Hoang sơn dã lĩnh sẽ luôn có một tòa miếu đổ nát, miếu đổ nát vốn cũng nên an an tâm tâm ngây ngốc trăm năm, chỉ là từ ngôi miếu đổ nát ở phía Nam một dòng suối lại truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết ngắt quãng như tiếng ca.
- Xin lỗi, xin lỗi xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...
- Nghe cẩn thận thì cả bài ca cũng chỉ có hai chữ kia, tiếp tục lắng nghe cũng không nghe ra thêm từ gì.
Chỉ thấy Võ Sở Vũ ngồi trên rơm rạ cầm bánh mỳ im lặng ăn, giống như cả miếu đổ nát chỉ có một mình cô, mà Tư Nhâm Dã đang ở bên cạnh thanh tình tịnh mậu hát lên.
Dù cho Võ Sở Vũ không có ý phản ứng lại, cũng làm khó cô có thể chịu đựng ngồi ở nơi tiếng ca không ngừng xoay quanh tai.
Đang ở lúc Tư Nhâm Dã chuẩn bị lại nâng cao âm điệu thì một người ở bên kia nằm trong đống cỏ đột nhiên ngồi dậy:
- Tiểu huynh đệ, xin cậu tha cho ta đi!
Tư Nhâm Dã làm sao còn dám hát tiếp, tập trung nhìn thì là một lão ăn mày, áo quần rách rưới, có thể nói trên người khoác một đống vải mảnh, sắc mặt tái nhợt vô cùng, câu nói vừa rồi giống như dùng hết khí lực toàn thân của ông ta.
- Đại gia, thật ngại quá, ta không biết ông ở đó - Tư Nhâm Dã chưa từng cất giọng hát trước mặt người bên ngoài, cũng biết mình hát không hay, nếu biết được trong miếu đổ nát này còn có người khác thì chết sống chắc cũng sẽ không mở miệng, lập tức liền đỏ mặt.
Lão ăn mày kia không nói gì, lại nằm lại, chợt liếc mắt một cái lại tựa như sành đời.
Tư Nhâm Dã nhìn chằm chằm lão ăn mày trong chốc lát, lấy ra bánh mỳ từ trong ngực, cầm một cái rồi thả lại vào lòng, cầm bánh mỳ đi tới.
- Đại gia, ông ăn một chút gì đi.
Mặt mũi ông trắng bệch - Tư Nhâm Dã cũng không ghét bỏ, liền ngồi xổm trước người lão ăn mày.
Lão ăn mày ngồi dậy, nhìn vào mắt Tư Nhâm Dã.
Run run tiếp nhận bánh mỳ, véo một ít bắt đầu ăn, thật ra là ông ta không có sức lực lớn để ăn ngốn.
Tư Nhâm Dã thấy lão ăn mày ăn bánh mỳ liền đi trở về.
Lão ăn mày lúc này mới cẩn thận nhìn hai người, Tư Nhâm Dã đang nhìn mình, Võ Sở Vũ ngồi ở một bên tựa hồ không chút quan tâm bên người xảy ra chuyện gì.
- Tiểu huynh đệ, hai vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, cậu cũng đừng quá sốt ruột.
- Không vội không vội - Tư Nhâm Dã mặt đỏ lên, tuy đã thương lượng tốt lúc ra ngoài lấy thân phận vợ chồng, chỉ là bị người khác nhắc tới như thế vẫn là lần đầu, huống hồ là vừa xem hết chuyện cười của mình.
- Tiểu huynh đệ, ta xem cậu mặt chữ điền, đại khái mệnh có hoa đào, chuyện tình cảm cũng không thể gấp - Lão ăn mày ăn bánh mỳ xong tựa hồ có tinh thần, ngay cả nói cũng nhiều lên, thấy Tư Nhâm Dã không có người phản ứng lại thì đáng thương, liền đáp lại mấy câu.
- Đại gia, ông có thể xem tướng? - Tư Nhâm Dã cũng không có việc gì làm, vốn đối với những việc xem tướng thật rất hiếu kỳ, trước kia ở Đức Châu thật sự tiếc tiền đi xem, hiện giờ có thể xem miễn phí, đương nhiên không thể buông tha, nói ra hứng thú liền đi tới bên cạnh lão ăn mày ngồi xuống.
- Học qua một ít, nguyên bản cũng có thể nuôi sống bản thân, chỉ là sau đó dính cờ bạc, hiện giờ chán nản như thế, ai còn tìm ta xem nữa - Lão ăn mày nói chuyện trên mặt còn cười, nếu đổi kiện xiêm y ngược lại lại có vẻ ngoài cao nhân.
- Có thể làm nhiều chuyện như vậy còn sợ không nuôi sống được chính mình? - Tư Nhâm Dã thấy làm cái gì đều tốt hơn so với nằm ở chỗ này chờ chết, ai ngờ lão ăn mày kia chỉ phất phất tay.
- Không nói những chuyện kia, cậu đưa ngày sinh tháng đẻ cho ta, ta cẩn thận nhìn một cái cho cậu.
- Cô đừng ai cũng tin, bị người bán cũng không biết - Võ Sở Vũ ngồi ở một bên rốt cục không nhịn được, mặt nhìn ra cửa tựa hồ đang nói chuyện với người ở phía ngoài.
Tư Nhâm Dã quay đầu nhìn Võ Sở Vũ:
- Ngày sinh tháng đẻ cũng không có gì, tôi chỉ nhìn chơi thôi, tôi cũng không có gì có thể khiến người khác ham.
Tư Nhâm Dã từ nhỏ đều giao tiếp cùng nông phu địa chủ, thật sự nghĩ không ra chuyện này có gì cần đề phòng, nghĩ trái nghĩ phải liền đưa ngày sinh tháng đẻ cho lão ăn mày kia.
- Cậu bát tự vững vàng, cả đời thật khá bình an, hoa đào không nhiều lắm, có hoa đào trong tường, đời này hôn nhân mỹ mãn, cậu phải quý trọng nương tử của mình thôi.
Tư Nhâm Dã nghe xong không thể nào để trong lòng, ngay cả nàng là nam hay nữ cũng không xem ra, kêu nàng tin toàn bộ cũng là không thể, vốn là đùa giỡn mà thôi.
- Vậy ông giúp ta tính xem ta có mấy đứa con?
- Con cái à, cũng chỉ có thể xem đại khái, cành lá không thịnh, cậu và nương tử cần phải cố gắng nhiều hơn - Lão ăn mày nói còn mang vẻ lời nói thấm thía.
- Đa tạ đại gia, sẽ cố gắng - Tư Nhâm Dã coi như khéo, nghe xong lời của lão ăn mày liền đứng lên đi về, vừa ngồi xuống liền nghe Võ Sở Vũ nhẹ nói một câu: - Ai cùng cô cố gắng.
- Sắc trời không còn sớm, chúng ta mau chóng chạy đi thôi, lúc trước gặp người của Độc Y Giáo, Chung Hồng Y đích thị là ở cần đây - Không đợi Tư Nhâm Dã nói lại Võ Sở Vũ liền đứng lên đi ra ngoài, Tư Nhâm Dã lập tức đuổi theo, còn mang theo khuôn mặt tươi cười.
- Cười cái gì mà cười, sau này đồ đạc của mình không cần nói cho người khác biết, không như cô tưởng tượng.
Võ Sở Vũ không ngừng bước lên phía trước, Tư Nhâm Dã bước mau đuổi theo:
- Trên đời luôn có nhiều người tốt, nếu cần đề phòng cái này cái kia thì lúc trước tôi cũng không giữ cô lại - Tư Nhâm Dã nói cũng là sự thực, Võ Sở Vũ liền không nói nữa, chỉ là trong lòng không khỏi nghĩ để nàng bị người ác bắt đi mới được, không nếm chút khổ sở thì không thể nhớ.
- Sở Sở, cô còn tức giận phải không? - Tư Nhâm Dã đi bên cạnh Võ Sở Vũ, thường xuyên quay đầu nhìn Võ Sở Vũ.
- Tức - Võ Sở Vũ lé mắt trừng Tư Nhâm Dã, đi nhanh lên phía trước.
- Cô có muốn ăn chút gì hay không? Tôi đi mua giúp cô - Tư Nhâm Dã nghĩ thầm lúc Võ Sở Vũ mang thai luôn tham ăn, không khéo mua một ít thức ăn có thể khiến cô không còn tức giận.
- Ta muốn ăn tổ yến ở Phú Quý Lâu - Võ Sở Vũ đâu có ưa thích tổ yến, chỉ là hiếm khi Tư Nhâm Dã đoạt huy chương muốn mua thứ gì đó, không chọn cái đắt tiền xa hoa sao được, huống hồ cũng không thấy Tư Nhâm Dã sẽ nỡ bỏ tiền mua.
- Tổ yến có gì ngon chứ, còn không bằng mứt quả - Quả nhiên Tư Nhâm Dã nghe xong căn bản không có ý tứ đi mua, tiện tay bẻ nhánh cỏ chơi.
Thấy Võ Sở Vũ không nói gì lại đi nhanh tiến lên - Chúng ta đừng ăn tổ yến, tổ yến và vằn thắn giống nhau, chúng ta ăn vằn thắn được không? Tới trấn kế tiếp, ta đi hỏi thăm chỗ nào có vằn thắn ăn ngon.
- Dù cho ăn trúng vằn thắn cũng sẽ không biến thành tổ yến.
Tổ yến không thể ăn lại sẽ có nhiều người ăn như vậy? - Võ Sở Vũ không thể không cắt lời Tư Nhâm Dã, nếu để Tư Nhâm Dã nói tiếp nàng thật sự có thể mua một chén vằn thắn làm tổ yến.
- Những người đó đều là bộ dạng xấu muốn ăn chút tổ yến làm đẹp, cô đã đẹp như vậy, không cần phải ăn - Tư Nhâm Dã vì tiền luôn có thể nói đen thành trắng.
- Tôi mặc kệ, tôi muốn ăn tổ yến - Võ Sở Vũ dừng bước, Tư Nhâm Dã bật người dừng lại theo.
- Sở Sở cô xem, Tiểu Sinh còn không biết ở nơi nào, chúng ta cần tiêu tiền tỉnh táo một chút - Tư Nhâm Dã giờ phút này thật sự hối hận tại sao mình lại đưa ra yêu cầu này, cũng thầm nghĩ sau này đích thị không thể khiến Võ Sở Vũ mất hứng, cô mất hứng một cái, cái túi tiền liền muốn quắt đi.
- Vậy cô thiếu nợ tôi - Võ Sở Vũ nhớ tới Tiểu Sinh cũng không còn tâm tình, ảm đạm đi thẳng về phía trước.
- Vừa rồi đại gia kia nói bát tự tôi ổn, Tiểu Sinh đích thị không sao - Tư Nhâm Dã đi theo.
- Lời lão ăn mày kia cô cũng tin? Ông ta cũng nói cô gần đây có hoa đào đó, hoa đào đâu? - Võ Sở Vũ cũng không thèm nhìn Tư Nhâm Dã một cái.
- Cũng phải - Tư Nhâm Dã như suy nghĩ gì đó gật gật đầu - Tôi suốt ngày đi cùng cô, người khác cũng không quen biết, chỗ nào ra được hoa đào, chẳng có lẽ là cô? - Tư Nhâm Dã nói xong cũng thập phần không tin lắc lắc đầu, nhún nhún vai tiếp tục đi về phía trước.
Võ Sở Vũ nện bước nhanh hơn, Tư Nhâm Dã đi vài bước liền phải chạy vài bước, lại thấy Võ Sở Vũ đi định khí rảnh rỗi, không có chút dấu vết bối rối.
Tư Nhâm Dã còn chưa mở miệng Võ Sở Vũ liền chậm bước chân lại, Tư Nhâm Dã thật sự đoán không được liền cũng không thèm nghĩ xem Võ Sở Vũ vừa nãy là diễn cái gì nữa.
Võ Sở Vũ đưa tay ra nắm tay Tư Nhâm Dã, Tư Nhâm Dã lại tránh đi, Võ Sở Vũ đi vài bước đột nhiên dừng lại, Tư Nhâm Dã dừng không được đụng phải:
- Sao thế?
Võ Sở Vũ không nói gì, mở ra lòng bàn tay, Tư Nhâm Dã nhìn nhìn, hiểu được ý của Võ Sở Vũ, cũng ngượng ngùng giấu tay đi:
- Làm gì?
- Đường này khó đi như vậy, không nắm tay sợ chúng ta sẽ ngã.
- Cô là người trong võ lâm, đường gì chưa từng đi qua.
Đường này cũng không khó đi - Tư Nhâm Dã hiển nhiên thập phần không tin lời Võ Sở Vũ, cũng do lời của Võ Sở Vũ rất giả.
- Nắm hay không nắm! - Võ Sở Vũ phụng phịu cao giọng khiến Tư Nhâm Dã sợ tới mức run một cái.
- Nắm - Tư Nhâm Dã liền vội gật đầu, đưa tay qua nắm tay Võ Sở Vũ, sợ Võ Sở Vũ không hài lòng một cái chính mình liền bỏ mạng tại chỗ.
- Chỉ là nắm cái tay, dông dài như vậy - Võ Sở Vũ nắm tay đi đường vẫn không quên thấp giọng nén giận một phen, Tư Nhâm Dã nghe thấy cũng không dám phản bác, làm như không nghe thấy.
- Sở Sở, trên giang hồ của các ngươi có nữ tử ôn nhu hay không? - Tư Nhâm Dã tỉ mỉ nghĩ tới Võ Sở Vũ và Võ Hàm Vũ, chính mình chỉ quen biết hai nữ tử giang hồ này, Võ Sở Vũ vẫn còn tốt, đối đãi với người khác đều khá ôn nhu, đối đãi với mình cũng rất tốt, chỉ là gần đây càng ngày càng dữ.
Đến Võ Hàm Vũ, hai chữ ôn nhu căn bản là không hợp.
- Tôi không ôn nhu sao? - Võ Sở Vũ đột nhiên có chuyển biến quay đầu, bao hàm ý nhị nhìn vào mắt Tư Nhâm Dã.
Tư Nhâm Dã cảm thấy lông tóc dựng đứng hết, liền nói:
- Ôn nhu, ôn nhu.
- Vậy còn hỏi làm gì.
Tư Nhâm Dã làm sao còn dám hỏi gì, không rên một tiếng đi theo.
Đại khái là bát tự của Tư Nhâm Dã thật sự tốt, vào thành còn chưa mở nước hỏi thăm liền gặp được Chung Hồng Y.
Chung Hồng Y đang ở đầu tường chờ người, một thân hồng y thật sự tươi đẹp, phía sau là một nữ tử tuổi thanh xuân, một thân áo trắng.
- Chung Hồng Y! Trời không phụ người có lòng, rốt cục để ta tìm được bà! - Võ Sở Vũ chạy tới trước mặt Chung Hồng Y, chỉ ngón tay lên Chung Hồng Y.
Tư Nhâm Dã ở phía sau cố hết sức chạy lên trước, chạy đến trước tựa vào người Võ Sở Vũ thở nặng nhọc, lập tức khiến khí thế của Võ Sở Vũ giảm hơn phân nửa.
- Chậc, Võ tam tiểu thư lại đổi tình nhân.
Tiểu bạch kiểm này có thể sánh bằng Lâm Tử Phong, trắng trẻo hơn - Chung Hồng Y vốn sững sờ trong chốc lát, sau đó cười đến run rẩy hết cả người.
Tư Nhâm Dã lúc này mới ngẩng đầu nhìn kỹ Chung Hồng Y, Chung Hồng Y đại khái cùng thế hệ với Nhâm Hảo Nhi, có điều phong trần quanh năm, Nhâm Hảo Nhi so ra hồng nhuận hơn.
Chỉ là một thân hồng y bằng thêm vài phần yêu mị, toàn thân không thấy đứng đắn ở đâu.
Tư Nhâm Dã nhìn trực tiếp thân hồng y một chút liền thật sự muốn mù mắt, đành phải nhìn lại phía sau.
Nữ tử áo trắng thấy Tư Nhâm Dã, khóe miệng cong cong như thấy bạn thân, Tư Nhâm Dã bật người cười toe toét đáp lại, còn nâng tay quơ quơ, thiếu chút nữa khiến Võ Sở Vũ tức phát ngất.
- Võ tiểu thư, thế nào, Lâm Tử Phong không muốn cô sao? Hiện giờ ủy khuất tìm lấy một tiểu bạch kiểm như vậy? - Chung Hồng Y đánh giá Tư Nhâm Dã, không có một chút giống người trong võ lâm, cho dù là giáo chúng mới tới của mình cũng tốt hơn rất nhiều so với nàng.
- Ai nhiều lời với bà, mau đưa trả con ta! - Võ Sở Vũ không để ý tới Chung Hồng Y hồ ngôn loạn ngữ, kêu Tư Nhâm Dã đứng vững xong lại khí thế lại.
- Con cô? Hahaha! Một năm không thấy, cô đã sinh con xong? - Chung Hồng Y hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, lại quay đầu nhìn nhìn Tư Nhâm Dã, như đã lĩnh ngộ - Xem ra đây là cha của đứa trẻ.
Khó trách không thấy Lâm Tử Phong - Chung Hồng Y như cố ý kích thích Võ Sở Vũ, mở miệng ngậm miệng không quên nhắc Lâm Tử Phong.
- Không cần phải giả bộ, bà giữ con của ta không có lợi! - Võ Sở Vũ hiển nhiên có chút nóng nảy, mắt đều đỏ.
- Cô cũng nói không có lợi mà, chuyện không có lợi sao ta lại làm đây.
Thật ra nghe cô nói thế, sau này con cô nói thế nào cũng cần cảm ơn ta đây - Chung Hồng Y nói xong cười ha hả.
Nữ tử áo trắng phía sau giờ phút này cũng mở miệng:
- Võ tiểu thư, chúng ta thật không thấy đứa trẻ nào cả, có thể trong đó có chút hiểu lầm thôi.
Võ Sở Vũ nghe xong muốn rút kiếm, Tư Nhâm Dã liền vội ngăn lại:
- Sở Sở, bọn họ hình như thật không thấy Tiểu Sinh.
Võ Sở Vũ một tay đẩy ra Tư Nhâm Dã, nhưng cũng không hề rút kiếm, chỉ là hốc mắt hàm lệ, hướng về phía Tư Nhâm Dã hô to:
- Không cần ngươi nói! - Võ Sở Vũ rất rõ ràng, lấy thái độ làm người của Chung Hồng Y thì hận không thể đem toàn bộ chuyện xấu thưởng lãm trên người mình, từ trước đến nay bà ta lấy đó làm kiêu ngạo, hiện giờ cũng không cần phải lừa gạt mình.
- Võ tiểu thư, hai chúng ta cũng coi như cố nhân.
Luận tuổi ta cũng làm được trường bối của cô.
Hiện giờ ta phải nhắc nhở một câu, cô tìm lầm người không quan trọng, chỉ sợ đứa con kia của cô, dữ nhiều lành ít - Chung Hồng Y bỏ đá xuống giếng xong lại cười to một trận, nữ tử áo trắng phía sau đẩy Chung Hồng Y.
- Mẹ, không nên như vậy.
Võ Sở Vũ sớm rơi lệ đầy mặt.
Tư Nhâm Dã cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
- Sở Sở, có lẽ là sư huynh của cô mang Tiểu Sinh đi - Tư Nhâm Dã cuối cùng hộc ra nghi ngờ của mình, không đợi Võ Sở Vũ phản ứng thì phía sau có tiếng vó ngựa lại gần, chỉ nghe có người gọi tam tỷ.
.