Đại doanh Lý Hoài Tiên nằm ở Truân Lưu huyện, dưới tay hắn có bảy vạn đại quán, bảy vạn đại quân này trên cơ bản đều là quân Phạm Dương trước đây, chủ yếu là người Hán ở phụ cận châu huyện của Ư Châu.
Cho dù bản thân Lý Hoài Tiên cũng chi có một nửa huyết thống người Hán.
Nhưng hắn được Hán hóa rất triệt để, đã làm cho người ta rất khó nhìn ra hắn từng là nô lệ người Hồ của người Khiết Đan.
Hắn tự xung là người Hán.
Che giấu nhưng nếm trải của thời tuổi trẻ, ngoại trừ An Lộc Sơn và một số rất ít tâm phúc ra.
Quân Phạm Dương từ trên xuống dưới đều cho rằng hắn là người Hán.
Lý Hoài Tiên năm nay ước chừng hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng vừa ốm vừa cao, hắn tòng quân đã gần hai mươi năm.
Ở trong quân cũng đã lăn lộn thành một cáo già.
Lý Hoài Tiên đều không phải là thiện nam tín nữ gì.
Hắn sờ dĩ phản đối Lý Quy Nhơn tàn sát hàng loạt dân trong thành đánh cướp, có nguyên nhân rất lớn là do phần lớn tướng sĩ của hắn đều là người Hán.
Quân Hán đối với sự giết hại và cường hiếp bừa bãi của người Hồ rất thù địch và phẫn nộ, để làm dịu cơn phẫn nộ trong quân, hắn không thể không ngừng đưa ra tư thái, mành liệt khiển trách Lý Quỵ Nhơn hung ác.
Lý Hoài Tiên cũng là một kẻ rất có dã tâm.
Trong ba trấn Hà Bắc trong lịch sử.
Hắn đã chiếm cứ Ư Châu, trờ thành một thế lực cắt cử ở địa phương thực thụ, kỳ thật trên lịch sử cái gọi là dẹp yên loạn An Sử.
Trên thực tế chăng qua là kết quả của sự thỏa hiệp giữa triều đình và phía tạo phản mà thôi, kẻ tạo phản không hề xung đế.
Mưu cầu thay thế đế quốc Đường, triều đình cũng ngầm đồng ỷ quân trấn cắt cứ.
Tổng cộng hình thành ba thế lực cắt cứ.
Điền Thừa Tự tại trấn Ngụy Bác.
Lý Bảo Thần ở trấn Thành Đức.
Lý Hoài Tiên ở trấn Ư Châu, đó là phiên trấn cắt cử trong thời kỳ cuối triều Đường.
Đối diện với cục diện nghiêm trọng lúc này, Lý Hoài Tiên cũng đang suy xét đường lui của mình, phương án mà hắn nghĩ đến chi có hai cái, một cái là đầu hàng Lý Khánh
An.
Mưu cầu một chức vị Đại tướng quân, cuối cùng được một cuộc sống vinh hoa sau này; Một phương án khác chính là noi theo Sử Tư Minh tự thành lập một phái thế lực cắt cử.
Chiếm cử vài châu huyện, hưởng thụ một chút lạc thú của quyền lực được làm vương.
Trong đại trướng.
Lý Hoài Tiên một mình đứng ở trước sa bàn.
Nhìn Hà Bắc trong sa bàn trước mắt trầm tư thật lâu không nói một lời, tuy rằng Lý Hoài Tiên đã phái người đưa thư xin hàng cho Lý Khánh An rồi.
Nhưng hắn vẫn còn cHứa đưa ra quyết định cuối cùng, Rõt cuộc quy hàng, hay là tự lập, hắn vẫn đang trong vỏng phân vân không dứt.
Lúc này, trước cửa trướng một gã thân binh bầm báo nói: “Tướng quân.
Hàn tiên sinh và Phi Dũng tướng quân cầu kiến.”
Lý Hoài Tiên dẩn dẩn dứt khỏi bầu suy nghĩ, gật đầu nói: “Để cho bọn họ vào đi!”
Hàn tiên sinh tên đầy đủ là Hàn Lạp, mưu sĩ của Lý Hoài Tiên.
Phi Dũng tướng quân chính là Lý Nhật Việt, tướng lănh tâm phúc của Lý Hoài Tiên, hai người này một văn một võ, cũng đều là người mà Lý Hoài Tiên tín nhiệm nhất, lát sau hai người đi đến.
Hai người cũng không phải tình cờ gặp nhau ở trước cửa trướng, mà là đã thương lượng qua.
Bọn họ tới khuyên Lý Hoài Tiên hàng Đường.
“Tham kiến tướng quân!”
Lý Hoài Tiên khoát tay cười nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi!”
Ba người đi đến trước bàn ngồi xuống.
Lý Hoài Tiên nhìn thoáng qua Hàn Lạp, liền khẽ cười nói: “Hàn tiên sinh lại là tới khuyên ta à!”
Hàn Lạp nay đêm hơn ba mươi tuổi, người Trần Lưu.
Từ nhỏ nhà nghèo, hắn khắc khố ra sức học hành, năm Thiên Bảo thứ mười và năm Thiên Bảo thử mười một hai độ vào kinh đi thi.
Đều thi rớt.
Hắn không mặt mũi nào hồi hương liền lưu lạc đến Hà Bắc, nhờ vào việc viết thư thay cho người ta mà kiếm sống qua ngày, trong một lẩn ngẫu nhiên, hắn thay Lý Hoài Tiên viết mấy phong thư.
Liền được Lý Hoài Tiên thưởng thức,
Để cho hắn làm mưu sĩ của mình, những năm tháng đó, hắn đã đưa ra không ít kế gách cho Lý Hoài Tiên, dẩn dẩn bèn trở thành mưu sĩ mà Lý Hoài Tiên tín nhiệm nhất.
Hàn Lạp cười xòa.
Hắn cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề của Lý Hoài Tiên, mà là hỏi ngược lại: “Tướng quân cho rằng bây giờ còn có bao nhiêu thòi ai an nữa?”
Ý nói là.
Còn có bao nhiêu thời gian để cho hắn suy nghĩ nữa, cho hắn lựa chọn, vấn đề này Lý Hoài Tiên vẫn hay hồ đồ, hắn cũng biết thời ai an rất khẩn trương, nhưng khán trương tới mức độ nào, hắn cũng nói không rõ nữa.
Lý Hoài Tiên trầm ngâm một chút bèn nói: “Điểm này ta quà thật không thấy rõ nữa, xin Hàn tiên sinh nói thẳng ra.”
“Tướng quân, trên thực tế ngài chi có một ngày thôi, nếu ty chức đoán không sai thì.
Ngày mai quân đội Doãn Tử Kì đã tiếp cận Thiệp huyện rồi, một khi bọn họ đến Thiệp huyện.
An Khánh Tự nhất định sẽ dẫn đầu rời khỏi, tướng quân là đi.
Hay là ở lại? Đi.
Thì căn cứ của tướng quân sẽ ở nơi nào? Ơ thì.
Công lao của tướng quân sẽ ở đâu? Tướng quân, gấp gáp a!”
Lý Hoài Tiên sau một lúc lâu nói: “Nếu đi, ta muốn chiếm cứ Thương Châu và Đức Châu, nơi đó vẫn là có một chút dân cư, bị phá hư không phải là lớn lắm, xuất động binh lính quân truân, vẫn là có thể trở thành căn cơ của ta.”
“Sau đó thì sao?” Hàn Lạp truy vấn mãi không thôi nói: “Sau đó đại chiến Hà Bắc, tướng quân chuẩn bị đứng về phía nào, An Lộc Sơn hay là Sử Tư Minh?”
“Ta không đứng về phía bất kỳ ai cà.
Tự lập một phái, mặc bọn họ cứ đánh đi.”
Hàn Lạp liên tục cười lạnh mà nói: “Tướng quân, ngài đã xem vấn đề quá đơn giàn rồi.
Không nói đến việc ngài có thể đứng bên ngoài sự việc hay không, cũng không nói đến việc có đủ lương thực nuôi nổi quân đội đông như vậy hay không, chi nói một việc, tướng quân nghĩ rằng việc cất cứ của mình có thế duy trì được bao lâu? Nửa năm.
Hay là một năm?”
Lý Hoài Tiên không có hé răng.
Hàn Lạp lại nói: "Nếu là thời đại của Lý Long Cơ, quân lực triều đình suy nhược, có lẽ cắt cứ một phương, triều đình cũng sẽ không thể
Làm gì được, chi có cam chịu, hiện tại là do Lý Khánh An chủ chính, với thực lực lớn mạnh về quân sự của hắn, hắn sẽ cho phép tướng quân cất cứ sao? Nếu sau khi tướng quân cất cứ thì bị vây bất, sẽ là kết quà ai, cũng sẽ như An Lộc Sơn, Sử Tư Minh vậy, nhẹ thì lưu đày, nặng thì diệt tộc, tướng quân phải suy nghĩ cho thận trọng a!"
Lời khuyên của Hàn Lạp khiến cho lòng muốn cắt cứ của Lý Hoài Tiên có chút dao động rồi, lúc này, Lý Nhật Việt cũng khuyên nhủ: “Lẩn trước phục kích ở Hà Bắc, quân ta sỡ dĩ có thế toàn quân trở ra, không có bị quân Đường đuối giết, là bởi vì đối tượng mà quân Đường muốn tiêu diệt không phải là chúng ta, mà là Lý Quy Nhơn.
Quân Lý Quy Nhơn giết chóc tàn bạo, táng tận thiên lương, mạc tướng nghe nói Lý Khánh An đã hạ lệnh không tiếp thụ quân Lý Quy Nhơn đầu hàng.
Quân kỷ của chúng ta rất tốt.
Không có những hành động giết hại tàn ác, đó chính là nguồn vốn lớn nhất của tướng quân, tướng quân vì sao không lợi dùng nguồn vốn này để vớt một tiền đồ cho mình, mà không phải đối địch với triều đình?”
Hai người thay nhau khuyên can, đã khiến ý định đầu hàng trong lòng Lý Hoài Nhơn đã chiếm đến bày phần, đúng lúc này, ngoài trướng có tiếng bước chân chạy tới, một gã thân binh nói: “Tướng quân, huynh đệ đi đưa thư sang đại doanh quân Đường đã trờ về rồi.”
“A!”
Tinh thần Lý Hoài Tiên phấn chấn hẳn lên, liên thanh nói: “Mau dẫn bọn hắn vào đây!”
Hắn lại nói với Hàn Lạp và Lý Nhật Việt: “Trước tiên hãy xem bọn hắn mang về tin tức gì đã?”
Lát sau.
Ba gã thân binh đưa thư được dẫn vào, cùng nhau nửa quỳ thi lễ: “Tướng quân, chúng ta đã trờ về rồi!”
“Không cẩn đa lễ, có nhìn thấy Lý Khánh An không?”
Thân binh hiệu úy cầm đầu nói: "Hồi bẩm tướng quân, chúng tội gặp được Lý
Khánh An.
Hắn đã viết một lá thư gửi cho tướng quân."
“Thư đâu? Thư ở đâu?” Lý Hoài Tiên vội vàng hòi.
Hiệu úy lấy ra một phong thư đưa cho Lý Hoài Tiên.
Lý Hoài Tiên khó dằn nổi mà mờ thư ra xem.
Là lá thư do chính tay Lý Khánh An viết, vừa mờ đầu bèn nói: “Gửi Phạm Dương tiết độ Kế Châu đô đốc Lý Hoài Tiên tướng quân...”
Lý Hoài Tiên trong lòng không khỏi thờ dài, hắn lại chậm rãi đem thư đọc xong rồi, lại đem thư đưa cho Hàn Lạp: “Tiên sinh nhìn xem đi!”
Hàn Lạp nhanh chóng xem xong thư rồi.
Không khỏi cười nói: “Tướng quân, đây là cơ hội a! Lý Khánh An cho ngài một cơ hội lập công.
Cái này so với việc trực tiếp mang binh đi đầu hàng còn tốt hơn.
Cơ hội này tướng quân nhất định phải nắm bắt lấy.”
Lý Nhật Việt cũng xem xong thư rồi, cười nói: “Từ phần đầu thư bèn có thể thấy được, Lý Khánh An không hề xem tướng quân là phán tướng, vẫn xung hô tướng quân là Kế Châu đô đốc.
Tướng quân đầu hàng hắn.
Kỳ thật là nương nhờ, đó là sự thay đổi việc chọn phe đê theo giữa quân đội thuộc các phe khác nhau trong triều đình, đó chính là nguyên nhân tướng quân không có dung túng cho binh sĩ giết chóc.”
Hai người thấy Lý Hoài Tiên còn đang do dự.
Không khỏi đều nóng lòng, đồng loạt nói: “Tướng quân, mau quyết định đi! Nếu không quyết định, thì không còn cơ hội nữa đâu!”
Giờ khắc này, Lý Hoài Tiên Rõt cục cũng hạ quyết tâm.
Hắn cắn răng một cái: “Tốt! Ta liền làm theo yêu cầu trong thư của hắn vậy.”.