Quý Quáng Sâm mơ thấy một giấc mơ, hắn mơ thấy mình trở thành đại đô đốc Kinh Châu, suất lĩnh hàng ngàn chiến thuyền, thuyền buồm ngợp cà đất trời, rầm rộ từ sông Hán Giang sát tới Trường An.
bỗng nhiên mây đen che lấp mặt trời, cuồng phong aào thét, sóng trắng ngập trời, chiến thuyền của hắn ở trên sông tròng trành kịch liệt, mắt thấy phải lật úp rồi...
Quý Quàng Sâm ngay lập tức bừng tỉnh từ trong cơn mơ, mấy viên thân binh của hắn đang lay mạnh hắn dậy: “Tướng quân, nguy rồi.
quân An Tây đánh tới rồi?”
Quý Quàng Sâm còn có một chút mơ mơ màng màng, hói: “Sóng gió lớn như vậy, quân An Tây từ đâu mà tới đây?”
Lúc này tiếng kêu đã tới bên ngoài trướng, các thân binh của Quý Quàng Sâm gấp đến độ vác hắn lên liền chạy, lao ra lều lớn.
Chỉ thấy bên ngoài ánh lửa xông đến tận trời, không biết bao nhiêu lều trại bị lửa đốt lên rồi, cà bầu trời bị soi đến đỏ rực, từng đội từng đội kỵ binh An Tây phóng ngựa ở trong đại doanh, ánh đao rợn người, tiếng hét giết rung trời.
Binh sĩ của hắn phần lớn đi chân trần, trên người không có khôi giáp, trong tay không có vũ khí, bọn họ có người quỳ xuống đất cầu xin tha mạng, có người chạy trốn ra bốn phía.
Trong đại doanh hỗn loạn thành một đống.
một số binh sĩ không cam lòng chịu chết, cố hết sức mà đánh trả kỵ binh An Tây.
Nhưng bọn họ vĩnh viễn cũng khôngphải là đối thủ của kỵ binh An Tây.
Kỵ binh An Tây hung mãnh vô cùng, như từng đội từng đội mãnh hổ từ trên núi xuống, ánh đao lóe lên, đầu người lăn lộn rơi xuống đất.
Quý Quàng Sâm đã hoàn toàn tỉnh hẳn rồi, tình trạng thảm thiết trong đại doanh khiến hắn sợ ngây người, vì thế cho nên các thân binh vác hắn chạy, hắn cũng không có một chút aiãy giụa, trong đầu hắn trống rỗng.
Bọn họ từ đâu tới đây vậy? Lý Quang Bật không phải ở Lạc Dương sao? Lý Khánh An dẫn đại quân đi Hoạt Châu rồi.
quân An Tây sao lại có thê từ trên trời giáng xuống được?
Lúc này, Quý Quảng Sâm rốt cục cũng tỉnh ngộ ra.
hắn giãy giụa đòi phải xuống dưới đất: “Mau buông ta xuống!”
Các thân binh đã không thể lo đến sự phản kháng của hắn nũa.
ba chân bốn cẳng cho hắn khoác lên người một thân y giáp của binh sĩ.
đưa hắn đầy lên một con chiến mă.
chién mã chờ Quý Quảng Sâm hướng cửa bắc doanh trại bỏ chạy.
Nhưng vừa mới tới trước cửa bắc doanh trại, chỉ thấy một tiếng hò hét.
mấy trăm viên kỵ binh An Tây từ tử phía bao vây lấy hắn.
eiương cung cài tên.
trường mâu sắc bén.
đầu mũi tên và đầu mâu đều nhắm ngay hắn.
Lúc này, chỉ thấy Lý Quang Bật xuất hiện ở trước mặt hắn.
nhìn hắn khẽ cười nói: “Quý tướng quân, ngươi cho rằng ngươi có thê chạy thoát được sao?”
Quý Quảng Sâm quay đầu ngựa lại một vòng.
mấy trăm quân kỵ binh An Tây vây chặt hắn không còn một kẽ hờ để thoát, mười mấy viên thân binh của hắn hét lớn một tiếng.
chuẩn bị xông lên phá vây, Quý Quáng Sâm lại hét ngưng bọn họ lại: “Hết thảy không được manh động!”
Hắn kéo bỏ khôi giáp binh sĩ trên người xuống.
hướng Lý Quang Bật ôm quyền nói: “Ta chết không đáng tiếc, xin Lý tướng quân buông tha cho các binh sĩ của ta.”
Lý Quang Bật gật đầu, Quý Quảng Sâm này tuy là hạng người lý luận suông, nhưng hắn thấu hiêu binh sĩ.
cũng là điều đáng quý, bèn nói: “Được, ngươi hãy cho toàn bộ binh sĩ đầu hàng, ta bò qua cho bọn họ!”
Quý Quảng Sâm quay đầu ngựa lại la lớn: “Các binh sĩ hãy nghe đây, toàn bộ đầu hàng! Nghe mệnh lệnh của ta.
toàn bộ đầu hàng!”
Quý Quảng Sâm từng lượt từng lượt mà hô to, trong đại doanh dần dần yên tình lại.
không ít binh sĩ đang chuân bị liều mạng với quân An Tây đều ngơ ngác đứng lại.
không biết làm sao, ‘Leng keng!’ có người bỏ đao xuống.
càng lúc càng nhiều binh sĩ cũng đều buông vũ khí xuống.
Một đội kỵ binh An Tây từ bên người bọn họ phóng như bay qua.
cũng cao giọng hô: “Kẻ đầu hàng giơ tay qua khỏi đầu.
đi đến phía cổng nam doanh trại mà tập trung!”
Không bao lâu.
từng đám từng đám binh sĩ cũng đều giơ hai tay qua khỏi đầu, kết đoàn kết đội hướng phía công nam doanh trại mà đi.
Quý Quàng Sâm nhìn xuống những thi thể ngồn ngang dưới mật đất.
hắn không khỏi thở dài một tiếng, nói với Lý Quang Bật: “Được rồi.
ngươi có thể tùy ý mà xử trí ta.
ta cam tâm chịu chết!”
Nói xong, hắn nhắm mắt lại.
giơ cổ ra.
nhưng Lý Quang Bật cử để mặc hắn.
lạnh lùng mệnh lệnh binh sĩ chung quanh nói: “Hãy dẫn hắn đi, giao cho Đại tướng quân xử trí!”
Một đội kỵ binh áp giải Quý Quảng Sâm đi rồi.
Lý Quang Bật chậm rãi đi lên trước, nhìn quân doanh trong đám hỗn độn.
trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng may, phần lớn đã được bắt sống, có thể giao phó với Đại tướng quân rồi.
Chién sự trong đại doanh rất nhanh đã kết thúc, ba vạn quân của Quý Quảng Sâm trong lúc đang ngủ bị tập kích ban đêm.
cơ hồ không có sức chống cự.
những binh lính bị sợ vỡ mật đều đồng loạt đầu hàng, ngoại trừ hơn hai ngàn người ngu muội chống lại mà bị giết ra.
hơn hai vạn bảy ngàn người còn lại bao gồm cả binh sĩ tuần tra ở bên ngoài bắc doanh trại đều đầu hàng cả.
Chủ tướng Quý Quảng Sâm bị bắt sống, ba vạn quân không một người đào thoát.
Lý Quang Bật đã đánh ra một trận chiến tiêu diệt ngoạn mục.
Ngay đêm hôm đó, Lý Quang Bật sai người báo tin vui với Lý Khánh An.
còn bản thân hắn thì dẫn đại quân đi vào kho lương lớn ở Huỳnh Dương.
Lạc Dương.
Lý Khánh An dưới sự hộ tống của mấy vạn đại quân lần đầu tiên đi vào thành Lạc Dương, cho dù năm xưa khi hắn đi Dương Châu và xuất nhậm Hà Nam đạo quan sát sứ cũng từng đi ngang qua Lạc Dương, nhưng hai lần đó hắn đều rất vội vàng.
chưa hề tiến vào thành Lạc Dương.
Cho dù ở trong sổ quân tịch của hắn cho đến nay vẫn còn viết là người Lạc Dương, nhưng trên thực tế hắn là lần đầu tiên đi vào Lạc Dương của triều Đường.
Lạc Dương, nó đối với Lý Khánh An cũng không phải là một tòa thành thị xa lạ gì.
một ngàn ba trăm năm sau.
hắn đã sinh ra tại tòa thành thị này, nhưng khi hắn đi vào Đại Đường mười năm rồi.
trí nhớ của kiếp trước sớm đã dần dà đi xa.
bèn giống như hắn đã mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ, hắn trở về tới một ngàn ba trăm năm sau...
Lạc Dương ở trước mắt đây quen thuộc như vậy, nhưng lại xa lạ như vậy, tường thành nguy nga cao ngất, cánh cửa thành dày và nặng.
xuyên qua cửa thành tối đen.
hắn nhìn thấy một tòa thành cũng to như thành Trường An vậy, từng mảng từng mảng phường trạch ngay ngắn, giống từng luống từng luống rau.
ngay ngắn sắp thành hàng ở hai bên bờ sông Lạc Thủy, đây là hùng thành thiên hạ.
trên mình nó làm gì còn thấy một chút gì của sự xuống cấp ở hậu thế, còn Lạc Dương ở đời sau.
lại làm sao còn có được sự oai hùng của tổ tiên nó nữa.
Lý Khánh An vạn phần cảm khái, chỉ là trong khoành khắc hắn tiến vào Lạc Dương thôi, rất nhanh, những ký ức của kiếp trước liền ở trong sự hoan nghênh nhiệt liệt của dân chúng Lạc Dương mà càng lúc càng bò lại phía xa.
Lý Khánh An từ Định Đinh môn của Lạc Dương vào thành, cho dù không có sự sắp đặt gì.
nhưng gần ba mươi vạn dân chúng Lạc Dương vẫn tự phát tiến đến đón chào quân An Tây vào thành.
Sáu vạn đại quân An Tây chậm rãi vào thành, xe ngựa của Lý Khánh An đi lẫn vào eiừa bên trong đội ngũ.
năm trăm vị thân binh tả hữu hộ vệ xe ngựa, bọn họ cảnh giác nhìn tình hình chung quanh, trong số bọn họ vẫn còn có người nhớ rõ Lý Khánh An tìma ở Uất Trì huyện của Biện châu bị ám sát.
Bầu không khí hai bên đường lớn nhiệt liệt dị thường.
rất nhiều người khua chiêng gõ trống, vừa múa vừa hát.
tiếng hoan hô một trận tiếp theo một trận, liền giống như quân An Tây chiến thắng trở về vậy.
Đối với dân chúng Lạc Dương quả thật chính là như thế, quân An Tây vì Đại Đường mờ mang bờ cõi.
đánh bại vương quốc Đại Thực, tiêu diệt Thổ Phồn, vì Đại Đường mà lập nên chiến công hiển hách.
Bọn họ không có cơ hội thể hiện sự cảm kích đối với tướng sĩ An Tây, hôm nay tướng sĩ An Tây cuối cùng cũng tới Lạc Dương.
dân chúng Lạc Dương làm sao lại có thể không thể hiện sự kính mén của mình đối với những vị anh hùng của họ được.
Lý Khánh An ngồi ở bên trong xe ngựa, nhìn dân chúng hai bên đường hoan nghênh hắn.
nhìn những gương mặt kích động mà vui sướng đang tươi cười, trong lòng hắn dâng lên một tia cảm động khó tả.
Hắn biết ở trong loạn An Sử.
Lạc Dương mấy lượt chịu đủ tàn phá.
nhất là người Hồi Hột ở Lạc Dương chiếm đoạt nữ nhân, nhữngcô gái Lạc Dương vạn phần hoảng sợ mà phải trốn vào Bạch Mã tự.
lại bị người Hồi Hột dùng một ngọn lửa thiêu chết đến mấy vạn người, tạo nên thảm án Bạch Mã tự trong lịch sử.
Lịch sử vì hắn đã đến đây mà đã xảy ra thay đổi, Hồi Hột không thể đến Đại Đường nữa.
Đồng Quan cũng sẽ không có cử chỉ NGU ngốc của Ca Thư Hàn.
như vậy Lạc Dương thì sao? Nó còn sẽ bị An Lộc Sơn công phá.
ở nơi này thành lập Đại Yến vương triều sao?
Lý Khánh An hy vọng là không, nhưng rất nhiều chuyện cũng không phải theo hy vọng của hắn mà thay đổi, hắn chỉ có thể cố hết sức không cho bi kịch lịch sử tái diễn mà thôi.
Lúc này, ngoài của sổ xe truyền đến tiếng hô như tiếng sóng thần: “Triệu vương hiện thân!”
“Triệu vương hiện thân!”
Lý Khánh An ngẩn ra.
nhẹ nhàng kéo một góc màn xe ra.
chỉ thấy vô số người trẻ tuồi của Lạc Dương đang chạy theo xe ngựa của hắn.
rất nhiều người vừa chạy vừa hét: “Triệu vương — hiện thân!”
Lý Khánh An bỗng nhiên nhớ tới lời đánh giá của một lão nông ở Tân An huyện về mình, đem mình miêu tả như là ma quỷ vậy, Tân An huyện cách Lạc Dương rất gần.
hình tượng của mình hẳn là cũng không tốt đến đâu đây, hắn không khỏi một phen cười khổ, đoán chừng dân chúng chạy theo xe ngựa của hắn chỉ là muốn nhìn mặt mũi hắn một cái cho biết.