Thiên Hạ


Hôm nay là hội nghị quân sự, về cơ bàn các quan viên từ tam phẩm trở lên đều đến dự, tổng cộng có hơn hai mươi người.

trong đó thành viên của Chính sự đường đều đã đến.

Từ sau khi Lý Hanh lên ngôi hắn cũng chẳng đại sự cải tổ nhân sự, chỉ là dùng phương pháp mở rộng Chính sự đường đem các tâm phúc của mình như bọn Vương Cũng.

Lệnh Hồ Phi nhét vào Chính sự đường, hơn nữa tay nắm trọng quyền.

Còn Thôi Viên là hàng lão làng thì vẫn nghiễm nhiên giữ chức Hữu tướng, vị trí tả tướng để Vương Củng thay thế Trần Hy Liệt.
Lúc này, các triều thần cũng lần lượt đông đủ, Cao Tiên Chi cũng đi vào sau cùng.

Hắn rất ư lặng lẽ, ngồi ở vị trí cuối cùng nhất.
Lý Hanh nhìn hắn chằm chằm một lúc, Cao Tiên Chi sẽ là màn cao trào của vờ tuồng hôm nay, ánh mắt của hắn lại liếc sang thái tử Lý Hệ.

Gần đây thái tử Lý Hệ thanh danh không được tốt lắm.

đã có quan viên đến đàn hạch hắn choi bởi đồng nhi, khiến lòng Lý Hanh cực không vui, nhưng lúc này hắn nhìn thấy Lý Hệ đứng ưỡn thăng lung, thần sắc nghiêm túc.

cũng có vài phần phong độ đại tướng, bất mãn trong lòng với Lý Hệ cũng biến mất tông mất tích.

Hắn thích con trai phải mình phải có đại tướng chi phong, nhất là hiện tại, hắn cần con trai minh đứng ra thay thế Cao Tiên Chi.
Người cũng dần đến đông đủ.

Lý Hanh bèn nháy mắt với Lý Phụ Quốc, hắn hiểu ý cao giọng nói: “Thời khắc đã đến! Hội nghị chính thức bất đầu.”
Các đại thần cùng đứng dậy khom người thi lễ với Lý Hanh, “Chúng thần tham kiến bệ hạ.

chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Chúng ái khanh bình thân, ban tọa!”
“Bệ hạ có chi.

đại thần quy vị!”
Các đại thần lũ lượt về chỗ.

Lúc này trên điện chỉ còn lại một mình Vương Cúng, hắn là chủ trì hội nghị quân sự tối nay, Vương Cũng đào nhìn mọi người một vòng cao giọng nói: “Hội nghị đặc biệt của ngày hôm nay chủ yếu là muốn thương thào các sự việc quân sự tác chiến.

Mọi người đều biết Đại Đường ta mãi trong trạng thái chia rẽ, ngụy đế cướp mất Trường An.

trong triều gian hùng đương đạo, Hà Bắc An Lộc Sơn đã phán loạn.

Tương Dương thân vương tự lập.

Cục diện này đã kéo dài gần hai năm nay, mỗi ngày bệ hạ đã dốc tâm suy tư chi mong có thể thống nhất lại Đại Đường.

quang phục Trung Nguyên.

Bây giờ trong triều đã có giáp binh ba mươi vạn.

lương thào dồi dào, y giáp đầy đủ, cuối hạ đầu thu này chính là lúc dùng binh, bệ hạ đã quyết định xuất binh, nhưng chúng địch vây quanh, khó mà quyết định, hôm nay lâm thời triệu tập các vị đại thần đến thương nghị.

xem quân ta rốt cuộc nên dùng binh với nơi nào trước?”
Lúc này Công bộ thượng thư Trần Hy Liệt là người đầu tiên đứng dậy.

Trần Hy Liệt có thể là là trọng thần duy nhất bị biển sau khi Lý Hanh lên ngôi, hắn vẫn là tả tướng kiêm Binh bộ thượng thư của Lý Long Cơ, là nhân vật số hai của Nam Đường, nhưng sau khi Lý Hanh lên ngôi thì lại để Vương Ciing thay thế mất vị trí tà tướng của hắn.

hơn nữa địa vị của hắn cũng xếp sau cùng trong Chính sự đường.

cũng chính là nếu đề bạt thêm một người nữa thì Trần Hy Liệt hắn sẽ bị đầy ra khói Chính sự đường.

Nghĩ thế thôi đã khiến lòng hắn đầy cành giác nguy cơ.
Trần Hy Liệt biết nguyên nhân căn bản vì mình năm xưa đã theo đuổi Lý Lâm Phổ, tham dự vào việc bức hại Lý Hanh, nên giờ Lý Hanh mới bất mãn mình như vậy.

Nhưng Vương Cũng năm xưa cũng là ngự sứ trung thừa, ba vụ án nhằm vào Lý Hanh như vụ Vi Kiên.

Đỗ Hữu Lân và Vương Trung Tự.

Vương Củng đều là người xung phong đầu tiên, là người hạ thủ thẳng tay nhất.

Lão trượng nhân của Lý Hanh - Đông cung hữu thiện tán đại phu Đỗ Hữu Lân lúc ấy đã chết dưới đòn gậy của Vương Củng, vậy sao Lý Hanh không đi trả đũa Vương Củng, mà lại cứ phải thủ địch mình như thế?
Điều này khiến Trần Hy Liệt sợ hãi.

nhưng lại nghĩ mãi vẫn không ra.

Hội nghị quân sự hôm nay Trần Hy Liệt cảm thấy Lý Hanh hình như có thành kiến gì với minh, bèn tranh trước để nói.
Lý Hanh không ưa Trần Hy Liệt, một phần đương nhiên vì năm xưa Trần Hy Liệt đã ném đá vào kẻ đã roi xuống giếng, đâm dao sau lưng kè khác, khiến Lý Hanh đến giờ mãi không nguôi ngoai được.

Một mặt khác Lý Hanh muốn nghĩ hết cách để nhét người của mình vào Chính sự đường, như thế lực của bọn Thôi Viên hắn tạm thời chưa thể động vào, nên hắn bèn hạ thủ với thế lực yếu cơ hơn và sức ảnh hưởng không lớn như Trần Hy Liệt.

Đương nhiên hắn không thể một chốc là trừ khử ngay , như thế sẽ làm cho chính cục lung lay, vì thế hắn phải làm từng bước một, trước tiên là chèn ép đây hắn ra rìa.

sau đó mới tìm cơ hội khử hắn đi.
Lý Hanh thấy Trần Hy Liệt là người đầu tiên nhảy ra, trong lòng hắn quả thật cáu bực.

Hội nghị quân sự lâm thời hôm nay chăng qua là vì muốn đoạt quyền của Cao Tiên Chi, cần gì phải thảo luận quân quốc đại sự gì.

tên Trần Hy Liệt ngu dốt này lại chạy ra phá đám.

Lý Hanh lại càng bất mãn với hắn hơn.

nhưng bề mặt thì Lý Hanh vẫn không để lộ gì; chi cười nói: “Trần thượng thư cứ nói!”
Trần Hy Liệt đi đến giữa cánh khom lưng hành lễ với Lý Hanh, xong lại quay sang nói với các đại thần khác: “Bệ hạ nếu như khó mà quyết định hạ thủ với ai, vậy ta cũng xin nói mấy câu.

động thủ với ai quan trọng là ở chỗ cơ hội.


Vậy cơ hội của chúng ta ở đâu? Kỳ thực chẳng qua chính là tiến quân với Trường An hay tiến quân với Kinh Tương, chỉ có hai lựa chọn này thôi.

Chúng ta hãy nói về Kinh Tương trước.

Ca Thư Hàn ủng hộ Lý Mạo, khiến thế lực của Lý Mạo tăng vọt.

hơn nữa Ngô vương thất bại trở về, sĩ khí đang roi xuống vực thăm, nếu chúng ta động thủ với Kinh Tương, một là thủy quân của chúng ta vẫn chưa sẵn sàng, người Thục không thạo thủy chiến, cái thứ hai nữa là Lý Mạo chưa chắc đã tin tường Ca Thư Hàn.

nếu chúng ta nóng vội tấn công, bọn họ sẽ đồng tâm hiệp lực, quan hệ sẽ càng lúc càng thắt chặt.

Ngược lại, chúng ta cứ để mặc họ, Lý Mạo và Ca Thư Hàn chắc chắn sẽ sinh hiềm khích, lúc ấy mới là cơ hội của chúng ta.”
“Vậy ý của Trần thượng thư là chúng ta nên tấn công Trường An, đúng không?” Lý Hanh không mấy đồng tình hỏi lại.
Trần Hy Liệt không cảm thấy được sự bất mãn của Lý Hanh, hắn vẫn hào hứng nói tiếp: “Bệ hạ nói thật không sai chút nào, lúc này cơ hội chúng ta chính là ở Trường An.

Lý Khánh An đang đông chinh Trung Nguyên, đang đối đầu với An Lộc Sơn, Trường An đang trống trải, đây đúng là cơ hội ngàn vàng ông tròi ban cho, bệ hạ hãy lập tức xuất trọng binh tiến phát Trường An, nhất định thế sẽ như chẻ cũi, nhất cử công hạ Quan Trung.

Lúc ấy bệ hạ phế trừ ngụy đế, tuyên bố đại nghĩa với thiên hạ, Lý Khánh An đường cùng đành phải đầu hàng với bệ hạ thôi.

Thiên hạ sẽ từ đây mà định.”
“Ản nói hàm hồ!”
Binh bộ Thánh thượng Lệnh Hồ Phi đứng dậy, hắn rất rõ mục đích thực của Lý Hanh ngày hôm nay, hắn đi đến bên cạnh Trần Hỵ Liệt, thi lễ với Lý Hanh nói: “Bệ hạ.

xin cho phép thần được phán bác lại lý lẽ hoang đường của Trần thượng thư!”
Trong lòng Lý Hanh khẽ gật đầu, thật không hổ danh là quân sư hàng đầu của mình, rất hiêu tâm tư của mình.

Lý Hanh bèn cười cười nói: “Tranh luận có thể được, nhưng không được phép làm tổn hại hòa khí đại thần!”
“Thần tuân chi!”
Có lẽ do nhắc nhở của Lý Hanh, thái độ Lệnh Hồ Phi với Trần Hy Liệt có phần lễ độ hơn, nhưng khẩu khí ngôn từ vẫn rất ư sấc bén.
“Ta muốn hỏi Trần thượng thư.

thượng thư từ điểm nào mà biết Lý Mạo không tin Ca Thư Hàn? Thượng thư có bằng cớ là họ sẽ trở mặt không? Làm sao thượng thư biết Trường An đang trống trải? Và làm sao biết được Lý Khánh An không có phòng bị?”
Lệnh Hồ Phi một hơi hỏi liền bốn vấn đề.

hỏi cho Trần Hy Liệt á khẩu, kỳ thực hắn cũng võ đoán, nhận định Ca Thư Hàn muốn đoạt vị Lý Mạo để tự lập, đó còn là việc không có chứng cứ thực, còn Trường An trống vắng, đó là việc người thiên hạ đều cho rằng thế, chẳng qua là một thường lý, giờ Lệnh Hồ Phi hỏi dồn dập thế khiến hắn nhất thời cũng không trả lời được câu nào.
Mãi một hồi sau Trần Hy Liệt mới đỏ bừng mặt phán bác: “Lý Khánh An chi dẫn mười vạn quân vào Trường An, binh lực vốn dĩ đã ít.

giờ chủ lực của hắn là ở Hà Nam đạo, chủ lực của Quách Tử Nghi lại ở Hà Đông, vậy Trường An sẽ có bao nhiêu quân? Những điều này người thiên hạ đều biết, không lẽ ta nói không đúng sao? Còn Ca Thư Hàn.

hắn mãi vẫn tận trung triều đình, chỉ là giờ đột ngột chuyên hướng về Kinh Tương, hắn và Lý Mạo rõ ràng là hợp tác lâm thời, thời gian lâu dần ai có thể chắc là không trở mặt? Ta là lão thần mấy mươi năm, không lẽ cả điều này ta cũng không hiêu sao?”
Trần Hy Liệt có phần thất lễ.

mồm hắn to, vốn dĩ hắn tóc bạc da hồng, rất ư có khí tiết tiên phong đạo cốt.

nhưng giờ đây trông hắn cứ như con aà cồn nổi giận.

nói nghiêm trọng hơn thì hắn đang aào rống giữa triều đường.
Lệnh Hồ Phi khinh khi cười nói: “Nếu như ngươi không biết vậy ta cũng chẳng ngại gì nói rõ với ngươi.

Lý Khánh An đúng là lúc đầu dẫn mười vạn quân vào Quan Trung, nhưng trong Quan Trung vốn dĩ đã có ba vạn quân An Tây, cộng thêm bốn vạn người của Vương Tư Lễ tại Đồng Quan, và còn hai vạn người Lý Quang Bật dẫn vào Kinh, như thế trên thực tế hắn đã có mười chúi vạn người.

Hắn phát binh Trung Nguyên là tám vạn.

vậy trong Quan Trung hắn vẫn còn lưu lại mười một vạn.

và chưa tính hai vạn quân Sóc Phương lưu thủ.

Hơn nữa ta nói cho ngươi hay là Đường trực đạo tại Lũng Hữu đã xây xong, bốn vạn kỵ binh Hà Tây mà vào Quan Trung chỉ cần mất hai ngày thôi, quân Sóc Phương vào Quan Trung cũng chi mất hai ngày, công thêm tám vạn tân binh mới chiêu mộ tại Quan Trung và Quan Nội Đạo, bản thân ngươi tự tính lại đi, trong hai ngày có thể triệu tập được bao nhiêu quân đội tại Quan Trung?”
Số liệu cụ thể của Lệnh Hồ Phi khiến cả đại điện bỗng chốc ồ lên kinh thán, Trần Hy Liệt lại càng trợn mắt há mồm.

Bộ hắn đã lẩm cẩm đến mức không tính được con số của quân đội sao?
Lúc này, Lệnh Hồ Phi lại nói: “Còn Lý Mạo bất hòa với Ca Thư Hàn thì lại là chuyện nực cười.

Ca Thư Hàn từng phản bội bệ hạ.

đang là thân mang tội.

mà tiên đế phái hắn đến Lường Hồ kỳ thực là bién chức.

Binh sĩ của Ca Thư Hàn lại phần lớn là người Lũng Hữu.

họ phải xa nhà xa quê, xa vợ con gia đình, sĩ khí đang rất ư thấp kém.

mấy năm nay đã có hơn tám phần đã đào tẩu.

chì còn lại một vạn quân kỵ binh tâm phúc, nhưng binh lực của Ca Thư Hàn lại cử không ngừng tăng lên.

từ năm vạn lúc ban đầu lên đến tám vạn của bây giờ, ngươi nghĩ số quân này từ đâu mà đến? Ta nói cho ngươi hay, đấy là sách lược chiết cành ghép hoa của Lý Mạo mà thôi, lén đưa binh Kinh Tương đồi với Ca Thư Hàn.

cho nên binh lực của hắn cũng vẫn nằm trong phạm vi cho phép của tiên đế, chứ kỳ thực con số đó đã vượt quá mức từ lâu, chỉ là quân đội mới chiêu mộ đều để tạm chỗ Ca Thư Hàn mà thôi.

Một là để Ca Thư Hàn huấn luyện giúp, hai nữa là che mắt người đời.

Bây giờ thì ngươi đã hiếu rồi chứ? Ca Thư Hàn và Lý Mạo thực chất đã cùng ngồi trên một chiếc thuyền từ lâu rồi!”
Lúc này Trần Hy Liệt như con gà trống chiến bại.

sắc mặt hắn vừa thiểu não lại vừa ngượng ngòrng bối rối đứng giữa triều đường.

Lý Hanh chỉ thản nhiên nói: “Trần thượng thư chỉ là văn thần, không hiểu nhiều về quân quốc chi sự có thể thông cảm được.

Trần thượng thư.


khanh hãy tạm lui xuống đi!”
Trần Hy Liệt cảm thấy xấu hổ vô cùng.

hắn chẳng qua muốn được thể hiện một lần.

thế mà cuối cùng lại trở thành trò cười cho cả triều, địa vị của hắn trong lòng Lý Hanh lại càng thấp, không khéo còn trở thành căn nguyên để sau này bị kéo xuống.

Hắn cúi thấp đầu xuống; giận dữ lườm Lệnh Hồ Phi một cái rồi từ từ lui xuống.
Lệnh Hồ Phi cười mỉa một tiếng, tên Trần Hy Liệt này khôngbiết điều, không nhìn rõ được dụng ý thực của Lý Hanh, bị bién chức cũng đáng đời.

Hắn lại đi lên trước một bước nói với Lý Hanh: “Bệ hạ.

xin cho phép thần được nói thêm.”
“Ái khanh cử nói!”
Giọng nói của Lý Hanh rất ư sảng khoái, ngữ điệu vui vẻ này bỗng khiến nhiều đại thần hiêu ra.

không nhẽ Lý Hanh đã có an bài trước, chỉ có Cao Tiên Chi ngồi sau cùng là không khỏi cười khổ.

Hắn biết mũi kiếm cuối cùng của Lý Hanh sẽ chi về phía mình.
Lúc này, Lệnh Hồ Phi lại từ từ nói: “Kỳ thực lý do thần không chủ trương tấn công Trường An không những vì Trường An phòng bị nghiêm ngặt, có bố trí trọng binh, mà là tiến công Trường An sẽ không có ích cho đại cuộc của chúng ta.

chứ đừng nói Trường An đường xá xa xôi, tác chiến khó khăn, cho dù có đoạt được Trườnạ An thì chúng ta sẽ làm gì được? Liệu có thể thu hồi lại Trung Nguyên không? Có thể hợp lại một thể với Giang Nam không? Câu trà lời là không thể.

Không những không thể mà nếu như Lý Khánh An từ An Tây điều đại quân quay về e rằng chúng ta sẽ khó mà trở về lại Ba Thục.

Còn Lý Mạo sẽ làm gì, hắn sẽ thừa lúc chúng ta lún vào vũng lầy của Trường An không còn sức lực lo lắng cho phía đông mà đại cử tấn công Giang Nam.

nhất cử trừ khừ Ngô vương.

Để hắn chiếm lấy nửa mành giang sơn của Đại Đường, sở hữu vùng đất đai trù phú, lúc ấy chúng ta mới quay về Ba Thục e rằng có hối cũng đã muộn.

Cho nên thần kiến nghị vẫn phát binh Kinh Tương.

Lúc ấy chúng ta sở hữu nữa vùng giang sơn phía nam, tiến có thể vào Trung Nguyên, lùi cũng có thé đến Lĩnh Nam Ba Thục, đợi khi Lý Khánh An và An Lộc Sơn đánh cho lường bại câu thương rồi lúc đó chúng ta hẵng thu mối lợi ngư ông.”
“Nói hay lắm!”
Vương Củng đứng dậy vỗ tay liền liền nói: “Lệnh Hồ thượng thư quà không hổ danh là tiêu Chư Cát.

quà nhiên phân tích hợp tình hợp lý, có căn có cứ.

khiến bọn ta nghe mà như vén mây mù đề nhìn thấy trời xanh, như bỗng chốc trở nên quang đãng rộng mở.”
Hắn lại quay sang thi lễ với Lý Hanh nói: “Thần cũng xin thỉnh mong bệ hạ có thể sớm xuất binh Kinh Tương, giải mối nguy của Giang Nam.”
“Ý của hai vị ái khanh đương hợp ý của trẫm, trẫm cũng quyết định xuất binh Kinh Tương!”
Lý Hanh đào mất sang nhìn Cao Tiên Chi, hắn cười như không cười: “Cao ái khanh, trẫm muốn khanh làm chủ soái, khanh có thể nhận mệnh không?”
Thường thì Lý Hanh nên nói là: “Cao ái khanh, trẫm quyết định đề ngươi làm chủ soái, hi vọng khanh có thể phân ưu cho trẫm.”
Câu nói này mới là lời khích lệ thông thường.

nhưng Lý Hanh lại lấy phương thức đặt câu hỏi, người thường nghe ra thì cũng không có vấn đề gì, tường như Cao Tiên Chi sẽ phấn khích trà lời: “Thần sẽ làm tốt!”
Như thế là mọi việc sẽ êm xuôi, nhưng trong lòng Cao Tiên Chi lại sáng như gương trần, hắn vừa mới nói sức khỏe không tốt đề xuất từ chức với Lý Hanh, nếu hắn giờ nói có thể nhận lệnh làm tốt.

như thế hắn không phải đã phạm phải tội khi quân ư?
Cao Tiên Chi thầm thở dài, hắn cuối cùng cũng hiểu khổ tâm của Lý Hanh, cố tình an bài cả một hội nghị quân quốc này chính là muốn hắn tự nhắc việc từ chức trên hội nghị.

chứ không phải tự gặp riêng từ chức, có như thế thì cái danh trọng hiền của Lý Hanh mới giữ được mà không bị thiên hạ dèm pha.

Cái bọn nhân vật chính trị này! Ai ai cũng đều là lão hồ ly ma mãnh.
Cao Tiên Chi chỉ đành đứng dậy làm ra vẻ mặt thiu não, khom người nói: “Bệ hạ.

thần rất muốn phân ưu cho bệ hạ.

nhưng thần gần đây hay bệnh, tuy có lòng muốn tận tâm vì bệ hạ nhưng chi sợ lực bất tòng tâm.

làm nhờ đại nghiệp của bệ hạ.

thần thật không dám thọ mệnh!”
Lý Hanh trầm mặt lại.

“Cao ái khanh, trẫm tin tường nhất chỉ có khanh thôi, nếu khanh không chịu nhận lời thì trẫm biết tìm ai thay thế?”
Thời khắc quan trọng cuối cùng đã đến.

Cao Tiên Chi có thể vẹn toàn rút lui hay không chính là đòn này, dù cho Cao Tiên Chi khong muốn hi sinh cả bộ thuộc đã theo mình bao năm.

nhưng tình thế khẩn cấp hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

Hắn cuối cùng chỉ đành cắn răng nói: “Bệ hạ.

thần là thiên hạ binh mã phó nguyên soái, thần tiến cử đại nguyên soái thái tử điện hạ là chủ tướng đông chinh, thái tử vừa tuổi trẻ tài cao, thanh danh xuất chúng, các lão tướng bọn thần cũng nên nhường cho tuổi trẻ có cơ hội được nở mày nở mặt.”
“Không được!”
Lý Hanh ngang nhiên cự tuyệt tiến cừ của Cao Tiên Chi, “Quân của triều đình là cái tuổi của quốc gia.

há phải trò đùa trê con.

Thái tử tuy có thể dẫn binh, nhưng kinh nghiệm lâm chiến không đủ thì làm sao có thể làm đối thủ của Ca Thư Hàn.

trẫm không thể đồng ý.”
Lúc này thái tử Lý Hệ đứng dậy khom thân thi lề, sang sảng nói: “Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý lĩnh binh thu phục Kinh Tương, xin phụ hoàng ân chuần!”
Lý Hanh cũng vẫn lắc đầu không đồng ý: “Hoàng nhi tuy có chí hướng, nhưng dẫu sao kinh nghiệm chưa đủ.


trẫm thực sự không thể yên tâm.

đợi khi hoàng nhi đã thêm trải nghiệm dùi mài thì trẫm sẽ lại cho cơ hội dẫn binh.”
Vờ tuồng đã diễn đến nước này rồi.

chỉ còn thiếu bước vẹn toàn thu quan cuối cùng thôi, cũng vẫn là Lệnh Hồ Phi bước ra hạ tiếp nước cờ cuối cùng thay Lý Hanh.
“Bệ hạ.

thần có một kiến nghị!”
“Ái khanh cứ nói.”
Lệnh Hồ Phi đảo mắt nhìn mọi người một vòng, mỉm cười nói: “Thái tử điện hạ quả thực có thể dẫn binh, năm xưa hai mươi lăm vạn quân Quan Trung chính là do thái tử thống soái, nhưng bệ hạ nói cũng có lý, thái tử dẫu sao vẫn còn thiếu kinh nghiệm, nếu độc lập đối trận với Ca Thư Hàn e rằng sẽ mấy dễ dàng, nhưng nếu không cho thái tử cơ hội thì thái tử cả đời cũng không thế nào có kinh nghiệm được, cho nên thần kiến nghị, thái tử điện hạ có thể là chủ soái, Cao tướng quân kinh nghiệm phong phú có thể làm phó soái phủ trợ cho thái tử dẫn binh.

Để người lớn dẫn dắt, thần cho rằng đó là an bài tốt nhất.”
Vương Cũng cũng nói: “Lệnh Hồ Thánh thượng nói chí phải, thần ủng hộ!”
Lý Hanh giả vờ trầm ngâm một hồi, rồi gật gật đầu nói với Cao Tiên Chi: “Cao ái khanh thấy thế nào?”
Cao Tiên Chi lòng đã nguội lạnh.

Lý Hanh không định để mình có thể vẹn toàn rút lui.

dụng ý của hắn chẳng qua muốn triệt để đoạt quân quyền của mình, sự tình đã đến bước này hắn cũng không thể phán đối được gì.

thái độ của hắn sẽ quyết định đến sự sống cái chết của bản thân.
“Bệ hạ, thần nguyện ý tận tâm phủ trợ cho thái tử!”
“Tốt lắm.

trẫm sẽ tuyên bố tại đây, bồ nhiệm thái tử Hệ làm chinh đông triệu thảo sứ, thiên hạ binh mã đại nguyên soái, nhậm mệnh Cao Tiên Chi làm phó soái, thống soái hai mươi vạn quân, ba ngày sau sẽ chính thức xuất binh Kinh Tương.”
Dừng lại một hồi, hắn lại tuyên bố tiếp: “Trẫm lại bổ nhiệm Binh bộ Thánh thượng Lệnh Hồ Phi làm lục lộ lương thảo đốc biện, tổng lãnh hậu cần.

Để nghiêm chinh quân kỷ, trẫm nhậm mệnh thêm nguyên nội thị giám Ngư Triều Ân làm quan quân dung sứ, giám đốc quân kỳ ba quân.”
Tháng tám nguyên niên Long Chấn Nam Đường, quân của Lý Lân thất bại rút quân về Dương Châu, Lý Mạo tập kết mười lăm vạn đại quân Kinh Tương, đích thân làm chú soái chuân bị thừa cơ đông chinh Giang Nam.

Ngay tại lúc này, Nam Đường đế Lý Hanh vì muốn khống chế quân Kinh Tương lệnh cho thái tử Lý Hệ làm Đông chinh đại nguyên soái, Cao Tiên Chi làm phó soái, Ngư Triều Ân làm giám quân, dẫn hai mươi vạn quân xuất binh Quỳ Châu, xuất phát về phía Tỷ Quy.
0O0--- CHƯƠNG 550: Mưu TRÍ CA THƯ (1) oOo
Phân tích của Lệnh Hồ Phi không phải là suy đoán vô căn cứ, mà là có một cơ sỡ tình báo nhất định, nhất là động thái của Ca Thư Hàn.

Lý Hanh đã phái đi vài thám tử ân núp ở Tương Dương và trong địa giới quản hạt của Ca Thư Hàn.

bí mật thu thập tình báo, vì vậy Lệnh Hồ Phi mới có thể đối với tình hình của Ca Thư Hàn nắm rõ như lòng bàn tay.
Ca Thư Hàn quả thật từ rất lâu về trước bèn đã bí mật kết thành liên minh với Lý Mao, trước kia Ca Thư Hàn đã phản bội Lý Hanh nương nhờ Lý Long Cơ, nhưng không có thể có được sự trọng dụng, hắn vốn dĩ có ý định lưu lại tại Hán Trung, như vậy thì các binh sĩ của hắn cũng có thể cách Lũng Hữu tương đối gần một chút, gia quyến qua lại tiện lợi, nhưng Lý Long Cơ lại không thế được như ý của hắn.

mà là phái hắn đến Lưỡng Hồ đóng quân, đem quân đội của hắn sửa thành quân Lưỡng Hồ.
Lưỡng Hồ cũng chính là hồ Bà Dương và hồ Động Đình, trú địa của Ca Thư Hàn tọa lạc ở huyện Dự Chương, cũng chính là Nam Xương ngày nay, vào triều Đường nơi đây vẫn chưa bất đầu khai phá quy mô lớn, dân cư rất thưa thớt, rừng cây rậm rạp, làm cho Ca Thư Hàn cảm thấy thất vọng vô tận.

lúc này Ca Thư Hàn đã năm mươi mấy tuổi, lại người mang tật chân, sự nóng ẩm khu vực Lưỡng Hồ làm cho tật chân hắn nặng thêm, sự áày vò của ốm đau và sự tăng dần của tuổi tác làm cho Ca Thư Hàn trong lòng tràn đầy sự bi quan đối với tiền đồ.
Đúng lúc này, Lý Mạo lại đích thân dẫn đến lương y có tiếng tăm nhất của Kinh Tương đến viếng thăm hắn.

đã giảm nhẹ đi bệnh đau cho hắn.

điều này làm cho trong nội tâm của Ca Thư Hàn tràn đầy sự cảm kích đối với Lý Mạo, một qua hai lại, quan hệ của bọn họ từ từ trở nên mật thiết, Lý Long Cơ lúc này thời gian còn lại đã không còn nhiều, Ca Thư Hàn cũng biết rằng mình phải tìm kiếm một chỗ dựa vững chắc rồi, cũng đúng lúc là lúc này Lý Mạo đã bày tỏ ý nguyện thu nạp hắn.

hai người lập tức ăn nhịp với nhau ngay, từ đó về sau, Ca Thư Hàn bèn đã âm thầm nương nhờ Lý Mạo.
Kinh Tương của tháng tám vẫn bị bao phủ bởi cơn nóng bức của tiết xử thừ.

thành Tương Dương hôm qua vừa mới trải qua một trận mưa.

làm cho con đường trở nên lầy lội dị thường.

Lúc này, trên quan đạo ngoại thành Tương Dương, xa xa đã phi đến một đội kỵ binh, đội kỵ binh khoáng chừng năm trăm người, tướng lĩnh đứng đầu chính là Ca Thư Hàn.
Sống ở Giang Nam gần hai năm.

Ca Thư Hàn dung nhan đã thấy già, hai hàng tóc mai đã trở nên hoa râm rõ rệt.

bên trong một cặp mắt dày gió dạn sương đó đã tràn ngập cảm giác mệt mỏi.
Hắn là từ Kinh Châu kéo tới, vốn dĩ hắn sẽ suất lĩnh mười vạn đại quân từ đường bộ tiến quân về phía Dương Châu, nhưng do Lý Hanh đột nhiên xuất binh, làm cho bọn họ bị buộc phải thay đổi kế hoạch ban đầu.

ngừng hành động đông chinh Dương Châu lại, Ca Thư Hàn kéo về Tương Dương, cùng Lý Mạo thương lượng đối sách của bước kế tiếp.
Nếu như ở hai năm trước, Ca Thư Hàn chẳng để tâm chút nào đến quân Kiếm Nam.

Lúc đó trong tay hắn có năm vạn Lũng Hữu tinh nhuệ, đủ đề đánh bại kẻ địch gấp mấy lần quân mình, nhưng bây giờ hắn đã không còn chắn chắn như thế nữa.

năm vạn Lũng Hữu tinh nhuệ của hắn trong hai năm đã đào tẩu đi tám thành, chỉ còn lại một vạn kỵ binh trung thành với hắn.

còn Lý Mạo binh lực tuy đông, nhưng đều là đám tân binh chưa từng trải qua đại chiến tôi luyện mài giũa, Ca Thư Hàn quả thật cảm thấy lo lắng.
Đội kỵ binh suốt đường phi chạy, chẳng mấy chốc đã đến được dưới thành Tương Dương, thủ quân thành Tương Dương đã nhận ra được Ca Thư Hàn.

bèn lập tức chóng đẩy cửa ra, đội kỵ binh của Ca Thư Hàn phi nhanh đi vào cửa thành.
ở thành bắc của Tương Dương có một quần thể kiến trúc chiếm đất khoảng ba trăm mấy mẫu.

nhà rường mái vòm.

quỳnh lâu vũ các, khí thế vô cùng hùng vĩ, nơi đây chính là nơi sở tại Kinh vương phủ của Lý Mạo.

Tòa vương phủ này là sau khi Lý Mạo đến Tương Dương xây mới mà thành, nhưng chính vì tòa phủ đệ này khiến cho Lý Long Cơ đã nảy sinh ra sự bất mãn đối với thập bát tử Lý Mạo.

Vương phủ của Lý Mạo chiếm đất rộng lớn.

khí thế bàng bạc.

còn Nam Minh cung của Thành Đô chỉ có hai trăm mấy mẫu.

không chỉ nhỏ hơn so với Kinh vương phủ.

hơn nữa lại càng thấy thảm thương nghèo nàn hơn.

lúc đó khi Lý Long Cơ nhập Thục.

Kinh vương phủ chỉ tu sửa xong một nửa.

Lý Long Cơ từng đích thân hạ chi.

mệnh Lý Mạo lập tức đình công.

vương phủ không thể rộng hơn hoàng cung, nhưng Lý Mạo không thèm đếm xia đến.

vẫn là tiếp tục hoàn thành xây dựng Kinh vương phủ.
Thật ra Lý Mạo cũng từng có cơ hội nối lại quan hệ với phụ hoàng.


Lý Long Cơ cho dù hận hắn rầm rộ xây dựng Kinh vương phủ, nhưng cuối cùng cũng đã nhường đi một bước, mấy lần triệu hắn đến Thành Đô yết kiến, nhưng Lý Mạo lại lo lắng việc như Thục vương Lý Giao sẽ tái diễn, hắn bèn không phải là ngã bệnh thì là công vụ bận rộn.

tìm đủ mọi cái cớ thoái thác, ngày dông tháng dài.

oán hận từng ngày một tích lũy trong lòng của Lý Long Cơ, làm cho hắn ôm hận Lý Mạo sâu sắc.
Lý Mạo năm nay chưa đến bốn mươi tuổi, bộ dạng ngọc diện anh tuấn, khí chất ung dung quý phái.

Hắn sống trong gia đình đế vương, cũng bẩm sinh sở hữu dục vọng đối với quyền lực.

mẫu thân của hắn Võ huệ phi bèn chính là phi tứ từng được Lý Long Cơ sủng ái nhất, Lý Long Cơ thậm chí từng nhận lời với Võ huệ phi.

sẽ lập Lý Mạo làm thái tử.

còn Lý Lâm Phủ cũng từng âm thầm hứa hẹn Võ huệ phi.

mai này sẽ cực lực nâng đỡ Lý Mạo lên ngôi.

Tuy nhiên, cùng với việc Võ huệ phi bệnh vong.

cũng như sau sự kiện Dương Ngọc Hoàn.

Lý Mạo bèn từ từ bị phụ hoàng của hắn lạnh nhạt, trở thành một vị nhàn vương.

Thế nhưng sau khi nổ ra nguy cơ tiết độ sứ.

Lý Long Cơ bắt đầu sắc phong thân vương đến các nơi chủ chính.

Lý Mạo đã được phong đến Tương Dương, sau này được Lý Dự sửa phong thành Kinh vương.
ở Tương Dương cuối cùng có được độc lập nên Lý Mạo rốt cuộc cũng đã bộc lộ ra khát vọng của hắn đối với quyền lực.

chiêu mộ quân đội vượt hạn ngạch, tự ý nhậm mệnh quan địa phương, động thổ xây dựng vương trạch một cách rầm rộ, Lý Mạo đã có một chút bức bách đến mức không thể chờ thêm nữa.

cho dù hắn không thể trở thành chủ của thiên hạ.

nhưng hắn cũng nhất định làm đế vương của Kinh Tương.
Trong một gian phòng bố trí thật tao nhã.

Lý Mạo vừa mới ngủ trưa thức giấc ngồi trước chiếc bàn.

đang toàn tâm toàn ý nhấm nháp trà quế hoa mà thị nữ nhọc công pha chế cho hắn.

Sau một tấm bìnhphong bạch ngọc, hai người thị thiếp đang đàn tấu điệu nhạc Hán Giang cho hắn.

Gió mát.

đàn nhạc, mùi hương hoa lài.

mọi thứ đều khiến cho người ta cảm thấy tinh thần thoải mái sảng khoái.

Đây chính là thói quen của Lý Mạo, nửa canh giờ sau giấc ngủ trưa, ắt hãn là thời gian hắn uống trà nghe nhạc, sét đánh không đổi.

cho dù là lúc này cục thế căng thẳng, cũng khó mà thay đổi thói quen này của Lý Mạo.
Nhưng Lý Mạo hôm nay lại tựa hồ như có chút tâm trạng bất an.

sự căng thẳng của cục thế tuy không thay đổi thói quen của hắn.

nhưng lại làm thay đổi tâm cảnh của hắn.

trong lòng của hắn đã không còn nhàn nhã tự đắc được nữa.
Lý Hanh đã xuất binh hai mươi vạn đại quân tiến đến một vùng Kinh Tương, mà Lý Lân của Dương Châu nghe nói cũng đang rục rịch manh động, rất nhanh, hắn sẽ phải đối mật với sự giáp công của hai hướng đông tây, đây quả thật là làm cho hắn cực kỳ lo lắng.
Lúc này, hắn hình như có chút cảm giác, khóe mắt khẽ quét một cái.

nhìn thấy một viên gia nhân đang lấp ló thập thò bên ngoài cửa.

hình như có chuyện gì đó, lúc này là thời gian hắn uống trà nghe nhạc, trước siờ chưa từng có ai dám đến quấy rầy, nhưng tên gia nhân này lại dám lộ diện, chứng tỏ hắn có việc quan trọng.
“Chuyện gì?” Lý Mạo cũng phá lệ cắt ngang việc nghe nhạc, hỏi ra một câu.
“Vương gia.

Ca Thư tướng quân đã đến.

đang hầu chờ ở ngoài phủ”
“A!” Lý Mạo chợt đứng phắt dậy ngay, gấp giọng nói: “Tốc thỉnh Ca Thư tướng quân vào phủ, không.

ta đích thán ra nghênh đón.”
Nếu như nói còn có người nào có thể cắt ngang việc uống trà nghe nhạc của Lý Mạo.

thì không còn ai khác ngoài Ca Thư Hàn rồi.

Bây giờ Ca Thư Hàn cũng chính là ngọn lúa cửu mạng của Lý Mạo, là nhân vật mấu chốt mà hắn Lý Mạo có thể tiếp tục làm tiếp vị trí Kinh vương này hay không.
Lý Mạo đích thân đi ra nghênh đón ở ngoài phủ.

ngoài cửa lớn vương phủ.

Ca Thư Hàn dắt ngựa, mười mấy viên thân binh đứng ở sau lưng, năm trăm người của hắn đều tạm thời trú trong một tòa quân doanh đằng xa hai dặm nghỉ ngơi.
Ca Thư Hàn suốt dọc đường phong trần mệt mỏi.

mặt mày của hắn đã cau lại xoắn tít.

hắn cứ tường rằng vào thời khắc cục thế căng thẳng như hiện nay, Lý Mạo cũng sẽ ở trong quân doanh, nhưng lại không ngờ Lý Mạo lại vẫn còn ở trong vương phủ.

điều này làm cho trong lòng hắn quả thật có chút căm tức.
Đối đầu với kẻ định mạnh ngay trước mắt.

Lý Mạo nếu ở trong quân doanh, thì có thể mang lại lòng tin cho các tướng sĩ.

có thể nâng cao sĩ khí.

để cho thủ hạ tướng sĩ cảm thấy Kinh vương là đang sát cánh cùng bọn họ đối mặt với nguy cơ của chiến tranh, đã đến lúc như vậy rồi.

Lý Mạo lại vẫn còn ngang nhiên ở lại trong vương phủ hưởng thụ...
Điều này làm cho Ca Thư Hàn tràn đầy sự thất vọng đối với hắn.

dù sao cũng là tử đệ hoàng gia.

con kiêu nhà trời, trời sinh đã có chút kiêu ngạo rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận