Thiên Hạ


Từ sau khi Cao Tiên Chi rời khỏi Thục Trung, Vũ Lâm quân đại tướng quân Quách Anh Nghĩa thay Cao Tiên Chi nhậm chức Kiếm Nam tiết độ sứ, nắm quân quyền Thục Trung.

Quách Anh Nghĩa nguyên là Lũng Hữu thái phỏng sứ kiêm Tẩn Châu đô đốc, trong thòi gian làm quan cực kỳ sa si hưởng lạc, hắn thích nhất là mã cầu và nữ nhân, để có thề hoàn mỹ kết hợp hai thứ này với nhau, hắn bèn cho huấn luyện vào nữ đội mã cầu, mỗi ngày phái ngốn vài chục quan đến vài trăm quan, khiến dân nộ quan hận.
Sau khi Lý Khánh An đông tiến đã bãi miễn chức vụ của hắn.

Việc này khiến Quách An Nghĩa cực kỳ phẫn hận Lý Khánh An, vì thế đã theo Lý Long Cơ vào Thục, khá được tín nhiệm của Lý Long Cơ, xuất nhiệm chức Vũ Lâm quân đại tướng quân, chẳng bao lâu sau hắn lại đến quy thuận tân chủ nhân Lý Hanh, đã lập công lao hăn mã trong chiến biến cung đình của Lý Hanh.
Khác với Cao Tiên Chi, Quách Anh Nghĩa rất biết cách làm quan, rất am hiểu quy tắc quan trường, hắn đặc biệt biết cách gió chiều nào theo chiều đó, tuyệt không có chuyện chết đứng dưới một cái cây.

Lẩn trước Đô Thành đại rà soát, hắn phóng rúng binh sĩ ngang nhiên cướp bóc, khiến trên dưới quân đội đều phát tài to.
Không những như thế, hắn còn bắt được năm ngàn mấy nhà bình dân có quân giới, lấy cớ thẩm tra thám từ Bắc Đường, thực tế làm việc cướp của tống tiền, mỗi người phái lấy giá từ hai mươi đến một trăm quan mới chịu thà người.

Chi mỗi khoản này, đội quân của hắn đã kiếm chác được hai mươi mấy vạn quan tiền, khiến dân phẫn sôi sục.
Triều quan cũng cực kỳ uất ức với hành vi của hắn, thậm chí có bá quan liên danh đàn hạch hắn.

Nhung bàn thân Quách Anh Nghĩa lại chẳng thèm để tâm, bàn thân hắn năm trong tay quân đội Nam Đường là quan trọng nhất, cũng cốc sợ bọn văn quan ngự
Sử, cứ mặc kệ làm gì thì làm.
Nhà của Quách Anh Nghía chẳng ở trong nội thành, mà ở trong một trang viên tại bắc giao, đương hiên hắn cũng có phủ đệ trong Thành Đô, nhưng hắn lại chê trong phủ quá nhỏ, không cách nào chơi mà cầu được, nên bèn cả nhà dọn ra ngoài ngoại ô, cho xây một trang viên diện tích một trăm năm mươi mẫu.

Chi sân mà cầu đã chiếm trăm mẫu, mỗi ngày cử đến giờ xế chiều, hắn cũng phải cho cử hành một trận đấu mà cầu nữ tử, trên sân mà cầu hồng anh võ động, tiếng kêu oai oái của các nữ nhân liên tiếp, khiến Quách Anh Nghĩa xem mà hả hê cười to.
Có điều hai ngày nay hắn chẳng còn tâm tư nào xem mã cầu nữ từ, thái tử tranh quyền, Kinh Tương thất thủ, Bắc Đường áp cảnh, bao nhiêu cục diện bất lợi khiến tâm trạng hắn bỗng chốc trờ nên trầm trọng.


Hắn cũng ý thức được nhưng tháng ngày vinh quang của minh không còn bao ngày, nhung hắn vẫn ôm một tia hi vọng, sự tình không tốt lắm.

Nhung cũng không đến nỗi tổi, Bắc Đường chiếm lĩnh Kinh Tương chi vì tào vận cẩn thiết, trước khi tiêu diệt được An Lộc Sơn, bọn họ chắc chi gây áp lực với Nam Đường, chứ không thật sự tấn công như nhiều người dự đoán.
Đêm đà dẩn khuya dẩn.

Quách Anh Nghĩa vẫn chưa ngủ, bệnh của Lý Hanh lại khiến hắn có một dự cảm.

Có lẽ mấy hôm nay sẽ có việc gì đấy xảy ra, đi ngủ sẽ khiến hắn mất đi nhiều cơ hôi.
Đà gần một canh giờ, hắn ngáp ngắn ngáp dài, quả thực cũng hơi buồn ngủ, đặt gách xuống, hắn bèn đứng dậy chuẩn bị về phòng nghi.

Vừa mới đứng dậy, hắn đà nghe tiếng bước chân vội vã bên ngoài, đó là tiếng bước chân của thân binh hắn.
"Đại soái! Có người muốn khẩn cấp cầu kiến đại soái!
“Là ai?”
“Hình như là...!Lý Phụ Quốc.”
“Cái gì?” Quách Anh Nghĩa ngỡ ngàng, Lý Phù Quốc đến rồi.
Quách Anh Nghĩa là ủng hộ Bành vương Lý Cận, không phải vì hắn đặc biết quý mến Bành vương Lý Cận.

Kỳ thực hắn phát hiện Lý Hanh muốn thay đồi thái tử.


Nếu như hoàng đế muốn đồi thái từ, hắn tất nhiên phải đi theo hoàng đế.

Nói thật thì hắn chẳng thích gì tên Bành vương, thân vương đó quá văn nhà yếu ớt, lại quá cứng nhắc, chi thích lời của bọn văn quan.

Nếu sau này hắn lên ngôi, kỳ thực bản thân Quách Anh Nghĩa cũng chẳng có được lợi ích gì.
Nhưng Quách Anh Nghĩa nhân tố đầu tiên xét đến là thái độ của hoàng đế, chi cẩn hoàng đế ủng hộ, dù cho đó là con lợn.

Hắn cũng sẽ ùng hộ hai tay, nhung Lý Phù Quốc lại là người của thái tử! Hắn đến tìm mình, không lẽ muốn đê mình ủng hộ thái từ sao?
Nghĩ lại rất có khả năng này, Tương Dương đã xong, thái từ mất đi ủng hộ của quân đội Ngư Triều Ân, hình thế của hắn đang cực kỳ nguy cấp, đến tìm minh, may ra là đặt cược hết vào ván này.
Quách Anh Nghĩa trước tiên nghĩ đến là điều kiện, hắn lại hỏi: “Lý Phù Quốc đà mang sì theo?”
“Hắn mang theo mấy chiếc rương to.”
Quách Anh Nghĩa ngẫm ngợi một hồi.

Cười nói: “Mời hắn vào đại đường chờ chốc lát, rương cũng cùng khiêng vào cho ta.”
Chi một hồi sau, Lý Phù Quốc bèn đi vào đại đường, hai mươi mấy thân binh của Quách Anh Nghĩa bèn khiêng năm chiếc rương to nặng trĩu vào đại đường, xếp thành hàng ngang.
Hôm nay Lý Phù Quốc đà cúi đầu đến cầu Quách Anh Nghĩa, tuy hắn có thể khống
Chế lại Lý Hanh, nhung triều thần muốn đưa Lý cẩn lên.

Hắn hoàn toàn không cách gì.


Trong đó quan trọng nhất là ủng hộ của quân đội.

Năm ngàn Vũ Lâm quân đà tò ý ủng hộ Lý Hệ rồi.

Nhung vẫn còn mười vạn quân trú thù ngoại thành, thái độ của họ là quan trọng nhất.
Trong lịch sử hoạn quan sờ dĩ luôn luôn chiến thắng văn quan không nhưng chi vì họ năm giữ đại quyền trong nội cung, mà cả tác phong làm việc của họ cũng hoàn toàn khắc với văn quan.

Văn quan làm việc luôn lo si diện, phải có phong cốt, làm sì cũng phải một đợi, hai chờ, ba ngẫm nghĩ; Còn hoạn quan đại đa số đều là chù nghĩa thực dụng, họ làm gì cũng trực tiếp hơn, hơn nữa làm gì cũng chi quan tâm đến vấn đề hiệu quả, rất biết nắm bắt thời cơ.
Như thế tối nay, Lý Hanh đã tỏ thái độ phế thái từ với đại học sĩ Đậu Hoa.

Để hắn đi lấy tấu chương, nhung Đậu Hoa lại thấy sắc trời đà khuya, không gì phải vội, sáng mai mới đi lấy cũng không muộn, cử thư thái chậm rãi; Nhung với Lý Phù Quốc lại ngược lại.

Hắn không nhưng tranh được thánh chi vào tay trước, hơn nữa còn định xong đại kế với hoàng hậu và thái tử.

Không nhưng như thế.

Hắn còn giữa đêm xuất thành, đến tìm sự ủng hộ của Quách Anh Nghĩa.

Cách làm của hắn tuy đơn giản nhung thực dụng, không nói gì đại nghĩa.

Chi dùng lợi ích trao đồi.
Chẳng mấy chốc Quách Anh Nghĩa đà đi vào đại đường, hắn liếc nhìn năm chiếc rương một mắt, bèn cười ha hả nói: “Khuya thế này rồi, Lý công công vẫn cHứa đi nghi sao?”
Lý Phù Quốc cười nói: "Đến thăm đại soái chút, thuận tiện cũng đề bày tỏ chút tâm

Ý."
“Ồ! Ta làm sao dám nhận tâm ý của Lý công công chứ?”
Lý Phù Quốc rất hiểu con người Quách Anh Nghĩa, tham tài háo sắc, hắn là do một tay Lý Long Cơ đề bạt, nhung lại phàn bội Lý Long Cơ, nói rõ người này trong lòng chi biết lợi ích, không có trung nghĩa, đây là một người có thể mua chuộc được.
Lý Phù Quốc cũng chẳng nói sì.

Hắn chi tiện tay mờ bốn chiếc rương to ra, đại đường bỗng chốc sáng rực cả lên, hào quang châu báo chói chang đến mức khiến người ta mờ không nổi mắt, hai rương đầy rẫy châu báu, và hai rương còn lại là hoàng kim.
Lý Phù Quốc khiêm nhường cười nói: “Đây là chút tâm ý thái từ điện hạ dành cho Quách soái!”
Quách Anh Nghĩa cười tít cả mắt.

Dựa vào trực giác, số hoàng kim châu báu này chí ít trị giá vài chục vạn quan, đúng là tiền tài từ trên trời giáng xuống, hắn không chút chế giấu sự tham lam trong mắt, không ngừng vò tay, “Thế...!Thế làm sao được, thật ngại quá!”
“Thái tứ điện hạ ngưỡng mộ uy danh Quách soái từ lâu.

Chi là mài cHứa có thái độ bày tò, đây chi là một phần nhỏ tâm ý của thái từ.”
Ý tại ngôn ngoại của Lý Phù Quốc là còn nhiều lợi ích khác, Quách Anh Nghĩa cũng không giả vờ gì, hắn lập tức lệnh thân binh khiêng bốn chiến rương to vào trong nội thất cho phu nhân, còn Lý Phù Quốc thì được mời vào thư phòng của hắn.
Hai người đi vào trong thư phòng ngồi xuống.

Nếu như đã nói rõ rồi.

Quách Anh Nghĩa cũng không vỏng vo, hắn trực tiếp hòi: ""Không biết thái tử còn tâm ỷ gì cho ta nữa?"
Lý Phù Quốc cười cười, đưa ra danh gách của giá trên trời.

“Cung nữ năm mươi người, đều là thượng thượng giai lệ, ngoài ra phong Biểu kỳ đại tướng quân, Tấn Xương quận vương, thực phong năm trăm hộ, công thêm phong Binh bộ thượng thư, cùng Trung thư môn hạ bình chương sự.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận