Thiên Hạ


"Bà mẹ nó, rốt cuộc đâu là đất liền? Lão tử sắp say chết rồi!"
Một trận bão táp trên biển vừa kết thúc, trên mặt biển bèn vang lên tiếng gào đau khổ của lpnl, hắn từ quân cảng Dương Châu xuất phát, ba trăm chiếc thuyền lớn chở đầy hai ngàn binh sĩ cùng lượng lớn đồ sành sứ, nhất lộ vượt sóng to gió lơn, mãi một tháng sau mới đến phụ cận eo biển Malaeca, nhưng ai ngờ lại gặp phải bão táp mưa sa trên biển ập đến.
dù cho đội thuyền đã cầm cự qua được vũ bão, nhưng các binh sĩ trên thuyền đã bị vắt cạn sức lực, Lệ Phi Nguyên Lễ lại càng khổ không gì tả nổi, hắn vừa mới thích nghi được với hành trình trên biển, đương lúc khí thế tràn trề, không ngờ lại gặp phải trận bão táp này.
Triều dương trên mặt biển từ từ lên cao, hai thuyền viên dìu hắn hai bên đương tuyệt vọng nhìn biển cả mênh mang, "Các ngươi không phải nói có đất liền sao? Đất liền ở đâu chứ?"
Hắn hiện giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất, lên bờ, nghỉ ngơi vài ngày, đợi khi hồi phục rồi tính.

Cả đời hắn chưa bao giờ chịu tội thế này qua.
"Đất liền!"
Người đứng quan sát trên mũi tàu bỗng chỉ về phía xa xa la to, "Mọi người mau nhìn, có đất liền rồi!"
Lệ Phi Nguyên Lễ mắt trợn tròn như quả trứng gà, hai mắt hắn như lồi cả ra, mặc sức tìm kiếm đất liền ước mơ của hắn.

Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy, chỉ thấy trên mặt biển xuất hiện một đường đen, hắn thốt to một tiếng "Hả!", hai chân nhẩy cẩng lên, lại gặp lúc thuyền lảo đảo, hắn đứng không vững, té sõng soài chõng vó.

Dù cho là thế, Lệ Phi Nguyên Lễ vẫn không quên lớn tiếng kêu la, cái giọng như trống rách của hắn oang oảng vang vọng trên biển, "Bà nội của ta ôi! Cuối cùng cũng nhìn thấy đất liền rồi!"
Các binh sĩ trong khoang cùng một số thương nhân nghe nói có đất liền đều lũ lượt chạy ra, huân hoan reo hò khắp boong tàu.
Một đoàn thương nhân vây Lệ Phi Nguyên Lễ lại, trong đó có một người giới thiệu với hắn, "Nơi đây là cửa vào eo biển Malaeca, là một eo biển dài hẹp, phía bắc là nước Lang Nha Tu, còn phía nam là nước Thật Lợi Phật Thệ, là quốc gia lớn mạnh nhất, khẩn xin Lệ Phi tướng quân có thể dừng lại một ngày tại thành Phật Lợi, bọn ta sẽ đi trao đổi chút hàng hóa.

"
Đoàn thương nhân này hơn một trăm người, đều là thương nhân Đại Thực, Ba Tư và Túc Đặc, thuyền đội lúc bổ cấp thêm vật tư tại Quảng Châu, bọn thương nhân này nghe nói đi Sindh bèn thi nhau hối lộ Lệ Phi Nguyên Lễ, khẩn cầu được đi chung.

Lệ Phi Nguyên Lễ bỗng chốc được nhận mấy ngàn quan tiền hối lộ, hắn cũng vui vẻ nhận lời.
Những thương nhân này đại đa số mang theo tơ tằm lụa là, sành sứ… Thường họ đều sẽ bán chúng đi với giá cao nhất tại các đảo quốc Nam Dương, rồi lại mua cách loại hương liệu trở về Đại Thực Ba Tư để bán, để thu lợi khổng lồ.

Đi một chuyến như thế, họ kỳ thực có thể làm ăn hai vụ.

Nước Thất Lợi Phật Thệ là đại quốc Nam Dương, cơ hội phi thường này họ tuyệt không thể bỏ qua.

Nghe nói có quốc gia, Lệ Phi Nguyên Lễ bèn nhoẻn miệng cười nói: "Vậy có mỹ nữ không?"  
"Có! Có! Nữ nhân ở đây đều rất đậm đà có vị, không tồi, ôi, cái mông đó, bầu vú đó, đảm bảo tướng quân sẽ thích cho coi!"
"Được!" Lệ Phi Nguyên Lễ huơ tay, "Vậy chúng ta lên bờ, chọn mấy mỹ nữ giải sầu trên đường đi."
Dù cho An Tây quân quân kỷ nghiêm minh, nhưng ở cái nơi núi cao hoàng đế xa này, cái bản tánh háo sắc của Lệ Phi Nguyên Lễ lại được lộ rõ.
Ngồi thuyền bấy lâu, huynh đệ đều buồn chết, đương nhiên phải nghỉ ngơi chút ít, tìm chút niềm vui thú.

Nhưng đã nói đến niềm vui thì không thể không có nữ nhân, Lệ Phi Nguyên Lễ biết thông cảm thuộc hạ, điều mình muốn làm, đương nhiên cũng phải cho người khác làm.

Hắn đã nhận mấy ngàn quan tiền hối lộ, đương là cơ hội để các binh sĩ cũng được hưởng thụ nếm chút vị lạ của nữ nhân đảo quốc.
Lệ Phi Nguyên Lễ lập tức hạ lệnh, hai ngàn huynh đệ mỗi người ba quan tiền, có thể lên bờ tìm nữ nhân, mua đồ tùy thích, các binh sĩ bỗng chốc hoan hô reo hò.

Có một số quân quan cảm thấy không ổn, nhưng lại không dám chọc giận Lệ Phi Nguyên Lễ, chỉ đành thả binh sĩ lên bờ, những ai chững chạc hơn thì lưu thủ lại trên thuyền.
Thất Lợi Phật Thệ chính là đảo Sumandra ngày nay, là đệ nhất đại quốc Nam Dương, có rất nhiều thương nhân đều đến Đại Đường mậu dịch, vùng này cũng có không ít người Đại Đường sinh sống, đều từ vùng Lĩnh Nam di cư đến đây.
Đoàn thuyền của quân Đường đã nhìn thấy mặt đất, đó chính là đảo Bangka, nơi đây cách cảng Phật Lợi đô thành của nước Thất Lợi Phật Thệ không xa, nước Thất Lợi Phật Thệ chiếm cả đảo Sumandra, đông tây ngàn dặm, nam bắc bốn ngàn dặm, đô thành Phật Lợi cảng chính là phụ cận vùng Palembang của Indonesia ngày nay, cũng là cảng khẩu Nam Dương lớn nhất lúc bấy giờ.

Những người từ Đại Đường đến đây mưu sinh dừng chân đầu tiên chính là cảng Phật Lợi.

Đoàn thuyền quân Đường không có đến qua cảng Phật Lợi, nhưng các Hồ thương thì đều đã ngựa quen đường cũ, dưới sự chỉ dẫn của họ, đoàn thuyền quân Đường vòng qua đảo Bangka, đến cảng Phật Lợi.

Lúc này đã là lúc chiều.
Cảng Phật Lợi dù là đệ nhất đại thành Nam Dương, nhưng đó cũng chỉ là tương đối, cảng khẩu không lớn lắm, căn bản không thể đậu được ba trăm chiếc thuyền lớn của quân Đường, may mà đây là một vịnh biển tự nhiên, các thuyền lớn đều lần lượt thả neo tại vịnh, sau đó binh sĩ sẽ ngồi thuyền nhỏ đi về phía cảng, chỉ có Lệ Phi Nguyên Lễ là ngồi thuyền chủ cập bờ.
Cảng Phật Lợi là một thành phố cảng phồn hoa, là gút mắc giao thông quan trọng giữa Đông Tây hải, mậu dịch chuyển khẩu hưng thịnh, các thương thuyền vãng lai của Đại Đường, Thiên Trúc, Ả Rập đều tập trung tại đây, dân khẩu của nó lên đến mười mấy vạn, hưng thịnh Phật giáo.
Đoàn thuyền đội của quân Đường đến đây đã kinh động đến bá tánh toàn thành, hàng ngàn tiểu thương cùng băng ra khỏi thành, giơ ra đủ các loại đặc sản và trái cây nhiệt đới chào mời quân Đường, có rất nhiều kỹ nữ trong thành cũng chạy đến giành khách, trên bến cảng bỗng chốc huyên náo tiếng la ó inh ỏi, náo nhiệt vô cùng.
Lệ Phi Nguyên Lễ cũng đã lên bờ, hắn đứng trên bến cảng cứ nhoẻn miệng cười suốt, cảng Phật Lợi tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, náo nhiệt phồn hoa, nữ nhân cũng đẫy đà, chỉ la da hơi đen, điểm này khiến hắn có phần thấy không đủ hoàn mỹ.
"Tướng quân, có người đến tìm."
Một binh sĩ dẫn mấy người đi đến, họ đều mặc y phục hoa lệ, hơn nữa đều mang hia da đen của Đại Đường, đó là biểu tượng của người thượng đẳng.


Người bản địa thân hình nho nhỏ, da đen, có điều trong đó có một người mặc áo trắng, nôm như là người Hán.
Họ đi đến trước mặt Lệ Phi Nguyên Lễ chấp tay thi lễ, người áo trắng nói: "Hoan nghênh quân Đường đến nước Phật Thệ!"
Đó là tiếng Hán rất chuẩn, Lệ Phi Nguyên Lễ rất lấy làm kinh ngạc, "Ngươi là người Đại Đường?"
Nam tử áo trắng gật gật đầu, "Tiểu dân vốn là người Tuyền Châu, gọi là Lâm Du, ba năm trước dẫn cả nhà di cư đến đây."
Hắn chỉ vào một nam tử tướng tá cứng cáp, sắc mặt nghiêm túc phía sau giới thiệu: "Đây là vương tử Đan Đa, mầy ví phía sau đều là do trưởng của bổn thành, đặc biệt đến chào tướng quân."
"Ồ! Thật khách sáo quá."
Lệ Phi Nguyên Lễ căn bản không nghĩ sẽ làm ngoại giao đại quốc gì, hắn chỉ là đến tìm nữ nhân, để các huynh đệ được thỏa sức vui chơi rồi sau đó sẽ rời khỏi, làm gì có tâm tư sẽ giao lưu gì cũng triều đình ở đây.

Hắn thấy đau đầu , bèn quay đầu lại muốn tìm một tên nào ra chịu chết thay, nhưng một người cũng không tìm thấy, đành rủa thầm một tiếng, liều mình nói: "Bọn ta trên đường đến Sindh gặp phải bão, bị thổi đến đây, nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ đi ngay."
Nam tử áo trắng Lâm Du kia phiên dịch lại cho vương tử, vương tử mặt mày như bỗng thở phào nhẹ nhỏm, nghĩ cũng đúng, hai người quân đội lên bờ, nước nào mà chẳng căng thẳng.

Mặt hắn lộ rõ nụ cười, chấp tay nói: "Đại Đường và bọn ta là quốc gia hữu hảo, bọn ta nguyện ý ra tay giúp đỡ."
Lệ Phi Nguyên Lễ nghe phiên dịch xong không khỏi đảo đảo mắt, mặt dày cười nói: "Không biết vương tử có thể cung cấp mấy nữ tử xinh đẹp, để hóa giải mỏi mệt đường xa cho ta không, ha ha!"
Lâm Du thừ người ra, hắn có phần không dám tin vào điều mình nghe thấy, ai lại dám ngang nhiên đòi phụ nữ ngay trước mặt, đúng là làm mất mặt Đại Đường quá!
Lời này hắn không dám dịch, chỉ đành nói với vương tử: "Các binh sĩ quân Đường muốn được lĩnh giáo chút phong tình Phật Thệ quốc, xem xem biểu diễn ca mua gì đấy, vị tướng quân này có chút nhớ nhà, hi vọng vương tử có thể cung cấp cho vài người hầu bếp tài nghệ nấu nướng cao siêu, hắn muốn được thưởng thức mỹ vĩ sơn hào."
Vương tử cười ha hả, vỗ ngực hứa hẹn:" Được, được, không thành vấn đề, ta sẽ đi an bài ngay!"
"Hắn nói thế nào!" Lệ Phi Nguyên Lễ hào hứng hỏi.
"Vương tử nói không vấn đề gì cả, đảm bảo tướng quân sẽ vừa ý."
Hai người đều cười phá lên, ôm nhau thắm thiết, xong vương tử mới quay lưng rời đi, Lệ Phi Nguyên Lễ cũng trản trề khí thế đi vào thành.
Vì là đô thành, tường thành được xây bằng gạch đun, trong thành có mấy vạn người ở, phần lớn đều là nhà gỗ, cũng có kiến trúc bằng gạch, đó chính là phật tự và hoàng cung.
Hai bên phố đều tấp nập các cửa hiệu, các món hàng đến từ khắp nơi như Đại Đường, Thiên Trúc, Ả Rập…khách phần lớn đều là người thành thị khác của bổn quốc, và cả những người đến từ bán đảo Malay, cũng có không ít thương nh6n Ả Rập và Đại Đường, tiền tệ được dùng Đường tệ là chính.
Nhưng gần đây Đường triều trưng tập thuyền biển quy mô, cũng ảnh hưởng đến làm việc làm ăn ở đây, các cửa tiệm đều có phần ảm đạm, binh sĩ quân Đường đến đây không chút nghi ngờ gì đã được bọn thương nhân nhiệt liệt chào đón.
Binh sĩ quân Đường ngoài được Lệ Phi Nguyên Lễ thưởng cho tam quan tiền ra, bản thân cũng có mang chút ít tiền, cộng thêm vật giá ở đây rất rẻ, các binh sĩ ra tay rộng rãi hơn, càng được các thương nhân yêu thích, cơ hồ cứ mỗi quân Đường xuất hiện đều trở thành đối tượng tranh giành của họ.

Họ dùng đủ mọi chiêu thức để thu hút binh sĩ quân Đường đến tiệm mình.

Tửu lâu kỹ viện là di sản văn hóa chung của nhân loại, mười mấy tiệm rượu trong thành đã chen đầy quân Đường, tiếng huyên náo ồn ào không ngớt, bảy tám kỹ viện trong thành lại càng đắt như tôm tươi, căn bản đều bị binh sĩ quân Đường bao hết.

Lệ Phi Nguyên Lễ đương nhiên không đi giành ăn cùng huynh đệ, hắn chỉ đi vòng một vòng, xem xem tình hình trong thành, sau đó lại trở về thuyền đợi chờ vương tử đư mỹ nữ đến.
Cảnh sắc trong thành khô khan, tự miếu là nhiều nhất, nhưng hắn cũng chẳng theo đạo phật, cảm thấy chẳng gì để xem, thấy sắc trời đã không còn sớm, bèn quay về thuyền uống rượu dùng cơm thôi.
Vừa về đến thuyền lập tức có thân binh đến báo, vương tử phái người đưa đến ba nữ nhân, đang đợi ở khoang trước.

Lệ Phi Nguyên Lễ đại hị, bước nhanh về phía khoang trước, binh sĩ đến báo tin đi theo sau lưng hắn khẽ tiếng nói: "Tướng quân, hình như người được đưa đến chẳng ra làm sao cả!"
"Hừ! Ngươi biết gì chứ, phải có vị, nữ nhân đủ vị mới không nhạt, đó là tốt nhất, ta tin vào mắt nhìn của vương tử sẽ không kém cõi vào đâu được."
Hắn bèn một tay đẩy tên thân binh ra, phấn khởi tột cùng xông vào khoang trước, vừa vào đến khoang không khỏi thừ người ra, là ba nữ nhân không sai, nhưng lại vừa béo vừa lùn vừa đen, tướng mạo vô cùng xấu xí, và đáng chết hơn nữa đều đã bốn năm tuổi hết rồi, đâu phải mỹ nữ như hắn đã tưởng tượng.
"Tướng quân, các ả đúng là có vị, toàn thân đều đầy mùi với vị." Thân binh ở sau lưng lên tiếng càm ràm.

Đầy bụng ham muốn của Lệ Phi Nguyên Lễ bỗng chốc như bị tạt hẳn một chậu nước lạnh vào người, tắt lụi.

Hắn bỗng chốc nổi cơn lôi đình, ánh mắt lộ rõ lửa giận, quay đầu lại nguyền rủa: "Mẹ nó, dám bỡn cợt lão tử ư, lão tử sẽ cho diệt cả quốc gia *** chó này!"
Kỳ thực ba nữ tử này đều là hầu bếp nổi tiếng trong cung, mỹ ý của vương tử, phiên dịch cũng muốn thúc tiến giao lưu văn hóa bình thường hóa của hai nước, mà cực tuyệt tư tưởng bất lương của Lệ Phi Nguyên Lễ, không ngờ nhân vật họ lại gặp phải lại là người có tư tưởng bất lương điển hình nhất trong quân Đường.
Đấy đều là họa do tên phiên dịch gây ra!
Lệ Phi Nguyên Lễ giận dữ xông lên boong tàu, lúc này trời đã hơi tối, bỗng nhiên trên cảng vang lên tiếng cãi vả inh ỏi, thấy một đám đông binh sĩ Đại Đường đương khiêng mấy băng ca quay về, ai ai cũng sắc mặt đầy giận dữ.
"Đã xảy ra việc gì rồi?"Lệ Phi Nguyên Lễ nghiêm giọng thét lên hỏi.
Một người đi lên bẩm báo, "Tướng quân, có mấy huynh đệ bị người ta chém thương, đao cũng bị cướp đi."
Lệ Phi Nguyên Lễ càng giận dữ hơn nữa, "Cái gì!? Dám bắt nạt quân Đường ta, mẹ nó, lệnh cho tất cả huynh đệ đều quay về, chuẩn bị cầm đao kiế đi đồ thành!"
Lúc này một tên phó tướng bèn đi lên khuyên giải: "Tướng quân, sự tình phải hỏi rõ ràng đã rồi nói, nói không chừng lỗi thuộc về phía chúng ta."
Kỳ thực Lệ Phi Nguyên Lễ cũng không phải người lỗ mãng, hắn có thể tự tác chiến một mình, trên lịch sử hắn cũng làm đến cao vị tiết độ sứ Bắc Đình, hơn nữa còn là một người rất nhay bén và cầu tiến, không thích thủ thành.

Lý Khánh An phong hắn làm đô đốc Sindh chính là hi vọng hắn có thể tiếp tục bành trướng về phía Thiên Trúc, có thể nói là dùng người đúng chỗ, nhưng Lệ Phi Nguyên Lễ lại có hai nhược điểm, một là háo sắc, với hắn mà nói, phụ nữ là số một, sự nghiệp là số hai; thứ hai nữa là luôn bao che thủ hạ, dù cho thủ hạ hắn phạm lỗi, hắn cũng sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu đối phương.
Tuy nghe nói có vẻ như binh sĩ hắn bị chém thương khiến hắn nổi lửa giận, thực ra cũng không phải, thực tế là do ba nàng hầu bếp đã chọc giận hắn.
Thủ hạ tướng lĩnh khuyến cáo hắn căn bản không nghe thấy, hắn đương muốn tìm lý do để cho cái quốc gia này một bài học, giờ đúng lúc binh sĩ bị chém thương, hắn lập tức hạ lệnh binh sĩ về thuyền.
Lúc này tình hình đã rõ, ba tên binh sĩ đó uống say, trêu ghẹo ái thiếp của một quý tộc, kết quả khiến tên quan viên đó nổi giận, thầm hạ lệnh đánh lén ba binh sĩ quân Đường đó, chém cho họ bị thương, đao trên người cũng bị cướp.
Chẳng bao lâu sau binh sĩ vào thành đã trở lại, Lệ Phi Nguyên Lễ hạ lệnh toàn quân mặc giáp đội mũ, giáo trường cung tiễn chuẩn bị, xếp hàng đợi lệnh trên cảng.
Thủ hạ tướng lĩnh thấy sự tình sắp sửa lan to, vội vã gọi Vi Thanh Bình đến.

Vi Thanh Bình được Lý Khánh An nhậm mệnh chính vụ trưởng sử Sinhd, là trưởng quan hành chính cao cấp nhất vùng Sindh, hắn cũng vì bị say sóng mà ngã bệnh, nghe nói Lệ Phi Nguyên Lễ đòi xuất binh diệt quốc, hoảng quá phải lê cái thân bệnh đến can ngăn.

Lệ Phi tướng quân, đây chẳng phải việc lớn gì, hà tất phải phá hoại hữu hảo bang giao hai nước chứ?"
Vi Thanh Bình hết lời khuyên can, "Tướng quân,, hãy để họ ra giải thích, bồi thường chút tiền thuốc thang là được"
Lệ Phi Nguyên Lễ tuy tính tình ngựa hoang khó thuần, nhưng người duy nhất hắn sợ lại là Lý Khánh An, hắn sợ Vi Thanh Bình sẽ mang việc này kể lại Lý Khánh An, chỉ đành cố nén nhịn nói: "Được! Ta sẽ nể mặt tiên sinh lần này, cũng sẽ cho họ một cơ hội!"
Lệ Phi Nguyên Lễ đập bàn gào to: "Đi truyền tin cho lão tử, để quốc vương của họ cút ra đây bồi thường tạ lỗi, hãy giao hết hung thủ ra đây, và bồi thường thêm một vạn quan tiền cùng hai mươi mỹ nữ, lão tử sẽ bỏ qua, còn không, lão tử sẽ diệt quốc gia của hắn."
Vi Thanh Bình nghe hắn nói thô lỗ, hơn nữa còn đòi nữ nhân, không khỏi chau mày nói: "Tướng quân, có cần phải để ý từ ngữ lời lẽ chút không?"
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Lệ Phi Nguyên Lễ, Vi Thanh Bình lại còn bắt hắn phải để ý dùng từ chứ, hắn đã không kiềm nổi, sầm mặt lại nói: "Ta là một người thô lỗ, ta chỉ biết nói thẳng, cứ thế này, một chữ cũng không được sửa, đưa đến cho họ."
Vi Thanh Bình đúng là tú tài gặp phải lính, có lý nói không hết, hắn cắn môi không nói gì thêm.
Thân binh viết thư xong, bèn lên bờ tìm thương nhân bản địa nhờ hắn vào thành đưa thư giúp.
Lúc này quân Đường đã chuẩn bi xong xuôi, một ngàn tám trăm bộ binh và còn hai trăm kỵ binh, thủ hạ của Lệ Phi Nguyên Lễ đều là kỵ binh tinh nhuệ, họ đều không nỡ chia tay ái mã, nhưng nhiều nhất chỉ được dẫn theo hai trăm con chiến mã, nên mọi người bèn rút thăm quyết định, xem hai trăm chiến mã của ai sẽ được dẫn theo, không ngờ hôm nay lại tổng thành một đội kỵ binh hai trăm người.
Dù cho đại đa số là bộ binh, nhưng quân Đường đều có mang theo kỵ binh nỏ, trường sóc và chiến đao, xếp hàng ngay ngắn, thực lực lớn mạnh.

Lệ Phi Nguyên Lễ cũng mặc giáp đội mũ lên bờ, hắn cưỡi trên chiến mã, tay nắm hoành đao, theo sau là năm lang tướng, cũng cưỡi trên chiến mã.
Quân Đường đột nhiên trở mặt khiến Phật Thệ quốc trở tay không kịp, quốc vương Tô Tất Lợi cấp lệnh đóng cửa thành môn, khẩn cấp triệu tập thần hạ thương lượng đối sách, nhưng họ lại gặp phải câu hỏi khó, quý tộc gây sự là Tô Đan Lợi thúc thúc của quốc vương, cũng đâu thể giao nộp hoàng thúc ra!
Lúc này các đại thần chân làm hai trận doanh, vương tử Đan Đa chủ trương êm xuôi yên chuyện, ra thành xin lỗi, cho một ngàn năm trăm lượng hoàng kim để bồi thường, cộng thêm giao nộp mấy tên vệ sĩ đã đánh người kia ra, còn điều kiện hai mươi mỹ nữ của Lệ Phi Nguyên Lễ, vương tử Đan Đa cũng không để trong lòng, không thể cái gì cũng nhận lời được.

Nhưng vương thú Tô Đan Lợi lại kiên quyết chủ trương giáo huấn quân Đường vô lễ, là họ chọc ghẹo ái thiếp của mình trước, có đả thương cũng là đáng đời, hơn nữa quân Đường chỉ có hai ngàn người, trong thành hắn có đến một vạn quân đội, vì sao lại phải khuất phục trước quân Đường chứ?
Quốc vương Tô Tất Lợi không phải sợ quân Đường trước mắt, mà sợ Đường triều sẽ đến hỏi tội, hắn ngẫm nghĩ cả một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định dùng ý kiến của vương tử Đan Đa, xin lỗi cầu hòa quân Đường.
Hắn là quốc vương, đương nhiên sẽ không thể đi xin lỗi, nên bèn để vương tử thay hắn đi nói chuyện cùng quân Đường.
Cửa thành đã được mở, một đội ngũ mấy trăm người cùng ra khỏi thành, Phật Thệ quốc thịnh sản hoàng kim, mấy tên tùy tùng cùng khiêng chiếc rương chức một ngàn năm trăm lượng hoàng kim, và còn có đủ các lại hải vị cùng rượu dừa đến khao thưởng quân Đường, vương tử Đan Đa đi trước tiên, bên cạnh là phiên dịch Lâm Du.
Lâm Du có phần run cầm cập, trong lòng hắn hiểu rõ, e rằng chủ tướng của quân Đường thịnh nộ là liên quan đến phiên dịch của hắn, chủ tướng quân Đường đòi mỹ nữ, hắn lại dịch thành đòi cô hầu bếp, đương nhiên, hắn tuyệt không thể thừa nhận đây là trách nhiệm của mình.
Vương tử Đan Đa đi trước tiên, chấp tay thi lễ với Lệ Phi Nguyên Lễ: "Ta thay mặt quốc vương Phật Thệ quốc đến tạ lỗi, xin quân Đường tiếp nhận sự tạ lỗi thành khẩn của bọn ta."
Đợi Lâm Du phiên dịch xong, hắn huơ tay một phát, mấy tên tùy tùng bèn khiêng rương đựng vàng lên, mở rương ra, trước mặt chỉ một màu vàng óng ả, vương tử Đan Đa có phần đắc ý liếc nhìn Lệ Phi Nguyên Lễ, đây là những một ngàn năm trăm lượng hoàng kim, hơn xa một vạn quan tiền hắn đòi.
Nhưng sắc mặt Lệ Phi Nguyên Lễ lại lạnh lùng vô cùng, vàng này hắn nhìn cũng không thèm nhìn, sau lưng hắn có hai ngàn binh sĩ, nếu hắn vì ngàn lượng hoàng kim mà cúi đầu, thì sau này hắn cò uy vọng gì trong quân đội nữa?
Vương Tử Đan Đ thấy đối phương không bị động lòng vì hoàng kim, không khỏi có phần ngượng ngùng, hắn lại nháy mắt ra hiệu với sau lưng, tùy tùng lập tức khiêng lượng lớn hải sản cùng rượu dừa lên, cuối cùng là áp giải ba tên vệ sĩ lên.
Đan Đa khom người nói: "Đây chính là ba tên hung thủ, giờ ta xin giao cho quân Đường xử trí, ngoài ra hải sản và rượu là chút tâm ý của bọn ta, xin được dùng để khao quân Đường, xin tướng quân hãy nhận!"
Ánh mắt của Lệ Phi Nguyên Lễ nhìn chằm chằm vào mình ba tên hung thủ, hắn đã hỏi qua các huynh đệ bị thương, bọn họ bị hai mươi mấy người tập kích, là do một nam tử trung niên vừa lùn vừa béo hạ lệnh đánh người, hình như là một quý tộc, dưới mắt phải có một dấu bết, nghe người bản địa nói, người này là thúc thúc của quốc vương, còn ba người trước mặt lại vừa gầy vừa nhỏ, người bận áo đen ngắn giống nhau, nhìn cái là biết chẳng qua là vệ sĩ, bị đem ra định tội!
Lệ Phi Nguyên Lễ không khỏi cười lạnh, dùng đao chỉ vào ba người: "Các ngươi cũng quá xem thường quân Đường rồi, chỉ dựa vào ba tiểu quỷ này, họ làm sao đủ năng lực đả thương huynh đệ ta? Ta nói cho ngươi biết, lời xin lỗi của các ngươi ta không nhận, ta không cần vệ sĩ, ta cũng có thể không cần nữ nhân, hãy giao nộp tên vương thúc chủ mưu đó ra đây, ta sẽ cho thôi chuyện.

Còn không, đừng trách ta san bằng cái nước *** chó của các ngươi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận