Thiên Hạ


Hồ Vân Bái từ trong ngăn tủ lấy ra một tập hồ sơ đặt ở trước mặt Lý Khánh An: “Đại tướng quân, mời xem cái này!”
Lý Khánh An nhận lấy hồ sơ nhìn qua một lượt, trên túi có viết “Đại lý tự thiếu khanh Thích Tuần”, hắn khè can mày lại một cái.

Hỏi: “Đại lý tự có người này không?”
“Đại tướng quân, người này chi đám nhiệm Đại lý tự thiếu khanh được hai tháng.

Còn là ở hai năm về trước, do thời gian rất ngắn, bời vì rất nhiều người đều không quen biết người này lắm.

Người này bây giờ là Đại Lý tự khanh của Nam Đường.”
Lý Khánh An mờ hồ sơ ra.

Giũ ra một đống tư liệu, đại bộ phận đều là khảo bình nhiều năm của Lại bộ, hắn không có hửng thú đối với cái này, hắn từ bên trong lục ra một cuốn sồ nhỏ dùng tơ hồng đóng lại, cái này ở trong quân An Tây gọi là gách tơ hồng, cũng chính là ghi chép điều tra của bộ phận tình báo đối với một số nhân vật quan trọng, bao gồm bối cảnh, phái hệ cùng với một số việc mờ ám đen tối của hắn.

Đều sẽ ghi chép trong này, đây mới là thứ đáng giá nhất đối với bộ môn tình báo.
Lý Khánh An mờ quyển gách tơ hồng này ra.

Lật được vài trang, chi thấy trên bề mặt viết rất rõ ràng, thứ từ của Vương Củng đã lấy con gái của hắn.

Người này là tâm phúc của Vương Cùng.

Lại liên tường đến nhưng điều mới nói ban nãy, Vương Củng là người phụ trách một loạt nhưng hành động nhằm thẳng vào mình lẩn này, Lý Khánh An như đã có chút sờ ngộ rồi.
Hắn khép cuốn sổ lại.

Hỏi: “Người thay thế Dương Trung Ý, chính là người này ư?”
“Đại tướng quân quả nói không sai chút nào, hành động” phản Khánh “do Lý Hanh bố trí dàn xếp, chính là do hắn toàn quyền phụ trách chấp hành, lẩn này liên tục xuất hiện điềm báo lành, bèn là do hắn một tay bày vẽ.

Hắn bây giờ ở ngay tại Trường An.

Đang tích cực liên lạc rất nhiều quan viên trọng yếu.”
Hồ Vân Bái lại lấy qua một tấm giấy lớn.

Trải ra ở trước mặt Lý Khánh An.

Bên trên vẽ một bức vẽ, ở ngay chính giữa là tên của Thích Tuần, tên của hắn bốn phía là một vỏng tròn, vây chặt bời vô số hình vuông nhỏ, đại bộ phận hình vuông bên trong đều trống rỗng, nhung có ba hình vuông bên trong có viết tên.

Lý Khánh An tì mi nhìn qua.

Một cái là Công bộ Thị lang Lý Khai Phục, một cái là Đô thủy giám Sứ giả Trương Binh Quốc, một cái là Đại lý Tự thừa Thiệu Dịch, điều này có nghĩa là gì?
Hồ Vân Bái giãi thích nói: "Căn cứ suy đoán của bọn thuộc hạ.

Thích Tuần trong hai tháng này ít nhất đã có liên hệ qua không dưới hai mươi vị quan viên triều đình, buổi chiều hôm nay, hắn đã đến viếng cửa ba quan viên, ở trong phủ mỗi quan viên đều ở lại từ nửa canh giờ trờ lên.

Ty chức có chút hoài nghi...
“Hoài nghi cái sì?” Ánh mắt của Lý Khánh An nhìn chăm chú vào đôi mắt của Hồ Vân Bái hôi.
“Ty chức chi là có chút nghi ngờ, vẫn không dám kết luận vội vàng.”

“Không sao, nói thử xem.

Ngươi hoài nghi điều gì?”
“Ty chức nghi ngờ một loạt nhưng sự kiện điềm báo này, không hoàn toàn là do người Nam Đường gây nên.

Ty chức cảm thấy quan viên triều đình đã tham dự vào bên trong đấy.”
“Nghi ngờ của ngươi có căn cứ không?” Lý Khánh An lại hòi hắn.
“Có một chút chút!”
Hồ Vân Bái chi vào tên của Trương Binh Quốc trên hình vẽ nói: “Ty chức là từ trên tên của người này mà có được sự gợi ý, hắn là Đô thủy giám Tả sử.

Mà bia đá bạch ngọc ở huyện Cao Lăng hôm qua được lấp lại vào hôm trước, có người phát hiện một chiếc thuyền đỗ lại ở trong kênh Trung Bạch nơi cách bia đá không xa lắm.

Đã đỗ lại được một đêm.

Thuộc hạ đã để lại một viên thù hạ chuyên môn điều tra chiếc thuyền này, giữa trưa hôm nay thủ hạ quay về bấm báo với thuộc hạ.

Chiếc thuyền kia là thuyền quan trắc kênh đào của Đô Thủy giám, ty chức lại đi điều tra ghi chép quan trắc của Đô thủy giám.

Bọn họ trong gẩn một tháng không phái thuyền đi kênh Trung Bạch quan trắc điều gì.

Vì vậy ty chức mới nghi ngờ chiếc thuyền này là Trương Binh Quốc tự ý điều phát, dùng vào việc vận chuyển bia đá bạch ngọc, bời vì là quan thuyền, bèn có thế không gặp phải bất kỳ sự kiêm tra nào, vô cùng tiện lợi, ty chức thậm chí hoài nghi rùa ngàn năm cũng là do chiếc thuyền này thả ra.

Nếu như sự suy đoán của ty chức thành lập, vậy thì Trương Binh Quốc đã có tham dự vào hành động tạo ra điềm báo lẩn này.”
Lý Khánh An cũng cảm thấy Hồ Vân Bái nói rất có lý, sự kiện lẩn này liên tục xảy ra sáu vụ điềm báo vô CÙNG chặt chẽ tinh vi.

Cũng vô CÙNG bí mật.

Chi dựa vào bản thân người Nam Đường e là rất khó làm được, rất có thể là có được sự giúp đỡ của quan viên triều đình, nếu như Trương Binh Quốc cũng dính líu tới vụ án.

Vậy thì tuyệt đối không chì có một minh hắn.

Nhưng quan viên khác cũng nhất định dính líu vào, đây chẳng khác nào là xuất hiện một tập đoàn quan liêu phản đối hắn Lý Khánh An.
Bây giờ điều mà Lý Khánh An quan tâm nhất là.

Trong số các quan viên mà tên Thích Tuần này liên hệ cao nhất là đã đến cắp bậc nào rồi.

Là đứng lại ở Công bộ Thị lang Lý Khai Phục, hay là còn có quan viên cấp bậc cao hơn nữa.
Lúc này, Hồ Vân Bái lại nói: “Đại tướng quân, bây giờ Dương Trung Ý bị bắt.

Ty chức lo lắng tên Thích Tuần này sẽ nhận được tin tức âm thầm bõ trốn, ty chức muốn tróc nã hắn.

Không biết đại tướng quân có đồng ỷ không?”
Lý Khánh An trầm tư trong chốc lát.

Lắc đầu nói: "Tốt nhất là buông dây dài ra thêm một chút, đừng nóng vội mà truy bắt.


Ngươi chi bằng đi bàn bạc với Dương Trung Ý một chút, đề hắn thay chúng ta làm việc, ngoài ra.

Tên Trương Binh Quốc kia quả là
Cẩn phải bắt lấy hòi thăm một chút, hòi hắn có phải thật sự dính vào vụ án không, nếu như hắn thật sự dính tới.

Vậy người dính líu tới sẽ tuyệt nhiên không chi có một quan viên như hắn."
“Ty chức hiểu rồi.

Chi là tên Dương Binh Quốc này nên bắt như thế nào mới không kinh động đến Thích Tuần.”
Lý Khánh An cười nhạt một cái: “Không ngại, ta tự có biện pháp.”
Từ tình báo đường đi ra.

Lý Khánh An bèn trực tiếp trờ về nhà.

Cả nhà dĩ nhiên là vui mừng khôn xiết, vui vé sum vầy, ở trong nhà dùng cơm tối xong.

Lý Khánh An lại cùng vui đủa một lát với các con.

Lúc này mới trờ về đến thư phòng của minh, vào thư phòng ngồi xuống chẳng bao lâu.

Thê tử Minh Nguyệt bèn bung một chén trà sâm tiến vào.
Nàng đem trà đặt lên bàn.

Cười hỏi: “Vụ nương đâu? Tại sao lại không cùng huynh trờ về chung?”
Lý Khánh An cầm chén trà lên hớp một ngụm, cười nói: “Nàng đang ở Thái Nguyên chiêu mộ được một ngàn nữ binh, đang bận việc thao luyện nữ binh, nhất thời không có thời gian trờ về.”
“Vậy muội hiện giờ nên xưng hô nàng ấy là gì?”
Trong mắt của Minh Nguyệt để lộ ra một nét cười không thể che dấu được: “Gọi nàng muội muội sao?”
Lý Khánh An lại lắc đầu.

“Không! Nàng nên xung hô nàng ấy là Cao tướng quân.”
“Hai người...!Không có...”
“Không có...!Cái gì?” Lý Khánh An cười nói.
đọc truyện cùng http://truyencuatu
i.net/ “Không có gì!”
Minh Nguyệt đã chuyền đề tài sang hướng khác, nàng cười nói: “Sáng hôm nay muội đã triệu kiến Hồ Vân Bái.

Kết quả Tẩn Hài Dương cũng cùng tới.

Việc này...!Huynh sẽ không giận muội chứ?”
“Tại sao lại triệu kiến, là vì việc điềm báo ư?” Lý Khánh An khẽ mỉm cười nói.
"Đúng vậy, chuyện này ảnh hưởng khá là nghiêm trọng, tổn hại rất lớn tới danh dự
Của huynh, cHứa đến bức bách bất đắc dĩ.


Muội sẽ không can thiệp chuyện của huynh."
“Ừm! Việc này ta đã nghe Hồ Vân Bái nói qua rồi, phải nói là muội làm đúng trong việc này, nhung có một điểm.

Ta không hi vọng sự việc tương tự trờ nên thưởng xuyên.”
Cuộc trò chuyện của Lý Khánh An và thê tử cũng đã vận dụng phong cách của quân nhân, hắn vô cùng rõ ràng dứt khoát nói cho thê tử biết, lẩn này nàng làm đúng, nhưng không hi vọng thê tử bời vì lẩn này đúng.

Mà thưởng xuyên đi làm.

Nói trắng ra.

Chính là nhắc nhờ thê từ đừng can dự việc quân chính quá nhiều.
Minh Nguyệt lẳng lặng mà gật gật đầu.

Nàng có thề lý giãi thái độ của trượng phu.

Đây không phải là đang trách mắng minh, mà là một sự bảo vệ, ở thời sơ Đường hậu cung can dự chính sự quá nhiều đa số đều không có kết cục tốt.

Võ Tắc Thiên.

Vi Thị.

Thái Bình công chúa v.

V...!Từ Trung Đường về sau, triều đình đã rất khó mà dung thứ cho phụ nhân can dự việc chính sự.

Huống chi, bản thân Minh Nguyệt muốn là một Trường Tôn hoàng hậu thứ hai.

Chứ không phải là Võ Tắc Thiên thứ hai.
Lý Khánh An thấy thê tử đã thấu hiểu, hắn nắm lấy tay nàng cười nói: “Hãy nói ta nghe một chút về chuyện thú vị của bọn trẻ đi! Lẩn trước Đàn nhi tặng ta một bức tranh, ta rất thích, nhưng ta không hiểu lắm.

Nó tại sao lại vẽ mắt của ta to vậy, cử giống như chuông đồng, có chút vừa dữ vừa ác.”
Minh Nguyệt hé miệng cười nói: “Đó là bời vì có một lẩn nó đã nhìn thấy tranh vẽ Chung Quỳ, nó bèn nói đôi mắt của phụ thân nó hệt như người trong tranh, vì vậy lẩn trước vẽ hình của huynh, nó đặc biệt lục bức tranh của Chung Quỳ ra.

Đối chiếu mà vẽ ra.”
“Tên tiểu tử thối này!”
Lý Khánh An cười lên ha ha.

Hắn sờ sờ cằm minh nói: “Ta giống Chung Quỳ sao?”
Minh Nguyệt cũng cười: “Phu quân đương nhiên không giống Chung Quỳ, Chung Quỳ là bắt ác quỳ, phu quân là bắt ác nhân, hạng người như An Lộc Sơn.

Sử Tư Minh, phu quân ở Lộ Châu đại bại quân giặc, cả thành Trường An hoan hì vui mừng, mấy nghìn phụ lão hương thân tự phát đi đến quỳ bái trước cửa phù chúng ta.

Huynh có biết không? Thời khắc ấy, bọn muội thật sự rất kích động, muội cũng không kìm được mà bật khóc.”
Nói đến đây, trong mắt của Minh Nguyệt đã có chút ươn ướt.

Lý Khánh An khẽ vỗ vỗ tay nàng.

“Ta ở tiền tuyến anh dũng giết địch, thật ra cũng là vì bảo vệ nàng và các con.

Ta vừa là vì thiên hạ sinh linh, cũng là vì bảo vệ thê nhi của minh, ta thân ở vị cao, lại càng phải cẩn thận ti mi hơn.

Đi sai một bước, không chi là tính mạng ta khó toàn, bọn muội cũng sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, muội có biết, sức ép của ta rất lớn.”
Minh Nguyệt kéo tay của trượng phu lên.


Áp lên trên khuôn mặt mình, nàng dịu giọng nói: “Muội biết sức ép của phu quân, muội cũng sẽ dốc hết khả năng của muội, để giảm nhẹ gánh nặng sau lưng cho huynh, giáo dục tốt các con.

Muội cũng sẽ làm được mẫu nghi thiên hạ.

Để huynh lấy muội làm vinh dự.”
Lý Khánh An trong lòng cảm động, hắn nhớ tới một việc, nói với thê tử: “Qua mấy ngày nữa.

Rất nhiều thê nhi của tướng lĩnh An Tây cũng sẽ tới Trường An sinh sống, nhưng thứ như phủ trạch triều đình sẽ sắp xếp ổn thỏa, nhưng ta hi vọng muội có thể thay ta đi an ùi bọn họ, hỏi xem bọn họ có khó khăn thực tế gì.

Đề bọn họ an tâm định cư lại tại Trường An.”
Minh Nguyệt gật gật đầu: “Lúc ở An Tây, quan hệ giữa muội và các nàng ấy đều khá tốt.

Huynh yên tâm đi! Ta sẽ đi chăm sóc tốt cho bọn họ.”
Minh Nguyệt thấy thời gian đã không còn sớm.

Bèn đứng dậy nói: “Vậy muội không quấy rầy huynh nữa.

Huynh đi xử lý ốn thỏa sự tình cho sớm.

Rồi nghỉ ngơi cho sớm.”
“Vậy được rồi! Ban đêm chúng ta hẵng từ từ tán gẫu thêm.”
Minh Nguyệt đã nghe ra ý ẩn sâu bên trong lời nói của trượng phu.

Nàng ngượng ngủng mà gật gật đầu.

Xoay người bèn đi khỏi.
Trong phòng đã yên tĩnh trờ lại, suy nghĩ của Lý Khánh An cũng dần dần quay lại chuyện xảy ra buổi sáng, tuy rằng sự phát sinh của điềm báo đã mang lại sự tổn hại nhất định đến danh dự của hắn.

Nhưng việc này cũng đã mang lại sự thu hoạch rất lớn cho hắn.

Do sự siòi giang của toán người Hồ Vân Bái.

Làm cho một tập đoàn quan viên phải đối hắn dần dần nổi lên khôi mặt nước, điều này lại vừa khéo là chuyện mà hắn muốn làm nhất trước mắt.

Thanh trừ dị ký, quét sạch đường đi cho sự đăng cơ sau này, hơn nữa tội danh rất đầy đủ.

Câu kết Nam Đường.
Lý Khánh An chậm rãi đi tới trước cửa sổ, hắn đẩy cửa sổ ra.

Chắp tay ra sau nhìn ngóng màn đêm tăm tối bên ngoài, hắn đang suy nghĩ hành động bước tiếp theo, bây gìỜ mối loạn An Lộc Sơn đã không còn là mối nghi ngại nguy hiếm nữa.

Hắn nên suy nghĩ đến việc đăng cơ của minh rồi.

Hắn phải vì sự đăng cơ của minh quét sạch mọi trờ ngại, bao gồm trờ ngại của Trường An và trờ ngại của Nam Đường, thời gian không đợi ta.

Hắn buộc phải lập tức hành động rồi.
Nghĩ vậy, hắn quay lưng lệnh nói: “Người đâu!”
Ngoài cửa đi vào một thân binh, khom người nói: “Xin đại tướng quân hạ lệnh!”
“Đi tướng quốc phủ một chuyến, hãy mời Trương tướng quốc tới cho ta.

Cử nói là ta có việc gấp tìm hắn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận