Năm ngàn quân Yến như thủy triều ụp tới, khí thế rầm rộ, trong đại quân quân Yến tiếng trống như sấm.
Lập tức làm cho trạng thái ù rủ của quân Yến tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Bọn họ ra sức khản cả giọng hét theo với, quên đi cái nắng gay gắt ở trên đinh đầu.
Cũng quên đi cả sự oi bức làm người ta trở nên ngợp thờ.
Chù trận quân Yến cách đại doanh quân Đường ước chừng khoảng trên dưới bày dặm.
Nhưng năm ngàn quân Yến sau khi xông qua năm dặm.
Tốc độ liền dần dần chậm lại.
Cách đại doanh quân Đường còn có hai dặm.
Bọn họ đã nhìn thấy được rõ ràng sự phòng ngự bên trong đại doanh, bên trong hàng rào đại doanh đứng đầy quân nỏ thủ của quân Đường đông nghìn nghịt.
Ít nhất có trên hàng vạn người.
Hàng phía trước là cung nỏ thủ.
Nửa quỳ trên mặt đất.
Cầm trên tay từng cây từng cây quân nỏ, lạnh lùng mà nhắm vào bọn họ, hàng phía sau là cung thủ.
Bọn họ giương cung cài tên.
Chi kéo sẵn mà không bắn.
Cung thủ và nỏ thù dày đặc như thế.
Quả thực khiến cho quân Yến đang tiến công rùng rợn cả người, chủ tướng tiến công Ngưu Giới Đình cũng biết là không thể tiến thêm về phía trước được nữa.
Bọn họ chi là đến giả công giả đánh mà thôi, không phải là thật sự tiến công, nếu là thật sự tiến công, thì năm ngàn người này của hắn một người cũng đừng mong sống sót được.
“Chậm rãi đi tới!” Ngưu Giới Đình vung chiến đao lên hô.
Năm ngàn bộ binh là quân khiêu đàng, cũng chính là binh đao thuẫn, bọn họ giơ lên cự thuẫn (khiêng lớn), xếp thành hàng từng bước một tiến về phía trước, dựa theo kinh nghiệm quân Yến.
Nỏ tiễn mạnh nhất của quân Đường.
Tầm bắn ở trong phạm vi ba trăm bước, nhưng cư ly sát thương ở trong phạm vi trên dưới một trăm năm mươi bước,
Cho nên Ngưu Giới Đình vừa muốn quân Đường bắn tên.
Nhưng lại không thể thương đến binh lính, cho nên hắn không thể để cho binh lính tiến vào trong phạm vi một trăm năm mươi bước, mà là ở trong phạm vi trên dưới một trăm tám mươi bước hò hét nhục mạ.
Bức quân Đường xuất chiến.
Năm nghìn đao thuẫn bộ binh chia ra thành năm đội hình mỗi đội ngàn người, kéo dài chiến tuyến ra.
Ở trong tiếng trống rung trời đó từng bước một đi tới, thật cẩn thận, vừa mới tiến vào trong phạm vi hai trăm bước, đợt nỏ tiễn thử nhất của quân Đường liền bắn ra ngay, tên như làn mưa dày đật.
Ở trên không trung lợp thành một lưới tên.
Hướng bộ binh quân Yến như cuốn phăng đất trời mà vọt tới.
Bộ binh quân Yến một tiếng hò hét, đồng thời giơ kiêng đờ lên.
Trước trận vang lên một loạt tiếng "Đủng đủng đoàn đoàn! Của tiếng va đập vào tấm khiêng đỡ, làn mưa tên cơ hồ đều bắn trúng vào khiêng đờ, nhung cũng đều là nỏ mạnh đã hết đà.
Lực đạo không lớn.
Rất nhiều tên thậm chí ngay cả khiêng đờ CŨNG đều không ghim vào nổi.
Bắn ngược trờ lại và rơi xuống đất.
Làn mưa tên đợt đầu.
Quân Yến không có lấy một người chết, ngay sau đó làn mưa tên đợt thử hai lại rít gió mà tới...
Lý Khánh An ngồi ở trên đài cao, nhìn sự phô trương thanh thế của quân Yến ở cách đó mấy trăm bước ngoài, khóe miệng không khỏi hiện ra một ý cười khe khẽ.
Lý Quy Nhơn tuy rằng giảo hoạt, nhung đại tướng dưới trướng của hắn lại không thông minh, dề dàng lâm vào trong một lối suy nghĩ xu hướng tâm lý bình thưởng, chăng lẽ quân Đường không tiếp chiến, thì nhất định là đóng cửa không ra hay sao?
“Truyền mệnh lệnh của ta.
Mệnh đệ tam vệ kỵ binh từ hai bên cửa hông trai phải đánh ra.
Giết hết toàn bộ năm ngàn bộ binh này!”
Trên đài cao cờ thù (* người phất cờ) dùng tín hiệu cờ hạ đạt mệnh lệnh của Lý Khánh An...
Lý Quy Nhơn ở ngoài bày dặm xa.
Vẫn luôn nhìn chăm chú vào tình hình trên đài cao, trên thực tế, một đài cao giống như con quái thú khổng lồ nổi lên trên không trung như vậy, ai cũng sẽ chú ý nó, cũng như Lý Khánh An có thề thắp thoáng nhìn thấy hắn
Vậy, hẳn cũng có thế nhìn thấy một chút tình hình trên đài cao.
Trên đài cao có một người đàn ông đang ngồi, tuy rằng thị lực của Lý Quỵ Nhơn không có tốt bằng Lý Khánh An.
Không thấy rõ được diện mạo và trang phục của người đàn ông đó.
Nhung hắn vẫn có thể đại khái suy đoán ra một chút manh mối.
Thử mà người đàn ông ngồi là chiếc ghế dựa.
Đó là thói quen của người Hồ Tây Vực.
Nếu là nhưng vị như thượng thư hay tướng quốc triều đình thì hẳn là ngồi nệm.
Tiếp theo là phía sau hắn đứng bảy tám gã thị vệ, người đàn ông trên đài cao này ngoại trừ Lý Khánh An ra.
Sẽ không còn ai khác nữa.
Lý Quy Nhơn cũng không quan tâm bộ binh của hắn sẽ tiến công Đường doanh như thế nào, hắn chi quan tâm đến hành động của Lý Khánh An.
Sau khi quân Đường bắn ra hai đợt tên rồi.
Hắn bỗng nhiên thấy cờ xí trên đài cao bắt đầu huy động rồi, cho dù hắn xem không hiên tín hiệu cờ của quân Đường, nhưng hắn có thê đoán được quân Đường nhất định có thay đổi gì rồi.
Hắn vừa chuyển niệm, bỗng nhiên hiểu ra.
Nhất thời hô to: “Truyền lệnh thu binh, mau!”
Tiếng trống tiến quân ầm ầm trong quân bỗng nhiên biến thành tiếng thanh la thu binh, nhưng đã không còn kịp rồi.
Chi thấy từ hai bên Đường doanh phóng ra hai đội kỵ binh, mỗi bên năm ngàn người.
Bọn họ huy động chiến đao, lướt nhanh như gió, như hài triều dâng, tiếng vó ngựa tựa như sấm rền khiến mọi người cả kinh sợ hãi.
Năm ngàn bộ binh quân Yến lại càng sợ tới mức hồn vía lên mây, không đợi Ngưu Giới Đình hạ lệnh, bọn họ bèn quay đầu tháo chạy ngay, năm ngàn quân Yến tan rả sạch cả.
Nhung trốn quay về không đến một dặm.
Bọn họ liền không còn đường thối lui nữa.
Mỗi một quân Yến cũng đều sợ tới mức sợ kinh tâm tán đờm.
Rối loạn như tơ vò.
Một vạn kỵ binh quân Đường đều là tuấn mã Đại Uyển, mã tốc cực nhanh, hai đội kỵ binh một trái một phải, như hai chiếc kiềm sắt.
Nhanh chóng vượt qua quân Yến.
Hai chiếc aòng kiềm sắt khép lại.
Cắt đứt đường lui của bọn họ.
Lĩnh quân đại tướng quân Hạ Lâu Dư Nhuận hạ đạt mệnh lệnh đồ sát: “Toàn bộ giết chết, một kẻ cũng không tha!”
Một vạn kỵ binh phát ra một loạt tiếng Rõng giận dữ, chiến mã chạy như điên, kỵ binh huy động trường mâu và hoành đao, giết vào bên trong bộ binh quân Yến.
Ưu thế của kỵ binh không chi vì tính cơ động của nó, đồng thời cũng ở chỗ thế hùng mạnh từng đơn binh tác chiến của nó chi một thoáng đầu người quân Yến lăn long lóc, máu chảy thành sông, hoành đao chém bay đầu người, trường mâu đâm thủng lồng ngực, bộ binh bị chiến mã đá ngà thẳng.
Dưới gót ngựa sắt.
Các bộ binh gãy xương đứt gân.
Khóc thét khắp nơi.
Ánh mắt Ngưu Giới Đình gấp đến đỏ ngầu, hắn vừa Rõng to vừa la to: “Kết thành phương trận, xông ra đi!”
Nhưng thanh âm của hắn quá nhỏ bé, bị tiếng hò giết của quân Đường, tiếng vó ngựa tựa sấm rền và tiếng binh lính rên kêu thám thiết đánh chìm rồi...
Quân Yên bị giết đến không ngừng bại lui, lúc thối lui đến bên lề Đường doanh, bên trong Đường doanh bỗng nhiên vạn mũi tên cùng lúc bắn ra.
Đem hơn ngàn bộ binh quân Yên đang Rối rắm đó bắn đến ngà rạp trên mặt đất, tiếng kêu thám thiết vang vọng trước trận Đường doanh.
Trước có kỵ binh áp bức giết chóc, sau lại có cung nỏ thù bắn xối xà không thương tiếc, quân Yên bị vây đến đà không còn đường để lui nữa.
Ngưu Giới Đình đã tuyệt vọng, hắn thấy nhân số kỵ binh quân Đường ở góc tây bắc không nhiều lắm.
Liền cắn răng một cái hô to: “Đi theo ta!”
Hơn ngàn bộ binh bên người hắn đi theo hắn giết về hướng góc tây bấc mà đi.
Có thê mờ ra một đường máu hay không, thì phải xem lẩn này rồi...
Sự thay đổi đột ngột đó chi trong tích tắc, còn không đợi cho chủ trận quân Yến phản ứng lại kịp.
Năm ngàn bộ binh quân Yến liền đã bị vây quanh giết chóc rồi.
Binh lính quân Yến trong chù trận lúc này còn la hét ồn ào náo động nhất thời yên tĩnh lại.
Mỗi con người đều bị kinh hài đến trợn mắt há hốc mồm.
Hoang mang mà nhìn quân Đường tùy ý siết chóc quán đội của minh.
Áp lực quá lớn khiến Lý Quy Nhơn khó có thể bình tĩnh lại được, hắn lập tức hạ lệnh nói: “Duệ Lạc Hà bộ tiến lên tiếp ứng!”
Để văn hồi sĩ khí.
Hắn đành phải phái ra kỵ binh tinh nhuệ nhất của minh, lệnh như núi đố.
Một vạn kỵ binh Duệ Lạc Hà phát động rồi.
Bọn họ tuy chi có một vạn kỵ binh, nhưng khí thế lại như mấy vạn kỵ binh vậy hùng dũng lao nhanh đi, ngay đến cả Lý Khánh An trên đài cao cũng không khỏi gật đầu khen, khó trách quân đội Vệ Bá Ngọc bị đội kỵ binh này đánh bại.
Quả thật rất sắc bén.
Được xung là đệ nhất tinh nhuệ của An Lộc Sơn.
Quả nhiên là có một chút đạo lý.
Lý Khánh An lập tức hạ lệnh nói: “Thu binh quay về doanh!”
“Tang! Tang! Tang!” Tiếng chuông thu binh gõ vang.
Quân An Tây quân lệnh như núi, kỵ binh quân Đường không có một chút gì là ham chiến, nhanh chóng từ hai bên rút lui khỏi chiến trường, bọn họ cứu lên nhưng huynh đệ bị thương, mang cho thi thể của các huynh đệ đã bỏ mình, tựa như thuý triều xuống mà rút lui khỏi đó, chì một thoáng chốc lui đến sạch sành sanh, chi để lại đầy mặt đất nhưng phần chân tay đã bị cụt và Yến binh đang thống khổ rên ri.
Năm ngàn bộ binh quân Yến.
Cuối cùng còn đứng thẳng cHứa ngã xuống đất.
Chi còn lại có hơn năm trăm người.
Mỗi một người cũng đều bị thương cả.
Bao gồm cả chủ tướng Ngưu Giới Đình, hắn trúng phải ba mũi thương trên người, nằm phục ở trên lưng ngựa, đã đang hấp hối rồi.
Kỵ binh Duệ Lạc Hà rít gió lao tới.
Cửu nhưng tàn binh cuối cùng trờ về.
Nhung bọn hắn cũng không dám tới gần quân doanh quân Đường, tựa như một trận gió mà lao đến.
Lại tựa như một trận gió mà rút đi.
Khi còn cách quân doanh quân Đường một trăm năm mươi bước, đang nằm hơn một trăm binh sĩ quân Yến bị thương cHứa chết, bọn họ thống khổ mà rên ri.
Thấy kỵ binh mặc kệ bọn họ, bọn họ bắt đầu giãy dụa đòi bò về trận địa của mình.
Lúc này, chủ tướng cung nỏ thủ Triệu Sùng Tiết vung tay lên.
Mấy trăm mũi tên vừa to vừa dài được bắn ra.
Ở trên không trung vẽ ra nhưng đường cong ném đi.
Đâm chết toàn bộ nhưng thương binh trên mặt đất.
Phía trước đại doanh quân Đường trờ nên im lặng vô cùng, một trận gió thổi tới.
Mang đến mùi tanh của máu.
Trên đài cao Lý Khánh An nhìn vào một vạn kỵ binh Duệ Lạc Hà quân Yến quay về, hắn bỗng nhiên hạ đạt mệnh lệnh: “Mệnh Lệ Phi Nguyên Lễ Hạ Lâu Dư Nhuận và Triệu Sùng Thứ mỗi bên dẫn một vạn kỵ binh.
Triệu Sùng Tiết dẫn một vạn nỏ kỵ binh.
Lý Từ Nghiệp dẫn tám ngàn mạch đao quân, xuất chiến!”
Bên trong đại trận quân Yến.
Kỵ binh Duệ Lạc Hà quay trờ về rồi.
Bọn họ cuối cùng chi mang về mấy trăm tàn quân, kết cục này làm cho quân Yến từ trên xuống dưới đều rét lạnh thấu tim.
Lý Quy Nhơn cũng cảm thấy vạn phần uể oải.
Nói là đi giả công giả đánh, kết quả cuối cùng lại gần như toàn quân bị diệt, nhìn như bọn họ chủ động tiến công, nhưng trên thực tế, quyền chủ động hoàn toàn nắm giữ trên tay quân Đường.
“Ty chức...!Ngưu Giới Đình...!Hướng tướng quân thinh tội!”
Ngưu Giới Đình được vài tên binh lính đỡ đi lên.
Hắn cả người đầy máu.
Đẩy binh lính đang dìu hắn ra.
Quỳ rạp xuống đất.
Lý Quy Nhơn ngần người nhìn hắn một lúc lâu.
Bỗng nhiên hắn thờ dài một tiếng, lệnh nói với tả Hữu: “Truyền mệnh lệnh của ta.
Triệt...”
Câu nói kế tiếp còn cHứa nói xong, chi nghe thấy tiếng trống bên trong đại doanh quân Đường ầm ầm gõ vang, tiếng trống rung trời động địa.
Mấy đại đội quân Đường đông nghìn nghịt từ hai bên quân doanh xuất hiện, ước chừng có đến gần năm vạn người.
Sự biến hóa đột ngột của đại doanh quân Đường khiến cho các tướng sĩ quân Yến hai mặt nhìn nhau, đợi mau một Buổi sáng không có xuất chiến, hiện tại mới trờ về ăn cơm trưa thôi, quân Đường lại đi ra rồi.
Sắc mặt Lý Quy Nhơn thoáng chốc biến thành trắng bệch.
Lý Khánh An không ngờ lại xuất binh vào lúc này, tướng sĩ của hắn thân thê mệt mòi đói khát, mới vừa vì sự đại bại của bộ binh mà sĩ khí bị hạ thấp xuống rồi.
Lý Khánh An lại nắm bắt lấy cơ hội này, người này thật sự là rất ngoan độc.
Hắn ngầng đầu nhìn về hướng đài cao, chi thấy Lý Khánh An lúc nãy còn ngồi đã đứng lên rồi.
Hắn cũng đang nhìn bên này, Lý Quy Nhơn tựa như nhìn thấy vẻ cười đắc ý trên mặt hắn.
Lý Quy Nhơn không khỏi xiết chặt nắm tay lại.
“Tướng quân, không bằng rút về đi, chúng ta cũng án binh không ra.” Một sã tướng lành ở phía sau lưng thấp giọng khuyên nhũ.
“Rút về đã không còn kịp rồi.”
Lý Quy Nhơn cắn răng một cái nói: “Nếu đã tới rồi.
Vậy thì quyết một trận từ chiến đi!”
Tuy rằng Lý Quỵ Nhơn tổn thất năm ngàn bộ binh, nhưng vẫn còn có bảy vạn năm ngàn người, vả lại còn có ba đội kỵ binh có sức chiến đấu rất mạnh, mặt khác quân đội của Thái Hi Đức tuy rằng quân trận không trọn vẹn.
Nhung sức chiến đấu của bọn hắn trên thực tế cũng không yếu.
Đương nhiên, nếu quân Đường sử dụng trấn thiên lôi.
Có thể rất dề dàng mà đánh bại quân Yến.
Nhưng trong cuộc hội nghị trước trận chiến.
Lý Từ Nghiệp lại kiên quyết phản đối sử dụng trấn thiên lôi.
Lý do của hắn rất đơn giản, nếu dựa vào trấn thiên lôi đến đánh bại đội quân Yến này, bọn họ thắng mà không xứng.
Sự phản đối của Lý Từ Nghiệp chiếm được sự ủng hộ đồng loạt của các đại tướng ở đây, quân An Tây thiên hạ đệ nhất quân không phải dựa vào trấn thiên lôi mà có được, mà là bằng vào từng trận từng trận chiến máu lửa của bọn hắn đánh ra.
Nếu dựa vào trấn thiên lôi đánh thắng trận chiến này, thế thì bọn họ làm thế nào để chửng minh cho người trong thiên hạ thấy, An Tây kỵ binh mạnh hơn thiết kỵ u Châu.
Cho dù Lý Khánh An hiểu được Lý Từ Nghiệp kỳ thật có một chút tư tâm.
Bời vì Lý Quang Bật là dựa vào trấn thiên lôi mới thực hiện được kỳ tích hai ngàn người tiêu diệt ba vạn người.
Nếu trận chiến này cũng sử dụng trấn thiên lôi.
Thì hắn Lý Từ Nghiệp chẳng phải là vĩnh viền cũng không thể vượt qua được Lý Quang Bật.
Tâm tư của Lý Từ Nghiệp bị Lý Khánh An nhìn thấu, hắn chi là cười xòa.
Cũng không nói là dùng trấn thiên lôi.
Cũng không có nói không dùng, chi có một câu.
Xem tình huống mà định, hắn Lý Khánh An cẩn chính là thắng lợi tuyệt đối.
Mà không phải vì hư vinh nhất thời, nếu không tất yếu phải dùng.
Hắn sẽ thỏa màn hư vinh của mọi người, mà nếu tình thế bất lợi.
Hắn sẽ không chút do dự mà đưa ra đòn sát thủ của mình, vì thế.
Lý Khánh An đặc biệt từ An Tây điều tới mười chiếc xe phích lịch và một trăm năm mươi viên trấn thiên lôi.
Tấm màn của cuộc đại chiến đã từ từ kéo ra rồi.
Chiến trường của hai bên là mảng bình nguyên dài khoảng chừng năm dặm nằm giữa hai tòa đại doanh, cực kỳ thích hợp kỵ binh tác chiến.
Phương thức chiến đấu của Trung Nguyên và Tây Vực có chút khác nhau, rất nhiều lúc không phải toàn quân xông lên một trận hỗn chiến, đánh cho ngươi chết ta sống, ai binh lực nhiều, ai thực lực mạnh, thì người đó sẽ thắng lợi, không hoàn toàn là như vậy, hai quân của Trung Nguyên tác chiến thì yêu cầu về phương pháp nhiều hơn.
Tựa như hai bên ra đề mục vậy, ngươi ra một đế ta giải, ta ra một đề ngươi tới công.
Cho nên mới có việc thắng liên tiếp hoặc thua liên tiếp mấy trận.
Nhưng cũng không phải thời Tam Quốc là dùng võ một chọi một xem ai thắng, tựa hồ đánh giặc đã trờ thành cuộc thi đấu của hai võ tướng nối với nhau, võ tướng của một bên đánh bại.
Thì binh lính cũng đại bại theo mà tháo chạy, đánh trận như vậy cũng
Không tránh khỏi có chút tựa trò đủa vậy, lúc này sự tác chiến của quân đội Trung Nguyên, càng thêm chú ý là việc bày trận hơn.
Chú ý đến sự phối hợp giữa các quân chúng với nhau.
Trên lịch sử.
Lý Quy Nhơn chính là ở ngay tại bên bờ sông Vị Hà dùng tám ngàn kỵ binh Duệ Lạc Hà xếp đặt thành trường xà trận (trận hình rắn dài) hình chữ nhất, quân Đường tấn công thân rắn.
Kết quả bị đầu đuôi giáp công, quân Đường đại bại.
Lập tức Quách Tử Nghi dùng nỏ cứng công phá trường xà trận (trận hình rắn dài) của Lý Quy Nhơn, quân tặc đại bại, Lý Quy Nhơn cuối cùng bơi qua sông chạy tRối chết.
Nói chung, song phương cũng sẽ không toàn quân xông cả lên đâu.
Nếu một trận chiến thất bại, bên thất bại sẽ bại lui mười mấy dặm, chinh binh tái đánh trận chiến thứ hai.
Nếu liên tục bại mấy trận, sĩ khí bị mất.
Đó chính là lúc toàn quân tan tác rồi.
Đây là quy tắc đánh trận của quân đội Trung Nguyên.
Lý Quy Nhơn là người luôn tuân thủ theo quy tắc, hắn cũng chuẩn bị dùng loại chiến thuật này đánh với quân Đường.
Nhưng Lý Quy Nhơn lại không có ý thức được rằng, đội quân mà hắn gặp phải này không phải là đội quân Đường trên ý nghĩa chân chính của nó, mà là biên quân An Tây, tất cà tướng lănh của đội quân đội này, bao gồm cà chủ soái Lý Khánh An trong đó, cũng đều đã nhiều năm chiến đấu qua với người Đột Kỵ Thi, người À Rập.
Người Thồ Phồn, ý thức và tư duy trong chiến đấu của bọn họ, hoàn toàn khác với quân đội Trung Nguyên.
Bọn họ căn bàn là không có nghĩ là sẽ cùng với quân Yến đánh liên tục nhiều trận đâu.
Mà là muốn trong một trận chiến liền triệt để tiêu diệt hết toàn bộ quân Yến.
Lý Quy Nhơn phái ra đại tướng Trương Trung Chí đánh trận thứ nhất, hai vạn người dưới trướng của Trương Trung Chí cũng đều là người Hề, một vạn kỵ binh, một vạn bộ binh.
Lúc hắn ở Đức Châu từng tiến hành tập luyện biểu diễn đội hình đơn giản đối với đội quân người Hề ngày, Trương Trung Chí dùng hai vạn bộ kỵ binh sắp xếp thành một hàng trường xà trận hình chữ nhất, từ bắc sang nam dài chừng bày dặm, vắt ngang trước mặt quân Đường.
Lý Khánh An ở trên đài cao đã nhìn thấy rồi.
Không khỏi có chút kinh ngạc, hắn đánh trận bao nhiêu năm nay, vẫn là lẩn đầu tiên nhìn thấy địch quân sử dụng loại trường xà trận hình chữ nhất này, đó chi có thể thấy được trong tiểu thuyết diễn nghĩa thôi.
Tịch Nguyên Khánh ở phía sau lung đi lên trước cười xòa nói: “Trường xà trận hình chữ nhất này kỳ thật với cách đánh xà cùng một đạo lý thôi, phải đánh vào bảy tấc.
Bảy tấc thông thưởng chính là trung tâm chi huy của quân địch, nhung mà bày tấc của cái trường xà trận này lại không ở trong quân trận.
Đại tướng quân mời xem!”
Tịch Nguyên Khánh chi tay vào đinh La Tống phong phía xa xa, Lý Khánh An lúc này mới chú ý tới, trên La Tống phong không ngờ cũng dựng lên một đài dựng cờ, trên đó có chi huy túi hiệu cờ, từ vị trí này của hắn nhìn qua.
Tựa hồ có chút xa xôi.
Nhưng từ trên chiến trường nhìn lại, cũng không xa.
Có thê nhìn thấy rất rõ ràng.
Tịch Nguyên Khánh khẽ lắc đầu nói: “Chính bời vì phần bảy tấc không ở trong quân trận, cho nên trường xà trận này muốn phá không dễ.”
Lý Khánh An lại cười lạnh một tiếng nói: “Lý Quy Nhơn muốn ta nói quy cú, một trận với một trận, ta vì sao lại phải theo hắn.
Ai nói trường xà trận này phá không dễ chứ.
Xem ta phá nó như thế nào xem.”
Hắn lập tức hạ lệnh nói: “Truyền mệnh lệnh của ta.
Triệu Sùng Thứ tấn công đầu rắn!”
Tín hiệu cờ huơ lên.
Trong trận Đường một đội kỵ binh chạy xông ra, đây là một vạn kỵ binh Đệ Tứ Vệ của Triệu Sùng Thứ.
Sắc mặt Tịch Nguyên Khánh lập tức trờ nên nghiêm trọng hẳn lên, Triệu Sùng Thứ cùng hắn ở Kiếm Nam đã lâu, tình như thú túc, hắn không đánh giá tốt cho kết quà của việc Lý Khánh An cho đánh đầu rắn.
Nếu là như vậy, đuôi rắn sẽ quét đến.
Trước sau giáp kích, tình thế của Triệu Sùng Thứ sẽ rất xấu.
Sự lo lắng bất giác hiện lên trên mặt hắn.
Lý Khánh An liếc mắt nhìn hắn.
Không khỏi cười lạnh một tiếng, xem ra Tịch Nguyên Khánh này ở Trung Nguyên đã lâu, trúng độc cũng quá nặng rồi, ai nói nhất định phải một chọi một mà đánh đâu.
Một vạn kỵ binh của Triệu Sùng Thứ như gió xoáy thổi quét đến, lại giống như một quà đấm với lực đạo mạnh và nhanh, nhắm ngay đầu rắn một quyền hung hăng đấm tới, một vạn thiết kỵ nháy mắt liền giết vào trong trường xà trận của quân địch, quả nhiên, đuôi rắn của quân địch nhanh chóng quất đến, cũng tựa như con rắn khổng lồ vậy.
Một khi bị nó gặp phải, sẽ từng vỏng một từng vỏng một mà quấn rít lấy quân Đường lại.
Tịch Nguyên Khánh “A!” Lên một tiếng, khẩn trương mà nhìn chăm chú vào tình hình trên chiến trường.
Lý Khánh An hừ một tiếng, lại hạ lệnh nói: “Triệu Sùng Tiết bộ xuất kích.
Hạ Lâu Dư Nhuận bộ trợ chiến!”
Tịch Nguyên Khánh bỗng nhiên hiểu ra, gách lược của Lý Khánh An kỳ thật chính là ba đánh một.
Tựa như một người bị rắn cuốn lấy, hai người khác dùng đao bố, dùng đá đập vào vậy, mặc dù có một chút không phù hợp quy cũ, nhung lại là biện pháp phá trường xà trận tốt nhất.
Lý Khánh An lại liếc mắt nhìn hắn.
Thán nhiên nói: “Dùng thanh gỗ giết người cũng là giết, dùng kiếm giết người cũng là giết, chi cẩn giết được đối phương, cẩn gì phải để ý dùng thủ đoạn gì?”
Tịch Nguyên Khánh mặt đỏ lên, hắn khom người thi lễ nói: “Ty chức thụ giáo rồi!”
“Ngươi thụ giáo là tốt rồi, ngươi có thể dẫn ba ngàn quân vỏng ra phía sau La Tống phong, dùng một ngọn lửa thiêu sạch địch doanh, có vấn đề không?”
Cái này không còn là vấn đề lý luận nửa, mà là vấn đề hắn có tuân thủ quân lệnh
Hay không thôi, chẳng lẽ hắn còn có thể mặc cả với chù soái hay sao?
Điểm này Tịch Nguyên Khánh hiểu rất rõ.
Hắn lập tức khom người thi lễ nói: “Ty chức tuân lệnh!”
Hắn bước nhanh đi đến lối xuống cầu thang, từ trên đài cao đi xuống.
Trường xà trận đã xảy ra dị biến, đuôi rắn cuốn quét đến.
Nhung lại gặp phải bò kỵ binh của Triệu Sùng Tiết và sự ngăn chặn của kỵ binh Hạ Lâu Dư Nhuận, nỏ kỵ binh của Triệu Sùng Tiết sử dụng chính là “Tê ngưu vọng nguyệt nỏ”, tốc độ nhanh, lực đạo mạnh mẽ hiệu quả thấu giáp rất tốt.
Ngoài trăm bước, một vạn nỏ kỵ binh phục kích trái phải, nỏ tiễn tựa như nhưng hạt mưa ngập trời đất mà rít gió phóng tới.
Quân Yến ở đuôi rắn không kịp phòng, binh lính kêu thảm vì bị trúng tên.
Chiến mã hí vang, ầm ầm ngã sấp xuống, mấy ngàn quân Yến ở phần đuôi rắn bị bắn lăn xuống hàng đống, chết và bị thương nặng nề.
Trên chiến trường lầy lội đã bị nắng mặt trời phơi khô đi, chi thấy bụi đất đầy trời, đất vàng cuồn cuộn, một vạn quân của Hạ Lâu Dư Nhuận thế như sấm đánh, từ chính giữa giết vào thân rắn.
Đem trường xà trận đánh đến tan tác.
Lý Quy Nhơn tức giận đến cả người phát run.
Hắn tuyệt đối không nghĩ rằng quân Đường lại không tuân thù quy cũ như thế.
Thế thì còn bày trận để làm gì? Mắt thấy trường xà trận đã bị quân Đường đánh loạn cả lên.
Mật bại đã lộ rõ ra rồi.
Trong lòng hắn nóng như lửa đốt.
Lập tức lệnh nói: “A Sử Na Tòng Lễ bộ tiến lên viện trợ!”
Quân lệnh hạ xuống, một vạn kỵ binh Duệ Lạc Hà và một vạn kỵ binh U Châu dưới sự suất lĩnh của đại tướng A Sử Na Tòng Lễ đánh về phía nỏ kỵ binh của quân Đường.
Kỵ binh của Lệ Phi Nguyên Lễ cũng xuất kích rồi.
Suất lĩnh một vạn kỵ binh quân Đường chặn lại một vạn kỵ binh U Châu, song phương triển khai trận chém giết kịch liệt.
Nhung một vạn kỵ binh Duệ Lạc Hà lại đê mật kỵ binh Lệ Phi Nguyên Lê, bọn họ từ phái mé xiên mà xông qua.
Nhắm thẳng về phía nỏ kỵ binh đánh tới.
Bọn họ có chiến mã nhanh nhất của quân Yến.
Có khôi giáp chắc chắn nhất của quân Yến.
Có hoành đao sắc bén nhất, đại tướng A Sử Na Tòng Lề đầy lòng tự tin.
Hắn có thể nhanh chóng đánh tan nỏ kỵ binh quân Đường.
Nhung đội kỵ binh quân Yến cực mạnh này lại không ngờ rằng, tám ngàn mạch đao quân mà Lý Từ Nghiệp suất lĩnh đã sớm chờ sẵn bọn họ lâu rồi, Lý Khánh An phái quân mạch đao của Lý Từ Nghiệp xuất chiến, chính là để đối phó đội kỵ binh sắc bén nhất quân Yến này, nghe nói được xưng là thiên hạ đệ nhất kỵ binh.
Đã có thời, mạch đao An Tây, thiết kỵ U Châu, đã trờ thành thần thoại trong quân của Đại Đường, cũng có rất nhiều người từng nghĩ đến.
Nếu hai đôi quân dũng mành này đánh nhau chết sống một trận, thì sẽ là kết quả gì đây, nhưng không ai thật sự tin tường sẽ xảy ra chuyện như vậy, một ở tây bắc, một ở đông bắc, cách xa nhau ngàn dặm.
Lại cùng thuộc một đế quốc, điều này quả thực khó mà tin nôi.
Nhưng hôm nay, nó lại là thật sự đã xảy ra.
Trên đài cao.
Ánh mắt Lý Khánh An cũng hiện lên một tia hung phấn, đây cũng là chiến dịch mà hắn chờ đợi đã lâu.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào sự so kè nhau giữa quân mạch đao và kỵ binh Duệ Lạc Hà.
Kết quả trận chiến giữa hai đội quân này, trực tiếp quan hệ đến kết cục cuối cùng của trận chiến hôm nay.
Một vạn kỵ binh Duệ Lạc Hà như một cây trường mâu vô cùng lợi hại.
Chiến mã lao đi.
Nhanh như tia chớp, nó có thể đâm thủng hết thảy, xé rách hết thảy, càn quét hết thảy, bọn họ kiêu ngạo và ngông cuồng đã lâu.
Trong mắt bọn họ xem ra.
Trong thiên hạ không có bất kỳ một đội quân nào có thể đánh lại bọn họ được.
Bọn họ với một khí thế bài sơn đảo hải.
Nhắm hướng tám ngàn quân mạch đao xông thẳng tới.
Vó ngựa của bọn họ sẽ bước ra một con đường máu.
Tám ngàn quân mạch đao cũng là đội quân tinh nhuệ nhất An Tây, mỗi một người đều thân cao trên tám thước, dáng người hùng vĩ.
Thân mang trọng giáp, tay cầm mạch đao dài ba trượng, bọn họ nhanh chóng xếp thành một đại phương trận, trước sau trái phải, đều do quân mạch đao nghênh đón ra.
Tựa hệt một pho tượng thiên thần ba đầu
Sáu tay.
Bọn họ với sự trang nghiêm vững như núi Thái Sơn.
Từng bước từng bước một nghênh chiến với kỵ binh Duệ Lạc Hà hung mành đánh tới, nếu nói kỵ binh Duệ Lạc Hà là chiếc mâu sắc bén nhất thiên hạ.
Thì bọn họ chính là chiếc thuẫn (*khiêng) kiên cố nhất thiên hạ.
Mạch đao ở trong tay bọn họ lóe lên hàn quang.
Trong mắt mỗi một binh sĩ mạch đao đều bắn ra nhưng tia mắt vô cùng kiên nghị.
Tựa như sóng biên gào rít mành liệt, bọn họ chính là đá ngầm, vừng chãi mà bất động, còn muốn đem sóng biển xé thành mảnh vụn.
Lý Từ Nghiệp ở ngay hàng dọc thử nhất trong quân mạch đao, hắn nằm ở giữa.
Thân cao một trượng khiến cho hắn tựa như thiên thần đứng sừng sững giừa đám đông; Hắn chính là chiếc cột vừng vàng trong quân mạch đao, chi cẩn có hắn ở đây, sự dũng mành phi thưởng của quân mạch đao sẽ thiên hạ vô địch.
Càng lúc càng gần.
Kỵ binh lao đi như gió gấp, lười trước sắc bén đã dần dần hình thành hình dạng rồi.
Chi nghe thấy một tiếng vang lớn tựa như mặt đất bị xé ra.
Phong ba sóng lớn và đá ngầm thái sơn ầm ầm chạm vào nhau vậy, một cỗ sát khí tràn ngập máu tanh xông thẳng lên cao, quân mạch đao bị tông ra một cái miệng rộng năm trượng sâu hai trượng, suýt nữa bị xé rách, mười mấy binh sĩ mang trọng giáp bị đâm đến tan xương nát thịt, trọng giáp tan nát.
Vặn vẹo thành bánh quai chèo, cùng lúc đó, hơn một trăm kỵ binh và chiến mã cũng theo quán tính thật lớn đó đụng vỡ thành thịt vụn.
Thậm chí có mấy con chiến mã và binh lính bị đụng đến bay lên trời, ở trên không trung quay cuồng.
Ném ra xa vài chục trượng ngoài.
Bức tường mạch đao quân bị phá ra một lỗ hồng nhanh chóng được lắp lại.
Lý Từ Nghiệp hét lớn một tiếng, mạch đao mạnh mẻ chém ra.
Đem một đại hán kỵ binh người Hề cả người lẫn ngựa chém ra làm hai đoạn, máu huyết phun mạnh, trường đao lập tức chọc ngược lại.
Lại đem một gã kỵ binh từ thắt lưng đến vai chém thành hai đoạn, lười dao quơ một phát, quét ngang mà đi.
Ba gã kỵ binh trốn tránh không kịp.
Bị tước đi thiên linh cái, óc tương chảy đầy mật đất.
Lý Từ Nghiệp một đao tam thức, liền có năm tên kỵ binh chết thảm dưới ngọn đao
Của hắn.
Mấy chục binh lính chung quanh hắn sĩ khí đại chấn, tiếng hô liên tục, ánh đao múa may, tứ chi bay tử tung, chi một thoáng.
Liền có hơn hai trăm kỵ binh chết thảm dưới đao của bọn họ.
Mạch đao vốn dĩ là do quân Hán phát minh ra đề đối phó với kỵ binh Đột Quyết, ở thời sơ Đường đã có xuất hiện, chi vì giá chế tạo ra rất cao mà dần dần biến mất ở nội địa.
Do An Tây thưởng xuyên phải đánh nhau với kỵ binh người Hồ, bời vậy quân mạch đao vẫn được giữ lại cho đến nay, cộng thêm trong tộc người dân bản địa An Tây có huyết thống của người Quý Sương và người Nhã Lợi.
Dáng người đều phổ biến cao lớn.
Đã cung cấp nguồn binh chủng phong phú cho sự lựa chọn binh lính cho mạch đao, lúc này mới khiến cho mạch đao quân An Tây dần dần nổi tiếng trong thiên hạ.
Trong loạn An Sử, mắt thấy đại quân An Lộc Sơn sắp càn quét Quan Trung, chính là bời vì Lý Từ Nghiệp suất lĩnh mạch đao quân từ An Tây tới vô cùng dũng mành, đem phản quân An Lộc Sơn giết đến máu chảy thành sông, phản quân quá ư sợ hãi.
Một trận chiến liền xoay chuyển lại chiến cuộc Quan Trung.
Mà hôm nay, tám ngàn mạch đao quân này lại một lẩn nữa ở trên trận chiến Thượng Đảng tòa sáng, sau hai canh giờ trôi qua.
Phía trước mạch đao phương trận đã là núi xác biển máu.
Kỵ binh Duệ Lạc Hà đã thương vong quá nửa.
Một đội quân kỵ binh Khiết Đan khác vây siết quân mạch đao cũng chết và bị thương mấy ngàn người, còn quân mạch đao đến nay chi có tổn thất hơn bốn trăm chiến sĩ.
Thiết kỵ U Châu có sắc bén đến đâu đi nữa.
Cũng khó địch nối thần uy của mạch đao An Tây.
Cuộc giết chóc thảm thiết vẫn đang tiếp tục, kỵ binh Duệ Lạc Hà tuyệt không cam lòng thất bại.
Bọn họ không ngừng tìm kiếm phần yếu nhất của quân mạch đao mà tiến hành đánh thọc sâu vào, nhung đổi lấy cũng chì là càng thêm nhiều tử vong và thất bại hơn.
Lúc này trên toàn bộ chiến trường đã là một chốn hỗn chiến, quân kỳ song phương mệnh lệnh cũng đều đã mất hiệu lực rồi, trường xà trận sớm đã bị giết loạn đến tan nát cả rồi, ba vạn kỵ binh quân Đường và tám ngàn quân mạch đao đang giáp mật mà đánh nhau, chống lại bảy vạn quân Yến.
Còn một vạn nó kỵ binh của Triệu Sùng Tiết đã xé chẵn ra lè.
Bọn họ với trăm người làm một đội, ở vỏng ngoài mà tiến hành săn giết quân Yến.
Bọn họ cũng không giáp mặt mà chiến đấu với quân Yến.
Lúc quân Yến truy giết bọn hắn.
Bọn họ lập tức rút lui khói đó, lúc quân Yến buông bọn họ ra, thì bọn họ lại quay về lẩn nữa.
Triệu Sùng Tiết phóng ngựa như bay, hắn không bắn uổng một mũi tên nào cà.
Mũi tên nào cũng đoạt tính mệnh của người ta.
Mấy trăm nỏ kỵ binh quân Đường dưới trướng hắn đi theo hắn từ vỏng ngoài bắn chết quân địch.
Lúc này.
Bọn họ vỏng tới góc tây nam của quân mạch đao, bỗng nhiên, bọn họ gặp một đám kỵ binh Duệ Lạc Hà hoàng loạn trốn vào đây, ước chừng hơn ba trăm người, nó kỵ binh quân Đường nhất thời hung phấn dị thưởng, tên như mưa bão, đem đám kỵ binh Duệ Lạc Hà này bắn chết một cách không thương tiếc.
Trong kỵ binh Duệ Lạc Hà có giấu một viên đại tướng, chính là chủ tướng kỵ binh Duệ Lạc Hà A Sử Na Tòng Lễ, hắn mắt thấy quân Yến sắp bại vong, liền chuẩn bị trốn trờ về tìm Lý Quy Nhơn thương lượng việc rút quân, không ngờ vừa lúc gặp phải Triệu Sùng Tiết của quân Đường và nỏ kỵ binh của hắn.
Mắt thấy các thân binh đều chết dưới làn mưa tên.
A Sử Na Tòng Lễ giận tím mặt, nhấc đao nhắm hướng nỏ kỵ binh quân Đường chém giết đi.
“Đầu lĩnh! Đây hình như là chủ tướng kỵ binh Duệ Lạc Hà.”
Phó tướng Tô Du bỗng nhiên nhận ra A Sử Na Tòng Lễ, hắn hung phấn mà hô to hẳn lên: “Muốn bắt sống hay không?”
Triệu Sùng Tiết lạnh lùng mà nhìn hắn một cái nói: “Ngươi muốn bị đánh một trăm quân côn sao?”
Tô Du sợ tới mức không dám hé răng.
Tối hôm qua Lý Khánh An từng có nghiêm lệnh: “Kè bắt sống tù binh, sẽ bị đánh một trăm quân côn!”
Đó chính là không tiếp thụ sự đầu hàng của đội quân Yến này.
Triệu Sùng Tiết thấy A Sử Na Tòng Lề ngoan cố chống cự.
Không khỏi quát lên một tiếng: “Loạn tiến bắn chết hắn!”
Mấy trăm quân Đường loạn tiến tề phát.
A Sử Na Tòng Lễ kêu lên một tiếng thảm thiết, từ trên lưng ngựa ngã rơi xuống.
Khắp người hắn bị tên bắn thành con nhím vậy.
Cuộc chiến đấu đã từ giữa ngọ đánh tới lúc hoàng hôn.
Cán cân thắng lợi đã dần dần nghiêng về phía quân Đường rồi.
Lý Quy Nhơn lòng nóng như lừa đốt.
Hắn đã nhìn ra.
Cho dù quân Đường không cẩn trấn thiên lôi.
Thì thực lực bọn họ vẫn vượt xa mình rất nhiều, nhất là đội quân mạch đao khiến cho người ta khiếp vía kia.
Ở trước mặt bọn họ, bất kỳ đội quân cũng không kham nổi một kích, kỵ binh Duệ Lạc Hà tinh nhuệ nhất của quân Yến cũng bị nó giết đến sắp toàn quân bị diệt rồi.
Cho dù quân Yến bại cục đã định, nhung Lý Quy Nhơn không có chút ý định lui binh gì cả.
Hắn chi có một tâm niệm, huyết chiến đến cùng, cho dù chi còn một binh một tốt.
Cho dù bản thân hắn cũng chết ở trên chiến trường.
Trên thực tế.
Hắn biết rõ, hắn đã không còn đường thối lui rồi, quân Đường từ bốn phương tám hướng đã bao vây lấy hắn.
Lương thực đã hết, quân lương tối nay cũng đều đã không còn nữa rồi, nếu uất ức mà đế bị quân Đường bao vây tiêu diệt, không bằng ở trên chiến trường huyết chiến một trận đến chết.
“Tướng quân, mau rút đi quân đi? Nếu không rút quân chúng ta liền hông mất rồi.”
Một gã đại tướng với giọng muốn khóc khuyên nhủ: “Hiện tại rút quân là hi vọng duy nhất của chúng...”
Nói còn cHứa dứt lời.
Thì đầu người của hắn đã bị Lý Quy Nhơn một đao chém bay
Đi.
“Nổi trống!”
Lý Quy Nhơn lớn tiếng quát: “Cố vũ sĩ khí ba quân, kẻ nào giết được một gã quân Đường; Thưởng một trăm lượng vàng!”
Tiếng trống trận yên lặng đã lâu lại ầm ầm 20 vang lên, nhưng đã khó có thể phấn chấn sĩ khí của quân Yến rồi, ai cũng đều biết, bọn họ bại cục đã định rồi, cái mà bọn họ phải đối mặt không phải là quân Đường bình thưởng đâu.
Mà là quân An Tây, đội quân An Tây đã từ trong rất nhiều trận chiến đánh tới hôm nay.
Đúng lúc này, cờ hiệu trên đinh núi thay đổi rồi, nhưng không ai chú ý tới, nhung Lý Khánh An lại thấy được, bọn họ biết đó là trên đinh núi đã phát hiện ba ngàn kỵ binh của Tịch Nguyên Khánh từ phía sau đánh tới, Lý Khánh An cũng không khôi bội phục Tịch Nguyên Khánh nén được, không ngờ đã đợi được đến hai canh giờ sau mới phát động thế công, hơn nữa đã lựa chọn đúng thời cơ tốt nhất, đó không phải trùng hợp, đó là phán đoán của Tịch Nguyên Khánh đối với chiến cuộc, khó trách Cao Tiên Chi nói hắn có thể làm Kiếm Nam tiết độ sứ.
Quà thật là có tài năng của một đại tướng.
“Truyền mệnh lệnh của ta!”
Lý Khánh An cũng hạ lệnh: “Để lại ba ngàn quân mạch đao Đệ Nhất Vệ giữ doanh, binh lính còn lại chuẩn bị toàn bộ toàn quân xông ra!”
Trong tay hắn còn có ba vạn người.
Ba vạn quân này sẽ đánh cho quân Yến một đòn cuối cùng, cũng là một đòn trí mạng.
“Cháy lên rồi!” Trong quân Yến có người chi vào doanh trướng hô to hẳn lên.
Lý Quy Nhơn lúc ban đầu còn tường rằng là ánh mất trời hoàng hôn chiếu xuống đại doanh, đợi khi nhìn thấy rõ rồi.
Hắn không khỏi chấn động, chi thấy bên trong đại doanh dấy lên một biển lửa.
Rất nhanh khói đặc cuồn cuộn, thế lửa tận trời.
“Không xong rồi, quân Đường từ phía đông đánh tới rồi!”
Binh lính quân Yến hô to lên.
Quân tâm bắt đầu hỗn loạn, quân Yến bắt đầu suy sụp, suy sụp trước nhất là bắt đầu từ phía bấc nhất của Trương Trung Chí bộ, ba ngàn quân của Trương Trung Chí dẫn đầu rời khỏi chiến trường, nhắm hướng phía đông bấc chạy đi.
Hiệu ứng domino bắt đầu xuất hiện rồi, An Thái Thanh cũng dẫn năm ngàn kỵ binh
Nhắm hướng nam đào tẩu.
Đúng lúc này, ba vạn quân dũng mành trong quân doanh Đường đã xông ra.
Chi một thoáng, quân Yến binh bại như núi đồ, mấy vạn binh lính giẫm đạp lên nhau, hốt hoảng nhắm bốn phía chạy tRối chết.
“Đông! Đông! Đông! Đông!”
Trống trận quân Đường rung trời động đất.
Đó là tiếng trống truy kích, đó là mệnh lệnh đem quân địch chém tận giết tuyệt, tướng sĩ quân Đường Rõng giận lên.
Đại quân ở phía sau đánh lén.
Giết đến quân Yến máu chảy thành sông, thi thể chồng chất, binh lính quân Yến quỳ xuống đau khổ cầu xin.
Với ỷ đồ đầu hàng để có thể sống còn.
Nhưng Lý Khánh An ở trước trận chiến đã hạ đạt quân lệnh không chấp nhận đầu hàng của đội quân thú tính này, sự đầu hàng của quân Yến đồi lấy là sự giết chóc không nương tay, đội quân thú tính này khi tàn sát dân chúng người Hán.
Khi lăng nhục con gái người Hán.
Thì đã định sẵn cái chết rồi.
“Kẻ bắt con tin đánh một trăm gậy, lấy đầu người luận công!” Đây là mệnh lệnh mà tối hôm qua Lý Khánh An hạ đạt trước toàn quân.
“Tướng quân, mau chạy đi!”
Mười mấy tên thân binh cố hết sức lôi kéo dây cương con chiến mã của Lý Quy Nhơn, nhưng Lý Quy Nhơn lại chết sống không chịu đào tẩu.
Hắn không ngừng la hét quân Yến trốn chạy đến đây: “Không cẩn trốn, chúng ta còn có cơ hội!”
Đáng tiếc không ai để ỷ tới hắn.
Đội quân lụi bại đã xông đến tách hắn với thân binh ra.
Lý Quy Nhơn túm kéo lấy chiến mã đã kinh hãi.
Cố ý muốn để cho chiến mã ồn định lại, đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy cái gì đó, vừa quay đầu lại.
Chi thấy trước mắt một chút tinh quang hiện lên.
Không đợi hắn phản ửng kịp, hắn chi cảm thấy giữa mi mắt một phen đau nhức, trước mắt bắt đầu tối đen.
Trong lúc hắn bị mất đi ánh sáng, hắn thấy một đại tướng quân Đường đầu đội kim khôi, ở mấy chục bước ngoài lạnh lùng mà nhìn hắn.
Trong tay cầm một cây đại cung màu đen.
“Lý Khánh An!” Đó là ý niệm cuối cùng trong đầu hắn khi hắn sờ vào mũi tên sắt trên ót.
Cuộc chém giết lạnh lùng đã tiến hành hai ngày hai đêm, địa phận Lộ Châu, tám vạn quân Yến lên trời không cửa, xuống đất không đường, cơ hội bị bắt cũng không có, trận chiến noi La Tống lĩnh này có thể nói là trận chiến tàn khốc và thám liệt nhất từ thời trung Đường tới nay, tám vạn hai ngàn quân Yến bị chém giết hơn tám vạn một ngàn người.
Không một tù binh, chủ tướng quân Yến Lý Quy Nhơn bị Lý Khánh An một mũi tên bắn chết, đại tướng A Sử Na Tòng Lễ chết ở dưới loạn tiễn của nỏ kỵ binh, đại tướng Ngưu Giới Đình chết ở trong loạn quân.
Nhưng cũng có ké may mắn.
Trương Trung Chí mang theo hai mươi mấy thân binh bơi qua Giáng Thủy, trốn sang Hà Đông bắc bộ, một viên tướng Yến khác An Thái Thanh cũng dẫn mấy trăm thân binh chạy trốn sang hướng nam.
Trốn vào giữa thâm sơn.
Sau đó, binh lính hắn phần lớn bệnh đói mà chết, nửa năm sau An Thái Thanh đơn độc một minh giả dạng thành nông dân.
May mắn từ Bạch Hình trốn trờ về Hà Bắc, quay về dưới trướng An Lộc Sơn.
Sự thám bại của chiến dịch Thượng đàng đã đoạn tuyệt hy vọng chạy khói Hà Bắc của An Lộc Sơn và Sử Tư Minh, mãi cho đến khi bọn họ cuối cùng bị diệt vong, quân đội của hai người bọn họ cũng không thể vào Hà Đông một bước.
Năm ngày sau, quân Đường vùi lấp tất cả thi thể, Lý Khánh An nhậm mệnh Thấm Châu trường sứ Hàn Chí Minh làm Lộ Châu thái thú, mệnh hắn chiêu mộ lưu dân xây dựng lại quê hương, hắn lại mệnh đại tướng Tịch Nguyên Khánh làm Lộ Trạch đô đốc, dẫn hai vạn quân trấn thủ Lộ Châu và Trạch Châu, còn hắn thì đích thân dẫn năm vạn đại quân nhắm hướng Thái Nguyên xuất phát.
(Hai chương họp thành một.
Tám ngàn một trăm chữ.
Chiến dịch Thượng Đảng cuối cùng cũng viết xong, trong chương này có liên quan đến phương thức tác chiến, như một chọi một hay là bày binh bố trận, là cách viết của nhà Cao Nguyệt trên mạng Internet, mọi người không nên tường thiệt.).