Thiên Hạ


Quân Yến sau khi đánh hạ Thú thành của quân Thửa Thiên, đại quân tiến thẳng vào trong, dọc đường đốt giết cướp bóc.

Thạch Ngải huyện.

Thọ Dương huyện cũng đều bị cướp sạch sành sanh, mấy ngàn dân thưởng không muốn bò chạy đều bị giết hại cả.

Thạch Ngải huyện huyện lệnh bỏ chạy không kịp, tự vận mà chết, hai tòa thành cũng đều bị đốt sạch cả.
Ba ngày sau.

Hai mươi vạn quân Yến tới dưới chân Thái Nguyên thành.
Lúc này, tám vạn đại quân của Quách Tử Nghi đã tụ tập bên trong thành Thái Nguyên, ngoài ra còn có năm vạn quân dân đoàn hiệp trợ thù thành.

Quách Tử Nghi đê vườn không nhà trống, cầu treo treo cao, chuẩn bị đánh một trận thù thành lâu dài với quân Yến.
Dựa theo sự bố trí chiến lược của An Lộc Sơn.

Hai mươi vạn đại quân của An Khánh Tự tiến công chủ lực của Hà Đông.

Còn Lý Quy Nhơn sẽ từ nam lộ dẫn năm vạn người bản bộ ra Phũ Khẩu hình, giả đánh Lộ Châu, giữ chân quân An Tây của Lý Từ Nghiệp.
Ngay lúc An Khánh Tự dẫn chủ lực xuất binh, thì năm vạn đại quân trong bộ của Lý Quy Nhơn ở phía nam cũng xuyên qua Phũ Khẩu hình, tiến vào khu vực Hà Đông.

Khác với lần trước quân Lý Quy Nhơn lên bắc.

Lần này đây, đại quân của Lý Quy Nhơn trực tiếp tây tiến, tiến công Lộ Thành huyện.
Lý Quy Nhơn là thù lĩnh của người Hề, sau khi dẫn cấp dưới quy hàng triều Đường thì sửa tên Hán là Lý Quy Nhơn, ngoài mặt hắn thuận theo triều Đường, nhung tận sâu trong xương tủy hắn thì vô cùng hung ác tàn bạo, không lúc nào không muốn đến đoạt lấy tài phú và nữ nhân của Trung Nguyên.

Lý Quy Nhơn thân cao tám thước, lưng hùm vai gấu.

Sức mạnh vô cùng.

Là một viên mănh tướng dưới trướng của An Lộc Sơn.

Ở trong quân có biệt hiệu là “Người gấu”.
Những đại tướng dưới trướng của An Lộc Sơn cũng đều có tên hiệu khác nhau, ngoại trừ Lý Quy Nhơn được xung là người gấu ra.

Còn có Sử Tư Minh được xưng là “Liệp ung”, tóc tóc ngã vàng lại thưa thớt, ánh mắt nham hiểm, bời vậy mà được gọi như thế.
Thái Hy Đức thì do sự hung tàn lành khốc của hắn mà được xung là “Dã lang (sói hoang), Điền Thửa Tự thì bời vì giảo hoạt đa mưu túc trí.

Mà được xưng là” Giảo hồ (hồ ly gian xảo).
Lý Quy Nhơn dưới tay có năm vạn đại quân, chủ yếu là người Hồ ở sông Duệ Lạc cùng Lục Châu, cũng chính là quân đội được kết hợp từ người Khiết Đan và người Hề, là một trong những đội quân Yến cường hàn nhất, và tàn bạo nhất, trong đó chín ngàn quân sông Duệ Lạc cũng là một trong những quân thiết kỵ u Châu, là quân tinh nhuệ
Nhất trong quân tinh nhuệ của quân Yến.

Sông Duệ Lạc trong ngôn ngừ người Hề có nghĩa là tráng sĩ.

An Lộc Sơn cực kỳ coi trọng đội quân sông Duệ Lạc này, công khai xung bọn họ là con trai giả của minh.
Cho nên Lý Quy Nhơn tuy rằng chi có năm vạn quân, nhưng thực lực của hắn ở trong số các bộ của quân Yến cũng là đội quân tinh nhuệ nhất.

An Lộc Sơn cho phép đại tướng dưới trướng mình chiêu binh, duy chi có Lý Quy Nhơn không muốn chiêu binh, hắn cho rằng người Hán yếu đuối, sau khi chiêu làm bộ hạ của minh chi làm hại thanh danh của hắn.

Làm suy yếu sức chiến đấu của hắn thôi, cho nên hắn vẫn duy trì biên chế năm vạn quân.
Một đặc điểm khác của Lý Quy Nhơn chính là lấy chiến dường quân, mỗi khi đến một noi.

Hắn cũng đều phải buông thả cho binh lính của minh giết chốc cường hiếp bốn phía, dùng phương thức này đến cồ vũ sĩ khí của quân đội.

Tuy rằng rất tàn bạo, nhưng đối với quân đội của hắn quà thật vô cùng hữu hiệu.
Trước khi xuất binh lần này, Lý Quy Nhơn liền hứa với tất cả binh lính, rằng cho phép bọn họ mỗi người đánh cướp mười nữ nhân mang về bộ lạc, đó chi là những người phụ nữ được phép mang về thôi, còn về phần những phụ nữ bị cường hiếp và giết chết ngay tại hiện trường thì không được tính vào trong đó.
Dưới trướng của Lý Quy Nhơn có hai viên phó tướng, một là đại tướng An Thử Trung.

Người còn lại là người Đột Quyết A Sử Na Tòng Lễ.

Hai người đều là có thể đánh được hơn vạn người, có thế được xem là cánh tay trái phải đắc lực của hắn.
Lý Quy Nhơn dẫn đại quân rầm rộ tây tiến, quân đội hắn có một nửa đều là quân kỵ binh, tốc độ tiến quân cực nhanh, hắn chia làm ba đường.

A Sử Na Tòng Lễ dẫn một vạn kỵ binh làm tiền quân, bản thân hắn thì dẫn hai vạn kỵ binh và một vạn bộ binh làm trung quân.

An Thủ Trung dẫn một vạn bộ binh làm hậu quân.
Khi còn cách Lộ Thành huyện hai mưoi dặm.

Một gã binh báo tin chạy vội đến bẩm báo: “Bẩm báo tướng quân.

Lộ Thành huyện lệnh dẫn trăm tên lão eià ra khỏi thành quỳ hàng.

A Sử Na xin chi thị xử trí như thế nào?”
Ánh mắt nham hiểm của Lý Quy Nhơn nhìn chăm chú về phía trước, đôi môi như nham thạch của hắn lạnh như băng mà toát ra hai chừ: "Đồ thành!
Ờ trong đầu của Lý Quy Nhơn, không có đạo lý là đầu hàng thì sẽ không giết.

Chi có sự khác nhau giữa ăn no và đói khát thôi, ăn no rồi thì có thể tạm thời buông tha.

Chờ khi đói sẽ ăn tiếp, còn hiện tại.

Binh lính của hắn đều đói đến mắt lộ tia xanh rồi.
Lộ Thành huyện huyện lệnh nằm mơ cũng không thể tường được, hắn dẫn một vị đứng tuổi trong huyện khuất nhục quỳ hàng cũng không có hiệu quả gì.

Bọn họ để trần thân trên quỳ ở trên quan đạo ngoài thành, hai tay đang cầm ấn tín.

Còn quan viên phía sau hắn và vị đứng tuổi thì tay bưng lọ có chửa bùn đất.

Hắn chi muốn khẩn cầu quân Yến có thể xem sự thật lòng muốn hàng của bọn họ, mà bỏ qua cho dân chúng trong thành.
Nhung điều hắn nghênh đón tới lại là đám kỵ binh ập tới dồn dập và những chiến đao đằng đằng sát khí.

Kỵ binh quân Yến như núi đố đất lỡ mà lao tới.

Từ trên người bọn họ gào thét mà qua.


Chiến đao chém bay đầu người của huyện lệnh, hơn trăm vị
Đứng tuổi van lơn cầu xin.

Đau đến kêu la.

Nhung chiến mã lại vô tình mà đá ngả lăn bọn họ xuống đất rồi giẫm lên cho đến chết, vạn con chiến mã từ trên người bọn họ xông qua.

Thân thể của bọn họ bị vó ngựa đạp đến thành thịt nát bấy.
Lộ Thành huyện lập tức trờ thành tòa thành địa ngục, mấy vạn nam nữ trong thành trờ thành đàn dê non đợi làm thịt, lúc trung quân của Lý Quy Nhơn đến noi, Lộ Thành huyện đã trờ thành luyện ngục chốn nhân gian.
Bốn vạn đại quân bắt đầu đánh cướp cường hiếp một cách điên cuồng, khắp nơi cũng đều là tiếng ré, tiếng khóc tiếng la.

Khắp nơi cũng có thể thấy được những thân người đã bị chém rơi đầu.

Những phụ nữ hơi xinh đẹp một chút dưới sự cường bức của những chiến đao đầy máu đóbị ép trần truồng nằm trên giường Hồ, phải chịu đựng sự xâm hại của gần trăm tên Hồ binh xếp hàng luân bạo, nhưng cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết.
Suốt năm canh giờ liền, sự tàn bạo và dâm ô của người Khiết Đan.

Người Hề đã nuốt chửng đi cả tòa thành trì.
Lý Quy Nhơn không có vào thành, đại doanh của hắn đóng quân ở ngoài thành, lúc màn đêm dần buông xuống, từng đội từng đội binh lính thắng lợi trờ về doanh trại, trên thân ngựa chờ đầy bao lớn bao nhỏ tài vật.

Phụ nữ bị buộc chặt ở trên ngựa, phần lớn quần áo rách nát.

Rất nhiều nữ nhân còn đề trần trụi thân người.

Màn đêm buông xuống, lửa trại được đốt lên.

Từng đám từng đám binh lính vây quanh ngọn lừa.

Nướng thịt uống rượu, ồn ào vô cùng.

Bọn họ bức bách mấy trăm phụ nữ được cướp tới tô son điểm phấn, vì bọn họ khiêu vũ trợ hứng, khi xem hửng khởi lên.

Trực tiếp kéo phụ nữ bên trong đám người...
Dựa theo quy củ của người Khiết Đan và người Hề, chiến lợi phẩm tốt nhất phải hiến cho thù lĩnh, trong lều lớn của Lý Quy Nhơn chất đầy vàng bạc châu báu và hai mươi mấy vị phụ nhân trẻ tuổi xinh đẹp.
Lý Quy Nhơn chọn năm vị nữ từ dung mạo đẹp nhất, những nữ từ còn lại đều thưởng cho thân binh của hắn cả.

Ở trong căn lều bên cạnh, hơn ba trăm tên binh lính hùng tráng để trần thân trên, vừa cười âm hiểm vừa vây lấy hơn hai mươi vị nữ tử.

Hơn hai mươi vị nữ từ giống như dê đợi bị làm thịt, muốn sống không được, muốn chết không xong.

Bị bọn lính cột vào trên ghế dài thay phiên chà đạp.
“Quân gia.


Ta đã hầu hạ ba mươi mấy người các ngươi rồi.

Thật sự là chịu không nồi rồi, van cầu hãy để cho ta nghi tạm trong chốc lát đi!”
Một vị nữ nhân vừa khóc vừa hô cầu xin.

Đồi lấy được lại là sự chà đạp càng thêm điên cuồng hơn...
Trong một g2ÓC của doanh trướng, một đứa bé trai dáng người thấp bé đang ần núp, bộ dạng mắt thanh mi tú.

Tựa như chú mèo cuộn minh ở trong góc, không có binh lính đi qua hỏi hắn.

Ai cũng đều biết, đó là để dành cho thân binh đô úy của bọn hắn hưởng dụng, phụ thân của đứa bé trai này chính là Lộ Thành huyện huyện lệnh, nó và mẫu thân cùng nhau bị bắt đến đây, người phụ nữ lúc nảy vừa khóc vừa cầu xin đó.

Chính là ái thiếp của phụ thân nó, hiện tại đã bị ngất đi rồi.
Bé trai tuy rằng dáng người thấp bé, nhung đã mười hai tuổi rồi, lúc này hắn tựa như nghe thấy được tiếng la khóc của mẫu thân nó, tựa hồ ở ngay tại vách bên.

Hắn hết sức kiềm chế bi phẫn, đem cây chùy thù mà một gã binh lính đánh rơi lặng lẽ giấu ở dưới thân, từng chút từng chút một mà di động thân mình, đầy lều những thân binh cũng đều đang nhìn chằm chằm vào hai mươi mấy vị nữ nhân trần truồng, ai cũng không có chú ý tới nó.
Lúc này một gã binh lính đi đến trước người nó, đưa lung về phía nó, vừa lúc che khuất nó đi, liền thửa dịp này, thân mình nó lăn một vòng.

Liền từ khe hờ dưới lều lăn ra ngoài, lăn vào vách lều kế bên.

Thân minh đụng vào một cái rương gỗ.
Nó chậm rãi dùng chủy thử cắt đứt dây thửng trói chặt hai tay nó, lúc này, hắn nghe thấy được tiếng khóc của mẫu thân, hắn khẽ ngầng đầu.

Lập tức bị sợ đến ngây người.

Mẫu thân nó thân người trần truồng bị quặp tay ra sau treo ngược giữa lều lớn.
Ngoài ra còn có ba nữ tử cũng bị treo trên không trung như thế.

Ở giữa doanh trướng, có một gã đàn ông giống gấu chó đang đứng đó, thân hình khổng lồ, cả người đầy lông lá.

Đầu tóc xõa tung ra.

Để trần thân dưới, thân trên mặc một chiếc áo giáp, tựa như ác ma vậy, vô cùng hung ác.

Đứa bé trai sợ tới mức cơ hồ muốn ngất đi, lúc này, người đàn ông đã làm nhục xong một nữ tử.

Lớn bước đi đến chỗ mẫu thân của đứa bé trai, nữ nhân sợ tới mức cả người phát run.

Người đàn ông vồ lấy hai chân của nữ nhân, nhe răng cười nhéo vào mông hai cái: “Nữ nhân này tròn trịa non mịn.

Ta thích nhất đây!”
Hắn bỗng nhiên từ phía sau mạnh tay tách hai chân ra hai bên.

Chi nghe thấy tiếng xương bị gãy, nữ nhân kêu lên một tiếng thảm thiết, chết ngất đi.
Đứa bé trai thấy mẫu thân bị làm nhục, cắn đến cả môi cũng bị sứt rồi.

Máu theo khóe miệng chảy xuống dưới, lúc này Lý Quỵ Nhơn hung hăng mắng một câu: “Con mẹ nó.

Đàn bà người Hán sao lại yếu ớt đến vậy cơ chứ?”
Hắn có chút chán đến không còn thèm muốn nữa.

Đặt mông ngồi bệch xuống rương gỗ, nặng nề mà thờ hổn hển.


Hắn vạn lần không ngờ rằng, phía sau hắn lại ẩn núp một bé trai, bắp chân to đùng của hắn xém chút nữa đã đụng phải mặt của bé trai.
Bé trai lúc ban đầu sợ tới mức hồn phi phách tán.

Thiếu chút nữa đã thốt lên lời, lúc này.

Trước mắt nó xuất hiện một cái cái chân dài mọc đầy lông đen nhánh, to bằng cây cột dây ngựa ở bên ngoài lều.
Bé trai thấy trên người mẫu thân chảy đầy máu tưoi, trong lòng ngực nó dâng lên cơn phẫn nộ ngập trời, hắn phải báo thù, phải vì mẫu thân báo thù!
Nó nằm nghiêng trên mặt đất.

Ánh mắt gắt sao nhìn chằm chằm cái chân lông lá trước mắt.

Nó nhớ tới lời nói của thầy thuốc lúc chừa bệnh cho nó rằng: “Người dù có cao tới đâu đi chăng nữa.

Nhưng gân lại ở trên chân, hai gân kinh mạch xuyên qua thân thể, kinh mạch bị đứt thì thân thể sẽ sụp đồ.”
Nó chậm rãi giơ chùy thù lên.

Bỗng nhiên hô to một tiếng, nhắm ngay chỗ gót chân hắn mà đâm tới.

Lý Quy Nhơn vừa mới đứng lên.

Bỗng nhiên cảm thấy sót chân bên phải đau nhói đến tận tâm can.

Hắn đau đến quát to một tiếng.

Vừa quay đầu lại.

Thấy một bé trai gầy yếu.

Thấy nó có gương mặt trắng bệch đầy thù hận.

Bé trai lại kêu to một tiếng, giơ chùy thử lên nhắm vào thân dưới của hắn đâm tới.
Lý Quy Nhơn thấy trên gót chân phải của mình chày đầy máu me, đau rát cà người.

Hắn đã yếu đến không đứng vững được nữa rồi, Lý Quy Nhơn không khỏi giận tím mật, vồ ngay lấy bé trai, như bắt một gà con vậy, vặn cổ nó một cái, bé trai chết thám ngay tại chỗ!
Lý Quy Nhơn đi hai bước, hắn chi cám thấy cà người như nhũn ra.

“Bụp” một tiếng té ngã trên đất, chân phải đã không còn có lấy một chút sức lực nào nữa, trong lòng hắn vô cùng hoàng hốt, lên tiếng hô lớn: “Người đâu mau tói đây a!”
Lý Quy Nhơn ở Lộ huyện bị một đứa bé trai gây thương tích, gân chân phải bị cắt đứt.

Khiến cho hắn không thể cưỡi ngựa đánh giặc được nữa, trờ thành một phế nhân chi có chống gậy mới đi lại được.
Lý Quy Nhơn giận đến thấu tim gan, đem mệnh lệnh mà An Lộc Sơn không cho phép hắn xâm nhập Hà Đông bỏ ngoài tai.

Hắn hạ lệnh đại quân nam xuống.

Nhắm hướng Lộ Châu Châu Trì Thượng Đàng huyện xuất phát, những nơi đi qua, đều bị san bằng cà.
Mà lúc này, quân An Tây của Lý Từ Nghiệp còn ở Tấn Châu, Thượng Đàng huyện có một đội quân Bắc Đường gồm sáu ngàn người đóng quân ở đó, do thuộc cấp của An Lộc Sơn năm xưa là Điền Càn Chân suất lĩnh.
Lý Quy Nhơn thề sẽ chính tay bất lấy Điền Càn Chân, giao cho An Lộc Sơn.

Ngay khi hắn cách Thượng Đáng huyện còn bốn mươi dặm, thì đột nhiên truyền đến tin tức, đại tướng Vệ Bá Ngọc của quân An Tây dẫn một vạn quân An Tây phá được Phũ Tây thành lối vào Phũ Khấu hình Hà Đông, cắt đứt đường lui của Lý Quy Nhơn, còn một viên tướng lănh quân An Tây khác là Tịch Nguyên Khánh dẫn một vạn quân, tiến quân Trạch Châu, kết họp với tám ngàn quân thử thành Trạch Châu, ngăn chặn tại Bạch hình một đường rút về Hà Bắc khác.
Lúc này, bốn vạn quân An Tây chủ lực dưới sự thống lĩnh của An Tây phó soái Lý Từ Nghiệp Thống, từ Tấn Châu tiến vào Lộ Châu, trú binh tại Lương Mã trại, hình thành trạng thái bao vây đối với quân của Lý Quy Nhơn.
(Lão Cao đã xem một số tư liệu, về sự tàn bạo của loạn quân trong loạn An Sử thực sự làm người ta khó có thể tường tượng được, trong chương này lão Cao chi có chấm phá đôi chút thôi, cho mọi người một cái nhìn cám tính, nếu đã viết về loạn An Sử, có vài thứ thửy chung tránh không khỏi.).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận