Thôi Ngụ bên cạnh quan ngôn sát sắc, hắn thấy chủ đề càng lúc càng nhạy cảm, bèn cười cười lái sang chủ đề khác: “Chúng ta không nói mấy việc này nữa, nghe nói vương phi lại có mang, chúc mừng điện hạ!”
Vấn đề con cái của Lý Khánh An vốn dĩ đã là đề tài nóng hồi của Trường An, khắp đầu ngõ sóc phố chỉ cần có người nhắc đến con cái của Triệu vương, ngay lập tức sẽ có cả đám người vây lại hóng hớt, các đại thần trong triều đình cũng rất quan tâm, vì nó sẽ ảnh hưởng đến cục diện chính trị nào đấy của Đại Đường trong tương lai, Mấy ngày nay có tin truyền ra Triệu vương phi lại vừa có mang đã gây rất nhiều sự chú ý của mọi người, Lý Khánh An cười cười, hắn cũng chẳng phủ nhận việc này, nói: “Con cái quá ít vốn dĩ là một tâm bệnh của ta từ lâu, ta hi vọng mình có thểthêm một người con trai, như thế mới có ngày có thể giống Thôi gia, con cháu hưng vượng, gia tộc phồn thịnh.”
Nói đến đây, Lý Khánh An cười mà như không nhìn nhìn hai huynh đệ Thôi gia, bọn họ một người có lòng, một người có ý, chủ đề cuộc nói chuyện dẫn chuyển sang Thôi thị gia tộc.
Thôi Viên và Thôi Ngụ nhìn nhau, lúc này, họ đã thoáng đoán được ý đồ Lý Khánh An đến đây, chính là vì Thôi gia mà đến, không nhẽ hắn thật sự muốn dùng Thôi gia để khắc chế lại thế lực của Bùi gia ư? Rất có khả năng này đấy chứ!
Thôi Viên không hó hé gì, dẫu sao hắn cũng là tướng quốc Nam Đường, việc liên quan cục diện quyền lực Bắc Đường hắn không tiện chen miệng vào.
Hắn chi cúi đầu uống trà không nói không rằng.
Thôi Ngụ trầm ngâm một hồi bèn đặt rõ vấn đề: “Không biết điện hạ có kiến nghị gì hay không?”
“Với Thôi thị gia tộc ư?”
“Đúng! Xin điện hạ cử nói.”
“Ha ha.
Thôi gia là thế gia trăm năm, cần gì ta phải kiến nghị, có điều..
Đến nói hai chữ có điều, màn kịch của Lý Khánh An tự dựng khựng lại một cách kịch tính, mà chi mỉm cười nhìn hai người trong phòng.
Lúc này, cả Thôi Viên cũng không kiềm nổi, vội hỏi: “Điện hạ xin cử nói tiếp.”
“ừm!” Lý Khánh An gật gật đầu, tiếp tục cười nói: “Kỳ thực lới ta muốn nói là, lời vàng ngọc chí lý với mỗi gia tộc, mỗi triều đại giang sơn đều có nhân tài xuất hiện, mỗi gia tộc nếu muốn tiếp tục hưng vượng, quan trọng nhất chính là bồi dường tử đệ tuổi trẻ, sớm đề cho các bậc hiền tài tuổi trẻ trong gia tộc có thể sớm nắm quyền gia tộc.
Có như thế thì gia tộc mới có được sức sống mới, mới có sức sống để hung thịnh.
Nhưng ta phát hiện, dù là Bùi gia.
Thôi gia, hay Lô gia.., nhưng người trẻ trong các đại gia tộc đều rất ít khi đứng ra làm gì, chí ít là ít khi xuất đầu lộ diện trong gia tộc.
Như thế thật không có lợi cho việc kế thừa của gia tộc.
Thôi Hoán năm nay đã sáu mươi lãm rôi, lại làm tướng quốc, lại làm tộc trưởng, như thế hắn làm sao có thời gian để lo cho xuể.
Ha ha! Đây chẳng qua là chút ý kiến nhỏ của ta, Mỗi gia tộc ắt có chế độ của nó, hai vị đừng cười chê ta! ”
Nói đến đây Lý Khánh An bèn đứng dậy chấp tay cười nói: “Ta chẳng qua là đi ngang qua nên thuận tiện vào bái phòng Thôi sứ quân, quân trung còn có quân vụ quan trọng, ta xin phép cáo lui trước đây.”
Thôi Viên và Thôi Ngụ vội đứng dậy nói: “Không dám làm chậm trễ đại sự của điện hạ, điện hạ sau này rảnh cử ghé phủ chơi.”
“Nhất định! Nhất định! Vậy ta xin cáo từ đây.”
Lý Khánh An lại đầy hàm ý nhìn nhìn Thôi Viên, xong mới từ từ nói: “Hi vọng Thôi tướng quốc có thể sớm ổn định được dân sinh, dù triều cục có biến hóa thế nào chăng nữa thì kẻ vì quốc vì dân đều nhất định có thể lưu danh thiên cổ.”
Thôi Viên hiểu ý của Lý Khánh An, hắn cũng thành khẩn thi lễ nói: “Lời vàng ngọc của điện hạ Thôi Viên xin khắc ghi trong lòng.”
Lý Khánh An cáo từ ra về, còn lại Thôi thị huynh đệ ngồi đó, hai người đều trầm mặc không nói gì, mãi một lúc sau.
Thôi Viên mới nói: “Ngươi đã nghe hiêu ý hắn rồi chứ?”
Thôi Ngụ gật gật đầu khẽ thở nói: “Người hắn chỉ là Thôi Bình.”
“Thôi Bình?” Thôi Viên lúc này mới phản ứng ra, hắn kinh ngạc nói: “Ngươi đang nói Thôi Bình thứ tử của Thôi Miện đó ư? Ta còn cứ ngỡ hắn nói Thôi Quang Viễn.”
“Chắc cũng có cả Thôi Quang Viễn, nhưng hắn không có tài chính trị, Lý Khánh An chỉ dùng hắn làm tướng chứ không để hắn làm tướng quốc.
Thôi Bình thì khác, hắn đậu tiến sĩ những năm đầu Thiên Bào, đã làm viên ngoại lang năm sáu năm tại Lễ bộ của triều đình, sau lại được ngoại lưu xuống châu huyện, từ huyện lệnh, thái thú mãi lên tới chức Hà Tây tiết độ hành quân tư mã, đã làm quan suốt tám năm ở châu huyện, lần này lại được điều vào kinh nhận chức hạ thị lang.
Từ đó có thể thấy được Lý Khánh An rất trọng dụng hắn, hơn nữa quan trọng hơn nữa, hắn là tâm phúc của Lý Khánh An, ta đoán Lý Khánh An muốn dùng hắn thay cho Thôi Hoán để trở thành lãnh tụ của Thôi gia ta trong triều.”
Trong lòng Thôi Ngụ biết rất rõ, sự kiện của Quách Tử Nghi lần trước ảnh hưởng rất ư sâu xa.
Chính sự đường muốn lợi dụng Quách Tử Nghi để khống chế Lý Khánh An, cuối cùng lại bị Lý Khánh An triệt đế đánh bại.
Bùi Mân bị miễn chức.
Bùi Tuân Khánh thay thế Bùi Mân, mà lúc ấy Thôi Hoán đã nhất mực ủng hộ Bùi Mân.
Tuy lúc đó Lý Khánh An vì muốn bình ôn ảnh hưởng nhanh chóng không làm gì Thôi Hoán, nhưng đó không có nghĩa là Lý Khánh An sẽ không hạ thủ với hắn.
Lúc đó Lý Khánh An lập túc điều Thôi Bình vào kinh, cử chỉ này đã thấy tiềm tàng sẵn hắn muốn bãi miễn Thôi Hoán.
Đã hai tháng qua đi sự việc đó cơ hồ đã chìm vào quên lãng của mọi người, còn cục diện Hà Bắc tạm thời bình lặng, như vậy hiện tai chính là lúc Lý Khánh An bắt đầu hạ thủ thanh toán Thôi Hoán.
Truất phế Thôi Hoán, đưa Thôi Bình lên, về lợi ích tổng thể của Thôi gia cũng chẳng có ảnh hưởng gì, nhưng để Thôi Bình đi lên thì Thôi gia sẽ trở thành người ủng hộ trung thành của Lý Khánh An, cho nên địa vị của Thôi Bình trong gia tộc chính là điều kiện tất yếu để Lý Khánh An nâng đỡ Thôi gia, về điểm này Thôi Ngụ hiểu rõ trong bụng.
Hai người họ đều là những tên tinh vi đã lãn lộn nhiều năm trong quan trường, không cần Lý Khánh An chi rõ thì trong lòng cũng hiểu, Lý Khánh An muốn trùng tổ tộc quyền Thôi gia.
Thôi Viên cũng hiêu, tuy hắn không thế can thiệp quan trường Bắc Đường, như nhưng sự vụ trong Thôi thị gia tộc thì hắn có quyền phát ngôn.
“Người khác còn được, nhưng duy Thôi Bình thì hơi khó.”
Thôi Viên lại thở dài một hơi.
Thôi Bình là con trai của Thôi Miện, mà Thôi Miện với Thôi Hoán quan hệ lại không tốt, thậm chí có thể nói là có tư thù, con nổi thủ cha, cho nên quan hệ giữa Thôi Bình và Thôi Hoán cũng khá ác nghiệt, thậm chí hai năm nay Thôi Hoán còn cấm Thôi Bình về tế tổ, nói ra thì Thôi Hoán cũng có phần quá đáng.
Chính vì quan hệ hai người ác liệt, nên nếu Thôi Bình làm tộc trưởng thay Thôi Hoán, vậy hậu quả sẽ thế nào? Lý Khánh An nhúng tay vào việc nhà của Thôi thị gia tộc tuy có phần khiến người ta phản cám, nhưng nếu hắn có thể mang lại lợi ích lớn nhất cho gia tộc Thôi thị, cái nào nặng cái nào nhẹ thì cũng quá rõ ràng.
Hai người Thôi Viên và Thôi Ngụ bỗng đều trầm mặc.
Vào lúc giữa trưa, trước cửa một trung trạch phường Khai Minh, hàng trăm kỵ binh đang hộ tống xe ngựa Lý Khánh An đến gần, Xe dừng lại trước cửa phủ trạch.
Thôi Bình đang đứng ngó nghiêng ngoài cửa lập tức đi lên nghênh đón, Phía sau hắn là một phụ nhân mặc váy dài chỉnh tề, đó là Bùi thị thê tử Thôi Bình.
Tùy tùng mở cửa xe, Lý Khánh An chui ra khỏi xe.
Thôi Bình thấy hắn lập tức khom người thi lễ: “Ty chức tham kiến đại tướng quân!”
Thôi Bình mấy tháng trước vẫn là hành quân tư mã Hà Tây, cũng được xem như người trong hệ thống quân đội của Lý Khánh An, vì thế hắn vẫn xung hô Lý Khánh An đại tướng quân như các binh sĩ An Tây khác.
Như thế này cũng phần nào kéo mối quan hệ giữa hắn và Lý Khánh An lại gần nhau hơn.
Thôi Bình và Lý Khánh An cũng có thể xem như quen biết cũ.
Ngay từ cái thời Lý Khánh An vẫn là trung lang tướng.
Thôi Bình đã nghe nói Lý Khánh An và Cao Lực Sĩ quan hệ mật thiết.
Lúc ấy hắn vì vội phải tìm đường được ngoại lưu làm quan nên bèn tìm đến Lý Khánh An, không ngờ hắn nhất thời bức quá tìm bữa năm xưa mà lại làm thay đối cả cuộc đời của Thôi Bình.
Nhờ vậy mà từ đó hắn tìm được cây đại thụ to khỏe nhất Đại Đường này đề dựa dẫm, hơn nữa còn trở thành tâm phúc của Lý Khánh An.
Thôi Bình từ huyện lệnh Vu Đài cho đến thái thú Tứ Châu, rồi Dự Châu thái thú.
Hà Tây hành quân tư mã, mãi cho đến Môn hạ thị lang ngày hôm nay đều nhờ ảnh hưởng của Lý Khánh An ở đằng sau.
Hơn nữa giao tình riêng của hắn và Lý Khánh An cực tốt, năm xưa Vũ Y bị Thôi gia ép bức phải bỏ trốn, chính Thôi Bình đã lén lút báo tin, chính vì điểm này mà Lý Khánh An vẫn rất cảm kích hắn.
Thôi Bình xuất thân tiến sĩ, cực có tài học, hơn nữa cũng là một người rất tinh anh, phụ thân hắn Thôi Miên đã từng làm tân khách của thái tử, huynh trưởng Thôi Hàm hiện là thái thú Thanh Châu, cũng có thể xem như gia thế hiển hách.
Tuy nhiên.
Thôi Bình lại quan hệ không tốt với tộc trưởng Thôi Hoán, một mật vì phụ thân hắn và Thôi Hoán có tư thù, mặt khác là vì Thôi Bình trường kỳ ở nhờ nhà thúc phụ Thôi Kiều, hắn vẫn luôn mang tấm lòng cảm kích với Thôi Kiều, nhưng Thôi Kiều lại nhân phẩm không tốt, bị Thôi thị gia tộc căm ghét, mà Thôi Bình lại thích nói tốt thay cho Thôi Kiều, vì thế Thôi Hoán lại càng phản cám hắn, đến nỗi hai năm nay Thôi Bình đều không được tham dự vào tộc tế.
Đấy là xử phạt nặng nhất trong một gia tộc.
Chính vì việc này mà Thôi Bình và tộc trưởng Thôi Hoán quan hệ đã diễn biến đến mức gay gắt, hai người đụng mặt nhau cơ hồ không nói gì, người trong tộc cũng khinh khi Thôi Bình, nhưng lần này Thôi Bình được thăng làm Môn hạ thị lang, một chức quan tam phẩm, khiến hắn bỗng chốc nhảy lên hàng cao quan Đại Đường, khiến trên dưới Thôi gia phải há hốc mồm, cũng khiến Thôi gia triệt để thay đồi thành kiến với hắn.
Thôi Bình rất cảm kích Lý Khánh An, đồng thời hắn cũng một lòng trung thành Lý Khánh An, hắn đã sớm nhìn ra giang sơn Đại Đường sớm muộn gì cũng sẽ là vật trong túi của Lý Khánh An, hắn đương nhiên phải bám chặt cây cỏ thụ ngàn năm này.
Hôm qua hắn nhận được tin từ thân binh Lý Khánh An, trưa hôm nay Lý Khánh An sẽ đến bái phỏng phủ hắn, tất nhiên là đến ăn cơm nhà hắn, vì thế thê tử Thôi Bình đích thân xuống bếp chuẩn bị cả một bản thức ăn thịnh soạn, cơm ngon rượu ngọt bày sẵn.
Nói ra thì vợ của Thôi Bình cũng có chút quan hệ với Minh Nguyệt, thê tử hắn là Bùi thị là con gái của tiền nhiệm Hình bộ thị lang Bùi Minh, còn Bùi Minh là cháu bên nội của Bùi Diệu Khanh, ngoại tổ phụ của Minh Nguyệt, cho nên vợ hắn có thể nói là tộc tỷ của Minh Nguyệt.
Nhờ mối quan hệ này mà lại càng tiện cho Lý Khánh An và Thôi Bình phát triên quan hệ riêng tư, có điều hôm nay Minh Nguyệt phải đến Từ Ân tự tế lễ, lại xảy ra sự kiện Cao Vụ tại Báo Ân tự, cho nên Minh Nguyệt cũng không thể đến cùng Lý Khánh An.
Lý Khánh An quay đầu lại hoàn lễ cười nói: “Ta đến thật là đường đột, đã làm phiền hiền đệ và em dâu rồi.”
Thôi Bình và Lý Khánh An cùng tuổi, hơn nữa lớn hơn Lý Khánh An hai tháng, nhưng để tự giáng thân phận, hắn đã khổ tâm đẩy lùi sinh nhật mình trề vài tháng, vì thế Lý Khánh An danh nghĩa còn lớn hơn hắn những ba tháng, có thể danh chính ngôn thuận xưng hắn làm đệ.
Từ việc nhỏ này cũng có thể nhìn ra sự sáng suốt hơn người của Thôi Bình.
Hắn vội cười nói: “Người khác muốn mời đại tướng quân còn không được, đại tướng quân chịu hạ giá đến hàn xá bé tí, đây quả thực là một vinh dự khôn tả cho ta.”
Lý Khánh An nghe hắn nói “hàn xá bé tí” không khỏi đảo mắt nhìn quanh nhà hắn, thấy phủ đệ Thôi Bình chiếm địa chừng hai mươi mẫu, tuy không lớn lắm, nhưng nếu là tư trạch thì người thường cũng khó mà mua nổi, Lý Khánh An không khỏi cười nói: “Năm xưa lúc ta mới gặp ngươi, ngươi khôngphải suốt ngày cử sầu muộn vì việc mua nhà ư? Giờ cuối cùng cũng mua được một ngôi nhà to này rồi, sao? Cảm giác không tồi chứ?”
Thôi Bình không khỏi nhớ lại thời còn ở nhờ nhà thúc phụ, vì việc mua nhà mà suốt ngày buồn rũ rượi, giờ nghĩ lại cứ như chuyện của kiếp trước.
Hắn cũng không khỏi ta thán: “Đời người đúng là vô thường, nghĩ lại mười năm trước cử như mới chuyện hôm qua.
Lúc ấy đại tướng quân cũng chỉ mới thăng lên chức trung lang tướng, giờ con trai ta cũng đã mười bốn tuổi rồi.”
Hắn quay đầu lại gọi một thiếu niên đến, giới thiệu với Lý Khánh An nói: “Đây là trường tử của ta Viễn Câu, năm xưa đại tướng quân đã từng gặp nó, lúc ấy nó mới năm tuổi, giờ nó đã cao bằng ta rồi.”
Con của Thôi Bình rất ư ngoan ngoãn, vội đi lên quỳ xuống khấu đầu cho Lý Khánh An: “Cháu Viễn Câu xin khấu đầu cho thế bá!”
Lý Khánh An thấy thiếu niên mặt mày thanh tú, lại thông minh lanh lợi không khỏi quý mến, bèn vội dìu hắn dậy nói: “Hiền điệt mau đứng dậy!”
Sau khi đỡ thiếu niên dậy, hắn lại cười hỏi: “Hiện nay cháu đang đi học ở đâu? Sau này có dự định gì?”
“Bẩm thế bá, cháu hiện đang học tại gia, năm sau sẽ vào học tại Sùng Văn quán, cháu định sẽ dùi mài năm năm trong Sùng Văn quán, đợi khi tuổi nhược quán (*Là tuổi hai mươi, Quán là cái mũ, con trai đủ hai mươi tuổi mới được làm lễ đội mũ, vì thế tuổi hai mươi còn được gọi là tuổi nhược quán.) sẽ tham gia khoa cử, tiếp tục kế thừa phụ chí, tiếp tục tận lực cho thế bá.”
Thôi Bình thấy con mình đã không làm mình phải mất mặt, rất biết nói chuyện, bỗng chốc mừng tít cả mắt, nhưng ngoài miệng vẫn khiển trách: “Cái thằng bé này, sao ngươi lại có thể không biết trời cao đất rộng như thế.
Ngươi nghĩ thi được tiến sĩ dễ thế sao?”
Lý Khánh An vội khuyên giải: “Đấy là hiền đệ không đúng, nếu thiếu niên vô chí thế không phải là phí hoài cả trăm năm sao? Có chí hướng là việc tốt, có điều không được dựa vào bóng râm của cha ông, phải dựa vào nỗ lực bản thân, con hiểu rồi chứ?”
Thôi Viền Câu cúi gấp mình nói: “Lời động viên của thế bá, cháu sẽ khắc ghi trong lòng”
Ba người họ đứng hàn thuyên ngoài cửa, vợ của Thôi Bình cuối cùng cũng khẽ giọng nhắc nhở chồng minh nói: “Thử lang, cơm canh nguội mất rồi.”
Thôi Bình bỗng sực nhớ ra, vội nói: “Đại tướng quân mau vào phủ, là ta đã thất lễ.”
Lý Khánh An cười ha hả, nhìn Bùi thị gật gật đầu rồi theo cả nhà họ cùng vào trong phủ, Phủ đệ của Thôi Bình tuy nhìn bên ngoài không to lắm, nhưng bên trong lại được bài trí tinh tế, đình đài lầu các, hành lang hoa chậu, vừa tĩnh lặng lại vừa cảnh sắc hữu tình, và trong phủ còn có cái ao rộng cả mẫu, cá trong ao từng đàn từng đàn vẫy lượn, đã thế bên cạnh còn có đình ngắm cá.
Tiệc trưa nay được đãi ngay trong đình ngắm cá, bốn thị nữ đã đợi sẵn trong đình.
Lý Khánh An vừa ngồi xuống bèn cười nói: “Đây chính là tư trạch của hiền đệ, đúng không? Tồng cộng tốn hết bao nhiêu tiền?”
Sự khác biệt giữa tư trạch và quan trạch, quan trạch là nơi ở cho quan viên có chức vụ nhất định ở, nếu bị bãi miền hay về hưu thì đều phải giao trả lại trạch tử cho triều đình, còn tư trạch lại là tư sản của bản thân, có thể cho con cháu kế thừa.
Thông thường các cao quan dù có ở quan trạch nhưng vẫn sẽ có tư trạch của bản thân.
về vấn đề này Thôi Bình không khỏi đỏ mặt, toàn tư trạch này trước sau hắn đã tốn hết hơn sáu ngàn quan, đó là số tiền mà cả đòi hắn cũng chẳng mua nổi, trong đấy tất nhiên có một số tiền tài thu được khi hắn còn làm quan địa phương, Lý Khánh An hỏi hắn câu này khiến hắn có phần khó xử, không biết nên trả lời thế nào.
Vợ hắn đứng bên cạnh cười nói: “Trạch tử này kỳ thực không phải sở hữu của thử lang, mà là tài sản của nhị thúc.
Năm ngoái nhị thúc đến Thành Đô, bán nhà cũ đi đồi thành nhà này, nhưng lại sợ triều đình trách tội, nên bèn mượn danh thử lang mua, nếu không chi dựa vào bổng lộc của thử lang thì làm sao có thể mua nổi nhà đắt này.”
“Đúng rồi, kỳ thực là tài sản của nhị thúc, ôi! Nhưng lại không dám nói rõ, nên cái danh xấu này đành phải tự gánh lấy.”
Nhị thúc tức là Thôi Kiều, hai năm trước hắn đến Thành Đô, ở Thành Đô cũng không được trọng dụng, chỉ được một chức Công bộ thị lạng.
Thôi Bình không khỏi thầm thán phục tài trí của vợ minh, Lý Khánh An lại chi mỉm cười, mấy cái cớ này làm sao qua mặt được hắn, Gốc gác của Thôi Bình Lý Khánh An biết rõ, lúc làm quan ở Tử Châu, hắn từng nhận hối lộ, lúc ấy giám sát ngự sứ từng điều tra hắn, hắn đã nhận hối lộ chừng ba ngàn quan, sau đó hắn lại bỏ hết số tiền này vào mua bán trà, lợi dụng sự tiện lợi của chức vụ, trước sau tồng cộng vận chuyển mười mấy thuyền trà Giang Hoài vào trong Kinh bán, lời được gần một vạn năm ngàn quan.
Sau này điều đến Dự Châu làm thái thú hắn cũng rửa tay không làm, không nhận hối lộ cũng chẳng buôn bán kinh doanh, nên được tiếng tốt thanh liêm.
Lý Khánh An cũng biết nước quá trong sẽ không sống nổi cá, hắn cũng chẳng yêu cầu các thủ hạ của mình ai ai cũng phải cương trực thanh liêm như Vương Xương Linh, quan trọng là biết chừng mực, không được quá tham lam.
Tên Thôi Bình này biết dừng lại đúng mực, nói rõ hắn là người rất lý trí, có thể khống chế được tham vọng của mình, điểm này khiến Lý Khánh An rất vừa lòng.
Vừa rồi hắn chẳng qua tùy miệng hỏi thôi, chủ yếu là muốn tìm hiểu giá nhà hiện tại, nhưng tên Thôi Bình này có tật giật minh bị lộ tẳy, xem ra tên Thôi Bình này vẫn chưa đủ cáo già, có điều vợ hắn khá đấy, phần nào có thể bù trừ cho thiếu sót của Thôi Bình.
Lý Khánh An cũng chẳng hỏi việc này nữa, cùng ăn cơm uống rượu cùng người nhà họ, không khí rất ấm cúng.
Sau bữa cơm thê tử Thôi Bình rất biết điều tự dẫn con trai cáo lui.
Nàng biết Lý Khánh An thế nào cũng không chi đơn giản là tìm chồng mình ăn cơm, nàng phải giành thời gian riêng cho hai người họ.
Lý Khánh An và Thôi Bình nói chuyện cũng chẳng kín đáo như nói cùng Thôi Viên hay Thôi Ngụ, mà rất thẳng thừng vào thẳng vấn đề.
Hắn cầm chén rượu lên trầm ngâm một hồi, bèn hỏi: “Ta muốn đề ngươi trở thành tộc trưởng mới của Thôi gia, bản thân ngươi thấy thế nào?”
Thôi Bình thở dài nói: “Nói thật, việc này rất khó, quan trọng là phần lớn mọi người đều không ủng hộ ta.”
Lý Khánh An cười nhạt, nói: “Ta đương nhiên biết là khó, nhưng khó đến đâu vẫn có thểgiải quyết được, chỉ cần ngươi làm tộc trưởng Thôi gia, ta sẽ để ngươi thay thế Thôi Hoán, làm tướng quốc cho Chính sự đường.
Ta cũng có thể giúp ngươi một tay, nhưng quan trọng là bản thân ngươi phải tự đi giành lấy.”