Trời còn chưa sáng, bóng đêm vẫn chìm trong im lặng, lúc canh năm, Lý Khánh An lặng lẽ thức dậy, đây là thói quen nhiều năm của hắn, mặc kệ là ngày gì, lúc canh năm cũng đều phải thức dậy, hắn di chuyển rất nhẹ nhàng, không muốn kinh động đến giai nhân bên cạnh.
Dưới ánh sáng tờ mờ đó, hắn lại tỉ mỉ nhìn vị tân hôn kiều thê của hắn, nàng quá trẻ và xinh đẹp, tóc nàng đen láy như ngọc đen, đôi mắt dịu dàng như ánh mắt của linh dương.
Những ngón tay mang vẻ đẹp của điêu khắc Hy Lạp cổ, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, và một đôi chân cân xứng đầy đặn, mọi thứ trên người nàng đều rất đẹp, và tràn trề nhựa sống.
Dáng người thon đẹp của giai nhân khiến cho hắn nhịn không được mà giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Bùi Uyển Nhi ‘ừm!’ một tiếng mở mắt ra, nàng kỳ thật cơ hồ một đêm không ngủ, lúc canh tư nàng mới chìm vào giấc ngù, sự vuốt ve của chàng khiến nàng lại lập tức bừng tỉnh, nàng vội vàng muốn đứng dậy, ái lang đã thức dậy rồi, nàng phải hầu hạ chàng rửa mặt chải đầu, đó là việc mà mẫu thân luôn mãi dặn dò nàng, đó là bổn phận của người vợ mới cưới, nhưng khắp người mềm nhũn không có sức lực lại khiến nàng không ngồi dậy nổi, Lý Khánh An vừa cười vừa ấn nàng lại: “Tiếp tục ngoan ngoãn mà ngủ, ta không cần nàng hầu hạ.”
Lúc này, trong lòng Bùi Uyển Nhi tràn ngập nỗi lòng man mác của sự giã biệt thời thiếu nữ, lại khiến nàng đầy vẻ ỷ lại với Lý Khánh An, người đàn ông này sẽ là chỗ dựa cả đời của nàng rồi, nàng không muốn hắn rời xa mình, khát vọng hắn có thể ở bên cạnh mình, bản năng của phụ nữ khiến nàng ôm lấy Lý Khánh An, làm nũng nói: “Chàng cũng đừng đi, hãy ở bên thiếp một lúc nữa.”
Sự nũng nịu của Bùi Uyển Nhi làm cho Lý Khánh An nhớ tới sự ngượng ngùng của nàng tối hôm qua, vốn hắn cũng thích nữ nhân này, nhưng tối hôm qua, hắn đã có chút quá đáng, trong lòng hắn có một chút tính khí bất mãn, tựa hồ khi đang tra tấn nàng thì có được một thứ khoái cảm nào đó, nhưng hiện tại, trong lòng Lý Khánh An nảy sinh một chút áy náy, liền ôm nàng cười nói: “Ta không đi, ta chỉ là đi ra ngoài dạo một chút thôi, vốn có thói quen dậy vào lúc này, đi ra ngoài hít thở một chút không khí buổi tinh sương, nàng tiếp tục ngủ đi!”
Hắn cúi xuống hôn một cái lên môi nàng, liền đứng dậy đi ra ngoài, nụ hôn này không ngờ lại khiến cho Bùi Uyển Nhi tràn ngập hạnh phúc trong lòng, cơn đau đớn hôm qua và sự mờ mịt trong lòng lúc này cũng đều hết thảy tan biến đi, cuối cùng nàng cũng có một thứ cảm giác của người làm thê tử, nước mắt của sự cảm động dâng đầy trong mắt của nàng, đã không tài nào ngủ tiếp nữa, ngồi dậy, bóng đêm vẫn còn rất tối, nhưng nàng đã không lòng dạ nào mà ngủ nữa.
Nàng bắt đầu chải chuốt mái tóc dài của mình.
Hôm nay nàng phải vào cung đi nhận sắc phong, cái chức danh cáo mệnh phu nhân đã từng khiến cho nàng vô cùng phán cảm đó, lúc này trong lòng nàng lại bắt đầu khao khát hẳn lên, trong đầu nàng toàn là hình bóng của Lý Khánh An, đó là trượng phu của nàng, là chỗ dựa cả đời của nàng.
Lý Khánh An chỉ đơn giản búi tóc lên, đi ra khỏi Bồng Lai các, không khí bên ngoài rất tươi mát, mang theo một thứ mùi tanh của nước hồ, lại có một chút se lạnh, gió thổi đập vào mặt, Lý Khánh An lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Hắn đi đến bên hồ, vươn vai một cái thật dài, hắn thích mặt nước hồ này, thích cái đảo giữa hồ này, khi nào đó hắn sẽ cho mình nghỉ phép vài ngày, đem minh nhốt tại Bồng Lai các mà suy nghĩ vài ngày, hiện tại hắn cần thời gian suy nghĩ.
Mấy ngày nay Lý Khánh An vì việc của Thôi gia mà hao tổn tinh thần, vì để ngăn chặn sự bành trướng của Bùi gia, hắn cần tìm cho Bùi gia một đối thủ.
Thôi gia quả thật là một lựa chọn tốt nhắt, nhưng hắn không chọn Thôi Hoán, hắn chọn Thôi Bình đến nắm Thôi gia, như vậy.
Thôi gia mới có thể trở thành con chó săn trung thành của hắn.
Nhưng việc Thôi gia cứ chần chừ không chịu trả lời lại làm cho hắn cảm thấy có chút bất an, Lý Khánh An cũng biết, những thế gia đó sở dĩ mấy trăm năm không ngã đổ, chính là vì khí cốt của nó, chính vì nó độc hành biệt lập, tuyệt đối không dễ dàng trở thành công cụ của kẻ nắm quyền.
Đại Đường kiến quốc trăm năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy những thế gia như Thôi - Bùi .., luồn cúi trước quyền lực của hoàng tộc.
Hắn quả thực có chút lo lắng.
Thôi Hoán có phải sẽ nhượng bộ trước sự uy hiếp và áp lực của hắn hay không.
“Đại tướng quân!”
Phía sau có người đang gọi hắn, Lý Khánh An quay đầu lại, thấy một con thuyền đang tới gần, trên thuyền là một vị thân binh phụ trách đưa thư của hắn, Lý Khánh An nhanh bước đi lên trước: “Chuyện gì thế?”
“Hồi bẩm Đại tướng quân, tối hôm qua Thôi Bình đưa thư khẩn cấp tới, hắn nói rằng mời Đại tướng quân lập tức xem thư.”
“Thư ở đâu?”
Trong lòng Lý Khánh An có chút thấp thỏm không yên, thân binh lấy ra một phong thư, đưa cho hắn, quả nhiên là bút tích Thôi Bình, nhưng viết rất vội vàng, có vẻ vô cùng gấp rút, có thể nhìn ra được lúc hắn viết phong thư này, trong lòng rất gấp rút, Lý Khánh An mở thư ra, chỉ thấy bên trong chỉ có một câu, tộc tế dời lại đến tháng giêng sang năm, tộc trưởng đã chính thức quyết định đem chức vị chú gia tộc chuyển giao cho Thôi Ninh.
Lý Khánh An thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt phức tạp mà nhìn xuống mật hồ, quả nhiên bị hắn đoán đúng rồi.
Thôi Hoán không chịu khuất phục trước hắn, khí cốt của thế gia, hắn thật sự đã được lĩnh giáo rồi, nắm tay của Lý Khánh An xiết chặt lại, tốt lắm, hắn thật muốn xem xem khí cốt của Thôi gia có thể cứng rắn được bao lâu?
Thôi Hoán cũng là một đêm không ngủ, tối hôm qua hắn rốt cục cũng đưa ra được quyết sách quan trọng.
Hắn triệu tập hơn hai mươi nhân vật quan trọng của Thôi gia mờ một cuộc hợp ngắn, nội dung của cuộc hợp ngắn đó chỉ có hai điều, thử nhất là tộc tế dời lại phía sau bốn tháng đến năm mới, tiếp theo là hắn từ đi chức vị gia chủ của Thôi thị, và đem nó nhường lại cho Thôi Ninh người trẻ hơn mình đến mười mấy tuổi.
Đó chính là quyết định cuối cùng của hắn, thà rằng Thôi gia suy tàn, cũng tuyệt không làm chó săn cho hoàng gia, Lý Khánh An muốn lợi dụng Thôi gia để đối phó Bùi gia, hắn không làm.
Chân trời đã có một tia sáng rõ, sương sớm màu xám nhũ bao trùm xuống hậu hoa viên của Thôi phủ.
Thôi Hoán chắp tay sau lưng đi dạo ở trong hậu hoa viên.
Lúc này tâm trạng của hắn rất bình thản, đầy vẻ an nhàn tao nhã.
Hắn từ lúc hai mươi tuổi thi đậu tiến sĩ bắt đầu làm quan, ở trong chốn quan trường đã lăn lộn gần bốn mươi năm, hắn biết được hậu quả của việc cùng kẻ đãng vị chơi trò chơi quyền lực là như thế nào.
Có lẽ Thôi gia sẽ nhất thời thu lợi, có thêm mấy vị đệ tử Thôi gia có thể nhập sĩ làm quan, cũng sẽ có mấy vị nòng cốt của Thôi gia tiến vào khu trung tâm quyền lực của Đại Đường, nhưng về sau thì sao? Phi điểu tận, lương cung tàng, Giảo thổ tử, tẩu cẩu phanh (Chim bay mất hết, cung tốt được cất đi.
Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu), một khi Thôi gia trở thành tay sai của Lý Khánh An, thì sẽ không còn ngày có thể quay đầu lại được, khi đó khí cốt của Thôi gia, khiến cho sống lưng của Thôi gia có thể đứng thẳng mấy trăm năm cũng bị đánh gãy, thì khi đó Thôi gia thật sự sẽ hủy ở trên tay hắn rồi.
Không chỉ có như thế, ánh mắt sâu xa của Thôi Hoán càng thấy được một thứ nguy hiểm khác, hiện tại là vì Lý Khánh An cần được sự ủng hộ của thế gia mà được đưa lên, mà một khi hắn đã nắm trong tay giang sơn Đại Đường rồi, hắn nhất định sẽ xuống tay với thế gia, điềm này không có gì phải nghi ngờ cả.
Đại Đường hoàng đế trước giờ chưa bao giờ cho phép thế gia bành trướng cả.
Đường Cao Tông mượn tay Võ Tắc Thiên diệt trừ Vương gia, Vi hậu của Trung Tông sau khi sụp đổ, Vi gia một thời từng đạt thế lực cực mạnh đã phải chịu sự tẳy trừ tàn khốc, thế thì kẻ kế tiếp sẽ là ai đây? Là Bùi gia hay là hắn Thôi gia, điểm này.
Thôi Hoán vô cùng rõ ràng, quan hệ quá thân với Lý Khánh An, chưa chắc đã là một chuyện tốt.
Sau khi đi dạo một vòng ở hậu hoa viên, ý chí của hắn càng thêm kiên định rồi, Lý Khánh An nếu phải tầy trừ Thôi gia thì hãy cho hắn đi mà làm.
Thôi gia tự có tiết khí của mình, mấy trăm năm nay.
Thôi gia sừng sững trong mưa gió mà không ngã đổ, sao lại để ý đến một hai lần vấp váp đó?
về tới thư phòng.
Thôi Hoán trải ra một tấm giấy, hắn đề bút trầm ngâm giây lát, liền múa bút viết lên trên giấy: ‘Đơn từ chức’ ba chữ.
Trời dần dần sáng, một tin tức nhanh chống được lan rộng trong triều đình.
Lễ bộ thượng thư Thôi Hoán với lý do thân thể không tốt từ đi chức tướng quốc chính sự đường.
Tin tức chấn động triều đình, chính sự đường lập tức mờ cuộc hợp khẩn cấp, trong cuộc hợp với phương thức biểu quyết, tiếp nhận đơn từ chức của Thôi Hoán, đồng thời chính sự đường lại tiếp thu đề nghị của Bùi Tuân Khánh, chấp nhận môn hạ thị lang Thôi Bình vào chức vị tướng quốc, thay thế địa vị của Thôi Hoán trong chính sự đường.
Tin tức này quả thực làm cho rất nhiều kẻ để ý cảm thấy kinh ngạc.
Thôi Hoán đem chức vị gia chủ nhường cho Thôi Ninh, còn tướng vị của hắn lại bị Thôi Bình có được, ở mật này có phải là có điều bí ẩn nào đó không thể cho ai biết hay không đây? Nhưng mà, từ khi những người đến Trường An tham gia tộc tế cũng đều rời khỏi Trường An rồi, tội trạng Thôi Ninh tư thông Nam Đường cũng không giải quyết được gì, bèn giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy, các loại suy đoán cũng khó mà duy trì thêm nữa, theo sau đó Thôi gia liền yên lặng hẳn đi.
Lại một ngày qua đi, ngự sử trung thừa Tống Tịch buộc tội Hán Trung tiết độ sứ Lý Hoán tư thông Nam Đường, đã nguyện trung thần với Nam Đường, chính sự đường ngay lập tức xuống chi, triệu Lý Hoán nhập kinh ứng đối, nhưng Lý Hoán lại ương ngạnh mà cự tuyệt ý chi của chính sự đường, đồng thời công khai phát ngôn: Tướng ở bên ngoài, ý chi của triều đình có thểkhông chấp nhận.
Thái độ ương ngạnh của Lý Hoán đã khơi dậy sự oán giận của cả triều đình, Lý Khánh An liền chính thức hướng chính sự đường đề ra việc tiến công Hán Trung, đem tuyến phòng ngự Nam Đường đồ dồn lên tuyến Hán Trung.
Đề nghị này đã được chính sự đường phê chuẩn, đồng thời trao quyền cho Lý Khánh An toàn quyền quyết định cuộc chiến Hán Trung.
Lý Khánh An lập tức nhậm mệnh An Tây tiết độ phó sứ Lý Từ Nghiệp làm chinh nam đại nguyên soái, dẫn bốn vạn quân An Tây chinh phạt Hán Trung, lại mệnh ba châu gồm Lũng Châu.
Kì Châu, Phượng Châu chia ra gánh vác việc hậu cần, bức màn của chiến tranh lại một lần nữa được từ từ mở ra.
Bên ngoài đại doanh Hàm Dương, hơn bốn vạn tướng sĩ quân An Tây xếp thành hàng chỉnh tề, tinh kỳ phấp phới, khôi giáp sáng rõ, đao kích đầy trời, giống hệt như khu rừng rậm màu đen dày đặc, Lý Khánh An cùng Lý Từ Nghiệp đi xuống, chậm rãi cưỡi ngựa từ trong đội ngũ đi qua.
Lúc này, Lý Khánh An quay đầu ngựa lại, đối mặt trước mấy vạn tướng sĩ An Tây, bên trong bốn vạn quân trận An Tây lặng ngất như tờ, mỗi một binh sĩ cũng đều ngẩng đầu nhìn thẳng vào chủ soái của bọn họ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiên nghị.
“Các tướng sĩ quân An Tây!”
Thanh âm của Lý Khánh An rất trầm thấp, nhưng mỗi một câu nói của hắn cũng đều truyền tới tai của từng binh sĩ: “Ta cũng không cho rằng việc tấn công Hán Trung là một một nhiệm vụ gian khổ khó khăn gì.
Các ngươi thân kinh bách chiến, những đội quân mạnh gấp hơn mười lần so với quân Hán Trung các ngươi cũng từng chiến thắng qua, cho nên các ngươi chiến thắng quân Hán Trung thì cũng không có gì đáng ngợi, không có bất kỳ thứ gì có thể đáng để mà khoe khoang.
Nhưng các ngươi cũng có thể dùng trận chiến này nói cho người trong thiên hạ biết rằng, thực lực thật sự của quân An Tây.
Ta chỉ cho các ngươi thời gian mười ngày, đúng! Chỉ có mười ngày, bắt đầu tính từ bây giờ, mười ngày sau, ta sẽ lại đến nơi này để đón chào các ngươi chiến thắng trở về.
Cho dù các ngươi có chậm một khắc, vậy thì cũng là sự thất bại đáng si nhục của các ngươi.
Nếu thất bại rồi, chủ tướng giáng ba bậc, toàn quân phạt bổng một năm.
Nếu thành công rồi, như vậy thì các ngươi không chỉ có được trọng thưởng, hơn nữa mỗi người các ngươi đều được huân chương anh hùng bằng vàng của Đại Đường bách chiến chi quân.
Được rồi, điều ta muốn nói chỉ có như vậy thôi, hãy để cho hành động thực tế của các ngươi đến chứng thật thực lực của quân An Tây, chúng ta mới là thiên hạ đệ nhất quân.”
Nói tới đây, Lý Khánh An giơ cánh tay phải lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của bốn vạn tướng sĩ, bốn vạn tướng sĩ vẫy mạnh cánh tay hô to: “Tất thắng! Tất thắng!”
Tiếng la rung trời động đất, cánh tay của Lý Khánh An vung sang phía tây: “Xuất phát!”
Từng đội từng đội tướng sĩ quân An Tây xếp thành hàng xuất phát, kỵ quân, cung nỏ quân, trọng trang bộ binh, hiên ngang rầm rộ, đằng đằng sát khí, hàng vạn con lạc đà chờ đầy các loại quân nhu, đi theo phía sau đội ngũ xuất phát đi về phía tây, Lý Khánh An và Lý Tự Nghiệp cưỡi ngựa sánh vai mà đi, hắn thấy Lý Tự Nghiệp vẻ mặt ngưng trọng, bèn cười nói: “Sao thế, áp lực của mười ngày quá lớn ư?”
Lý Tự Nghiệp không chút che giấu nỗi lo lắng của mình, bèn gật gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng ta từ Lạc Cốc đạo vào Quan Trung, từ nơi này đến Lạc Cốc đạo, lại từ Lạc Cốc đạo đến Hán Trung, nhanh nhất cũng phải mất thời gian ba ngày, cứ một đi một về như vậy, thời gian hao phí ở dọc đường bèn đã mất đi sáu ngày, thời gian tác chiến thực tế của chúng ta chỉ có bốn ngày, quả thật có chút sát sao, ty chức bị giáng chức thật ra cũng chỉ là thử yếu, ty chức lo là sẽ ảnh hưởng sĩ khí.”
“Yên tâm đi! Các ngươi có thể chiếm được Hán Trung trong vòng bốn ngày, trong lòng ta đã có dự tính sẵn, ta sẽ không tùy ý gia tăng sức ép cho các ngươi, chuyện không làm được ta tuyệt đối sẽ không đưa ra, các ngươi mặc sức buông tay mà đi tác chiến, đừng có bất kỳ sự nghi ngại nào, cũng không cần phải dùng kỳ binh gì, chỉ cần chủ yếu tình báo xích hầu, đừng bị quân Hán Trung đánh phục kích là được.”
Lý Tự Nghiệp thấy Lý Khánh An vô cùng tự tin, trong lòng hắn cũng khá yên lòng, hắn đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện, bèn hỏi: “Vậy sau khi chiếm xong Hán Trung sẽ làm sao? Sẽ không để bọn thuộc hạ trú lâu ở Hán Trung chứ?”
“Làm sao như vậy được? Ta còn muốn các ngươi đi đánh An Lộc Sơn nữa mà!”
Lý Khánh An cười cười nói: “Ta đã sắp xếp ổn thỏa, đến lúc đó Thôi Khánh An sẽ soái lĩnh ba vạn người đến tiếp giữ phòng vụ Hán Trung, do hắn xuất nhiệm Hán Trung lưu thủ.”
Lúc này, một viên kỵ binh phi nhanh mà đến, bẩm báo với Lý Tự Nghiệp: “Lý tướng quân, trung quân sắp xuất phát rồi, xin tướng quân về đội!”
“Thôi được!”
Lý Từ Nghiệp ôm quyền thi lễ với Lý Khánh An nói: “Đại tướng quân, ta lập tức xuất phát ngay.”
Lý Khánh An ôm quyền đáp lễ, “Đi đường cẩn thận, chúc kỳ khai đắc thắng!”
“Giá!” Lý Khánh An quật mạnh một roi vào chiến mã, phi chạy về phía tây, Lý Khánh An nhìn vào bóng dáng của hắn, bình thán mà tự lẩm bẩm nói: “Mười ngày, các ngươi nếu như trong mười ngày trở về, vậy thì các ngươi sẽ không hò với danh hiệu Thiên hạ đệ nhất quân.”
Hán Trung nằm ở phía nam núi Chung Nam, thuộc về Sơn Nam Đông đạo.
Hán Trung theo nghĩa hẹp chi bao aồm Lương Châu.
Dương Châu và Kim Châu, lấy Lương Châu làm trang tâm, trong đó huyện Nam Trịnh của Lương Châu là trung tâm chính sự, văn hóa và quân sự của khu vực Hán Trung, thành trì cao to sâu rộng, nếu tụ tập được trọng binh và lương thảo sung túc, huyện Nam Trịnh ít nhất có thể phòng thủ trên nửa năm.
Hán Trung núi cao rừng dày, địa thế cheo leo, từ xưa bèn là vùng đất hành quân gian nan, dễ thủ khó công, không chỉ là cánh cửa quan trọng của Ba Thục phòng ngự quân bắc phương, đồng thời cũng là trở ngại chủ yếu cho quân Ba Thục bắc tiến, Gia Cát Lượng bảy xuất Kỳ Sơn, trên một mức độ lớn chính là không thể thuận lợi vượt qua Hán Trung.
Nhưng sau Đông Hán, con đường từ Quan Trung đi tới Hán Trung đã không còn đơn giản như hồi xưa nữa, nhất là ba con đường Tử Ngọ đạo.
Lạc Cốc đạo.
Bao Cốc đạo tiến hành tu sửa quy mô lớn, làm cho chúng trở thành con đường tất vượt qua núi Chung Nam, từ Trường An đến Hán Trung Nam Trịnh nhanh nhất chỉ cần ba ngày bèn có thể tới nơi, có thể một lần duy nhất thông qua một đoàn đại quân trên mười vạn người.
Hiện nay chủ tướng của Hán Trung là tiết độ sứ Lý Hoán, Lý Hoán thân cao bày thước, bờ vai rộng lớn, sử dụng một cây đại thiết thương nặng một trăm hai mươi cân, thương pháp tinh kỳ, có thể nói là một viên mãnh tướng, hắn là tông thất Lý Đường, vô cùng xem trọng huyết thống của tông thất, hắn trước giờ vẫn cho rằng Lý Hanh mới là tông thất chính thống của Lý Đường, còn ấu đế được lập ở Trường An, chẳng qua là trò xiếc mà Lý Khánh An tung ra, sớm muộn thì cũng bị Lý Khánh An soán ngôi, mà Lý Khánh An là hậu nhân của Ẩn thái tử, làm sao có thể để hắn kế thừa đại thống?
Chính là nguyên nhân này, Lý Hoán trên danh nghĩa quy thuận chính sự đường Trường An, nhưng trên thực tế đã tận trung với Lý Hanh ở Thành Đô.
Lý Hoán không hề ngu ngốc, khi hắn bị Ngự sử đài đàn hạch, chính sự đường mệnh hắn tiến kinh đón nhận điều tra, hắn bèn đoán được là Lý Khánh An sắp phải động thú với hắn rồi, chẳng qua là phải tìm một lý do hoa lệ đường hoàng, bất luận là hắn đi hay không, một trận chiến nam công Hán Trung đều không thể tránh khỏi phải bùng nổ rồi.
Trong tay Lý Hoán có ba vạn quân đội, có thể liều một phen với quân An Tây, đồng thời hắn phái người kéo tới Thành Đô khẩn cấp cầu cứu, mấy trăm xích hầu được hắn phái ra đi dò la tin tức của quân An Tây.
Vào buổi chiều hôm nay, Lý Hoán nhận được tình báo, đại đội quân An Tây khoáng bốn vạn người từ Lạc Cốc đạo nam hạ, một vạn người tiền phong đã chiếm lĩnh lấy Hoa Dương huyện, đồng thời trú đóng lại tại đó.
Hoa Dương huyện nằm ở trong địa phận Dương Châu, cách Nam Trịnh còn khoàng hai trăm dặm, dọc đường đường xá gập ghềnh, nhiều khe sâu cốc thẳm, Lý Hoán bèn đắm chìm vào trong sự trầm tư.
Vào lúc chạng vạng, đại quân chủ lực của Lý Tự Nghiệp đều lũ lượt đi tới huyện Hoa Dương.
Đây là ngày thứ hai từ Hàm Dương xuất phát, đã hành quân được suốt hai ngày một đêm, đại quân bèn thuận lợi tới được Hán Trung, tiếp tục từ huyện Hoa Dương đi tới Nam Trịnh, ít nhất còn cần khoảng thời gian một ngày một đêm nữa, nếu như đại quân không nghỉ ngơi, trực tiếp xuất phát Nam Trịnh, vậy thì chạng vạng ngày mai, đại quân bèn có thểđi tới huyện Nam Trịnh, như vậy thì đã hoàn thành được kế hoạch ba ngày vào Hán Trung, nhưng Lý Tự Nghiệp không hề sốt ruột đi hoàn thành nhiệm vụ này, mà là mệnh lệnh đại quân nghỉ ngơi ngay tại chỗ bốn canh giờ, tới lúc canh ba xuất phát.
Huyện Hoa Dương là một tiều huyện, chỉ có hơn nghìn hộ gia đình, huyện thành cũng rất nhỏ, trú đóng không được nhiều quân đội như vậy, đại đội của An Tây bèn trú trại ở một mành đất trống phía bên ngoài huyện thành, mấy nghìn chiếc đại trướng xếp hàng theo thứ tự, khắp nơi dựng lên hàng rào quân doanh to lớn, vùi xuống sừng hươu, bụi gai, giá lên sáu tòa viễn vọng đài, mấy chục chi đội xích hầu đã được phái đi, tuần tra trong phạm vi mười dặm, giới bị nghiêm ngặt dị thường.
Trong đại doanh trên cơ bản đều đã dập tắt hết đèn, vô cùng tĩnh lặng, hành quân cấp tốc hai ngày một đêm, các tướng sĩ đều đã mỏi mệt đến mức kiệt sức rã rời, vừa ngã xuống đã ngáy ngủ khò khò, chỉ có đại trướng của Lý Tự Nghiệp vẫn chong đèn sáng.
Trong đại trướng đèn đuốc sáng choang, ở chính giữa đặt một chiếc sa bàn khổng lồ, đây là bản đồ địa hình của các châu Hán Trung, thành trì, quan ải, đường đi, quân doanh v.v.., trên sa bàn đều được chú thích vô cùng rõ ràng, Lý Tự Nghiệp đang cùng mấy viên đại tướng thào luận kế hoạch tác chiến.
Lý Tự Nghiệp thần thái vô cùng căng thẳng, theo sự đánh dấu trên sa bàn, hắn phải gặp nơi trú binh của hai cánh quân Hán Trung, một cái là Lạc Cốc quan, một cái là Hoa Dương bào, hai quan ài đều nên có trú binh năm trăm người mới phải, thế nhưng bọn họ đi qua hai nơi quan ải này, lại không hề có một trú binh nào, hơn nữa nhìn thấy được trong hai nơi quan ải vốn dĩ có trú binh, mà bây giờ vừa mới rút ra chưa được bao lâu, đây chính là chỗ kỳ quặc mờ ám, chứng tỏ là đối phương đã biết được sự đi tới của bọn họ, không có chống cự, bèn triệt lui thủ quân đi.
Thật ra chiếm giữ Lạc Cốc quan và Hoa Dương bào không phải dễ dàng như vậy, quan ải vô cùng cheo leo hiểm trở, muốn chiếm lấy chúng ít ra phải trải qua một phen huyết chiến, tử thương trên nghìn người, nhưng trên thực tế bọn họ chăng gặp phải bất kỳ sự chống cự nào, đây không thể nào là phong cách của Lý Hoán, không lẽ hắn là đang tỏ thế yếu để dụ địch đánh sâu sao?
“Các ngươi nói, chúng ta bước tiếp theo hành quân nên đi như thế nào?”