Thiên Hạ


Kết quà khai quật dưới tầng hầm ngầm khiến ai cũng không dám tin được rằng, vàng bạc không nhiều lắm, châu báu đáng giá cũng không nhiều, đại bộ phận đều là tiền đồng, tiền đồng đào ra chồng chất thành một ngọn núi nhó, cao hơn nóc nhà, rất nhiều tiền đồng cũng đều đã thối rữa rồi, Lý Khánh An nhanh chóng nhấm tính, tính cà vàng bạc đào ra, ít nhất là trên dưới hai mươi vạn quan tiền.
Ngoài ra còn có hai rương lớn khế đất, phần lớn đều là ruộng tốt vùng Giang Hoài, rất nhiều khế đất đều đã ngả vàng, đoán chừng là tài sản Kì vương đế lại.
Lúc này đang là lúc tan triều, mấy vị tướng quốc của chính sự đường cũng đều nghe tin mà chạy đến Tự Kì vương phủ, mỗi người bọn họ cũng đều bị đống tiền cao như núi nhỏ đó làm cho ngỡ ngàng.
“Ta nhớ là mấy năm trước đã ở trong trang viên của hắn đào ra ba mươi vạn quan tiền a! Làm sao lại còn có nhiều như vậy thế?” Trương Quân vạn phần kinh ngạc nói.
Lý Khánh An lắc đầu nói: “Trương tướng quốc, ngươi vẫn quá xem thưởng tài phú của vị Vương gia này rồi, binh sĩ của ta nói, dưới hầm bên trong có rất nhiều dấu vết của các rương lớn, đoán chừng là chứa các đồ cồ và báu vật, đã bị mang đi rồi, những tiền đồng này là do không tiện mang theo nên mới đề lại chỗ này.”
Hắn lại đi lên trước, vỗ vỗ rương đựng khế đất: “Những khế đất cũng vậy, trong lòng hắn hiểu được, những khế đất này cũng sẽ biến thành giấy bỏ mà thôi, cho nên hắn cũng để lại chỗ này.”
Lúc này, Bùi Mân này đến giờ vẫn không hé răng, nghiêm nghị hòi: “Điện hạ, người tính xử trí những tài vật điền sản này như thế nào?”
“Ta mời mọi người đến chính là để thương lượng chuyện này, ta đề nghị hãy lập danh gách những tôn thất đã trốn sang Nam Đường, tịch thu hết toàn bộ tài vật điền sản của họ, những tiền vật có được dùng đẻ khởi công xây dựng thuỳ lợi, còn lại thì dùng để xây trường học, giảm bớt gánh nặng của triều đình.”
Trong lòng Lý Khánh An cũng hiểu rõ, tịch thu tài vật của tôn thất cHứa chắc đã được sự ủng hộ của chinh sự đường, Trương Quân nhất định là không thành vấn đề rồi, Vương Tấn do do dự dự rồi cũng sẽ đáp ứng, nhưng những người khác đều hơi chính trực, sẽ không một lòng nịnh hót minh, cho nên hắn phải tiến hành nhượng bộ, đem những tiền tài đó dùng vào việc của dân, như vậy, thì khá năng hắn nhận được sự ùng hộ sẽ lớn hơn.
Nhất là Nhan Chân Khanh, nếu chi là tịch thu tài vật, hắn chưa chắc đồng ý, nhung dùng cho thủy lợi và xây dựng trường học, thì khả năng hắn đồng ý sẽ lớn hơn, ánh mắt hắn hướng về phía Nhan Chân Khanh.
Quà nhiên, Nhan Chân Khanh một lòng muốn xây dựng trường học nên đã là người đầu tiên tỏ thái độ ủng hộ: “Ta ủng hộ cách của Triệu vương điện hạ, những tài vật này của tôn thất cũng là lấy của dân, hiện tại nên trà lại cho dân, dùng cho thuỷ lợi và xây dựng trường học, ta rất tán thành.”
Lập tức Trương Quân và Vương Tấn cũng đều bày tò thái độ ủng hộ, trong bày tướng quốc của chính sự, Thôi Ninh và Quách Từ Nghi cũng đều đang trên đường đến kinh thành, cho nên hiện tại chi có năm người, trong đó ba người đã đồng ý, nhu vậy đề nghị của Lý Khánh An cũng xem như thông qua rồi.
Bùi Mân rất hiểu Lý Khánh An muốn làm cái gì, tuy rằng hắn không quá tán thành, nhung hắn cũng biết phản đối đã không có ý nghĩa gì rồi, bèn nói: "Ta đưa ra một đề
Nghị vậy! Những tiền tài và các tài vật được đào ra khác có thể bán đi, đất đai thu về cho quan phú ta úng hộ, nhung ta đề nghị vĩnh nghiệp điền và tư trạch của bọn họ tạm thời không nên bán đi, do quan phủ tạm bảo quản, sau này xem tình hình mà định."
Bùi Mân cân nhấc chu đáo hơn, hắn biết Lý Khánh An là vì muốn bức bách tôn thất, nếu đã là bức bách, thì phái đê lại một chút đường sống, nếu thật sự không chừa cho bọn hắn một chút đường lui, ngược lại sẽ làm cho vấn đề càng thêm nghiêm trọng.
Đề nghị này của Bùi Mân chiếm được sự nhất trí ủng hộ của bốn người khác, Lý Khánh An cũng thừa nhận Bùi Mân cân nhắc chu đáo hơn mình, hắn liền vui vè nói: “Thế chúng ta cứ định như vậy đi, chuyện này liền do Nhan tướng quốc toàn quyền phụ trách, điều phái người từ các bộ sẽ do chính sự đường hiệp thương giải quyết, hãy sắp đặt lại tất cả tôn thất ở Quan Trung.


Ta sẽ phái thêm năm nghìn nội vệ sĩ binh hiệp trợ Nhan tướng quốc, nghe sự sai khiến của Nhan tướng quốc, chuyện này ta hy vọng Nhan tướng quốc có thể hoàn thành trong vỏng nửa tháng, không có vấn đề chứ!”
Nhan Chân Khanh suy nghĩ một hồi, thời gian nữa tháng có chút gấp rút, nhung nếu đủ người làm, và nắm bắt được thời gian, hẳn là vẫn là có thề hoàn thành, hắn liền gật gật đầu: “Không có vấn đề!”
“Tốt!”
Cái Lý Khánh An cẩn chính là câu nói này của Nhan Chân Khanh: “Sáng sớm ngày mai, ta sẽ đem toàn bộ tư liệu của tông chính tự và tinh báo đường chuyển giao cho Nhan tướng quốc, nếu Nhan tướng quốc còn cẩn tài liệu gi nữa, có thể trực tiếp điều từ tình báo đường qua.”
Lý Khánh An cHứa bao giờ đem những quân quyền đó giao cho tướng quốc của chính sự đường, nhung vì muốn hành động lẩn này có thế viên măn hoàn thành, hắn không tiếc phá tiền lệ này.
Xe ngựa của Lý Khánh An rời khỏi Tự Kì vương phủ, tổng quản Hồ Phái Vân của tình báo đường leo ngay lên xe ngựa, vừa rồi thân binh của Lý Khánh An tim tói hắn, thượng tướng quân có chuyện hỏi hắn.
“Thượng tướng quân, ty chức ở đây!”
Lý Khánh An phân phó một tiếng, xe ngựa giám tốc độ, hắn ngồi ở phía trước cửa sồ chậm rãi nói với Hồ Phái Vân: “Thành đô bên kia tình hình thế nào rồi?”
“Hồi bẩm thượng tướng quân, tình báo đường Kiếm Nam đã đầu nhập vào toàn bộ nhân lực, giám sát nhất cử nhất động của quan viên và tôn thất Nam Đường, không chi có như thế, thuộc hạ còn từ Tương Dương điều sáu mươi thành viên xuất sắc, giả dạng lái thương chạy nạn tiến vào Thục trung, tăng cường lực lượng của tình báo đường Kiếm Nam, căn cứ tin tức mới nhất, bọn họ đã dàn xếp xong cả rồi.”
“Ừm!” Lý Khánh An gật gật đầu, tỏ vè hài lòng với việc mà Hồ Phái Vân đã bẩm báo, hắn lại nói: “Ta vẫn là câu nói kia, an toàn là trên hết, phải rút kinh nghiệm từ tinh báo đường Hà Bắc.”
“Ty chức hiểu được! Ty chức đã gỏi thư cho Trác Đường chú, đã nhấn mạnh việc an toàn là trên hết với hắn.”
“Ta đã biết rồi, phải thưởng xuyên báo cáo lại với ta, nhất là sự đấu đá bên trong giữa Lý Hanh và thái tử, chúng ta phái thêm dầu vào lửa, để cho việc đấu tranh của bọn họ càng thêm mănh liệt hơn, có thế không tiếc hết thảy thù đoạn.”
“Vâng ạ! Ty chức nhớ kỹ rồi.”
Lý Khánh An suy nghĩ một lúc, còn có một việc mà hắn vẫn đang canh cánh, lại dặn dò nói: "Còn gia quyến của Tịch Nguyên Khánh và Triệu Sùng Thứ, phái nhanh chóng nghĩ cách nghênh cứu, lẩn này Tịch Nguyên Khánh là tiên phong, không thế
“Ty chức đã nhận được tin tức, việc nghênh cứu đã được chuẩn bị rất thuận lợi, ngay trong hai ngày này, có thế động thú cứu người rồi.”
Lý Khánh An lại phân phó vài câu, liền rời khói Tự Kì v-ương phủ, Hồ Phái Vân vội vàng chạy về tình báo đường, hiện tại hắn cẩn toàn lực chú ý tiến triển của thành đô.

Thiên Vương miếu là chùa chiên không thu hút lắm của thành đô, nằm ở ngoài thành phía bắc, vốn dĩ hương khói không vượng, hai năm nay sau khi quân doanh phụ cận chùa miếu bắt đầu tăng cường đóng quân, thì lại càng không ai dám đến Thiên Vương miếu thắp hương nữa, khiến cho ngôi tự viện cũ nát này càng thêm vắng lạnh, những tăng nhân tré tuổi đều chạy hết rồi, chi có mấy lão tăng già đã lớn tuổi dựa vào việc chồng một chút rau cài đế mà duy trì sinh kế.
Nhung mấy tháng trước, trong Thiên Vương miếu bỗng nhiên lại náo nhiệt hẳn lên, sau khi Tịch Nguyên Khánh và Triệu Sùng Thứ hai người dẫn quân trốn sang phía bắc, người nhà ở trong thành đô của bọn họ khó mà đào thoát được, toàn bộ bị bắt hết làm con tin giam giữ ở trong Thiên Vương miếu.

Sờ dĩ bị giam giữ ở trong miếu Thiên Vương, là bời vì cách đó cHứa đến năm mươi bước có một tòa quân doanh, đóng quân vạn người, nếu có ai dám đến nghênh cứu, sẽ lập tức bị quân đội bao vây ngay.
Gia quyến của Tịch, Triệu hai người tổng cộng có hơn một trăm người, phân biệt giam giữ ở hai viện đông tây của chùa miếu.

Do Tịch Nguyên Khánh và Triệu Sùng Thứ ở trong quân Kiếm Nam còn có chút uy vọng, cho nên quan viên phụ trách giam giữ cũng không dám quá mức ngược đãi, chi là đem hai nhà bọn họ giam lỏng ở trong sân miếu, đồng thời xây cao thêm và gia cố tường vây, phái người canh gác ở trước cửa, mỗi ngày sẽ đưa chút lương thực gạo và rau dưa tới, trong hai tòa viện đều có giếng nước, để cho bọn họ tự nấu cơm mà ăn.
Thời gian thoáng chốc đã trôi qua gẩn bốn tháng, ngày này qua ngày khác buồn té nhàm chán, việc trông coi cũng dần dần bị đơ ra, trước kia trông coi mỗi ngày phải kiểm tra bốn lẩn nhân số, sớm, trưa, chiều, tối, do nhận được một chút hối lộ từ người của hai nhà, cùng với sự phàn kháng của hai nhà, liền hủy bõ việc kiểm tra nhân số vào buổi tối và nửa đêm, mỗi ngày chi kiểm tra hai lẩn, lúc kiềm tra ban đêm cũng chi là qua loa, gọi một tiếng tên, có đáp là được.

Những người trông coi tông cộng có mười sáu người, mỗi sáu người trông coi một cái sân, phân ra ba ca mà thay phiên giám thị, mặt khác còn có sáu người phụ trách tuần tra bốn phía, lúc phát sinh tình thế khấn cấp thì liên hệ quân doanh.
Bốn phía của Thiên Vương miếu cũng không trống trải, phía tây nằm kề bên quân doanh vạn người, phía nam là mấy chục mẫu đất trồng rau, đi về phía trước nữa là một thôn làng, trong thôn có hơn trăm hộ, đi về phía trước một dặm nữa, đó bèn là thành trì, đứng ở trước cổng chùa miểu, có thể nhìn rõ tường thành hùng vĩ của thành đô.
Phía bắc chùa miếu là một tòa đồi núi có hình dạng dài hẹp, đồi núi vô cùng thập và thoải, bao trùm là khu rừng rậm rạp, sườn đồi kéo dài hơn mười dặm, chùa chiền nơi này chinh là phần cuối chân đồi, cây cối đặc biệt tươi tốt, rừng rậm cách chùa chiền chi có hai mươi mấy bước, trọng điểm trông coi cũng là tuần tra một đoạn này.
Chùa miếu phía tây còn lại là một cái sông nhỏ, cHãy đến địa phương trở thành Bạch Thủy, nước sông cuối cùng chảy vào Dân Giang, bời vì nước sông chảy qua khu dân cư đông đúc, bời vậy giữa lòng sông thuyền bè tấp nập, là một đường thủy đạo vận chuyển trọng yếu của địa phương.
Buổi tối hôm đó, bầu trời tối sầm, ánh trăng và ánh sao bị mây đen thật dày bao trùm, bóng đêm đặc biệt tối đen, Thiên Vương miếu cũng như thưởng ngày, gia quyến hai nhà đều đã đi vào giấc ngủ từ sớm, bốn gã canh giữ ngồi ở ngoài cửa viện, nhàm chán mà ngáp lấy ngáp để, cánh cửa viện khóa chặt, khóa đồng to bằng nắm treo lủng thẳngg trên lan can sắt, chi có đầu mục canh giữ mới có chìa khóa.
“Con mẹ nó, những ngày như vậy khi nào thì mới hết đây!”
Một gã trông coi thấp gịọng mắng, ánh mắt hắn thinh thoảng liếc về phía hậu viện, thấp thoáng còn có thể nghe thấy tiếng huyên náo và chửi bới, đó là những người khác đang tụ tập một chỗ đánh bạc, tiếng ồn ào làm hắn nôn nao khó nhịn được.


“Nhị oa từ, ngươi hãy canh chừng trước, ta đi nhà xí một lát.”
Người canh giữ bò dậy bèn đi về phía hậu viện, một tên canh giữ khác tên nhị oa từ lại túm lấy hắn; “Nói trước nhé, chi cho phép chơi hai lẩn, rồi tới lượt ta!”
Gã canh giữ cười hắc hắc, giãy khỏi tay hắn, chạy tới phía hậu viện, hắn chạy như vậy, một gã trông coi đang trông coi tây viện ở phía đôi diện cũng vô vô mông, bò dậy liền đi theo về phía hậu viện, người trông coi liền chi còn lại có hai người.
“Ngủ một lát đi!”
Một người ngáp một cái, nằm ở góc tường, ngủ thiếp đi thật say, tên còn lại cũng híp mắt bắt đầu ngủ gật, lúc này trong phòng truyền đến “rầm!” Một tiếng, hắn lập tức giật mình bừng tinh, hắn đã nghe thấy động tĩnh gì, hắn đứng ở trước cửa sắt nhìn một lúc lâu, tựa hồ có trẻ con đang khóc, mờ to giọng hòi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì! Đứa trẻ đem đá văng bồn nước tiểu rồi, thu dọn một chút thì được rồi.” Một gã phụ nhân đáp.
“Con mẹ nó, toàn chuyện tào lao nhiều!”
Gã trông coi ngáp một cái, lại chui rúc vào trong chiếc nệm ở góc tường, lại ngủ thiếp đi rất nhanh.
Đúng lúc này, rừng núi phía sau tự viện đã xuất hiện hơn mười cái bóng đen, giữa lòng sông nhỏ cách đó không xa không biết khi nào, một đoàn thuyền nhỏ đã bỏ ngỏ tại đó, chừng hai mươi mấy chiến thuyền, bóng đen chính là từ trên thuyền vọt vào trong rừng cây.
Những người này chính là thành viên tình báo đường Kiếm Nam phụng mệnh đến nghĩ cách cứu gia quyến Tịch, Triệu, thật ra từ hai tháng trước, bọn họ bèn đã bắt đầu hành động rồi, do trong gia quyết có không ít người già trẻ nhó, nếu như trèo tường chạy, rất dễ kinh động đến người canh giữ và quân doanh, nếu như phát hiện bọn họ bò trốn, sự tinh sẽ trở nên nghiêm trọng, bây giờ gia quyến hai nhà cơ hồ bị Lý Hanh quên lăng, một khi đế Lý Hanh nhớ tới bọn họ, cộng thêm vào có hiềm nghi bò trốn, vậy thì rất có thề sẽ toàn bộ xử tử.
Cho nên tình báo đường suy nghĩ tới rất nhiều phương án, cuối cùng quyết định chọn dùng biện pháp ổn thỏa nhất, khoét địa đạo cứu thoát người một cách thần không biết quỷ không hay.
Bọn họ đã tim lại mười mấy cao thù trộm mộ, thưởng lấy số tiền hậu hĩnh, mất khoảng thời gian gần hai tháng, cuối cùng đã khai quật ra một đường hầm thông đạo dài khoáng năm mươi trượng.

Từ ven bìa rừng sát gần con sông nhỏ, thông thẳng đến trong phòng hai tòa viện tử hướng đông và tây, cân nhắc tới sự khó khăn của người gia, vì vậy đường hầm vẫn khá là rộng rãi, cao năm thước, rộng ba thước, người có thể cúi đầu đi lại trong đường hầm.
Chi có sau một lúc lâu, liền có một dáng người nhỏ gầy từ trong góc kẹt của phòng bếp đông viện bò ra ngoài, noi này chính là cửa ra của địa đạo, ngày thưởng bị một bó nhánh cây che giấu đi.
“Cúc cu!”
Sau khi cú đêm kêu vang mấy tiếng, trong chính phòng vách bên lèn ra một người, hắn là tam đệ Tịch Nguyên Bình của Tịch Nguyên Khánh, bọn họ đã nhận được liên lạc, ngay ở mấy ngày này, chi cẩn ban đêm không có trăng bèn có thế chạy trốn, hôm
Nay ban ngày bầu trời đã tối sầm cả một ngày, người nhà Tịch bèn biết rằng, chạy trốn chinh vào đêm nay rồi.

Tịch Nguyên Bình chạy vào phòng bếp, hắc y nhân lập tức thấp giọng hỏi nói: “Chuẩn bị xong rồi chứ?”
Tịch Nguyên Bình gật gật đầu, “Đều chuẩn bị xong rồi.”
Hai người lập tức khiêng một cái lu nước sang một bên, trên tường phía sau lu nước đã lộ ra một cái động to, đây là do Tịch gia khoét được, lúc chạy trốn có thể trực tiếp chui qua, không cẩn phải băng qua viện từ bị người trông giữ phát hiện.
Khiêng lu nước ra, trước hết là từ trong động tường chui ra một nam tử, đây là em trai cà Tịch Nguyên Câm của Tịch Nguyên Khánh.
“Mau nhảy vào trong địa đạo, phía dưới có người tiếp ứng!”
Gia quyến Tịch gia từng người từng người chui ra từ động tường, đã nháy vào trong địa đạo, cuối cùng diu đỡ ra một lão phụ nhân, đây là tổ mẫu của Tịch Nguyên Khánh, đã tám mươi mấy tuổi rồi, bà kiên trì là người cuối cùng bỏ chạy, hai người cháu một trái một phái dìu đỡ bà đi ra.
“Triệu gia nhân tốt không?” Lão phụ nhân run rầy hỏi han.
“Lão tổ mẫu yên tâm đi! Chúng con đã đào được hai địa đạo, bên kia cũng đang đón người rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Tổ mẫu, con đi xuống trước cõng tổ mẫu.”
Tịch Nguyên Bình nháy vào địa đạo trước, hai người khác cẩn thận đặt lão nhân xuống, lúc này, tất cả mọi người đều rời khỏi cả rồi, hắc y nhân cuối cùng kiểm tra một vỏng, khóa trái cánh cửa lại, lại đậy kín cửa động lại, đem nhánh cây che đậy lên cửa địa đạo, hắn lập tức nhanh như khi liền trốn khỏi ngay rồi.
Địa đạo rộng rãi, người của hai nhà rút lui vô cùng thuận lợi, bọn họ cơ hồ không hề đứng lại, sau khi từ miệng địa đạo đi ra, liền trực tiếp chạy đến bờ sông lên thuyền, hai gã hắc y nhân phụ trách đếm số người.
Một trăm mười bảy người, người tháo chạy cuối cùng chính là hắc y nhân nhỏ gầy.

“Toàn bộ người đã đủ rồi chứ?”
“Cũng đã đi ra cà rồi, một người cũng không còn.”
“Tốt lắm, chúng ta đi!”
Vài tên hắc y nhân nhanh chóng chạy khói khu rừng rậm, lên thuyền, hai mươi mấy chiếc thuyền nhỏ chậm rãi xuất phát, hướng sông Dân Giang cách đó không xa chạy tói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận