Thiên Hạ


Trời vẫn còn cHứa sáng, một chiếc xe ngựa bèn chạy vùn vụt như sấm chóp trên phố lớn.

Nếu như là ngày thưởng, cho dù trời cHứa sáng.

Trên phố lớn vẫn sẽ có người qua kẻ lại, dù sao đã đến đầu mùa hạ.

Sự tươi mát của buổi sáng vẫn là hấp dẫn rất nhiều người ra ngoài sớm.
Nhung hôm nay lại không giống như bình thưởng, trên phố lớn trống trải vắng lặng, lại chẳng có lấy một bóng người, ấy thề mà chiếc xe ngựa này có thể mặc sức xông xáo, hơn trăm tùy tùng xung quanh xe ngựa cũng có thề chạy sốt vó ngựa.

Giống như đang tung vó trên thảo nguyên vậy.
Trong xe ngựa.

Trương Quân nhíu chặt mày lại, nhìn vào phố lớn trống trải và từng đội từng đội binh sĩ Thiên ngưu vệ và Nội vệ chốc chốc lại chạy qua.

Hắn không ngờ rằng cục thế lại phát triển đến mức nhanh như vậy, từ khoảng giờ tuất đêm qua Vi Thao bị bắt không lâu.

Trường An bèn bắt đầu bước vào tình trạng giới nghiêm.

Kinh triệu Doãn Lê Can thinh cầu Lý Khánh An hiệp trợ, Lý Khánh An lập tức xuất động hai vạn binh sĩ Thiên ngưu vệ, bắt đầu gõ cửa từng nhà từng hộ mà bắt người, chỉ trong vỏng có một canh giờ, ba trăm hai mươi lăm thám tử Nam Đường toàn bộ bị bắt giữ.
Nhung đây chi mới là bắt đầu.

Theo sự không ngừng gia tăng của khẩu cung Thích Tuần, tình thế bắt đầu trờ nên nghiêm trọng; Một hành động thanh tẩy quan viên câu kết Nam Đường đã bắt đầu, vào lúc canh một.

Lý Khánh An điều năm vạn quân đội vào thành, đã bao vây phủ trạch của hơn một trăm nhân sự nòng cốt của Vi đảng, căn cử chính là sồ ký đến yến hội của Vi phù tối qua.
Lúc này, Trương Quân tâm trạng vừa vui mừng, nhung lại có chút lo lắng.

Vui mừng là kẻ đối đầu chí tử Vi Thao của hắn cuối cùng đã đố sụp, không chi là Vi Thao, hơn nữa xem tình hình, hình như vây cánh của Vi đáng cơ hồ là toàn bộ sa lưới, nhưng hắn còn có một mối lo lắng.

Hắn lo là bước đi của Lý Khánh An quá lớn.

Sẽ làm rung chuyển triều đình.
Cũng giống như là một người mãi nghệ giang hồ, múa múa đao kiếm, để giành được mấy tiếng ủng hộ là được rồi, nhưng người mãi nghệ tựa hồ như quá mức phấn kích rồi.

Múa dậy cả trường thương trường côn.

Đây sẽ gây thương tích tới người vây xem bên cạnh.
Trương Quân không tán thành năm vạn quan đội vào thành, hắn cho rằng như vậy sẽ có rủi ro khuếch đại tình thế sự việc, mà làm to chuyện đi.

Thì lợi ích của hắn Trương Quân có khi nào cũng sẽ bị cuốn cả vào trong luôn không?
Hôm nay, hắn bất luận thế nào cũng phải khuyên ngăn Lý Khánh An.

Âm mưu có thể thực hiện, thanh tẩy cũng có thể làm.

Nhưng chính là không được khuếch đại.

Dù sao thì triều đình phải tiếp tục vận chuyển, dù sao thì quan của mọi người cũng điều phải tiếp tục làm nữa cơ mà.
Xe ngựa đã đi tới phường Hung Đạo, nơi đây là chỗ giới bị thám nghiêm nhất, một vạn thán vệ trực thuộc của Lý Khánh An.

Có phân nửa đều là trú đóng ở nơi này.

Cửa phường đang đóng chặt, sai dịch của ngày xưa đã trờ thành binh sĩ toàn thân võ trang hạng nặng, trên khuôn mặt mỗi người đều rất căng thẳng, không có chút nụ cười nào, nhìn vào xe ngựa đi tới của Trương Quân, các binh sĩ như đối diện với đại địch áp sát.

Cả cung tên cũng cài dây cả.

Nhìn đến Trương Quân thờ dài mãi, căng thẳng như vậy đê làm gì cơ chứ.

Không có kinh nghiệm a!
Xe ngựa ở ngoài năm mươi bước ngừng lại, một thị vệ của hắn cầm kim bài của Trương Quân tiến lên.

Kim bài này là do chính sự đường ban phát, người sờ Hữu có thể thuận lợi gọi mờ cửa phường.
“Là Trương tướng quốc...!Có việc gấp muốn đi gặp Triệu vương điện hạ!”
Lúc này đây, kim bài của chính sự đường cũng không còn ý nghĩa rồi.

Chi có danh hiệu tướng quốc này còn có chút tác dụng, hiệu úy đương trực lập tức chạy vào trong căn nhà bên cạnh hạch tra.

Chỗ đó có một phần danh sách, nhưng người nào có thế đặc biệt thông hành.

Lát sau.

Hiệu úy đương trực quay về nói: “Xe ngựa của tướng quốc có thể đi vào, nhưng nhân viên tùy hành xin lưu lại bên ngoài.”
Thị vệ của Trương Quân vừa định tiến lên cãi lý, nhưng Trương Quân đã khoát tay: “Đừng cãi nữa.

Các ngươi cử lưu lại bên ngoài chờ đợi.”
Xe ngựa tiếp tục tiến lên trước, lát sau bèn ngừng lại trước phủ Triệu vương, một viên hiệu úy thân binh đã chờ đợi trước cửa rồi, thấy xe ngựa đã ngừng lại; Hiệu úy tiến
Lên nghênh tiếp.
“Ừm! Điện hạ đã dùng bừa sáng rồi cHứa?” Trương Quân thuận miệng hòi.
“Đại tướng quân cơ hồ một đêm không ngủ.

Đã dùng bừa sáng rồi.”
Trương Quân gật gật đầu.

Đi theo thân binh đi vào vương phủ.

Một mạch đi đến ngoại thư phòng của Lý Khánh An.

Hiệu úy bẩm báo nói: “Đại tướng quân.

Trương tướng quốc tới rồi.”
“Mời vào đi!” Bên trong truyền đến giọng có chút khản khản của Lý Khánh An.
Trương Quân sửa sang một chút lại y quan, bèn đẩy cửa đi vào trong thư phòng, trong thư phòng.

Lý Khánh An đang ngồi sau bàn án lật xem các tin tức khắp nơi vừa mới đưa tới, hắn cả đêm không ngủ.

Đôi mắt giăng đầy tơ máu.

Nhưng tinh thần tinh táo vô cùng, không có chút sì là mệt mỏi cả.
“Điện hạ!”
Trương Quân tiến vào thi lễ một cái.

Thân thiết hòi han: “Nghe nói điện hạ cả đêm cHứa ngủ?”
Lý Khánh An cười xòa.

“Tướng quốc không phải cũng vậy sao?”
Hắn khoát tay một cái, “Mời ngồi xuống đi!”
Lý Khánh An dường như biết được Trương Quân tại sao lại đến.

Không đợi Trương Quán mờ miệng, hắn bèn chuyển đề tài trước: “Ta muốn nói cho tướng quốc nghe một chuyện, ta đã quyết định năm ngày sau tăng binh Hán Trung.”
Trương Quân lắp bắp kinh hãi.

“Ý của điện hạ là muốn chính thức tiến công Nam Đường; Đúng không?”
Lý Khánh An gật gật đầu.

Hắn lấy ra một phong thơ, đưa cho Trương Quân.

“Đây là một phong thơ mà lúc ta từ Thái Nguyên xuất phát nhận được, là Nam Đường trú Vân Nam đại tướng Giả Sùng Quán viết đến, hắn nguyện đầu hàng ta.

Bộ hạ hắn bây giờ có một vạn năm nghìn quân đội, có thể hoàn toàn nghe theo sự điều khiển của ta.”
Lý Khánh An lại lấy ra một phong thơ khác, cười nói: “Đây là thư hôm qua tướng quốc đưa ta, thư quy thuận của Vân Nam vương Các La Phụng, hắn bày tỏ rằng thừa nhận Trường An là triều đình duy nhất của Đại Đường, hai phong thư này một trước một sau, tướng quốc đã nghĩ tới điều gì?”
Trương Quân xem xong thư của Giả Sùng Quán bèn nói: “Đây là giữa hai người họ đã có sự ăn ý với nhau rồi.”
Lý Khánh An gật gật đầu.

“Chẳng sai chút nào, từ trong miệng người đưa thư do Già Sùng Quán phái tới biết được.

Già Sùng Quán và Các La Phụng đã có nhiều lẩn mật thương, từ đó có thể thấy, sự đầu hàng của hai người là giống nhau cà.

Nếu vậy thì.

Thời cơ tiến công Nam Đường bèn đã chín mùi rồi.”
Lý Khánh An chắp tay sau lung đi rồi vài bước, lại nói: “Điều ta vẫn lo lắng nhất chính là, Lý Hanh binh bại lui về đến An Nam, tiếp tục ở An Nam duy trì chính quyền Nam Đường, cho dù là ánh hưởng không lớn với Trung Nguyên, nhưng sự tổn tại của nó thủy chung sẽ tạo cớ cho rất nhiều người.

Bất luận như thế nào, ta nhất định phải hoàn toàn tiêu diệt Nam Đường, hiện tại Giả Sùng Quán và Các La Phụng đầu hàng, cũng có nghĩa là đã phá hỏng con đường Lý Hanh triệt về hướng An Nam, cứ như vậy, ta đã không còn vướng bận gì ở phía hậu phương nữa.

Đã là lúc động thủ với Nam Đường rồi.”

Trương Quân trong lòng hiểu rõ, cái gọi là Nam Chiếu đầu hàng chẳng qua là cái cớ do Lý Khánh An tìm ra mà thôi, nguyên nhân căn bàn là cục thế Hà Bắc đã được khống chế, tinh lực của Lý Khánh An bắt đầu chuyển hướng sang phía nam rồi, từ việc hắn hạ thủ Vi Thao, thanh tẩy lại triều cục; Từ việc hắn chuẩn bị công đánh Nam Đường, đều thê hiện ra mạch suy nghĩ này của hắn.

Xem ra.

Bước đi thượng vị của hắn đã bắt đầu nhanh hơn rồi.
Trương Quân trầm tư chốc lát, bèn hỏi: “Điện hạ chuẩn bị đích thân suất quân nam hạ sao?”
Lý Khánh An lại lắc đầu, "Ta chuẩn bị xuất binh hai lộ, một lộ là Lý Quang Bật đi Hán Trung, trực tiếp tiến công Nam Đường, một lộ khác do Lý Thịnh lănh binh thủ Kinh Tương, còn về phần ta thì...
Lý Khánh An cười xòa.

“Ta chuẩn bị xuống Giang Nam thêm một lẩn nữa.

Thị sát tào vận và thuế phú Giang Nam.”
“Điện hạ không tọa trấn Trường An?”
Lý Khánh An cười nói: “Ta tạm thời vẫn cHứa muốn can thiệp triều chính, có các ngươi ở đây, ta tin tường triều đình có thể xoay chuyển vừng vàng.”
Đề tài của hai người bèn bất tri bất giác lại vỏng trờ về, Trương Quân nắm lấy cơ hội nói: “Điện hạ nếu đã chuẩn bị tiến công Nam Đường.

Ty chức cho rằng trước hết nên bảo đảm triều đình ốn định, điện hạ cũng nói rồi, hi vọng triều đình có thể xoay chuyển vừng vàng, đêm qua bắt giữ Vi Thao, không có vấn đề gì cả.

Nhung điện hạ sau đó lại mệnh năm vạn quân vào thành, ty chức cho rằng không có lợi cho sự ổn định, ngược lại sẽ làm cho người trong triều đình nhân tâm hoảng loạn, điện hạ nên cân trọng xử lý việc này mới đúng a!”
Lý Khánh An không nói gì.

Hắn đứng ở phía trước cửa sồ ngóng ra bên ngoài cửa sồ, sau một lúc lâu.

Hắn chậm rãi hòi: “Đây là ỷ của tướng quốc sao?”
“Không! Không chi là ý của ty chức.”
Trương Quân lấy ra một phần thư đề nghị, đặt lên bàn.

“Đây cũng là ý của nhưng vị trọng thần khác.

Nhan Chân Khanh.

Lưu Yến.

Bùi Mân.

Vương Tấn.

Bọn họ đều có suy nghĩ giống hệt ty chức, phần thư đề nghị này có chừ ký của bọn họ, xin điện hạ suy nghĩ cẩn trọng cho.”
Lý Khánh An mờ ra nhìn qua thư đề nghị, quả nhiên là ký tên của bọn hắn.

Đều phản đối hắn phái binh vào thành, phản đối giới nghiêm, điều này thật sự làm cho Lý Khánh An cảm thấy rất bất ngờ.
Đúng lúc này, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân, một gã thân binh bẩm báo nói: “Đại tướng quân, ý chi thái hậu đã tới.”
Lý Khánh An ngần người ra.

Hắn vội vàng giao phó nói: “Tốc thay quẩn áo cho ta.

Ta đi tiếp chi.”
Lý Khánh An thay đồi một thân triều phục, vội vàng đi đến hướng tiền viện của vương phù.

Trương Quân cũng theo phía sau.

Trong tiền viện, một gã hoạn quan dưới ánh nhìn lăm lãm của các thân binh toàn thân võ trang hạng nặng trờ nên có chút kinh hồn táng đảm.

Ỷ chi này hắn không biết nên hạ như thế nào, để cho Lý Khánh An dọn hương án tiếp chi.

Hắn không dám.

Nhung nếu đề Lý Khánh An tùy tiện mà tiếp nhận đi như vậy, hắn lại không thề trờ về ăn nói được, khiến cho hắn khó xử cực kỳ.
Rất nhanh.

Lý Khánh An từ trong phủ đi ra.

Hắn thấy Lý Khánh An vận triều phục nhất phẩm chính thức đi ra.


Liền hô lớn một tiếng.

“Thái hậu ỷ chi!”
Lý Khánh An tiến lên quỳ xuống: “Thần Lý Khánh An nghe chi!”
“Chiếu Triệu vương điện hạ.

Tuy có bọn đạo chích ngụy Đường làm loạn triều cương.

Nhung không ánh hưởng đến đại cục.

Lúc này nên lấy ốn định dân tâm triều cương làm trọng, mong tốc giải giới nghiêm, trả lại sinh cơ cho dân chúng, khôi phục lại trật tự triều chính, khâm thử!”
Lý Khánh An âm thầm thờ dài.

Xem ra thái hậu cũng đã gây áp lực cho hắn rồi, “Thần tuân chì!”
Hắn đứng lên.

Hoạn quan vội vàng đem ỷ chi của thái hậu đưa cho hắn.

Lại cười trừ nói: “Điện hạ.

Thái hậu còn có một lời nhắn, hi vọng đại tướng quân đừng quên lời hứa với người”
“Ta biết rồi.

Xin chuyển cáo thái hậu.

Ta là quân nhân, lời nói ra tất sẽ làm.”
Tiền bước hoạn quan.

Lý Khánh An lại quay lại thư phòng, hắn đã vận sang một bộ
Y phục khác, từ bên trong chậm rãi đi ra nói: “Nếu mọi người đều phản đối trú binh giới nghiêm.

Ta có thể hủy bò.”
Lý Khánh An lấy ra một tấm kim bài.

Đưa cho thân binh nói: “Đi truyền khẩu lệnh của ta cho Tẩn tướng quân và Nam tướng quân, lập tức giải trừ giới nghiêm, năm vạn đại quân quy doanh.”
“Tuân mệnh!” Thân binh cầm kim bài nhanh chóng đi khỏi.
Trương Quân mừng rỡ, hắn còn tường rằng phải rất chật vật mới có thể thuyết phục Lý Khánh An.

Không ngờ rằng hắn lại đáp ứng nhanh như vậy, hắn biết rằng lẩn này sờ dĩ có thê đường đường chính chính dọn dẹp Vi Thao, quan trọng là thái hậu đã phát huy tác dụng, đây ắt hẳn là Lý Khánh An đã đáp ứng điều kiện gì đó, chắc là Lý Khánh An còn có chỗ nhờ đến thái hậu.

Vì vậy hắn mới phải nhượng bộ, nếu không, với sự lấn át mạnh mẽ của Lý Khánh An.

Ở một lúc như thế này, hắn làm sao mà dễ dàng nhượng bộ.
Tuy rằng trong lòng hiểu rõ, Trương Quân vẫn là công khai mà nhận lấy nhân tình của Lý Khánh An.

“Đa tạ Đại tướng quân có thể tiếp nhận ỷ kiến của mọi người.”
“Ta cũng không phải là người cố chấp khăng khăng theo ý mình như vậy, lúc nên nhượng bộ thì ta sẽ nhượng bộ.”
Lý Khánh An thản nhiên cười xòa.

Hắn lại hơi trầm ngâm.

Hôi: “Nếu đã giải trừ giới nghiêm rồi, vậy thì theo tướng quốc có phương án gì cho ta?”
Trương Quân trong lòng sớm có phương án suy tính, vội vàng nói: “Ty chức và mọi người đã thương nghị qua.

Ỷ kiến cơ bản nhất trí.

Có thê chọn dùng phương pháp tập trung sinh sống.

Tách ra giam lõng, như vậy sẽ không cẩn kinh động đến dân chúng Trường An.

Cũng không cẩn giới nghiêm, như vậy cũng tiện tập trung xử lý vụ án.”
Lý Khánh An trầm tư chốc lát.

Nói: "Thôi được! Vụ án này ta sẽ không tham dự nữa.

Liền giao cho chính sự đường toàn quyền phụ trách vụ án này, ta đề nghị tô chức ra đại tam ti hội thầm, tất cả các quan viên dính líu tới vụ án từng người một đến công đường dự thầm, ta có thể cung cấp mọi sự viện trợ, nếu cẩn quân sĩ.

Tướng quốc có thể
Lý Khánh An Rõt cục cũng đã đồng ý với phương án của Trương Quân, không chi là đồng ý, hắn còn quyết định buông quyền, nếu như Trương Quân không lấy ra phần thư đề nghị này, buông quyền là tuyệt đối không thể được, hắn tuyệt đối sẽ không đem lợi ích chính trị khổng lồ đưa cho một minh Trương Quân.
Nếu phần thư đề nghị này những trọng thần khác đều đã ký tên trên đó, vậy có nghĩa là bọn họ cũng sẽ tham gia vào đó, đấu tranh quyền lực thật ra là sự phân phối lại lợi ích thôi.
Mỗi trọng thần đều có trái núi riêng của mình, mỗi đại ca đều có đàn em của minh, lẩn này lật đổ hai thành viên chính sự đường Vi Thao và Lư Hoán, rõ ràng là tiến hành thanh tầy toàn diện đối với Vi đàng, đạo lý này ai cũng hiểu rõ, cơ hội này ai cũng sẽ không bỏ qua.
Lý Khánh An thân là người nắm quyền tối cao, thì hắn tất phải có sự giác ngộ của người nắm quyền tối cao, hắn đương nhiên không đi tranh giành địa bàn trái núi với bọn người như Trương Quân, Bùi Mân, thiên hạ đều là của hắn cà, hắn cũng không cẩn phải tự hạ thấp thân phận đi tranh giành với Trương Quân, hắn là người lèo lái con thuyền Đại Đường khổng lồ này, hắn chi cẩn nắm chắc phương hướng cho tốt.

Còn sự phân phối lợi ích còn lại do tự bản thân bọn họ đi thương lượng phân phối, hắn không cẩn xen vào.
Sự nhượng bộ của Lý Khánh An làm cho Trương Quân hoàn toàn thờ dài nhẹ nhõm, sự buông tay của Lý Khánh An.


Có nghĩa là có thể căn cứ theo cách của quan văn mà giải quyết nguy cơ lẩn này, biện pháp của quan văn phức tạp hơn nhiều so với biện pháp của võ tướng, cách của võ tướng rất đơn giản.

Một đao giết đi, xong hết mọi chuyện, nhưng quan văn sẽ không làm như vậy, quan văn sẽ không làm tuyệt tình như vậy, bọn họ cũng phải giữ lại đường lui cho bàn thân.
Nhung Trương Quân cũng hiểu được buông quyền không phải là nhượng quyền, nhượng quyền là không lưu lại thứ gì.

Toàn bộ vứt ra ngoài hết, còn buông quyền là có cho có giữ.

Cái mức giữa cho và giữ này, hãy để cho hắn Trương Quân tự minh đi nắm bắt lấy vậy.
Có một số chuyện hắn phải xác nhận rõ ràng trước đã.

Trước tiên là sự xử trí Vi Thao và Lư Hoán, người mà Lý Khánh An muốn dọn dẹp chính là hai người này, mà số phận của hai người này thậm chí là gia tộc của bọn họ phải do Lý Khánh An quyết định.
“Điện hạ.

Lão thần muốn hòi.

Nếu như Vi Thao và Lư Hoán thật sự có tội.

Thì nên xử trí bọn họ như thế nào?”
Lý Khánh An âm thầm gật đầu.

Gừng không hồ là càng già càng cay, tên Trương Quân này quả nhiên là tay già đời quan trường, từng ly từng chút nắm bắt rất chuẩn xác.
Hắn không lập tức trả lời ngay, mà là chậm rãi đi tới trước bản đồ Đại Đường, nhìn vào một vùng Lĩnh Nam.

Cuối cùng hắn từ tốn nói: “Vi Thao và Lư Hoán tuy rằng có mối hiềm nghi câu kết Nam Đường, nhung dù sao cũng là trọng thân, miễn trừ lưu đày, sửa lại là biếm truất vậy! Nếu như tội danh đã rành rành.

Vi Thao có thể biếm truất làm Ân Châu trường sử.

Lư Hoán biếm làm Liêm Châu thái thú.”
Ân Châu là một vùng Quảng Đông Dương Giang ngày nay, còn Liêm Châu lại là một vùng Quảng Tây Bắc Hải ngày nay, ở triều Đường đều là nhưng nơi xa xôi hoang dã.
“Vậy người nhà của bọn họ thì sao, có phải là cùng biếm truất luôn không?” Trương Quân lại hỏi.
Lý Khánh An nhìn hắn một cái.

Cười xòa.

“Tướng quốc hồ đồ rồi.

Biếm truất không phải lưu đày, không liên quan gì với người nhà.

Bọn họ nguyện lưu lại Trường An.

Hay là nguyện đi Lĩnh Nam.

Tự nhiên muốn làm gì cũng được.”
Kết luận của Lý Khánh An đối với hai người Vi.

Lư.

Đồng nghĩa với việc vụ án này đã định cục rồi, ngay cả hai người Vi.

Lư đều là biếm truất, vậy thì nhưng quan viên khác cũng sẽ không lưu đày nữa.

Còn không liên lụy tới gia thuộc, đây quả thật là một dấu hiệu tốt.
Đây lại khiến cho Trương Quân thờ phào nhẹ nhỏm, nhung ngoài điều này ra.

Còn
Có một chuyện đại sự khác hắn cũng phải xác định rõ, đó là sự tái phân phối quyền lực của chính sự đường, bây giờ chính sự đường thì chi có hắn và Vương Tấn, Nhan Chân Khanh tuy là binh bộ thượng thư, nhưng lại không có tướng quyền, không vào chính sự đường, chính sự đường chi có hai người, như vậy chắc chắn là không được, ban nãy Lý Khánh An cũng nói rất rõ ràng, vụ án này sẽ do chính sự đường làm chủ đạo, hàm ý của lời nói này có nghĩa là.

Phải tổ chức lại chính sự đường mới trước, rồi sau đó hẵng thẩm tra vụ án Thích Tuần.
Thông thưởng.

Lúc hoàng đế khuyết vị, người được tuyển chọn vào chính sự đường do quan chức trên ngũ phẩm của triều đình công khai đề cừ bỏ phiếu quyết định, nhưng đoán là Lý Khánh An sẽ không dùng biện pháp này, mà là dùng biện pháp thái hậu trực tiếp nhậm mệnh, như vậy mới là thật sự thực hiện ý chí của hắn.
Tuy rằng Trương Quân biết Lý Khánh An sẽ đi thương lượng với thái hậu, nhung thán làm hữu tướng quốc, hắn vẫn là muốn ít nhiều tìm hiểu một chút về suy nghĩ của Lý Khánh An.
“Điện hạ.

Về sự an bài chính sự đường, có thề nào bàn một chút với lão thần trước không?”
Có lẽ là xuất phát từ nguyên nhân Trương Quân ở vụ án này phối hợp rất ư ăn ý, Lý Khánh An cũng không muốn che giấu hắn.

Ở trước mặt Trương Quân, hắn cũng không cẩn thiết phải quá ư khiêm tốn.
“Suy nghĩ của ta là vẫn tiếp tục sử dụng thất tướng chế, trước mắt có tam tướng.

Trương hữu tướng, Thôi tả tướng và hình bộ Vương thượng thư, theo thông lệ bình thưởng hữu tướng kiêm lại bộ thượng thư.

Tả tướng kiêm binh bộ thượng thư.

Lễ bộ thượng thư ta suy nghĩ do binh bộ thượng thư Nhan Chân Khanh cải nhiệm, hộ bộ thượng thư do Lưu Yến đám nhiệm, Bùi Mân nhậm chức lại bộ thị lang nhập tướng, ngoài ra còn có một công bộ thượng thư nữa, ta định cho Quách Tử Nghi tới đám nhiệm.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận