Thiên Hạ


Trong trướng, Lý Bào Chân đương đứng trước sa bàn thương lượng gì đó cùng Triệu Sùng Tiết, một hướng đạo một bên chi đường cho họ tại phù Hiên Đức.
“Tướng quân, tam vương tử đà đến!” Binh sĩ đi vào bẩm báo.
Triệu Sùng Tiết biết việc gì, bèn cười nói: “Vậy ta đi kiểm tra tình hình các binh sĩ thế nào trước.”
Hắn dẫn hướng đạo đi ra ngoài doanh trướng.

Trong trướng chi còn lại một mình Lý Bào Chân, chi một hồi Đại Anh Tuấn bèn được dẫn vào, Lý Bào Chân khoát khoát tay, tất cả binh sĩ đều lui xuống.
Lý Bào Chân trước lúc lâm hành đã từng nói chuyện cùng Lý Khánh An, Lý Khánh An đã nghĩ sẽ nâng đỡ Đại Anh Tuấn nhiều năm làm con tin cho Đại Đường làm Bột Hải vương, trong vỏng năm đến ba năm, từng bước một biến Bột Hải trờ thành lành thổ của Đại Đường, nhiệm vụ này đã được giao cho Lý Bão Chân.
Lý Bào Chân ngắm nghía vị vương từ trẻ tuổi này từ đầu chí chân, thấy hắn có vè yếu ớt, sắc mặt lại trắng bệch, dáng người sầy 2Ò, thân thề yếu ớt là một việc, nhung ánh mắt người này cử lén lút tránh né.

Đầu cúi sầm, hiển nhiên đang rất căng thẳng bối Rối, và càng tò rõ mặt yếu đuối trên tính cách của hắn.

Lý Bão Chân gật gật đầu, vị vương từ này quả thật rất phù họp với yêu cầu của Lý Khánh An.
“Mời ngồi!”
Lý Bào Chân mỉm cười, hắn cố gắng dùng ngừ khí nhẹ nhàng để Đại Anh Tuấn bớt căng thẳng.
“Đa tạ...!Tướng quân!”
Tâm trạng của Đại Anh Tuấn cực kỳ hồi hộp ngồi xuống trên một chiếc rương gỗ, hắn muốn tò ỷ cảm tạ đối với quân Đường, ấp a ấp úng nói: "Bọn ta cũng không...!Ngờ được quân Đường...!Đến đây, khẩn cầu quân Đường có thể...!Cứu rỗi Bột Hải quốc
Khỏi lầm than."
“Đó là tất nhiên, mười vạn đại quân của quân Đường đến đây chính là để thực hiện thỏa thuận giữa thượng tướng quân bọn ta cùng Bột Hải vương đã ký kết.

Hiệp ước này chắc vương tử đã từng đọc?”
“Có, đó đà trờ thành quốc thư chính thức của nước Bột Hải ta, thừa tướng và Ngụy tiên sinh đà mang đến Đại Đường rồi.”
Đại Anh Tuấn đà từ từ bình tĩnh lại, cũng không còn căng thẳng như lúc đầu, hắn lại nói: “Bọn ta sẽ toàn lực ủng hộ quân Đường trú quân tại Bột Hải quốc.”
Lý Bào Chân cười cười, “Thượng tướng quân bọn ta cũng hiểu được kinh nghiệm vương từ đà gặp phải tại Đại Đường, vương từ đã sống mười lãm năm tại Đại Đường đúng chứ?”
“Chính xác hơn là mười bảy năm.

Ta từ hai tuổi đến bốn tuổi đangsống tại Lạc Dương.”
“Mười bảy năm! Vương tử năm nay hai mươi lãm tuổi, hơn một nửa thời gian đà sống trên đất Đại Đường, đương nhiên, thời gian đó cũng có ký ức đau khổ, nhung đó chăng liên quan đến Đại Đường, mà do phản tặc An Lộc Sơn, xin vương tử cũng hãy hiểu cho điểm này.”
Đại Anh Tuấn vội khom người nói: “Ta có thể hiền, trên thực tế, ta đà sống mười bốn năm tại Trường An và Lạc Dương, rất hạnh phúc, chi là mấy năm sau này đến Lạc Dương mới gặp phải bị giam lỏng, ta biết lúc đó An Lộc Sơn đã quyết chí tạo phản.”
“Ừm!” Lý Bào Chân gật gật đầu, thời gian cũng không cho phép hắn vỏng vo mãi.

Hắn bèn thẳng thắn cười nói: “Hôm nay ta mời vương tử đến đây là có một việc muốn thương lượng cùng vương tử.

Liên quan đến an bài về sau cho Bột Hải quốc.”
Tim Đại Anh Tuấn giật thót, vội nói: “Tướng quân cứ nói thẳng!”
“Vậy được, ta sẽ nói thẳng.

Đó là ý của thượng tướng quân bọn ta, người hi vọng tam vương tử có thể trờ thành người thừa kế vương vị nước Bột Hải.”
Đại Anh Tuấn có phần bờ ngỡ, mài một hồi sau hắn mới nhỏ tiếng hỏi: “Triệu vương điện hạ vì sao lại chọn trúng ta?”
“Rất đơn giản.

Tam vương từ ở lại Đại Đường bao nhiêu năm, càng am hiểu văn hóa Đại Đường.


Có thể dễ dàng giao lưu cùng Đại Đường.

Cho nên để tam vương từ thừa kế vương vị là phù họp với lợi ích Đại Đường nhất.”
"Nhưng, phụ vương ta và đại ca...
“Điều này ngươi không phải lo!”
Lý Bào Chân khoát khoát tay, “Ta chi hỏi thái độ của ngươi, ngươi nguyện ỷ kế thừa ngôi vị này chứ?”
Đại Anh Tuấn bỗng dung động lòng, hắn sao lại không nguyện ý chứ, hắn đến mơ cũng mơ mình được làm quốc vương.

Chi là hắn là tam vương tử.

Dưới cái bóng mạnh mẽ của cha và huynh trường, hắn không có chút ít hi vọng gì, hắn tự ti đến tuyệt vọng, hôm nay Đại Đường đồng ỷ nâng đỡ hắn.

Trong lòng hắn như bị cơn sóng cuồng hi nhắn chìm.
“Vậy ta cẩn...!Cẩn phải hứa hẹn gì không?” Hắn không ngốc, hắn biết trên đời này không có gì là không phải trả giá.
“Kỳ thực cũng không phải cẩn ngươi hứa hẹn gì, chi là quân đội Bột Hải phải hành động theo quân Đường, chúng ta cùng tiêu diệt Tân La.”
Đại Anh Tuấn có phần không hiểu ý của Lý Bào Chân.

Bột Hải quốc vừa mới tổ thành liên quân cùng Tân La, giờ sao chớp mắt lại đòi tiêu diệt họ, đấy có phần không hợp tình lý.
Lý Bão Chân thấy hắn nhất thời vẫn cHứa hiểu, cũng không miễn cường hắn, cười nói: “Thôi được, việc diệt Tân La sau này hẳn nói, ngươi hiện tại cẩn phải làm một việc, ngươi phải trờ thành quốc vương Bột Hải duy nhất mà Đại Đường thừa nhận.”
Lý Bào Chân đưa ra một xấp văn thư đưa cho hắn.

“Đây là thư thỏa hiệp hợp tác phòng ngự giữa Đại Đường và Bột Hải quốc, trên đó có ký tên của thượng tướng quân bọn ta.

Cũng có nghĩa là phòng ngự của nước Bột Hải sau này sẽ do quân Đường đảm nhiệm, nước Bột Hải không cẩn phải nghĩ đến việc chi xuất quân phí.

Tập trung tinh lực khôi phục dân sinh đà bị Khiết Đơn phá hủy là được.

Tam vương thử hãy đọc xem, nếu không có ỷ kiến gì khác có thé chính thức ký tên.”
Lý Bào Chân nói rất hàm xúc, nhung kỳ thực chính là giải trừ trang của nước Bột Hải.

Trên thực tế là đề quân Đường chiếm lĩnh nước Bột Hải, hắn lại cười cười nói:
“Tam vương tử có thể xem điều cuối cùng, quân Đường hứa trong vỏng hai năm sẽ gộp cả lãnh thồ Tân La vào Bột Hải.”
Sắc mặt Đại Anh Tuấn không rõ thế nào, hắn có phần không biết phải làm sao, trong lòng thầm thờ dài, họa căn là do phụ thân hắn đồng ý cho quân Đường trú quân trong cảnh nội Bột Hải, cho nên quân Đường mới càng ngày càng lấn tới, giờ hắn phải làm sao đây?
Lý Bào Chân thấy rõ sự do dự mâu thuẫn trong lòng hắn, lại nói: “Long Tuyền phù đang gặp phải Khiết Đơn công kích thảm khốc, một khi thành phá, người Khiết Đơn sẽ giết sạch dân quân toàn thành, tam vương tử không muốn cửu thần từ của mình ư, vẫn còn gì để do dự chứ?”
Câu nói này của hắn khiến Đại Anh Tuấn tinh giấc, đúng! Bột Hải quốc diệt vong ngay trong tầm mắt, hắn có tư cách gì đê trả treo cùng quân Đường chứ?
“Được! Ta sẽ ký!”
Đại Anh Tuấn cầm bút lên, lẩn này hắn không chút do dự ký lại đại danh của mình dưới văn thư.
“Tốt lắm!” Lý Bão Chân tán thưởng nói: “Nếu như tam vương tử lấy đại cục làm trọng, vậy quân Đường sẽ toàn lực ủng hộ tam vương tử.

Toàn lực ủng hộ Bột Hải quốc.”
Hắn cất văn thư lại, hạ lệnh nói: “Tiễn tam vương từ về.”
Đại Anh Tuấn rời khỏi doanh trướng, Lý Bào Chân khoát tay sau lưng đi đến trước cửa trướng dõi theo bóng hắn.


Lý Bào Chân cảm thấy trách nhiệm nặng nề trên vai mình, nhung lại đầy thách thức, trong lòng hắn kích động khiến hắn không kiềm nổi muốn ngẩng nhìn trời xanh thét to, đại trượng phu đương lập bất thế chi công, khai cương phích thồ, lưu danh sử xanh.
Trời đặt biệt u ám, mây đò dày đật, gió lạnh vù, đất trời một màu xám xịt như thể tiên đoán cho mùa đông Bột Hái quốc sắp đến...
Quân Đường tiếp tục thẳng tiến, ba ngày sau quân Đường từ khe Minh Nguyệt của Lư Châu vượt qua Thái Bạch sơn.

Đêm ra kỳ binh nhất cử công hạ Hiển Đức phủ.

Thu gọn năm mươi vạn con dê bò mà quân Khiết Đơn không kịp rút đi và lượng lớn lương thào...
Đại quân ngay sau đó bèn cắm vào phía sau quân đội của Lý Diên Sủng, phát động tấn công toàn diện với bảy vạn đại quân của Lý Diên Sủng phân bố tại bờ bắc Tốc Mạt giang.
Quán Đường chù lực đột ngột ập đến sau lung khiến Lý Diên Sủng trờ tay không kịp, hắn một mặt phái người cầu viện Lý Hoài Tiết, một mặt tổ chức quân đội chống đối, nhưng cùng với một vạn quân của Ca Thư Diệu vượt qua Tốc Mạt giang, bèn trở thành trước sau đánh gọng kiềm với Lý Diên Sủng.

Đêm hôm đó quân Đường đã phát đột tấn công quy mô với Lý Diên Sủng, ba vạn quân Hề của Lý Diên Sủng bộ và bốn vạn Yến quân khó địch nổi quân Đường tập kích giữa đêm.

Chi chống đỡ được vỏn vẹn hai canh giờ, toàn bộ bị đánh tan, thảm bại thê lương.

Yến quân đại tướng Trương Trung Trí bị Triệu Sùng Tiết một tiễn bắn chết, Yến quân bị diệt sạch đầu tiên.
Lý Diên Sủng dẫn một vạn người Hề cuối cùng đột phá vỏng vây, cuối cùng chi dẫn được ba ngàn tàn quân ra khỏi vỏng vây, hốt hoảng trốn về chỗ Lý Hoài Tiết tại phía bắc.

Trận chiến Tốc Mạt giang liên quân Khiết Đơn xác phơi núi đồi, máu chảy thành sông, quân Đường cho thả xác vào sông, cả dòng chảy Tốc Mạt giang vì thế mà ngưng chảy.

Quân Đường tổng cộng đã giết sáu vạn năm ngàn người Hề và Yến quân, đồng thời tịch thu được gần mười vạn con chiến mà.

Ngay sau đó quân Đường vào tiến thù Trung Kinh phù Hiển Đức.
Sáng sớm.

Mây đen bao trùm, gió bắc lạnh thấu xương đang vù vù ập đến, thổi cho đại cờ trên thành đầu phủ Hiển Đức phấp phới tung bay, giờ đương là trung tuần tháng chín năm thử hai Khánh Bình, luồng khí lạnh mạnh mẽ đà ùa đến, khiến Bột Hải quốc chi trong một đêm đã phải chào đón nữ thần mùa đông giá đáo.
Lý Bào Chán mới sáng sớm đà đứng trên đầu thành ngóng về nơi xa, hắn vừa nhận được tin từ Thượng Kinh đưa đến.

Quân Khiết Đơn công thành thất lợi, đã rút về vùng biển Hốt Hăn.

Có dấu tích rút quân.
Lý Bào Chân biết, Khiết Đơn không phải công thành thất bại, mà do hậu cầu của họ bị tóm gọn, họ bất đắc dĩ chi đành rút quân.
Lúc này, một bông tuyết đang từ từ rơi xuống ngay trên sống mũi Lý Bào Chân, hắn thừ người, không khỏi ngầng đầu, trên không lúc này đà rời đầy bông tuyết, trận tuyết đầu mùa ngày đông đã đến.
“Tướng quân!” Một binh sĩ chạy băng băng đến, “Có người đến đưa thư, là thư của thương tướng quân!”
Lý Bào Chân nghe mà tinh thần phấn chấn hẳn, hắn cảm thấy không thề ngờ được, hắn giờ đang ở trong phúc địa nước Bột Hài cơ mà! Thượng tướng quân lại có thế có thư đến.

Hắn vội nói: “Người đưa thư đâu?”
Chi thấy một nam tứ trẻ tuổi người đầy phong sương đang được mấy binh sĩ dẫn qua, hắn quỳ một chân xuống hành quân lề của Lý Bào Chân, “Ty chức là Ngô Quân đội chính đệ nhất Liệp ưng doanh, phụng lệnh Quý Thắng tướng quân đến đưa thư cho đại tướng quân.”
Nói xong hắn đưa lá ung thư cho Lý Bào Chân, Lý Bào Chân cũng biết Quý Thắng dẫn một đội xích hầu đang hoạt động rầm rộ tại cảnh nội Hà Bắc, hắn lại hỏi binh sĩ đưa thư: “Quỷ tướng quân hiện đang ở đâu?”
“Hồi bẩm tướng quân, Quý tướng quân trước mặt đang dẫn huynh đệ ẩn mình tại Doanh Châu, có thể phối họp tác chiến cùng tướng quân bất cử khi nào!”
Lý Bào Chân gật gật đầu.


Hắn nhận qua thư, đây là thư Lý Khánh An nhờ Quý Thẳng chuyển cho hắn, hắn có phần nôn nóng muốn mờ ra ngay, chi thấy Lý Khánh An viết trong thư: Phong Lý Bão Chán làm Long Võ đại tướng quân kiêm An Đông đô hộ, Bột Hải đô đốc, phong tước Liêu Quốc công.

Triệu Sùng Tiết phong Kim Ngô vệ đại tướng, Ca Thư Diệu phong Đông Cung Lục Suất phủ đại tướng quân; Triệu Sùng Tiết phong thêm Bắc Bình huyện công, xuất nhậm ư Châu đô đốc; Ca Thư Diệu làm Doanh Châu đô đốc, Tân Thành hầu.

Trướng hạ chư tướng đều thăng quan một cấp, quan binh sẽ lấy vàng bạc quốc khố Bột Hải làm thưởng.

Sau đây là quân lệnh: Một.

Tiêu diệt hang ổ Khiết Đơn trước khi mùa đông đến, nam tử Khiết Đơn và Hề nhất luật giết chết, không lưu hậu hoạn, phụ nữ trẻ nhỏ đợi khi chiến sự Hà Bắc kết thúc có thể đưa đến Hà Đông an trí.

Đầu người Lý Hoài Tiết nhất định phải đưa về Kinh thành; Hai, mùa đông sắp đến.

Đại quân có thế tu chinh cả mùa đông tại Bột Hái, mùa xuân năm sau tiến công An Lộc Sơn...
Trong lòng Lý Bào Chân kích động vô cùng Lý Khánh An hành sự không phải tầm thưởng, chiến quả còn cHứa bầm báo về thì phong thưởng đà đến, có thể thấy rõ tín
Nhiệm của Lý Khánh An với họ, lòng tin kiên định với đại quân bắc chinh.

Hắn lập tức lệnh nói: “Để Triệu tướng quân lập tức đến gặp ta!”
Chi một chốc sau.

Triệu Sùng Tiết đà chạy đến.

Cười nói: “Tướng quân tìm ta có việc gì thế?”
Lý Bào Chân đưa thư cho hắn, “Đây là thư thượng tướng quân, ngươi xem đi!”
Triệu Sùng Tiết thừ người ra, hắn cầm thư đọc vội một lượt, mắt hắn lộ rõ kích động khó tả, hắn lập tức nói: “Mạt tướng nguyện dẫn binh đi vào Tùng Mạc, Nhiêu Lac”
Lý Bào Chân cười nói: “Ta cũng có ỷ này, giờ vừa chớm có tuyết, thời gian cấp bách, ngươi có thể dẫn một vạn binh tức tốc tây hành, tiến công vào hang ổ Khiết Đơn và Hề.”
“Tuân lệnh!”
Triệu Sùng Tiết nhận lệnh xong lập tức dẫn binh đi, lúc này còn lại Lý Bào Chân thông báo phong thưởng của Lý Khánh An dành cho trú quân, tam quân bỗng chốc hoan hô liền liền, sĩ khí đai chấn.
Phù Hiển Đức cũng chính là Đôn Hóa Cát Lâm ngày ngy, trung tuần tháng chín cũng bằng cuối tháng mười đầu tháng mười một hậu thế, phương bắc bắt đầu giảm nhiệt độ, khí lạnh đến phạm, trận tuyết đầu tiên của năm nay đến sớm hơn mấy năm trước, một đêm gió bắc thổi, núi sông hửng phong sương.
Thành Thượng Kinh được xây tựa thành, cao to và kiên cố hơn cả Trung Kinh thành, cộng thêm quân dân toàn thành liều chết phòng thủ.

Khiến quân Khiết Đơn trong thời gian ngắn khó mà công hạ, mà trận chiến Tốc Mạt giang thất lợi và lương thảo đoạn tuyệt, càng khiến quân Khiết Đơn sĩ khí gặp phải đả kích mạnh, cường độ tiến công Thượng Kinh cũng giảm đi nhiều.
Quân Đường đột ngột đến khiến chiến cục xoay chuyển hoàn toàn.

Lý Hoài Tiết cũng ý thức được nguy cơ sắp đến.

Hiện giờ chi có thế rút về Tùng Mạc trong thời gian ngắn nhất thì họ mới mong mà sống sót nổi.

Nếu quân Đường đã đến, ước mơ công hạ Bột Hải xem chừng đã vờ.
Lúc này trong tay Lý Hoài Tiết còn có hơn sáu vạn đại quân, trong đó có hơn bốn vạn quân Khiết Đơn và hai vạn Yến quân, đây là lực lượng cuối cùng của hắn, dù thế nào đi chăng nữa hắn vẫn phải dốc sức bảo vệ.
Quân Khiết Đơn rút về Thượng Kinh, đi vào Hồ Châu thành tại biển Hốt Hăn chinh đốn binh mà.

Biển Hốt Hàn chính là Kính Bạc hồ ngày ngy, Hồ Châu thành là một tòa hùng bảo, kiến tạo ngay giữa đinh núi bờ tây trung bộ biên Hốt Hăn, chu vi chừng bốn dặm, nơi đây chủ yếu là trú quân và ngư dân, nhung việc người Khiết Đơn đến đây khiến nhưng người trú quân này cùng ngư dân đều đà rút vội về Thượng Kinh thành, cả Hồ Châu thành giờ chi là một ngôi thành trống.
Dù cho lương thảo Khiết Đơn bị đoạn tuyệt, tình thế vô tình nguy cấp, nhung Lý Hoài Tiết vẫn cho lưu lại vùng Hồ Châu thành một hai ngày, danh nghĩa là chinh đốn quân mà, thực chất hắn muốn thừa cơ nuốt chửng Yến quân.
Nếu có thế chiếm cả Yến quân, vậy tổn thất của hắn cũng không mấy to, chi là quân Hề và Yến quân bị diệt sạch mà thôi.
Chủ tướng Yến quân là con trai thử ba của An Lộc Sơn.

Phó tướng là Trương Trung Trí.

Nhung Trương Trung Trí đà bị trận vong trong trận chiến Tốc Mạt giang, An Khánh Hòa bèn mất đi một chỗ dựa.


An Khánh Hòa năm nay mới chi có hai mươi lăm sáu môi, là con trai út của An Lộc Sơn.

Được An Lộc Sơn sủng ái nhất, cộng thêm hắn từ nhỏ thể nhược, vì thế không học võ, mà đi trên con đường văn.

Đây cũng là ước muốn của An Lộc Sơn, con trai thử hai của hắn An Khánh Tự đã có thê võ năng an bang, hắn cẩn thêm một người con trai văn năng định quốc, vì thế hắn đã đặt tên cho con trai út là “Khánh Hòa”, cũng có ý muốn cho hắn tòng văn.

Từ nhỏ đà mời không ít đại nho gia Hà Bắc đến dạy học cho con mình.
An Khánh Hòa gách vờ đầy bụng, nhung lại không có tài dẫn binh.

Lẩn này hắn làm chủ soái bắc chinh, kỳ thực An Lộc Sơn cũng chi muốn để hắn làm giám quân, thực tế chi huy điều động quân đội đều trong tay Trương Trung Trí, nhưng Trương Trung Trí trận vong bỗng chốc đẩy An Khánh Hòa vào tình cảnh trờ tay không kịp, về cơ bản hắn nghe răm rắp mệnh lệnh của Lý Hoài Tiết.
An Khánh Hòa lúc này đương bất an đi qua đi lại trong phòng, rút quân là việc tốt, nhung hắn phải làm sao mới đưa được quân đội bình an trờ về Doanh Châu, khiến lòng hắn ưu lo trùng trùng.
“Thiếu soái, hình như tuyết rơi rồi!” Một thân binh đứng ngoài cửa nói.
An Khánh Hòa giật mình, hắn vội đi ra ngoài cửa phòng.

Chi thấy trên trời đã có tuyết rơi lả tả tựa nhưng sợi lông vũ trắng mịn.

“Tuyết năm nay hình như hơi sớm nhi?”
An Khánh Hòa rất ư ngạc nhiên, trong lòng bỗng thấy bất an, nếu như tuyết lớn phong tỏa đường đi, liệu họ còn có thế ra khỏi đây nữa ư?
Lúc này một kỵ sĩ phóng đến.

Tiếng vó ngựa vội và, chiến mà đi đến trước cửa An Khánh Hòa thì đứng lại, “Thiếu tướng quân, đại soái mời người đến thương nghị quân tình khẩn cấp!”
“Có việc gì ư?”
“Trời đồ tuyết lớn, đại soái nói kế hoạch thay đồi, mời thiếu tướng quân hãy mau qua gặp.”
An Khánh Hòa không dám chậm trễ, hắn vội dẫn theo mấy thân binh cưỡi ngựa phóng về đại doanh của Lý Hoài Tiết.

Đại doanh của Lý Hoài Tiết nằm ở giữa thành Hồ Châu, xung quanh được bao vây bời mấy trăm túp lền nhỏ.

Do thành trì không lớn quân đội đều đóng trại ngoài thành, chi có Lý Hoài Tiết, Lý Diên Sủng và An Khánh Hòa là ở trong thành nội.
An Khánh Hòa cưỡi ngựa phóng đến trước đại doanh, vừa xuống ngựa thì gặp Lý Diên Sũng cũng đến họp, “Thiếu tướng quân, hôm nay thời tiết khác thưởng quá! Sao lại có tuyết sớm thế?” Lý Diên Sủng cười ha hả nói.
“Đúng! Thật kỳ lạ quá, tuyết lại rơi sớm hơn rồi.”
An Khánh Hòa cũng nói hùa theo vài câu, nhung trong lòng không khỏi hừ lạnh, "Các ngươi giết ngươi không tiếc tay, trời không giận người không oán sao được? Cái
Này gọi là trời phạt!"
Trong lòng rủa thâm, nhung mặt hăn vân cười cười, hai người họ cùng đi vào đại trướng.

Vừa vào đến trướng, hai người đều không khỏi ngờ ngàng, Lý Hoài Tiết không có trong trướng.

Lúc này, bỗng nghe thấy tiếng bát sứ rơi xuống đất cái xoảng.

An Khánh Hòa còn cHứa kịp phán ứng, nhung Lý Diên Sủng đà sắc mặt đại biến.

“Không hay rồi!” Hắn gào to một tiếng, rút kiếm xông vội ra ngoài trướng.
Nhung mọi việc đều đã muộn màng, mấy trăm đại hán Khiết Đơn tay cầm rìu sắc xông vò, dưới lười rìu liên tục của mấy trăm người, cả Lý Diên Sủng và An Khánh Hòa chăng mấy chốc bị băm nát ra, và đồng thời, cả tùy tùng của hai người đều bị giết chết.
Lý Hoài Tiết lập tức cho triệu tập quân quan cao cấp, trên lẩn hội nghị này hắn đà được sự tận trung của quân quan Yến quân và người Hề, chính thức thu phục hai vạn quân Yến quân cùng hơn bốn ngàn quân Hề, trờ thành quân bộ lạc của Khiết Đơn, nhưng trong lúc này hắn lại bỗng nhận được tin, gần mười vạn quân Đường đã trùng trùng vây kín đường ra của họ.
Vào lúc xế chiều, tuyết càng lúc càng lớn, gió vù \u210?1 gào thét, bào tuyết ập đến, chi trong chớp mắt, mọi thử xung quanh hoàn toàn biến mất giữa đất trời và mây mù hơi vàng, xen giữa nhưng áng mây màu đang dẩn trôi qua, bầu trời âm u hòa quyện cùng biển tuyết, đất trời dần dần không còn thấy rõ phân giới...
Quán Khiết Đơn bắt đầu vượt vỏng vây trong cơn bão tuyết, giữa tuyết rơi khắp trời xen lẫn với tiễn bay dày đật.

Quân Khiết Đơn lẩn nào vượt rào cũng bị thương vong thảm trọng, chi trong một đêm, quân Khiết Đơn sáu lẩn vượt vỏng vây, thương vong hơn vạn người, vẫn không vượt qua nổi tiễn nỏ của quân Đường.
Quân Khiết Đơn bị ép vào thế bất đắc dĩ, chi đành tạm thời rút về thành Hồ Châu, đợi chờ cơ hội đột phá lẩn sau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận