Thiên Hạ


Trong bầu trời đêm hừng hực ánh lừa cầu cửu của đài phong hỏa làm kinh động đến đại doanh Thượng Đáng.

Lý Quy Nhơn phái đại tướng A Sử Na Tòng Lễ dẫn quân tới cửu viện Trường Tử huyện.
Lúc A Sử Na Tòng Lễ dẫn một vạn kỵ binh đuổi tới Trường Tử huyện, quân Bắc Đường đã đi xa rồi.

Cuộc chiến đã ngừng rồi, cái mà A Sử Na Tòng Lề nhìn thấy chính là một bãi chiến trường đầy máu tanh.
Bên trong và ngoài huyện thành bắn ngang đến hơn năm nghìn thi thể của binh lính Khiết Đan.

Đầu người đều đã bị cắt đi.

Nơi ngấn cồ bị chặt máu chảy ra nhuộm đò cả mặt đất.

Bời vì trong huyện thành đã không còn cư dân.

Ngay ban ngày ban mật.

Mà cả tòa huyện thành biến thành một tòa quỷ thành vắng ngắt, không có một người sống, thậm chí ngay cả người bị thương cũng không có.
Từng đàn từng đàn quạ đen lượn lờ trên không trung, phát ra nhưng tiếng kêu quác quác chói tai.

Cho dù A Sử Na Tòng Lễ đã quen nhìn thấy xác người chết đến không còn cảm giác rồi.

Nhung cánh tượng máu tanh trước mắt vẫn khiến cho hắn cảm thấy rợn cả người.
“Có người sống hay không?” A Sử Na Tòng Lễ lớn tiếng hôi.
Một sã hiệu úy khom người nói: “Hồi bầm tướng quân, không có một người sống.

Toàn bộ bị giết chết cả.

Trong danh gách năm ngàn ba trăm bốn mươi người, chúng tôi đếm được năm ngàn ba trăm ba mươi thi thể.

Chi kém có mười người thôi.”
“Con mẹ nó, không chừa cà tù binh!”
A Sử Na Tòng Lễ nghiến răng nghiến lợi nói, hắn lại quên rằng, chính bọn họ cũng không chừa một tù binh nào cả đó sao, đó là sự trả thù của quân Đường đối với bọn họ.
A Sử Na Tòng Lễ ước chừng bốn mươi mấy tuổi, dáng người cao to, mày mặt phè phỡn, vè mặt vô cùng dữ tợn.

Hắn là người Đột Quyết của bộ Kết cốt.

Bày năm trước suất lĩnh mấy ngàn người trong bộ tộc đến nương tựa An Lộc Sơn.

An Lộc Sơn lập tức vì hắn mừng công với triều đình, nói hắn đã giết chết được đám dân du mục chuẩn bị xâm nhập phía nam.

Lý Long Cơ không phân biệt thật già.

Lập tức phong hắn làm Quy Nhơn tướng quân, thưởng hắn túi Tử kim ngư (là một loại lệnh bài kiếm tra khi ra vào cung điện, từ kim là quan từ tam phẩm trờ lên mặc áo tím.

Ngư đại là một cái túi bên ngoài trang trí vàng bạc bên trong là ngư phù.

Đây là một loại vinh dự rất lớn).
Do hắn võ nghệ cao cường, chiến đấu dũng mănh, vẫn rất được An Lộc Sơn đánh giá cao, chi có điều là kinh nghiệm của hắn không đủ.

Không có khả năng trờ thành đại tướng độc lập, lẩn này Lý Quy Nhơn làm chủ soái tuyến nam, An Lộc Sơn liền nhâm mệnh hắn làm phó tướng của Lý Quy Nhơn.
A Sử Na Tòng Lễ là người có thủ đoạn ác độc, cũng giống như nhưng người bắc Hồ khác, xem dán chúng người Hán như dê lợn.

Lằn này An Lộc Sơn phán loạn, hắn đánh cướp được một lượng lớn tài phú, chi phụ nữ thôi đã cướp đến hơn trăm người.
Lẩn này năm ngàn người Khiết Đan ở Trường Tử huyện mà quán Đường đánh lén cũng không phải là cấp dưới của hắn.


Mà là trực thuộc hậu quân của An Thủ Trung, do An Thủ Trung phải quay về Triệu Châu áp tài lương thực.

Lý Quy Nhơn liền mệnh hắn tới viện trợ, lại không ngờ rằng.

Nhìn thấy được cảnh tượng thê thám này.
Lúc này, một đội kỵ binh chạy tới, một gã quan quân ở trên ngựa chắp tay nói: “Tướng quân, chúng tôi tim được binh lính may mắn sống sót.”
A Sử Na Tòng Lễ tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Hắn vội vàng hỏi: “Ờ nơi nào, mau dẫn tới gặp ta.”
Lát sau.

Mười tên binh lính Khiết Đan được dẫn lên.

Cầm đầu một gã đội chính, bọn họ đi tới trước mặt A Sử Na Tòng Lễ, quỳ xuống lớn tiếng khóc Rõng, đội chính gạt lệ nói: “Huynh đệ của chúng tôi bị giết quá thê thám, cầu tướng quân làm chủ cho chúng tôi a!”
A Sử Na Tòng Lễ bị tiếng khóc bọn họ làm cho phiền não quá, giơ roi lên chi một cái và mắng lên: “Con mẹ nó, có cái gì đáng khóc cơ chứ.

Hãy đứng lên mà nói cho ta nghe!”
Mười tên binh lính cũng không dám khóc nữa, A Sử Na Tòng Lễ sa sầm mặt hỏi bọn hắn: “Các ngươi làm thế nào mà may mắn thoát chết vậy?”
Đội chinh cầm đầu thi lễ nói: “Bẩm báo tướng quân, chúng tôi là đội tuần tra ở bên ngoài, tuần tra ở khu vực phía nam, lúc trên đường trờ về thành thấy được quân Đường tập kích, chúng tôi trốn ở trong rừng cây, mới có thế may mắn thoát chết.”
“Thế ta hỏi các ngươi, quân Đường có bao nhiêu người?”
“Ước chừng trên dưới một vạn.

Đều là kỵ binh, vô cùng hung ác.

Ty chức tận mắt thấy mấy trăm huynh đệ từ trong đại doanh chạy ra, chuẩn bị trốn rừng cây bên này của chúng tôi, nhưng bị kỵ binh quân Đường đuôi theo, một đao chém bay đầu người, có huynh đệ quỳ xuống đất đầu hàng, cũng bị quân Đường giết chết không thiết tiếc, bọn họ căn bản không nhận hàng binh.”
Nói tói đây, người đội chính này tựa như lại nhìn thấy được tình hình tối hôm qua, hắn kinh hãi đến toàn thân phát run, trong lòng A Sử Na Tòng Lễ cực kỳ phẫn hận.

Nhung hắn lại không thế làm gì được, chi đành phải hạ lệnh nói: “Vùi lấp thi thế ngay tại chỗ, quay về Thượng Đáng!”
Thắng lợi của Lý Tự Nghiệp đã mang đến sự phấn chấn thật lớn cho sĩ khí quân Đường, giết toàn bộ quân địch hơn năm nghìn người, mà bên mình chi có hơn ba trăm người chết và bị thương, thắng lợi huy hoàng này đã thật sự mang đến cho quân Đường sự tự tin thật lớn.
Lý Khánh An lập tức hạ lệnh với đầu người ghi công, mỗi đầu người được thưởng ba mươi quan tiền, ghi công một bậc, mà nhưng binh lính tham chiến không có giết được đầu người cũng được thưởng năm quan tiền, ngay lập tức.

Bộ hạ của Lý Tự Nghiệp hoan hô khắp doanh trại, khiến cho các binh lính khác vô cùng ngưỡng mộ.
Trong đại trướng, mấy trăm tướng lănh cao cấp trên mức trung lang tướng của quân An Tây đều tụ tập tại một chỗ, Lý Tự Nghiệp tường thuật lại tình hình trận chiến này với Lý Khánh An và các tướng quân khác nghe.
Khác với tối hôm qua là.

Lý Tự Nghiệp phát hiện Lý Quang Bật không ngờ cũng có mặt.

Điều này làm hắn có chút ngạc nhiên, bời vì Lý Quang Bật từ ải Trường Bình qua đây.

Nhất định là đi ngang qua Trường Tử huyện, không ngờ bọn họ không chạm mặt trên đường đi.

Trong lòng tuy rằng kinh ngạc.

Nhung Lý Tự Nghiệp vẫn tiếp tục miêu tả tình hình cuộc chiến tối hôm qua cho mọi người.
“Khi chúng tôi cách quân doanh đối phương hai trăm bước liền bị đối phương phát hiện rồi.

Nếu dựa theo sự huấn luyện của quân An Tây chúng ta.

Quân địch ở ngoài trăm bước, binh lính nhất định phải ra khỏi lều xếp thành hàng rồi, quân cung nỏ đã bố trí xong.

Nhưng tình hình mà ta gặp được lại hoàn toàn không phải như thế này, binh lính Khiết Đan không có mặc cả áo giáp khi ngủ.

Rất nhiều người đều đê Trần thân trên, điều này cũng cũng thưởng thôi, quan trọng hơn là ta phát hiện quân Yến không có kinh nghiệm đánh đêm.


Hoặc có thể nói là cHứa từng được huấn luyện đánh đêm.

Quân địch trong đại doanh có lẽ là không có chuẩn bị, nhưng quân Khiết Đan bên trong thành lại toàn thân khôi giáp, đánh một trận trên phố xá đã tan rã không còn đội hình nữa.

Rõ ràng không thích ứng việc đánh nhau vào ban đêm.

Ta cảm thấy đó là một nhược điểm lớn của quân Yến.

Chúng ta có thể lợi dụng nhược điểm này của quân Yến một cách hiệu quả.”
Lúc này, Lý Khánh An thấy Lý Quang Bật tựa hồ muốn nói ra suy nghĩ của minh.
Lý Quang Bật chi tới trước quân đội của Lý Tự Nghiệp hai canh giờ thôi, tới để báo cáo quân tình với Lý Khánh An, hắn quà thật là từ Trường Tử huyện qua đây, nhung không có đi ngang qua huyện thành, mà là suất lĩnh một ngàn thân vệ từ phía nam cách huyện thành ba mươi dặm mà vỏng qua, không có phát hiện Lý Tự Nghiệp đánh lén Trường Tử huyện.
Nhưng một số thuyết minh của Lý Tự Nghiệp hắn cũng không tán thành cho lắm.

Thấy Lý Khánh An cho phép hắn nói.

Hắn liền đứng dậy chắp tay chào Lý Tự Nghiệp cười nói: “Đầu tiên ta muốn chúc mừng Tự Nghiệp tướng quân đã lập kỳ công đầu tiên, trảm địch năm ngàn người.

Đã nâng sĩ khí của quân Đường lên rất nhiều, trận chiến này tuy nhỏ, nhưng ý nghĩa lại rất quan trọng, nhưng có một điểm, ta không đồng ý cho lắm về kết luận của Tự Nghiệp tướng quân.”
Lý Tự Nghiệp và Lý Quang Bật thuộc cùng một cấp bậc, Lý Tự Nghiệp là đô đốc Hà Trung, còn Lý Quang Bật là đô đốc Thổ Hỏa La, cũng đều là thế lực quan trọng của An Tây, sau khi Lý Khánh An rời An Tây sang phía đông, bọn họ từng âm thầm cạnh tranh qua chức An Tây tiết độ sứ, tuy rằng cuối cùng Phong Thưởng Thanh thắng được, nhung quan hệ giữa bọn hắn.

Không phải như nhận định của người ngoài là thân mật đoàn kết, ở mật ngoài quan hệ đều rất tốt.

Nhung âm thầm lại có sự cạnh tranh lẫn nhau.
Lý Tự Nghiệp ôm quyền đáp lễ lại, trầm giọng nói: “Xin Quang Bật tướng quân chi giáo!”
“Chi giáo thì không dám.

Ta chi cám thấy Tự Nghiệp có chút bị một chiếc lá làm che cả tầm mất.

Quà thật, quân Yến đóng ở Trường Tử huyện không thiện về đánh đêm.

Nhung cũng không có nghĩa là tất cà quân Yến cũng không giỏi về đánh đêm.

Phải biết rằng, quân Yến đóng ở Trường Tử huyện cũng đều là người Khiết Đan.

Là quân người Hồ viện trợ cho An Lộc Sơn.

Mà không phải là quân Phạm Dương của An Lộc Sơn.

Ta cho rằng Tự Nghiệp như vậy mà đã kết luận rằng quân Yến không thiện về đánh đêm.

Thì không khói có chút đã quá sớm mà kết luận như vậy.”
Mặt của Lý Tự Nghiệp dẩn dẩn sa sầm xuống, rõ ràng biểu lộ ra một sự không vui, hắn nghe ra trong lời nói của Lý Quang Bật có hàm ý, nói hắn bị một chiếc lá làm che cả tầm mắt chi là cái cớ, hàm ý trong đó là đang châm chọc mình, phàng phất như đang nói, chăng phải chi là giết năm ngàn người Khiết Đan, còn không phải là quân chính quy, có cẩn phải khoe khoang như vậy không? Noi này là địa bàn của hắn.

Ở trước mặt nhiều thuộc hạ của hắn như vậy mà nói móc hắn.

Rõ ràng không nề mặt hắn rồi.
Lý Tự Nghiệp chắp tay lạnh lùng nói: “Quang Bật tướng quân thì làm sao lại biết là không phải chứ? Chẳng lẽ Quang Bật tướng quân đã từng tiến hành trận chiến ban đêm với quân Yến rồi sao? Ta xem cũng cHứa từng đánh qua mà! Một mùa đông, cũng chi thấy Quang Bật tướng quân ở trên mật sông Hoàng Hà đã đóng băng mà đi qua đi lại thôi, cuối cùng vẫn là lui về Hà Nam đạo, chúng ta còn trông cậy vào quân Lũng Hữu chiếm lấy Ngụy Bác, đem quân của Điền Thừa Tự đuổi giết quay về u Châu chứ!”
Lý Quang Bật quà thật là có một chút không quen nhìn thói khoác lác của Lý Tự Nghiệp, chăng qua là đánh lén thành công mấy ngàn người Khiết Đan thôi, thì đã dõng dạc nói quân Yến không thiện đánh đêm.

Giống như hắn đã trờ thành chủ tướng tiến công An Lộc Sơn vậy, điều này làm cho Lý Quang Bật cực kỳ chướng tai, hơn nữa Lý Tự Nghiệp tuy rằng là đô đốc Hà Trung, nhung trận chiến với Đại Thực tại Hà Trung cũng đều là do Lý Khánh An đánh hạ cà, Lý Tự Nghiệp vốn dĩ cHứa hề đánh qua một trận nào, khi không đã kiếm được cái hời từ Lý Khánh An, liền tự cho minh là khắc tinh của người Tajik.

Ở trong triều thổi phồng bản thân mình là nhân vật thứ hai của An Tây, điều này khiến Lý Quang Bật cực kỳ phàn cám.

Hắn thấy Lý Tự Nghiệp ở trước mặt mọi người châm chọc mình mấy lẩn vượt sông
Hoàng Hà.

Mà không nói đó là chiến lược bố trí quan trọng, hắn không khỏi nổi giận trong lòng, vừa muốn phản bác lại.

Đã thấy ánh mắt của Lý Khánh An lườm về phía mình.

Lý Quang Bật đánh phải nén lấy cơn giận trong lòng; Không nói một lời nào, chắp tay chào Lý Tự Nghiệp liền ngồi xuống.
Trong lều lớn im lặng như tờ, ai cũng đều nghe ra được sự mâu thuẫn xảy ra giữa hai viên Đại tướng, tuy rằng chù tướng bọn họ quả thật có chút đắc ý vênh váo, nhưng dù sao nơi này cũng là địa bàn của Lý Tự Nghiệp, trong lều lớn hơn phân nửa đều là cấp dưới của Lý Tự Nghiệp, sự vạch Trần của Lý Quang Bật thật sự là khiêu khích trước mặt mọi người.
Thế nhưng.

Lý Khánh An ngồi ngay trước mật.

Ai cũng không dám hé răng.

Trong đó có cả phó tướng Vệ Bá Ngọc tham gia trận đánh lén lẩn này, trong lòng hắn càng phẫn nộ thêm, vốn định đứng dậy mắng cho Lý Quang Bật một trận cho hả.

Lại bị Tịch Nguyên Khánh kéo lại, nói nhỏ với hắn: “Chú ý thân phận của minh!”
Vệ Bá Ngọc nhìn thoáng qua Lý Khánh An.

Hắn cũng không dám hé răng, sự mâu thuẫn giũa hai viên chủ tướng đương nhiên sẽ có Lý Khánh An đến hòa giải, ai mà bây giờ nhảy ra.

Người đó sẽ thành người chịu tội thay.
Sau một lúc lâu, Lý Khánh An lạnh lùng nói: “Ngày hôm qua ta còn nói, sự mâu thuẫn giữa Lý Quy Nhơn và Lý Hoài Tiên chúng ta có thế lợi dụng được, không ngờ tới hôm nay trong quân đội của ta cũng xuất hiện hai Lý Quy Nhơn và Lý Hoài Tiên.

Ta không biết đây là sự may mắn của An Lộc Sơn hay là ta Lý Khánh An không biết dẫn binh đây, hay là phải bày rượu đề xin lỗi hai người các ngươi.

Các ngươi cẩn không? Người đâu.

Bày rượu cho ta!”
Lý Tự Nghiệp và Lý Quang Bật đồng thời quì một gối, Lý Tự Nghiệp liền thinh tội với Lý Khánh An: “Ty chức cuồng vọng vô tri.

Đã phụ sự kỳ vọng lớn lao của Đại tướng quân, nguyện chịu trừng phạt, đê làm nguôi cơn giận của Đại tướng quân.”
Lý Quang Bật cũng nói: "Ty chức không để ý đại cục, có tư tâm trong lòng, cũng
Nguyện chịu sự trừng phạt của Đại tướng quân, xin Đại tướng quân bớt giận."
Lý Khánh An khoát tay, nói với mọi người: “Đêm đã khuya, tất cả mọi người trờ về đi!”
Mọi người đều đứng lên.

Thi lề với Lý Khánh An.

Liền rời khỏi lều lớn.

Lý Khánh An lại nói với Lý Tự Nghiệp và Lý Quang Bật hai người: “Các ngươi cũng trờ về, ta muốn ở một mình tĩnh tâm lại một chút.”
Hai người bất đắc dĩ.

Đành phải thi lề, đi ra ngoài, cho dù như thế, hai người vẫn không có làm hòa trước mặt Lý Khánh An.

Cũng không nói lời nào, liền ai nấy đi cả rồi.
Lý Khánh An nhìn hai người bọn họ đi xa.

Không khôi lắc đầu.

Cũng đều đã làm tới quan cao cấp bậc này rồi, hai người vẫn như hai thằng ranh con vậy, một chút cũng không biết làm ra vẻ bên ngoài, điều này làm hắn cảm thấy có chút thất vọng.
Nhất là Lý Quang Bật.

Tuy rằng hắn nói rất đúng, người Khiết Đan sẽ không giòi đánh đêm không phải là quân Phạm Dương sẽ không giỏi đánh đêm.

Đó là đạo lý, nhưng hắn hoàn toàn có thể nói riêng với mình, nhung lại nói trước mặt nhiều thuộc hạ của Lý Tự Nghiệp như vậy làm cho hắn khó mà xuống nước được, Lý Khánh An không tin rằng hắn ngay cả lối đối nhân xử thế tối thiểu như vậy cũng không hiểu được, đó chi có thê nói rằng Lý Quang Bật có thành kiến rất sâu với Lý Tự Nghiệp.
Lý Khánh An chắp tay sau lung chậm rãi đi ra khỏi doanh trướng, bên ngoài ánh trăng sáng tỏ, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt hắn.

Phản chiếu ra ánh mắt sâu thẳm khó có thề nắm bắt được của hắn.
Thẳng thắn mà nói.


Sự mâu thuẫn giữa các đại tướng dưới tay của hắn.

Hắn rõ hơn ai hết, hắn còn nhớ rõ rành mạch lúc hắn xử phạt mà điều Đoàn Tú Thạch về Quan Nội đạo, trong ánh mắt Lý Tự Nghiệp đã hiện rõ sự vui mừng khó có thể che dấu được.
Quan hệ giữa Đoàn Tú Thạch và Phong Thưởng Thanh cũng không tốt, sau khi Phong Thưởng Thanh tiếp thay cho Đoàn Tú Thạch, đầu tiên là tẩy trừ một số tướng lănh tâm phúc mà Đoàn Tú Thạch đã đề bạt.
Kỳ thật Lý Khánh An rõ hơn ai hết.

Kè đã gây ra sự mâu thuẫn giữa các đại tướng này.

Chinh là bàn thân hắn Lý Khánh An.

Cho đến nay vị trí An Tây tiết độ sứ vẫn còn bỏ trống, lúc hắn rời khỏi An Tây từng nói rằng, hắn sẽ ở trong số những đại tướng An Tây lựa chọn một người, tiếp nhận chức vụ An Tây tiết độ sứ của hắn.
Những tướng lănh chủ yếu của An Tây, Đoàn Tú Thạch ở Toái Hiệp, Phong Thưởng Thanh ở Sindh.

Lý Quang Bật ở Thổ Hóa La, Lý Tự Nghiệp ở Hà Trung.

Thôi Kiền Hữu ở Bắc Đình.

Lệ Phi Thú Du ở Hà Tây.

Sáu viên Đại tướng cũng đều có khả năng tiếp nhận vị trí của hắn.

Nhưng chính vì hắn kéo dài không đưa ra quyết định, mới khiến cho sáu người này dẩn dẩn xuất hiện một trạng thái cạnh tranh nhau, cộng thêm một số mẫu thuẫn giữa bọn họ, như vậy, giữa sáu người này liền phát sinh một sự cạnh tranh lẫn nhau, sự rạn nứt khi không còn tin tưởng nhau.
Phải nói rằng, đó là sự cố ý của Lý Khánh An.

Khi còn cHứa tìm ra một phương án tốt cho việc phòng ngừa những trấn Phiên chia nhau cất cứ.

Hắn không thề đề cho một người bành trướng ra.

Cũng không thể để cho sáu người ngày quan hệ quá mức thân mật với nhau, nhất là ở An Tây xa xôi, bời vì sự hạn chế của không gian, sự khống chế của triều đình đối với quân đội dù sao vẫn còn khá yếu ớt.
Dựa theo kế hoạch của hắn.

Tương lai hắn sẽ để cho Lý Tự Nghiệp giữ Hà Trung, để cho Lý Quang Bật giữ Thổ Hỏa La.

Đề cho Phong Thưởng Thanh đóng ớ Toái Hiệp, đê cho Lệ Phi Thủ Du đóng ở Sindh.

Biện pháp mà Lý Khánh An suy nghĩ ra.

Chính là hai năm trao đổi vị trí một lẩn, đồng thòi phái ngự sử giám quân, nhung như vậy vẫn còn cHứa đủ, còn phải tạo sự mẫu thuẫn giữa các đại tướng với nhau, như vậy bọn họ mới có thê giám sát lẫn nhau, không chịu nế ai, cũng như lúc trước Ca Thư Hàn mật cáo An Tư Thuận chiêu mộ tư binh với Lý Long Cơ vậy.
Là một vị lănh đạo, điều đáng sợ nhất chính là thủ hạ dưới tay đoàn kết và hòa thuận, từ cổ chí kim vẫn là như thế.
“Đại tướng quân, đang vì chuyện của hai người phiền lòng sao!” Quân sư Vi Thanh Bình đi đến bên cạnh hắn cười nói.
Lý Khánh An cười xòa nói: “Cũng không có gì.

Quan hệ giữa hai người bọn họ trước giờ vẫn không tốt.

Xảy ra một chút mâu thuẫn nhỏ, ta sẽ không để ý.”
Vi Thanh Bình thờ dài nói: “Bây giỜ ta mới hiểu được vì sao Đại tướng quân lại phải chạy gấp tới Hà Đông như thế rồi, đích thân chi huy chiến dịch rồi.

Cũng chi có Đại tướng quân mới có thể kiềm chế được bọn họ, điều chinh sự phối hợp giữa bọn họ, nếu không.

Hậu quả rất nghiêm trọng a!”
“Đúng vậy! Cho dù ta tin rằng bọn hắn sẽ không bỏ mặt đối phương, nhung trên việc phối hợp nhất định xảy ra vấn đề, nếu Lý Quang Bật bị vây, Lý Tự Nghiệp chi cẩn tới trể một canh giờ thôi, cũng đều có thể xuất hiện bại cục khó có thể vàn hồi được, cho nên ta phải tới đây gấp để đích thân chi huy.”
Lý Khánh An nói đến đây, lại cười nói với Vi Thanh Bình: “Việc làm chủ soái cũng là một môn học vấn.

Đừng xem bọn hắn hiện tại không ai chịu phục ai, thấy hình như sự mâu thuẫn rất gay gắt.

Nhung ta chi cẩn biết cách mà ứng đối cho thích đáng, thì sự mẫu thuẫn của bọn họ ngược lại sẽ trờ thành một thử động lực.

Để cho bọn họ cạnh tranh lẫn nhau.

Hôm nay Lý Tự Nghiệp không phải đã xử lý xong năm ngàn người của Trường Tử huyện sao? Ngày mai ta cũng sẽ cho Lý Quang Bật một cơ hội tương tự.

Đê cho hắn đi cắt đứt lương thảo của Lý Quy Nhơn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận