Cũng như dân chúng Trường An bình thường, Lý Long Cơ cũng tổ chức yến tiệc đêm giao thừa tại Hưng Khánh cung.
Hoàng tử , hoàng tôn và các hoàng phi đã gần trăm người cùng đến dự gia yến.
ngoài ra ba vị tỷ tỷ của Dương Quý phi và huynh trường Dương Thiễm, Dương Kỹ cũng đến tham dự yến tiệc.
Dạ yến được cử hành trong Trầm Hương đình, nơi đây hoàn toàn được dùng gỗ trầm hương quý giá kiến thành, nơi nơi trầm hương thoang thoảng.
Danh là đình, nhưng rất ư rộng lớn, nghiễm nhiên như một cung đình nhỏ, bốn bề trồng đầy hoa mẫu đơn.
nguyệt quế, cỏ tinh rượu và các loại hoa thào khác.
Giờ cửa sổ trong đình đã được đóng lại, ở giữa được treo ba mươi sáu viên dạ minh châu khổng lồ, buổi dạ yến vì thế bỗng chốc được chiếu sáng tựa ban ngày.
Gia yến hoàng thất khác xa với dân gian, chù yếu là do lễ nghi phức tạp của nó, quy cử nghiêm ngặt, quy cử trùng trùng.
Mỗi người một chỗ ngồi đều do Tông Nhân tự căn cứ vào thân phận quyền quý mà sắp xếp, trong lúc yến hội không được lớn tiếng la hét, không được đến mời rượu từng bàn.
không được bạo ăn bạo uống, không được nốc rượu say xin, nói chung, bất kỳ việc gì làm mất thể diện đều không được làm.
Trong tiệc toàn con cháu Lý Long Cơ, đứng trước mật hoàng tổ phụ, các hoàng tử hoàng tôn càng cẩn trọng hơn.
chỉ sợ nói sai lời, làm sai việc bị tổ phụ bất gặp, ai nấy trầm mặc không nói, cả đầu cũng không ngẩng lên nổi.
Có điều cũng có người không chịu những quy cử này vướng bận.
Dương Hoa Hoa vẫn giơ cao ly mời rượu xung quanh, nói cười không ngớt.
“Điện hạ.
hôm nay giờ lành giao thừa, ngô gia kính người một ly, chúc điện hạ năm năm có ngày này, tuổi tuổi đều bình an.”
“Ha ha.
tam tỷ quả thật hảo phóng, ly này trẫm uống.”
Lý Long Cơ cũng giơ cao ly một hoi nốc cạn.
người nhìn hai má đỏ hây hây của Dương Quý phi cười nói: “Mới vài chén mà nương tử đã say rồi ư?”
Dương Quý phi hôm nay có uống vài chén, khiến nàng nhìn càng thêm má đào đỏ hây.
chín mọng đầy sức sống.
Nàng dựa vào Lý Long Cơ, èo là nói: “Tam lang, chàng biết thiếp không uống được, còn bắt thiếp uống liền ba chén, tối nay ta say, chàng phải cõng ta hồi cung.”
“Được! Nàng cứ uống, say rồi, trẫm cõng nàng về.”
Hôm nay đại duyệt, người lại giơ ly nhìn mọi người cười nói: “Hôm nay đều là người trong nhà.
mọi người cứ tùy ý uông.
không phải câu nệ.”
Tuy người cứ không ngừng khuyến rượu, nhưng bọn con cháu vẫn không ai dám, cả thái tử Lý Hương cũng trầm mặc không lời.
Lý Long Cơ có phần không vui.
Lúc này, Dương Hoa Hoa lại cười nói: “Điện hạ.
dạ yến có tửu không nhạc sao được? Hay là cho tuyên đội nhạc công vũ cơ vào góp vui cùng mọi người.”
Một cau nói đã nhắc nhở Lý Long Cơ, người liền cười nói: “Trẫm hồ đồ rồi, nhanh, tuyên vũ nhạc!”
Một chốc sau, trong Trầm Hương đình du dương tiếng nhạc, một đội vũ công lướt thướt đi vào, bầu không khí lạnh đẽo trong nội đường cuối cùng cũng hóa giài phần nào.
Nhờ sự yểm trợ của âm nhạc và vũ công, chúngoài hoàng tử lại bất đầu lao xao ngôn luận.
Khánh vương Lý Tông là trường tử.
hắn được ngồi bàn bên cạnh thái tử.
Dù hắn và Lý hưởng cách nhau không đến năm thước, nhưng từ đầu chí cuối hai người vẫn không nói không rằng câu nào, phàng phất như Lý hưởng là oan gia đối đầu của mình.
Có điều quan hệ hai người đúng là hoi tổi.
Nguyên nhân chưa hẳn do tranh giành hoàng thất.
Tuy đấy là việc đại sự, nhưng cũng không đến nỗi đế hai người không nhìn mặt nhau, chỉ ít vẻ ngoài vẫn phải làm.
Nhưng thì khi vụ án Dương Châu bị lội ra.
tấm màn mỏng giữa hai người cũng bị chọc thủng.
Thù cũ nợ mới chồng chất, hai người cả khách sáo bề ngoài cũng không còn.
Lý Long Cơ vừa uống rượu vừa quan sát tình hình các con.
Trường từ Khánh vương Tông đang nhỏ giọng thào luận điều gì cùng tứ từ Đệ vương Viêm điều gì.
Hai
năm nay nghe nói vị trường tử này đã chững chạc hơn trước, ít khi nghe được tin đồn hoang đường của hắn.
Thân thể hắn cũng bớt béo phì như trước, sắc mật hồng hảo, trông rất ư khỏe mạnh.
Truyện "Thiên Hạ "
Lý Long Cơ không khỏi lại nhìn về phía thái tử.
sắc mật thái tử có phần tiều tụy, thân thề yếu ớt.
Từ lúc vào cửa đến nay vẫn cúi đầu không nói không rằng, làm sao còn vẻ phi dương lúc mới lên ngôi thái tử.
Lý Long Cơ lặng lẽ thở dài, người biết bàn thân mình bức ép thái tử trở nên như thế.
Một vụ án Vi Kiên, một vụ Đỗ Hữu Lần đã ép thái tử trước sau bỏ hai đời vợ, nhất là thái tử phi.
Tình cảm vợ chồng rất thâm hậu, nhưng hai vụ án này đều nghiêm trọng đả kích thân tâm thái tử.
khiến hắn ngày càng tiều tụy.
Kỳ thực thái tử triều đại nào không có thế lực của riêng minh? Nếu đăng cơ trong lúc trắng tay, lúc ấy sẽ càng bất lợi cho sự ổn định xã tắc.
Điều này, người biết rõ trong lòng, quan trọng là thái tử không được dính líu đến quân quyền.
Nếu thái tử không phải vì Hoàng Phô Vi Minh và Vương Trung Từ giao hảo, người sẽ không phải ép hắn đến nước này.
Dù trong lòng người đãng nguội lạnh băng giá, nhưng trong đêm giao thừa này, thời khắc đoàn viên của cả nhà.
trong lòng người ít nhiều vẫn còn chút ấm áp của một người cha.
dẫu sao đây cũng là con minh.
“Hường Nhi, nếu thân thể con không khỏe, thì đừng uống quá nhiều rượu.” Lý Long Cơ dịu giọng nói.
Lý hưởng nghe cha đột nhiên quan tâm, chỉ thấy sóng mũi cay cay, cảm động xém rơi nước mắt.
Giọng hắn rung rung nói: “Tạ phụ vương đã quan tâm.
nhi thần sẽ cẩn trọng.
phụ vương cũng phải chú ý sức khỏe.”
Lý Long Cơ lại nhớ đến khuyến cáo của Cao Lực Sĩ với mình, liền vội gật đầu mỉm cười: “Phụ vương vốn định để con dọn vào Hung Khánh cung, chỉ tiếc là Hung Khánh cung quá nhỏ, con ở không tiện! Con có thể dọn đến Đông Cung, điều dường lại thân thể, có yêu cầu gì cứ nói ra.”
Lý hưởng ngỡ ngàng, và tiếp liền sau đó là lại hi trong lòng, mình có thể vào Đông Cung ư? Từ năm Khai Nguyên thứ hai mươi sáu, hắn đã chờ đợi điều này, không ngờ vào đêm giao thừa của năm Thiên Bào thứ sau.
cuối cùng ước mơ đã được thực hiện.
Cố nén niềm vui tột cùng này lại, hắn tạ ơn nói: “Ân điển của phụ vương, nhi thần khắc ghi mãi trong tim.”
Lý Long Cơ cười cười lại nói với Khánh vương: “Tông Nhi, nghe nói sần đây con rất cầu tiến, điều này khiến cha vui mừng vô cùng.”
Lý Tông vội nói: “Phụ hoàng, nhi thần từ trước nhỏ dại kết nhầm người xấu.
Mãi đến hai năm nay, nhi thần mới tinh ngộ ra.
quyết định sửa lại những sai lầm đã qua, quyết không để phụ vương thất vọng.”
“Các con quảng giao bạn bè trẫm cho phép, nhưng nhất định phải là kẻ sĩ có học thức, phải giao kết thêm những trụ cột của Đại Đường về sau.
Có như thế, các con MỚI không dễ đi vào con đường xấu.
Con là trường nam, càng phải làm gương cho thiên hạ.
con đã hiểu chứ?”
Lý Tông nghe ý vua cha, hình như đã cho phép mình quảng kết nhân tài bèn đại hi trong lòng, vội thưa: “Thần nhi sẽ ghi nhớ điều phụ vương đã dạy.”
Lúc này Cao Lực Sĩ vội vang từ cửa bên đi vào, Hắn nhỏ tiếng ti tê vài câu.hỏi, hoàng thượng ngỡ ngàng hỏi: “Thương ử hết bao nhiêu người?”
“Lão nô cũng không rõ.”
“Lập từc tuyên Lý Lâm Phủ cùng Tiêu Quýnh vào cung bẩm báo việc này với trẫm.”
“Lão nô tuân chỉ.”
Cao Lực Sĩ vội vã đi ra.
lúc này Lý Long cơ tiếp tục yến hội.
Đêm giao thừa đột phát đại hỏa, đây thế nào cũng không phải là một điềm tốt, việc này phải lập tức làm rõ.
Người quay đầu nhìn Dương Quỹ phi nói: “Ngọc Hoàn, trẫm có việc phải xử lý, nàng muốn tiếp tục ở lại hay hồi cung.”
“Thần thiếp tửu lượng không tốt.
muốn hồi cung nghỉ ngơi.”
“Được! Vậy hãy đi cùng trẫm.”
Lý Long Cơ lại dặn dò vài câu cùng Thái Tử mới hạ lệnh bãi giá về cung.
Người đưa Dương quý phi về cung trước rồi mới vội vã quay về Đại Đồng điện.
Chợ Đông hỏa hoạn không tới một tiếng đã được dập tắt.
Nguyên nhân đã đươc điều tra rõ là có ngươi tự ý thà đèn Không Minh mà dẫn đến đại hỏa.
Tuy không thấy được kẻ cử báo đầu tiên, nhunyg công thần kịp thời dập tắt trận hỏa thoan này không thể không nói.
Đêm.
phủ doãn Kinh Triệu Tiêu Quýnh bèn tấu một bàn tấu thư tỉ mỉ ghi rõ nguyên nhân vụ hỏa hoạn cùng quá trinh cứu lửa, nhất là sự tích anh dũng của Dương Chiêu.
Gã vừa viết, trong cung đã có hoạn quan đến cho mời vào cung.
Tiêu Quỳnh vội vạng đi đến Hung Khánh cung, lúc này, xe ngựa của Lý Lâm Phú cũng đi đến, Tiêu Quýnh liền cao giọng chào: “Tướng quốc, chờ đã!”
Lý Lâm Phú quay đầu lại thấy Tiêu Quýnh liền cười nói: “Đây là tình hình hỏa hoạn chợ Động tối nay, mời Tướng quốc xem qua.”
Lý Lâm Phú nhận lấy bàn tấu lật qua lật lại một hồi, lại trà lại Tiêu Quýnh nói: “Hôm nay chỉ là trả lời miệng cho hoàng thượng, còn nguyên nguyên thật sự ta đã biết từ lâu, không đơn giàn như ngươi đã viết.
Còn bàn tấu của ngươi, có thế trình lên hoàng thượng, tối nay ngươi đừng lấy ra.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Tiêu Quỳnh thu bàn tấu tấu lại, hai người một trước một sau trở về điện Động Đồng đợi một hồi trước cửa vào, một tên hoạn quan chạy ra nói: “Tướng quốc, điện hạ triệu các ngài vào.”
Hai người cùng vào dự thư phòng, chỉ thấy Lý Long Cơ đứng trước cửa dõi về hướng chọ Đông đã không còn ánh lửa, chốc chốc lại có hơi khói đen ngòm bóc lên.
“Thần Lý Lâm Phủ tham kiến bệ hạ!”
“Thần Tiêu Quýnh tham kiến bệ hạ!”
Lý Long Cơ dần dần quay mình hỏi: “Chợ Đông gặp hỏa hoạn đã dập tắt chưa?”
“Khải bẩm hoàng thượng.
hỏa được dập!” Lý Lâm Phủ đáp.
“À! Vậy tổn thất thế nào? Thương vong bao nhiêu người?”
Lý Lâm Phủ ra hiệu mất với Tiêu Quýnh, Tiêu Quýnh lập tức đi lên trả lời: “Diện hạ.
hỏa hoạn là do có người phóng đèn Không Minh mà dẫn đến, làm đốt chợ.
nhưng huyện lệnh Vạn Niên Dương huyện lệnh đã kịp thời đến dập lửa.
Dưới sự cứu chữa dũng cảm của họ, chỉ một góc chợ bị thiêu rụi, mười ba gian nhà bị cháy, không một cửa tiệm nào bị cháy, không thương vong, chỉ có một số sổ sách bị thiêu rụi.
”
“Dương Chiêu?”
Lý Long Cơ nỡ một nụ cười nhạt bên cửa miệng, lúc này, Lý Lâm Phủ liền bẩm tấu: “Điện hạ.
đêm giao thừa, quan dân đều nghi, nhưng huyện lệnh vẫn ra đường tuần tra.
rất nỗi cần cù, khiến người khác phải khâm phục.
Thuộc hạ cho rằng vụ hỏa hoạn chợ Đông là một mật gương để chúng ta nhìn thấy rõ lòng trách nhiệm của Dương huyện lệnh.
Cũng nhờ hắn kịp thời đến chỉ huy đúng lúc, nha dịch và binh sĩ kịp thời cứu chữa, mới có thể tránh được khả năng húy diệt chợ Đông từ trong trứng nước mà không một người thương vong.
Truyện "Thiên Hạ "
Đây đúng là điều khiến người ta không thế tin tưởng được.
Nhờ thế mà thấy được Dương huyện lệnh một lòng chỉ muốn cứu người, thần kiến nghị aia thường cho Dương huyện lệnh .
Lý Long Cơ gật đầu: “Trẫm biết, qua năm mới, chúng ta sẽ cùng lên một bàn tấu chinh thức, trẫm sẽ duyệt.”
“Thần tuân chỉ!”
Lý Long Cơ khẽ liếc Lý Lâm Phủ, thấy lão như có lời muốn nói liền cười: “Tướng quân xin cứ tự nhiên!”
“Điện hạ.
việc chợ Động gặp hỏa hoạn không thể chỉ có hiển trách hình thức thế, nhất định phải trừng phạt.
Thần đã cho điều tra, đèn Không Minh là do bọn trẻ con phóng, hiện đã không thể điều tra ra người chủ mưu chỉ đạo ở sau, nhưng lúc ấy đã điều tra ra Tuần tra doanh ở ngay bên cạnh nhưng lại không vào ngăn càn, hơn nữa Tuần tra doanh phát hiện hỏa hoạn đã không chủ động dập tắt.
khiến thế lửa ngày càng lây lan.
nên phải chịu tội thất chức, thần kiến nghị bện hạ bãi miễn chứ c của Lý Khánh An.”
Lúc này Cao Lực Sĩ một bên nghe mà hoảng hốt.
sao cuối cùng lại để Lý Khánh An đỡ tội hết thế này? Không lẽ Lý Khánh An đã có gì đắc tội Lý Lâm Phủ?
Trong lòng lão nghi vấn bất định, cả Lý Long Cơ cũng có phần ngỡ ngàng, mãi một lúc một nói được: “Dù Tuần sát doanh đôi khi không tròn bổn phận, nhưng cũng không liên quan đến Lý Khánh An, dẫu sao đội quân này là Vạn kỵ của trẫm, hắn tiếp tay không lâu.
Nếu thế mà đề hắn nhận toàn bộ trách nhiệm, có phần không công bằng?”
“Điện hạ.
Tuần tra doanh không làm tròn bổn phận, đương nhiên không thể quy tội về lính.
Hắn là Tuần tra sứ, dù hắn có biết hay không đi chăng nữa, một khi nhận chức, thì phải chịu trách nhiệm.
Nếu hắn không chịu trách nhiệm thì làm sao phong thưởng Dương Chiêu được?”
Lý Long Cơ trầm ngâm một hồi bèn nói: “Nếu Tướng quốc đã kiên quyết, vậy thôi, chức Tuần sát sứ của hắn cũng chỉ là tạm thời, thôi thì bãi chức vậy.
Ngoài ra, những chức vụ khác của hắn vẫn không ánh hưởng.”
“Điện hạ anh minh.”
Lý Long Cơ cười nhạt, xong lại quay sang Tiêu Quýnh nói: “Tiêu ái khanh lui trước, trẫm có đôi lời muốn nói với Tương quốc.”
Tiêu Quýnh liền tuân mệnh rút lui, Cao Lực Sĩ cũng đi chuẩn bị điểm tâm đêm, ngự thư phòng giờ chỉ còn lại Lý Long Cơ và Lý Lâm Phú hai người.
Hai người không nói năng chi, khôngkhí có phần kỳ quặc.
Một lúc sau, Cao Lực Sĩ bựng bát súp yến sào lên đật giữa ngự án: “Điện hạ, mời ngài ăn chút điểm tâm!”
“Được, Tướng quốc cũng dùng một bát.”
“Đa tạ điện hạ!”
Một lát sau, hoạn quan lại bưng thêm một bát súp yến sào khác lên, Lý Long Cơ cười nói: “Hôm này là đêm giao thừa mà lại bắt Tướng quốc ngồi bàn quốc sách cùng ta.
chỉ có thể mời Tướng quốc ăn bát súp này để tạ lỗi.”
Lý Lâm Phủ cũng cười nói: “Vậy lão thần không khách khí.”
Hai người ngồi xuống chậm rãi thường thức món yến sào.
Xong, Lý Long Cơ tiếp tay chiếc khăn tay ướt chùi miệng cẩn thận, lại dùng kim bồn súc miệng, mới cười nói: “Mấy ngày nay trẫm ngẫm nghĩ mãi ứng viên cho chức Công bộ thượng thư và Lễ bộ thượng thư, đã nghĩ ra một phương án, định cùng bàn bạc với Tướng quốc.”
Tim Lý Lâm Phủ bỗng như bị treo ngược lên.
Chỉ vón vẹn vài ngày, Lý Long Cơ đã định đoạt xong phương án rồi ư? Lão hiểu kỳ thực Lý Long Cơ đã định đoạt sẵn từ lâu rồi, thậm chỉ trước khi Tịch Dự và Lục Cành Dung cáo lão hoàn hương, người đã định sẵn, chỉ là lão không ngờ đáp án này lại được hé lộ vào giây phút cuối cùng của năm Thiên Bảo thứ sáu này.
Truyện "Thiên Hạ "
Sẽ là một phương án thế nào? Nhanh như chớp, lão lập tức suy ra đủ các khả năng có thế.
Chức Công bộ thượng thư nhất định là thuộc về Dương Thận Căng, đây là điều không cần phải hoài nghi.
Vụ Vương Cúng bây giờ vẫn không đâu vào đâu, xem ra đại cục đã định cho việc Dương Thận Căng nhập tướng, quan trọng là Lễ bộ thượng thư sẽ là ai?
Trong lòng lão hiểu rõ, người này chắc chắn không phải là phe mình.
Lúc lão tiến cử Trần Hi Liệt làm Tà tướng đã quyết định điều này, thuật đế vương của Lý Long Cơ sẽ không cho phép một minh lão làm mưa làm gió việc triều chính, vậy phe trung lập sẽ là ai? Đây là kết quả duy nhất mà lão trông chờ.
Việc Dương Thận Căng làm Công bộ thượng thư đã khiến lão thêm một đối đầu.
không lẽ Hoàng đế muốn tạo cả hai đối đầu cho mình? Khả năng này không cao.
“Quyết định của điện hạ.
thần kiên quyết ủng hộ.” Giờ phút này, Lý Lâm Phủ đã không còn lựa chọn nào.
Thánh thượng cười cười: “Trẫm biết mà, Tướng quốc trước siờ luôn ủng hộ trẫm.”
Người trầm ngâm một lúc bèn nói: “Trẫm đỉnh để Hộ bộ thị lang Dương Thận Căng nhận chức Công bộ thượng thư.
Tướng quốc có ý kiến gì không?”
“Dương Thị lang xuất thân danh môn, thanh danh hiển hách, hoàn toàn có thể đàm nhiệm, thần không có dị nghị, đồng thời, thần nguyện tiến cử huyện lệnh Vạn Niên làm chức Hộ bộ thị lang.”
“Dương Chiêu?” Lý Long Cơ lắc đầu, “Hộ bộ thị lang quan trọng đến thế.
thời gian làm quan của hắn còn quá ngắn, chưa thể nhận chức này.
hơn nữa Vi Kiến Tố nhậm chức Hộ bộ tà thị lang thời gian vẫn chưa dài, còn thiếu kinh nghiệm, vì thế, trẫm suy xét sẽ điều Thượng thư hữu thừa Thôi Kiều làm hộ bộ Hữu thị lang, với kinh nghiệm dày dặn của hắn.
đàm nhận trọng trách này, Tướng quốc thấy sao?”
Đây đúng là điều nằm ngoài dự liệu của Lý Lâm Phủ.
Lão vốn nghĩ Lý Long Cơ sẽ thừa cơ thăng Dương Chiêu làm Hộ bộ thị lang, không ngời cuối cùng lại điều Thôi Kiền đến.
Thôi Kiều là con rễ Ninh vương, thuộc phái phò vua.
Đây e rằng là một sách lược cân bằng của Lý Long Cơ đây.
Chỉ là, điều lão lo lắng nhất là Lễ bộ thị lang, đây là một trọng điểm của đêm nay.
“Thôi Kiều Tông chính lâu năm.
với kinh nghiệm của hắn nhất định đủ để nhậm chức Hộ bộ thị lang, thần không ý kiến.”
Lý Lâm Phú cũng hữu ý vô ý chỉ ra vấn đề kinh nghiệm.
Đấy như nhắc khéo Lý Long Cơ, yếu tố kinh nghiệm lão luyện đối với chức Lễ bộ thượng thư là rất quan trọng.
Lý Long Cơ min cười nói: “Nói đến kinh nghiệm của Tướng quốc, trẫm của rất tán đồng, nên trẫm đang suy ngẫm chọn người vào chức Lễ bộ thượng thư.đầu tiên là phải có kinh nghiệm.
Suy đi ngẫm lại, cuối cùng quyết định bổ nhiệm nguyên Lại bộ thượng thư Bùi Khoan làm Lễ bộ thượng thư.”
Lý Lâm Phủ cẩm giác như sét đánh ngang tai.
Lão đỡ đẫn cả người, hoài nghi phải chăng mình đã nghe lầm.
Bùi Khoan, đó là đối thủ số một của lão, là kẻ sống sót duy nhất của vụ án Vi Kiên, người từng bị lão choi khâm sống dờ chết dờ, Bùi Khoan từng phải quỳ lạy Khốc lại (*Vị quan thay vua đứng ra dùng các hình phạt tàn khốc để tiến hành thi hành quyền lực) La Hi Sàng tha mạng giờ đã quay lại.
Giờ khắc này, Lý Lâm Phú bỗng nhiên nhớ đến lời của Lý Khánh An: “Dương Chiêu dù thực lực hay nhân lực đều thua xa Tướng quốc, cho nên Thánh thượng sẽ dùng Dương Thận Căng thậm chí là hai Thượng thư mới để làm lá chắn cho Dương Chiếu.”
Đúng là một lời trúng thiên cơ.
Lý Lâm Phủ thoái lui, Lý Long Cơ ngồi trên long vị của mình trong một chốc không nói một lời, hình như đang ngẫm nghĩ việc chi.
Lúc này, Cao Lực Sĩ khẽ giọng nói: “Điện hạ.
đêm đã khuya, hồi cung thôi!”
“Được! Trầm cũng mệt rồi!”
Nói xong, Lý Long Cơ cười đứng dậy, người quay lại nhìn Cao Lực Sĩ nhưng lại nói một cách vô ý hữu ý: “Lý Khánh An cố nhiên đắc tội Tướng quốc, thật đáng tiếc!”
Ngựa xe vẫn tiếp tục cuộc hành trình giữa đêm đen.
sắc mặt Lý Lâm Phủ mới mệt vô cùng.
Lão tự nhiên có cảm giác thố chết hồ bi (* Con chồn chết, con thỏ khóc: sự bi thương trước cái chết của đồng loại, đồng minh).
Bao nhiêu năm này, lão đã trợ sức Lý Long Cơ diệt hết bề phái úng hộ thái tử từ người này đến người nọ.
Nhưng giờ đây, Vương Trung Từ vừa vào ngục, người đã vội vàng bất đầu chĩa mũi nhọn về phía mình, bất đầu tia bớt quyền lực của hắn, lập sẵn căn cơ cho tương lai Dương Chiêu phất lên.
Cổ nhân quà không sai, đúng là làm bạn với vua như làm bạn với hồ!
“Dừng xe!” Lý Lâm Phú vội vã hạ lệnh.
Xe ngựa dừng lại, có thị vệ lên cúi mình hỏi ý: “Xin Tướng quốc căn dặn!”
“Đi! Đi tìm Lý Khánh An đến gặp ta!”
“Tuân mệnh!” Tên thị vệ vừa quay lưng định đi, lão lại lên tiếng gọi lại.
Lão thở dài một tiếng, bất lực khoát khoát tay nói:”Thôi, về Phủ thôi!”