Thiên Hạ

Một thời gian sau, tiểu nhị vội vàng chạy vào trong điếm, tìm được Na Tô Ninh liền nói:

- Đông chủ, ta nghe được người này rồi.

Tinh thần của Na Tô Ninh rung lên, vội vàng hỏi:

- Ngươi nói mau, hắn nhập ngũ ở nơi nào?

- Ta nghe Dương chưởng quầy quán rượu nói, hắn là biên quan Túc Lâu Phong Thú Bảo, đã trở về.

- Đã trở về rồi?

Na Tô Ninh cau mày đi tới đi lui ở trong phòng, giờ phải làm sao đây?

Tiểu nhị nhỏ giọng đề nghị: Truyện "Thiên Hạ "

- Nếu không chúng ta lại tới Túc Lâu Phong Thú Bảo, cẩn thận bàn bạc với hắn, để hắn bán cho chúng ta.

Na Tô Ninh thở dài, lắc đầu nói:

- Ta nghe được, hắn sẽ không bán miếng bảo thạch này, đây cũng trách ta, không nên nóng vội nhất thời, đáp ứng mười ngàn quán cái gì, khiến hắn biết bảo thạch quý báu, là ta mua dây buộc mình a!

- Hiện giờ chúng ta phải làm sao?

Na Tô Ninh ngẩng đầu nhìn trời chiều giống như ngọn lửa, không khỏi quỳ xuống, chắp tay lên trời cầu nguyện:

- A Hồ Lạp Mã Tư chủ thần! Hôm nay rốt cục ta nhìn thấy hóa thân của ngài, xin ngài nói cho ta biết, hiện giờ ta nên làm cái gì?

Cầu nguyện một lát, hắn bỗng nhiên đứng dậy nói:

- Ta muốn trở về Thạch Quốc một chuyến, ngươi trông coi điếm cẩn thận.



Thạch Quốc là thung lũng Fergana Uzbekistan hiện giờ, từ xưa chính là nơi xung đột văn hóa giữa phương đông và phương tây, triều Đường đây là nơi tụ hội của chín họ người Hồ, phân bố chín nước lớn nhỏ, trong đó lấy Khang Quốc (hiện giờ là Samarqand) là lớn nhất, tiếp theo là Thạch Quốc, trước khi thế lực Islam chưa xâm lấn, người Hồ nơi này chủ yếu thờ phụng Áo giáo, tức Ba Tư Bái Hỏa Giáo, sùng kính Quang Minh thần A Hồ Lạp Mã Tư, ngọn lửa là vật tổ của quốc gia bọn họ.

Từ Bạt Hoán thành đến Thạch Quốc có hai con đường, một vượt qua Bột Đạt Lĩnh tới Toái Điệp, lại đi về phía tây hơn trăm dạm, là có thể đến Thạch Quốc, một đường khác là đi Sơ Lặc vượt qua Thông Lĩnh, xuôi theo Chân Trâu Hà về phía tây, cũng có thể đến được đô thành Thác Chi thành của Thạch Quốc.

Na Tô Linh lựa chọn vượt qua Bột Đạt Lĩnh tới Toái Diệp, cũng không phải vì con đường này gần, mà bởi vì hắn là một thương nhân, thương nhân luôn hy vọng lợi ích lớn nhất, trước đi Toái Diệp, sau đi Thác Chi thành.

Nửa tháng sau, Na Tô Ninh đến trọng trấn Toái Diệp Thành, thành Toái Diệp từng là thành thị ở cực tây do Đại Đường thống trị, thành rộng hơn sáu mươi dặm, quân An Tây từng xây dựng theo bố cục thành Trường An, năm Khai Nguyên thứ bảy, Thập Tính Khả Hãn Tây Đột Quyết xin ở Toái Diệp xuyên, vì nâng đỡ Tây Đột Quyết chống đỡ người Đại Thực mở rộng ra phía đông, Đại Đường liền buông tha Toái Diệp, trong năm Khai Nguyên, sau khi người Đột Kỵ Thi, một chi của Tây Đột Quyết dần dần hùng mạnh, Toái Diệp liền trở thành hang ổ của Đột Kỵ Thi Nhân.

Nhưng người Đột Kỵ Thi bội bạc cuối cùng bị Đường triều vứt bỏ, sau khi trải qua vài lần đả kích của Đường triều và người Đại Thực, người Đột Kỵ Thi đã suy sụp, hơn nữa quân Đường tiến công Đột Kỵ Thi, Tô Lộc Khả Hãn chiến bại, sau đó lại bị người Đại THức đánh bại trong chiến dịch Chu Nhĩ Chiêm, Tô Lộc Khả Hãn bị thuộc cấp Mạc Hạ Quá Can và Đô Ma Chi giết chết, cuối cùng người Đột Kỵ Thi tan rã thành hai họ Hoàng Hắc, mười mấy năm qua không ngừng nội chiến.

Na Tô Ninh cũng không có đi tới thành Toái Diệp, mà đi tới thành Hạ Liệp phía nam Nhiệt Hải, nơi này là hang ổ của người Đột Kỵ Thi họ Hoàng, hắn tìm được Đại tù trưởng Đô Ma Chi thực tế khống chế người Đột Kỵ Thi họ Hoàng.

Năm nay Đô Ma Chi ước chừng năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, tướng mạo vô cùng xấu xí, hắn nghe nói Đại tổng quản hoàng cung Thạch Quốc đến đây, liền vội vàng lệnh hắn tiến vào trướng gặp.

- Na Tô Ninh, ngươi tìm ta có chuyện gì, là quốc vương của các ngươi phái ngươi tới sao?

Na Tô Ninh thi lễ thật sâu nói:

- Đại tù trưởng tôn kính, ta đã không phải Đại tổng quản hoàng cung, hai năm trước đã bị đuổi khỏi hoàng cung, lưu lạc tới Bạt Hoán thành làm một gã thương nhân.

- Là bởi vì chuyện “Quang Minh Chi Nhãn” trên quyền trượng quốc vương bị trộm kia sao?

- Đúng! Ta nhớ rõ Đại tù trưởng cảm thấy rất hứng thú đối với miếng bảo thạch kia, nếu ta nói cho ngài tung tích của miếng bảo thạch kia, Đại tù trưởng có thể ban cho ta cái gì?

Đô Ma Chi híp mắt cười nói:

- Ta nghe nói quốc vương các ngươi vì miếng bảo thạch này mà mất đi hai người con và Vương hậu, cho nên mới cảm thấy hứng thú, tuy nhiên ngươi phải nói cho ta biết trước, rốt cuộc vì sao miếng bảo thạch này lại quan trọng? Ta có thể quyết định mua tin tức của ngươi hay không.

Na Tô Nhi thở dài, chậm rãi tiết lộ lai lịch bảo thạch cho Đô Ma Chi.

- Miếng bảo thạch này do giáo chủ Ba Tư Bái Hỏa Giáo đưa tới Khang Quốc bốn trăm năm trước, truyền thuyết nó là một trong các hóa thân của Quang Minh Thần A Hồ Lạp Mã Tư, có thể thấy được ánh mắt của ngài bên trong bảo thạch, cho nên lại gọi “Quang Minh Chi Nhãn”, vẫn cung phụng trong từ đường Tát Mạt Kiện của Khang Quốc, bốn mươi hai năm trước, Hãn tướng Đại thực Khuất Ba Để công phá được Tát Mạt Kiện, thiêu hủy từ đường, “Quang Minh Chi Nhãn” qua tay nhiều lần, cuối cùng rơi vào tay tiên vương Thạch Quốc, được khảm lên quyền trượng, trở thành tượng trưng vương quyền của Thạch Quốc, trong phần lớn con cháu quốc vương, ai có được “Quang Minh Chi Nhãn”, người đó có thể kế thừa vương vị, nhưng hai năm trước, quốc vương bệnh nặng, miếng bảo thạch này liền mất tích ly kỳ, Tam vương tử Campo cũng mất tích, đến nay không rõ tung tích, ta cũng bởi vì chuyện này mà bị đuổi ra khỏi hoàng cung.

Đô Ma Chi chắp tay sau lưng đi vài bước, tò mò hỏi han:

- Ngươi nói là ai có được “Quang Minh Chi Nhãn” người đó có thể kế thừa vương vị Thạch Quốc, là như vậy sao?

- Quả thật như thế, đây là quy củ tiên vương đã định ra, chẳng qua điều kiện tiên quyết phải là hoàng tử Thạch Quốc. Truyện "Thiên Hạ "

- Điều này ta biết!

Đô Ma Chi khoát tay nói:

- Được rồi! Ta mua tin tức của ngươi, ngươi nói ra cái giá?

- Ta không cần tiền, chỉ cần Đại tù trưởng mở cửa cho ta khai thác mỏ bạc Đốn Đa năm năm, cũng ước thúc bộ hạ không được quấy rầy là được, năm năm sau ta sẽ trả mỏ bạc lại cho ngài.

- Ngươi tính toán thật khôn khéo, được! Chúng ta liền một lời đã định, ngươi nói, miếng “Quang Minh Chi Nhãn” hiện giờ ở nơi nào?

- Ở trong tay một lính Đường họ Lý tại Lăng Sơn Túc Lâu Phong Thú Bảo.



Na Tô Ninh đi rồi, con trai Đô La Tiên của Đô Ma Chi cười nói:

- Người Túc Đặc đúng là tham lam, con nghĩ hắn muốn độc chiếm quặng bạc ở Đốn Đa đây!

Đô Ma Chi cười nói:

- Đây là chỗ thông minh của hắn, hắn biết ta sẽ không thật sự cho hắn quặng bạc ở Đốn Đa, cho nên chỉ đề nghị khai thác năm năm, cũng được, trước tiên để hắn tổ chức nhân lực đào quặng, qua vài năm, chờ hắn kinh doanh được, chúng ta tiếp quản quặng bạc, khi đó chúng ta còn lo lắng gì? Truyện "Thiên Hạ "

- Nhưng phụ thân cần miếng bảo thạch kia có ích lợi gì?

Đô La Tiên nhướn mày lại hỏi.

Đô Ma Chi tính toán sâu xa mà mỉm cười:

- Việc này ngươi không hiểu rồi, không phải Thạch Quốc vẫn muốn nhúng chàm Toái Diệp xuyên sao? Muốn kết minh với chúng ta, chờ có miếng bảo thạch này, ta sẽ đỡ Nhị vương tử Viễn Ân đăng vị, khi đó không phải Thạch Quốc thâu tóm Toái Diệp xuyên, mà Đô Ma Chi ta thâu tóm Thạch Quốc họ.

Nói tới đây, Đô Ma Chi lại vỗ vỗ bả vai con trai:

- Ta vẫn biết con muốn kết hôn Công chúa Câu Lan Thạch Quốc làm vợ, chờ lấy được khối bảo thạch này, ta lấy nó làm sính lễ, chính thức cầu hôn cho con.

Ánh mắt Đô La Tiên lộ ra vẻ chờ đợi, hắn hưng phấn nói:

- Phụ thân, để con đi cướp miếng bảo thạch này.

Trong mắt Đô Ma Chi lộ ra vẻ âm trầm:

- Ta cũng có ý này, Túc Lâu Phong Tú bảo, ta đã sớm muốn nhổ nó


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui