“Huyện lệnh, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Vương huyện úy lau mồ hôi trên trán.
Dương Chiêu lúc này giống như một con gà trống bại trận, mặt đầy chán chường, môi run run, một câu nói cũng không thốt ra, lát sau, hắn dậm chân nói: “Quay về trước đã!”
Dương Chiêu trở về huyện nha, cửa phường đã đóng rồi, Vì họ đi công vụ, nên gọi mỡ cửa phường, trở về huyện nha nghỉ ngơi tạm bợ một đêm.
Sáng sớm hôm sau, một viên nha dịch chạy như bay đến báo cáo: tên tướng cướp Dương Châu bị giam giữ trong quân doanh Đông Nội Uyên, Lý Khánh An không có động tĩnh gì.
Lúc này, tham mưu của Dương Chiêu Lệnh Hồ Phi nghe tin kéo đến, Dương Chiêu vừa gặp hắn đã vội vã kéo hắn vào trong nhà.
“Tiên sinh, đêm hôm qua..
Không đợi hắn nói xong, Lệnh Hồ Phi đã cười nói: “Dương huyện lệnh không cần nói nhiều, ta đã biết hết cả.
ta chỉ muốn hỏi Dương huyện lệnh, tại sao phải nhịn mối nhục này?”
Dương Chiêu căm phẫn nói: “Nếu việc này không phải là Khánh Vương âm thầm nhờ và, ta đã lên sớ tấu hắn từ lâu.”
“Vấn đề chính là ở đây, Dương huyện lệnh cho rằng việc mà Khánh Vương nhờ vả ngài, thật sự chỉ đơn giàn là bắt trộm nhà sao?”
Dương Chiêu ngẩn ngơ: “Lời nói này của tiên sinh là ý gì?”
“Rất đơn giàn, hôm qua Vạn Niên huyện, Trường An huyện, Kim Ngộ vệ đều nhận được Khánh Vương nhờ và, nhưng lý do mỗi cái khác nhau.
Một cái là tướng cướp sông biên, một cái là đạo tặc hái hoa.
một cái là kẻ buôn người, nhưng mục tiêu đều là người Dương Châu.
Dương huyện lệnh có từng suy nghĩ đây là vì lẽ gì?”
Dương Chiêu trầm ngâm một chút bèn nói: “Không lẽ là Khánh Vương không nói sự thật?”
“Không sai! Chính là như thế, nếu như tiểu nhân đoán không lầm.
tuyệt đối không phải là đạo tặc trong biệt viện Dương Châu gì cả.
chắc là có ẩn tình gì khác đây! Khánh Vương không nói thật với huyện lệnh.”
“Đó sẽ là việc gì chứ?” Dương Chiêu khẽ nhíu mày lại.
Lệnh Hồ Phi chắp tay ra sau đi được mấy bước mỉm cười nói: “Dương huyện lệnh xuất thán là Ngự sử.
không lẽ một chút thông tin cũng không có sao?”
Dương Chiêu đột nhiên tinhngộ: “Đúng đó!”
Hắn vội vàng nói với Lệnh Hồ Phi: “Dạo trước ta nghe nói chuyển vận sứ Giang Hoài và thứ sử Dương Châu khép tội nhau rằng đối phương lén thả dân buôn muối, không lẽ là chuyện này sao?”
Lệnh Hồ Phi lại hỏi tiếp: “Ngài có biết tình hình cụ thể ra sao không?”
Dương Chiêu lấc đầu nói: “Việc này rất bí mật, chỉ có Ngự sử trang thừa và tướng quốc biết rõ ngọn ngành sự việc, ta nghe Thị ngự sử Hàn Vĩ nói lại, hắn cũng không biết rõ lắm.”
Lệnh Hồ Phi trầm tư chốc lát bèn nói: “Tiều nhân đoán việc này không phải tầm thường, rất có thể liên quan đến bí mật đời tư của Khánh Vương.
Lý Khánh An giành đi việc này, tiêu nhân cho rằng đối với Dương huyện lệnh mà nói là phúc không phải họa.”
Dương Chiêu chợt hiểu ra vấn đề, hắn vội hói: “Thế ta bây giờ nên làm sao?”
“Tiểu nhân cho rằng Dương huyện lệnh phải làm hai việc.
Trước hết là không nhúng tay vào việc này.
Trực tiếp đầy nó cho Khánh Vương, đề cho hắn tự minh đi giải quyết.”
Dương Chiêu gật đầu: “Ta sẽ lập tức đi nói với Khánh Vương, để cho hắn tự mình đi giài quyết.
Thế còn chuyện thứ hai là gì thế?”
“Việc thứ hai chính là Dương huyện lệnh phải nhanh chóng làm ra chính tích, để cho hoàng thượng có cớ đế thăng chức ngài.”
Dương Chiêu chau mày một cái: “Chính tích thì không phải nói có là có, cần phải có thời cơ mới được.”
Lệnh Hồ Phi tít mắt cười nói: “Huyện lệnh, có rất nhiều việc là mưu sự tại nhân cả.”
Trong quân doanh Đông Nội Uyển.
Lý Khánh An chắp tay ra sau đi đi lại lại trong lều.
Hắn trong túi đồ của Tô Nguyên Khải tìm được một cuốn sổ.
trên đó ghi chép rất tỉ mỉ tường tận về sự thật Khánh Vương tham dự vận chuyển buôn lậu muối cấm ở Dương Châu, là cáo trạng mà dân buôn muối Đỗ Bạc Sinh chuẩn bị tố lên triều đình.
Tuy hắn lờ mở đoán được việc này không đơn giàn, nhưng không ngờ Khánh Vương lại buôn lậu muối cấm.
hơn nữa số lượng khổng lồ.
Việc này khiến hắn có chút khó xử.
việc này dĩ nhiên cũng là Lý Lâm Phủ giao phó cho, nhưng hắn cũng không muốn vì việc này mà đắc tội với Khánh Vương.
Lúc này, Lệ Phi Thủ Du xách một cái túi vài xanh vội vã chạy vào, cười nói: “Tướng quân, làm xong rồi.”
Lý Khánh An cả mừng, vội nói: “Mau đưa cho ta xem nào.”
Lệ Phi Thù Du mở túi vải ra, trong đó là ba cuốn sổ y hệt nhau.
Hắn cười nói: “Thuộc hạ ở một cửa hiệu in ấn Điêu gia trong phố đông tìm được một cao thù chép chữ.
hắn đã làm ra hai bản sao chép, đủ để lấy cái giả xáo trộn cái thật.”
Lý Khánh An dờ ra ba cuốn sồ, quả nhiên đều giống đến từ ly từng tí, hắn thậm chí không phân biệt được cuốn nào là cáo trạng thật của Đỗ Bạc Sinh: “Tốt! Làm tốt lắm.”
Lý Khánh An gật đầu lia lịa khen ngợi, hắn lại hói tiếp: “Người chép sách này ngươi lưu ý rồi chứ?”
“Tướng quân yên tâm, thuộc hạ luôn ở bên cạnh hắn.
sau khi chép xong, thuộc hạ lại sai người đưa hắn đi nhà người thân Phượng Tường, trong vòng một tháng sẽ không trở về Trường An.”
Thấy Lệ Phi Thủ Du làm việc không lọt giọt nước nào, Lý Khánh An vỗ vỗ vay hắn.
cười nói: “Thù Du đi Đại Lý tự một chuyến, chuyên phạm nhân cho Cát Thiếu Khanh của Đại Lý tự, vụ án này chúng ta xem như việc công xử lý theo luật công.”
Lệ Phi Thủ Du hỏi: “Tướng quân, thế còn mấy cuốn sổ này thì sao? cần đưa một cuốn luôn không?”
“Không!”
Lý Khánh An mỉm cười: “Mấy cuốn sổ này ta sẽ đích thân xử lý, không thể công khai.”
Hắn cất sổ lại, rồi cười nói: “Thù Du đi trước đi! Đợi chút ta phải đi tiếp kiến một vị khách quan trọng.”
Lệ Phi Thù Du nhận lời.
bèn áp giải phạm nhân rời khỏi Đông Nội Uyển.
Truyện "Thiên Hạ "
Lệ Phi Thù Du vừa đi chưa lâu, một viên quân sĩ vội chạy vào nhu bay bẩm báo: “Tướng quân, con Khánh Vương có việc aấp cần gặp tướng quân.”
Lý Khánh An cười nói: “Mau mời ngài vào!”
Lát sau, Lý cầu bước chân vội vã đi vào, từ xa đã chắp tay nói: “Lý tướng quân, sáng sớm đã làm phiền rồi.”
“Tiểu vương gia khách sáo rồi, mau mời vào.”
Lý Khánh An mới Lý cầu đi vào trong lều trại, lại lệnh binh sĩ đi rót một ly trà.
Lý Cầu lòng nôn như lửa.
vội nói: “Lý tướng quân, tên đạo tặc Dương Châu hôm qua Lý tướng quân bất được ở phố đông còn ở đây không?”
Lý Khánh An ngần người: “Khánh An từ sớm đã cử người đưa đi Đại Lý tự rồi.
Sao vậy? Tên đạo tặc này có liên hệ gì với Khánh Vương điện hà à?”
“ói!” Lý Cầu vỗ vào đùi một cái thật mạnh, hăn vẫn chậm một bước.
“Lý tướng quân, trong tay tên đạo tặc này có giấy tờ quan trọng của phụ thân ta.”
“Á!” Lý Khánh An đứng “phắt” dậy: “Khánh An không biết, ta sẽ cử người đi Đại Lý tự đỏi lại phạm nhân trở về, người đâu!”
Lập tức có hai binh sĩ đi vào: “Tướng quân xin căn dặn!”
“Không! Đích thân ta sẽ đi đỏi, chuẩn bị ngựa cho ta.”
Lý Cầu vội chặn hắn lại nói: “Tâm ý của Lý tướng quân, ta xin ghi nhớ.
Nếu đã đi Đại Lý tự, ta tự khấc có cách, thôi thì không làm phiền Lý tướng quân nữa.” Truyện "Thiên Hạ "
Nói đến đây, hắn do dự một lát hỏi: “Không biết văn thư cất giữ bên mình tên đạo tặc kia có phải cũng đưa đến Đại Lý tự?”
“Thế thì vẫn chưa.
Khánh An chuẩn bị trực tiếp trình lên tướng quốc.”
Lý Khánh An từ trong tủ lấy ra một cái bọc bằng vải thô in hoa.
cười nói: “Đây chính là vật phẩm tùy thân của phạm nhân.”
Hắn mở bọc đồ ra.
chỉ thấy trong đó là vài tiền đồng lẻ và mấy nén bạc, còn có một bộ y phục tùy thân đế thay bận.
Lý cầu vừa nhìn đã thấy được trong y phục ở giữa kẹp một cuốn sổ, trong lòng hắn thoáng chốc nhảy thình thịch, đồ vẫn còn đó!
Lý Khánh An từ chính giữa rút ra cuốn sổ kia, cười nói: “Chính là cuốn văn thư này, vẫn còn niêm phong đàng hoàng, ta không dám mở lén, chuẩn bị trình lên cho tướng quốc.”
“Lý tướng quân, cuốn văn thư này có thể cho ta được không?’
“Cái này ” Lý Khánh An mật lộ vẻ khó xử, nói: “Tiểu vương gia cũng biết rồi,
nếu như phạm nhân chịu khai, nhưng lại không lấy ra được cuốn sổ này, e là ta không thể vẹn lời giài bày được.”
Lý Cầu vội thi một lễ thật sâu: “Lý tướng quân, việc này vô cùng trọng đại, nếu Lý tướng quân đưa nó cho ta, phụ vương ta sẽ nhớ mãi trong lòng, nhất định sẽ hậu tạ Lý tướng quân.”
Lý Khánh An trầm tư một lát.
bèn thở dài nói: “Thinh cầu của Khánh Vương làm sao Khánh An cự tuyệt được.
Thế này vậy! Khánh An có thể kéo dài thời gian một lúc.
cuốn sổ này ta đưa tiểu vương gia, nhưng buổi chiều ngài nhất định phải trả lại Khánh An.
chỉ cần ngoại hình giống nhau là được, còn về nội dung, tiểu vương gia tự châm chước vậy!”
Lý Cầu mừng rỡ: “Buổi chiều ta nhất định trà lại!’
Hắn đội ân cảm tạ muôn vàn đón lấy cáo trạng, chỉ thấy là bị niêm phong hoàn toàn, chỗ niêm phong còn là phong ấn chữ ký sống của Đỗ Bạc Sinh, chứng tò chưa ai mỡ ra xem qua.
tên phạm nhân đó cũng chưa chắc biết được chỉ tiết sự tình bên trong, một tâm trạng căng thẳng dồn nén bỗng chốc nhẹ đi.
Thay đồi nội dung trong đó, sau đó để cho ngục thừa (là cấp trên của ngục sử - tức chức quan phán quyết ngục tù) thủ tiêu phạm nhân, việc này xem như đã giải quyết.
Hắn nhìn Lý Khánh An một cái, thấy nụ cười của hắn thành khẩn, trong lòng cũng bất giác âm thầm gật đầu, tên Lý Khánh An này rất mềm déo, kể cũng không tổi.
Tuần tra doanh của Lý Khánh An chịu sự quản hạch của Lý Lâm Phủ.
buổi trưa, sau khi Lý cầu đưa văn thư trở về, hắn bèn lục đục đi đến Đại Minh cung.
Tuy Lý Long Cơ đã dọn khỏi Hung Khánh cung, nhưng các cơ quan cốt lõi của Đại Đường như trung thư tinh, môn hạ tinh vẫn ở trong Đại Minh cung.
Trung thư tinh mà Lý Khánh An muốn đến chính là ở phía tay phải của Tuyên Chính điện.
Đó là một tòa kiến trúc diện tích rộng lớn, bậc thang cao cao có Vũ lâm quân đứng gác, bốn bề là hành lang bạch ngọc rào hộ ở xung quanh, trong đó ánh sáng âm u, khí thế nghiêm ngặt, Lý Khánh An dưới bục thang đợi được một lúc.
Một tên thư lại của trung thư tinh chạy ra: “Lý tướng quân, tướng quốc có lời mời!”
Lý Khánh An rảo bước đi lên bậc thang, đi vào cơ quan hành chính tối cao của nước Đại Đường này.
Sành đường trung thư tinh thoáng đãng cao sững, khí thế hùng vĩ, được nối xuyên bởi một đường trục ở giữa, tả hữu chia ra các bộ phận của trung thư
tinh: xá nhân thất, thị lang thất, kho sách, kho tổn chỉ còn ở ngay chính giữa là
“trung thư môn hạ” nổi tiếng, cũng chính là nơi các tướng quốc hội hợp quyết định quân quốc đại sự.
đồng thời sắp xếp Lại phòng, Cơ vụ phòng.
Binh phòng, Hộ phòng.
Hình lễ phòng ở phía sau.
Triều phòng của Lý Lâm Phủ ở ngay bên trái.
Dĩ nhiên triều phòng Lý Lâm Phủ không phải chỉ có một cái.
Hắn là Lại bộ thượng thư.
ở Lại bộ hắn còn có một triều phòng khác, thậm chí ở các nơi Đại đô hộ Phủ An Tây ở Quy Tư, Sóc phương tiết độ sứ...!hắn còn có các phòng làm việc mang tính tượng trưng.
Truyện "Thiên Hạ "
Thư lại đi vào bẩm báo, chốc lát đi ra nói: “Lý tướng quân, tướng quốc có lời mời.”
Lý Khánh An đi vào triều phòng của Lý Lâm Phủ.
Triều phòng phân làm hai gian trong ngoài.
Gian ngoài là phòng văn thư.
các loại văn thư giấy tờ chồng chất như núi, bốn năm tên thư lại đang cặm cụi ở sau đống hồ sơ, còn một góc khác, năm viên trung thư xá nhân đang hợp bàn soạn chi, thấy Lý Khánh An bước vào, đều mỉm cười gật đầu với hắn.
Gian trong chính là triều phòng chính thức của Lý Lâm Phủ, nhưng kế bên còn có hai gian nhà phụ.
một gian là phòng hội nghị, một gian khác là phòng nghi của Lý Lâm Phủ, có lúc thức khuya làm việc, không về phủ nữa, hắn sẽ ngủ trong triều phòng.
Lúc này là giữa trưa, cách thời gian hạ triều còn có nửa canh giờ, nhưng Lý Lâm Phủ vô cùng bận rộn.
Ngó thấy sắp đến tết rồi, triều đình phải nghi liên tiếp mấy ngày, sau đó một đống sự vụ sẽ ùa đến cùng lúc, ngoại bang đến triều, khoa cử, võ cử, xuân canh, độ chỉ (thống kê điều phối ngân khổ cả nước) tất tần tật các việc to nhỏ, vì thế phải xử lý tốt chúng trước khi nghi lễ.
Lý Khánh An tiến lên hai bước, quỳ nửa gốc thi một quân lễ nói: “Tuần tra sứ Lý Khánh An tham kiến tướng quốc.”
Lý Lâm Phủ đang phê duyệt sớ võ cử, thấy Lý Khánh An đi vào, hắn đặt bút xuống ha hà cười nói: “Thất Lang, ta đang nghĩ đến ngươi thì ngươi đã tới rồi.”
“Tướng quốc tìm ta có việc à?”
Lý Lâm Phú chỉ vào sớ tấu trong tay cười nói: “Sau tết lập tức phải cử hành võ cử, võ cử chính là thi kỵ xạ, thường là đi bắn cung tam thạch, cỡi bắn cung lưỡng thạch, là xem như đủ tư cách, nhưng Thất Lang lại có thể giương cung lớn thất thạch, điều thứ nhất này thì ngoài Thất Lang ra không ai xứng đáng hơn.
Ta đang nghĩ rằng, tại sao Thất Lang lại không tham gia võ cử, đế giảnh một công danh cho minh?
“Thuộc hạ vào kinh vội vã, không có thời gian suy nghĩ đến việc này.”
Lý Lâm Phủ mỉm cười nói: “Ta chỉ nói vậy thôi, ngươi bây giờ đã là trung lang tướng, thi võ cử cũng không có ý nghĩa gì.
Đây thường là nấc thang các Phủ binh Trung Nguyên thăng chức, họ không giống như các ngươi.
có cơ hội đánh trận lập công, chỉ có thể dựa vào võ cử làm quan.”
Nói xong, Lý Lâm Phủ đặt sớ tấu xuống, bèn nói: “Nghe nói sáng hôm nay ngươi đã đưa phạm nhân đến Đại Lý tự rồi?”
“Thuộc hạ chính là đến bẩm báo với tướng quốc việc này.”
“Được! Đến phòng hội nghị của ta rồi nói.”
Lý Khánh An đi theo Lý Lâm Phủ đi vào phòng hội nghị, Lý Lâm Phú ngồi xuống một chiếc giường, khoát tay nói: “Ngươi nói đi!”
Lý Khánh An bèn đem những việc phát sinh trong hai hôm nay nói một lần thật tỉ mỉ tường tận, cuối cùng lấy ra một cuốn số cáo trạng, trình cho Lý Lâm Phủ nói: “Thuộc hạ làm vội một bàn sao chép, bàn sao chép đã đưa cho con trai Khánh Vương, đây là bàn chính, đặc biệt trình lên cho tướng quốc.”
Lý Lâm Phủ mỉm cười đón lấy cáo trạng lật xem vài trang, rồi đặt xuống hỏi: “Ngươi sợ đắc tội với Khánh Vương ư?”
“Vâng, thuộc hạ không muốn đắc tội Khánh Vương.”
“Nhưng nếu ta đưa trạng thư này cho Khánh Vương xem.
ngươi há chẳng phải lập tức bị vạch trần sao?”
Lý Lâm Phủ ánh mắt hơi sắc lạnh dõi theo Lý Khánh An.
chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Thuộc hạ cho rằng, tướng quốc sẽ không đưa cho Khánh Vương.”
“Tại sao?”
"Bởi vì thuộc hạ không phải là Dương Thừa Căng.”
Khóe miệng của Lý Lâm Phủ dần dần hé nỡ nụ cười, hắn càng cười càng vui vẻ, cuối cùng ngẩng đầu cười lớn: “Hay! Nói hay lắm.
trong lòng không hổ thẹn, đâu có cất giữ riêng tư gì?”
Lý Lâm Phủ đứng dậy vỗ mạnh vào vai hắn: “Thất Lang, sự thẳng thắn và thành thật của ngươi làm cho lão phu cảm thấy vô cùng an ũi, việc này ngươi xử trí vô cùng Phủ hợp.”
“Nhưng mà thuộc hạ đã đắc tội với Dương huyện lệnh.”
“
Hắn!” Lý Lâm Phủ khinh bỉ cười nói: “Trong mắt tên đó chỉ có lợi ích, chỉ cần ngươi có lợi ích của hắn.
cho dù hai người có thù sâu đến đâu, hắn cũng sẽ quên hết tất cả.”
“Thuộc hạ hiểu rồi, vậy thì việc này..
Lý Lâm Phủ cười và khoát tay nói: “Việc này thì tạm gác lại đến đây, Thất Lang trở về nghỉ ngơi cho khỏe, mấy ngày sau đã là tết rồi, hãy nhớ đêm giao thừa đến phủ ta uống ly rượu nước.”
“Thuộc hạ nhất định sẽ tới.
thuộc hạ xin cáo từ trước.”
“Đi đi!”
Lý Khánh An từ từ lui ra.
trong phòng hội nghị chỉ còn mình Lý Lâm Phủ.
Hắn lại mỡ trạng thư ra xem, bất giác cười nhạt, đi đến trước lư hương ở góc nhà.
tùy ý vứt trạng thư vào trong đó.
Lát sau, trạng thư bốc cháy, càng cháy càng to, ánh lửa lập lòe chiếu đỏ cả cái mũi to của Lý Lâm Phủ.