Thiên Hạ


Lúc này Minh Nguyệt mới bừng tinh ra.

Nàng vội vàng hỏi: “Thế...!Thế chủ mưu đằng sau chuyện này đã điều tra ra cHứa?”
Hồ Phái Vân nói: “Ty chức đã tra ra một chút manh mối.

Đang tiếp tục bới móc thêm, tin rằng hai ngày nay sẽ có thu hoạch.”
"Vất vả hai vị tướng quân rồi.

Nhung ta đề nghị trong lúc điều tra chù mưu đứng đằng sau sự việc này, cũng phải phòng ngừa lại có nhưng điềm báo khác phát sinh nữa.

Hiện ở bên ngoài đã có nhưng tiếng ác mồm ác miệng xuất hiện rồi, mặc dù có khả năng là do cố ý hàm hại.

Nhưng điềm báo không ngừng được phát hiện, ảnh hưởng quả thật không tốt.
Lời đề nghị cũng đang của Vương phi cũng là điều mà Tẩn Hài Dương mong đợi.

Hắn vội vàng nói: “Ty chức cũng hiểu không có để cho nhưng sự việc tương tự phát sinh nữa.

Cho nên tối hôm qua ngay ban đêm đã phái binh đi các huyện ở Kinh Triệu bố phòng.

Ngày hôm qua Hồ tướng quân ở Cao Lăng huyện đã thành công ngăn cản được việc xuất hiện điềm báo trên bia bạch ngọc rồi.

Nếu không đã là bốn điềm báo rồi.

Chủng ta đều nhất trí cho rằng.

Nếu không ngăn cản.

Sẽ còn có thề có điềm báo thử năm.

Thử sáu thậm chí thứ mười phát sinh.”
Hồ Phái Vân cũng nói: “Vê phần lời đồn.

Ty chức đã phái nhân viên ưu tú đi xuống phố phường điều tra rồi.


Nếu có người cố ý loan tin đồn đi, ty chức sẽ lập tức bắt giữ ngay.”
Minh Nguyệt gật gật đầu: “Hai vị tướng quân cũng đều là ái tướng tâm phúc mà Đại tướng quân tín nhiệm nhất, cũng đều là nhân tài rường cột.

Ta cũng không nói gì thêm nữa.

Chi hy vọng một điểm, không được bắt người vô tội, như vậy sẽ càng tổn hại thêm danh dự của Đại tướng quân.”
“Ty chức hiểu được, nhất định sẽ không làm hại đến người vô tội!”
Hồ Phái Vân tuy rằng đã hứa hẹn với Vương phi như thế.

Nhưng trong lòng hắn lại biết Lý Khánh An tuyệt không nương tay như vậy đâu.

Có đôi khi nếu không đưa ra thủ đoạn ráo riết một chút, thì sẽ khó mà giải quyết được vấn đề.
Minh Nguyệt thấy bọn họ đã có đối gách, bèn cũng yên tâm rồi.

Cười nói: “Ta sẽ không làm lờ công sự của hai vị tướng quân, đợi Đại tướng quân trờ về ta nhất định sẽ nói thực với Đại tướng quân, hai vị tướng quân đã cố gắng nổ lực như thế nào.”
Tửu quán Quy Khử Lai Hề ở chợ tây, nơi này buôn bán thịnh vượng, mỗi ngày khách lai khách văn liên miên không dứt.

Tửu quán, quán trà...!Phần lớn đều là trung tâm ngôn luận của các khách rượu, rất nhiều tin tức bên lề đều là từ nhưng nơi này mà nhanh chóng lan truyền ra.
Đã dẩn tới giữa trưa, khách đến tửu quán ăn cơm cũng càng ngày càng nhiều, lầu hai đã ngồi đầy khách nhân, tiếng người ồn ào, náo nhiệt dị thưởng, một gã đàn ông trung niên đã uống quá nhiều vài chén rượu, có chút khống chế không được bản thân, hắn đứng dậy lớn tiếng nói: “Trên đời này người vô si rất nhiều, nhưng cũng không vô si bằng người kia đó.”
Có người góp vui hôi: “Vị gia này, người mà ngươi nói là ai a?”
“Còn ai nữa.

Cái người đến từ An Tây đó mà! Hắn muốn làm hoàng đế muốn đến phát điên rồi, không tiếc tạo ra nhưng điềm báo, làm giả ý trời, hắn tường hắn là ai chứ.

Có thể lấy tay mà che trời sao? Tường đám dân đen chúng ta đều là kè ngu ngốc sao? Hắn muốn làm hoàng đế, còn không tới phiên hắn đâu!”
Lời nói của người đàn ông trung niên có người không thích nghe, một vị lớn tuổi ngắt lời nói: “Người ta làm sao không thể làm hoàng đế chứ.

Người ta cũng là tôn thất, vả lại làm cũng khá tốt.

Văn trị võ công, tất cả mọi người đều có mắt mà nhìn thấy cả.”
“Xằng bậy!”
Người đàn ông trung niên say túy lúy chi vị lớn tuổi mắng: “Tên lão tặc nhà ngươi toàn nói xằng bậy, Đại Đường hoàng đế chính tông ta ở Thành Đô, ngươi nhớ kỹ lấy, hoàng đế ở Thành Đô, không ở Trường An.


Hắn là cái thá gì.

Hừ! Cũng xứng làm hoàng đế ư? Cũng không biết là đứa con rơi của người Hồ nào nữa...”
Hắn còn cHứa nói dứt lời, bên cạnh lập tức có hai người đàn ông trê vạm vỡ to tròn đứng lên.

Một quyền đấm đến người đàn ông trung niên ngã xuống đất.

"Bình bịch bùm bùm! Mấy cái bàn bị đụng ngã lật nhào, bát đĩa rơi tang tành, trong tửu quán vang lên một loạt tiếng kêu la sợ hãi, các khách rượu cũng đều rời khôi vị trí lui về phía sau cả.

Rối tung ben cả lên.

Người đàn ông trung niên bị đánh rụng hai chiếc răng.

Hắn bụm miệng mà mắng to lớ mớ không rõ, hai hán tử tiến lên trước, đánh cho hắn mấy cái tát tai, mặt mày đều đánh sưng cả lên.

Một người nắm tóc hắn lên.

Một người bóp lấy cố chán hắn.

Trực tiếp lôi hắn xuống từu quán.
Ờ trước lối cầu thang đi xuống vừa lúc gặp chưởng quầy nghe tiếng chạy lên.

Chưởng quầy vừa định ngăn hai người lại.

Một người trong đó lấy ra một khối lệnh bài bằng đồng quơ lên trước mặt hắn một cái.

Mặt chưởng quầy xoạt một cái trắng bệch hăn.

Bối Rối mà đứng ở một bên.

Sợ tới mức hai chân phát run.


Trơ mắt mà nhìn người đàn ông trung niên bị lôi ra khỏi cửa lớn của từu quán, ném vào trong một chiếc xe ngựa, xe ngựa lập tức đi khỏi.
Chưởng quầy đi lên lầu, hốt hoảng chắp tay cầu xin mà nói với mọi người: “Các vị đại gia.

Ta van cầu các ngươi, đừng nói hươu nói vượn nữa.

Tập trung mà ăn cơm uống rượu thôi, hai vị vừa rồi ấy là người của nội vệ tình báo đường a!”
Vị lớn tuổi lại bưng chén rượu lên chầm chầm mà nói: “Nói chuyện thì nói chuyện, nhung ở noi công khai mà mắng kẻ trên là con riêng của người Hồ, đó không phải là đang muốn tìm cái chết sao? Ta xem a! Người này tám chín phần mười là thám tứ của Nam Đường phái tới đấy.”
Ờ trà lâu Cảnh Dương bên chợ đông.

Cũng đã xảy ra sự việc tương tự.

Một gã lái thương công khai lớn tiếng mắng Lý Khánh An vì muốn thượng vị không từ Thủ đoạn, dùng sức người mà tạo ra điềm báo, hắn lập tức bị người của tình báo đường bắt đi...
Để bình ồn sự ảnh hưởng ác liệt đó, tình báo đường, nội vệ, thiên ngưu vệ cũng đều xuất động đại lượng binh lực.

Trong một buổi sáng, bèn có hơn ba trăm người vì lan truyền Lý Khánh An cố ỷ tạo ra điềm báo mà bị bắt đi, gây trấn áp rất lớn.

Rất nhanh chuyện này liền không ai nhắc lại nữa...
Một chiếc xe ngựa chạy vào Thái Bình phường của Trường An.

Dọc theo nhưng hàng cây râm mát trên các đường trong phường đi được một dặm.

Vừa quẹo vào khúc cua.

Chạy vào một con đường nhỏ, đây là con ngõ cụt.

Phía trước bị một tòa nhà lớn ngăn lại.

Xe ngựa đứng lại trước cửa tòa nhà lớn.

Một vị lớn tuổi mặc cầm bào trắng từ trong xe ngựa đi xuống, vị lớn tuổi chừng hơn sáu mươi tuổi, bộ dạng vừa cao vừa béo, trên mặt là một đôi mắt ti hí.

Bèn giống như lúc nào cũng đang lim dim ngủ vậy, hắn đi đến trước cửa phù, nhìn xem tấm bảng trên tường một lúc, trên tấm bảng viết hai chừ "Lý trạchđây là phù trạch của công bộ thị lang Lý Khai Phục.
“Bùm bụp!” Vị lớn tuổi dùng sức gõ vài cái lên cửa.
“Ai đó?” Bên trong cánh cửa có người hôi.
“Là ta.

Thích lão gia!”

Cửa mờ, một người gác cồng mờ cửa cười trừ nói: “Thì ra là Thích lão gia.

Mau mau mời vào.”
“Lão gia nhà các ngươi có ở nhà không?”
“Dạ có! Ở trong thư phòng đó!”
“Ừm! Đi nói cho hắn một tiếng ta tới rồi.

Muốn gặp hắn.”
“Thích lão gia hãy đợi một chút, nô tai đi ngay đây.”
Cồng lớn đóng lại một tiếng keng két.

Lúc này, trước con đường nhỏ cách cồng lớn ước chừng vài chục bước xuất hiện một người đàn ông cười ngựa.

Hắn nhìn chiếc xe ngựa đứng ở trước cửa phủ trạch của Lý Khai Phục một lúc, bèn như không có việc gì mà mất hút ở trước hèm nhỏ, tìm đến một chỗ heo hút.

Ở trên một quyển sổ nhỏ nhanh chóng ghi lại cái gì đó, liền xoay người xuống ngựa, tựa vào một gốc cây đại thụ kiên nhẫn mà chờ xe ngựa đi ra.
Vị lớn tuổi họ Thích này tên Thích Tuần, từng nhậm chức Đại Lý tự thiếu khanh, là tâm phúc của Vương Cúng, hai năm trước đã nương nhờ Nam Đường, vì nhờ Vương Củng, đã làm được tới chức Đại Lý tự khanh của Nam Đường, hai tháng trước vừa mới đến Trường An.
Vào lúc xế chiều.

Lý Khánh An cuối cùng cũng đã về đến Trường An.

Hắn không đứng lại ngoài thành, lệnh ba ngàn thân vệ ky binh đóng trại tại ngoài thành, bàn thân hắn lại đồi sang xe ngựa, dưới hộ vệ của ba trăm kỵ binh trực tiếp đi về phía hoàng thành.
Thời tiết dần dần ấm lên.

Có rất nhiều dân chúng Trường An vì muốn tránh nắng oi ban ngày, thưởng đều chọn lúc hoàng hôn mới ra dạo phố hóng mát.

Trên đại lộ đâu đâu toàn dòng người náo nhiệt, xe ngựa không đi nhanh được, ba trăm thân vệ cấn thận hộ vệ trái phải.

Ánh mất đầy cành giác chằm chằm tra sát tứ phía.
Tuy không biết đây là xe ngựa của Triệu vương Lý Khánh An, nhung có ba trăm kỵ binh hộ vệ vẫn khiến dân chúng Trường An lũ lượt vây đến ngóng.
Xe ngựa từ từ thẳng tiến, Lý Khánh An ngồi trong xe suy ngẫm lại mọi việc xảy ra trong gần đây, hắn đã đạt thành thỏa hiệp với Quách Tử Nghi.

Trong Thái Hành Bát Hình.

Quách Tử Nghi bộ sẽ khống chế Tinh Hình, bảy thông đạo còn lại còn lại sẽ do quân đội của hắn khống chế, chặn quân An Lộc Sơn và Sử Tư Minh lại tại Hà Bắc, để bọn chúng tự tương tàn nhau, có thể nói đại cục Hà Bắc về cơ bản đã ổn định, cái đuôi duy nhất chính là bọn đưa đoàn dân chúng mà Trương Tuần dẫn theo an toàn trốn về Hà Bắc.

Đấy là nhiệm vụ hắn đã giao cho thủ lĩnh xích hầu Quý Thắng đi hoàn thành..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận