Phủ Hạ Môn Trường An nằm tại phía đông nam Trường An, cách phường Khúc Trì không xa.
Đi vào Phù Hạ Môn bèn là phương Thông Tế, phường An Đức và phường Khúc Trì.
Màn đêm đã buông xuống, bao gồm cả phủ Kinh Triệu, huyện Vạn Niên, huyện Trường An trong đó có gần trăm tên nha dịch tụ tập trước cửa Phủ Hạ Môn.
Và còn có gần trăm tên nha dịch ngoại huyện như huyện Cao Lăng.
Tân Phong.
Tổng cộng tất thảy hơn năm trăm người, do Kinh Triệu Doãn Lê Can đích thân dẫn dắt.
Tô Chấn người mặc quan phục cười trên lưng ngựa, trong tay nắm trường kiếm, hắn đại khái cũng đã biết chút ít về hành động tối nay, trong lòng cảm thấy bàng hoàng vô cùng, nhung hắn lại không dám hó hé một câu nhiều lời.
Lúc này, Triệu Vũ của huyện Vạn Niên đã đi đến bên hắn.
Chi chi một trăm mấy tên nha dịch ngoại huyện đứng đấy không xa.
Khẽ giọng hòi: “Sao kỳ lạ thế.
Nhưng người này nhìn đâu có giống nha dịch đâu! Ai ai đều cao to tráng kiện thế này, sao một người ta cũng không quen, theo lý, nha dịch của huyện Cao Lăng và Tân Phong thì ta ít nhiều cũng đã từng gặp qua mới đúng chứ!”
"Ngươi đừng có hòi nhiều nữa.
Biết nhiều không có ích lợi cho ngươi đâu.
Hiền không?
Triệu Vũ thấy mặt Tô Chấn nghiêm túc một cách đáng sợ, hắn cũng giật mình, lập tức không dám hỏi thêm điều gì.
Kinh Triệu Doãn Lê Can cũng bận triều phục tam phẩm, cười ngựa từ từ thẳng tiến.
Đi cạnh hắn là Ngự sử trung thừa Thôi Khí.
Thôi Khí năm nay đã quá tuổi lục tuầ.
Hắn là một lão quan viên ngự sử có tư cách thâm niên, hắn cưỡi ngựa đi theo bên cạnh Lê Can.
Ngoài ra còn có một cao quan của Hình bộ, Hình bộ thị lang Thượng Hằng, hắn cũng cười trên lung ngựa cứ đi theo sát sau lưng tựa chiếc bóng, mà chẳng nói lời nào.
Lê Can cao giọng nói với các nha dịch: “Ta vừa mới nhận được tin tức, đã phát hiện ngụy quan của Nam Đường, vốn dĩ sẽ do tình báo đường và nội vệ ra mật.
Nhung do Tẩn tướng quân và Hồ tướng quân đều đương không có mặt tại Trường An.
Chi có thể để chúng ta ra mặt thay để truy bắt.
Tối nay mọi việc hãy nghe theo chi huy của ta.
Dù có liên can đến bất kỳ người nào chăng nữa.
Người nên bắt thì cũng phải bắt tuốt, đã nghe rõ hết cHứa?”
“Nghe rõ!” Các nha dịch đồng thanh trả lời.
Lúc này, một nha dịch từ hướng nội thành cười ngựa phóng đến đưa một lá thư cho Lê Can.
Lê Can mờ thư ra đọc xong, bèn nói: “Mục tiêu đã ló mặt.
Xuất phát! Mục tiêu là phường Khúc Trì.”
Trong màn đêm.
Hơn năm trăm người nha dịch cầm theo đao đang hiên ngang phóng về phía phường Khúc Trì.
Vi phủ phường Khúc Trì đèn đuốc sáng trưng.
Người qua người lại rất ư náo nhiệt.
Tối nay là lễ thôi nôi của đứa cháu nhỏ Vi Thao.
Vi Thao đặc biệt mờ tiệc mừng lẩn này.
Mờ tiệc mừng là thói quen của Vi phủ.
Cứ năm ba ngày là lại có tiệc.
Ngoài người của Vi phủ ra.
Còn có một số đại thần triều đình đều đến dự.
Hôm nay được xem là Buổi tiệc khá quan trọng, triều quan có hơn trăm người đến dự.
Đều là người của Vi đáng, tính cả gia quyến của họ thì hôm nay Vi phủ có sẩn ngàn người tụ tập.
Lúc này đại bộ phận khách khứa đều đã có mặt.
Vi Thao cũng ở lại trong tiểu khách đường cùng chuyện trò cùng một số trọng thần, ngoài phủ chi có con trai hắn Vi Tuấn còn đang đứng đón khách.
Trong đêm.
Một chiếc xe ngựa từ xa xa chạy đến đứng lại trước cửa lớn Vi phủ.
Có hai người từ trên xe đi xuống, một người chính là đô thủy tả sử Trương Binh Quốc, người còn lại là một nam từ trung niên, dung mạo thanh tú hơi sầy, trông rất ư là tinh anh bàn lĩnh.
Người này chính là Nam Đường Đại lý tự thiếu khanh Thích Tuần, hắn là tâm phúc của Vương Cũng, đầu tiên là Nguyên Châu tư mã.
Được điều vào triều đình nhậm chức Đại Lý tự thiếu khanh mới được hai tháng bèn đã theo Vương Cùng đến
Nương tựa Nam Đường.
Vì tuyệt bộ phận triều thần đều không mấy quen hắn.
Hồ Vân Bái mới không nhớ ra quan viên họ Thích trong triều.
Tối nay hắn được Trương Binh Quốc gọi đến.
Nói là Vi Thao muốn gặp hắn.
Khiến Thích Tuần lòng thầm mừng.
Nếu có thể gách phản được Vi Thao đó sẽ được xem là một công lao lớn của hắn.
Hai người đi lên trước.
Vi Tuấn vội đến nghênh đón: “Trương tả sử trong lúc bận trăm công nghìn việc mà vẫn tranh thủ đến dự tiệc, thật quý hóa quá!”
Trương Binh Quốc chấp tay chào, áy náy nói: “Thật có lỗi quá.
Vì công việc hơi nhiều, nên đã đến muộn.”
“Không sao! Không sao! Yến tiệc vẫn còn cHứa bắt đầu mà.”
Vi Tuấn nhìn nhìn Thích Tuần, hắn còn ngỡ đây là quan viên của đô thủy giám, nhưng giờ mới phát hiện là không quen, hơn nữa người này không mặc quan phục, bèn cười hòi: “Vị này là...”
“Đây là một người bạn của ta.
Vi thượng thư có biết hắn sẽ đến.
Hắn và Vi thượng thư có việc quan trọng cẩn phải thương thảo.”
Vi Tuấn không có nghe phụ thân nhắc đến qua.
Nhung có điều Trương Binh Quốc lại là nổng cốt của Vi đảng, nên hắn bèn vội mời hai người họ vào phủ.
Trương Binh Quốc liếc nhìn cuốn sổ gách đăng ký tên khách đến dự tiệc một cái.
Hắn không có ký tên mà trực tiếp dẫn Thích Tuần đi vào Vi phủ.
Hắn thấy trong đại đường người qua người lại.
Rất ư náo nhiệt, bèn nhìn Thích Tuần cười nói: “Ta dẫn ngươi đi vào vườn hoa phía đông ngắm cảnh đêm vậy! Vườn hoa về đêm của Vi phù rất nổi tiếng.”
Thích Tuần biết hắn lo rằng sẽ có người khác nhận ra minh, bèn vui vé cười nói: “Mọi việc xin nghe theo an bài của tả sử.”
Hai người họ cùng vỏng một đường, từ con đường nhỏ đi về hướng đông hoa viên của Vi phủ.
Trong tiểu khách đường đặc biệt nhộn nhịp, huynh đệ Vi Thao, Vi Hoán đương cùng mười mấy trọng thành Vi đang ngồi nói chuyện, trong đó có cả Binh bộ thượng thư Lư Hoán.
Công bộ thị lang Lý Khai Phúc, Binh bộ thị lang Miêu Tắn Khanh.
Vệ úy tự khanh La Quân Dịch...!Đấy đều là nổng cốt trung thành của Vi đảng.
Nhưng giờ này mọi người lại không bàn công vụ, chi bàn phong nguyệt.
Đại loạn như ai vừa mới cưới tiểu thiếp, ai lại vừa thêm đứa cháu, làm mọi người cười phá lên cười eiòn giả.
Bỗng chốc, Vi Tuấn vội vã từ bên ngoài chạy vào khẽ giọng thủ thi vài câu bên tai Vi Thao, Vi Thao nghe xong sắc mặt đại biến, vội đứng dậy nói: “Mọi người ngồi nói chuyện, ta có việc một chút, sẽ quay lại ngay.”
Hắn cả áo quẩn còn cHứa kịp thay bèn vội vã chạy ra ngoài.
Lư Hoán thấy sắc mặt Vi Thao không ốn lắm.
Bèn kéo Vi Tuấn lại hòi: “Đã xảy ra việc gì thế này?”
Vi Tuấn thấy giấu cũng không giấu nổi nữa.
Chi đành có sao nói vậy: “Bên ngoài có rắt nhiều nha dịch đến đây, hình như là đến bắt ai đó.”
Mọi người nghe mà bàng hoàng nhìn nhau, ai dám đến trước cửa Vi phủ bắt bớ người chứ? Bọn họ cùng đi đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Ngoài cửa lớn.
Vài trăm nha dịch tay cầm đuốc lửa đang vây chặt kín cả cửa Vi phủ.
Ánh đuốc chói chang tựa ban ngày, Lê Can cười trên lung ngựa đứng đầu tiên, ánh mắt nghiêm túc.
Sau lưng hắn còn có năm sáu tên quan viên khác.
Trên bậc thềm, ba mươi mấy tên gia đinh tay cầm đao chấp kiếm bảo vệ Vi phù, sắc mặt căng thẳng lăm lăm nhìn bọn nha dịch.
Vi Thao giận dữ bước nước đại xông ra.
Hắn thấy người đến lại là Kinh Triệu Doãn.
Thoạt đầu còn ngỡ ngàng, nhung ngay lập tức hắn cực kỳ không vui nhìn Lê Can nói: “Không lẽ ta tổ chức một lẩn gia yến cũng phạm đến vương pháp hay sao? Mà còn phải đề Kinh Triệu Doãn đích thân đến chấp pháp?”
Lê Can chấp tay nói: “Có người đến tố cáo Vi thượng thư tự ý chứa chấp ngụy quan Nam Đường, ta phụng mệnh đến đây rà soát!”
“Phụng mệnh?”
Vi Thao hừ mạnh một tiếng, “Ngươi phụng mệnh của ai? Trương Quân, hắn làm gì có cái quyền này chứ?”
Lúc này, Ngự sử trung thừa Thôi Khí sau lung Lê Can mới ra mật.
Hắn chấp chấp tay nói: “Vi tướng quốc, bọn ta phụng ý chi của thái hậu đến điều tra, xin Vi tướng quốc hãy phối họp cùng bọn ta.”
Bên cạnh Thôi Khí còn có Hình bộ thị lang Thượng Hành, hắn không có nói gì, chi lặng lẽ thi một lề với Vi Thao.
Thôi Khí và Thượng Hành xuất hiện đã khiến Vi Thao bàng hoàng, cà Ngự sứ trung thừa và Hình bộ thị lang đều đã ra mặt.
Và còn cả ý chi thái hậu, đây...!Đây chẳng phải là tiền cảnh của đại tam tư hội thẩm ư?
Vi Thao bỗng chốc ý thức được vấn đề có phần nghiêm trọng, hắn trầm giọng nói: “Là ai đã nói ta tự ý tàng trữ ngụy quan Nam Đường, có ngươi có chứng cứ gì chứ?”
Lê Can lạnh lùng nói: “Vi thượng thư, ta hi vọng ngươi có thể họp tác, người này không phải ngụy quan bình thương của Nam Đường, hắn có mang sứ mạng phá hoại kỳ cương triều đình Đại Đường ta trên minh, vụ án điềm lành của Triệu vương điện hạ chính là do hắn gây ra, nếu để người này chạy thoát, Vi thượng thư sẽ không chịu nổi tội này đâu!”
“Các ngươi nói Thích Tuần ư?”
Vi Thao bỗng chợt phản ứng ra.
Hắn lùi ra sau một bước, nghiêm giọng nói: “Làm sao có thể như thế chứ? Ta làm sao lại tự ý tàng chứa hắn trong phù cơ chứ?”
“Xem ra Vi thượng thư cũng có biết người này!”
Thôi Khí cười lạnh một tiếng, hắn xoạch một cái mở ý chỉ của Thầm Trân Châu ra.
Lớn tiếng đọc: “Ý chi thái hậu.
Lễ bộ thượng thư Vi Thao, có hiềm nghi là đã tàng trừ ngụy quan Nam Đường, đặc lệnh Kinh Triệu phủ rà soát phủ Vi Thao, Ngự sử đài và Hình bộ làm giám sát.
Khâm thử!”
Mồ hôi lạnh đang từ từ thẳng xuống từ trán Vi Thao, cả ý chi của thái hậu cũng đã hạ.
Hắn làm sao dám ngăn cản.
Chi đành nói với gia đinh: “Các người tránh đườg ra.
Để bọn họ rà soát!”
Lê Can khoát tay nói.
“Rà soát!”
Mấy trăm tên nha dịch cùng ùa vào Vi phủ.
Bắt đầu tản ra bốn phương tám hướng, mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, nam tử trung niên, mặt mày thanh tú.
Hơi gầy, có đê nhúm râu chuột, không mặc triều phục.
Phàm nam từ có bộ dạng này đều nhất luật phải dẫn ra để nhận dạng.
Vi Thao trong lòng nghi hoặc bất định, dù cho hắn biết rõ bọn Lý Khai Phúc.
La Quán Dịch đều có quan hệ với tên Thích Tuần này, nhung hắn đâu có mời người này đến đây, hắn làm sao lại có thể nằm trong phù của mình chứ? Nhung bọn Lê Can cũng đã có chuẩn bị mà đến.
Ngay cả Ngự sử đài.
Hình bộ và thái hậu đều đã bị kinh động rồi.
Không lẽ huynh đệ con cháu trong nhà minh đã giấu giếm chửa chấp tên này trong phủ.
Nếu thật sự như thế, e rằng hắn có chạy lên đằng trời cũng khó mà thoát được.
Hắn bỗng chốc sợ toát cả mồ hôi.
Vẫy vẫy tay gọi con trai đến khẽ giọng hòi:
“Ngươi hãy nói thật với ta đi, có phải huynh đệ các ngươi đã dẫn người này về giấu trong phủ không?”
Vi Tuấn sợ phát khoát tay liền liền, “Không thể nào, bọn con làm sao dám tàng chứa một người nguy hiểm như thế trong phủ, đó sẽ hại chết phụ thân.”
“Thế thì kỳ lạ quá!”
Vi Thao lẩm ba lẩm bẩm một mình: “Không lẽ là khách ư.
Rõ ràng trong khách mời hôm nay không có người này!”
Vi Tuấn chợt nhớ ra điều gì.
Hắn vội nói: “Phụ thân, con nhớ ra một việc rồi.”
“Việc gì?”
“Mới nãy đô thủy giám tả sứ Trương Binh Quốc có dẫn theo một người khách mời rất kỳ lạ.
Con cHứa bao giờ gặp hắn.
Hắn nói là đã từng nói với phụ thân, và còn nói là có việc quan trọng phải thương thảo cùng phụ thân.”
“Trương Binh Quốc đã đến rồi ư? Sao ta cHứa thấy hắn đâu?”
Vi Thao có phần ngỡ ngàng, Trương Binh Quốc đúng là có từng nói với hắn là sẽ dẫn đường huynh Trương Binh Càn đến đây, chính Vi Thao còn thắc mắc sao mãi không thấy hắn đến, hóa ra hắn đã đến rồi ư?
“Bất được rồi!”
Trên con đường nhỏ phía đông, một đám đông nha dịch cùng ủa ra.
Ai nấy thân hình cao to tráng kiện, bọn họ như tóm cố một chú gà con đáng thương lôi một gã nam tử trang niên đi ra, người đi đầu là Kinh Triệu thiếu Doãn Tô Chấn.
Dưới ánh lửa chập chờn.
Vi Tuấn một mất nhận ra ngay, hắn vội vã nói với phụ thân: “Chính là hắn! Người mà Trương Binh Quốc dẫn đến đây.”
Vi Thao cũng nhận ra.
Đây chính là Thích Tuần.
Hắn như thừ cà người ra.
Trương Binh Quốc dẫn người này đến đây làm gì? Không để là để tên này đến lôi kéo minh ư?
Thích Tuần bị cột chặt lại, cà miệng cũng bị bịt kín.
Tô Chấn đi lên phía trước mặt Lê Cao thi lễ nói: “Thuộc hạ đã bắt được người này trong phòng khách phía đông viện, hắn thừa nhận minh chính là Thích Tuần.”
Lê Can nhìn nhìn Thích Tuần, xong lại quay đầu lại hói Thôi Khí nói: “Thôi trung thừa, chắc người này trang thừa có quen?”
Thôi Khí là lão thần, hắn chi cẩn nhìn nhìn bèn gật đầu.
“Người này chính là Thích Tuần, từng nhậm chức Đại lý tự thiếu khanh, sau đó đã chuyển sang nương nhờ Nam Đường; Đám nhiện chức ngụy Đại lý tự khanh của Nam Đường.”
Hình bộ thị lang Thượng Hành bên cạnh từ đầu chí cuối không nói một câu cũng chen lời: “Ta có quen biết hắn, đây chính là Thích Tuần.”
“Tốt lắm!”
Lê Can khoát khoát tay, “Hãy dẫn hắn đi, trông coi cẩn thận.”
Mấy mươi tên đại hắn lại dẫn tên Thích Tuần đó đi, Lê Cán lúc này lại nói: “Có thể kết thúc tìm kiếm được rồi, để các huynh đệ khác đều đi ra thôi!”
“Tang! Tang! Tang!” Tiếng trống thu binh vang lên, bọn nha dịch bất đầu từ bốn phương tám hướng quay về.
Lúc này Vi Thao đi lên trước vội nói: “Lê sứ quân, đây chẳng qua là hiểu lầm, người này là do đô thủy giám tả sứ Trương Binh Quốc dẫn đến.
Không liên can gì với ta ca!”
Bọn Lư Hoán.
Lý Khai Phúc bên cạnh cũng đi lên nói: “Lê sứ quân, việc này quả thực không liên quan đến Vi thượng thư.
Bọn ta có thể làm nhân chứng!”
Lê Can thờ một hoi dài nói: "Vi thượng thư, việc này có can hệ đến Trương Binh Quốc hay không ta hông biết, nhung bọn ta quà thật mục đích sở thị bất được người này từ trong phủ của ngươi.
Vì ngươi là tướng quốc, cho nên ta cũng không dám sơ ý, đặc biệt đến xin ý chi của thái hậu.
Thái hậu nói chi có bọn ta ra mặt xem ra không đủ
Khiến người khác phải tâm phục khẩu phục, cho nên thái hậu lại để Ngự sứ đài và Hình bộ cùng đến để chứng kiến giám sát việc này.
Giờ Thôi trung thừa và Thượng thị lang cũng tận mắt nhìn thấy, ngươi đừng nói là ta đã nói oan vu khống ngươi chứ!"
“Việc này...”
Vi Thao á khẩu không nói được lời nào, hắn bỗng quay lung lại gào to, “Mau đi! Đi tìm tên Trương Binh Quốc đó ra đây cho ta!”
Vi Tuấn đã theo mấy mươi tên gia đinh phóng vội đi.
Vi Thao nói với bọn Lê Can: “Xin Lê sử quân.
Thôi trung thừa.
Thượng thị lang đợi cho một lát.
Ta để Trương Binh Quốc ra đây đối chất.”
“Được! Bọn ta sẽ đợi.”
Thời gian cử thế qua đi từng chút một.
Vi Thao sốt ruột, mồ hôi ướt cả trán.
Nếu như không có Trương Binh Quốc ra đối chất, hắn thật sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa được nỗi oan này.
Câu kết ngụy quan Nam Đường, hơn nữa còn là ngụy quan nguy hại đến triều đình, tội danh này một khi vào tội.
Hắn không chi đơn giản là mất chức, thậm chí còn có thể sẽ bị giết đầu.
Cuối cùng bọn Vi Tuấn cũng đã quay lại, Vi Thao vội vã đi lên túm lấy áo hắn hỏi: “Tìm được cHứa?”
Vi Tuấn lắc lắc đầu, “Thật kỳ lạ.
Sao tìm mãi vẫn không thấy hắn!”
“Sao...!Sao lại có thể như thế chứ?”
Lê Can đã lấy được cuốn danh mục ký tên của khách mời hôm nay, hắn nói với Vi Thao: “Vi thượng thư.
Ta xem ngươi không cẩn phải tìm nữa rồi!”
Hắn giơ cao cuốn danh mục ký tên của khách mời.
Lạnh lùng nói: “Ta đã xem qua xem lại mấy lượt, đều không có tên của Trương Binh Quốc ký trong đây.
Vi thượng thư.
Rất xin lỗi.
Bọn ta phải phúc mệnh với thái hậu.
Không thề đợi chờ thêm được nữa.”
Vi Thao vội túm lấy cồ áo con trai, nghiến răng nói: “Thế này là thế nào?”
Vi Tuấn sợ đến toàn thân run lầy bẩy, lắp ba lắp bắp nói: “Hài nhi chi...! Để ý đến người bên cạnh của hắn.
Không...!Không để ý rằng hắn không có ký tên.”
Vi Thao chi thấy trời đất như quay cuồng.
Phen này coi như hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng đừng mong có thể rửa sạch được mình.
Lúc này, Thôi Khí lại đi lên trước nói.
“Vi thượng thư.
Ta còn có một ý chi khác của thái hậu.
Thái hậu nói, nếu như Vi thượng thư là thanh bạch, thì sẽ không cẩn phải mang ra.
Nhưng xem tình hình trước mặt này, ta không thể không mang ra rồi.”
Hắn “xoạch” một phát rút ỷ chi ra.
Sang sảng giọng đọc: “Nam Đường ngụy quan mật thám Thích Tuần hàm hại trọng thần triều đình, nguy hại đến triều cương Đại Đường, tội lớn tày trời, vụ án này sẽ được điều tra đến cùng.
Dù bất kỳ người nào, quan nào đều không được phép dựa vào tình riêng xem thưởng vương pháp.
Lề bộ thượng thư Vi Thao liên can vụ án này, tội danh đáng nghi, không thích hợp tiếp tục chấp quản triều quyền.
Giờ tạm đứng tất cả chức vụ.
Người sẽ được giao cho Ngự sử đài giám quản, đợi điều tra rõ sự thật chân tướng rồi xử lý.
Khâm thừ!”
Đọc xong ý chi của thái hậu, Thôi Khí nhàn nhạt nói: “Xin Vi sử quân tạm thời đi theo bọn ta đến Ngự sử đài ở vài hôm.
Nếu như ngươi thanh bạch, ắt sẽ bình an vô sự.
Hi vọng Vi sử quân đừng để ta phải khó xử.
Xin mời!”
Vi Thao trợn tròn mắt nhìn Lê Can thu cuốn danh mục khách mời của hắn lại.
Hắn bỗng chốc như hiểu ra.
Chi thấy như có gì ử nghẹn nơi cuống họng, khiến hắn nghẹt thờ, aPhụt!" Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Vi Thao, trước mắt hắn tối sầm lại, ngã nhào lăn ra dưới đất.
“Phụ thân!”
“Vi thượng thư!”
Trong Vi phủ bỗng chốc Rối loạn bàng hoàng..