Thiên Hạ


An Lộc Sơn hai ngày nay quả thật ngủ không ngon giấc, không nhưng ngủ.

Mà cả có thế nói là đến mức ăn chả buồn ăn.

Hắn nhận được tin nhanh từ Hà Đông của Lý Trư Nhi.

Nữ đạo cô xuất gia tại Thái Nguyệt Quan huyện Khúc Dương quả thực chính là Dương quý phi.
An Lộc Sơn như thể đại hi từ trên trời rơi xuống, tối hôm đó hắn đã mất ngủ.

Cả bản thân hắn còn không nhớ rõ Rõt cuộc từ năm nào, khi hắn lẩn đầu tiên nhìn thấy quý phi, đã thầm mong trộm nhớ.

Để lấy lòng quý phi.

Hắn không tiếc tìm chi thử kỳ trân dị bảo trên đời đến tặng, trên mỗi món kỳ trân hắn đều sẽ cho khắc chừ “An Lộc Sơn kính biếu”.

Bao nhiêu năm nay, muốn mà không được, cái nỗi khố đó không nhưng không được giải trừ.

Mà lại càng khiến hắn thêm tương tư như điên dại.

Vì thế mà cơ hồ tất cả nữ nhân của hắn đều phải lấy Dương quý phi làm tiêu chuẩn, dù là thân hình, tướng mạo, thậm chí chi cẩn ánh mắt giống, hắn cũng đều thu gom hết vào hậu cung của mình, nhưng như thế vẫn khó mà giải được khát khao của hắn với Dương quý phi, mà thậm chí trên mức độ nào đó, hắn tạo phán còn liên quan đến Dương quý phi.
Lúc này, Dương quỷ phi đã ở ngay trước mắt hắn.

Sẽ lập tức được đưa đến bên cạnh hắn.

An Lộc Sơn chi thấy mọi việc dưới chân trời này đều không còn quan trọng nữa.

Chi cẩn có được người nữ nhân này, hắn có thề bỏ hết tất cả.
Hai hôm nay An Lộc Sơn đã bắt tay vào xử trí hậu cung của hắn.

Hơn một trăm người nữ nhân, có người bị đem tặng, có người được cho khoản tiền rồi đưa về nhà mẹ đẻ, hắn không muốn lưu lại bất kỳ người nào nữa.

Tóm lại hắn phải để Dương quỷ phi thấy, An Lộc Sơn hắn chi cẩn nàng một nữ nhân thôi.
Mới sáng sớm.

An Lộc Sơn đã dậy.

Nữ nhân của hắn hôm qua đã bị đưa đi hết.

Tối qua hắn đã phá lệ lên giường ngủ từ sớm.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm.

Hắn bỗng thấy thân thê mình đã có phần linh hoạt hơn.

Cũng không còn nặng nề mòi mệt như trước, mắt hắn hình như nhìn rõ hơn.

Và khiến hơn ngạc nhiên hơn cả.

Là hắn có thể tự mình đứng trước gương mà không cẩn ai đỡ.
Nhưng điều này khiến hắn vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.


Không lẽ minh đã quá ư phóng túng hành lạc như bọn y sĩ lang băm kia nói? Phát hiện này khiến hắn vui hết một khắc giờ, mãi cho đến lúc hai chán mỏi mệt không đứng nổi mới thôi.
“Mau mau đỡ ta dậy, ta phải đi thay áo!”
An Lộc Sơn bỗng nhớ đến Dương quỷ phi sắp đến.

Biến hóa của cơ thể hắn cũng chăng còn thời gian quan tâm nữa.

Vì muốn lấy lòng quý phi, hắn đã cho may một mớ quẩn áo mới cho mình.

Lẩn đầu tiên gặp mặt.

Hắn nhất định phải để lại nơi nàng một ấn tượng tốt.
Hai thị vệ đã dìu An Lộc Sơn đến trước chiếc gương đồng to, một thị vệ thay An Lộc Sơn cởi đi áo ngoài, quay đầu nhìn nhìn ba bộ trường bào trên bàn.

Khẽ giọng hòi: “Vương gia.

Phải mặc phải bộ nào?”
An Lộc Sơn nghĩ nghĩ bèn nói: “Màu vàng, quý phi thích nhất màu vàng.”
Áo bào rất rộng, chất lụa mịn màng khoát lên người An Lộc Sơn đã khôn khéo che đi cái bụng phệ của hắn.

Khiến hắn trong có vẻ vạm vỡ, tráng kiện.

Hiệu quả này khiến An Lộc Sơn rất ư măn ỷ.
“Ả thợ may Đỗ Thập này lành nghề lắm.

Hãy giữ ả lại trong vương phủ.

Chuyên môn may quẩn áo cho ta và quý phi.”
“Tuân lệnh! Tiểu nhân sẽ đi an bài ngay.”
An Lộc Sơn lại đứng ngắm gương một hồi.

Hắn đương nghĩ sẽ thử bộ áo bào trắng khác thì bên ngoài bỗng vọng lại tiếng bước chân vội vã.
“Vương gia! Đại hi rồi!”
Thi vệ đến đưa tin kích động đến động giọng nghe cũng khan khác, trong tay hắn là một cuốn họa cùng một lá thư.

An Lộc Sơn cũng không kịp quở trách thái độ của hắn mà lòng đầy kỳ vọng hòi: “Việc gì thế?”
“Vương gia.

Lý Trư Nhi đã đến Hằng Châu, đây là bức họa của quý phi mà thợ vẽ họ Hứa đã đưa đến.

Và cùng với một lá thư của Lý Trư Nhi.”
“Mau mang cho ta!”
An Lộc Sơn như tiếp nhận báu vật vô giá nhận qua thư và tranh.

Hắn ngồi lại trước bàn.

Thận trọng từ từ mờ bức họa ra.

Cặp má đầy thịt mờ phúng phình như đang run rẩy, cả thờ hắn cũng phải cố nín chặt, cử như sợ thờ mạnh chút cũng làm mỹ nhân trong tranh phải hoảng sợ.
Thợ vẽ Hứa là họa sĩ trong hoàng cung Lạc Dương, trình độ của hắn đương nhiên là cao, nhung hắn cHứa bao giờ gặp Dương quý phi, cho nên quỷ phi mỹ nhân mà hắn vẽ ra cũng chi được như thế.
Nhàn lực của An Lộc Sơn hôm nay khá khầm hơn chút, hắn miễn cường nhìn rõ Dương quý phi trong tranh, trên người mỹ nhân bận một bộ đạo bào, không chút phấn son.


Cho người ta một cảm giác mới mè tươi mát.

An Lộc Sơn đã năm sáu năm cHứa gặp Dương quý phi, nàng trong ký ức hắn cũng đã có phần nhạt nhỏa, nhưng mới thoạt nhìn mỹ nhân trong tranh, hắn bỗng nhớ lại quý phi mà hắn từng gặp trong bừa tiệc cung đình rất nhiều năm về trước, chính là nàng! Tay An Lộc Sơn run run vì kích động.
Vốn dĩ hắn vẫn còn chút ít hoài nghi.

Nhung nhìn thấy bức vẽ này, sự hoài nghi cuối cùng cũng hắn cũng tan biến theo mây khói.

Hắn bỗng dung có cảm giác muốn khóc, quý phi giờ đã đến Hà Bắc rồi ư? Còn ba ngày nữa thôi, nàng sẽ trờ thành nữ nhân của hắn chi trong chớp mắt nữa thôi!
An Lộc Sơn thế mới nhớ ra còn có thư của Lý Trư Nhi, chừ Lý Trư Nhi biết không nhiều, thư là do hắn nói.

Người khác viết thay, đều là khẩu khí mọi ngày của Lý Trư Nhi.
An Lộc Sơn cầm thư lên mờ ra đọc vôi.

Cả bầu nhiệt huyết tràn trề của hắn bỗng chốc nguội hết một nửa.

Quý phi ở Hằng Châu không chịu đi tiếp nữa.

Nàng cứ inh ôi đòi về Trường An.

Nếu không nàng sẽ tự sát.
An Lộc Sơn vội vã đọc tiếp mà không khỏi nộ phát xung quan, đập bàn đập ghế nguyền rủa: “Hãy lôi ả tiện nhân kia xuống phanh thay nghìn mảnh cho ta!”
Hóa ra là có một thị nữ nói đủa với quý phi, nói là sẽ mang nàng đến tặng cho đại tù trường Khiết Đan.

Quỷ phi đã tin là thật, khóc lóc đòi đi treo cô tự vẫn.

May mà được cửu kịp thời, nhung có điều nàng không chịu tiếp tục lên đường nữa.

Không biết từ đâu nàng tìm thấy một con dao, ai dám đưa nàng đi là nàng đòi sẽ tự đâm vào tim mình tự sát.
Vào khúc cuối của thư.

Lý Trư Nhi đã nói: “Quý phi đã quyết tâm rồi, nàng nói trừ phi gặp được Yến vương điện hạ.

Nàng mới tin là đến Ư Châu, nếu không nhất định là muốn đưa nàng đến chỗ bọn Hồ nhân.

Nàng đòi tự sát.

Yến vương điện hạ.

Quý phi đã nhiều lẩn gặp phải vấp ngã trong đời, nàng rất ư đáng thương.

Quý phi cũng có lòng hoài niệm với điện hạ.

Nô tai cho rằng điện hạ có thể đích thân đến đón.

Để tỏ rõ lòng thành của mình, quỷ phi chắc chắn cũng sẽ cảm kích rơi lệ, tận tâm hầu hạ điện hạ!”
Nhìn thấy sáu chừ “tận tâm hầu hạ điện hạ”, trong lòng An Lộc Sơn quyện lại, hắn không đợi chờ nổi nữa.

Vội gọi liền mấy tiếng: “Mau mau chuẩn bị xe ngựa, ta phải đến Hằng Châu!”

“Điện hạ.

Hà Đông đương đại chiến, điện hạ giờ rời Ư Châu e rằng không thích hợp lắm...”
Một tên thị vệ vừa muốn ngăn An Lộc Sơn lại, nhung bèn bị An Lộc Sơn quay người bạt mạnh một bạt tay đánh ngã xuống đất.

“Tên khốn! Ngươi muốn đề ta chết ư? Người đâu? Mau lôi hắn xuống đánh chết cho ta!”
Mấy tên võ sĩ cùng xông lên lôi thị vệ cùng xông lên lôi tên thị vệ ra ngoài, thị vệ khóc lóc inh ỏi xin tha: “Điện hạ.

Xin điện hạ hãy nể tình tiểu nhân một lòng trung thành hầu hạ bao điện hạ bấy lâu.

Hãy tha cho tiểu nhân.”
An Lộc Sơn vẫn cHứa hết giận, lớn tiếng mắng nhiếc: “Đánh chết! Đánh chết!”
Tên thị vệ bị lôi xuống.

Các thị vệ bên cạnh vội chạy đi chuẩn bị xe ngựa, vương gia phải đi Hăng Châu, hắn dám nói một tiếng “không” cơ chứ.
Nửa canh giờ sau.

An Lộc Sơn dưới sự yểm trợ của ba ngàn thị vệ đã vội vã xuất phát, rời khỏi u Châu, tiến về hướng Hằng Châu.
Biệt quán huyện Chân Định, tiếng rên ri phóng đăng không thành thể thống gì kéo dài cả nửa canh gìỜ cuối cùng cũng đã kết thúc, mỹ nhân “quý phi” cuối cùng cũng không còn động tĩnh gì.

Tất cả mọi người bịt tai lại cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm bò tai xuống.

Mấy nàng thị nữ mật đỏ lòm phi mạnh một tiếng, rủa thầm: “Cái bà mập vô liêm si!”
Chi một chốc sau, Sử Tư Minh đã chinh lại áo quẩn, từ trong phòng đi ra.

Trên mặt hắn là nụ cười thỏa màn đắc ý.

Cũng chẳng phải vì ả nữ nhân này có bộ mặt giống Dương quý phi.

Hắn không đến nổi mê mẩn nàng như An Lộc Sơn, hắn phải choi ả nữ nhân này chẳng qua vì An Lộc Sơn vô cùng thèm khát ả mà thôi.
Chi cẩn là thứ An Lộc Sơn thích.

Sử Tư Minh hắn sẽ phải chiếm cho kỳ được, đấy là việc hắn thích làm nhất, thứ mà Sử Tư Minh cẩn là cảm giác chinh phục, hắn phải chinh phục ả nữ nhân kia.

Hắn cảm thấy minh chinh phục được ả nữ nhân này, cũng sẽ có cảm giác như mình đã chinh phục được An Lộc Sơn.
Sử Tư Minh phi nhổ một miệng nước bọt đầy mùi máu tanh xong bèn quay lưng bỏ đi.

Lúc này, Lý Trư Nhi lẳng lặng đi đến bên cửa ngó vào nhìn nhìn bên trong.

Chi thấỵ trên giường là gò xác thịt trắng nõn.

Bộ ngực phập phồng hổn hển thở như thề gần ngất lịm đi.
Ly Trư Nhi nheo mắt với thị nữ.

Căn dặn: “Ngươi hãy mau đi chinh trang lại giúp nàng ấy, nhớ trang điểm lại cho nàng.”
Nói xong hắn vội quay lưng bò đi.

Kỳ thực hắn rất ghét ả nữ nhân này, vừa thích già tạo vừa đỏng đánh, à còn ngờ mình là quý phi thật sao? Nếu không phải vì An Lộc Sơn thích ả phụ nữ này, hắn chi muốn một đao đâm chết ả thôi.

Nếu Dương quý phi thật mà thế, Lý Trư Nhi hắn chắc thà treo cồ còn hơn.
CHứa đi được vài bước thì một tên thị vệ lại chạy đến: “Tiều ca.

Phó soái muốn gặp ngươi, ngươi mau đi theo ta.”
“Được!”
Lý Trư Nhi bèn quay lưng đi theo hắn.

Sử Tư Minh đã đứng trước cửa viện, đương
Đứng đợi Lý Trư Nhi.


Lý Trư Nhi vội quỳ xuống nói: “Nô tài tham kiến phó soái!”
“Tiểu ca không phải khách sáo! Mau đứng dậy! Mau đứng dậy!”
Trên mặt Sử Tư Minh nụ cười rạng rờ.

Kéo Lý Trư Nhi dậy như túm gà con.

Lòng Lý Trư Nhi bỗng chốc đập mạnh, mấy hôm trước Sử Tư Minh đâu thế.

Hắn đều hai tay đờ Lý Trư Nhi dậy cơ mà.

Đã thế Sử Tư Minh còn dùng tay phủi bụi bám trên đầu gối hắn.

Khiến hắn cảm động vô cùng.

Nhưng giờ đây, hắn một tay túm lấy vai Lý Trư Nhi.

Lôi dậy, khiến Lý Trư Nhi đau cả bả vai.

Sự thay đối thái độ nho nhỏ này khiến Lý Trư Nhi bỗng dưng thấy sợ.
Hắn len lén liếc nhìn Sử Tư Minh, phát hiện nụ cười của Sử Tư Minh vẫn như cũ, nhung trong ánh mắt lại ẩn chất chút tàn bạo chói lóa.

Lý Trư Nhi lập tức cúi sầm đầu xuống.

Chán hắn đã có phần run lẩy bẩy.

Hắn đã ý thức được.

Sử Tư Minh sau khi đắc thủ nhất định sẽ giết hắn diệt khẩu.
“Tiều ca.

Sáng hôm nay thị vệ của An Lộc Sơn đã đến.

Ngoài đưa thư ra còn có nói gì nữa không?”
Sáng hôm đó, thị vệ An Lộc Sơn đưa đến một lá thư.

Thư đã rơi vào tay Sử Tư Minh, nhung Sử Tư Minh cảm thấy An Lộc Sơn chắc chắn còn khẩu dụ.
An Lộc Sơn quả thực có truyền khẩu dụ đến.

Một số lời kín đáo hắn sẽ không viết trên thư.

Hắn muốn Lý Trư Nhi phải hầu hạ tốt quý phi.

Phụ cận Chân Định có suối nước nóng, hắn nói Lý Trư Nhi hãy dẫn quy phi đi tắm suối nước nóng.
Trong đầu Lý Trư Nhi chợt lóe sáng, bèn khẽ giọng hòi: “Vương gia muốn có một bức họa quỷ phi không mặc quẩn áo, Để Hứa họa sĩ vẽ nàng ấy đi.

Tối nay sẽ có người đến lấy.”
“Cái lão già háo sắc này!”
Sử Tự Minh cười tít mắt chửi.

Hắn tin lời này là có thật, nhưng lời này quả thật không thế viết trên thư được, bèn cười nói: “Được! Ngươi hãy đế Hứa họa sĩ vẽ một bức.

Vẽ đẹp vào, để tên lão già háo sắc kia lửa dục cháy bỏng, lập tức liều mạng chạy đến!”
Sử Tư Minh vừa đi, Lý Trư Nhi thầm đưa tay gạt bớt mồ hôi.

Quay lung đi tìm Hứa họa sĩ.

Trong đầu hắn chi có một ỷ nghĩ, phải nghĩ cách giữ lại cái mạng nhỏ của minh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận