Thiên Hạ


Đội ngũ đón dâu của An Lộc Sơn đã tới Vọng Đô huyện Định Châu, để nghênh đón Dương quý phi.

An Lộc Sơn đã bố trí đội rước dâu rất phô trương rầm rộ hắn thậm chí vận dụng đến long liễn, đó là thứ hắn đã chuẩn bị sẵn ở vài năm trước rồi.

Giấu ở trong kho, hiện tại nó công khai xuất hiện rồi.

Năm trăm thị vệ khiêng long liễn khổng lồ, phía trước có 800 đại hán tay cầm cờ phiên xếp thành hàng mà đi.

Đại kỳ phấp phới, vô cùng khí thế.
An Lộc Sơn ngồi ở trong xe ngựa, hí mắt nhìn vào đội ngũ đón dâu rầm rộ, hắn rất hài lòng với việc bố trí của mình, quý phi thân phận rất ư cao quý, ngoại trừ mình ra.

Còn ai có thể cho nàng được thanh thế và hiển quỷ lớn như vậy được chứ.

Hắn tin tường rằng quý phi nhất định sẽ cười tươi ra mặt.
Lúc này, một con ngựa chạy vội tới.

Trên ngựa là một gã thị vệ của An Lộc Sơn.

Hắn mỗi ngày đều phải phái một người đi hôi thăm tình hình của quỷ phi, quý phi ăn cơm cHứa? Tắm rửa cHứa? Nghỉ ngơi có được thoải mái không? Nhưng chi tiết nhỏ đó hắn cũng đều phải hỏi cho rõ ràng.

“Vương gia.

Có một bức tranh!”
Thị vệ hai tay dâng lên một bức tranh cuốn.

An Lộc Sơn cười ha hả tiếp lấy, hắn nhắm mắt lại trong chốc lát trước, như vậy mới có thể thấy rõ hơn.

Hắn mờ mắt ra.

Đầy cõi lòng chờ mong mà chậm rãi mờ bức tranh cuộn tròn ra.

Lại lập tức ngây ngẩn cả người, trong bức tranh không ngờ lại là một bức tranh quý phi khỏa thân, nằm nghiêng trên chiếc giường thấp, mặt mày tình tử.

Trên thân không một mảnh vải.

Một cơn lửa giận lập tức dấy lên trong lòng An Lộc Sơn.
Tên Lý Trư Nhi và Hứa họa tượng lớn mật kia.

Cả gan dám để cho quý phi vẽ bức
Tranh hạ lưu thế này, bọn họ ăn gan hùm mật gấu rồi sao? Lý Trư Nhi là hoạn quan có lẽ đờ một chút, nhưng Hứa họa tượng...
An Lộc Sơn không khỏi tức sùi bọt mép, xé bức tranh ra thành hai nửa.

Đó là nữ nhân mà hắn muốn dùng tòa nhà dát vàng để giấu đi.

Là chiếc vẩy ngược của hắn.

Ai dám xúc phạm! Hắn lập tức ra tay ác độc.

Nhất định phải đem Lý Trư Nhi và Hứa họa tượng giết chết.
Nhưng rất nhanh.

An Lộc Sơn liền tinh táo lại ngay, không đúng a! Dương quý phi làm sao lại vẽ bức tranh loại này chứ.

Cho dù ở trong Đại Minh cung cũng không có khả năng, nàng là ai.

Từng là nữ nhân cao quỷ nhất Đại Đường, bức tranh loại này một khi lan truyền ra rồi.

Mặt mũi của nàng còn để ở đâu được nữa? Hơn nữa nàng bây giờ còn là nữ đạo sĩ.

Càng không thê a! Đây là chuyện gì đây, không phải nói nàng tìm cái chết không chịu đi sao? Nhung vẻ mật nàng nằm trên giường, rõ ràng là vẻ mặt tình tử của dâm phụ.
Trong lòng An Lộc Sơn bắt đầu sinh nghi rồi.

Hắn vốn dĩ là một người có bệnh đa nghi rất nặng, mấy ngày này đã bị chuyện của quý phi che đi lý trí.

Liền cái gì cũng không suy xét tới nữa.

Nhung bức họa này tựa như một chậu nước lạnh đố xuống đầu An Lộc Sơn.

Hắn lập tức rùng minh bừng tinh ra.

Có chút tinh táo rồi.
Lý Trư Nhi hầu hạ mình mười năm rồi.

Tính tình của minh hắn còn không biết sao? Trừ phi hắn muốn tìm cái chết, mới để cho quý phi vẽ thử tranh loại này, quan trọng hơn là đánh chết An Lộc Sơn cũng không tin.

Đường đường Dương quý phi lại khỏa thân Trần truồng để cho một họa tường không có lấy chút danh tiếng sì mà vẽ mình?
Trong này nhất định có mờ ám!
Nghĩ đến đây lập tức hạ lệnh: “Quay về Vọng Đô huyện!”
Hắn lại dặn dò một gã thân binh: “Hãy gửi thư cho bồ cầu đưa đi Hằng Châu, gọi Lý Trư Nhi tới đây cho ta.”
Tin tức đội đội của An Lộc Sơn bỗng nhiên đứng bước ở Vọng Đô huyện Định Châu, sau hai canh giờ liền thông qua xích hầu truyền tới tai Sử Tư Minh, tin tức này thực sự làm hắn cảm thấy ngạc nhiên, không có lý do gì a! An Lộc Sơn tới đây đầy hung trí vội vàng mà đến như vậy, sao lại đột nhiên ngừng lại ở Vọng Đô huyện? Hơn nữa lại sau khi qua Vọng Đô huyện mới đòi quay trờ về.
Điều này làm cho Sử Tư Minh nảy sinh điềm xấu trong lòng, chẳng lẽ An Lộc Sơn đã nhìn thấu sự bố trí của minh rồi sao? Vô số ý niệm quay vỏng trong đầu Sử Tư Minh, vì hành động lẩn này, hắn đã chuẩn bị đến ba tháng trời, bốn vạn đại quân đã bố trí ở phía nam Hằng Châu, bốn vạn quân bố trí ở phía bắc Hằng Châu, còn có mấy vạn kỵ binh của Bộc cốt bố trí ở giữa Hằng Châu và Định Châu nữa.


Có thế nói hắn đã ở Hằng Châu bày ra thiên la địa võng, chi cẩn An Lộc Sơn tiến vào Hằng Châu, hắn sẽ đóng cửa giết heo rồi.
Cơ hội này Sử Tư Minh đã chờ đợi rất lâu.

Các đại tướng mưu sĩ như Lý Hoài Tiên.

Lý Quy Nhơn.

Thái Hi Đức.

An Khánh Tự.

Cao Thượng...!Cũng đều ở Hà Đông giằng co với Lý Khánh An.

U Châu chi có An Lộc Sơn một mình tọa trấn, chi cẩn hắn xử lý An Lộc Sơn rồi, thì hắn liền có thể nắm trong tay đại quân u Châu.
Đến lúc đó các các Đại tướng binh bại Hà Đông, chi biết đến cầu hắn thu dụng, không có ai dám phản đối hắn Sử Tư Minh nữa.

Điền Thừa Tự ở Ngụy Bác mặc dù ở đây, nhưng lộ trình hắn quá xa.

Binh lực không đủ.

Không đáng lo ngại.
Sử Tư Minh biết, hiện tại chính là cơ hội ngàn năm một thuở của hắn.

Bõ lỡ cơ hội này, hắn sẽ rất khó thực hiện dã tâm của mình, hơn nữa hắn dùng quý phi giả để lừa An Lộc Sơn.

Nếu An Lộc Sơn mà biết được, hắn cũng sẽ không tha cho minh.
Sử Tư Minh đi đến bên bản đồ, nghiên cứu vị trí hiện tại của An Lộc Sơn.

Vọng Đô huyện nằm ở giao giới giữa Định Châu và Dịch Châu, cách u Châu cũng không xa.

Nếu An Lộc Sơn phát hiện ỷ đồ của hắn.

Chi cẩn một ngày rưỡi liền có thể quay về Ư Châu, hiện tại mấu chốt là hắn không biết An Lộc Sơn vì sao lại ngừng ở Vọng Đô huyện, có phải là đã phát hiện ý đồ của hắn rồi, hay là chi là tạm thời đứng lại một chút, rất nhanh sẽ tiếp tục đi tới.
Nghĩ tới nghĩ lui.

An Lộc Sơn hẳn là không có phát hiện ý đồ của hắn.

Nếu không hắn đã sớm quay đầu chạy rồi: "Sử Tư Minh, phải bình tĩnh! Sử Tư Minh âm thầm tự cảnh cáo minh.
Lúc này, một gã thân binh bầm báo: “Phó soái, Lý ca nhi tới rồi, hắn có việc gấp cầu kiến!”
Tới vừa lúc quá.

Sử Tư Minh cũng đang muốn tìm hắn: “Mau mệnh hắn vào đây!”
Rất nhanh.

Lý Trư Nhi dưới sự dẫn dắt của thân binh đã đi vào trong phòng.

Lúc này trong lòng Lý Trư Nhi rất khẩn trương, hắn có thể sống nổi hay không là xem vào giờ khắc này đây, nhìn ánh mắt âm vụ như chim ung của Sử Tư Minh đó, Lý Trư Nhi chi cảm thấy chân mềm nhũn ra: "Bụp! Quỳ rạp xuống đất, khấu đầu một cái: "Nô tài Lý Trư Nhi khấu kiến phó soái!"
“Ừm.

Ngươi đứng lên đi!”
Ngừ khí của Sử Tư Minh dịu đi một chút, đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tác dụng của Lý Trư Nhi lại đột nhiên nôi trội lên một chút, vốn dĩ một khi An Lộc Sơn tiến vào Hằng Châu, hắn sẽ giết chết Lý Trư Nhi.

An Lộc Sơn là heo lớn.

Lý Trư Nhi là heo nhỏ, heo lớn heo nhỏ cùng giết một lượt, không đế hậu hoạn, về phần người đàn bà béo phì đó.

Hắn sẽ dùng ả để bồi táng cùng An Lộc Sơn.

An Lộc Sơn lộp bộp chạy tới.

Không phải là vì ả sao? Nể mặt mười mấy năm giao tình, tâm nguyện này của hắn.

Hắn sẽ chuẩn bị để cho An Lộc Sơn thực hiện.
Giọng dịu lại của Sử Tư Minh khiến cho Lý Trư Nhi trong lòng dấy lên một tia hy vọng, hắn đứng lên.

Buông tay nói: “Phó soái, nô tài mới vừa nhận được thư do bồ câu đưa tới của An Lộc Sơn.”
Tinh thần Sử Tư Minh phấn chấn hăn lên.

Vội vàng nói: “Thư bồ câu đưa đến đâu? Mau cho ta xem!”
Lý Trư Nhi đem thư đưa cho Sử Tư Minh.

Sử Tư Minh gấp gáp khó dằn lòng nổi mà mờ ra.

Vội vàng nhìn một lẩn.

Nội dung thư rất đơn giản, chính là mệnh Lý Trư Nhi lập tức đến Vọng Đô huyện.
“Phó soái!”
Lý Trư Nhi len lén liếc nhìn Sử Tư Minh một cái.

Rụt rè nói: “Nô tài không muốn đến Vọng Đô huyện.

Vương gia sẽ giết ta.”

“Không! Ngươi phải đi.”
Sử Tư Minh không chút do dự nói: “Ngươi nhất định phải đi dụ An Lộc Sơn đưa tới Hằng Châu, ngươi nói với hắn.

Quý phi nương nương rất sợ hãi người Khiết Đan.

Đã bị bệnh, trong lúc bệnh còn kêu hắn cửu mạng, nhất định phải đê cho tên An tặc khó dằn nổi mà phải tới đây.”
Sử Tư Minh lúc này cũng ý thức được.

Lý Trư Nhi này vô cùng quan trọng.

Có thể nói hắn chính là mấu chốt của việc thành bại lẩn này đây, Sử Tư Minh cười tủm tỉm mà vỗ nhẹ lên vai của hắn.

Ôn nhu nói với hắn: “Ta biết trong lòng ngươi sợ hãi, ngươi không cẩn lo lắng.

Ngươi đối với ta đâu có sự uy hiếp nào.

Sử Tư Minh ta sẽ không bụng dạ hẹp hòi vậy đâu.

Nếu không ta làm thế nào mà giành lấy thiên hạ.

Ngươi yên tâm.

Ta tuy không có dùng ngươi, nhung cũng sẽ cho ngươi một món tiền an thân dường mệnh, cho ngươi đến Giang Nam sống qua hết tuổi đời còn lại.”
Lý Trư Nhi ở bên cạnh An Lộc Sơn đã mười năm.

An Lộc Sơn mặt ngoài thành khẩn còn sau lưng thì ác độc, đã làm cho Lý Trư Nhi thật sâu cảm nhận sâu sắc nhưng người đương quyền khâu Phật tâm xà như thế nào rồi.

Hắn sẽ không tin tường nhưng lời nói ngon ngọt của Sử Tư Minh lúc này nữa đâu.

Trái lại, hắn càng thêm khẳng định rằng Sử Tư Minh nhất định sẽ giết hắn.
Lý Trư Nhi biết rằng thời khắc mà mình phải quyết định vận mệnh của minh đã tới rồi, hắn quỳ trên mặt đất.

Trên mặt đầy nước nói: “Phó soái đại ân.

Nô tài khắc trong tâm khảm, nô tài sẽ dốc hết sức mình làm việc cho phó soái!”
“Tốt! Tốt!”
Sử Tư Minh liên tục gật đầu.

Hai tay hắn đỡ Lý Trư Nhi dậy, lại nhẹ nhàng phủi sạch bụi trên đầu gối cho hắn.

Trầm giọng nói: “Dưới gối nam nhi là vàng, ngươi phải nhớ kỹ, ta Sử Tư Minh không cẩn ngươi quỳ!”
Lý Trư Nhi cảm động đến mức khóc thành tiếng: “Cái mạng của nô tài giao cả cho phó soái rồi.”
Sử Tư Minh mỉm cười, quay đầu lại mệnh nói: “Người đâu.

Hãy đem năm trăm lạng vàng đến đây!”
“Thế...!Không được!”
“Ngươi nhận lấy, đây là tiền lộ phí cho ngươi, hoặc là thay ta chuẩn bị cho thị vệ bên cạnh của An Lộc Sơn.

Sau khi sự thành, ta sẽ thưởng ngươi gấp bội.”
Thân binh mang tới mười thòi vàng, bò vào túi cho hắn.

Có chút nặng.

Sử Tư Minh thấy Lý Trư Nhi thân thể nhỏ gầy, chi sợ cầm không nổi mấy chục cân vàng này, liền cười nói: "Ta tặng thêm cho ngươi một con ngựa nữa!
“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ân lớn của phó soái, nô tài khắc trong tâm khảm.”
Lý Trư Nhi không hề quỳ nữa.

Hắn thi lề thật thành kính, liền xoay người rời khỏi.

Sử Tư Minh nhìn bóng dáng nhỏ sầy của hắn.

Không khỏi lạnh lùng cười lạnh một tiếng.
“Phó soái, có cẩn phái người canh chừng hắn hay không?” Một sã thân binh nói.
Sử Tư Minh lắc đầu: “Bên người hắn có người của An Lộc Sơn.

Phái người đi ngược lại sẽ bị bại lộ, người này ta đã nhìn thấu hắn rồi, cả đời làm chó săn.

Thưởng cho hắn đốt xương, vỗ vỗ đầu của hắn.

Hắn liền cảm động đến rơi nước mắt rồi.

Nếu như đã lên chung con thuyền của ta rồi.

Thì đừng mơ tường đi xuống.

Yên tâm đi! Hắn không có vấn đề đâu.”
Từ Chân Định huyện đến Vọng Đô huyện ước chừng hai trăm dặm lộ trình, cưỡi ngựa mà phóng đi.


Một ngày một đêm liền có thể tới được rồi.

Lý Trư Nhi được Sử Tư Minh đưa một con ngựa tốt, tốc độ cực nhanh, ba gã thị vệ đi theo Lý Trư Nhi.

Một đường hướng Vọng Đô huyện chạy đi.
Ban đêm.

Ba người tới Vô Cực huyện Định Châu.

Lý Trư Nhi có vẻ mỏi mệt không chịu nối, hắn nói với ba gã thị vệ: “Ta vẫn cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta.

Các ngươi có cảm giác không?”
Một gã thị vệ lắc đầu: “Không có, chúng ta lưu ỷ một ngày rồi, không ai theo dõi.”
Lý Trư Nhi nhẹ cả người, hắn vừa cười vừa nói: “Thị vệ đại ca.

Chúng ta tìm nơi nghỉ ngơi một chút đi! Sáng mai lại đi tiếp.”
Ba gã thị vệ tuy là quân sĩ An Lộc Sơn.

Nhung bọn hắn lại không biết sự việc có thật sự khẩn cấp hay không.

Hết thảy đều nghe theo sự sắp xếp của Lý Trư Nhi.

Lý Trư Nhi phải nghi ngoi.

Bọn họ liền chắp tay nói: “Tiểu ca nói đúng.

Chúng ta đi vào trong huyện nghi tạm đi!”
“Ta mời ba vị đại ca uống rượu, kỳ thật không có chuyện gì đâu.

Chúng ta có thể uống cho say mới thôi.”
Ba gã thị vệ mừng rỡ cùng Lý Trư Nhi đi vào huyện thành Vô Cực.

Bọn họ tìm đến một khách điếm, đem ngựa và hành Lý sắp đặt xong xuôi, lại tìm tới quan rượu gần đó, Lý Trư Nhi vào cửa liền ném một thỏi bạc xuống, nói với chưởng quầy: “Đem tất cả rượu tốt nhất lên đây hết.

Để cho ba vị đại ca của ta uống cho say mới thôi.”
“Tới rồi! Tới rồi!”
Chưởng quầy vội vàng đi mệnh tiểu nhị bung rượu, lát sau liền đưa đến năm sáu vò rượu ngon, ba gã thị vệ đều là người Hồ Đột Quyết, một trong nhưng đặc điểm lớn nhất của người Hồ chính là xem rượu như mạng.

Bình thưởng không có cơ hội uống rượu.
Thấy Lý Trư Nhi ra tay rộng rãi như thé, trong lòng bọn họ mừng rỡ vô cùng, ngồi xuống liền uống rượu ngay, Lý Trư Nhi cùng cạn một chén với bọn họ lại ăn một chén cơm.

Thấy thòi cơ đã đến rồi.

Liền nói với ba người: “Ta ăn no rồi.

Đi về ngủ trước, các ngươi uống từ từ nhé.”
Ba người chi cẩn hắn thanh toán tiền, nhưng việc khác đều không sao cả.

Đều cười nói: “Đi ngủ! Đi ngủ!”
Lý Trư Nhi từ trong phòng đi ra.

Lại mua năm mươi cái màn thầu làm lương khô, một đường chạy gấp trờ lại khách điếm, dắt ngựa của hắn ra.

Hắn trèo lên chiến mã.

Vỗ vỗ vào gói to năm trăm lượng vàng mà Sử Tư Minh đã đưa hắn.

Lại vỗ vỗ vào con ngựa tốt lương câu mà Sử Tư Minh đưa hắn.

Cười đắc ý, hai chân hắn kẹp một cái.

Con ngựa phi nước đại sang hướng nam mà chạy đi.

Trên người hắn có ngân bài thông quan mà An Lộc Sơn cho hắn.

Châu huyện Hà Bắc, chỗ nào hắn cũng có thể tới được, dẩn dẩn.

Một người một ngựa mất hút ở phía cuối trời nam.
(Lý Trư Nhi này trong gách sử.

Gách cũ đời Đường, chính là hắn dắt Nghiêm Trang tiến vào tâm phòng hợp nhau giết chết An Lộc Sơn.

Lúc ấy An Khánh Tự ở bên ngoài canh gác.

Trong quyển gách đó hắn là một nhân vật nhỏ, tham tài, giảo hoạt, cuối cùng lại đem An Lộc Sơn và Sử Tư Minh đủa bỡn một phen, thành công mà đào thoát, hy vọng nhân vật nhỏ này có thể được miêu tả sinh động hơn.)
Lý Trư Nhi đột nhiên đào tẩu, không khác gì như hiệu ứng domino, khiến cho âm mưu của Sử Tư Minh bị bại lộ ra.

Nhưng trong sự sai lệch tình cờ, Sử Tư Minh lại có được tin tức trước nhất, ba gã tùy tùng của Lý Trư Nhi phát hiện sự tình không ổn.

Bọn họ sợ bị An Lộc Sơn giận quá mà giết chết, nên xoay người tìm tới nương nhờ Sử Tư Minh.
Tình thế thay đổi đột ngột đó, Sử Tư Minh được ăn cả ngã về không, hạ lệnh kỵ binh Đột Quyết của Bộc cốt bộ từ phương bắc vỏng qua Vọng Đô huyện, cắt đứt đường về của An Lộc Sơn.

Bản thân hắn thì đích thân dẫn tám vạn đại quân đánh về phía Vọng Đô huyện, có thể giết chết An Lộc Sơn hay không, thì phải trông cậy vào hành động lẩn này rồi.
Trong bóng đêm.

Tám vạn đại quân từ hai hướng tây bắc và tây nam ập tới Vọng Đô huyện, ở An Hi huyện hai quân họp lại, lập tức lại binh chia hai đường, một nam một bắc.

Giống như hai gọng kiềm lớn đánh về phía nơi đóng trú của An Lộc Sơn.
An Lộc Sơn lúc này còn đang ở trong Vọng Đô huyện chờ đợi tin tức Lý Trư Nhi.

Lúc Lý Trư Nhi từ Chân Định huyện xuất phát, liền có thư do bồ câu truyền đến.

Dựa
Theo lộ trình.


Lý Trư Nhi sẽ đến nơi vào buổi tối hôm nay, nhưng hiện tại đã giờ hợi rồi, nhưng không có một chút tin tức gì.
An Lộc Sơn có chút đứng ngồi không yên rồi.

Lúc này, bên ngoài cửa sổ lóe lên một tia ánh sáng xanh, đó là tia chớp, ngay sau đó tiếng sấm ầm ầm rền vang lên trên bầu trời, không khí hết sức ngột ngạt.

Mắt thấy một trận mưa bão sắp đến rồi.
Tâm trạng của An Lộc Sơn rất bực bội.

Thị lực của hắn đột nhiên trờ nên lờ mờ hẳn lên.

Ngay cả ở chung quanh có bao nhiêu thị vệ cũng nhìn không rõ lắm rồi.

Trước mắt một mảng trắng xoá.

Sự bực bội công thêm thân thể không khỏe, khiến cho tâm trạng hắn càng thêm tổi tệ.
“Mau phái người đi thúc giục!” An Lộc Sơn Rõng lên giận dữ.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân chạy vội vã.

Một gã thân binh gấp giọng hô lớn: “Vương gia.

Việc lớn không hay rồi!”
“Chuyện gì mà kinh hoảng thế?”
“Vương gia! Trinh sát tuần hành truyền đến thư do bồ câu đưa đến.

Ở ngoài ba mươi dặm.

Có mấy vạn đại quân đang hướng Vọng Đô huyện đánh tới.

Tình thế nguy cấp!”
Tin tức đột ngột đó khiến cho An Lộc Sơn cả kinh đến trợn mắt há hốc mồm.

Trong đầu trống rỗng, chẳng lẽ...! Chẳng lẽ là Lý Khánh An đánh tới sao?
Nhưng sự đờ đẫn đó của hắn chi là trong chốc lát thôi, liền lập tức phản ứng lại ngay, không đúng! Không phải Lý Khánh An.

Sử Tư Minh! Nhất định là hắn.
Từ khi nghe nói người Đột Quyết xung hô Sử Tư Minh là Thánh Thượng, thì An Lộc Sơn liền cực kỳ không hài lòng, một núi không thê có hai hố, Sử Tư Minh há có thể nào sắp ngang hàng với hắn được cơ chứ.

Chi là hiện tại là lúc dùng người, hắn liền tạm thời nén xuống thôi, nhung Sử Tư Minh không ngờ lại tạo phản.
An Lộc Sơn lập tức sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, hắn lập tức ý thức được, đó là Sử Tư Minh tới siết minh đây, “Mau! Đờ ta lên xe ngựa.

Quay sấp về Ư Châu!”
Việc cấp bách lúc này, hắn chi có thể chạy tRối chết thôi, lòng hắn nóng như lửa đốt.

Vừa Rõng vừa mắng, mười mấy tâm phúc thị vệ cơ hồ là khiêng hắn lên xe ngựa, xe ngựa hốt hoảng đoạt cửa thành mà ra.

Bên ngoài thành sấm chớp liên hồi, bão cát mành liệt, nhưng mới ra cửa thành.

An Lộc Sơn liền hô to: “Quay đầu hướng nam! Hướng nam!”
An Lộc Sơn bỗng nhiên ý thức được, Sử Tư Minh rất có thể đã cắt đứt đường về của hắn rồi.

Hắn gấp đến độ thanh âm đã khản cả lại, giữa tiếng sấm chớp đó mà mắng to, xe ngựa quay đầu.

Mấy ngàn quân thân vệ nhốn nháo, hộ tống xe ngựa của hắn nhắm hướng nam mà đi.
Lúc đi đến nửa đường.

An Lộc Sơn bỗng nhiên lại nghĩ tới long liền của hắn.

Chiếc ghế đế vương trên CÙNG nhất đã hao phí một ngàn cân vàng lận.

Được khảm vô số châu báu quý giá.

Giá trị đến hàng vạn.

Khi không đã quá hời cho tên khốn Sử Tư Minh kia.

Trong lòng An Lộc Sơn rất hận.

Bất luận như thế nào, hắn nhất định phải đem Sử Tư Minh băm thây ra vạn khúc.
Xe ngựa vừa mới chạy được hai mươi mấy dặm.

Mưa to liền trút xuống tầm tã.

Tiếng sấm tia chớp, mưa gió mành liệt, lúc này An Lộc Sơn tựa hồ nghe thấy tiếng hét hò phía sau.

Hắn kéo màn xe ra nhìn về phía sau, chi thấy trong cơn mưa to gió lớn dày đặc đó cái gì cũng đều nhìn không thấy, đôi mắt hắn đã không thể nhìn thấy được nữa rồi.
“Vương gia.

Phương bắc có ánh lửa thiêu đốt.

Đó là Vọng Đô huyện đã bị châm đốt lên rồi.”
“Ta hình như nghe thấy có tiếng kêu giết đuổi theo!” An Lộc Sơn hô lớn.
“Không có, nhất định là Vương gia nghe lầm rồi.”
An Lộc Sơn lại lắng nghe lẩn nữa.

Tiếng kêu quả thật lại không thấy rồi.

Lúc này trong lòng hắn vô cùng hoảng sợ.

Bụp một tiếng quỳ ngay trên xe ngựa, chắp tay khẩn cầu Bồ Tát phù hộ.
“Đại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ, phù hộ đệ tử đào thoát nạn này, đệ tử nhất định dát vàng cho tượng của ngài, tuyệt không nuốt lời.

Bồ Tát phù hộ đệ tử đi!”
Đột nhiên xe ngựa chấn động kịch liệt, thân hình to béo của hắn va đập vào phía bên phải..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận