Sự xung đột xảy ra ở phố đông giữa vạn kỵ và Kim Ngộ vệ giống như là một cục đá rơi vào giếng cô: “Tùng!” một tiếng vang, sau đó thì im hoi lặng tiếng, cứ như chưa hề xảy ra chuyện gì cả vậy.
Nhưng có một hiệu quả lại rất dễ thấy, binh sĩ tuần phố của Kim Ngộ vệ từ xa nhìn thấy kỵ binh cửu môn tuần tra đi đến, sẽ lập tức tránh xa.
Các binh sĩ cừu môn tuần tra càng thẳng lưng hơn.
nói chuyện cũng trở nên dõng dạc hơn.
Trưa ngày này, Lý Khánh An như mọi khi dẫn trăm viên kỵ binh tuần tra ở các phường, hắn vừa đi đến trước cửa Bình Khang phường, đột nhiên, một cụ già khóc nức nỡ chạy ra, quỳ phắt xuống trước ngựa Lý Khánh An: “Tướng quân, mau cứu con gái của tiểu nhân!”
Lý Khánh An ra hiệu mắt với Lệ Phi Nguyên Lễ kế bên.
Lệ Phi Nguyên Lễ lập tức nhảy xuống ngựa, vỗ ngực nói: “Lão nói đi! Con gái lão bị tên khốn nạn nào cướp đi, Lão Lệ giúp lão siành trở về.”
“Tướng quân, là Hồ thương mắt xanh đã bất cóc nó đi.”
“Hồ thương?” Lệ Phi Nguyên Lễ hơi ngớ người, hắn đột nhiên tràn đầy chính nghĩa phẫn uất nói: “Bà nội nó, mấy tên chó mất xanh kia dám bắt cóc buôn bán đàn bà Đại Đường của ta, chán sống rồi chứ gì? Lão nói mau.
bị bắt cóc lúc nào vậy?”
“Vào lúc sáng nay, hai tên Hồ thương đến tiệm nhỏ của già mua bánh bao, mua hai trăm cái, đỏi con gái của già đưa đến phủ ba tư mà họ ở, áà không biết là bị lừa.
nên để cho con gái đưa cho chúng.
nhưng nó đi mà không trở về nữa, già lo đến phát hoảng, đi tìm khắp nơi cũng không thấy, những tên người hồ cũng mất tăm.
nhất định là chúng đã bắt cóc đi rồi.”
Lý Khánh An trầm ngâm một lúc nói với hai viên binh sĩ: “Đi Phủ ba tư điều tra.
là Hồ thương nơi nào? Lúc nào đi khỏi?”
Hai viên binh sĩ lập tứ phóng đi phía phố đông, chẳng lâu sau đã quay lại: “Tướng quân, hôm nay có hai toán Hồ thương rời khỏi Trường An.
một toán là lái thương buôn rượu Cao Xương, một toán khác là thương nhân Khang Quốc, người Cao Xương đã rời khỏi từ rất sớm.
còn thương nhân Khang Quốc rời đi lúc giữa trưa.
“Đúna! Chính là thương nhân Khang Quốc.” Lão kích động nói: “Chúng đã từng nói.
mình là Hồ thương của Lĩnh Tây.”
“Mau đuổi theo!” Truyện "Thiên Hạ "
Lý Khánh An quay đầu ngựa phóng như bay về phía tây, một trăm viên kỵ binh đi theo hắn.
giống như một trận cuồng phong cuốn ngay hè phố.
Lý Khánh An chạy đến trước Kim Quang môn.
cao giọng nói: “Có Hồ thuơng nào rời thành?”
“Có! Nữa canh giờ trước, có một toán Hồ thương Khang Quốc rời thành.”
Lý Khánh An quất mạnh roi ngựa, chiến mã men theo đường lớn chạy nhanh đuổi về hướng tây.
Hồ thương đến từ Khang Quốc thường cỡi lạc đã, đề thồ đầy hàng hóa Đại Đường.
tốc độ sẽ không quá nhanh.
Một trăm kỵ binh tung bay trên con đường khang trang rộng lớn, tiếng vó như sấm, cát vàng cuồn cuộn, khí thế vô cùng kinh người, dân chúng ven đường sợ hãi nép mình vào hai bên tránh đi.
Tốc độ ngựa cực nhanh, một khắc giờ sau, xa xa đã nhìn thấy một đoàn lạc đã.
có sần ba bốn trăm con lạc đã.
xen lẫn mấy chục con ngựa.
chờ đầy hàng hóa của Đại Đướng.
Quân Đường chợt gia tăng tốc độ ngựa rượt theo đội lạc đã.
Đây là một toán lái thương người Túc Đặc đến từ Khang quốc Tát Mạt Kiện thành, do một trăm mấy người Túc Đặc hợp lại, chờ đầy bào thạch, đồ bạc, hương liệu phương tây, không quản đường xa vạn dậm đến Đại đường hoán đối gốm sứ, tơ lụa và lá trà.
lúc này họ phải trở về Khang Quốc.
Đột nhiên phát hiện phía sau có một đoàn quân Đường kéo đến.
Hồ thương đồng loạt dạt về một bên ngùng lạc đã lại nhường đường cho quân Đường.
Nhưng trong đó có mấy người Túc Đặc thần sắc có chút hốt hoàng, chúng ngoành mật ra phía sau, không dám đối mật với quân Đường.
Kỵ binh chẳng mấy chốc đã kéo lên, Lý Khánh An khoát tay một cái, một trăm kỵ binh bao vây họ lại thành hình chiếc quạt.
Lệ Phi Nguyên Lễ tiến lên trước cao giọng nói: “Tất cả bỏ hết hàng hóa xuống, chuẩn bị kiềm tra!”
Các Hồ thương lên tiếng oán trách, nhưng ai cũng không dám chống lại, đành dỡ hết hàng hóa từ lạc đã xuống.
Lúc này, mấy tên Hồ thương kia lặng lẽ dắt mấy con lạc đã chờ mấy cái rương lớn đi đến chỗ ngoài bìa nhất.
Động tác của họ rất khẽ khàng nhưng không lọt qua khỏi mắt của Lý Khánh An.
côn bạc của hắn chỉ vào mấy người Hồ mặt mũi hung tợn này.
quát lên ra lệnh: “Đi kiểm Trường An lạc đã ở ngoài bìa nhất.”
Mười mấy viên quân Đường xông lên giữ lấy cương ngựa và lạc đã.
một tên người Hồ vội cười xòa nói: “Quân gia, đều là lụa là cả, xin quân gia thông cảm nhiều.”
Nói xong, hắn móc ra một nắm tiền vàng Tajik.
nhét cho người dẫn đầu là hỏa trường.
Hỏa trường vung tay đánh bay tiền vàng trong tay hắn.
nghiêm giọng hét lên: “Dỡ xuống cho ta.”
Các quân Đường ùa cả lên.
dỡ các rương trên mấy con lạc đã xuống, dùng đao cạy ra.
Mấy tên Hồ thương trên ngựa sắc mật bỗng tái bệch hẳn, lùi liền mấy bước, trong đó có hai Hồ thương vẻ mật bặm trợn nháy mất ra hiệu với nhau.
Một viên binh sĩ giựt tung một miếng lụa phủ ở trên cùng, bất giác thất kinh quay lại kêu lên: “Tướng quân, tìm thấy rồi!” Truyện "Thiên Hạ "
Lý Khánh An trở minh xuống ngựa, bước nhanh tới.
hắn đưa đầu nhìn vào trong rương, chỉ thấy trong đó có hai cô gái trẻ đang co người lại.
cả hai đều hôn mê bất tinh.
“Tướng quân, bên này cũng có!”
“Tướng quân, bên này cũng có hai cô gái.”
Trong mười mấy cái rương cũng đều phát hiện, biến cố đột ngột xảy đến làm cho các Hồ thương một phen tri hô kinh hoàng, ai trong số họ cũng không ngờ trong đội mình lại có kẻ buôn người.
Lý Khánh An mặt lạnh như sắt xanh, hắn khoát tay một cái hạ lệnh: “Tất cả mọi người giải về hết.”
Tiếng hắn vừa dứt.
hai tên Hồ thương kia rút xẹt ra một con dao từ trong cương ngựa, thoắt cái chém đứt dây cương trong tay quân Đường, phóng ngựa chạy trốn về hướng tây.
Quân Đường giận dữ.
đồng loạt lên ngựa đuổi theo, Lý Khánh An cũng chạy về chỗ chiến mã của hắn.
trở minh lên ngựa lấy cây cung đen xuống.
Mười mấy viên quân Đường đi theo Lý Khánh An truy đuổi hai tên người Hồ ráo riết.
Lúc này, ở đằng xa có một đoàn người ngựa đi lại.
ở giữa có hai cỗ xe ngựa.
Đám người này đa số là người trẻ tuổi.
ai nấy trang phục tươi sáng.
tinh thần bừng bừng.
có thể thấy đây là một đám con em quyền quý vừa đi du ngoạn dã ngoại trở về.
Truyện "Thiên Hạ "
Họ thấy phía trước có người không nhìn đường phóng đến như điên, ai cũng tránh ra hai bên đường.
Lúc này, quân Đường đã đuổi đến ngoài một trăm năm mươi bước, họ cao tiếng tri hô: “Mau chặn bọn giặc ở phía trước!”
Lý Khánh An đột nhiên nhận ra người trẻ tuổi dẫn đầu.
hình như chính là Quảng bình vương Lý Thục, trong đầu hắn thoáng qua một chút không hay, lập tức kéo căng cây cung, cung vừa buông ra.
một mũi tên bắn ra như chớp, lao thẳng vào vị trí tim sau lưng của người.
Hai tên người Hồ thấy tình hình nguy cấp, họ như không hẹn mà gặp xông thăng về phía đội quân, cũng vào lúc này, tên đã lao tới.
một tên bắn xuyên qua một tên người Hồ chuẩn bị xông vào Lý Thục.
Hồ thương thảm kêu một tiếng, ngã nhào xuống ngựa.
Đội thị vệ của Lý Thục bỗng chốc loạn xạ cả lên.
đồng loạt lao lên bảo vệ tiều vương gia.
Nhưng cũng vì vậy mà xe ngựa phía sau để lộ sơ hờ phòng hộ, một tên người Hồ khác vội nắm lấy cơ hội, từ trên ngựa thoắt cái nhảy lên.
xô toang cửa sô xe, lao vào trong xe ngựa.
Trong xe ngựa phút chốc vọng lại tiếng la thất thanh của phụ nữ.
các thị vệ giận dữ, rút đao xông về phía xe ngựa.
Đúng lúc này, cửa bị đá toang ra.
tên người Hồ đó dùng cánh tay kìm giữ cổ một thiếu nữ.
con dao chỉ vào ngực nàng.
la to: “Các ngươi không được qua đây, nếu không.
ta một nhát giết chết ả!”
Thiếu nữ sắc mặt trắng đến không một giọt máu.
trong mắt vô cùng kinh hãi.
Các thị vệ khựng bước lại, lo âu lui về sau.
Lúc này Lý Khánh An đã đuổi tới.
Thiếu nữ kia vừa gặp Lý Khánh An.
chợt khóc òa lên: “Lý đại ca.
cứu muội!”
Lý Khánh An giết dây chiến mã lại.
thiếu nữ này lại là Độc Cô Minh Châu