Thôi Bình hơi lúng túng, thường nói thê không bằng thiếp, hắn đương nhiên hi vọng tiểu thiếp cũng có thể ngồi xuống.
nhưng vợ còn đang ngồi bên cạnh đấy! Hắn không thể làm chủ được.
Truyện "Thiên Hạ "
Bùi thị giả bộ không nghe thấy, nàng hai tay cầm ly cười tươi nói: “Lý tướng quân, hôm nay chiêu đãi không tốt.
đã đón tiếp ngài quá sơ sài.
cạn ly rượu này bà chủ nhà thiép đây tạ lỗi với Lý tướng quân.”
“Không có chi! Không có chi! Phu nhân quá khách sáo rồi, hôm nay là ta đã quấy rầy mới đúng.”
Lý Khánh An khách sáo mấy câu.
cùng vợ chồng họ cạn một ly rượu, lúc này, Bùi thị đứng dậy nói: “Lý tướng quân xin mới dùng, thiếp đây xin cáo lui.”
Nàng vừa cười vừa khẽ cúi người thi lề.
nháy mắt với tiểu thiếp một cái, hai người cùng lui ra.
Lý Khánh An nhìn nàng đi vào bên trong, mới gật đầu.
cười nói với Thôi Bình: “Viên ngoại lang tại sao không dọn ra ở riêng?”
Thôi Bình thở dài: “Nói ra thật hồ thẹn! Nhạc phụ ty chức gả con gái cho ty chức, tường rằng ty chức sẽ có tiền đồ, nhưng bây siờ ty chức cả đến ngôi nhà của mình cũng không có, còn phải ở trong Thôi gia.
người ta thường nói đàn ông ba mươi lập nghiệp, ty chức hôm nay đã ba mươi rồi.
cách lập nghiệp còn khá xa vời!”
Gần đây Lý Khánh An cũng có ý mua nhà.
hắn chợt rất cao hứng hỏi: “Không biết hiện giờ giá nhà ở Trường An thế nào?”
Nhắc đến giá nhà.
Thôi Bình lắc đầu cười buồn: “Giá nhà và giá gạo đều tãng.
năm thử nhất Thiên Bảo, một đấu gạo chẳng qua mười văn tiền, một ngôi nhà cũng không quá trăm quan tiền, như mấy phường Sùng Nghiệp, Tịnh Thiện.
Tuyên Nghĩa.
Lan Lăng có phong thủy tốt nhất, cũng không quá hơn hai trăm quan, nhưng năm nay giá gạo tăng đến mỗi đấu năm mươi lãm văn.
giá nhà cũng tăng lên gấp năm lần.
Tháng trước, ty chức đi xem một ngôi nhà ba mẫu hạng trung nằm ở Phong Lạc phường, hai mươi mấy gian nhà.
cho giá đã là bảy trăm quan, cho dù có trả giá.
ít nhất cũng phải hơn sáu trăm quan, gia đình bình thường làm sao có thể mua nổi.
Ài! Ty chức tệ nhất cũng là viên ngoại lang của lục phẩm rồi.
nói đến sự hảo nhoáng.
thì cả đến ngôi nhà thuộc về mình cũng không có.”
“Viên ngoại lang không phải là có bồng lộc.
có ruộng Vinh Nghiệp đấy ư? Sao cả đến nhà cũng mua không nổi?” Lý Khánh An cười nói.
“Ài! Đừng nhắc nữa.” Thôi Bình khoát tay nói: “Dựa theo thể chế.
ty chức có năm khoảnh ruộng chức phân, có hai khoành năm mươi mẫu ruộng Vĩnh Nghiệp.
Trước đây có thể là như thế.
nhưng bây giờ, đó chỉ là mức độ nào đó thôi.
Thực chất triều đình chỉ cấp cho ty chức không tới một nửa của số đó, còn lại ty chức phải tự mua lấy.
Thật ra cho dù ty chức có được toàn bộ số đó, thì trong một năm cũng chỉ thu nhập một hai trăm quan, còn phải là lúc mưa thuận gió hòa mới được, như thế làm sao mà đủ mua nhà? Lại nói đến bổng lộc.
bổng lộc hàng tháng của ty chức là hai quan, mỗi năm lộc gạo là trăm thạch (1 thạch = 10 đấu gạo), thêm tiền giới chức, một năm cộng lại cũng mới trăm quan, ty chức dành dụm được mấy năm.
cưới vợ nạp thiếp, đã tiêu gần hết.
thu không đủ chỉ đó!”
Thôi Bình càng nói càng buồn tũi: “Đâu có như biên quân các ngài, chỉ cần chiến đấu lập công, được thường đến mấy ngàn lượng bạc, mấy trăm xấp lụa.
chúng tôi chỉ là số lao lực thôi.”
Lý Khánh An cầm ly rượu, hắn chợt nhớ bản thân dù đã thăng quan rồi.
nhưng ruộng chức phân và ruộng Vĩnh Nghiệp vẫn không hề tăng, vẫn là mấy mẫu ruộng bèo ở Bạch Hoán thành, vả lại loại tiền công lộc gạo đó càng không có ai nhắc với hắn.
không lẽ họ muốn cuỗm cả tiền công của ông đây sao?
“Viên ngoại lang đừng gấp, từ từ thôi, vâng, huynh mua nhà còn thiếu bao nhiêu tiền?”
“Đừng nhắc! Đừng nhắc!” Thôi Bình liền khoát tay, hắn thiếu không chỉ là một con số ít ỏi.
làm sao mà mở miệng được, dù ngại vay tiền, nhưng mời Lý Khánh An giúp một việc, hắn phải tìm cơ hội nói ra.
nếu không bừa cơm này sẽ mới không rồi.
Thôi Bình lại rót cho Lý Khánh An một ly rượu cười nói: “Ty chức khuyên Lý tướng quân nên sớm mua nhà ở Trường An.
giá nhà đi theo giá gạo, nghe nhạc phụ ty chức nói.
năm nay Giang Hoài bị lụt lớn.
bên Hà Đông lại xuất hiện hạn hán.
qua năm giá gạo nhất định sẽ tăng, giá nhà cũng sẽ tăng theo.” Truyện "Thiên Hạ "
“Thế nó sẽ không giảm ư?”
“Giảm?” Thôi Bình lắc đầu nói: “Bây giờ không phải là giữa năm Khai Nguyên, tăng thì dễ giảm thì khó lắm!” Truyện "Thiên Hạ "
Nghe Thôi Bình nói như thế, Lý Khánh An thầm nhầm tính: “Hai hôm nay mình phải đi mua một nhà ở thôi.”
“Nếu ta muốn mua một tòa có hậu hoa viên, mà trong nhà đầy đủ đồ dùng.
thì cần bao nhiêu tiền?”
“Nếu có hậu hoa viên, thì ít nhất cũng là năm mẫu rồi, ty chức biết một nơi.
nằm ở Thán Nhân phường, ra giá một ngàn quan, nếu trả giá.
chí ít cũng không thấp hơn chín trăm quan.”
“ừm! Thế khi nào Viên ngoại lang giới thiệu cho ta với.”
“Cái này không thành vấn đề, người bán đó ty chức quen, ngày mai ty chức đi nói giúp ngài.”
Hai người lại uống thêm mấy ly nữa.
lúc này, Lý Khánh An nửa như cố ý nửa như vô tình cười hỏi: “Nghe nói con trai Thôi hữu thừa năm tới sẽ thi tiến sĩ.
có chuyện đó không vậy?”
Thôi Bình ngẩn ra một lúc, bật cười nói: “Lý tướng quân ở đâu nghe lời đồn ấy thế.
con trai trường của thúc phụ ty chức Thôi Diệu làm quan bên ngoài, con trai thử Thôi Minh hai năm trước bèn ngã bệnh qua đời rồi, không còn đứa con trai nào khác nữa.
con gái thì có hai người.”
“ồ! Còn trẻ mà đã qua đời thật đáng tiếc, tội nghiệp cho cô nhi quả mẫu bị bỏ lại, sẽ khó mà sống qua ngày.”
“Còn khổ hơn thế, em họ này của ty chức vốn đã sắp thành hôn.
đối phương là cháu gái của Nguyên Sở quốc công Khương Giảo, dù gia thế xuống dốc, nhưng vì từ nhỏ đã đính hôn.
lại thêm cô gái đó cũng khá xinh, nên Thôi gia vẫn quyết định cưới nàng ấy về nhà.
chính là định dùng hi sự đế xông bệnh.
Không ngờ rằng ở hai ngày trước khi thành hôn Thôi Minh bệnh vong, để lại một quá phụ tựa cửa.”
“Thế nàng không thể tái hôn nữa à?” Lý Khánh An cười nói: “Ta chỉ là có chút hiếu kỳ, hỏi bâng quơ vậy thôi, không có ý gì khác.”
“
Thường thì có thể tái hôn được, dẫu sao cũng chưa thật sự bước vào nhà chồng, chỉ cần cha mẹ bên nữ đề xuất ý kiến, giải trừ hôn ước là được.
Chỉ là Thôi gia ty chức không muốn quả phụ tái giá.
vì vậy kiên quyết không chịu thoái hôn.”
Thôi Bình vừa nói đến đây, đột nhiên thấy nương tử ở trong nội thất vẫy tay với hắn.
hắn vội đứng dậy cười nói: “Lý tướng quân ngồi một lát.
ty chức đi một lát sẽ về liền.”
“Viên ngoại lang xin tự nhiên!”
Thôi Bình rảo bước đi vào nội thất, hắn đang định hỏi.
Bồi thị lại kéo vội hắn vào nhà.
thấp giọng nói: “Thiếp cứ cảm thấy tên Lý tướng quân này đến đây là vì quá phụ tựa cửa của em họ tướng công.”
Thôi Bình nhíu mày lại.
vội hỏi: “Sao nàng thấy vậy?”
“Dựa vào trực giác của thiếp, nàng Khương Vũ Y đó không phải là rất xinh đẹp sao? Thiếp đoán rằng tên Lý tướng quân này nhất định là thích nàng ấy rồi.”
Thôi Bình do dự một lát nói: “Nếu mà là như vậy, hắn đến viếng là đang nhờ cậy ta rồi!”
“Không sai! Vì vậy tướng công phải mạnh mẽ ra điều kiện, hắn sẽ đáp ứng thôi.”
“Nhưng mà bên kia thúc phụ của ta chưa chắc đã đồng ý, còn tổ mẫu nữa.
người cử một mực kiên quyết không cho phép bên nữ tái giá.”
“Điều này tướng công đừng lo nghĩ tới.
hãy đề hắn giúp tướng công trước, việc của người nữ kia sau này từ từ nói.”
Bồi thị đẩy hắn một cái: “Đi mau đi! Hãy nhớ, phải đưa ra yêu cầu.”
Thôi Bình gật đầu.
lại trở về trước bàn ãn.
Hắn cười gượng hai tiếng, nâng ly rượu lên nói: “Nào! Lý tướng quân, ta kính ngài thêm một ly.”
“Ta cũng kính Viên ngoại lang.”
Hai người uống xong một ly, Lý Khánh An trong một lúc không tìm được đề tài hỏi chuyện của Khương Vũ Y nữa.
Thôi Bình nắm chặt quyền lại, đột nhiên cười nói: “Lý tướng quân, ty chức có một việc muốn nhờ ngài giúp đờ, khôngbiết có thể ”
Lý Khánh An cười nói: “Viên ngoại lang cử nói thừ, nếu ta làm được, nhất định nhận lời.”
“Là như vậy, ty chức là tiến sĩ năm thử nhất Thiên Bảo, thuộc quan thanh tư.
là có thể thăng chức ngũ phẩm trở lên.
Nhưng ngũ phẩm là một ngường cửa rất lớn.
muốn thăng lên quả thật rất khó, bắt buộc phải có chính tích mới được.
Mà ty chức hết năm này qua năm khác cử lom khom trong thượng thư tinh, mỗi ngày làm những việc giống nhau, làm đúng vô công, làm sai có lỗi.
muốn làm ra chút chính tích quả thực là muôn vàn gian nan.
Một viên ngoại lang khác cùng ta là Trịnh Đức Ngọc, đã làm viên ngoại lang hai mươi năm.
chính là không thể đột phá khỏi ngường ngữ phẩm này.
Ty chức mới nghĩ.
nếu ty chức có thể điều đến làm quan bên ngoài, nói không chừng là có thể làm ra chút chính tích rồi.”
Lý Khánh An chớp mắt cười nói: “Ta hiểu ý của viên ngoại lang rồi.
nhưng ta chỉ là quan quân An Tây, cũng không quen biết cao quan lại bộ, ta làm sao giúp viên ngoại lang đay?”
Thôi Bình vội nói: “Ty chức dĩ nhiên là biết bản thân Lý tướng quân là không làm được, nhưng mà ”
Nói đến hai chữ “nhưng mà”, Thôi Bình có chút ngại ngùng mỉm cười: “Chỉ cần Lý tướng quân giúp ta việc này, việc hôm nay Lý tướng quân nghe ngóng, ta cũng nhất định tận lực tương trợ.”
Lý Khánh An cầm ly rượu lên.
liếc Bồi thị núp ở phía sau cửa một cái.
hắn nheo mắt cười nói: “Viên ngoại lang muốn ta giúp ngài như thế nào?”
Thôi Bình cả mừng, vội đến gần Lý Khánh An.
hạ thấp giọng nói: “Chỉ cần Lý tướng quân nói một tiếng với Cao Ông"