Trương Quân từ từ đứng dậy, hắn đã đợi chờ từ lâu.
hắn không vội, hắn cũng chẳng vội vã chLhắn phải đợi khi Vi Thao diễn hết cả vở kịch đã rồi hắn mới hậu phát chế nhân.
“Các vị, giỜ ta đã mòi mọi người đến đây chính là muốn lợi dụng cơ hội hôm nay cho mọi người một cách nói rõ ràng, về vụ án ám sát Bùi tướng quốc cách đây mấy ngày, ta nghĩ, cũng đến lúc tổng kết lại việc này.”
Lòi của Trương Quân gây lên một trận xao động nho nhỏ, Trương Quân vốn được tiếng thận trọng tuyệt không dễ dàng phát ngôn, hắn nói như thế có phải là hắn đã có manh mối gì không?
Vi Thao trầm mặt lại không nói một lời.
Hắn nghiến chặt răng đến nỗi trắng bệch cả răng.
Thái độ của Lưu Mân khiến hắn có phần bất an.
còn tự tin của Trương Quân lại càng gia tăng thêm bất an trong lòng hắn.
Nhưng hắn không tin.
Trương Quân thì tìm được chửng cử hừu lực nào? Tối qua hắn còn chưa có nữa là!
Trương Quân đi lên phía trước, cười cười nói với Bùi Mân.
“Bùi thị lang, xin hãy cho phép ta được tạm thời mượn nơi này một lát!”
Bùi Mân vội thu dọn lại đồ trên bàn cho trống chỗ, “Trương tướng quốc, mời!”
Trương Quân đi phía trước, đối diện với mặt người.
Cử như hóa phép, hắn vỗ vỗ tay một phát, mọi nOTỜi cùng quay đầu lại nhìn thì thấy một quan viên đang vác một chiếc tai nải lớn đi vào đại sảnh.
Thấm Trân Châu sắc mặt phức tạp chăm chú nhìn Trương Quân dương dương tự đắc.
Tên quan viên kia cẩn thận đặt tay nải xuống bàn.
từ từ mở ra.
rất nhiều người đều hồi hộp đứng dậy cùng nhương cồ nhìn, trong đại sảnh bỗng chốc vang lên tiếng kinh thán khe khè liền liền.
Chiếc bao nải thồ cẩm đã được mở ra.
trong đó có mấy món đồ, một cây nỏ cơ, một cuộn thánh chi và hai cuốn sổ mòng.
Nhìn cây nỏ cơ đó mọi người lập tớc nghĩ đến cung nỏ bắn chết Bùi Tuân Khánh tại hiện trường nhưng rõ ràng đã bị nội vệ mang đi.
sao giờ lại trong tay Trương Quân, không nhẽ...
Trương Quân cầm nỏ cơ lên từ tốn nói với mọi người: “Cây nỏ cơ này chắc mọi người cũng đoán ra được, không sai, đó chính là cung nỏ gây án tại hiện trường, ta đã mượn từ tay nội vệ.”
Hắn chỉ vào vết trắng trên đó nói: “Đây chính là mã số của nỏ cơ, quân giám bốn ba ba ba năm.
người chế tạo là Tôn Hạo, hắn hiện giỜ đang đửng ngay sau lưng chúng ta”
Tất cả mọi người lại cùng quay đầu lại.
chỉ thấy một ả nam tử trung niên đầu muối tiêu đứng dậy khom người thi một lề: “Tiéu nhân chính là nỏ trượng Tôn Hạo tại quân khí giám, cây nỏ này là do tiểu nhân chế tác từ hồi sáu năm trước.”
“Được rồi! Mọi nOTỜi xin hãy nghe ta tiếp tục nói.”
Trương Quân cười cười kéo sự chú ỷ của mọi người về.
tiếp tục nói: “Căn cử theo ghi nhận của phía quân khí giám, tháng giêng nãm Thiên Bảo thứ mười đã được phát cho quân Phạm Dương của An Lộc Sơn.
mọi người xin hãy xem ghi chép.”
Trương Quân giơ một cuốn sồ lên.
“Đây là ghi chép của phía quân khí giám lúc đo, có mã số nỏ cơs có ký tên của quan viên lúc đó, ghi chép rất rõ ràng, phát Phạm Dương, nhưng...”
Nói đến chừ “nhưng”, giọng Trương Quân bỗng dưng cao hơn hẳn.
như đang muốn cường điệu gì đó, để tỏ rõ tình báo trọng đại đằng sau.
“Đợt quân khí này tuy được phát cho quân Phạm Dương, nhưng bọn chúng lại không được chuyển đi.
còn chưa kịp chuyển đi, chỉ là trên giấy tờ ghi chép thế, quân khí giám vẫn giữ chúng trong kho Vệ úy tự.”
Câu nói này của Trương Quân chẳng khác nào hoàn toàn đảo ngược tình thế hiện tại.
khiến vụ án vốn dĩ đơn giản bỗng chốc trở nên khó đoán, tất cả mọi người đều ường thẳng lưng, chăm chăm nhìn Trương Quân, đến cả Vi Thao cũng bị hắn thu hút.
sắc mặt thay đổi liên tục, lộ rõ ưu lo trong mắt.
Trương Quân từ từ đảo mắt nhìn mọi người một vòng.
phảng phất như đề chút thời gian cho mọi người kịp tiêu hóa hàm ý sâu xa đằng sau câu nói này của hắn.
cũng như để mọi người thêm hồi hộp.
Lát sau.
hắn mới cười cười, lại tiếp tục nói: “Ta nghĩ mọi người ở đây chắn hẳn đều nhớ ngày tết nguyên đán năm Thiên Bào thứ mười đã xảy ra việc gì.
đúng không?”
“Cao Tiên Chi phụng lệnh đến Nam Triệu dẹp loạn!” Nhan Chân Khanh vẫn im lặng bỗng tiếp lời.
“Nhan thị lang nói không sai chút nào, vào tháng hai năm thứ mười Thiên Bào, tiên đế nhậm mệnh Cao Tiên Chi làm Kiếm Nam tiết độ sứ.
điều năm vạn phủ binh Quan Trung, lại chiêu mộ thêm ba vạn quân đội.
tổng cộng tám vạn người, cùng đến Kiếm Nam bồ xung binh lực.
Việc này là do Binh bộ thị lang lúc bấy giờ Lý Lân phụ trách, chỗ ta còn có bản sao ý chi.”
Trương Quân giờ cuộn ý chỉ bên cạnh ra.
sang sảng đọc: “Mộ ba vạn trai tráng Quan trung, cấp quân y binh khí.
thao diễn tại Kinh Nguyên, tháng tự đến Thục...!”
Trương Quân đặt ý chỉ xuống.
cười nói: “Mọi người đã nghe ra nần khúc gì chưa? Cấp quân y binh khí.
cũng chính là muốn vũ trang cho đội quân mới chiêu mộ này.
Vậy vũ khí vũ trang họ từ đâu đến.
vấn đề chính là ở đây!”
Trương Quân rút một xấp sổ dày ra, cao giọng nói: “Đây chính là sổ sách đăng ký của kho Vệ úy tự, trên đây có ghi nhận tường tận, quân khí vốn được cấp cho Phạm Dương toàn bộ đã chuyển sang cho quân Kiếm Nam, binh khí Phạm Dương bồ sung sau.
Trong các mã số ghi trong đây, có cây cung nỏ này.”
Một câu nói kinh thiên động địa làm tất cả mọi người bàng hoàng.
mọi người đều hiểu, cây cung nỏ này không phải đến từ quân Phạm Dương, mà đến từ Kiếm Nam quân, nói như vậy người thích sát Bùi Tuân Khánh không phải An Lộc Sơn, mà là Lý Hanh của Nam Đường.
Trong sảnh bỗng chốc như nổ bùng lên, tiếng huyên náo loạn thành một đóng.
Trương Quân phát tất cả chứng cứ xuống, “Mọi người xin xem qua, đó chính là thiết chinh như sơn!”
“Tang!” Bùi Mân gõ tiểu chuông một tiếng, “Mọi người xin yên lặng!”
Trong đại sảnh hội nghị bỗng chốc lại yên tĩnh lại.
Bùi Mân từ từ nói: “Trương tướng quân đã vén màn tất cả sự thật cho mọi người.
Hiện giờ chân tướng đã rõ.
triều đình sẽ chiêu thị thiên hạ, khiển trách hành vi hèn hạ.
mọi người còn gì phản đối khong?”
Mọi người cùng nhìn về phía Vi Thao, miệng Vi Thao gần ứ máu, trong đấy có quá nhiều sơ hở, hắn có thể dễ dàng phản bác lại.
Ai có thể chứng minh được nỏ cơ này chinh là cây nỏ đã giết Bùi Tuân Khánh? Ai có thể chứng minh không phải do người khác hãm hại Lý Hanh? Lý Hanh liệu có ngốc đến mức lấy nỏ tiễn của mình gây án không? Hắn lúc đó làm sao biết được đám binh khí đó vốn nhĩ muốn cho An Lộc Sơn? Bao nhiêu lỗ hổng to đùng này, nhưng hắn có thể nói ư?
Cuốn sổ đăng ký quân khí giám kia hắn xem rồi, là thật, đó là vật bị nội vệ mang đi, vì sao lại nằm trong tay Trương Quân? Chỉ có thể nói rõ biểu diễn của Trương Quân ngày hôm nay là do Lý Khánh An ủy quyền, hắn đang chấp hành mệnh lệnh của Lý Khánh An.
Giờ khắc này, Vi Thao cảm thấy mình cứ như một tên hề nhày qua nhảy đại trên sân khấu, nhưng dây giật lại nằm trong tay của kẻ khác.
Một nỗi nhục nhã chưa từng có như muốn đè bẹp tâm can hắn.
Hắn không còn khống chế nỗi mạch máu phình trướng trong người, tất cả máu trong người như dồn hết lên đầu.
hắn bỗng thốt lên nói: “Ta không phục!”
Cả đại sảnh yên lặng đến nhường cả cây kim rơi xuống đất còn nghe rõ, không một ai nói gì.
mọi người chi dùng ánh mắt thương hại, đồng tình nhìn Vi Thao.
Sự tình đã đến nước này, hắn còn gì để tranh nữa chứ? Lư Hoán thở một hơi dài, kéo kéo Vi Thao, khẽ áọng nói: “Vi thượng thư.
đừng nói gì nữa!”
Bùi Mân lại hỏi: “Vi thượng thư, ngươi có gì muốn nói ư?”
Vi Thao khoát khoát tay, mỏi mệt vô cùng nói: “Không có gì, Trương tướng quốc nói đúng!”
“Vậy được, vụ án này đến đây kết thúc, Trung thư tỉnh sẽ thảo ý chỉ truyền khắp thiên hạ!”
Ngay lúc này phía sau bỗng vang lên tiếng nói của thái hậu Thẩm Trân Châu: “Ai gia có vài lời muốn nói!”
Nàng đứng dậy, dưới sự dìu đỡ của cung nữ, nàng đi lên trước, đi thẳng đến phía trên cùng, nàng đảo nhìn mọi người một vòng, “Các vị đại thần, ai gia có thể nói không?”
Mọi người cùng khom người hành lễ: “Xin thái hậu hạ chi!”
Thẩm Trân Châu gật gật đầu nói: “Bùi tướng quốc đã mất, chúng ta nên tường nhớ hoài niệm, nhưng triều đình có cương độ của triều đình, triều chính vẫn phải tiếp tục.
Vừa rồi Trương tướng quốc đã nói rất đúng, chúng ta đối kháng với Nam Đương, lại phải dẹp phán loạn của An Lộc Sơn.
Tiền quân tướng sĩ anh dũng báo quốc, còn chúng ta cũng nên đoàn kết chung sức, để triều đình được vận hành nhanh chóng thuận lợi, để quân lương sớm được chuyển đến tiền tuyến, để tướng sĩ không phải chịu đói.
Nhưng hiện nay tình hình lại không lạc quan.
Ai gia ngẫm nghĩ căn nguyên, là do vị trí hữu tướng bị bỏ trống.
Hôm nay mượn cơ hội này.
ai gia đề nghị tả tướng Trương Quân kế nhiệm hữu tướng, để tiếp tục ôn định kỳ cương triều đình.
Đó là lời của ai gia.
việc hữu tướng trọng đại, rất mong được các vị đại thần thương thảo quyết định.”
Trương Quân có nằm mơ cũng không ngờ cuối cùng lại do thái hậu tuyên bố hắn sẽ làm hữu tướng.
Suy nghĩ trong lòng hắn lóe qua thật nhanh, bỗng hiểu ra an bài khổ tâm của Lý Khánh An.
Theo lệ, vị trí trống, hữu tướng và bá quan ngũ phẩm trở lên trong Chính sự đường bầu chọn, đó cũng là lý do mà Vi Thao đang kịch liệt được mua chuộc các quan viên trung hạ tầng.
Nhưng thường lệ không phải là pháp luật, pháp luật Đại Đường trước giờ đều là hoàng đế bổ nhiệm hay bãi chức cho quan viên tam phẩm trở lên.
Lúc hoàng đế còn nhỏ, thái hậu cũng có thế chi định tướng quốc.
Đó là hoàn toàn hợp pháp lý, đương nhiên, tiền đề là thái hậu phải có đủ quyền thế.
Nhưng tình hình hôm nay, Lý Khánh An không muốn để bá quan lựa chọn, nên mới mượn tay thái hậu chi định hắn làm hữu tướng.
Bá quan có thể không đếm xia đến chi định của thái hậu, nhưng sau đoạn thế hiện vừa rồi của Trương Quân, thứ hôi còn ai dám phản đối?
Trong sảnh bỗng chốc im phăng phắt, cuối cùng Bùi Mân mỏi miệng đầu tiên.
“Ta nguyện nghe ý chỉ của thái hậu, ủng hộ Trương tướng quốc kế vị hữu tướng.”
Lưu Mân cũng đứng dậy nói: “Nước không thể một ngày không có tướng quốc, ta cũng ủng hộ Trương tướng quốc làm hữu tướng.”
“Ta cũng ủng hộ Trương tướng quốc làm hữu tướng.” Nhan Chân Khanh cũng tỏ thái độ.
Cơ hồ mọi người đều theo thứ tự.
các đại thần lần lượt tỏ thái độ ủng hộ.
Đến phiên Vi Thao, hắn bỗng hừ mạnh một tiếng rồi phẩy tay ra đi.
Quân doanh Bá Kiều, một đội kỵ binh từ xa xa phóng nhanh đến dừng lại cách doanh trại ngoài trăm bước, hô to: “Ta là Nội vệ Hồ Vân Bái.
cầu kiến đại tướng quân!”
Cờ đò trên doanh môn hạ xuống.
Hồ Vân Bái trở mình xuống ngựa, dắt ngựa đi nhanh về phía đại doanh.
Hồ Vân Bái là hội viên của Ẩn Long hội đi sâu vào quân An Tây nhất, hắn đã lên quan đến tam phẩm.
Nội vệ tả tướng quân, nắm trong tay tình báo đại quyền của quân An Tây, là một trong các tâm phúc được Lý Khánh An tin tường nhất.
Sau số các kim bài mà Lý Khánh An phát cho trư tướng khi muốn yết kiến thì kim bài của hắn xếp thứ năm.
chi sau Đoàn Tú Thực.
Lý Tự Nghiệp, Phong Thường Thanh.
Lý Quang Bật bốn người, từ đó có thể thấy rõ sự tin tường của Lý Khánh An với hắn.
Nhưng hôm nay trong lòng Hồ Vân Bái lại thấy chua xót.
hắn thật sự đã cảm nhận được dă tâm đế vương của Lý Khánh An.
Giờ đã là lúc trưa, hắn bước nhanh đến trước cửa trướng, nhưng lại được biết Lý Khánh An thẩm trướng ở phía sau.
Thẩm trướng là do hai trướng lớn nhỏ gọp lại, trong đó còn có nội trướng, một là để giữ ấm.
nhưng quan trọng hơn nữa là an toàn.
Theo thán phận của hắn có thể trực tiếp đi vào ngoại trướng.
Hắn vừa vén màn đi vào ngoại trướng, hai thân binh gác ngoài cửa nội trướng vội lên tiếng “Xuỵt!”, xong lại khẽ giọng giải thích: “Đại tướng quân còn chưa dậy!”
Hồ Vân Bái ngờ ngàng.
Lý Khánh An trước giờ không có việc ngủ trưa.
“Đã xảy ra việc gì?” Hắn kinh ngạc hỏi.
“Đại tướng quân aiừa đêm vào thành, gần sáng mới đến!”
“À!” Hồ Vân Bái không dám hỏi nhiều.
Lúc này, trong nội trướng bỗng vang lên siọng nói mỏi mệt của Lý Khánh An, “Ai đang ở bên ngoài?”
“Đại tướng quân, là ty chức!”
“Vào đây đi!”
Hồ Vân Bái đi vào trong nội trướng, trong đó chỉ có một minh Lý Khánh An.
không có nữ nhân hầu hạ hắn.
Đấy là điểm khác nhau siừa Lý Khánh An và các chư hầu khác, các chư hầu khác trong trướng ít nhất phải có hai người nữ nhân, còn Lý Khánh An chẳng bao giờ mang nữ nhân vào quân doanh, đó là nguyên tắc của hắn.
Ánh sáng trong đại trướng rất mờ.
xung quanh thoang thoảng một mùi hương thơm nhè nhẹ.
Không có vàng bạc óng ánh.
không có châu báu ngọc ngà.
chi được phủ lên một tấm thảm Ba Tư dày ấm.
là món quả mà hoàng đế Đại Thực đã tặng hắn.
sâu hờn nữa là một chiếc gối tựa.
trên gối được phủ tấm da hồ ly đò lòm.
Tấm da hồ ly này Hồ Vân Bái biết lai lịch, do hai năm trước Đoàn Tú Thực đích thân săn được, dâng lên tặng Lý Khánh An.
Không ngờ Lý Khánh An lại mang theo tùy thân dùng để lót dưới lúc ngủ.
Nhưng giờ Đoàn Tú Thực lại bị bién chức, từ An Tây chủ quản bị bién làm Quan Nội Đạo tiết độ sứ.
Lý Khánh An tuy đã biển Đoàn Tú Thực, nhưng vẫn dùng đồ của hắn tặng, từ việc nhỏ này có thể thấy được mặt bao dung trong dùng người của Lý Khánh An.
Nghĩ đến đây chút bất mãn trong lòng Hồ Vân Bái cũng tiêu tan.
Hắn vào trong trướng bèn khom người nói: “Ty chức tham kiến đại tướng quân!”
Lý Khánh An nằm nghiêng trên tấm da hồ ly, có thể thấy rõ vẻ mệt mỏi trên mặt hắn.
hình như vẫn chưa tinh hãn.
Lý Khánh An khoát khoát tay nói: “Việc trong triều thế nào rồi?”
“Hồi bẩm đại tướng quân, triều đình đã nhận định do Nam Đường làm.
và đã công bố toàn quốc, khiển trách hành vi hèn hạ ám sát Bùi Tuân Khánh của Nam Đường.”
“Ta không hỏi triều đình, ta hôi ngươi, điều tra của ngươi có kết quả chưa?”
“Nếu triều đình đã hạ kết luận, vậy ty chức tiếp tục điều tra cũng chẳng còn ý nghĩa gì; ty chức thành khân xin đại tướng quân cho phép ty chức dừng điều tra lại.”
Lý Khánh An không nói gì.
ánh mắt lạnh lìrng đăm đăm nhìn hắn.
Hồ Vân Bái không giải thích gì thêm, hắn tin Lý Khánh An hiểu ý của mình.
Trên thực tế Hồ Vân Bái đã vô tình điều tra ra chân tướng.
Tối hôm qua.
hắn đã chỉnh lý đồ đạc cho Trương Quân theo lệnh Lý Khánh An.
vô tình phát hiện được cây cung đó chính là chiến lợi phẩm một thời của hắn.
Hai thắng trước hắn trong lúc thanh lý thám từ của An Lộc Sơn tại Trường An đã được, lúc đó trong danh sách có cây cung này.
Hắn vất vả tìm kiếm bốn nãm ngày, hóa ra cây cung này lại đến từ chỗ hắn.
Nhưng khiến hắn kinh ngạc hơn cả chính là cây nỏ này cùng với một số chiến lợi phẩm lúc đó cuối cùng đều toàn bộ giao hết cho Lý Khánh An.
Vậy cũng có nghĩa là cung nỏ của hung thủ là xuất phát từ trong tay Lý Khánh An.
Đây là ý gì? Nó khiến Hồ Bái Vân không dám nghĩ tiếp.
Sáng sớm hôm nay, một manh mối khác lại vừa trồi ra khỏi mặt nước, loại rượu tên hung thũ đó uống cũng đã điều tra ra.
Đó là điểm Hồ Bái Vân đắc ý nhất, thủ hạ của hắn không gì là không làm được.
Những việc trong mắt người khác nhường như là không thể, nhưng họ vẫn có thể tìm ra đáp án.
nhưng đáp án lần này lại khiến hắn khó mà chấp nhận.
Rượu hung thủ uống lại là tam lặc tương được giữ trong kho trên ba mươi năm.
Hồ Vân Bái biết loại rượu này cả Trường An chỉ có một nơi có, đó là tửu tử Nhiệt Hài Cư chợ Tây.
Chủ tửu tử chính là Thường Tiến, đó cũng là cử điểm của Ản Long hội tại Trương An.
Nếu như không phát hiện bí mật của cung nỏ, Hồ Vân Bái có lẽ còn không dám tin việc này liên quan đến Ẩn Long hội.
Ẩn Long hội giết Bùi Tuân Khánh làm gì? Có lẽ tam lặc tương ba mươi năm chẳng qua là sự ngẫu nhiên, nhưng giờ Hồ Vân Bái hiểu rồi.
Bùi Tuân Khánh chính là bị Ản Long hội siết.
trong trướng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Hồ Vân Bái cảm thấy như có một luồng sát khí bao trùm lấy hắn.
Không biết bao lâu sau.
sát khí này mới từ từ tiêu tan.
Trong trướng bỗng vang lên giọng hơi mỏi mệt của Lý Khánh An.
“Có thể dừng điều tra lại được rồi, hãy triệt để quên nó đi!”
“Tuân lệnh!”
Hồ Vân Bái hiểu cái nghĩa “triệt để quên đi” là gì.
hắn thi một lễ từ từ rút ra khỏi đại trướng.
Lúc đi đến cửa trướng, lại bỗng nghe Lý Khánh An nói: “Ta vẫn nhớ ngươi cũng là thành viên của Ẩn Long hội!”
Hồ Vân Bái rùng cả minh, hắn từ từ quay đầu lại, trên khuôn mật mỏi mệt của Lý Khánh An nờ ra một nụ cười thần bí.
Nụ cười này cũng như tia nắng đột phá khỏi mây đen.
khiến lòng Hồ Vân Bái bỗng chốc thấy ấm áp lạ.
cảm động bỗng chốc chan chứa khiến muỗi hắn chua chua.
Hắn gật gật đầu nói rồi bước nhanh ra ngoài.
Lý Khánh An từ từ nhắm tịt mắt lại.
Hắn rất mệt.
chỉ muốn ngủ một lát.
nhưng lại biết rõ không thể ngủ nữa.
Hắn thở nhẹ một hơi.
có một số việc hắn không thể không làm.
Bùi Tuân Khánh đã hơi quá đà.
không tuân thủ theo quy tắc trò chơi, vì lợi ích của gia tộc hắn bất chấp cách nhìn của người thiên hạ.
cưỡng bức đưa tử đệ Bùi gia vào làm trưởng sứ hoặc tư mã tại Khánh Châu.
Nguyên Châu.
Lũng Châu.
Diên Châu.Những điều này Lý Khánh An có thể nhịn, nhưng hắn vẫn không biết chừng mực, mà càng lúc càng quá đáng, lại dám mua chuộc Lễ bộ lang trung Triệu Vận của Nam Đường; cũng chính là môn sinh của Độc Cô Hạo Nhiên, vu khống Độc Cô Hạo Nhiên tư thông Nam Đường.
Dã tâm cũng hắn đã bành trướng đến mức này đã khiến Lý Khánh An không thể nhúng nhịn nữa.
Dù thế nào đi chẳng nữa thì chiều nay hắn nhất thiết phải đến Bùi phủ một phen, đi cùng Uyển Nhi.
Nửa canh giờ sau.
Lý Khánh An đã quay trở lại phủ mình.
Cả nhà đều đi ra ngoài cửa lớn đón tiếp, nhưng hoan nghênh dũng sĩ thắng lợi trở về.
Lý Khánh An nhìn nhìn vợ con minh, trong lòng lại thấy hạnh phúc vô cùng.
“Cha ơi!”
Trưởng nữ Lý Tư Đóa dang rộng hai tay chạy ra.
còn thiếu năm ngày nữa là đến sinh nhật của tiểu nha đầu.
Lý Khánh An nhấc bổng tiểu nha đầu lên.
hôn mạnh lên má một cái.
hắn đưa tay chỉ vào mũi tiểu nha đầu cười nói: “Con muốn cha tặng quả sinh nhật gì cho con?”
“Cha ơi, con muốn mật ong!”
Nghe con gái ngọt ngào nói muốn được tặng mật ong làm quả sinh nhật, Lý Khánh An không khỏi cười phá lên.
Lúc này con trai hắn cũng chạy lên ôm chằm lấy chân hắn.
“Cha ơi.
con cũng muốn có quả!”
Con trai của Lý Khánh An vào lúc một tuổi chính thức được đặt tên là Lý Đàn.
được phong là quân vương Y Ngô.
Cậu bé chỉ thua Lý Tư Đóa hai tháng tuổi, nhưng lại ranh ma vô cùng, cái đầu bé nhỏ của cậu có thể nghĩ ra được đủ các trò tinh nghịch lém lĩnh.
Lý Khánh An cũng bế nó lên tay, cười hỏi: “Thế con muốn có quả gì?”
Tiểu gia hỏa chỉ vào con vạn lý truy vân mã của Lý Khánh An nói: “Ta muốn có con ngựa lớn của cha!”
“Hê hê! Cái tên tiểu tử thối này đúng là biết nghĩ, muốn có chiến mã của cha.
Được thôi! Cha sẽ cho con một con ngựa nhỏ, để con được cời mỗi ngày!”
“Hay quá!” Tiểu gia hỏa mừng rỡ vỗ tay.
“Cha ơi.
thế con không lấy mật ong nữa.
con cũng muốn có ngựa.”
Lý Khánh An yêu chết đứa con gái bảo bối của mình, hắn dùng cái hàm đây râu ria của mình cả cả lên cái má nhỏ của tiểu nha đầu.
cười nói: “Vậy cha cũng cho con một con ngựa vậy.”
“Con muốn có ngựa lớn.
phải to hơn ngựa của đệ đệ.”
Lúc này, Như Thi cười cười đưa tay bế qua con gái, “Cha mệt rồi.
con để cha nghi một hồi.”
Minh Nguyệt cũng vác bụng bầu đi ra quở con trai, “Đừng quấy rối nữa.
mau xuống đây.”
Lý Đàn rất được sùng ái của cái dì nương, nhưng lại vô cùng sợ mẫu thân.
Hắn nghe mẫu thân quở bèn vội vã đi xuống, để Như Họa dẫn sang một bên.
Minh Nguyệt đã sắp đến ngày sinh đẻ, đi đứng cũng rất vất vả.
nàng đi lên cười nói: “Huynh quay về mà không báo trước một tiếng, giờ Vũ Y lại dẫn con đi Từ Ân tự hoàn nguyện rồi.”
Con gái nuôi của Vũ Y chính là đứa con gái mồ côi mà Trương Việt để lại.
được phòng làm Kim Màn quận chúa, cũng là con gái của Lý Khánh An.
Lý Khánh An bèn hỏi: “Hai mẹ con vẫn ổn chứ?”
“Lúc mới đến cô bé CŨĨ12 quấy hết hai ngày,cử đòi thẩm nương, sau đó mới từ từ quen dần.
Hôm trước nó bỗng ôm lấy cổ Vũ Y gọi ‘mẹ’! Vũ Y cảm động đến rơi cả lệ.
Đó là đứa trẻ hiếu chuyện, khiến người ta không thể không thương nó.”
“ừm! Thế còn sức khỏe nàng thế nào?”
“Chắc sắp rồi! Muội từng sinh con.
muội biết, vấn đề không lớn.
thai vị rất ngay.
Đúng rồi, muộn còn định viết thư cho huynh.
Uyển Nhi cũng đã có mang, nửa tháng trước ngự y đã chuấn đoán ra hi mạch của muội ấy!”
Lý Khánh An gật gật đầu.
kỳ thực hắn đã biết.
Chính vì Uyển Nhi mang thai mà Bùi Tuân Khánh mới điên cuồng nhường này.
Minh Nguyệt thấy sắc mặt phu quân không có gì mừng rỡ, kinh ngạc hỏi: “Huynh biết rồi ư?”
“Tên Trương ngự y đó nói đấy, nàng cũng biết là mạng lưới tình báo của ta rất
mạnh mà.”
Minh Nguyệt lẳng lặng gật đầu nói: “Việc của tổ phụ muội ấy đã đả kích rất mạnh muội ấy, huynh đi an ủi muội ấy chút đi! ”
Lý Khánh An thế mới phát hiện Bùi Uyển Nhi không có ở đây, không khỏi hỏi: “Uyển Nhi đâu?”
“Muội ấy đang ở trong phòng, muội đã lệnh người đi nói với muội ấy là huynh đã trở về.”
Chỗ ở của Bùi Uyển Nhi là Đông Viên, là một đình viên tinh tế mà yên tĩnh.
Đấy là do Minh Nguyệt nghĩ đến bối cảnh gia tộc đặc biệt của nàng mà sắp xếp.
So với cầm Tư Uyển của Vũ Y còn lớn hơn chút ít.
trong sân trồng đầy các loại hoa lan.
Hoa lan là hoa Bùi Uyển Nhi thích nhất, từng khóm trúc xanh ngắt bao phủ xung quanh tiểu lâu nàng ở, trông càng tĩnh lặng tao nhã.
Bùi Uyển Nhi có bốn nha hoàn, đều là nha hoàn tùy thân đi theo từ nhà mẹ đẻ.
Vào đến Triệu vương phủ, theo lệ bốn nha đầu này sè được hồi phục lại tự do, nhưng với họ mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Họ từ nhỏ đã cùng lớn lên cùng Uyên Nhi.
đã sớm xem nàng là chủ nhân của mình.
“Cô nương, lão gia đã đến!”
Lý Khánh An vừa đến đến sân.
Bạch Lan một trong bốn nha đầu đã hô lên.
Nàng vẫn quen gọi Uyên Nhi là cô nương.
Bùi Uyển Nhi từ trong nhà chạy ra.
mắt nàng đỏ hoe.
Thấy Lý Khánh An qua đây, nàng vội đi lên đâm bố vào lòng Lý Khánh An.
nước mắt cứ thế mà ròng rã rơi.