Lời đề nghị của Dương Hoa Hoa khiến cho Lý Khánh An có vài phần hứng thú, đây chinh là hình thức rút và gưi tiền vào thời kỳ ban sơ, ở đất khách gưi tiền, Vương Bào Ký quỹ phưởng cũng đưa ra yêu cầu tương tự.
Để cho quỹ phưởng đi thao tác kỳ thật cũng không phải là không thế được, nhung Lý Khánh An không muốn cho Dương Hoa Hoa, hắn biết mục đích chính của Dương Hoa Hoa là muốn được đồng bạc với giá thấp đổi tiền đồng, loại kinh doanh đầu cơ này tuy rằng hắn không có cấm đoán, nhưng cũng sẽ không trợ giúp nó phát triển, lấy quân lương của binh sĩ cho Dương Hoa Hoa đi làm việc đầu cơ.
Hắn không có cự tuyệt ngay lập tức, mà là thay đổi một đề tài khác để nói: “Phu nhân vì sao không đi làm việc kinh doanh chân chính đi?”
Dương Hoa Hoa thông minh tuyệt đinh, nàng thấy Lý Khánh An không đề cập tới việc đồng bạc, biết hắn không chịu cho mình, trong lòng hoi có chút thất vọng, nhưng nàng sẽ không chi cột minh vào một thân cây thôi, nếu Lý Khánh An nhắc tới kinh doanh, nàng liền thuận theo đà mà leo lên phía trước.
“Ai! Ta làm sao lại không muốn kinh doanh chứ? Kinh doanh là nghề chính của ta mà.
Chi là hiện tại cơ hội kinh thương không nhiều lắm.
Rất khó kiếm tiền a! Điện hạ có thể ban cho ta một chén cơm không?”
Nhắc tới kinh doanh.
Lý Khánh An trầm tư một chút nói: “Như vậy đi! Ta nói cho ngươi một tin tức, nếu ngươi nắm bắt được cơ hội này rồi.
Ngươi sẽ phát tài thôi.”
Dương Hoa Hoa mừng rỡ, vội la lên: “Mời Điện hạ cứ nói!”
“Triều đình đã quyết định mờ rộng mậu dịch hài ngoại, chuẩn bị xây dựng thêm càng Minh Châu, dùng đế phát triên mậu dịch với Tân La và Nhật Bàn.
Cũng có mậu dịch với Đại Thực và Ba Tư.
Ta đề nghị ngươi không cần phải cử loanh quanh trong nước, hãy đem ánh mắt nhìn xa hơn và lớn hơn một chút, đi làm mậu dịch hải ngoại, ta tin tường rằng bằng vào năng lực và sự quyết đoán của ngươi, ngươi chắc chắn có thể thành lập đế quốc thương nghiệp của minh.”
Lời nói của Lý Khánh An khiến cho Dương Hoa Hoa rất động tâm.
Kỳ thật nàng đã ở suy nghĩ đến đường ra của mình rồi.
Nhưng nàng nhất thời nhìn không rõ, lời nói của Lý Khánh An tựa như vén mây nhìn thấy mật trời vậy, khiến trước mắt nàng ánh sáng rộng mờ ra.
Mậu dịch hài ngoại.
Nàng tựa như nhìn thấy được những tiền tài cuồn cuộn chảy từ hải ngoại đến vậy.
Lúc này, nàng cảm nhận được thành ý của Lý Khánh An.
Sự quan tâm dành cho nàng, trong lòng nàng vô cùng cảm động, những ân ân oán oán từ mười năm trờ lại đây giữa nàng và Lý Khánh An đã tiêu tan hết khỏi lòng nàng, nàng đứng lên thành cẩn mà thi lễ với Lý Khánh An.
Vô cùng chân thành mà nói: “Nếu một ngày mai Hoa Hoa có chút thành tựu.
Tất cả đều là do điện hạ ban tặng!”
Lý Khánh An cũng không thề tường được, buổi cơm trưa của hôm nay đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của Dương Hoa Hoa.
Nhiều năm về sau.
Dương Hoa Hoa trờ thành đệ nhất thương gia của đế quốc Đại Đường đối với mậu dịch của Nhật Bản.
Hăng thương mại Hoa Ký của nàng cơ hồ lũng đoạn mậu dịch giữa Đại Đường và Nhật Bản.
Con trai của nàng về sau cũng đi vào con đường làm quan, quan bái hồng lư tự thiếu khanh, chũ quản quan hệ ngoại giao giữa Nhật Bản và Tân La.
Đây là những việc về sau này không đề cập tới nữa.
Lúc Lý Khánh An trờ về tới phủ, hắn nhận được tin tức khẩn cắp từ Hà Đông truyền đến.
An Lộc Sơn binh chia làm hai đường, phát động cuộc tắn công Hà Đông một cách quy mô.
Sương mù sáng sớm trắng như sữa bò bao trùm dọc hai bên bờ sông, cả một khoảnh ruộng lúa mạch bát ngát đã ngả sang màu xanh sậm.
Từng cây mạ khòe khoắn đã vươn mình trồ cao.
Đấy là khu tiểu mạch mùa đông, khác với phương nam.
Sau tháng năm mua thu hoạch tiểu mạch sẽ chuyển sang trồng ngô chứ không phải lúa nước.
Thời điểm này đang là lúc cực bận rộn trên ruộng nương.
Dù cho sương mù sáng sớm vẫn chưa tan hăn.
Nhung đâu đâu vẫn có thê nhìn thấy dáng người lom khom với ruộng đồng của nông dân.
Đây là vùng Cô Quan Hà Đông trờ về tây, thuộc địa phận huyện Thạch Ngải Hà Đông, xa xa vẫn còn có thế nhìn thấy dáng dấp nguy nga của núi Thái Hành.
Nơi nay là cửa vào Hà Đông của Tinh Hình, là nơi mà binh gia tất tranh.
Bỗng đâu tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng đến.
Càng lúc càng gần.
Một đội kỵ binh đang từ phía tây ào ào phóng đến tựa sấm tựa chớp, xé tan màn sương sau bình minh.
Mấy người nông dân vẫn cặm cụi làm việc dưới ruộng không kiềm nối tò mò ngầng đầu lên nhìn, một lão nông đã chạc tuổi trong đó càng nhìn đội kỵ binh lại càng thấy sầu não trong lòng.
“Chú Trường Canh, nghe nói gần đây lại sắp có chiến tranh rồi, liệu chiến tranh có đến chỗ chúng ta không?” Một nông dân tuổi trẻ hơn lo lắng hòi.
Người trung niên còn lại khác thì cười nói: “Tứ lang, ngươi là dân đoàn, có phải đánh trận hay không ngươi còn không biết ư? Còn phải đến hỏi bọn ta sao?”
“Mạc đại thúc không biết đó thôi, tuy ta là dân đoàn, nhưng cũng chi biết tham gia thao luyện theo đúng giờ giấc, còn có chiến tranh hay không thì làm sao ta biết được.
Vừa rồi ta nhìn thấy chú Trường Canh tâm sự trùng trùng, nghĩ chú vốn được tiếng thông thái hiểu biết rộng, nên không kiềm nồi hỏi thăm chú ấy.”
Vị lão nông được gọi là Trường Canh kia thờ dài một hơi nói: “Ta cũng chi là trực giác thôi, từ tối qua đến giờ, đã có năm lượt kỵ binh đi qua rồi.
Đều là binh sĩ đưa tin.
Nếu không phải phía Tinh Hình đã gặp chuyện gì thì họ sao lại phải hoảng hốt vội vàng thế.
Ta đoán chừng An Lộc Sơn đã xuất binh Hà Đông rồi.”
Lời của lão nông khiến mọi người xong bàng hoàng nhìn nhau, có người hô to: “Nhưng lúa mạch còn chưa chín, nếu binh giặc đến.
Không phải mạch tử đều sẽ bị hủy sao?”
Cũng có người nghĩ nhiều hơn.
Hoảng hốt nói: “Binh giặc đều là Hồ man.
Giết người phóng hòa và cướp phụ nữ.
Ai trong nhà có phụ nữ trẻ hay lập tức chạy nhanh! Mặc kê lúa mạch thôi.”
Mọi người cử mỗi người một lời xôn xao bàn luận, có người nói phải bõ chạy, có người nói đợi quan binh, không một ai có chủ ý gì.
Lúc này phía ruộng lúa mạch xa xa có người chạy đến.
Tang! Tang! Tiếng thanh la vừa hô: “Mọi người ơi.
Hãy quay về thôn trước, lí chính có việc gấp muốn thương thảo, mau quay về đi!”
“Mạc đại thúc, chúng ta có nên đi không?”
“Ai! Sao ngươi phản ứng chậm chạp thế thì phải làm sao đây? Mau quay về thôi!”
Mọi người đều có phần hoảng loạn, nhanh chóng thu thập đồ xong bèn chạy vội về thôn.
Nhà của đám nông dân này ở phía trước không xa.
Gọi là thôn Mạn Bắc.
Là một đại thôn từ sớm hơn ba trăm hộ, do năm đại tông tộc tố thành, ngoài ra còn có mười mấy hộ tản hộ không thuộc năm đại tông tộc này.
Thanh niên trong thôn không nhiều, một bộ phận thanh niên đã đến Thái Nguyên sinh sống, một bộ phận còn lại thì đi tòng quân, các hậu sanh còn lại đều tham gia dân đoàn, tồng cộng gồm khoảng một trăm hai mươi người.
Sau khi gỘp lại cùng thanh niên các thôn trang phụ cận tổ thành dân đoàn doanh được khoảng năm trăm mấy người.
Lúc này dưới mấy gốc cây hoài đang chen chúc đứng đầy nam nữ già trẻ, ở giữa là bô lão của năm tông tộc vây lại thành một vòng, đang sắc mặt căng thẳng nghe một quan viên trẻ nói chuyện.
Quan viên trẻ này họ Triệu, là chù sự binh tào huyện nha huyện Thạch Ngải, bên cạnh hắn còn có lý chính thôn Mạn Bắc đi theo.
Các hương nông từ trên ruộng trờ về cũng lần lượt xếp vào đám đông.
“Các vị hương thân, trời chưa sáng thì người của huyện nha bọn ta đã toàn bộ đi xuống các thôn, bọn ta vừa nhận được mệnh lệnh khấn cấp của Nghiêm sử quân phù Thái Nguyên.
Tất cả mọi người đều phải chuyển dời về thành Thái Nguyên.
Nếu như không nguyện ỷ đến thành Thái Nguyên cũng được, nhung nhất định phải chuyên về Phần Châu.
Tấn Châu.
Thời gian đã vô cùng gấp rút.
Xin mọi người hôm nay hãy xuất phát ngay.”
“Triệu chù sự.
Ta muốn hòi thăm một chút.”
Một tông lão họ Mạc mờ miệng hòi: “Còn hơn một tháng nữa thì lúa mạch sẽ vàng, quan binh liệu có khả năng thử được cố Quan không để quân giặc vào Hà Đông không?”
“Tình hình cụ thể ta cũng không rõ lắm.
Nhung phía cố Quan đã có hơn một vạn quan binh, nếu như đã nói như thế rồi.
Ta đoán phía cố Quan sắp không thu nổi nữa.”
Nói đến đây, quan viên trẻ tuổi lại cao giọng tiếp, “Các vị hương thân, tặc binh tàn bạo nhưởng nào chắc mọi người đều biết, nơi nào chúng đi qua mười nhà chín trống, có rắt nhiều trong số chúng là người Khiết Đan.
Hề, hung hàn tàn bạo như loài cầm thú.
Để bảo đảm an toàn tính mạng, mọi ngươi cử để mặc cho tiểu mạch, phía phũ Thái Nguyên cũng có tin.
Triều đình đã quyết định, năm nay tô thuế phũ Thái Nguyên được toàn miễn, ngoài ra mọi người nếu di dời vào thành Thái Nguyên, có lều trướng mà ờ cũng có quan phũ tiếp tế cháo cho.
Đợi sau khi đánh bại quân giặc, chúng ta mới trờ lại gầy dựng quê nhà mình.
Việc này không thể chậm trễ nữa.
Mọi người hãy mau mau hành động thôi.”
Quan viên trẻ tuổi còn phải đến các thôn trang khác truyền tin.
Hắn lại động viên thêm một hồi rồi cưỡi ngựa cáo từ.
Quan viên vừa đi.
Ngoài đầu thôn lập tức bàn tán inh ỏi, tiếng khóc của trẻ con.
Tiếng thét của phụ nữ.
Tiếng chửi rủa...
“Tộc trường, rốt cuộc là chúng ta đi hay không đi đây?” Một người nóng tính đã to tiếng hỏi.
Mấy vị bô lão cùng thương lượng một hồi, rồi quay sang nói với tộc nhân của mình: “Mọi người hãy mau chóng quay vệ thu dọn đi! Bọn ta sẽ thương lượng thêm một lúc.”
Câu nói này như thọc thẳng vào tồ ong.
Hàng ngàn hộ dân tập trung tại đầu thôn bỗng chốc giải tán.
Mỗi người đều hoảng hốt chạy nhanh về nhà mình.
Nửa canh giờ sau.
Tộc trường năm đại tông tộc đã đưa ra quyết định, lập tức rút về Thái Nguyên.
Đồng thời trong nội bộ các tông cũng nhanh chóng thương lượng phương án dời đi cụ thể.
Chủ yếu là quy tụ xe ngựa, thống kê số người già và phụ nữ trẻ con.
Và cả phương án phân chia lương khẩu cụ thể.
Và lúc trưa, hơn một trăm người của gia tộc Mộc thị thuộc tông tộc nhỏ nhất Mạn Bắc thôn đã bắt đầu dời đi.
Hai mươi mấy chiếc xe ngựa do tông tộc thống nhất điều phối, người già và trẻ con ngồi trên xe ngựa.
Phụ nhân và nam nhân đi bộ.
Trên xe ngựa chất đầy những tài sản đáng tiền của nhà nhà hộ hộ, và cả các vật phẩm cần thiết như chăn mền...!Bắt đầu lăn bánh tiến về thành Thái Nguyên cách đấy ngoài ba trăm dặm.
Xe ngựa đã đi lên quan đạo.
Lúc này trên quan đạo dòng người đông đúc.
Biển người đen ngòm kéo dài đến mấy mươi dặm.
Từng đoàn từng đoàn người chạy nạn từ huyện thành, từ thôn trang bốn phương tám hướng cùng tụ lại.
Đại bộ phận họ đều im lặng, mang theo nỗi hoang mang ưu lo về tương lai cùng tiến bước về phía tây.
Chiến dịch tranh giành thú thành quân Thửa Thiên đã kéo dài ba ngày ba đêm.
Thú thành quân Thửa Thiên chính là Nương Tử quan sau này, vì thời sơ Đường nương tử quân của Bình Dương công chúa đã trú phòng tại đây mà được tên.
Chiến dịch đã tiến hành gần bốn ngày, dưới thú thành quân Thửa Thiên đã xác chết chất đống, máu chảy thành sông.
Yến quân đã thương vong gần một vạn năm ngàn người.
Còn Quách Tử Nghi bộ thủ quan cũng đã thương vong trên sáu phần.
Hùng quan vốn dĩ kiến cố giờ cũng thương tích đầy mình, thú thành đã bên bến bờ nguy cấp.
Vào lúc giữa trưa, một trận chiến dịch thảm khốc vừa mới kết thúc, trong không khí vẫn thoáng mùi máu tanh nồng nặc.
Đâu đâu cũng toàn là thảm cánh thi thể cùng thang leo bị thiêu hủy.
Trong quan ải, binh sĩ thù thành đã mệt mỏi đến cùng kiệt sức lực.
Đang uể oải tựa tạm vào tường thành nghi ngoi.
Trên thành đầu cũng thảm thiết không kém.
Đâu đâu đều là cung tên cùng đá tảng.
Cùng các vết máu bắt mắt đến lạnh người.
Hàng trăm thi thể của binh sĩ đã hi sinh cùng hàng nghìn binh sĩ bị thương đang lũ lượt được khiêng xuống.
Qua bốn ngày ba đêm chiến đấu.
Một vạn quân thử thành giờ chi còn chưa đến ba ngàn người.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Nếu như viện binh vẫn còn chưa đến.
Thú thành thất thủ chi là việc sớm muộn.
Chủ tướng của quân Đường là Lộ Tự Cung thủ hạ đại tướng của Quách Từ Nghi.
Là một danh tướng trong quân Sóc Phương.
Lúc này, Lộ Tự Cung một thân trang bị giáp áo đang dẫn vài chục binh sĩ đi thị sát trên thành đầu.
Tâm trạng của hắn rất ư là trầm trọng.
Hắn đã liên tục phái năm chi kỵ binh đội đi đến Thái Nguyên cầu viện, nhưng hắn lại vừa nhận được mệnh lệnh của Quách Từ Nghi, lệnh cho hắn phải bò thú thành Thửa Thiên quân.
Trong lòng Lộ Tự Cung thầm thờ dài.
Hắn có thề lý giải được quyết định của Quách Tử Nghi, cũng chẳng phải là không muốn giữ lại thú thành, mà do binh lực Yến quân quá nhiều, cách biệt quân địch song phương quá lớn.
Muốn giữ lại thú thành e rằng đã không còn thực tế nữa.
Hắn từ từ đi đến thành đầu ngóng về nơi xa xa.
Xa xa là núi non liên miên, một thông đạo nhỏ hẹp xuyên qua.
Đó chính là Tinh Hình, nơi hẹp nhất chi có thể để một người một người đi qua mà thôi, nhưng từ Hình Tinh đi ra địa thế sẽ trờ nên rất thoáng đàng, hình thành một sơn cốc lối vào mờ to hình loa.
Chính trong sơn cốc rộng vài chục dặm.
Dài mười mấy dặm này đang có mười vạn đại quân Yến quân nheo nhóc trải đầy.
Ngoài ra còn có mười vạn Yến quân đang ở trong hẹp cốc Tinh Hình chưa đến.
Nhìn cờ bay phấp phới, doanh lều trải đầy của Yến quân, tâm trạng của Lộ Tự Cung cực kỳ phức tạp.
Một mặt quân lệnh của Quách Tử Nghi hắn không dám kháng lại, còn một mật khác hắn cũng không nguyện trờ thành Đường tướng thả Yến quân vào Hà Đông.
Nếu Yến quân mặc sức giết người cướp của tại Hà Đông đạo, trên gách sử đời sau chắc chắn sẽ có một hàng: Tặc quân tây khấu thú thánh Thửa Thiên quân.
Lộ Tự Cung bỏ quan tây đào.
Áp lực khổng lồ khiến hắn khó mà hạ quyết định, nhung hắn cũng biết rõ, nếu không chịu rút.
Vậy đội quân của hắn chắc chắn sẽ toàn bộ bị xóa sô, kết cục của Lộ Tự Cung hắn cũng chi còn nước là lấy nghĩa thành nhân.
Lúc này một binh sĩ phóng vội lên.
“Lộ tướng quân.
Thái Nguyên cấp lệnh!”
Lộ Tự Cung nhận lấy mệnh lệnh, lại là thử lệnh của Quách Tử Nghi.
Trên đó chi có
Vòn vẹn sáu chừ: “Bỏ quan, nhanh rút Thái Nguyên.”
Mười mấy quân quan cùng vây lên.
“Tướng quân, làm sao đây?”
Lộ Tự Cung nhìn nhìn mọi người.
Trầm giọng nói: “Lệnh của lão soái là bỏ quan rút về, ý các ngươi thế nào?”
Mọi người nhìn nhau, không ai nói gì.
Có thể nhìn ra họ đều không muốn tử thù quan ải.
Nếu như Quách Tử Nghi đã có lệnh, mọi người cũng bắt đầu lung lây.
Một lang tướng nói: “Tổn binh đã gần bảy phần rồi, sĩ khí đều đã tiêu tan.
Không họp tiếp tục chiến đấu lâu hơn nữa.”
“Ý của các ngươi đều như thế cả ư?”
Mọi người cùng lẳng lặng gật gật đầu.
Một người nói: “Quân lệnh như sơn.
Quân lệnh của lão soái chúng ta không dám không theo.”
Lộ Tự Cung trầm mặc một hồi, cuối cùng hắn cũng thờ dài một tiếng nói: “Vậy được! Mọi việc cứ để ta gánh vác!”
Xong hắn lập tức trầm giọng hạ lệnh nói: “Truyền mệnh lệnh của ta xuống.
Thương binh rút trước, lúc trời tối bõ quan rút về phía tây.”
Sắc trời đã dần tối.
Trên một bục cao trước thú thành quân Thửa Thiên.
An Khánh Thụy, Lý Hoài Tiên.
Thái Hy Đức ba ngươi đang đứng ngóng về phía quan ải cách đấy vài dặm.
Họ vừa mới nhận được tình báo, quân Đường thù quan dường như đã xuất hiện dị động.
Là chủ tướng lần tiến công Hà Đông này, áp lực của An Khánh Thụy cũng cực lớn.
Trước đó hắn chưa bao gìỜ thống soái qua đại quân trên năm vạn người, lần này phụ thân hắn An Lộc Sơn lại cho hắn thống soái hai mươi vạn đại quân, và hạn lệnh hắn trong vòng một tháng phải công hạ Thái Nguyên.
Từ nửa tháng trước xuất binh cho đến nay mọi việc đều thuận lợi, nhung thú thành trước mắt đã khiến hắn gặp phải đả kích lớn đầu tiên trong hành trình tây tiến Hà Đông.
Đã tôn hao gần một vạn tám ngàn binh sĩ mà hùng quan vẫn hiên ngang đứng vừng.
Dù cho Lý Hoài Tiên cùng Thái Hy Đức đã hết lời an ùi.
Vì hùng quan như thú thánh quân Thửa Thiên, một người gác vạn người khó qua.
Thương vong hai vạn người cũng là việc bình thương, nhung áp lực khổng lồ vẫn khiến An Khánh Thụy ngủ ngon không liên tiếp mấy ngày, tối qua càng trằn trọc mãi không thành giấc nữa.
Lý Hoài Tiên khẽ giọng nói: “Tiểu vương gia.
Ta đoán chừng quân Đường chắc cũng bị tổn thất thảm trọng, giết địch ba ngàn, tự tổn tám trăm, hơn nữa gạch lát của quan ải đã lõng, nếu tiến công thêm hai lần thú thành chắc sẽ tự sập thôi.”
An Khánh Thụy thờ dài một hơi nói: “Một tòa thú thành đã tồn một vạn tám ngàn người của ta.
Tốn hết bốn ngày thời gian, như thế ta lại càng lo thành Thái Nguyên hơn.
Thành trì kiên cố, trong thời gian hai mươi ngày làm sao mà công hạ đây?”
Lúc này Thái Hy Đức bên cạnh tiếp lời: “Tiểu vương gia không phải lo lắng vấn đề hạn chế thời gian.
Yến vương chắc cũng biết trong một tháng sẽ khó, ta thấy dụng ỷ thực sự của Yến vương lại không phải là tiến công thành Thái Nguyên.”
An Khánh Thụy và Lý Hoài Tiên nghe cũng có phần bị lời hắn thu hút sự chú ỷ, vội hòi: “Ý ngươi là sao?”
Thái Hy Đức từ từ nói: “Ta nghe lời Sử Tư Minh trước lúc lâm hành nói.
Mục đích thực sự của Yến vương là muốn chúng ta đối phó với quân An Tây Lý Tự Nghiệp.”
Trong mắt An Khánh Thụy lập tức lộ chút ỷ kinh hãi.
An Lộc Sơn dụ dỗ hắn đi đánh Thái Nguyên, mà cuối cùng lại đề họ đi tiến công quân An Tây.
Nếu như thế này, phụ thân hắn cũng quá xấu bụng đi.
“Sao Sử Tư Minh lại biết?” Lý Hoài Tiên hoài nghi hỏi.
“Ta cũng hỏi hắn thế, hắn nói hắn chì là suy đoán thôi, muốn đoạt Hà Đông, quân An Tây chúng ta không thề nào tránh được, một là để An Thù Trung đi đối phó, không thì là chúng ta rồi.
Hoặc chúng ta phối hợp với An Thủ Trung.
Quách Tử Nghi bộ không đáng lo, chi cần đánh bại được quân An Tây, Hà Đông coi như đã đoạt được.”
Lý Hoài Tiên và Sử Tư Minh quan hệ cực ác nghiệt.
Năm ngoái Sử Tư Minh đại bại tại Hằng Châu.
Lý Hoài Tiên dốc toàn bộ binh sĩ đi chi viện, đánh bại quân đội Quách Tử Nghi, cứu Sử Tư Minh, nhung binh lực u Châu vì thế mà trống vắng, để rồi kho cỏ khô bị đốt.
Theo lý, Sử Tư Minh nên có lòng cảm kích, đứng ra gánh vác một nửa trách nhiệm với An Lộc Sơn.
Nhung Sử Tư Minh bề mặt là cầu tình, nhung lại âm thầm nói với An Lộc Sơn, đó là do Lý Hoài Tiên tự tiện phái binh đi diệt nghĩa quân, để u Châu binh lực không đủ mà ra nông nỗi.
Lý Hoài Tiên sau khi biết việc này bèn hận Sử Tư Minh thấu xương, hai người họ sần như là không đội trời chung.
Cho nên lần này An Lộc Sơn phái binh đã không để hai người họ cùng xuất binh.
Lý Hoài Tiên cười lạnh một tiếng nói: “Ta đoán là do hắn mua chuộc tâm phúc bên cạnh vương gia, hắn không phải cứ thích làm thế sao? Biết được dụng ý thực của vương gia, cho nên hắn đã giả vờ bệnh, không chịu đi đánh quân An Tây, hòng giữ lại thực lực của minh.
Tên này tâm tính bất chính, chúng ta tốt nhất hãy khuyên can vương áa, nhất định phải đề phòng hắn.”
An Khánh Thụy vẫn đang trầm tư, hắn có phần tin lời suy đoán của Sử Tư Minh, thật sự muốn để hắn đi đánh quân An Tây, có điều nếu phối hợp cùng An Thử Trung tấn công quân An Tây, đấy cũng là cách lưỡng toàn.
Ngay tại lúc này.
Một kỵ binh phóng nhanh đến, cao giọng bẩm báo dưới bụt cao: “An tướng quân cấp báo, bọn thuộc hạ phát hiện trong thú thành quân Thửa Thiên đã trống, không còn quân thú nữa!”
Ba người họ giật mình cùng nhìn về phía thú thành, chi thấy trên thú thành sáng trưng, hoàn toàn là trạng thái phòng ngự.
Không ngờ quân Đường đã dùng kế không thành.
An Khánh Thụy phấn khời dị thưởng, lập tức hạ lệnh: “Truyền lệnh ta, đại quân tiến chiếm thú thành quân Thửa Thiên!”.