Do quân đội đại quy mô trung thu những chiếc thuyền trên ngàn thạch của dân, khiến cho phần lớn Hồ thương bị kẹt lại ở Dương Châu, không ít Hồ thương buôn bán ở Quảng Châu cũng chạy đến Dương Châu, chờ đợi lĩnh về thuyền của mình, người Tajik, người Túc Đặc, người Ba Tư cùng với thương nhân chư quốc ở Nam Dương, sự tụ tập trong vỏng hơn hai tháng, đã khiến cho Hồ thương kẹt lại ở Dương Châu vượt hơn vạn người.
Những Hồ thương đó chú yếu là tụ tập ở khu vực chợ bắc Dương Châu, mỗi ngày bọn họ không có việc gì để làm, trong các tửu quán đều chật ních người Hồ tới uống rượu và hỏi thăm tin tức.
Ờ bên ngoài chợ bấc, trong một quán rượu tên là Lạc Đà Tây Vực, gần trăm Hồ thương tụ tập ở trong này, trong tửu quán tiếng người ồn ào, Hồ cơ bán rượu tựa như những con bướm xuyên qua xuyên lại trong đám khách nhân, chào bán bồ đào mỹ tửu vừa mới được vận chuyên đến.
Các Hồ thương nhóm thi tụ năm tụ bày ở trước bàn, vừa uống rượu, vừa bàn tán về một tin vừa mới có được trong đường dây, quê hương và kiếm tiền vĩnh viễn là đề tài chính mà bọn hắn bàn tán.
Theo thời gian trôi qua, sự lo lắng và bất măn tích tụ trong lòng những Hồ thương, tiếng nói chuyện của bọn họ bất đầu lớn ra, binh thường trong lúc buôn bán gặp phái những bất công theo hơi rượu nóng mà cứ xả ra.
“Ba Tang lão đệ, chút hàng hóa của ngươi sao lại phái giao nộp ba trăm quan thuế? Ta ở Quảng Châu cũng chi giao nộp có một trăm quan tiền thuế, hơn nữa hàng hóa của ta đáng giá hơn cả hàng hóa của ngươi nhiều lắm!”
“Không phải chứ!”
Một gã đàn ông râu ngồm ngoàm kinh ngạc mà kêu lên: “Ngươi làm thế nào có thể chi giao nộp một trăm quan, hàng hóa của ngươi là châu báu a!”
Đây là hai thương nhân Túc Đặc làm việc buôn bán ở Baghdad, quê hương đều ở Samarkand, hai người là hàng xóm, một người tên là Ba Tang, một người tên là Lajer.
Gần đây trên thị trường Baghdad giá cả tơ lụa tăng vọt, hai người bèn muốn từ Đại Đường mua hàng, hành trình vạn dặm đương nhiên sẽ đến tay không, một người bèn
Mua một lượng lớn vài bông Ai Cập, người kia thì mang theo không ít châu báu.
Người mang cháu báu là Lajer đi Quáng Châu, còn Ba Tang buôn vài bông thi tới Dương Châu, giá cả vài bông ở Dương Châu cao hơn một chút, nếu không có xảy ra việc ngoài ý muốn, mỗi người bọn họ sẽ tự về nước, sẽ chạm trán ở Baghdad.
Nhung lại xảy ra việc ngoài ý muốn, thuyền mà bọn họ ngồi cũng đều bị quân đội Đường triều tạm trưng dụng rồi, khiến cho bọn hắn bị kẹt lại ở Đại Đường, Lajer đã dọ hòi được thuyền của bọn họ là bị trung dụng đến \u224? Ing Dương Châu, hắn liền từ Quảng Châu tới, hôm nay vừa mới tói, liền ở Dương Châu gặp được đồng hương Ba Tang.
Câu chuyện giữa hai gã Hồ thương dần dần thu hút sự chú ý của những Hồ thương khác, mọi người vây xúm lại, mồm năm miệng mười hỏi Lajer: “Ngươi giao nộp một trăm quan tiền thuế, là của giá trị bao nhiêu hàng hóa?”
“Ta mang theo hai ngàn quan tiền hàng, lúc ở thị bạc ti kê khai thuế, ta liền thành thật mà điền hai ngàn quan tiền.”
“Bọn họ không có định giá lại hàng cho ngươi một lẩn nữa hay sao?” Một gã thương nhân có chút ghen tị hòi.
Lajer lắc đầu: “Ta có tờ đơn thuế của Đại Thực, cho bọn hắn xem rồi, xem hiểu hay không cũng không biết nữa, dù sao bọn họ cũng không hỏi nữa, ta liền theo hai ngàn quan tiền mà nộp thuế.”
“Ngươi khẳng định là chi giao nộp một trăm quan tiền thuế?” Lại một người nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, hai mươi nộp một, ta đương nhiên chi cẩn giao nộp một trăm quan thuế thôi.”
“Thánh A La a! Đây là sao vậy? Dương Châu vì sao lại là mười nộp một!”
Có người hô to hẳn lên, lẩn này, trong tửu quán tựa như chiếc chảo dầu soi lên vậy, lại có người la lớn: “Rõ ràng triều đình có quy củ, dựa theo tờ thuế của Đại Thực mà điền giá trị hàng hóa, Dương Châu vì sao lại phải định giá lại lẩn nữa, mà lại định rất cao, ta vốn chẳng thề kiếm được nhiều tiền như vậy!”
“Đúng vậy! Dựa theo cách định giá của bọn họ, trên thực tế rõ ràng là bảy nộp một, thuế phú quá cao rồi.”, “Không phái thuế phú cao, mà là bọn hắn thu thuế loạn thôi, tìm bọn họ nói rõ lý lẽ đi”.
“Tìm bọn họ đi”.
Các thương nhân xem lợi nhuận như tánh mạng, thuế phú quá cao đã xâm hại đến lợi ích của bọn họ, bọn họ lúc ban đầu chi có thể bất khá kháng mà chấp nhận, thầm mắng triều đình Đại Đường tâm đen, không ngờ lại lặng lẽ tăng thuế lên, nhưng khi bọn hắn bỗng nhiên phát hiện, cùng là triều đình Đại Đường, Quảng Châu vẫn như cũ là hai mươi nộp một, thi cảm giác phẫn nộ khi bị lừa gạt lập tức trỗi lên.
Trong tửu quán loạn như cào cào, hơn một trăm Hồ thương chạy ra khỏi tửu quán, nổi giận đủng đủng mà nhắm hướng thị bạc ti nha môn chạy đi.
Thời Trung Đường thu nhập thuế quan chia làm hai loại là biển và đất liền, đất liền binh thưởng là do biên quân thay thế mà thu, thưởng thưởng liền trực tiếp sung vào quân phí, như vậy sẽ tạo thành kẽ hờ là quân đóng trú khác nhau sẽ lặp lại việc thu thuế nhiều lẩn, cho nên sau khi Lý Khánh An ở An Tây chủ chính, liền ở mấy tòa thành lớn tại An Tây thiết lập thuế vụ ti, do chính sự đường An Tây đến thu thuế, cấm quân đội thu thay.
Còn thuế quan của mậu dịch trên biển thì do thị thuyền sứ thu, phân biệt ở Dương Châu, Minh Châu và Quảng Châu thiết lập thị bạc ti.
Sau khi Ngô vương Lý Lân chiếm lĩnh Giang Nam, thuế mậu dịch hài ngoại thuế liền trở thành nguồn thu nhập quan trọng cho tài chính của hắn, để dễ dàng cho quản lý, hắn hủy bõ thị bạc ti Minh Châu, mà xác nhập vào Dương Châu.
Thị bạc ti nha môn Dương Châu cách chợ bắc không xa, là một tòa kiến trúc chiếm đất cũng khá rộng, trước cửa có một quảng trường rất lớn, thông thưởng, nơi này chi là quản lý nha môn, việc thu thuế cụ thê ở các cảng khâu cũng đều có thuế sứ, nhung tiền thuế cuối cùng cũng đều phái nộp đến noi này.
Hơn một trăm Hồ thương xông tới trước cửa nha môn, lập tức bị mấy tên nha dịch đang canh gác ngăn càn: “Nơi này là nha môn trọng địa, các ngươi không được sinh sự!”
Một gã Hồ thương nói tiếng Hán lưu loát hô to: “Gọi quan viên của các ngươi ra đây, chúng tôi có chuyện muốn hỏi.”
Vừa lúc phán quan thị bạc ti Dương Châu là Ngu Thế An từ trong nha môn đi ra, hắn thấy bên ngoài có một đám người Hồ đang la ó, bèn đi ra hôi: “Xảy ra chuyện gi vậy?”
Nha dịch vội vàng nói: “Ngu phán quan, đám Hồ thương này đang gây sự.”
“Gây sự?”
Ngai Thế An lập tức sa sầm mặt xuống: “Gây việc gì?”
Các Hồ thương thấy vị quan viên này rất có thể là đại quan, liền la lên: “Thuế mậu dịch của triều đình Rõt cuộc là bao nhiêu thế? Mười nộp một hay là hai mươi nộp một?”
Trên mật Ngu Thế An lộ vè ngượng ngùng, hắn đương nhiên biết là bao nhiêu, hai mươi nộp một, triều đình sớm đã phát xuống điệp văn, nhưng thị bạc sứ Dương Tấn Võ lại không chịu sửa đổi, vẫn dựa theo mức thuế mười nộp một mà Lý Lân đã định tiến hành thu thuế, và nói dối với các Hồ thương là triều đình tạm thời không thay đổi thuế.
Ngu Thế An vẫn rất lo lắng sự tình sẽ bại lộ, phần tiền thuế thu hơn đó Dương Tấn Võ không có ghi sồ vào kho, mà là để ở nơi khác, Ngu Thế An rất rõ ý của Dương Tấn Võ, do sự chênh lệch rất lớn giữa tiền thuế ghi trên sổ gách và tiền thuế trên thực tế thu được.
Dương Tấn Võ liền nghĩ muốn đắp lại số tiền đó trước khi triều đình chính thức thanh tra việc này, nếu trong một thời gian dài mà triều đình không có phát hiện, thì có thể thu nhiều một ngày tính một ngày, đây thời kỳ hỗn loạn có thể lợi dụng được trong nút chuyên giao giữa triều đinh mới và triều đình cũ, chen một chỗ trống vào đó đế trục lợi.
Không ngờ rằng đám Hồ thương hôm nay lại náo loạn lên trước, Ngu Thế An không muốn quản đến chuyện này, hắn liền cố gượng mà nói: “Chuyện này ta không biết, ta phải đi hỏi lại đã.”
Nói xong, hắn xoay người liền bước nhanh vào trong nha môn, đi qua trung viện vừa lúc thấy thị bạc sứ Dương Tấn Võ, hắn liền tiến lên nói: “Dương sứ quân, bên ngoài có một đám Hồ thương đang gây sự, nói chúng ta thu nhiều hơn mức thuế quy định, sứ quân đi xem đi!”
Thị bạc sứ Dương Tấn Võ có dáng người vừa cao vừa béo, ước chừng sáu mươi tuổi, bắt đầu từ năm Thiên Bào thứ tám hắn liền xuất nhậm chức Dương Châu thị bạc sứ, mãi cho đến hôm ngy.
Cuộc nổi loạn trong triều kéo dài suốt mười năm khiến cho khu vực Giang Nam trong thòi gian dài bị vây trong trạng thái không khống chế được, đã không còn quyền lực giám đốc đối với quan địa phương.
Quan địa phương chủ yếu dựa vào khát vọng trị quốc tu thân bình thiên hạ của bọn họ và giáo huấn lễ nghĩa liêm si của thánh nhân mà tự mình ước thúc, có quan viên có thể ước thúc được bàn thân mình, nhung cũng có không ít quan viên bị tham dục nuốt chửng.
Dương Tấn Võ này chính là kẻ sau, hắn chiếm cứ vị trí thị bạc sứ đã rất lâu, một lượng lớn tiền thuế qua tay hắn, chinh hắn cũng không biết chính minh đã nuốt bao nhiêu tiền, nhung có một điểm thì chắc như đinh đóng cột, năm năm trờ lại, hắn cHứa từng giao nộp một đồng nào tiền thuế cho triều đình, hắn lấy cớ tào vận không tiện, liền đem tiền thuế cất ở kho ngầm dưới đất, nhung chi có ba trăm vạn quan, với số tiền ghi
Trên sổ là năm trăm vạn quan có một sự sai lệch khá lớn, hơn nữa lại không thể xoá và sửa sổ gách, sồ gách hàng năm cũng đều phải giao cho hộ bộ rồi.
Trên bất chính dưới chẳng chừa, hắn là đại tham, thuế sứ phía dưới lại là tiểu tham, thị bạc sử từ trên xuống dưới cũng đều thối nát cả rồi.
Hai ngày nay Dương Tấn Võ cũng rất khẩn trương, hắn vốn đinh suy nghĩ nếu thật sự không được, thi hắn sẽ bỏ chạy sang Nam Đường, không ngờ, vừa mới truyền đến tin tức, Nam Đường bị diệt, khiến cho hắn ngay cả con đường cuối cùng cũng bị cắt đứt luôn rồi.
Hiện tại sông Tào đã khơi thông, tào vận đã sắp khôi phục, nhung ba trăm vạn quan tiền trong khố ít nhất phải vận chuyển đến một năm, chi cẩn thu thuế liên tục, hắn liền có thể dùng khoán mới đắp khoán cũ, sau đó từng bước sửa lại sổ gách về sau nữa, nhung vấn đề là hắn năm nay đã sáu mươi tuổi rồi, ở trên cương vị thị bạc sứ đó đã làm bày tám năm rồi, triều đình còn có thể để cho hắn làm tiếp nữa sao?
Hai ngày nay hắn đang thấp thỏm lo âu, không ngờ Hồ thương cũng đến tăng thêm phiền hà cho hắn, hắn đang muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên trong lòng chọt lóe lên, đây không phái là cơ hội ngàn năm một thuở sao? Hắn vung tay lên lệnh nói: “Không cẩn để ý đến bọn hắn, hãy đóng cửa lớn lại!”
“Sứ quân, như vậy không tốt lắm đâu!”
Ngu Thế An khuyên hắn nói: “Chúng ta hãy nói với bọn hắn một tiếng, hiện tại là dựa theo cách tính thuế cũ mà thu thuế, còn cHứa có sửa đổi lại, về sau sẽ sửa đồi lại.”
Vè mật Dương Tấn Võ lập tức trầm xuống: “Cái này ngươi có thể nói rõ được sao? Những người Hồ đó đâu có quản ngươi cái gì là cách tính thuế mới cái gì là cách tính thuế cũ chứ, bọn họ là muốn ngươi đem tiền thuế trả lại cho bọn họ, ngươi có trả lại sao? Ngu phán quan, ngươi đừng ngốc nữa, biện pháp tốt nhất để đối phó những người Hồ này đó chính mặc kệ họ, ngươi càng giãi thích, thì sự việc sẽ càng thêm phức tạp, chi có nước ép chết bàn thân minh mà thôi, muốn nói thi ngươi cứ đi nói đi, dù sao thì ta cũng mặc kệ!”
Nói xong, hắn hừ một tiếng thật mạnh, xoay người liền trờ vào trong nhà, Ngu Thế An không còn cách nào khác, hắn đành phải âm thầm thờ dài một hoi, chuyện này Dương Tấn Võ mặc kệ, thì hắn làm sao mà quản cho được.
Thị bạc ti nha môn đã đóng chặt cửa lớn lại rồi, nhưng nha dịch vừa rồi còn đứng ở ngoài cửa đã không biết lén trốn đi nơi nào rồi, nhung trên quảng trường nha môn lúc này đã không phải là hơn một trăm người nữa, mà là tụ tập hơn một ngàn Hồ thương, còn có nhiều Hồ thương nữa đang từ bốn phương tám hướng chạy vội tới, các loại tin tức đang nhanh chóng trao đồi trong đám người trên quảng trường.
Đà có thể xác định được rồi, sớm từ mấy tháng trước triều đình bèn đã phát thông điệp tới Dương Châu, mệnh lệnh thị bạc ti khôi phục mức thuế hai mươi nộp một.
Đồng thời dựa theo giá trị hàng hóa trên đơn thuế của Đại Thực mà tiến hành thu thuế, nhung Dương Châu thị bạc ti không có chấp hành, bọn họ vẫn như cũ dựa theo mức thuế mười nộp một làm tiêu chuẩn tiến hành thu thuế, hơn nữa đánh giá giá trị hàng hóa.
Lại cố ý nâng cao giá trị hàng hóa lên, điều đó khiến cho các Hồ thương phải chịu tổn thất rất lớn.
Các Hồ thương phẫn nộ rồi.
Bọn họ không ngừng ở trên quảng trường la lớn: “Trả lại tiền thuế cho chúng tôi!” Trên tay quơ quơ tờ đơn thuế, nhung cánh cửa lớn của thị bạc ti vẫn đóng im im, không có bất kỳ ai đi ra trả lời cả.
Thời gian từ giữa ngọ tới xế chiều, lại từ xế chiều dần dần tới lúc màn đêm buông xuống.
Vẫn không có bất kỳ quan viên nào đến trả lời sự khiếu nại của Hồ thương.
Lúc này Hồ thương tụ tập trên quảng trường đã vượt hơn vạn người rồi.
Ngọn đuốc trong tay hình thành nên một biển lửa mênh mông, bốn phía còn tụ tập vô số nhưng kẻ tò mò xem náo nhiệt, tiếng kêu, tiếng mắng vang vọng cả bầu trời đêm, có người rút đao ra múa may trên không trung, cơn giận bắt đầu sôi trào, tình thế đã hướng đến mức không thể khống chế được rồi.
Nhung lúc này, thị bạc ti vẫn không có bất kỳ quan viên nào đi ra trả lời, có lẽ là có người muốn đi ra, nhung cũng đều bị đám người dày đặc và hung hăng làm cho sợ hãi.
Lúc này, cánh cửa mờ ra một khe hờ, một tiểu quan lại hốt hoảng đi ra, trên quảng trường lập tức trờ nên im lặng hăn, hơn một vạn đôi mắt phẫn nộ đồng loạt nhìn thăng vào vị quan viên nhỏ nhắn gầy gò đó.
"Mọi người...!Trờ về đi!'
Viên quan lắp bắp nói: ""Dương sứ quân đã sớm đi rồi, tất cả quan lớn cũng đều đi cả rồi!"
Một lúc im lặng, tựa như sự yên tĩnh trước cơn bão táp sắp đến vậy, nhung lập tức nhưng tiếng mắng chửi, tiếng Rõng lên đầy phẫn nộ liên tục ập tới át đi tiếng của hắn: “Nói dối! Hãy gọi người ra đây, ra đây!”
Tiểu quan lại bị tiếng la mắng đinh tai nhức óc đó làm cho sợ tới mức hai chân như nhũn ra, hắn xoay người liền trốn đi ngay.
Sự trốn chạy của hắn Rõt cục đà khiến cho ngọn núi lửa dồn nén đã lâu cuối cùng cũng bùng nổ, Hồ thương ập tới như cuốn cả đất trời mà xông lên trên các bậc thềm, tông cửa lớn ra.
Tựa như dung nham cực nóng tuôn chảy hung hàn vào trong thị bạc ti nha môn, đánh, phá.
Tất cả phòng đều bị đập hết cửa ra rồi.
Sồ gách văn thư bị ném ra tới ngoài sân, mấy ngàn quan tiền thuế còn cHứa kịp cất vào kho bị tranh cướp sạch sành sanh...
Nhung cái mà các Hồ thương không phải là mấy ngàn quan này, bọn họ muốn đòi lại tiền thuế của bọn họ, đó là mấy vạn quan thậm chí mấy chục vạn quan, kho bạc ngầm Rõt cục cũng bị bọn họ phát hiện, nhưng tiếc nuối chính là, kho bạc được dùng nhưng tảng đá xanh xây nên, trong cửa lớn của kho bạc đã bị tảng đá khổng lồ nặng hơn ngàn cân chặn lại, vốn dĩ mờ không ra.
Mấy trăm người dùng gậy sắt nậy, dùng đá đập phá, tảng đá khổng lồ vẫn không chút sứt mé.
Lúc này, có người châm đốt chù chính đường, lầu các bốc cháy lên, dưới cơn gió đêm thối mạnh xuống, thế lừa càng lúc càng lớn.
Khói đặc cuồn cuộn, lửa cháy ngập trời, thế lửa nhanh chóng lan đến gần toàn bộ thị bạc ti.
Các Hồ thương sợ tới mức vừa vấp té vừa bò vừa tháo chạy.
Rất nhiều người cũng đều ý thức được đã gây ra đại họa rồi, bốn phía bôn đào, một số các Hồ thương đa tham gia phóng hòa lại càng sợ tới mức kinh hồn táng đảm.
Ngay đêm đó chạy ra khỏi Dương Châu.
Cơn lửa lớn ở thị bạc ti đã kinh động đến toàn bộ Dương Châu thành, huyện nha Giang Đô, châu nha Dương Châu, cùng với ba vạn quân đội đóng quân ở Dương Châu cũng đều xuất động tiến đến cửu hoà, cũng may sau lung thị bạc ti chính là một cái sông nhỏ, có nguồn nước cung ứng, cơn hòa hoạn thiêu đốt sau hai canh giờcuối cùng cũng được dập tắt.
Lúc này, toàn bộ thị bạc ti nha môn đà bị thiêu hủy hơn phân nửa.
Tường đổ, nhưng thanh xà gỗ ngang dọc bị đốt trọi vẫn còn nghi ngút khói.
Cho đến khi trận hòa hoạn được dập tắt rồi, quan viên của thị bạc ti mới dần dần đi tới hiện trường, thị bạc sứ Dương Tấn Võ lại càng chịu không nổi kích thích, ngất đi, sau khi được cửu tinh nước mắt hắn tuôn trào, ngửa mặt lên trời khóc lớn: "Sổ gách bị
Hủy, kho bạc bị cướp, ta làm thế nào mà giao phó với triều đình đây a!'
Mọi người rất thương hại hắn, rất nhanh, Giang Đô huyện lệnh bèn báo cáo với hắn một tin tức khá tốt, sô gách tuy rằng bị hủy, nhung kho bạc không sao cả, cánh cửa đá của kho bạc không có bị mờ ra.
Dương Tấn Võ trợn ngược đôi mắt, hắn càng chịu không nổi sự đả kích này, lại ngất đi, hiện trường một mảnh hỗn loạn, vừa rồi cửu hoả, hiện tại thì cửu hắn.
Nhưng đúng lúc này, rất nhiều cấp dưới cũng đều bất ngờ phát hiện, tất cả các quan viên thị bạc ti cũng đều tới cả rồi, duy chi có một minh phán quan Ngu Thế An là không thấy bóng dáng.
Thị bạc ti phán quan Ngai Thế An là ở lúc hoàng hôn rời khỏi Dương Châu thành, hắn không thể không đi, đang lúc hoàng hôn.
Hắn từ cánh cửa sau rời khỏi thị bạc ti.
Hắn trút bỏ quan phục đi, thay đồi một thân quẩn áo bình thưởng đi vào quảng trường.
Khi đó trên quảng trường đã tụ tập hơn bảy ngàn Hồ thương, người nào người nấy tinh thần kích động, điên cuồng hét Rõng la lối, toàn bộ thế cục ở trên bờ vực mất kiềm chế rồi, hắn đã ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, hắn cũng hiểu được vì sao Dương Tấn Võ phải mặc kệ cho Hồ thương náo sự, hắn là muốn mượn tay Hồ thương hủy diệt số gách, hủy diệt kho bạc, cũng liền hủy diệt luôn cả nhưng chứng cử tham nhung của hắn.
Hắn lùi lại thuế luật, khiến cho Hồ thương gây náo, nhiều nhất là bị cách chức, nhưng điều tra rõ ra việc hắn tham ô tiền thuế, điều đó chính là phải rơi đầu đấy, đây là sự giảo hoạt của Dương Tấn Võ.
Nhung ý thức trách nhiệm khiến cho Ngu Thế An lại từ cánh cửa sau quay trờ về thị bạc ti.
Lúc này, Dương Tấn Võ đã rời khỏi rồi, hắn liền cùng với mười mấy quan viên cuối cùng buông tảng đá khổng lồ đến vạn cân xuống, phong bế kho bạc.
Đây là trang bị nghiêm ngặt nhất của kho bạc, muốn mờ kho bạc ra nữa, chi còn cách đem toàn bộ nha môn dở xuống.
Đào đất sâu một trượng, từ phía trên dở kho đá ra, chi có thời kì chiến tranh thì mới có thể sử dụng trang bị phòng ngừa này.
Phong bế kho bạc, Ngu Thế An lập tức rời khỏi Dương Châu thành, dọc theo Vận Hà từ hướng bắc mà đi.
Hắn đã nghe được tin tức, Lý Khánh An đang hướng Dương Châu đi đến.
Thật trùng hợp, Ngu Thế An ở giữa đường thì gặp được thân binh của Lý Khánh An, biết được Ngu Thế An có việc khẩn cấp muốn tìm Lý Khánh An, thân binh đưa hắn dẫn đến khu khống chế quân sự, các thân binh biết Lý Khánh An đã đi ra rồi, hẳn là đang trên đường đến Dương Châu.
Lúc cơn hòa hoạn lớn của thị bạc ti đang thiêu đốt hừng hực, thì Lý Khánh An đang ở cách Dương Châu ước chừng bốn mươi dặm mà hạ trại đóng doanh, hắn chuẩn bị ngày mai quay về Dương Châu, nhung trên bầu trời thành Dương Châu cuồn cuộn khói đặc và thấp thoáng có thể thấy được ngọn lửa, khiến cho lòng hắn tràn ngập nghi ngờ, trong thành Dương Châu Rõt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn đã phái người đi trước thám thính tình hình, chờ đợi câu trả lời của các thân binh.
Lý Khánh An chắp tay sau lung đi qua đi lại, hắn lẩn này đến Dương Châu tổng cộng có hai mục đích, một là phát binh cứu viện Bột Hái quốc, kỳ thật đó là quét sạch chốn quan trường Giang Hoài, việc cứu viện Bột Hải quốc đã tạm thời chấm dứt, nhưng việc thanh lý quan trường Giang Hoài hắn mới vừa bắt đầu bắt tay vào làm.
Hiện tại Lý Khánh An cẩn tìm được một điểm để chọc vào, sự tham nhũng ở Tử Châu tuy rằng đã rõ ràng là như vậy rồi, nhung Tử Châu dù sao cũng là châu nhỏ, lại là nơi héo lánh, sức ảnh hưởng quá nhỏ, hiệu quả thua xa việc dùng nhưng châu lớn như Dương Châu.
Nhuận Châu.
Tô Châu, Thưởng Châu để xuống tay.
Nhung nhưng đại châu đó cũng không phải là lập tức thì có nhưng vụ án điển hình xuất hiện, nói thật.
Lý Khánh An cũng không muốn ở trên chốn quan trường Giang Hoài dấy lên cơn sóng gió động trời, điều này không sáng suốt chút nào, không có bất kỳ một hoàng đế nào lên đài bèn đã đại khai sát giới, cho dù là giết người vô cùng tàn nhẫn như Chu Nguyên Chương.
Thì cũng là sau mấy năm trời, khi hắn đã ngồi vừng trên ngai rồi mới động thù.
Rất nhiều lúc đó cũng không phải là lỗi của quan viên, mấu chốt ở đây là chế độ, khi triều đình hỗn loạn, mất đi sự giám sát, nếu hắn Lý Khánh An là thái thú, hắn cũng sẽ nhịn không được mà ra tay, hắn không cẩn bọn quan viên đều là thánh nhân, nhưng hắn yêu cầu bọn quan viên tuân thủ chế độ, tuân thủ quy tắc, lẩn này hắn đến Giang
Phong bế kho bạc, Ngu Thế An lập tức rời khỏi Dương Châu thành, dọc theo Vận Hà từ hướng bắc mà đi.
Hắn đã nghe được tin tức, Lý Khánh An đang hướng Dương Châu đi đến.
Thật trùng hợp, Ngu Thế An ở giữa đường thì gặp được thân binh của Lý Khánh An, biết được Ngu Thế An có việc khẩn cấp muốn tìm Lý Khánh An, thân binh đưa hắn dẫn đến khu khống chế quân sự, các thân binh biết Lý Khánh An đã đi ra rồi, hẳn là đang trên đường đến Dương Châu.
Lúc cơn hòa hoạn lớn của thị bạc ti đang thiêu đốt hừng hực, thì Lý Khánh An đang ở cách Dương Châu ước chừng bốn mươi dặm mà hạ trại đóng doanh, hắn chuẩn bị ngày mai quay về Dương Châu, nhung trên bầu trời thành Dương Châu cuồn cuộn khói đặc và thấp thoáng có thể thấy được ngọn lửa, khiến cho lòng hắn tràn ngập nghi ngờ, trong thành Dương Châu Rõt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn đã phái người đi trước thám thính tình hình, chờ đợi câu trả lời của các thân binh.
Lý Khánh An chắp tay sau lung đi qua đi lại, hắn lẩn này đến Dương Châu tổng cộng có hai mục đích, một là phát binh cứu viện Bột Hái quốc, kỳ thật đó là quét sạch chốn quan trường Giang Hoài, việc cứu viện Bột Hải quốc đã tạm thời chấm dứt, nhưng việc thanh lý quan trường Giang Hoài hắn mới vừa bắt đầu bắt tay vào làm.
Hiện tại Lý Khánh An cẩn tìm được một điểm để chọc vào, sự tham nhũng ở Tử Châu tuy rằng đã rõ ràng là như vậy rồi, nhung Tử Châu dù sao cũng là châu nhỏ, lại là nơi héo lánh, sức ảnh hưởng quá nhỏ, hiệu quả thua xa việc dùng nhưng châu lớn như Dương Châu.
Nhuận Châu.
Tô Châu, Thưởng Châu để xuống tay.
Nhung nhưng đại châu đó cũng không phải là lập tức thì có nhưng vụ án điển hình xuất hiện, nói thật.
Lý Khánh An cũng không muốn ở trên chốn quan trường Giang Hoài dấy lên cơn sóng gió động trời, điều này không sáng suốt chút nào, không có bất kỳ một hoàng đế nào lên đài bèn đã đại khai sát giới, cho dù là giết người vô cùng tàn nhẫn như Chu Nguyên Chương.
Thì cũng là sau mấy năm trời, khi hắn đã ngồi vừng trên ngai rồi mới động thù.
Rất nhiều lúc đó cũng không phải là lỗi của quan viên, mấu chốt ở đây là chế độ, khi triều đình hỗn loạn, mất đi sự giám sát, nếu hắn Lý Khánh An là thái thú, hắn cũng sẽ nhịn không được mà ra tay, hắn không cẩn bọn quan viên đều là thánh nhân, nhưng hắn yêu cầu bọn quan viên tuân thủ chế độ, tuân thủ quy tắc, lẩn này hắn đến Giang
Viẽn.
“Thượng tướng quân, có nhân chứng đã đến rồi!” Bên ngoài cửa trướng truyền đến tiếng bẩm báo của thân binh.
Lý Khánh An ngần ra: “Nhân chứng?” Đó là ý gì.
“Dẩn vào đi!”
Mấy tên thân binh dẫn thị bạc ti phán quan Ngu Thế An vào trong, Ngu Thế An tiến vào liền quỳ xuống nói: “Tội thần Ngu Thế An xin thinh tội với Triệu vương điện hạ!”
“Ngươi có tội gì?”
“Thần nhận hối lộ tính ra đến một vạn một ngàn quan, đây là danh gách của thần!”
Nói xong, Ngu Thế An đem một phần danh gách lấy ra đưa cho Lý Khánh An, Lý Khánh An nhìn hắn một cái, tiếp nhận danh gách, tông cộng năm món nợ, thời gian, địa điểm, số tiền, người đút lót vân vân, cũng đều viết rất rành mạch, nhung Lý Khánh An lại ngân cà người.
Tất cà những người đút lót đều là cùng một người, Dương Châu thị bạc sứ Dương Tấn Võ, thượng cấp đút lót hạ cấp.
Lý Khánh An cám giác rất có vấn đề rồi, nhung hắn không có lập tức truy vấn, mà là hỏi trước: “Ta tói hỏi ngươi, Dương Châu đã xảy ra chuyện ai, vì sao ánh lửa tận trời?”
“Hồi bẩm điện hạ, Hồ thương Dương Châu vì thị bạc ti đã thu hơn mức thuế của họ nên mới gây náo loạn, hóa thiêu thị bạc ti.”.