Thiên Hạ


Có lẽ do ý thức được viện binh quân Đường đã đến.

Yến quân bất đầu rút về phía đông giữa đêm.

Trong đêm.

Lý Khánh An và mấy mươi đại tướng đứng trên thành đầu Phủ Thành Quan chăm chú quan sát điều động của địch quân bờ bên kia.

Từng ngọn đèn trên trạm gác được dập tắt, bờ bên kia dẩn chìm vào trong bóng tối.

Lúc này, một con chim câu từ phía bờ bên kia bay đến, đó là tin của xích hầu từ bên kia đưa đến.
“Đại tướng quân, tình báo mới nhất!”
Một tên hiệu úy đã đưa bức thư câu cho Lý Khánh An, hai thân binh vội giơ đuốc qua để Lý Khánh An có thể nhìn thấy rõ.

Lý Khánh An đọc sơ qua bèn quay sang nói với mọi người: “Đây là thư của xích hầu phía Lương Mã Trại truyền đến, quân đội của Lý Hoài Tiên đã rút qua Lương Mã Trại rồi.”
Lý Tự Nghiệp chau mày nói: “Nghe nói An Khánh Thụy đã đến quân trung đối phương, đây chắc là đê An Khánh Thụy thay Lý Quy Nhơn chú tướng, chi có thê mới có thể hiệp điều được Lý Hoài Tiên đồng thời rút quân.”
“Ngươi lo là chúng lại bắt đầu đoàn kết họp tác ư?” Lý Khánh An cười hôi.
Lý Tự Nghiệp gật gật đầu nói: “Ty chức quà thực có phần lo lắng.

An Lộc Sơn chắc cũng ý thực được mâu thuẫn giữa Lý Hoài Tiên và Lý Quy Nhơn, cho nên mới để An Khánh Thụy đế làm chủ tướng, có An Khánh Thụy ở giữa dung hòa, mâu thuẫn giữa hai người này rất có khả năng được hóa giải.”
Lý Khánh An cười cười lắc đầu, “An Khánh Thụy có đến cũng vô dụng, bọn chúng cùng lắm là bằng mặt không bằng lòng, rút quân hành quân có lẽ không sao, nhung một khi liên quan đến lợi ích thiết thực của song phương, như thể kịch chiến, mâu thuẫn của chúng lại sẽ lộ rõ ra.

Đấy không chi là mâu thuẫn giữa cá nhân họ, còn liên quan đến lợi ích riêng của hai bên.

Lợi ích của chúng khó mà điều hòa được, điểm nay thì ta tin chắc.”
“Có lẽ thế! Vấn đề đại tướng quân suy xét khác với bọn thuộc hạ.

Có thể nhìn rõ hơn.”
Lý Khánh An lại cười cười nói: “Sáng sớm ngày mai, chúng ta hãy đi xem Lý Quy Nhơn đóng trại, chắc sẽ có nhiều thu hoạch hơn.”
Trời dẩn sáng, xích hầu bờ bên kia lại truyền đến tin.

Tất cả binh sĩ Yến quân đều đã rút qua Lương Mã Trại, đi về phía Thượng Đảng.

Lương Mã Trại năm ở phía đông Thấm Thủy chừng tám mươi dặm.

Nơi đó địa thế hiểm rờ, công phòng kiêm bị, Yến quân rút khỏi Lương Mã Trại cũng có nghĩa họ đã xác định sẽ rút về Lộ Châu.

Lý Khánh An lập tức hạ lệnh quân Bắc Đường vượt sông.
Trong vỏng hai canh giờ, công trình doanh của quân Bắc Đường đã dựng xong hai tòa cầu phao trên Thấm Thủy, đại quân bắt đầu thần tốc vượt sông.

Lý Khánh An lệnh đại tướng Lệ Phi Nguyên Lề làm tiên phong, dẫn kỵ binh một vạn.

Hạn hắn trong vỏng nửa ngày phải đoạt hạ Lương Mã trại.

Lệ Phi Nguyên Lề lập tức nhận lệnh dẫn một vạn kỵ binh hiên ngang phóng về phía Lương Mã Trại.
Lý Khánh An thì cùng Lý Tự Nghiệp đến trước ngoài trú doanh của Lý Quy Nhơn.

Lý Quy Nhơn hình như cũng đóan được Lý Khánh An sẽ đến thám thính doanh trại của mình hay sao, trước lúc đi hắn đã thu dọn sạch sẽ.

Không đê lại bất kỳ tình báo có giá trị nào.

Nhưng cũng chính vì thế đã nói rõ tâm tư Lý Quy Nhơn cẩn mật chừng nào.

Lý Tự Nghiệp thấy mấy tên thân binh của Lý Khánh An đang đo lường cự ly của trạm gác.

Không khôi đi lên trước cười nói: “Đây chính là tiểu tiết quyết định thành bại của đại tướng quân đây.”
Lý Khánh An cũng đi lên trước cười nói: “Tuy Lý Quy Nhơn tự nhận đã xóa sạch mọi dấu tích, bếp lừa bị tháo gỡ.

Giếng nước cũng bị lắp.

Nhưng từ các tháp trạm này, ta vẫn có thể nhận được rất nhiều tình báo.”
Lý Tự Nghiệp hiếu kỳ hòi: “Ty chức xin được nghe tường tận.”
Lý Khánh An cười cười, đi lên trước hòi thân binh: “Đã đo được mấy tọa rồi?”
“Hồi bầm đại tướng quân, bọn thuộc hạ đã đo được năm trạm.”
“Được, cho ta kết quả đo lường nào.”
Một hiệu úy thân binh đưa bảng đo lường cho Lý Khánh An.

Bảng đo lường vuông vức trên đó có kẹp mười mấy trang giấy, trên đó đều là kiểu mẫu tiêu chuẩn, đó là một trong số các bảng biểu đo lường mà Lý Khánh An thiết kế, chuyên môn nhằm vào đo lường trạm gác của địch quân, ngoài ra còn có mấy mươi bảng biểu khác để đo doanh bàn.

Kho lương thảo, và chuồng ngựa dê...!Sau khi các quân đo lường chuyên môn kết thúc công tác sẽ giao cho tham mưu doanh tiến hành phân tích tổng kết.

Cuối cùng có đươc đủ các tình báo chuẩn xác.
Cách làm này Lý Khánh An còn cHứa mờ rộng áp dụng tại An Tây, hắn mới thực thi từ sau khi vào Trung Nguyên.

Cho nên Lý Tự Nghiệp cũng lẩn đầu thấy.
Lý Khánh An nhìn nhìn số liệu, bèn quay sang nhìn Lý Tự Nghiệp cười nói: “Đúng như ta dự đoán, mỗi toàn trạm aác cự ly đều đúng một trăm bước, không bất kỳ sai lệch sì; Trạm gác tuy đã bị gỡ đi không biết rõ độ cao.

Nhung chúng ta vẫn có thê tìm được một ít manh mối.”
Lý Khánh An đi đến trước một toàn trạm gác, đất trồi bề mặt trạm gác đã được xử lý sạch sẽ, lộ ra bốn chiếc lỗ cọc đen ngòm, Hắn chi chi lỗ cộc nhìn Lý Tự Nghiệp cười nói: “Những lỗ cọc này đã tiếc lộ rất nhiều bí mật.

Trước tiên là cự ly bốn cây cọc này, đều đúng tám thước, rất chuẩn xác, hơn nữa năm tòa trạm gác đều thế này.

Thứ hai nữa là độ sâu lỗ cọc.

Thân binh của ta đã đi đo qua.

Mỗi cọc sâu một trượng hai thước, năm tòa trạm gác có tất thảy hai mươi lỗ cọc đều giống hệt nhau.

Tuy có sai lệch một hai tấc, nhưng không đáng kề, nói rõ điều gì, Lý tướng quân có nghĩ ra không?”
Lý Tự Nghiệp trầm tư một hồi nói: “Lý Quy Nhơn không cẩn phải cố ý đi đo độ sâu của lỗ, nói rõ một việc, tất cả độ dài của cộc đều giống nhau, trên cột có khắc số đo, cho nên mới chính xác như thế.”
Lý Tự Nghiệp kinh thán nói: “Tên Lý Quy Nhơn này cả kích thước cũng phải quy định ư? Người này đúng là khiến người ta phải ngạc nhiên.”
Lý Khánh An lắc đầu nói: “Chính từ những tiều tiết này, ta bèn có thề đoán được phong cách tác chiến của Lý Quy Nhơn, người này đánh trận cũng phải theo đúng quy cử quy tắc, một thứ đều phải làm theo kế hoạch bài trí.

Thậm chí có phần hoi cứng nhắc, không giỏi dùng binh bất ngờ, ưu điểm nói rõ quân đội của hắn được huấn luyện kỹ càng, hai quân đối đầu sẽ là địch thủ đáng aờm, còn đại doanh phía nam chắc là trú địa của Thái Hy Đức bộ, rõ ràng có phần hỗn loạn hơn nhiều, từ các mặt đều không theo quy tấc, rất ư tùy tiện, thậm chí đến lúc rút đi còn một số tình báo cũng không thèm xóa bỏ, tạo thành khác biệt rõ ràng với đội quân của Lý Quy Nhơn.

Nói rõ trận dụng lỏng lèo, là đội quân yếu nhất trong ba đội.

Chúng ta có thế quan sát tình hình trú binh của chúng.

Nếu được, chúng ta cũng có thể khử Thái Hy Đức bộ đầu tiên.”
Lý Tự Nghiệp nghe mà tâm phục khẩu phục, trong mắt hắn Lý Quy Nhơn đã xóa đi tất cà dấu tích, sẽ không còn bất kỳ thu hoạch nào, nhung không ngờ Lý Khánh An lại từ tiêu tiết trạm gác đế suy luận ra nhiều tình báo như vậy, hơn nữa hợp tình hợp lý, sức thuyết phục rất mạnh, hắn không khỏi thờ dài nói: “Chi cẩn đi chung với đại tướng quân, mỗi lẩn đều có thu hoạch, thuộc hạ đã thọ giáo rồi.”
Lúc này, từ phương xa có một đội kỵ binh xích hầu phóng thẳng đến trước mặt Lý Khánh An.

Bọn họ lũ lượt xuống
Ngựa, hiệu úy đi đầu đã quỳ một chân thi lễ với Lý Khánh An nói: “Bẩm báo đại tướng quân, có tình báo mới nhất!”

“Nói!”
“Bọn thuộc hạ phát hiện có một đội Yến quân đóng thú tại huyện Trường Tử ngoài hai trăm dặm phía đông nam, có khoáng sáu ngàn người.”
Lý Khánh An ngẫm nghĩ một lát bèn nghĩ ra.

Huyện Trường Tử nằm giữa Trường Bình quan và Thượng Đàng, nhung lại không nằm trên đường đi chắc chắn phải qua.

Đây chắc chắn do đối phương đã phát hiện ra đại quân Lý Quang Bật đã đến Trường Bình quan, cho nên mới trú binh tại huyện Trưởng Tử, nếu Lý Quang Bật tham gia tranh đoạt Thượng Đàng, vậy đội quân trú thủ Trường Tử này sẽ tạo thành uy hiếp nghiêm trọng với hậu cẩn quân của Lý Quang Bật.
Truyện Của Tui chấm Net
Lý Tự Nghiệp cũng ý thức được sự nguy hiểm của đội quân này, bèn chấp quyền xin tự tiến cừ: “Đại tướng quân, xin hãy để ty chức đi nhổ cái gai Yến quân huyện Trường Tử này.”
“Cũng được, đánh một trận đã để thám thính thực hư quân địch!”
Huyện Trường Từ nằm cách Thượng Đàng bốn mươi dặm về phía tây nam, bờ bắc Trọc Chương thủy, nơi đây tây cao đông thấp, là vùng đất quá độ từ đồi núi thấp sang đồng bằng.

Huyện thành huyện Trường Tử không lớn, trong thành chi có chừng hai ngàn hộ người, khi quân Lý Quy Nhơn đồ sát dân chúng huyện Thượng Đàng.

Hàng vạn người tại huyện Trường Tư cơ bàn đều đã chạy sạch.

Khi Lý Quy Nhơn bộ tướng A Sử Na Tòng Lễ dẫn một vạn kỵ bịnh đến huyện Trường Tử thì huyện thành đã trờ thành tòa thành trống, chi còn lại chừng bảy mươi người giả thà chết chứ không chịu ròi khỏi cố thô.
Trước mất có năm ngàn ba trăm người.

Cơ bàn đều là người Khiết Đơn.

Do quý tộc Khiết Đơn Da Luật Trọng Quang thống linh, đúng như Lý Khánh An dự đoán, Lý Quy Nhơn sờ dĩ trú quân năm ngàn tại huyện Trường Tử chính là nhằm vào quân đội của Lý Quang Bật.
Huyện Trưởng Từ cũng giống các huyện thành khác của Hà Đông, do trăm năm thanh bình không chiến sự, huyện thành đã trờ nên rất ư cũ kỹ, tường thành căn bàn không cách nào phòng ngự nổi đại quân tiến công, chi có tác dụng trang trí.
Do huyện Trường Tử rất gần Thượng Đàng, vì thế công kích của Lý Tự Nghiệp cũng coi như tập kích.

Giữa đêm khuya vắng, tám ngàn kỵ binh đang băng băng phóng đi giữa thung lũng đồi núi.

Dẩn dẩn, địa thế bất đầu thấp trũng xuống, phía trước là con sông lớn dòng chày nước xiết, đã đến Trọc Chương thủy rồi, sau một ngày đêm dặm trường, kỵ binh đã vượt qua khỏi Phát Cưu sơn, cách huyện thành Trường Tử chi còn hai mươi dặm lộ trình, kỵ binh Bắc Đường dẩn thà chậm lại bước chân.
Bọn họ đứng chân lại trong một khu rừng rậm rạp, vừa tranh thù thòi gian nghi ngoi, vừa đợi chờ tin từ xích hầu, Lý Tự Nghiệp đứng dưới gốc cây to, ánh mắt chăm chú nhìn về phương đông.
Tuy chi là một trận chiến nhỏ, nhung nó lại là trận đầu tiên Lý Tự Nghiệp tham dự vào thu phục quân phàn loạn An Lộc Sơn.

Có ý nghĩa không tầm thưởng với hắn.

Trong lòng Lý Tự Nghiệp đã dốc hết quyết tâm.

Hắn muốn dùng một trận chiến thật sự để chứng minh thực lực của bàn thân.
“Đến rồi!”
Phó tướng Vệ Bá Ngọc bên cạnh hắn đã nhìn thấy, dưới ánh trăng mấy tên kỵ binh đương phóng nhanh đến.

Chi một chốc sau.

Mấy tên xích hầu đã đến trước rùng rậm.

Đội chính xích hầu xuống ngựa bẩm báo với Lý Tự Nghiệp: “Bẩm báo tướng quân, quân địch được chia làm hai, một nửa đóng tại đại doanh ngoại thành bấc.

Một nửa còn lại đóng trong thành, trước mất họ vẫn cHứa có động tĩnh gì.

CHứa phát hiện được chúng ta.”
“Phòng ngự huyện thành thế nào?”
“Hồi bẩm đại tướng quân, tường thành huyện thành cao hai trượng, rất cũ kỹ, có hộ thành hà.


Nhung hộ thành hà thành đông chi rộng một trượng, hơn nữa thành đông đương tu bổ, không có cầu treo, có thề trực tiếp đến phá cửa thành.”
“Được, tiếp tục thám thính.”
Lý Tự Nghiệp một tiếng hạ lệnh, mấy tên binh sĩ quay đầu ngựa tiếp tục đi về hướng đông.
Lúc này Lý Tự Nghiệp đã triệu tập một lẩn hội nghị ngắn, mấy mươi quân quan hiệu úy trờ lên đều đến tụ tập bên hắn.

Lý Tự Nghiệp trầm giọng nói với mọi người: “Hôm nay là lẩn đầu tiên chúng ta giao chiến cùng Yến quan, chúng ta lấy nhiều thắng ít.

Chiến thắng là chắc chắn, quan trọng là thắng lợi như thế nào.

Theo lệnh của đại tướng quân, quân đội của Lý Quy Nhơn chúng ta không chấp nhận đầu hàng, cho nên chúng ta phải tiêu diệt địch quân, dùng đầu người ghi công, thòi ai an là một canh giờ, sau một canh giờ dù có tiêu diệt được toàn bộ quân địch hay không chúng ta cũng nhất định phải quay về, kẻ này trái lệnh, chém!”
Tất cà mọi người cùng đứng dậy khom người thi lễ: “Tuân lệnh!”
Lý Tự Nghiệp huơ tay hạ lệnh: “Được rồi, hiện giờ xuất phát, không được đứng lại.

Dùng thế lôi đình đánh bại doanh bàn ngoại thành đã!”
Tám ngàn kỵ binh bắt đầu từng đội một xuất phát, dọc theo Trọc Chương thủy hiên ngang tiến về huyện Trường Từ.
Quân trại ngoài phía thành bắc huyện Trường Tử rất ư yên tĩnh, hiện còn cHứa đến canh tư.

Chính là lúc binh sĩ ngủ say nhất, cả đại doanh đều một màu tối đen như mực, chi có cửa lớn quân doanh là còn mấy ngọn đèn lay lắt giữa gió đêm.

Mười mấy binh sĩ qua lại tuần tra.

Tuy vị trí của huyện Trường Từ hơi khuất, là khu vực tương đối an toàn, nhung trú quân vẫn không dám sơ ý.

Xung quanh đại doanh thẳng tấp tám tòa trạm gác, bao gồm cả binh gác tuần tra trên huyện thành, phòng ngụ rất ư cẩn mật.
Gió đêm rất mạnh, tiếng gió vù vù chói tai trong đêm.

Bỗng nhiên một tên lính gác trên tháp trạm cơ hồ nghe thấy động tĩnh gì.

Lớn tiếng hô hào, cùng lúc hắn hô lên.

Phong hòa trên thành đầu cũng được đốt cháy bừng lên.

Ánh lửa ngất trời đêm.
“Tang! Tang! Tang!”
Tiếng chuông chói tai đồng thời vang dội trên cả bốn trạm gác, lính gác cơ hồ đều đồng thời phát hiện địch tình.

Lúc này khắp nơi đều bắt đầu run rẩy, tiếng vó ngựa tựa sấm đã vọng đến từ xa xa.

Khắp đại doanh đều bị kinh động, hai ngàn năm trăm binh sĩ Khiết Đơn lũ lượt hô hào xông ra khỏi đại doanh, rất nhiều người đều lõa lồ thân trê, tay cầm giáo trường là chạy ra ngay.
Lúc này tám ngàn kỵ binh đã thần tốc phóng đế, với khí thế long trời lờ đất ập về phía địch doanh, vài trăm cung nỏ thủ Khiết Đơn vừa kịp chạy ra đến trước hàng rào doanh trại, quân Đường đã xông đến ngoài trăm bước, cung tiễn phủ đầu phóng về phía hàng rào, mấy trăm tên cung nỏ thù đấy chi có thể nói là trờ tay không kịp, lũ lượt bị bắn tia triệt để, còn lại hơn trăm người thấy thế bất lợi vội quay đầu bõ chạy.
Kỵ binh quân Đường đã xông đến ngoài ba mươi bước, tức tốc tản ra hai bên hàng rào, hàng trăm sợ dây thừng được thả về phía hàng rào, quấn lấy gỗ cọc, các kỵ binh cùng dùng sức kéo.

Hàng rào đủng đủng ngã đồ, hai bên nam bắc xuất hiện một lối vào mấy chục trượng rộng.
Tám ngàn kỵ binh cùng ùn ùn xông vào, vượt qua chiến hào xông vào đại doanh quân Khiết Đơn.

Lý Tự Nghiệp giơ cao chiến đao, nghiêm giọng hô hào: “Giết! Một người cũng không được thả!”
Quân Bắc Đường giận dữ gầm thét, chiến đao chém liền tay.

Giáo trường đâm thẳng tay, đầu người rơi lăn lốc, máu chảy thành sông.

Đoàn kỵ binh đã giẫm bàn doanh trướng, trương cung bắn tiễn, người Khiết Đơn bò chạy trúng tiễn thét lên thảm thiết rồi ngã xuống lập tức bị quân Đường đằng sau chém bay đầu.
Trong đại doanh chuồng ngựa dê bị quân Đường chiếm lĩnh đầu tiên, khiến người Khiết Đơn không có ngựa mà cưỡi, chi có thể chạy bằng hai chân để chạy trốn, nhưng binh sĩ quân Đường dũng mănh vô cùng, từ bốn phương tám hương truy sát những binh sĩ Khiết Đơn chân Trần bỏ đi như điên như dại.
Giờ khắc này kỵ binh quân Đường không chút nể tình, mỗi người họ đều đã được tử thần hóa thân, rất nhiều quân sĩ Khiết Đơn giơ tay đầu hắn.

Nhung chiến mã vẫn phóng qua đầu họ, ánh hàn quang lóe hiện, chém bay đầu của người Khiết Đơn đang van nài...
Trên thành đầu.

Chù tướng Khiết Đơn Da Luật Trọng Quang hoàng đến nhảy dựng lên.


Trong bóng tối, hắn không nhìn rõ có bao nhiêu quân Đường đang ập đến, không dám mờ cửa thành đi chi viện, chi đành cho đốt hết phong hỏa trên bốn phía thành đầu.

Ánh lửa ngất trời để cầu viện với Thượng Đàng cách đấy bốn mươi dặm.

Từ huyện Thượng Đáng đến đây là vùng đất bằng phẳng, chi cẩn hơn một giờ lại có thể đến đây.
Ngay tị lúc này binh sĩ phóng đến bẩm báo, “Tướng quân, quân Đường đã bắt đầu tấn công thành đông rồi!”
Da Luật Trọng Quang bỗng chốc như rơi tụt xuống vực thẳm, cHứa đến hai khắc chung, quân Đường đã bắt đầu tiến công thành trì rồi, nói rõ huynh đệ trong doanh trại ngoài thành đã bị diệt sạch toàn bộ.

Tính ra binh lực của quân Đường chí ít phải trên vạn người.
Da Luật Trọng Quang rất ư rõ sơ hờ phòng ngự của thành đông, chiến hào do nhiều năm không tu sửa đã trờ nên rất ư hạn hẹp, chi rộng có một trượng, chiến mã chi phóng lên đã vượt được, cầu treo cũng đã bị mục nát, quân Đường đật ván 20 lên là có thể trực tiếp dùng gỗ lớn phá cửa thành.
Da Luật Trọng Quang hoàng hốt thét to: “Lệnh cho tất cả binh sĩ đến thành đông phòng ngự.

Dùng tiễn bắn! Khiêng đá tàng đến chắn cửa thành lại, dù thế nào đi chăng nữa cũng không được để quân Đường đi vào thành nội!”
Gần ba ngàn binh sĩ từ bốn phía cùng chạy về thành đông, chi thánh quân Đường ngoài thành đông chen chúc nheo nhóc, cầu ván tạm thời trên chiến hào đã được bày sẵn, hàng trăm tên quân Đường ôm khúc cự mộc đương từ từ tiến đến thành môn.

Ngoài vài trăm binh sĩ quân Đường ôm cự móc ra, ngoài ra còn có vài trăm tên binh sĩ cầm khiên chắn khổng lồ yểm trợ hai bên, mấy trăm tấm khiên chắn đã che phú hoàn toàn cự mọc, xa xa nôm nhìn giống con rít ngàn chân đang từ từ tiến về phía cửa thành.
“Bắn!”
Trên thành tiễn phóng như mưa.

Đá tàng, cồn mọc rào rào rơi xuống, tiễn bắn không ánh hưởng gì.

Nhưng cự thạch và cồn mọc thì khó mà chống đỡ.

Mười mấy quân Đường đứng trên cùng đều bị ném phải, ré lên thám thiết, con rít ngàn chân này lại bất đầ từ từ lùi ra sau.
Như thế này khi trên thành đầu đứng ném đá và cồn mọc thì quân Đường côngthành tiến lên.

Còn lúc đá và gỗ phòng ngự dày đặc quá quân Đường lại từ từ lùi ra sau.

Cứ thế giằng co qua lại.

Mà lúc này một ngàn binh sĩ Khiết Đơn đã khiêng đến mấy trăm tảng đá nặng ngàn cân.

Chặn cửa thành đông lại thật kiên cố.
Trong lúc Da Luật Trọng Quang vừa thở phào, thì trên không cả huyện thành bỗng vang lên tiếng va chạm kinh thiên động địa: “Đùng!”
Tường thành cũ kỹ đang run rẩy, thành lâu trên tường thành bắc do nhiều năm chưa sửa, đã ngã ầm xuống, tất cả binh sĩ mặt xanh như tàu lá, hớt hải tìm kiếm khắp nơi.

Không biết tiếng va mạnh này từ đâu truyền đến.
Sắc mặt Da Luật Trọng Quang cũna chẳng khá hơn gì, dù cho hắn không biết tiếng va chạm từ đâu vọng đến, nhưng hắn hiểu một việc, quân Đường tấn công cửa đông là giả, bọn họ chỉ lấy tấn công cửa đông làm yểm hộ.
“Tướng quân!”
Một binh sĩ phóng nhanh đến.

Hắn căng thẳng đến độ nói không ra lời, chỉ vào phía sau ú ớ: “Quân Đường...!Quân Đường...”
Da Luật Trọng Quang túm lấy áo hắn mắng: “Quân Đường ờ đâu?”
“Ở...!Ở của bắc!”
Da Luật Trọng Quang như thờ thẩn cả người.

Lúc này lại một tiếng va chạm động trời, dưới chân lắc lư dữ dội, Da Luật Trọng Quang nhất thời không đứng vững mà ngã nhào xuống đất, tiếng động này rõ ràng là tiếng cửa thành bị phá vỡ, thành nội đã bị công phá.
Hắn đau đớn nhắm tịt mắt lại.

Xong rồi, tất cả quân đội của hắn sẽ bị diệt.
Cửa thành bắc đã bị phá một lỗ to, quân Đường như cơn đại hồng thủy ào ạt vào nội thành, chi nghe tiếng hô phẫn nộ của Vệ Bá Ngọc, “Không giữ một ai, toàn bộ giết chết! Lấy đầu người luận công!”
...
Một canh giờ sau, thủ cấp của Da Luật Trọng Quang đã bị Vệ Bá Ngọc chính tay chém xuống.

Một canh giờ đã đến, Yến quân huyện Trường Tử đã toàn bộ bị diệt, quân Đường thương vong không đến ba trăm người.

Đại quân quay đầu dẫn theo năm ngàn đầu người Khiết Đơn phóng nhanh về phía tây.

Chỉ trong một chốc đã biến mất vào điểm sáng chợt lóe nơi cuối trời, còn một vạn quân chi viện từ Thượng Đảng chỉ còn cách huyện thành Trương Tử chưa đến mười dặm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận