Vào đêm.
Lý Khánh An người mệt nhoài trở về chỗ ở.
Hắn đi vào trong sân nhà.
nhưng thấy phòng đông sương vẫn còn sáng đèn.
trên cửa sổ giấy xuất hiện hình dáng ba cô gái.
hắn bất chợt thừ người ra.
Việc này là sao? Đôi chị em song sinh đó hắn không phải đã đưa đi rồi sao? Truyện "Thiên Hạ " Truyện "Thiên Hạ "
“Tướng quân!” Đằng sau có ai đang gọi hắn.
Vừa quay đầu đã thấy Hạ Nghiêm Minh chạy đến.
Lý Khánh An sầm mặt lại hỏi: “Ta không phải để ngươi đưa đôi chị em kia đi rồi sao? Tại sao lại quay lại nữa?”
Hạ Nghiêm Minh gãi đầu nói: “Thuộc hạ quà là định đưa họ đi, nhưng dọc đường họ khóc lóc ý ôi, nói không biết là mình phải đi về đâu? Thuộc hạ thấy họ đáng thương, nên lại đem họ trở về.” Truyện "Thiên Hạ "
Lý Khánh An nhức đầu như bung, thoáng cái đã có ba cô nàng đi theo hắn.
Hạ Nghiêm Minh tiến lên một bước, khẽ cười ranh mãnh nói: “Tướng quân, ý của thuộc hạ là.
nếu tên Dương Chiêu kia đã đem hai nàng tặng cho ngài rồi, thì ngài hãy thu nhận họ, nếu tướng quân ngài Quả thật không muốn lấy, thế thì hãy tặng hai nàng cho thuộc hạ vậy!”
“Xéo!”
Lý Khánh An bực dọc đá hắn một cái: “Ngươi xem hai nàng là gì chứ? Có thể giống như đồ vật mà tùy tiện tặng cho sao?”
“
Được! Được! Thuộc hạ đi là được thôi, dù gì hai nàng cũng khá đáng thương, thuộc hạ không muốn đưa hai nàng ấy đi một lần nữa đâu.”
Nói xong, Hạ Nghiêm Minh chạy cái vèo như làn khói.
Lý Khánh An thẫn người trong sân một hồi.
Hắn vốn dĩ là không muốn có quan hệ gì với Dương Chiêu nên mới đưa hai chị em đi, nhưng bây giờ thì
“Tiểu Liên!” Hắn kêu lên một tiếng.
“Lý đại ca.
ngài đã trở về.” Hạ Tiều Liên vội mở cửa đi ra.
“ừm! Ta có chút mệt rồi, muội lấy chút nước nóng cho ta rửa chân.”
Lý Khánh An thấy trước cửa hai chị em song sinh nhút nhát đứng đó, bèn cười nói: “Hai người đều đến phòng của ta vậy!”
Lý Khánh An đi về phòng, đốt đèn lên.
Hắn mệt mới ngồi xuống, chỉ cảm thấy huyệt thái dương nhảy tạch tạch loạn xạ.
“Tỳ nữ a Phụng, a Hoàng tham kiến lão gia!” Hai chị em dáng vẻ tội nghiệp hành lễ với hắn.
“A Phụng, a Hoàng?” Lý Khánh An bỗng phì cười.
Đây là cái tên mà đêm qua hắn tùy tiện đặt trong biệt viện Dương Chiêu, hai nàng lại tường thật.
Hắn vẫy vẫy tay hỏi: “Ta nghe Hạ Nghiêm Minh nói.
hai nàng không nơi dung thân, không lẽ hai người không biết nhà mình ở đâu sao?”
Hai chị em cúi đầu xuống, lát sau.
người chị mới thấp giọng nói: “Tỳ nữ chúng tôi từ lúc biết nhớ chuyện, đã lớn lên trong Phủ An lão gia rồi.
Quán gia nói.
lúc chúng tôi hai tuổi.
cha mẹ đã bán chúng tôi rồi.
họ tên là gì? 0 đâu? Chúng tôi không biết gì cả.”
Người em cũng nói: “Cho dù có biết, chúng tôi cũng không muốn trở về tìm họ.”
‘Thế hai nàng có dự định gì?”
Hai chị em quỳ xuống run giọng van lơn nói: “Lý lão gia.
chúng tôi cả nô tịch cũng không có, bị quan Phủ tra soát được chắc chắn sẽ bị sung vào quan nô.
Nếu Dương gia đã đem chúng tôi tặng cho lão gia.
vậy thì chúng tôi đã là người của lão gia rồi, xin lão gia hãy giữ chúng tôi lại, chúng tôi nguyện cả đời hầu hạ lão gia.”
Lý Khánh An nhìn vào đôi chị em song sinh xinh đẹp ở trước mắt.
nói hắn không động lòng.
đó là điều dối người dối lòng.
Hắn bèn mỉm cười nói: “
Thôi được! Hai nàng có thể ở lại.
nhưng mà a Phụng a Hoàng thật sự nghe không hay, hai người tự đặt cho mình một cái tên đi!”
Hai chị em nghe nói họ có thể ở lại.
trong lòng cực kỳ hoan hi.
người chị vội nói: “Lão gia......”
“Đợi đã! Đừng gọi ta là lão gia.
ta không thích cách xưng hô này.”
Lý Khánh An ngẫm nghL hình như gọi Thất Lang cũng không Phủ hợp, bèn cười nói: “Hai người cũng như Tiêu Liên vậy, cũng gọi ta là Lý đại ca đi!”
“
Vâng! Lý đại ca.
hai muội lúc nhỏ có một cái tên.
gọi là Như Thi Như Hoa.
sau này mới đồi tên là Phong Hoa Tuyết Nguyệt.”
“Ha ha! Thế thì gọi là Như Thi Như Hoa vậy.
À.
đúng rồi! Hai người ai là chị.
ai là em.
ta làm sao phân biệt hai người?”
“Chúng tôi một người trên tai trái có nốt rùi son.
một người không có.”
Lý Khánh An lắc đầu cười nói: “Cái này không được, ta không thể nào mỗi lần cũng phải nhìn vào tai hai người chứ!”
Lúc này, Hạ Tiểu Liên bên cạnh cười nói: “Lý đại ca.
muội phát hiện mấy điểm khác biệt của hai người họ.”
“ủa? Muội nói thử xem.”
‘
Thử nhất là giọng nói của hai người không giống nhau, tỷ tỷ Như Thi tiếng nói trong trèo, muội muội Như Hoa tiếng nói lanh lánh, thử hai là tính cách họ không giống nhau, tỷ tỷ đằm thắm, muội muội hoạt bát, thứ ba là có thể tự tạo sự khác biệt, ví dụ như họ mỗi người chải một kiéu tóc khác nhau.”
“Vâng!” Hai chị em cùng nhau thướt tha thi lễ: “Chúng tôi ngày mai sẽ đổi kiểu tóc.”
Lý Khánh An vươn vai một cái thật sâu cười nói: “Vậy được! Tiểu Liên, muội đi lấy cho ta một thùng nước nóng, ta phải ngâm chân một chút cho thoải mái.”
“Được, muội đi ngay.” Tiểu Liên xoay người đi ra.
“Tiểu Liên, ta đi giúp muội!” Muội muội Như Hoa cũng đi theo ra ngoài.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người tỷ tỷ Như Thi và Lý Khánh An.
Như Thi liếc mắt nhìn khuôn mặt mang đầy sức hút đàn ông đó nàng cắn nhẹ môi minh, thấp giọng nói: “Lý đại ca.
đêm nay để Như Thi hầu hạ ngài vậy!”
Lý Khánh An trong một lúc vẫn chưa nghe hiểu: “Hầu hạ chuyện gì?”
Mặt của Như Thi đỏ ửng lên.
nàng vặn vẹo lí nhí nói: “Chính là chính là hầu
ngủ.”
“Hầu ngủ!” Lý Khánh An nheo mắt mỉm cười.
Điều đó dĩ nhiên là tốt.
nếu hai chị em cùng hầu ngủ lại càng tốt hơn.
chỉ là
Hắn chỉ vào vai minh, cười nói: “Muội giúp ta xoa bóp vai đi! Tối nay ném tên cả một đêm.
vai ta nhức mới vô cùng.”
“Vâng ạ.” Như Thi cười duyên một tiếng, vội đi đến sau lung hắn quỳ xuống, tỉ mỉ xoa bóp phần vai cho hắn.
“Đại ca.
chỗ này nhức không?”
“ừm! Nhức lắm.
xuống dưới một chút nữa.
đúna! Chính là chỗ này được,
mạnh thêm chút nữa ”
“Như Thi.
muội hình như có tập luyện qua?”
“Hai muội từ nhỏ đã luyện tập ca vũ, có bà dì chuyên môn chỉ hai muội hầu hạ đàn ông như thế nào.”
Lý Khánh An mỉm cười, cười có vẻ tinh quái.
“Hầu hạ đàn ông như thế nào? Làm cho ta xem nào.”
Thân ngọc của Như Thi ép sát vào lưng hắn.
bàn tay nõn nà nhẹ vuốt cổ hắn.
từ từ luồn vào trong áo móng tay búp măng tươi đỏ lướt nhẹ vẽ vòng tròn trước ngực hắn.
môi son ở bên tai hắn tỏa hương thơm ngát, tiếng tì tê trong trèo: “Lý đại ca.
dễ chịu không?”
“Nếu chỉ hầu hạ như thế thì không được nhé!”
Lý Khánh An cười nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng kéo nàng về phía mình.
Trong lòng Như Thi hồi hộp đến tim đập thình thịch, thẹn thùng cúi mặt xuống.
Tuy nàng đã trải qua huấn luyện lấy lòng đàn ông như thế nào, nhưng trước mật Lý Khánh An.
nàng lại chẳng biết gì cả.
Lý Khánh An nâng cằm nàng lên.
cô nàng xinh đẹp nhu mi dịu dàng trước mắt này, mặt như hoa đào, mắt như thu thủy, đôi môi nhỏ đỏ thắm căng mọng như ngọc, chẳng khác nào một đóa sen nước kiêu sa thanh thoát.
Lý Khánh An kéo nhẹ nàng một cái.
ra hiệu mắt với nàng.
Như Thi thẹn thùng sật đầu.
Bên ngoài vọng lại tiếng bước chân, chỉ nghe Tiểu Liên cười nói: “Như Hoa tỷ, tỷ chậm một chút, nước sắp bắn lên minh muội rồi.”
Cửa đã mờ, Như Hoa và Tiểu Liên xách nước bước vào, hai người thấy Như Thi đang xoa bóp đôi chân cho Lý Khánh An.
Lý Khánh An thoải mái kê đầu lên chân của nàng, đang mỉm cười nói với nàng điều gì đó, Như Thi gò má ửng hồng.
trong mắt đượm chút thẹn thùng, hai người bất giác ngần người ra.
Tiều Liên đột nhiên bặm miệng cười nói: “Lý đại ca.
điều mười sáu.
không được làm gì nào?”