Thiên Hạ


Triệu vương phủ Trường An không ngùng có binh sĩ ra ra vào vào, từng tin cấp tín từ tiền tuyền được đưa đến, xong lại đưa từng mệnh lệnh đến trạm thư bên cạnh vương phủ.
Trong nội thất quân cơ Triệu vương phú.

Lý Khánh An và các mộ liệu như Vi Thanh Bình đang đứng trước sa bàn nghiên cứu chiến sự.

Ngoài ra.

Còn có các trọng thần như binh bộ thượng thư Nhan Chân Khanh, binh bộ thị lang Trưởng Tôn Toàn Tự, Thiên Ngưu vệ đại tướng quân Nam Tề Vân...!Và đều đang đước trước sa bàn than để tham mưu quân vụ.
Lý Khánh An vừa nhận được thư nhanh từ Lý Tự Nghiệp.

Hắn dùng cán gỗ chi vào địa giới Lộ Châu nói: "Vệ Bá Ngọc quân trước mắt đã cất đứt đường lui của Lý Quy Nhơn, Tịch Nguyên Khánh cũng đã chặn lại Bạch Hình, nếu quân của Lý Quỵ Nhơn mà đi lúc này muốn đột phá ra ngoài cũng có khả năng, hắn có thế từ Hương Huyện dọc theo sông Võ Hương bắc thượng, nhung tình báo của Lý Tự Nghiệp là quân của Lý Quy Nhơn không có ý bắc thượng, trước mắt bọn chúng vẫn trú binh tại đây...
Lý Khánh An dùng cán gỗ chi vào Đàng Thánh trờ về bấc.

Nơi đó là một thị trấn nhỏ được dùng mành gỗ nhô để đánh dấu, phía tây là dòng chảy được vẽ bằng sơn trắng.
“Đây là Trọc Trương thửy, bờ đông cách Đáng Thành chừng năm mươi dặm là Chọc Chương trấn, năm vạn đại quân của Lý Quy Nhơn chính là đóng quân trong tiêu trấn này, rất rõ ràng là Lý Quy Nhơn quyết một phen từ chiến cùng chủ lực An Tây của Lý Tự Nghiệp.”
“Binh lực song phương thế nào?” Nhan Chân Khanh trầm giọng hỏi.
“Trước mắt binh lực của Lý Tự Nghiệp tại địa giới Hà Đông là tám vạn quân, nhưng phải nghĩ đến phần trú quân ở các nơi và phải chặn đường lui của Yến quân.

Lý Tự Nghiệp nhiều nhất chi có thể động dụng bốn vạn người.

Trước mắt Triệu Sùng Thứ và Ha Lâu Dư Nhuận đã dẫn một vạn kỵ binh tinh nhuệ đến chi viện, như vậy quân Lý Tự Nghiệp có thề sử dụng là năm vạn.

Đấy cũng là tính hắn.

Hắn sẽ không ỷ nhiều để thắng trận, nhưng từ binh chủng mà nói, Yến quân là ba vạn kỵ binh và hai vạn bộ binh, còn quân An Tây là bốn vạn kỵ binh và một vạn bộ binh.

Từ số lượng kỵ binh mà nói.

Chúng ta vẫn chiếm ưu thế, hơn nữa chúng ta còn có thiên lôi và hỏa dầu.

Dù binh chúng và thực lực thì chúng ta vẫn chiếm ưu thế.

Ưu thế của đối phương chi ở kỵ binh.


Một vạn kỵ binh Duệ Lạc Hà là kỵ binh tinh nhuệ mạnh nhất của An Lộc Sơn.

Ngoài ra còn có một vạn kỵ binh Khiết Đan.

Là tinh nhuệ thuộc bộ hạ Da Luật của Khiết Đơn, trang bị rất ư kỹ lưỡng, nghe nói sức chiến đấu của chúng vượt trội hơn cả thiết kỵ u Châu.

Và còn một đội kỵ binh tinh nhuệ của người Hề, chính là ba vạn kỵ binh này.

Lý Quy Nhơn mới không muốn rút về phía bắc.

Đề đối đầu với quân An Tây, nếu hắn mà đánh bại được quân An Tây, vậy hắn sẽ danh chấn thiên hạ.”
Trường Tôn Toàn Tự gật gật đầu cám thán nói: “Đây đúng là một trận chiến cân tài cân sức!”
Hắn lại quay sang nhìn nhìn Nam Tề Vân.

Thấy trong mắt Nam Tề Vân đầy u ám, bèn cười nói: “Thế Nam tướng quân nghĩ sao?”
Nam Tề Vân đang cám thấy nuối tiếc vì mình không có cơ hội tham gia trận chiến quyết liệt này, hắn lăng lặng gật gật đầu nói: “Lý Tự Nghiệp tướng quân vẫn kiên quyết dùng năm vạn quân đề đối phó với năm vạn quân của đối phương.

Đây vốn dĩ đã là một hành động khinh địch, ta chi lo thạnh danh của quân An Tây bị liên lụy, xuất hiện kiêu binh chi ý, không xem Yến quân trong mất, như thế sẽ rất ư nguy hiểm.”
“Nam tướng quân nói không sai, ta cũng đang lo lắng điều này.”
Lý Khánh An nói với mọi người: “Ta đã viết thư cho Lý Tự Nghiệp, lệnh hắn tuyệt không được khinh địch, ngoài ra ta còn lệnh cho Vương Tư Lễ dẫn ba vạn quân Quan Trung ra khỏi Hiệp Châu đến Hà Đông tiếp ứng.

Trận chiến dịch này vô cùng trọng đại, Lý Tự Nghiệp đã chiếm được cả thiên thời địa lợi nhân hòa.

Tuyệt không được để thua!”
Lúc này, một quan văn thư cầm một xấp tình bào đi vào thi lễ nói: “Điện hạ.

Có tin nhanh từ phía Thái Nguyên!”
Mọi người bỗng chốc bị hắn thu hút mọi sự chú ý, lũ lượt cùng nhìn về phía Lý Khánh An.

Lý Khánh An nhận lấy tình báo đọc qua.

Cặp mày hắn chau lại thành một đống, nói: “Hèn chi Lý Quy Nhơn không chịu bắc thượng, hóa ra là An Khánh Thụy đã thay đổi gách lược, hắn vừa đến Thái Nguyên lại rút về huyện Thạch Ngài.

Lý Hoài Tiên dẫn tám vạn đại quân nam hạ.”

Tin này khiến tất cà mọi người đều bàng hoàng, trong tám vạn đại quân của Lý Hoài Tiên chí ít có ba vạn là thiết kỵ u Châu tinh nhuệ, tốc độ của kỵ binh hành quân cực nhanh, một khi có thể đến Lộ Châu trước khi chiến dịch khai hóa.

Vậy tình thế của Lý Tự Nghiệp sẽ vô cùng hiểm nguy.
Lý Khánh An khoát tay sau lưng đi lại trong phòng, hắn thế mới hiểu ra gách lược thực sự của An Lộc Sơn.

Hóa ra An Lộc Sơn tấn công Thái Nguyên chi là hư.

Mục đích thực sự của hắn là đối phó quân An Tây của Lý Tự Nghiệp.

Nếu Quách Tử Nghi chia quân ra chi viện Lý Tự Nghiệp, vậy binh lực Thái Nguyên lúc đó sẽ bị trống vắng, thì lại có thể để An Khánh Thụy thửa nước đục thà câu.

Đến lúc ấy lại đến Thái Nguyên gặp nguy.

Đấy kỳ thực không phải do Lý Tự Nghiệp khinh địch, đã xem thưởng bộ hạ của An Lộc Sơn.

Lý Khánh An để tay sau lưng đi lại trong phòng, hắn bỗng đi đến trước sa bàn.

Nghiên cứu cấn thận địa hình, trầm giọng nói: “Lập tức truyền lệnh của ta xuống, lệnh cho Lý Tự Nghiệp bỏ Lộ Châu, rút về phía tây ô Lĩnh sơn Lộ Châu, nghiêm thử Phũ Thành quan.

Vệ Bá Ngọc và Tịch Nguyên Khánh cũng đồng thời rút về; Lệnh Điền Càn Chân bỏ huyện Thượng Đáng, tất cà quân đội toàn bộ rút hết về Tấn Châu tập kết.”
Trầm ngâm một hồi.

Hắn tiếp liền hạ đạo mệnh lệnh thứ hai: “Lệnh Lôi Vạn Xuân và Tân Vân Kinh dẫn bộ hạ đi Phi Hồ đạo vào Định Châu, cắt đứt đường lương thực của An Khánh Thụy.”
Hắn khẽ thờ dài một tiếng, lại nói tiếp với mọi người: “Lần này chúng ta đã quá khinh khi An Lộc Sơn.

An Lộc Sơn tiến công Hà Đông thực thực hư hư.

Nếu Thái Nguyên khó công, bọn chúng sẽ chuyển sang đối phó quân An Tây.

Nếu Quách Tử Nghi xuất binh, chúng lại sẽ chuyển sang đánh Thái Nguyên, khiến chúng ta bị roi vào thế bị động.

Nói cho cùng thì vẫn do binh lực của chúng ta tại Hà Đông không đủ.


Nếu chúng ta tăng binh mười vạn.

Thì sẽ có thề xoay chuyển được tình thế này ngay, cho nên ta quyết định sẽ hỏa tốc tăng binh mười vạn cho Hà Đông.”
Nhan Chân Khanh trầm tư một lát.

Nói: “Quan Trung có mười lăm vạn đại quân, có thể đi qua bến Bồ Tân đến chi viện Hà Đông.

Trước đây Huyền Tông đế đến Bắc Đô đều từ Bồ Tân vượt Hoàng Hà.

Noi ấy chi cần một đêm đã có thể dựng một chiếc cầu phao, hàng vạn ngự lâm quân qua sông cũng cực nhanh.

Chúng ta cũng có thê lệnh Vương Tư Lễ dựng cầu phao, đợi đại quân đến thì vừa kịp lúc đề vượt sông.”
Lý Khánh An nói: “Dựng cầu phao là một ý hay, nhưng mười lăm vạn đại quân tại Quan Trung tốt nhất đừng động đến.

Lần này chiến dịch Giang Nam có không ít binh hàng, lại chiêu mộ thêm sáu vạn quân tại Giang Nam.

Có thể lệnh cho quân Giang Nam bắc thượng hỗ trợ thù Hà Nam, và lệnh Lý Quang Bật dẫn bày vạn quân vượt sông chi viện Hà Đông.

Ta sẽ dẫn thêm ba vạn kỵ binh tinh nhuệ đi bến Bồ Tân đến Hà Đông, chi cần Lý Tự Nghiệp có thế kịp thòi trờ về Tấn Châu, thời ai an chắc vẫn còn kịp.”
Nhan Chân Khanh và Trường Tôn Toàn Tự nhìn nhau, cùng đồng thanh nói: “Điện hạ sao lại có thề đích thân đến Hà Đông?”
Nhan Chân Khanh vội khuyên: “Điện hạ mới từ Giang Nam trờ về chưa được bao lâu.

Giờ lại đi Hà Đông quả thực quá lao lực.

Ty chức nghĩ Lý Tự Nghiệp cũng là danh tướng, hắn chắc có thể độc lập tác chiến, đánh thắng chiến dịch Hà Đông.

Điện hạ chi cần điều khiển trận đấu từ xa thôi.”
Nhưng Lý Khánh An lại lắc lắc đầu cười khổ nói: "Thực sự ta cũng chẳng giấu gì Nhan thượng thư.

Mỗi nhà mỗi cành, quân An Tây cũng không ngoại lệ.

Vấn đề lớn nhất của quân An Tây là có quá nhiều bè phái, giữa các đại tướng với nhau đều không phục nhau.

Lý Tự Nghiệp chi huy không nổi quân đội của Lý Quang Bật.

Lý Quang Bật cũng không điều động nôi quân của Lý Tự Nghiệp.

Bọn họ chắc chắn sẽ mạnh ai nấy đánh.


Ta ở Trường An điều độ dẫu sao cũng quá xa.

Nước xa khó cứu lừa gần.

Khó mà điều khiên nối.

Cho nên chi có ta trấn thử tại Hà Đông, thì mới mong có thê dung
Hòa các quân.

Hơn nữa còn có Quách Tử Nghi, hắn chi có thê nể mặt ta mà thôi.

Các ngươi không phải khuyên ta nữa.

Trận chiến dịch Hà Đông phen này không phải việc nhỏ, nó sẽ trực tiếp ánh hưởng đến được mất của Hà Đông.

Ta nhất định phải đích thân đến Hà Đông."
Nhan Chân Khanh còn muốn tiếp tục khuyên giải, nhung Nam Tề Vân lại nói: “Nhan thượng thư đừng khuyên can nữa.

Ta cũng cám thấy đại tướng quân đích thân đến Hà Đông là phương án tốt nhất.

Lý Tự Nghiệp tính khí cao ngạo, chi sợ hắn không chịu chấp nhận chi viện của Lý Quang Bật.

Mà độc lập tác chiến cùng Yến quân, như thế chi khiến cho quân An Tây bị rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm.

Nếu Lý Tự Nghiệp bị đánh bại tại Hà Đông, hủy đi thanh danh quân An Tây là việc nhỏ, nghiêm trọng hơn nữa sẽ xoay chuyên cà chiến cục.

Nếu quân Nam Đường mà còn hưởng ứng theo, vậy chúng ta sẽ bị lâm vào cục diện bị động.

Trận chiến dịch này tuyệt không phải tầm thương, nó can hệ đến cả đại cuộc.

Ta phàn đối đê Lý Tự Nghiệp làm chủ tướng chính vì xét đến điều này.”
Nam Tề Vân phân tích rất ư thấu đáo, Nhan Chân Khanh cũng cám thấy có lý nên bèn không khuyên giải gì thêm, hỏi: “Vậy không biết đại tướng quân định lúc nào xuất phát?”
Lý Khánh An lập tức quyết đoán nói: “Thời gian cấp bách, ta hiện tại sẽ xuất phát ngay, còn mong Nhan thượng thư có thể phối hợp Vương Tư Lễ, lập tức cho dựng cầu phao trên bến Bồ Tân.”
Nhan Chán Khanh gật gật đầu.

“Ty chức lập tức phát thư bồ câu cho Vương Tư Lễ.

Chúc điện hạ nhất lộ thuận lợi, sớm có tin truyền vê!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận