Thiên Hạ


Sáng sớm hôm sau.

Lý Khánh An đã đi tới Đại Minh cung, hắn là đến yết kiến thái hậu.

Hai viên hoạn quan dẫn hắn đến trước Lân Đức điện, cười nói: “Điện hạ xin chờ cho một chút, lão nô đi tới bầm báo thái hậu.”
Lý Khánh An gật gật đầu.

Khoanh tay ngóng nhìn cung điện khí thế nguy nga của Đại Minh cung, hắn không biết đã lui tới Đại Minh cung bao nhiêu bận rồi.

Nhung mỗi lẩn đều là tới lui vội vã.

CHứa từng ngắm nhìn thưởng thức qua tòa cung điện hùng vĩ đồ sộ này, cho dù là Lục cung của Baghdad cho dù là cung điện hoàng kim của Conatantinopolis.

Chúng cũng khó mà sánh vai với tòa cung điện khí thế oai hùng nhất của đế quốc Đại Đường.
Hắn vỗ nhẹ vào lan can bạch ngọc bên cạnh mình, hắn còn cHứa hề chú ỷ tới, trên lan can lại có khắc từng pho từng pho tiêu sư tử bạch ngọc.

Trong miệng ngậm thạch cầu, trông rất sống động.
“Triệu vương điện hạ.

Thái hậu triệu kiến!” Phía sau.

Một gã hoạn quan nhỏ giọng nhắc nhờ hắn.
Lý Khánh An cười xòa.

Xoay người đi theo hoạn quan đi vào Kỳ Lân điện, trong phiến điện, thái hậu Thám Trân Châu ngồi trên tòa ghế cao lạnh băng băng.

Khuôn mặt tái nhợt và đôi vai hao gầy đều làm cho nàng trờ nên cô đơn dị thưởng, chi có trong khoảnh khắc khi bóng dáng khôi ngô của Lý Khánh An xuất hiện trước cửa điện, trong mắt nàng đã vụt qua một tia sáng kỳ dị.

Lập tức lại bị lông mi dài dài che khuất đi.
Lý Khánh An đi lên trước, quì một gối thi lễ nói: “Thần Lý Khánh An tham kiến thái hậu.

Chúc thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Triệu vương bình thân, ban tọa!”
“Tạ ơn thái hậu!”
Tiếng nói của Thẩm Trân Châu vô cùng êm nhẹ, trong ánh mắt cũng dần dần trờ nên trong vắt.

Cuối cùng đã lấy hết can đảm nhìn đi về phía Lý Khánh An.

Nụ cười quan tâm trên khuôn mặt của Lý Khánh An làm cho trong lòng nàng cảm thấy một tia ấm áp, tâm trạng hồi hộp cũng trờ nên bình lặng trờ lại.
Nàng mỉm cười, “Triệu vương quay về kinh khi nào vậy?”
“Hồi bẩm thái hậu.

Thần vào lúc chạng vạng hôm trước quay về kinh, ngày hôm qua ở nhà nghỉ ngơi được một ngày.”
Thẩm Trân Châu gật gật đầu.

“Triệu vương nhiều năm chinh chiến ở bên ngoài, thời gian quây quẩn bên người nhà quá ít.

Nếu đã hồi kinh, vậy thì cố gắng dành thời gian vui vầy bên thê nhi, hơn nữa khanh lặn lội đường xa quay về, cơ thề nhất định là vô CÙNG mệt mỏi, thật ra hôm nay khanh cũng nên ở nhà nghỉ ngơi mới phải, không nên tiến cung nhanh như vậy.”
“Yết kiến thái hậu là bồn phận của thần, vốn dĩ hôm qua thần đã phải đến yết kiến, chi là hôm qua thần có chút bệnh nhẹ.

Không tiện vào cung, hi vọng thái hậu thử lỗi!”
“Vậy...!Sức khỏe của ái khanh đờ chút nào cHứa?” Thẩm Trân Châu cố gắng khắc chế tâm trạng của mình, dùng một ngừ khí ôn tổn hỏi.
“Đa tạ thái hậu quan tâm.

Thần sức khỏe đã đờ hơn nhiều, nhưng thần thấy thái hậu khí sắc không phải là tốt lắm.

Hy vọng thái hậu có thê tăng cường bảo dường, hôm qua thê tử thần cũng đã nói với thần, thái hậu sức khỏe gần nhất không được tốt lắm.

Nếu thái hậu có nhu cầu gì.

Có thể đưa ra với thần bất cử lúc nào.”
Thẩm Trân Châu trong lòng thờ dài một tiếng, thấp giọng nói: “Đa tạ ái khanh, chi là ai gia tạm thời không có nhu cầu gì.

Nếu ái khanh không phản đối.

Ai gia muốn mời Vương phi thưởng xuyên vào cung choi, cùng trò chuyện với ai gia.”
“Thần không có ỷ kiến!”
Trong phiến điện nhất thời trờ nên im lặng, không khí có chút trờ nên ngại ngủng.

Muôn vàn cảm xúc trong lòng của Thẩm Trân Châu chi có trong lòng bản thân nàng hiểu rõ, người nam tử mạnh mẽ ở trước mắt này, hai chừ “mạnh mẽ” là cảm giác của bản thán nàng, thử cảm giác đó nàng cả đời cũng khó mà quên được, vốn dĩ giữa hắn với nhau chi là một sự giao dịch, một mối giao dịch vì đứa con trai và trượng phu đã mất của nàng, nhung sau này...
Trong lòng Thẩm Trân Châu phảng phất bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt dày vò, nếu như có thể, nàng thà đập nát vương tọa dưới thân minh, đập nát kim quan trên đầu nàng, nhung không thể được, nàng là thái hậu của đế quốc Đại Đường, thân phận này giống như gông xiềng nặng nề làm cho cả đời nàng cũng không cách nào thay đồi được, không cách nào dỡ bò được.
Điều quan trọng hơn là.

Bản thân nàng cũng không muốn phản bội lại thân phận này, đây là một sự ngầm hiểu ỷ nhau mà hai người đã thỏa thuận được ở một lúc nào đấy.
Vào lúc im lặng đến mức đã không còn tiếp tục im lặng được nữa.


Lý Khánh An cuối cùng đã mờ miệng: “Thần hôm nay đến.

Một là hòi thăm thái hậu một chút, ngoài ra.

Thần muốn nói với thái hậu một chút về việc của Nam Đường.”
Nếu như nói còn có cái gì khiến cho Thầm Trân Châu khắc cốt ghi tâm hơn thử cảm giác mạnh mẽ của Lý Khánh An.

Vậy thì chi có Nam Đường thôi, kẻ thù của nàng, kẻ thù đã giết chết trượng phu và nhi từ của nàng.

Vẫn còn đang ngồi trên bảo tọa cao cao tự xung vương xung đế, vẫn cuộc sống ngợp trong vàng son.

Thù hận lắng đọng lại trong lòng nàng, đã kết đọng lại thành một khối sắt.
Thẩm Trân Châu ngay lập tức ngồi thẳng người dậy, khuôn mặt nhợt nhạt vì kích động mà có một sắc màu đò ửng.

Nàng vội vàng hòi: “Triệu vương là chuẩn bị nam chinh rồi ư?”
Lý Khánh An chậm rãi gật đầu.

“Thần đã điều tra rõ rồi.

Nam Đường cấu kết triều quan hàm hại vi thần, thù đoạn ác liệt, làm người ta thật không thể nhẫn nhịn, thần đã quyết định nam chinh, hôm nay tới gặp thái hậu.

Cũng là muốn xin thái hậu xuống chi.

Mệnh thần nam chinh.”
“Ai gia có thể hạ chi!”
Thẩm Trân Châu không chút do dự đáp ứng.

“Không biết Triệu vương cẩn ai gia khi nào xuống chi?”
“Đợi thêm hai ngày nữa.

Chờ đến chân tướng rõ ràng.

Sẽ có một loạt ý chi.

Cẩn thái hậu ban bố.”
“Chẳng lẽ ngoài Nam Đường ra.

Còn có nhưng ý chi khác nữa sao?” Thầm Trân Châu bỗng nhiên nghe hiểu hàm ý trong lời của Lý Khánh An.
Lý Khánh An gật gật đầu.

“Liên quan đến an nguy của thần, liên quan đến ồn định và hoà bình lâu dài của Đại Đường, hy vọng thái hậu có thể thông cảm nỗi khó của thần.”
Thẩm Trân Châu chăm chú nhìn Lý Khánh An thật lâu.

Lý Khánh An cũng ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào nàng.

Thâm Trân Châu hiên Lý Khánh An muốn nàng làm gì.

Đó là điều nàng không muốn làm.

Nhung nàng lại không thể không làm.

Ánh mắt của nàng cuối cùng đã rũ xuống, thấp giọng thờ dài nói: “Vậy ngươi nhận lời ai gia.

Đừng đụng chạm tới mức giới hạn của ai gia.”
"Thần cam đoan với thái hậu.

Sẽ không làm tổn hại tới phụ nữ người già trẻ em.

Thần cũng sẽ không giết chóc bừa bãi cựu thần, thần chi là muốn làm một sự điều chinh
“Ngươi đừng lừa gạt ai gia.”
“Thần lấy danh dự ra bảo đảm, tuyệt đối không lừa gạt thái hậu.”
Sắc mặt của Thẩm Trân Châu dần dần dịu đi: “Thôi được! Ai gia nhận lời người.”
“Đa tạ thái hậu.

Vi thần cáo lui.”
Lý Khánh An từ từ lùi xuống.

Thẩm Trân Châu tựa như muốn gọi hắn lại, nhưng môi nàng mấp máy một chút, lại chẳng nói được ra một lời nào, ánh mắt của nàng thoáng chốc đã trở nên àm đạm.
Lý Khánh An đi được vài bước, lại ngừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn vào nàng, ánh mất tràn ngập nét tươi cười, hắn phàng phất hiểu được tâm tư của Thâm Trân Châu.
“Triệu vương...!Còn có việc sao?” Thẩm Trân Châu run giọng hỏi.
“Thần còn có một chuyện muốn thinh cầu thái hậu.

Thần sau này sẽ chú tâm nhiều hơn triều chính, sẽ đặt triều phòng ớ Đại Minh cung, sẽ thưởng xuyên tá túc lại trong Đại Minh cung, như vậy, thủ vệ trong cung sẽ tăng lên rất nhiều, không biết thái hậu có cho phép không?”
“Ai gia...!Không có ý kiến!”

“Vậy thần cáo lui.”
Lý Khánh An đã rời khôi phiến điện, Thẩm Trân Châu nhìn vào bóng dáng của hắn.

Mắt của nàng dần dần sáng lên, nhung lại tràn ngập một thứ mâu thuẫn và bất đắc dĩ sâu sắc.
//truyencuatui.net/
Di chứng do cái chết của Bùi Tuân Khánh để lại mãi cho đến nay vẫn cHứa tiêu trừ, bày tướng quốc vốn có của chính sự đường bời cái chết của Bùi Tuân Khánh trở thành lục tướng, rất nhanh Thôi Bình xuất nhiệm Hà Đông đạo quan sát sứ, lại biến thành ra ngũ tướng.

Thôi Ninh bổ sung làm tả tướng lại đi Giang Hoài khơi thông tào vận.

Cộng thêm Trương Hạo xuất nhiệm Lũng Hữu đạo quan sát sứ kiêm An Tây tiết độ phủ trướng sử.

Trờ thành trường quan hành chính tối cao của An Tây, vì thế nên, chính sự
Đường trên thực tế chi còn lại bốn tướng quốc, Trương Quân.

Vi Thao, Lư Hoán cùng với Vương Tấn.
Trong bốn tướng quốc này, Vi Thao và Lư Hoán là đồng minh Vi đàng, Vương Tấn là phái trang gian.

Trương Quân tự thành một đàng, vì vậy trong chính sự đường.

Vi đàng hiển nhiên đã chiếm cứ được ưu thế.

Trong lục bộ Thượng thư tinh, Vi đàng đã khống chế ba bộ công, lễ binh.

Trương Quân khống chế lại bộ và hộ bộ, Vương Tấn nắm giữ lấy hình bộ.
Cho dù Lý Khánh An từng ám chi qua Trương Quân có thể diệt trừ Vi Thao, nhưng dưới tình thế hoàng đế khuyết vị, không có chứng cứ rõ ràng.

Trương Quân căn bàn là không động chạm được Vi Thao, trong buổi đầu đăng ngôi.

Lý Khánh An cũng không thể dễ dàng đổi tướng quốc, kè thống trị tối cao lịch triều lịch đại, chi có sau khi hắn ngồi vững ngôi vị hoàng đế rồi, hắn mới có thể căn cứ theo ý nguyện của bàn thân mà lẩn lượt từ từ thay đồi tướng quốc.
Cho nên Lý Khánh An nếu muốn chiếu theo ý nguyện của mình xây dựng lại cơ cấu quyền lực.

Vậy thì hắn buộc phải sắp xếp ổn thỏa mọi thứ trước khi hắn lên ngôi.

Bây giờ chính là lúc hắn bất đầu tổ chức lại quyền lực rồi.
Trương Quân là một con cờ vô cùng ồn định, hắn vẫn còn muốn giữ lại làm một hai năm.

Vương Tấn năng lực không tổi.

Có sự mạnh mẽ sắc bén đề cài cách, hắn cũng muốn giữ lại làm.

Ngoài hai người này ra, năm người Thôi Ninh, Nhan Chân Khanh.

Bùi Mân.

Lưu Yến.

Quách Tử Nghi cũng là năng thần mà hắn muốn sắp xếp vào chính sự đường.
Vậy thì Vi Thao và Lư Hoán bèn là hai người dư thừa rồi.

Hai người này không chi là hai tướng quốc, bọn họ còn là hai cái rỗ không lồ, toàn bộ đại thần phàn đối hắn Lý Khánh An.

Toàn bộ người trờ thành mối trở ngại hắn lên ngôi, đều có thể đem bọn chúng đựng hết vào trong hai cái rỗ to này, rồi nhất thể xử lý hết.
Trương Quân vẫn còn đang âu sầu vì không tìm được cớ trừ khử Vi Thao, nhưng hắn Lý Khánh An lại tìm thấy rồi, vụ án điềm báo đột nhiên xuất hiện không phải chính là cái cớ tốt nhất rồi ư?
Thích Tuần do Nam Đường phái đến, chính là cái lưới tốt nhất, có thể một mè lưới tóm gọn bọn chúng.

Còn về mồi nhử.

Lý Khánh An đã sắp xếp một con tôm nhỏ mỹ vị, hắn tin rằng, Vi Thao và Lư Hoán hai con cá to này nhất định sẽ tranh nhau nuốt chửng lấy con tôm nhỏ này.
Trương Binh Quốc sau khi từ huyện Cao Thẳngg trờ về, không có bất kỳ nét khác thưởng nào, thị sát kênh Trung Bạch xong, Trương Quân bèn quyết định mau chóng bắt tay vào việc gia cố và tu bổ kênh rạch Quan Trung, cứ như vậy, công việc của đô thủy giám tăng sức ép lên một cách rõ rệt, cộng thêm vào đó một nữa quan viên đều bị mượn đi Giang Hoài khai thông tào vận, các quan viên còn lại chi đành làm việc miệt mài không quản ngày đêm.

Biên chế ra phương án tu bổ kênh rạch, dự toán phí tu bồ, bàn thân Trương Binh Quốc cũng là bận đến chân không chấm đất.

Ban đêm cũng không thề về nhà, trực tiếp sống trong triều phòng.
Tuy rằng Trương Binh Quốc vô cùng bận rộn, nhưng vào lúc ăn cơm trưa ngày hôm sau.

Vẫn là bị Vi Thao gọi đi rồi.
Trương Binh Quốc là người Vi đàng, hơn nữa bời vì hắn chủ quản đô thủy giám, bèn đã trờ thành đối tượng lôi kéo trọng điểm của Vi Thao, dần dần đã trờ thành cốt cán của Vi đàng.

Vi Thao tìm hắn tói cũng là rất bình thưởng, hôm trước Trương Binh Quốc đã cùng Trương Quân đi huyện Cao Lăng rồi, mà không báo cáo trước với hắn.

Trong lòng Vi Thao hoi có chút khó chịu.

Triều phòng của Vi Thao ở trong lễ bộ hoàng thành, gian phòng rộng mỡ mà sáng sủa, Vi Thao đang cúi đầu viết gì đó, Vi Thao năm nay đã sáu mươi tuổi rồi.

Nhưng hắn vẫn tinh lực dồi dào, suy nghĩ nhạy bén.

Nhất là dục vọng đối với quyền lực.

Không những không có chút suy yếu.

Ngược lại càng thêm mănh liệt dẩn theo sự gia tăng về tuổi tác của hắn.
Cũng giống như Trương Quân muốn trừ khử hắn.

Hắn cũng không lúc nào không nghĩ đến làm thế nào để trừ khử Trương Quân, một núi không thể dung nạp hai hổ, hắn và Trương Quân là ké đối đầu không đội trời chung trên đấu trường quyền lực.

Một bên Vi đáng, một bên Trương đàng, cơ hồ như cà cục diện triều đình của Bắc Đường, chính là xoay vỏng quanh hai người bọn hắn.
Thật ra nhược điểm của Trương Quân rất nhiều, tỷ dụ như huynh đệ Trương Tự của hắn bây giờ chính là thành viên chính sự đường Nam Đường, chi dựa vào cái này, hắn đã có thể tạo ra chứng cứ Trương Quân tư thông Nam Đương, từ đó lật đổ hắn.

Chi đáng tiếc Trường An đã có được sự úng hộ của Lý Khánh An, muốn lật đồ hắn thật khó.
Vi Thao thật ra cũng là bời vì Lý Khánh An lúc ấy muốn lật đồ Thôi Hoán mà bước vào trong chính sự đường, nhung sau khi vây cánh của hắn dần dần đầy đặn, hắn bèn không muốn tiếp tục chịu sự khống chế của Lý Khánh An nữa.

Đặc biệt là Lý Khánh
An ủng hộ Trương Quân, điều này khiến cho hắn vô cùng bất măn.

Chi thấy lực lượng của Lý Khánh An quá lớn mạnh, làm cho hắn có phần kỵ dè mà không dám công khai phán đối.

Nhung không dám công khai phàn đối không có nghĩa là hắn không phàn đối, hắn đang âm thầm tiến hành một loạt các hoạt động, một số tông thất hoặc đại thần kiên quyết phàn đối Lý Khánh An cũng dần dần chạy tới gia nhập vào trướng cờ của hắn.

Đã làm lớn mạnh thực lực của Vi đàng.
Trong lòng Vi Thao rất rõ, gia tộc của hắn nếu muốn tiếp tục phồn thịnh lâu dài, chi có hai con đường có thể bước tới, một là ôm lấy đủi của Lý Khánh An mà a dua nịnh nọt.

Hai là tự làm mạnh thực lực của bàn thân, muốn có được sự coi trọng của Lý Khánh An không phải là dễ, Vi gia nhiều lẩn gặp phải đà kích, đã không có thực lực hùng hậu như hai đại thế gia Thôi, Bùi nữa.

Bàn thân hắn cũng là tài năng bình bình, không so sánh được với bọn Nhan Chân Khanh.

Lưu Yến.
Có những người này ở đây, Lý Khánh An không thể nào trọng dụng hắn nữa rồi, con đường thứ nhất hiên nhiên là không đi được rồi.

Hắn chi có thê suy nghĩ đi con đường thứ hai, làm lớn mạnh thực lực bàn thân, để Vi đàng trờ thành lực lượng đủ tầm đủ trọng lượng của triều đình, như vậy cho dù Lý Khánh An lên ngôi, hắn cũng không dám dễ dàng động tới mình, đợi khi hắn muốn động đến minh, từ đệ Vi gia đã trải khắp quan trường Đại Đường rồi, mọc rễ khó bứng rồi.
Chính là ôm lấy cách suy nghĩ như vậy, Vi Thao đối với Lý Khánh An vừa không hợp tác, cũng không phán đối, thậm chí đã vì trấn an người phàn đối Lý Khánh An trong Vi đàng, tỷ dụ như công bộ thị lang Lý Khai Phục, binh bộ thị lang Miêu Tấn Khanh v.

V...!Hắn rõ ràng là biết những người này đang âm thầm câu kết với Nam Đường.

Tiến hành hoạt động phán đối Lý Khánh An, hắn cũng là một mắt nhắm một mắt mờ, sự việc điềm báo xảy ra gần đây nhất, thì hắn đã rất rõ tin tức tiềm ẩn bên trong đó.
Ngay lúc Vi Thao đang múa bút thành văn.

Văn thư lang của hắn tiến vào bẩm báo: “Vi thượng thư, Trương tả sứ đã đến.

Đang chờ gặp ở ngoài cửa!”
“Để hắn tiến vào!”
Vi Thao buông xuống bút, Lý Khánh An vừa về Trường An.

Trương Quân liền bất đầu hoạt động chăm chi.

Làm cho hắn tâm sinh cành giác, hơn nữa hôm trước Trương Quân đi Cao Thẳngg huyện thị sát thuỷ lợi, đã gọi thủy tả sứ Trương Binh Quốc cùng đi, lại không kêu công bộ thị lang Lý Khai Phục, đây quà thực không phù họp lẽ thưởng, càng làm cho hắn trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
Gần đây triều đình rất ư coi trọng thủy lợi thủy vận, đô thủy giám bất đầu trờ nên được coi trọng, Trương Quân thậm chí đề xuất đem đô thủy giám thăng cấp làm tòng tam phấm, Trương Quân không phải là muốn lôi kéo Trương Binh Quốc chứ?
Lát sau, Trương Binh Quốc rào bước tiến vào trong triều phòng, khom người thi lễ: “Ty chức tham kiến Vi thượng thư!”
Vi Thao ha hả cười nói: “Trương tả sứ trong trăm sự bận rộn tìm tới.

Thật sự là áy náy vô cùng.”
Nói xong.

Vi Thao ra hiệu mắt với văn thư lang, văn thư lang hiểu ý, đóng cửa đi ra ngoài, trong phòng chì còn lại hai người bọn họ.
Lúc này, sắc mặt của Vi Thao bèn bắt đầu có chút sa sầm lại.

Nhàn nhạt hòi: “Đi Cao Lăng huyện, tại sao lại không nói cho ta nghe một tiếng trước?”
Trong lòng Trương Binh Quốc giật thót lên.

Hắn biết rằng Vi Thao đã bắt đầu tính sồ rồi, bèn vội vàng nói: “Đi Cao Lăng huyện vô cùng đột ngột, ty chức phải chuẩn bị rất nhiều tư liệu, vốn dĩ là muốn lúc bừa trưa nói một tiếng với thượng thư.

Nhưng Trương tướng quốc lại đột ngột dỡi thời gian sớm hơn.

Cả bừa trưa cũng cHứa ăn thì bọn ta đã xuất phát rồi.”
“Ừm!”
Vi Thao gật gật đầu.

Tình huống mà Trương Binh Quốc nói là sự thật, hắn miễn cường có thể tiếp nhận, nhung còn một chuyện hắn cũng phải hòi rõ ràng.
“Nghe nói buổi tối Trương Quân một mình triệu kiến ngươi.

Các ngươi đều đã nói gì đó?”
Việc này là điều Vi Thao lo lắng nhắt, nếu như là bàn chuyện trị lý kênh Trung Bạch, thì Ngô huyện lệnh phải cùng đi luôn mới đúng, nhung Ngô huyện lệnh lại không đi.

Chi có hai người bọn họ, vậy Trương Quân đã nói với hắn nhưng gì?
Trương Binh Quốc vội vàng nói: “Chủ yếu là bàn về sự trị Lý kênh ngòi Quan Trung, cùng với hao tôn tiền lương.

Trương tướng quốc đang đọc báo cáo của ty chức, nhưng có một số chỗ không hiểu, vì thế nên đã gọi ty chức đi cùng.”
“Ngoại trừ sự trị lý kênh ngòi, không còn gì khác ư?”
Trương Binh Quốc do dự một chút nói: “Ngoại trừ việc trị lý kênh rạch, hắn còn hỏi tình hình gia đình của ty chức, hắn hình như rất rõ tình hình gia đình của ty chức.”
Quả nhiên là muốn lôi kéo Trương Binh Quốc.


Vi Thao rất hiểu thủ đoạn của Trương Quân, hắn muốn lôi kéo một người.

Trước hết sẽ điều tra tình hình gia đình của đối phương, nếu như không có hứng thú với Trương Binh Quốc, hắn mới bất kề sống chết của Trương gia.
Vi Thao nhìn chằm chằm vào mất của Trương Binh Quốc, chậm rãi nói: “Vậy ngươi đã trả lời như thế nào?”
“Ty chức nói.

Vi thượng thư rất quan tâm tới ty chức, đa tạ ý tốt của hắn.

Sau đó ty chức liền cáo từ.”
“Ngươi thật sự là nói như vậy sao?”
“Vâng!” Trương Binh Quốc không chút do dự đáp.
Vi Thao nhìn hắn.

Sau một lúc lâu mới gật gật đầu.

Hắn lại trầm tư một chốc lát nói: “Tối hôm nay, là ngày mừng cháu nhỏ ta tròn một tuổi, ta chuẩn bị mời một số đồng liêu quan hệ khá tốt đến tham gia, ta biết ngươi rất bận.

Nhung ta vẫn hi vọng ngươi có thể đến một chút.”
Vi Thao mời khách đa phần là bí mật triều đình mọi người đều biết, trên thực tế chính là tụ hội của thành phần cốt cán của Vi đàng, hắn lợi dụng các cái cớ mời khách, bèn là đem Vi đàng nắm bắt chặt trong tay của mình, nếu như Trương Binh Quốc ban đêm chịu đến.

Vậy thì nói rõ hắn không có phàn bội mình, nếu như hắn tìm cớ không đến.

Vậy thì là hắn đã bị Trương Quân lôi kéo sang phe hắn rồi.
Vi Thao ánh mất sáng ngời, bất cứ một nét biểu cảm thay đổi nào trên khuôn mặt Trương Binh Quốc đều không che dấu được hắn.

Hắn thấy trên mặt Trương Binh Quốc đã lộ ra một chút do dự.

Bèn lập tức không vui nói: “Sao thế, không nể mặt ta lẩn này ư?”
“Không! Không phải!” Trương Binh Quốc vội vàng xua tay.
“Vậy là gì?”
Trương Binh Quốc do dự một chút bèn nói: “Không giấu gì Vi thượng thư.

Đường huynh Trương Binh Càn của ta hôm qua vào kinh xử lý gia vụ.

Sáng sớm ngày mai thì sẽ phải về Thưởng Châu, đêm nay bọn ta hẹn nhau cùng ăn cơm trước đó rồi.”
Trương Binh Càn là Thưởng Châu trưởng sử.

Tư lịch và năng lực đều rất khá, Vi Thao đã muốn lôi kéo từ lâu, nghe Trương Binh Quốc nói vậy, hắn bèn lập tức cười nói: “Không sao, vậy mời Trương trường sử đến luôn một thể, ta chờ chút sẽ để người nhà bổ sung một tấm thiệp mời chính thức.”
Trương Binh Quốc âm thầm thờ dài, chi đành nói: “Tạ ơn ý tốt của đại nhân, thiệp mời thì không cẩn đâu, đường huynh ta trong nhà có việc, không tiện tiếp thiệp mời, tối nay ta sẽ mang huynh ấy theo là được rồi.”
“Thôi được! Buổi tối ta xin chờ sự đi đến của hai người”
Sắc trời đã dần dần bước vào hoàng hôn.

Kinh triệu thiếu Doãn Tô Chấn phê duyệt xong mấy bộ văn thư cuối cùng, bèn chuẩn bị hạ triệu hồi phủ.

Hắn vừa đứng dậy định đi.

Kinh triệu Doãn Lê Can lại chắp tay ra sau từ từ đi vào: “Tô thiếu Doãn.

Đêm hôm nay chúng ta có thể có việc quan trọng, gọi tất cả mọi người đừng về nhà.”
Tô Chấn ngần người.

Lê Can Buổi chiều là bị Trương tướng quốc kêu đi rồi, không lẽ Trương tướng quốc đã giao phó cho hắn việc gì rồi ư?
Tô Chấn và Lê Can có quan hệ vô cùng tốt.

Lê Can khi có chuyện thưởng cũng sẽ không giấu hắn.

Tô Chấn thấy Lê Can có chút lo âu tư lự.

Bèn cấn thận dè dặt hòi: “Sứ quân, đã xảy ra chuyện gì?”
Lê Can lắc đầu.

Cười khổ nói: “Đêm hôm nay, chúng ta phải đi bắt giữ ngụy đại Lý tự khanh Thích Tuần của Nam Đường, cũng chính là chù mưu của sự việc điềm báo lẩn này.”
Tô Chấn có chút hồ đồ rồi: “Sử quân, ta thật sự không hiểu lắm.

Đây là chuyện của nội vệ hoặc tình báo đường mới phải, tại sao lại đê bọn ta đi bắt người?”
“Ngươi không hiểu, đêm nay bắt người, nội vệ và tình báo đường tuyệt đối sẽ không ra mặt.

Chi đành để chúng ta đi làm.

Ai bảo bọn ta là nha môn của triều đình cơ chứ?”
Tô Chấn càng thêm hồ đồ, hắn còn muốn hòi lại, Lê Can đã khoát tay, “Ngươi không cẩn hòi thêm nữa.

Thời gian đã không còn nhiều, ngươi lập tức đi liên hệ Trường An huyện và Vạn Niên huyện, lệnh tất cả nha dịch của bọn họ toàn bộ xuất động.

Hết thảy nghe theo chi huy của chúng ta.

Một canh giờ sau.

Tập trung ở ngoài Phù Hạ môn.

Mau đi đi!”
Tô Chấn không hiểu chút đầu cua tai nheo mà đi khỏi.

Lê Can chắp tay ra sau nhìn vào đám mây đen xúm tụ lại dẩn ở ngoài cửa sổ, hắn không khỏi thờ dài một tiếng: “Ài! Bắt đầu đêm nay, triều đình sẽ dấy lên đợt sóng trào dữ dội đây!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận