Thiên Hạ


Tên gia nhân vừa dứt lời.

xung quanh bắt đầu xôn xao hẳn lên.

có người đã nhỏ giọng nói: “Khánh vương đã đem cả ruộng Vĩnh Nghiệp của mình ra tặng!” Truyện "Thiên Hạ "
“Đấy là người cô lâu quả vấn.

ruộng đất của Khánh Vương đâu chỉ có muôn ngàn, một trăm mẫu ruộng chăng là cái đỉnh gì trong mắt người.


Dương Thiểm.

Dương Kỹ trăm cảm ngàn tạ.

Cả An Lộc Sơn lúc này cũng hề hà đi lên.

cúi minh cười nói: “Yết Lạc lang xin kính chào điện hạ.”
“ồ! Hóa ra là An đại soái, đã lâu không gặp, nghe nói con ngươi vừa thọ thượng, hiện giờ vẫn ồn chứ?”
“Đa tạ điện hạ đã quan tâm.

hiện tại đã khá hơn nhiều.”
Hai tên mập này bỗng dưng lại đứng trước bậc cửa hàn huyên hỏi thăm như thể thân thiết nhau lắm.

Nếu hai con người có cùng một kẻ thù.

thường thì chúng sẽ rất dễ trở thành bạn bè thậm chí liên minh.

Câu nói này mà dùng cho An Lộc Sơn và Lý Tông thì thật quả không sai chút nào.

Bọn chúng đều có cùng một kẻ thù.

đó là thái tử Lý hưởng.
Lý Tông thì khỏi phải nói.

còn An Lộc Sơn.


sờ dĩ hắn thù hận Lý hưởng cũng chăng phải vì hai người từng có khúc mắc gì.

mà chỉ vì một sự thật rất dơn giản.

Bản thân Lý Long Cơ chính là người đã bức ép cha mình để lên ngôi, người như thế Không thể nào chấp nhận được sự uy hiếp từ thái tử.

An Lộc Sơn đã nhìn thấu sự mâu thuẫn giữa hoàng đế và thái tử.

cho nên sã mới dám ngạo mạn vô lễ trước thái tử.

thậm chí dám ngang nhiên chém đỉnh chặt sắt nói với Lý Long
Cơ: “Thần chỉ biết điện hạ.chử không biết thái tử.”
Đây chính là nguyên nhân khiến mối quan hệ giữa An Lộc Sơn và thái tử trở nên cực kỳ ác hóa.

đến bây giờ gặp Lý Tông vẫn chưa chịu bỏ ngai vị thái tử.

hai người phảng phắt lại như Bá Nha gặp phải Từ Kỳ, quan hệ đột nhiên mặn mà hãn!
Lý Khánh An nhanh chân đi về trước chắp tay cười nói: “Lý Khánh An đến mừng thọ Tam phu nhân.”
Hắn trình thiếp mới lên.

theo thường lệ.

sau khi chủ nhận gửi thiếp mời.

khách sẽ phải viết rõ chỉ tiết lễ vật trên chỗ trống của thiếp, đợi khi đến dự tiệc sẽ mang thiệp đến trả.

gia nhân sẽ đọc to để tỏ ý cảm tạ.
Nhưng Lý Khánh An lần đầu tham gia lễ yến Đại Đường kiểu này, không biết quy cử.

Lễ hắn đã tặng, nhưng lại không viết rõ danh mục trên thiếp.
Gia nhân xem qua xem lại, thấy trên thiệp không ghi lễ vật.

gã chau mày hỏi nhỏ Dương Kỹ: “Đại lão gia.

trên đây không ghi rõ lễ vật, làm sao tiếu nhân đọc?”

Dương Kỹ cũng có phần khó xử.

hỏi người ta đã tặng lễ vật gì thì có phần thất lễ.

gã không mở miệng hỏi được.

Có điều gã nhận rõ đây là một trong hai mươi năm cái thiép mời riêng do tam muội đích thân 2ừi đi, trên đấy có thân bút ký danh của tam muội, có điều một Trung lang tướng nhỏ nhoi như Lý Khánh An, vì sao tam muội lại 2ửi thiếp riêng mời hắn?
“Không cần báo lễ.

trực tiếp báo danh.”
Tên gia nhân nghe xong, gã ậm ừ một lúc lại cất cao giọng: “An Tây Trung lang tướng Lý Khánh An đến mừng thọ Tam phu nhân.”
Người đứng một bên lại một phen lao xao, tên Lý Khánh An này sao lại có thể không biết quy cừ? Hắn lại dám tay không đến dự.
Khánh vương Lý Tông nhãn mày hỏi dò: ‘Tên này là ai thế?”
An Lộc Sơn liền nhỏ giọng nói: “Tên này chính là Lý Khánh An An Tây, lần này được phong Trung lang tướng, vừa lập được ít công nhỏ đã ngạo mạn không xem ai ra gì, đúng là kẻ chỉ biết bám víu quyền quý.”
Lý Khánh An cũng nghe rõ tiếng xôn xao bàn tán xung quanh, liền lấy đơn lễ vật ra nói: “Đây là danh mục lễ vật, chúng đã được đưa đến lúc trưa.”
Dương Kỹ tiếp lấy danh sách, chỉ thấy ở trên viết là: “Vãn phòng tử bảo một bộ, châm gài phi thúy một cây.”
Miệng gã không khỏi co giật, liền cười ha hả nói: “Lý tướng quân khách sáo, mau mau mời vào.”
Lúc này, xa xa lại có người kêu với lại: “Thất Lang! Xin chờ một bước.” Truyện "Thiên Hạ "
Chỉ thấy hơn trăm tên thị vệ đang hộ tống một xe ngựa lớn đi đếnh.

hai tùy tùng đỡ Cao Lực Sĩ đi xuống.

chúng nhân kinh thán, thi nhau đi lên hành lễ: “Cao ông đã đến!”
An Lộc Sơn và Khánh vương cũng liền đi lên trước thi lễ.

cười nịnh nói: “Xin thinh an Cao ông!”
Dương Thiểm.

Dương Kỹ đều cùng đi lên cười hề: “Cao ông đại giá quang lâm.

đúng là phúc cho tệ phù!”
Cao Lực Sĩ khẽ gật đầu với bọn An Lộc Sơn cùng Lý Tông, sau liền đi đến trước mặt Lý Khánh An nheo mắt cười: “Thất Lang, ta đã phái người đến chỗ ở của ngươi.


vốn định đi cùng ngươi, không ngờ ngươi đã đến trước.”
Khánh An ngại ngùng: “Cao ông.

thật có lỗi.

tại hạ hôm nay đi chợ Tây mua lễ mừng thọ, không có về nơi ở đã đi trực tiếp đến đây.” Truyện "Thiên Hạ "
“Ha ha! Ngươi đã tặng lễ mừng thọ gì?”
Dương Kỹ liền đưa danh mục quà của Khánh An cho Cao Lực Sĩ.

lão vừa liếc sơ đã cười ha hả: “Thất Lang, tặng quà như thế là không được đâu đấy!”
Hai người tán ngẫu tùy hứng, nhưng lại khiến Lý Tông ở bên cạnh kinh ngạc vạn phần.

Rốt cuộc Lý Khánh An này là ai mà lại được Cao Lực Sĩ để mắt đến.
Cao Lực Sĩ giao trả danh sách cho Dương Kỹ nói: “Dương Sứ quân.

Lý Tương quân là vị tướng đã lập công lớn trong trận đánh Tiểu Bột Luật lần này, vì hắn đã ở An Tây quá lâu.

không mấy hiền nhân tình thế thái Trung Nguyên.

Thế này nhé.

ta sẽ thêm một ngàn quan làm lễ vật cho Lý Tướng quân, để mừng thọ Tam phu nhân.”
“Đa tạ Cao ông.” Lý Khánh An thấy Cao Lực Sĩ nghĩ chu đáo cho minh đến thế trong lòng khôngkhỏi cảm động.
Lúc này, An Lộc Sơn bỗng dưng chen ngang cười nói: “Sao lại có thể để Cao ông tổn tài đến thế.

tiền mừng này hãy đề ta xuất, một là ta vẫn thấy có lỗi với Lý tướng quân, xem như thừa cơ hội này để ta chuộc tội.

Cao ông.

có thể để Yết lạc lang cơ hội này chứ?”
“Nếu như thế, ta cũng không nỡ giành mất cơ hội của người khác.”
Cao Lực Sĩ cười nhạt, lão vỗ vỗ vai Khánh An nói: “Thất Lang, ngươi phải kết giao thêm với cao quan trọng thần Đại Đường ta.”
Mọi người đứng ngoài cửa lớn giờ đi vào, đi qua một quảng trường rộng rồi vào đến sảnh lớn.

ở đây mọi người lại chia nhau đi nghỉ ngơi.

Cao Lực Sĩ cười nói với Khánh An: “Thất Lang, có muốn đi nghỉ ngơi cùng ta một lát không?”
Hắn thấy An Lộc Sơn và Khánh vương vẫn theo bên cạnh, liền cúi minh cười nói: “Xin mời Cao ông.

tại hạ vẫn còn muốn đi xem xung quanh một chút.”
“Vậy được, ngươi đi đi!”

Cao Lực Sĩ cười cười, nói với Lý Tông: “Điện hạ.

nghe nói trường nam nhà ngài sắp thành hôn cùng trưởng nữ nhà Trường Tôn.

xin chúc mừng ngài.”
“Để Cao Ông che cười rồi.

con người hoang nhà ta cũng sớm phải trói buộc lại thôi.”
“Cao Ông.

ta vừa dâng tấu về việc đồn điền của Phạm Dương quân, có thể mời người xem giúp ta không.” An Lộc Sơn thừa cơ nói.
“Ngày mai ta sẽ tìm xem.

hôm nay chỉ nói phong nguyệt, bất đàm công vụ, ha ha!”
Ba người vừa nói vừa cười đi vào phòng nghi dành cho khách quý.
Lý Khánh An đang mải mê tham quan nhà mới của Dương Hoa Hoa.

nơi này vốn là Phủ của Thái Bình công chúa, chiếm địa vài trăm mẫu, điện các trùng trùng , uy nga tựa một tiểu cung điện.

Tuy Thái Bình công chúa đã mất mấy chục năm nay, nhưng nơi nơi trong Phủ đều có thể nhìn thấy bóng hình của nàng.

Những cây hoa thơm cỏ lạ năm xưa nàng trồng nay đã trở thành những lùm cây cao gấp đôi thân người.

Tuy mùa đông lạnh giá.

nhưng chúng vẫn một màu xanh ngắt.
Điều kỳ diệu nhất là sân sau có một hồ nước khoáng, chốc chốc lại có khói nóng bốc lên giữa đêm đông lạnh giá.

Các vị khách nam không nhìn thấy hồ nước khoáng được, nó được ngăn cách bởi một bức tường, thinh thoảng lại có tiếng nói cười của nữ khách bên trong vang lên.
Sau khi rảo bước một vòng.

Lý Khánh An đi đến gần một cây cầu nhỏ, do có nước từ hồ nước khoáng chảy ra.

nước dưới cầu không bị đóng băng, dòng nước xanh biếc chảy riết, chờ theo trên mình mùi son phấn nhẹ thơm.
Xa xa.

có một thiếu nữ đang đứng trên đầu cầu thất thần nhìn mặt nước.

Trên người nàng là một bộ váy là màu xanh lục, trông nàng càng có vẻ đây đặn yểu điệu hơn.
“Độc Cô Minh Nguyệt!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận