy, ngài đi sớm về sớm.”
Độc Cô Minh Châu lập tức đứng dậy cười nói: “Tổ phụ.
cháu dẫn hắn đi nhé!”
Độc Cô Thích trừng mắt nhìn cháu một cái, đàn ông đi mao phòng, cháu một người con gái đi theo làm gì? Độc Cô Minh Châu trong lòng sợ hãi.
đành ngồi xuống lại, nàng vốn dĩ là muốn tìm một cơ hội đi tìm tỷ tỷ, nói với tỷ tỷ cảm nhận của nàng về Lý Khánh An.
Lý Khánh An vừa đi khỏi.
các bà dì bên trong phòng lập tức xì xầm với nhau.
“Tôi cảm thấy người trẻ tuổi này không được, đoán là không có tài sản ruộng đất
gì.”
“Đúng thế! Tôi cũng cảm thấy không ồn.
bà xem vết sẹo trên trán hắn xem.
khủng khiếp quá.
làm sao có thể đồng sàn ngủ chung với hắn.”
“Nói rất đúng, một tên trung lang tướng làm sao xửng với đích nữ của nhà Độc Cô.”
Cho dù lý do rất nhiều, nhưng không một ai nói Lý Khánh An “đi mao phòng” không ôn.
Thực tế đó mới là nguyên nhân chủ yếu.
mấy quý phụ này làm sao chịu được một người miệng cứ luôn nói những lời nói của kẻ hầu ngang hàng ngang ghế với họ.
Độc Cô Thích cũng có chút chán nản.
chẳng trách cháu gái thứ 3 không chịu, tu dường quả là kém một chút.
Nhưng trong đây lại có một người cảm thấy Lý Khánh An có chút thú vị, Độc Cô Minh Châu lại lấy một quả quýt ngọt bóc ăn.
trong lòng lại suy nghĩ làm sao khuyên tỷ tỷ gặp mặt tên Lý Khánh An này một lần.
Lý Khánh An đi ra phiến đường, thở một hơi dài ra bầu Trời, nếu biết trước là uống loại rượu buồn này, đánh chết hắn cũng sẽ không đến.
Lý Khánh An cân nhắc là đợi Độc Cô Thích đi ra liền cáo từ ra về.
Lúc này, ngoài nguyệt môn hai a hoàn đi cùng với một thiếu nữ đi về phía bên này, thấp thoáng nghe thấy tiếng nói của họ.
“Cô nương, chỉ là xem thử thôi mà.
chúng ta cũng đừng tỏ ra quá nhỏ nhen.”
“Ta biết rồi.
các ngươi đừng nói nữa.”
Lý Khánh An lại cảm thấy thú vị, đây chính là vị tam cô nương kia ư? Hình như cũng khá xinh đẹp, nhìn từ đằng xa.
thiếu nữ này chân đi thoăn thoắt, mặc bộ váy dài xen kẽ vàng đỏ, dây buộc ngay dưới nách, có chút giống váy của phụ nữ dân tộc Triều Tiên thời hiện đại.
nhưng lại không luộm thuộm, cho người ta cảm giác xinh xắn mảnh mai.
Đi đến gần, Lý Khánh An nhìn rõ mặt của nàng, nàng và em nàng Độc Cô Minh Châu hoàn toàn khác nhau, lông mày của nàng dài mà tú lệ, trên khuôn mặt trái xoan trắng trèo có một đôi mắt phượng thanh tú.
giống như e lệ nhưng lại đoan trang, như ai oán nhưng trang trọng.
Đây là một thiếu nữ diễm lệ đoan trang, nàng rảo bước nhẹ nhàng về phía trước, tà váy như phất phơ theo gió, thinh thoảng nghe thấy tiếng vòng khuyên leng keng vui tai.
Thiếu nữ từ bên cạnh Lý Khánh An đi qua.
nàng bất giác quan sát Lý Khánh An một chút, nhẹ nhàng cúi mình, cười dịu dàng, từ tốn đi vào trong phòng, để lại một mùi hương nhè nhẹ.
“Một thiếu nữ thật đẹp!” Lý Khánh An vuột lời khen tự đáy 1ÓNG, hắn tinh thần phấn chấn, ý định cáo từ đã bay biến từ lâu.
đi theo bóng hồng thiếu nữ rảo bước đi trở về phòng.
Độc Cô Minh Nguyệt đã ngồi xuống, nàng ngồi đối diện với Lý Khánh An.
nàng thấy Lý Khánh An thì ra chính là người trẻ tuổi ban nãy gặp ở bên ngoài.
mặt của nàng bỗng phớt lên một màu đỏ.
“Ha ha! Thất Lang, ta giới thiệu với ngài một chút, vị này chính là cháu gái ta Minh Nguyệt.”
Độc Cô Thích tâm trạng vui vẻ thoải mái, hôn sự này có thành hay không là một chuyện, nhưng cháu gái tri thư đạt lễ, không thở ở với khách, làm cho ông được nở mặt.
từ điều này thôi, ông đã phải làm hết sức mình.
Lý Khánh An đứng dậy, thi lễ với Độc Cô Minh Nguyệt cười nói: “Tại hạ Lý Khánh An.
lần đầu gặp cô nương, nếu có gì thất lễ.
xin cô nương lượng thứ nhiều!”
Độc Cô Minh Châu bên cạnh bĩu môi, ban nãy còn thô lỗ nói đi mao phòng, bây giờ lại trở nên lịch sự lễ độ, không cần nói.
tên này đã thích tỷ tỷ rồi.
“Minh Nguyệt, ta nói nhiều thêm một câu nữa.”
Độc Cô Thích cười tươi bồ sung nói: “Thất Lang là đại công thần của chiến dịch Tiểu Bột Luật, trên Hàm Nguyên Điện ngự phong Thiên ngưu vệ trung lang tướng.
khai quốc bá tước, còn được ban Tử kim ngư đại.
Thất Lang.
Tử kim ngư đại của ngài đưa cho Minh Nguyệt xem xem.”
“Đại tướng quân, thật xin lỗi.
Tử kim ngư đại kia ta bỏ vào trong rương rồi.”
Độc Cô Minh Nguyệt mỉm cười, tiếng nói nhỏ nhẹ nhưng rất hay: “Lý tướng quân vì nước lập công khiến người ta kính phục, tuổi trẻ tài cao, hi vọng Lý tướng quân vì nước lập thêm công mới, đừng nên phụ thanh xuân tuổi hoa.”
“Tâm ý của cô nương ta đón nhận trong lòng.”
Lý Khánh An ngồi xuống, nâng ly cười nói với Độc Cô Thích: “Hôm nay có thể được đại tướng quân thịnh tình tiếp đãi.
đây là vinh hạnh của Lý Khánh An.
ta kính Lý Khánh An một ly.”
Lý Khánh An trong lòng như gương sáng, vị tiểu thư Minh Nguyệt này đang uyển chuyến nói với mình, nàng không đồng ý hôn sự này, không đồng ý thì thôi vậy, mỹ nữ Đại Đường nhiều vô số kể, không ít một người như nàng.
Lý Khánh An một hơi uống cạn rượu trong ly.
Truyện "Thiên Hạ "
Một đám bà dì bên cạnh ai nấy đều mật mũi reo hò, âm thầm đắc ỷ, từ chới như vậy là đúng rồi.
tên binh nhị gia này làm sao xửng với con nhà danh giá của nhà Độc Cô.
Nhưng Độc Cô Minh Châu lại kẽ thở dài.
thật ra tên này cũng khá được, tỷ tỷ nên tìm hiểu thêm về hắn.
Độc Cô Thích ban nãy còn cảm thấy có sĩ diện lập tức sa sầm nét mặt lại.
ít ra cũng phải uống mấy ly rượu, nói mấy câu.
làm sao vừa đến mà đã từ chối người ta rồi.
Không đợi ông mở miệng.
Lý Khánh An liền đứng dậy, chắp tay cười nói với Độc Cô Thích: “Lần đầu tiên đến Trường An.
tối nay muốn đi dạo đây đó, ta cáo từ trước, hôm nào khác đến tiếp tục làm phiền đại tướng quân.”
Hắn lại cười nói với Độc Cô Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt cô nương, chúng ta may mắn gặp lại.”
“Minh Châu cô nương, chúng ta hẹn ngày gặp lại.”
Nói xong, hắn gật đầu với mọi người, hiên ngang đi về trong vô số cặp mắt kinh ngạc