Thiên Hạ


Quách Từ Nghi nhập tướng là hiệp nghị lúc Lý Khánh An ở Thái Nguyên đã nhất trí với Quách Từ Nghi, Quách Tử Nghi bàn thân cũng hiểu rất rõ, bây giờ Lý Khánh An đã sỡ hữu năm mươi vạn đại quân, bàn vạn quân đội của mình đã không còn bất kỳ ý nghĩa kháng cự nào, một khi Lý Khánh An lên ngôi, hắn Quách Tử Nghi hoặc là tạo phàn tự lập, hoặc là giao ra quân quyền, bản thân hắn sẽ về nhà mà dưỡng lão.
Chẳng thà đến lúc đó bị ép buộc giao quân quyền, chi bằng bây giờ bàn bạn ổn thỏa đường lui, vì vậy dưới một phen ngà giá trà treo của hai người, Quách Tử Nghi đồng ý đem quân quyền chuyển giao cho Lý Tự Nghiệp, còn Lý Khánh An thì nhận lời để hắn nhập tướng, từ võ tướng chuyên thành quan văn, đại tướng thủ hạ của hắn, toán người Lý Nhược U, Lý Quốc Lương, Lộ Tự Cung, Lý Trung Thần, cũng sẽ giống như tướng lĩnh quân An Tây, luận quân công mà ban thưởng đề bạt.
Điều này ở triều Đường là rất bình thưởng, tỳ dụ như tả tướng Ngưu Tiên Khách năm Thiên Bào nguyên niên, hắn vốn dĩ là Hà Tây tiết độ sứ, hay như An Lộc Sơn, Lý Long Cơ cũng từng muốn để hắn nhập triều làm tướng, còn về bàn thân Quách Tử Nghi, trên lịch sử hắn công cao to lớn, được phong làm trung thư lệnh.
Hắn có năng lực, có danh vọng, Lý Khánh An để hắn nhập tướng, là mong đợi chung của quân phương, cũng là điều mong mỏi binh sinh của Quách Tử Nghi, hắn thưởng nói với bộ hạ, đại trượng phu đương bái tướng quân nhập tướng quốc, mới không uổng phí đời người, sự an bài này, cũng xem như là vui mừng cả làng.
Trương Quân nghe Lý Khánh An cũng nhậm mệnh Quách Tử Nghi làm tướng quốc, không khói âm thầm khen hắn thù đoạn cao minh, cứ như vậy thì, quân quyền triều đình toàn bộ nằm trong lòng bàn tay của Lý Khánh An rồi.
Lúc này, Lý Khánh An lại nói: “Việc khơi thông kênh đào của Thôi tà tướng đã đến giai đoạn hậu kỳ, Thôi tả tướng có thế hồi triều nắm giữ môn hạ tinh rồi, ta tiến cử Quan Trung tào vận sứ Độc Cô Trường Phụng làm chuyển vận sứ của Giang Hoài, Hà Nam kiêm Hà Nam đạo quan sát sứ, tiếp thay Thôi Ninh tiếp tục hoàn thành đại nghiệp tào vận.”
Kiến nghị này của Lý Khánh An làm cho Trương Quân âm thầm kinh hãi, Độc Cô Trường Phụng xuất nhiệm chuyển vận sứ kiêm Hà Nam đạo quan sát sứ, điều này có nghĩa là Lý Khánh An đã bất đầu trọng dụng gia tộc Độc Cô rồi.
Tháng sáu năm Khánh Bình thứ hai, vụ án Thích Tuần chấn động triều dã đã bất đầu có kết quả sơ bộ, lễ bộ thượng thư Vi Thao biết rõ Thích Tuần phá hoại triều chính mà lại dung túng bao che, chứng cứ rành rành, tội danh thành lập, do thái hậu hạ chi, bãi truất vị trí tướng quốc của hắn, biếm truất làm Ân Châu trường sử, công bộ thưọaig thư Lư Hoán là tòng tội, cũng bị bãi truất tướng quốc, biếm làm Liêm Châu thái thú, bốn mươi bốn triều quan còn lại có câu kết với Thích Tuần, hoặc là bị hai người Vi, Lư liên lụy, như bọn Lý Khôi Phục, Miêu Tấn Khanh, La Quân Dịch v.

V...!Hoặc biếm hoặc miễn, không một ai thoát khỏi được.
Song song đó, thái hậu Thẩm Trân Châu hạ chi tái kiến chính sự đường, nhậm mệnh Trương Quân, Thôi Ninh, Bùi Mân, Nhan Chân Khanh, Vương Tấn, Lưu Yến, Quách Tử Nghi bảy người làm tướng quốc, đồng thòi giải tán khu (hội đồng) cơ mật.
Trải qua sự gột rửa lại quyền lực triều đinh lẩn này, triều chinh Đại Đường trờ nên tươi mới hăn, mà lúc này, ánh mất của Lý Khánh An cuối cùng đã hướng về phía Nam Đường, tiếng mài dao xẹt xẹt đã bất đầu vang lên.
Năm ngày sau, Lý Quang Bật dẫn theo năm vạn đại quân đến Trường An, quân đội
Không đi vào trong Trường An, mà chi đóng quân ở Bá Thượng, đợi chờ sau khi Lý Khánh An đến thị sát quân đội sẽ dẫn quân nam hạ, từ Tử Ngọ Cốc đi đến Hán Trung.
Lúc này Hán Trung đã có mười vạn đại quân, nếu cộng thêm năm vạn tinh nhuệ chi quân mà Lý Quang Bật dẫn đến, tổng cộng sẽ là mười lãm vạn đại quân, còn Nam Đường sẽ sờ hữu ba mươi vạn đại quân, cơ hồ có số lượng gấp đôi so với quân Bấc Đường.

Có điều điểm này Lý Khánh An cũng chẳng lo lắng chi, dùng số ít thắng số nhiều vốn là sở trường của Lý Quang Bật, huống chi giờ năm vạn tinh nhuệ chi quân hắn dẫn đến đều là lão binh An Tây đã từng trải trăm trận, chi mỗi năm vạn tinh nhuệ này thôi Lý Khánh An cũng tin chắc họ có thế tung hoành càn quét cà Kiếm Nam.
Đại quân đóng trại tại Bá Thương, Lý Khánh An mới sáng sớm đã đến quân doanh.

Bá Thượng từ cô chí kim đều là trú binh chi địa, Chu Á Phu Tây Hán chính là đã đóng trại tại đây, Hán Văn Đế đến khao quân, Chu Á Phu quà thực để hắn được ngộ ra thế nào là chân tướng quân.
Lý Quang Bật không đóng quân trong doanh trại sẵn có, đấy là thói quen của hắn bấy lâu.

Hắn luôn cho rằng sông nước thồ dưỡng ôn hòa dễ chịu của Trung Nguyên sẽ làm mài mòn tính hung hăn của quân Tây Vực.

Vì thế dù đóng quân tại nơi nào chăng nữa.

Hắn đều sẽ để binh sĩ bào tổn lại bàn sắc trú quân sa mạc.
Như lập hàng rào, ở lều trại, ngủ thám nằm đất, thời gian chiến tranh sẽ không được phép cưỡi y giáp, đao thương luôn không rời tay quá một thước.

Mỗi lều trướng đều sẽ có binh sĩ thay phiên nhau trực.

Cách thức trú doanh nghiêm khắc này được giữ mãi cho đến ngày hôm nay, cũng chinh nhờ quân kỳ nghiêm khấc này mới khiến hắn cuối cùng có thế dùng ba ngàn kỵ binh đại phá được ba vạn Yến quân tại Tương Châu, uy chấn thiên hạ.
Quân doanh của Lý Quang Bật được đóng trại trên một vùng đất rộng rãi và cao thoáng, Lý Khánh An dẫn ba ngàn thân binh phóng như bay đến.

Từ xa xa hắn đã nhìn thấy hàng rào ngay ngắn cùng các trạm gác thẳng tấp cao chót vót.

Lúc này, từ trên tháp trạm gác một cây tiễn lửa được bắn ra nổ cái bùng trên không trang.

Đấy là tín hiệu đề dò hỏi thân phận của họ, dù cho quân doanh của Lý Quang
Bật đà được xích hầu bầm báo từ trước, đấy là đại tướng quân của họ đến.

Nhung quy định quân doanh như thế, không thể vì người đến là ai mà bò quy cừ được.
Một người trong kỵ binh thân binh của Lý Khánh An đứng ra bắn tiễn trả lại, tiền lửa bay vù vù trên không và cũng bùng nổ trên không trung.

Đấy là phản hồi với quân doanh, chi có quân An Tây mới có loại tiễn lửa này.
Cửa doanh lập tức được mờ to, Lý Quang Bật dẫn vài chục đại tướng đi ra nghênh đón.

Bọn họ cùng xếp thành một hàng dàn ngang.

Ai nấy đều mũ giáp trang bị chu toàn, ánh mắt đầy chờ đợi và kích động.
Hai vị đại tướng đứng ở đằng trước, ở giữa là đại tướng thân hình cao cao gầy gầy, da dẻ cũng hơi ngâm đen, đó chính là chù tướng Lý Quang Bật.

Đầu hắn đội mũ bạc.

Ở giữ mũ là dái mũ đỏ chót tung bay trong gió, nôm có phần uy phong lẫm liệt lạ thưởng.

Đúng đằng sau lung hắn nửa bước là phó tướng Điền Càn Chân, hắn cũng đầu đội mũ bạc.

Nhung lại là dải mủ màu trắng.

Mọi người sắc mặt trang nghiêm đứng chờ Lý Khánh An đến.
Chi một chốc sau tiếng vó ngựa tựa sấm dội vọng đến, càng lúc càng gần, phảng phất như tiếng trời long đất lờ, xung mọi tiếng động xung quanh như thể biến mất, chi còn lại tiếng vó ngựa tung bước của hơn trăm con chiến mã.

Một trăm kỵ binh đã yểm hộ Lý Khánh An đến trước đại doanh, vó ngựa đạp đất vài tiếng, Lý Khánh An thúc chiến mã lại.
Lý Quang Bật lập tức dẫn chúng tướng quỳ xuống hành quân lễ với Lý Khánh An, “Mạt tướng Lý Quang Bật dẫn Lũng Hữu chư tướng tham kiến thượng tướng quân!”
Tham kiến thượng tướng quân!'
Giờ xung hô của Lý Khánh An trong quân trung đã được đồi thành thượng tướng quân, đấy là do mấy hôm trước Chính sự đường hạ chi gia thưởng tam quân tướng sĩ, trong đó ba người bọn Lý Quang Bật, Lý Tự Nghiệp và Phong Thưởng Thanh đều được thăng chức làm nhị phẩm trấn quân đại tướng quân.

Lý Quang Bật phong thái tử
Thiếu sư.


Lý Tự Nghiệp phong thái tử thiếu phụ, Phong Thường Thanh phong thái tử thiếu bào.
Còn Lệ Phi Nguyên Lễ, Hạ Lâu Dư Nhuận, Lý Thịnh, Lệ Phi Thù Du, Đoàn Tú Thực, Thôi Càn Hữu.

Lôi Vạn Xuân...!Cũng được phong làm quán quân đại tướng quân.

Như vậy các đại tướng quân trong quân An Tây đà không chi có mỗi một minh Lý Khánh An.
Nhung về mặt xung hô, trong quân An Tây đại tướng quân lại chi có mỗi một người, Lý Khánh An cũng cảm thấy có phần không ổn, hắn yêu cầu tam quân phải đổi cách xưng hô hắn làm thượng tướng quân, vi hăn đã là thiên gách đại tướng, mọi người nghe theo kiến nghị của hắn, nhất luật đồi xưng hắn làm thượng tướng quân, và còn dùng bồ câu đưa thư báo tin đến quân doanh các nơi.
Lý Khánh An trờ minh xuống ngựa đờ Lý Quang Bật dậy, cười nói: “Ta cử ngờ Quang Bật tướng quân từ hai ngày trước đã đến, sao lại đến trễ hai hôm vậy?”
Lý Quang Bật áy náy nói: “Ty chức đi ngang qua Lạc Dương.

Một con chiến mã bị bệnh chết, ty chức lo ngựa sẽ bị ôn dịch, nên bèn đứng lại hai hôm đê kiêm tra các con ngựa, vì thế mà đến trễ, xin thượng tướng quân hãy thứ lồi.”
Lý Khánh An gật gật đầu, “Nếu trên chiến trừơng thì nên lo chiến bỏ ngựa, nhưng trong lúc hành quân điều động thì nên lo ngựa mà hậu lo chiến.

Quang Bật tướng quân xử lý rất đúng, không có tội để phạt!”
Lý Quang Bật trong lòng cám kích, vội chấp tay nói: “Đa tạ thượng tướng quân, mời thượng tướng quân tuần tra quân doanh.”
“Được! Vào doanh rồi nói chuyện cụ thể”
Lý Khánh An thấy mọi người đều khá căng thẳng.

Bèn cười cười khoát tay nói: “Mọi người xin cử tự nhiên, không cẩn phải căng thăng thế đâu, ta đâu phải quan quân kỳ, sẽ lật hết gốc gác các ngươi lên đâu!”
Sự dễ gần và vui tính của Lý Khánh An khiến mọi người bỗng chốc nhẹ nhàng hẳn, có nói có cười đi về phía quân doanh.

Lý Khánh An thả chậm lại bước đi, nhìn Điền Càn Chân cười tít mắt nói: “Chúc mừng ngươi sinh được quý tứ nhé.”
Vợ của Điền Càn Chân tháng trước vừa mới sinh cậu con trai tại Trường An, nhưng do vợ hắn sức khỏe yếu xém chút đã mất mạng trong lúc lâm bồn.

May mà Triệu vương phi Độc Cô Minh Nguyệt đã lệnh người tức tốc đưa cây nhân sâm ngàn năm đến giữ lại được ngụm hoi yếu ớt, để rồi mới từ từ chuyển nguy thành an.

Điền Càn Chân nhận được gia thư trong lòng cảm kích vô cùng, khó mà dùng hết lời minh để biểu đươc sư biết ơn của minh.
Hắn lập tức định quỳ xuống tạ ơn, nhưng lại bị Lý Khánh An đỡ lại, bình thản nói: “Ta thân là chủ soái của chúng tướng An Tây, dẫn chúng tướng huyết chiến cùng địch phía trước, không có thòi gian chăm lo cho hậu phương.

Em dâu gặp nạn, vương phi nếu mà còn khoanh tay đứng nhìn thì nàng sẽ là một vương phi không đủ tư cách.

Đó là việc trong bồn phận của nàng, ngươi không cẩn phải để trong lòng.”
Điền Càn Chân lẳng lặng gật đầu, trầm giọng nói: “Đa lời chân tình của tạ thượng tướng quân, ty chức chi có dùng mạng minh tận lực đền đáp!”

Lý Khánh An vỗ vỗ vai hắn, “Đi thôi! Cùng đi vào thương thảo quân tình thôi.”
Mọi người cùng đi vào đại trướng.

Ai ai cũng tự giác xếp hàng đứng ra ngoài rìa trướng.

Trong quy cử của quân An Tây có quy định các quân quan từ trung lang tướng trở lên có thể đứng bàng thính, nhưng chi có quân quan từ chức tướng quân trở lên mới có quyền phát ngôn.
Giữa đại trướng có đặt một sa bàn khổng lồ, đó là bản đồ sa bàn của vùng Hán Trung và Ba Thục, đã được làm ra từ cách đây hai năm trước, mãi đến hôm nay mới thật sự có đất dụng võ.
Lẩn nay tiên phong nam chinh sẽ do đại tướng Tịch Nguyên Khánh đám nhiệm, hắn ở Ba Thục nhiều năm, đều rất ư am hiểu về địa hình và phương thức tác chiến tại vùng Ba Thục.

Hắn cầm cán gỗ lên chi vào phía Nam Trịnh nói: “Vùng Hán Trung giờ đã bị chúng ta chiếm lĩnh, như thế gian truân trắc trở lúc nam chinh chí ít được giám đi một nửa.

Tiến công Ba Thục cái khó không phái ở chỗ tác chiến, mà là hành quân.

Trong thơ Lý Bạch từng có câu: Thục nan đạo, nan vu thượng thanh thiên! (*DỊch nghĩa: Đường Thục khó đi, khó tựa lên trời xanh.)”
Lý Khánh An cười cười cắt ngang lời hắn.

“Ta xem cũng không đến nỗi khó đến mức độ này chứ!”
Lý Quang Bật hiểu ý của Lý Khánh An, lúc này đang cằn phái cổ động sĩ khí, không thể để tướng sĩ có tâm trạng sợ khó, hắn bèn nói với Tịch Nguyên Khánh: “Thơ của Lý Thái Bạch phần lớn đều quá khoa trương.

Ngươi đừng có dùng thơ, cử nói theo tình hình thực tế là đươc.”
“Tuân lệnh!”
Tịch Nguyên Khánh lại tiếp tục nói: "Từ Hán Trung vào Thục có ba con đường.
Một là Kim Ngưu Đạo, đó là đường chủ đạo để vào Thục, mặt đường tương đối bằng phẳng, có thể cưỡi ngựa, nhung lại có cửa ải hiềm trờ trời phú như Kiếm Môn Quan ngăn trờ.

Thứ hai là Mễ Thương Đạo, phải vượt qua núi Mễ Thương, đường đi rất ư gian truân, người thưởng đều không mấy có ai đi.

Thứ ba là Lệ Chi Đạo, vượt qua Ba Sơn đến huyện Tuyên Hán Thông Châu, đường này đã từng được đại tu thời những năm Thiên Bào, là con đường dùng đề vận chuyển vài cho Dương quý phi, đề đàm bảo vải được tươi thì nhất định phái cưỡi ngựa, vi thế con đường này thích họp đê kỵ binh đi nhất, chi là sẽ cách Thành Đô hơi xa."
Lý Khánh An nhìn nhìn Lý Quang Bật, hắn biết Lý Quang Bật chắc chắn đã có nghiên cứu tò trước, thậm chí phương án tác chiến chắc cũng đã được định sẵn, bèn mỉm cười nói: “Quang Bật tướng quân thử nói xem, phương án tác chiến của ngươi thì sao?”
Lý Quang Bật cũng không đủn đẩy, nhận lấy cán gỗ từ trong tay Tịch Nguyên Khánh nói: “Trên thực tế ta đã từng nói chuyện qua với rất nhiều binh sĩ Ba Thục, quân Kiếm Nam đã không còn là quân Kiếm Nam của thời Cao Tiên Chi, quân tâm lõng lẻo, sĩ khí hạ thấp, huấn luyện thì trầm trọng thiếu thốn, còn lâu mới là đối thủ của chúng ta.

Cũng như Tịch tướng quân vừa rồi đã dùng, quan trọng là Thục Đạo, chi cẩn chúng ta vượt qua Thục Đạo thì tiêu diệt Nam Đường không còn xa xôi nữa.

Ty chức lẩn này nam chinh dự định sẽ dùng chiến thuật chính diện cùng đột xuất tương hỗ.

Chù lực sẽ đi Kim Ngưu đạo, tấn công Kiếm Môn Quan, Sau đó ta sẽ cho xuất binh đột ngột đi Lệ Chi Đạo, vỏng đường đến đánh Thành Đô.

Như thế này thi quân Kiếm Nam sẽ khó mà lo được vẹn toàn cả đầu đuôi, sức chiến đấu cũng sẽ tức tốc suy sụp.

Đó là kế hoạch còn thô sơ của ty chức.

Ty chức dẫn chủ lực đi Kim Ngưu Đạo, Điền Càn Chân dẫn một vạn kỵ binh đi Lệ Chi Đạo, không biết ý của thượng tướng quân thế nào?”

Lý Khánh An trầm tư một hồi bèn nói: “Về mặt phương hướng lớn như thế là chính xác, có thể đánh trực diện cùng đột xuất hỗ trợ nhanh, nhung có một số tiểu tiết các ngươi xác định rõ ràng, nhất là các pháp bảo giúp quân An Tây ta áp đào chiến thắng, phái có nguồn tình báo đầy đủ và toàn diện, các ngươi tuyệt không thể quên điều này.”
Lý Quang Bật chấp tay tHứa, “Ty chức sẽ khắc ghi trong lòng!”
Chúng tướng đều đã giải tán, trong đại trướng chi còn lại vài vị tướng lành nổng cốt, Lý Khánh An lúc này mới nói ra cách nghĩ của mình: Thượng binh ca mưu.
“Vừa rồi ta đã đề cập sự quan trọng của tình báo, có lẽ các ngươi vẫn chưa hiểu ý của ta, đương nhiên thôi, các ngươi không hiểu cũng là bình thưởng, ý của ta chính là biết tận dụng hết mức nội loạn của Nam Đường.

Thượng binh ca mưu (* cả câu là thượng binh ca mưu, kỳ thử ca giao, ý là người dùng binh thượng thừa là phải chiến thắng nhờ mưu kế.

Tiếp đến mới là chiến thắng nhờ giao tranh), dùng thương vong nhỏ nhất để đoạt lấy Nam Đường.”
Lời của Lý Khánh An khiến Lý Quang Bật như ngẫm ra điều gì, hắn vội nói: “Ý của thượng tướng quân là nói, trong Nam Đường đã xuất hiện nội loạn rồi ư?”
Lý Khánh An chậm rãi gật đầu, “Ta đã nhận được tình báo xác thực, quan hệ giữa Lý Hanh và thái tứ Lý Hệ bị rạn nứt.

Lý Hanh muốn lập một người con trai khác của mình là Bành vương Lý cẩn làm thái tử, phế trừ thái tử hiện tại.

Nhung thái tử Hệ là có nhân mạch rất sâu sa trong lòng người Nam Đường, nhất là rất được phía quân phương ủng hộ, cho nên phụ từ tranh quyền, nhất định sẽ có một bên bị thượng.

Cuộc chiến chinh phục Nam Đường lẩn này các ngươi chi là chiến trường trực diện, trên thực tế còn có chiến trường thử hai.”
Lý Khánh An lại quay đầu nhìn nhìn Điền Càn Chân, mỉm cười nói: “Điền tướng quân, ngươi đã hiểu ỷ ta chi gì rồi chứ?”
“Chiến trường thử hai mà thượng tướng quân nói là tình báo đường ư?” “Không sai!”
Lý Khánh An lại quay sang nói với mọi người: “Tiền thân của tình báo đường là Hán Đường Hội, chắc các ngươi cũng đà từng nghe nói qua.

Từ hồi trăm năm trước đây Hán Đường Hội đã bắt đầu kinh doanh thế lực tại Ba Thục, đến nay đã thâm căn cố đế, còn tình báo đường của chúng ta trong lúc Lý Long Cơ vào Thục bèn đà bắt đầu thẩm thấu vào quan trường Nam Đường.

Cũng như Nam Đường có thê lôi kéo quan viên của chúng ta vào phe chúng.

Chúng ta cũng đã lôi kéo được một đám quan viên của họ, và còn có một số người vào đã tiềm tàng vào sâu rễ gốc của chúng, chi là do các ngươi không tường tượng ra được, cho nên trong lúc ta quyết định tiến công Nam Đường, ta đã lệnh người của tình báo đường bắt đầu hành động rồi.

Trận chiến Nam Đường lẩn này thực tế là hai chiến tuyến, một là các ngươi tấn công trực diện, còn nữa là chiến trường thử hai của tình báo đường trong nội bộ Nam Đường.”
Nói đến đây, Lý Khánh An rút ra một xấp văn thư đưa cho Lý Quang Bật, “Đây là danh gách của nhân viên tình báo chủ yếu của Nam Đường, đều thuộc cơ mật tối cao, lẩn này ta đà nhậm mệnh ngươi làm chù tướng, vậy người của tình báo đường Thành Đô ắt sẽ trực tiếp liên hệ với ngươi.

Như thế này sẽ tiện cho phối hợp giữa các ngươi với nhau.”
Lý Quang Bật nhận lấy danh gách, lẳng lặng gật đầu, "Ty chức đà hiểu rõ!'
Lý Khánh An vỗ vỗ vai hắn.

Chi vào binh sĩ đứng gác trực ngoài trưởng nói: "Nhưng binh sĩ này đều là các lão binh đã đi theo chúng ta nhiều năm, An Tây trăm trận giờ lại chuyên sang chiến trường Trung Nguyên.

Nhưng người làm tướng như chúng ta đây phải cố gắng để bảo tổn mạng sống cho họ, để họ có thể vinh quang quỵ tố trờ về quê hương, đoàn tụ cùng người nhà.

Cho nên trận chiến lẩn này, ta chi có một yêu cầu với ngươi, không phải muốn ngươi có thề đánh bại Nam Đường mà là với mức độ lớn nhất có thê, chiếm lĩnh Thành Đô với thương vong nhỏ nhất...
Chiều ngày hôm đó Lý Quang Bật đã nhồ trại xuất phát, dẫn theo năm vạn đại quân vỏng qua Trường An đi về hướng Tử Ngọ Đạo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận