Sau khi làm xong giường nhỏ, Tư Nhâm Dã trở nên rất rảnh rỗi, suốt ngày lắc lư ở ngoài đồng giống hệt như lúc trước, chỉ thêm một nhiệm vụ là bồi Võ Sở Vũ tản bộ.
Võ Sở Vũ đại khái cũng rảnh rỗi đến hốt hoảng, tuy rằng có thể làm đồ cho bé giết thời gian, nhưng suốt ngày như vậy cũng chán thật sự.
Cũng bởi vì như thế nên ban đêm ở trong phòng, hai người nói chuyện nhiều hơn rất nhiều.
- Dã nhân, cô có người thai hoan không? - Chẳng biết từ lúc nào Võ Sở Vũ cũng gọi Tư Nhâm Dã là Dã nhân, cũng phải, nếu kêu tên đầy đủ thì có vẻ xa lạ dù vốn là xa lạ, xưng hô thân mật thì thế nào cũng không thể kêu ra miệng.
Còn Tư Nhâm Dã thật ra mở miệng là một tiếng "Sở Sở" hai tiếng "Sở Sở", cảm thấy gọi Sở Sở tương đối thuận tai.
- Hình như không có - Tư Nhâm Dã đương nhiên biết Võ Sở Vũ hỏi cái gì, nghĩ một lát cũng không nghĩ ra được ai.
- Vậy cô có muốn biết cảm giác thích một người là gì không? - Võ Sở Vũ dựa vào giường, đến gần Tư Nhâm Dã hơn vài phần.
- Cô thật rảnh - Tư Nhâm Dã trừng mắt nhìn Võ Sở Vũ, đối với lời của Võ Sở Vũ cũng không có nhiều hứng thú.
- Cô bận rộn nhiều việc sao? - Võ Sở Vũ thu được ánh mắt mang theo xem thường của Tư Nhâm Dã thì đột nhiên thẳng lưng, diễn hết toàn bộ biểu tình xem thường mới nói ra một câu.
- Mỗi người đều không giống nhau, cái cô nói chưa chắc đã là sự thật - Tư Nhâm Dã tính toán trong lòng xem còn có thể mua thêm cái gì cho đứa bé.
- Nhìn cô đúng dạng đầu gỗ, cô cũng chỉ có thể xuất gia! - Võ Sở Vũ bị thái độ xa cách của Tư Nhâm Dã nhắm trúng thì thực không vui.
- Tôi không phải đầu gỗ, tôi thế nhưng biết mấy chuyện như 'hoa tiền nguyệt hạ' - Tư Nhâm Dã đứng lên thổi tắt ngọn nến rồi quay về ổ chăn.
- Lòng dạ hẹp hòi như cô còn có thể 'hoa tiền nguyệt hạ' (花前月下: thành ngữ chỉ hẹn hò lãng mạn)? - Võ Sở Vũ không tin, người mua mấy viên ô mai đều phải năn nỉ ỉ ôi như nàng ta sao?
- Tôi cũng không hề là nói 'hoa tiền nguyệt hạ' (花钱月下: tiêu tiền dưới trăng, chữ 'tiền' ở đây nghĩa là tiền bạc) - Tư Nhâm Dã nhấn trọng âm ở chữ "tiền", vẫn là vẻ mặt khinh thường - Tình tự ai nói nhất định phải tiêu tiền.
Lên kịch bản không phải có rất nhiều đại tiểu thư yêu thư sinh nghèo sao.
Nữ tử lại càng không cần tiêu tiền - Tư Nhâm Dã rảnh rỗi nhiều năm như vậy, tuồng kịch tiểu thuyết xem không ít, ngày quan trọng còn có thể đi quán trà nghe một chút thơ.
- Cũng nói là lên kịch bản đó thôi.
Những thư sinh kia lớn lên vô cùng tuấn tú, làm sao cô so với được.
Cô không tốn tiền sao mua đồ tạo niềm vui cho nữ tử? - Võ Sở Vũ nắm chặt nam trang của Tư Nhâm Dã, nếu không cũng đành bó tay.
- Nếu thứ nữ tử đó cần là vật ưa thích vậy tự mình đi mua là được, việc gì cần đi cùng tôi - Tư Nhâm Dã nhắm mắt lại trả lời thuyết phục, không chút để ý đến bộ dạng bị kích thích của Võ Sở Vũ, tuy vậy lời của nàng hơi có đạo lý.
- Vậy ngày mai cô chứng minh cho tôi xem.
- Ai sợ ai.
Võ Sở Vũ nghe xong cũng nhắm mắt lại ngủ, ngủ rất bình yên, ngày hôm sau vừa mới tỉnh còn chưa mở được mắt liền nghe thấy tiếng đập cửa nhẹ nhàng.
- Dã nhân, mở cửa đi - Võ Sở Vũ nghĩ xem sáng sớm là ai đến, chắc là Nhâm Hảo Nhi, lười nhác xoay người, tính tiếp tục ngủ một lát.
Tiếng đập cửa không ngừng.
Võ Sở Vũ quay đầu nhìn lại, đâu còn thân ảnh Tư Nhâm Dã, đành phải đứng dậy tự đi mở cửa, vẫn không quên hỏi người ngoài cửa:
- Ai vậy? Mới sáng sớm.
Người gõ cửa chỉ gõ cửa chứ không trả lời.
Chờ Võ Sở Vũ mở cửa thì thấy Tư Nhâm Dã cười hì hì đang đứng ở cửa, Võ Sở Vũ thất thần trong nháy mắt rồi nhanh chóng phục hồi.
- Cửa không khóa mà - Võ Sở Vũ hiển nhiên không hiểu nổi hành động của Tư Nhâm Dã, đang định xoay người đã thấy Tư Nhâm Dã lấy ra từ phía sau một bó hoa dại.
- Hôm nay ánh mặt trời tốt như vậy, chúng ta đi ra ngoài một chút đi - Nhìn thấy Tư Nhâm Dã đứng dưới ánh mặt trời cười đến sáng lạn, Võ Sở Vũ bỗng có cảm giác giật mình như mộng, nhất thời quên phản ứng - Ngày hôm qua cô có nói - Tư Nhâm Dã nghiêng đầu nhìn Võ Sở Vũ.
Võ Sở Vũ nhanh chóng lĩnh ngộ được:
- Cô chờ tôi một chút, rất nhanh tôi sẽ xong - Võ Sở Vũ nhập vai diễn rất nhanh, ôn nhu tiếp nhận hoa rồi đóng cửa lại, đem hoa đặt trong bình ở cửa sổ, tìm trong hành lý một món đồ màu hồng thay vào.
Tư Nhâm Dã khó được chờ ở cửa chờ Võ Sở Vũ ăn mặc trang điểm đẹp đi ra, cũng không biết là thật hay giả, biểu hiện của Tư Nhâm Dã thực kinh diễm.
- Cô thật đẹp.
Võ Sở Vũ nghe thấy chỉ hơi hơi cười:
- Muốn dỗ tôi vui?
Tư Nhâm Dã cắn môi dưới, suy tư một lát rồi gật gật đầu:
- Cứ cho là vậy.
Võ Sở Vũ định đi lên phía trước, Tư Nhâm Dã lại không động đậy.
Võ Sở Vũ quay đầu lại nhìn Tư Nhâm Dã có chút khó hiểu, Tư Nhâm Dã lại vươn tay về phía Võ Sở Vũ, mở lòng bàn tay ra.
Võ Sở Vũ nhìn tay của Tư Nhâm Dã rồi lại nhìn Tư Nhâm Dã, cười càng thêm vui vẻ, cũng đưa tay ra đặt ở trên lòng bàn tay của Tư Nhâm Dã.
Tư Nhâm Dã nắm tay Võ Sở Vũ đi về hướng sảnh lớn, trùng hợp đụng phải nha đầu.
Nha đầu kia thế nhưng vẻ mặt lại cảm kích cười tránh ra, Võ Sở Vũ và Tư Nhâm Dã lại bởi vậy mà có chút đỏ mặt.
Ăn điểm tâm xong, Tư Nhâm Dã đánh tiếng với Nhâm Hảo Nhi rồi hai người liền nắm tay nhau ra ngoài.
Võ Sở Vũ mặc cho Tư Nhâm Dã dắt đi, Tư Nhâm Dã nắm tay Võ Sở Vũ đi dạo chung quanh, đều là những chỗ Võ Sở Vũ đã đi qua trước kia.
Đi lên tiếp thì Võ Sở Vũ liền không biết nữa, phóng mắt nhìn lại chỉ thấy những tảng lớn đất vườn.
- Nơi này phần lớn là lúa nước, cô đi cẩn thận một chút, nếu đạp lún vào đất sẽ cần dùng nhiều khí lực mới có thể đi tiếp, huống hồ thứ này dây bẩn xiêm y của cô cũng không tốt - Tư Nhâm Dã nói thì nói như vậy, lúc mang theo Võ Sở Vũ đi thì tuyệt không giống thế, tay nắm Võ Sở Vũ luôn vung tới vung lui, nếu không phải Võ Sở Vũ luyện võ thì đã sớm bị ngã xuống ruộng.
Tư Nhâm Dã thấy Võ Sở Vũ cân bằng lực tốt thì càng lớn mật, đột nhiên động thủ xô đẩy.
- Cô phải biết rằng cô đang đẩy có thể không chỉ là một cái mạng - Võ Sở Vũ có chút kinh hãi vỗ vỗ lồng ngực của mình, nếu không phải Tư Nhâm Dã đúng lúc bắt lấy tay thì chỉ sợ hiện tại mình đã lăn lộn trong nước bùn.
- Vâng ạ, là ba cái mạng - Nếu Võ Sở Vũ có điểm sai sót, chỉ sợ người chết trước chính là mình.
Tư Nhâm Dã thu hồi tính náo loạn, bắt đầu tận tình dẫn đường, Võ Sở Vũ cũng bởi vì mới vừa rồi lên xuống lảo đảo nên càng thêm cẩn thận, tay Tư Nhâm Dã bị nắm sắp hình thành cái ngấn.
Hai người đi đến giữa ruộng nước, đứng ở trên bờ ruộng gió thổi trong chốc lát, gió mang theo mùi bùn đất cũng khiến cho người ta cảm thấy an bình.
Tư Nhâm Dã lại dẫn Võ Sở Vũ đi về phía trước, lòng vòng đến một đồng đất bằng phẳng khác.
- Cô ngồi ở chỗ này đợi, tôi đi làm cơm trưa ăn - Tư Nhâm Dã nói xong liền chạy mất dạng.
Võ Sở Vũ ngoan ngoãn ngồi đợi ở đằng đó, thực tế là hơi mệt chút.
Một lát sau liền thấy Tư Nhâm Dã ôm cái gì đó dưới áo, dưới nách còn mang theo một ít cành cây chạy trở lại.
Võ Sở Vũ đứng lên, chờ Tư Nhâm Dã chạy đến gần mới biết được nàng đang ôm mấy củ khoai lang.
- Lấy được từ đâu vậy? - Võ Sở Vũ vừa nhận lấy mấy cành cây Tư Nhâm Dã mang ra vừa tò mò đặt câu hỏi.
- Đương nhiên là lấy trong đất, còn có thể lấy từ chỗ nào - Tư Nhâm Dã thả khoai lang trên mặt đất, bắt đầu đào một cái hố nhỏ, dùng mấy tảng đá đắp ở quanh hố thành một cái chảo nấu nhỏ.
- Trộm? - Võ Sở Vũ nhìn Tư Nhâm Dã, càng nghĩ càng có chút thông, nhìn nhìn xung quanh nhỏ giọng hỏi.
- Đừng nói khó nghe như vậy chứ, đều là của nhà tôi, lấy mấy củ khoai lang ăn cũng không việc gì.
Bọn họ cũng không ăn hết - Tư Nhâm Dã đắp thật gọn bếp lò, lấy ra từ trong lòng ngực đồ đánh lửa, thổi thổi, dùng cành cây giữ lửa cháy.
- Bọn họ chỉ trông cậy vào những củ khoai lang này nuôi nhà mấy miệng ăn đấy - Võ Sở Vũ làm quá lên.
- Không nghiêm trọng như vậy, tôi thu tô tôi còn không rõ sao, tôi đương nhiên chọn lấy của nhà thu hoạch tốt - Tư Nhâm Dã chỉ nói đùa một câu, Võ Sở Vũ lại tưởng thật.
- Vậy là tốt sao, vốn vừa vặn đủ, vạn nhất lại ít đi.
- Vậy cô có muốn ăn hay không?
- Ăn.
Tư Nhâm Dã thỏa mãn đặt khoai lang trên tảng đá, lại lấy ra từ trong lòng ngực ô mai đưa cho Võ Sở Vũ.
- Không phải cô nói không tốn tiền sao? - Võ Sở Vũ miệng đầy ô mai liền cảm thán, vừa rồi đi trên đường ba bốn chỗ nhìn thấy ô mai đã lâu, Tư Nhâm Dã một chút ý tứ muốn mua cũng không có.
- Đây không tính, đây là tôi mua cho con của tôi ăn - Tư Nhâm Dã nhìn thấy hố nhỏ lên lửa, bẻ gãy cảnh cây bỏ vào liên tục.
- Cô lừa ai chứ, còn không phải là tôi ăn - Võ Sở Vũ ngồi xổm cạnh Tư Nhâm Dã, vừa ăn ô mai vừa khiêu khích Tư Nhâm Dã.
- Đây là mua từ hôm qua - Tư Nhâm Dã thế nhưng thật sự một vẻ mặc-kệ-cô.
Khoai lang nướng chín, Võ Sở Vũ ăn rất ngon, xem như là lần ăn uống tốt nhất nhiều ngày nay.
Mấy ngày này Võ Sở Vũ càng ngày càng không ăn nổi đồ có nhiều dầu mỡ, có khi ngửi thấy chút mùi đã chịu không nổi, đáng thương thay cả nhà đều phải ăn nhẹ theo, chỉ có Tư Nhâm Dã lẻn xuống phòng bếp ăn vụng.
- Sở Sở, vì sao cô lại quyết định phải sinh ra đứa bé? - Nói không kỳ quái là giả, Tư Nhâm Dã luôn không nghĩ ra vấn đề này.
- Ngay từ đầu tôi cũng không muốn giữ, chỉ là khi cảm giác trong bụng đã có một sinh mệnh, nhất thời không nhẫn tâm.
Quan trọng vẫn là tôi sợ làm không tốt thì sau này sẽ không làm mẹ được nữa.
Kỳ thật lúc tôi tới tìm cô cũng chưa quyết định, lúc ấy tôi đã nghĩ cần nói cho cô biết, nếu cô không tin hoặc không cần thì tôi đại khái cũng không muốn giữ.
Ai ngờ cha mẹ cô coi trọng như thế, xem như làm chuyện tốt đi - Võ Sở Vũ nhớ lại thì cười cười nói với Tư Nhâm Dã, không còn chút cảm giác sầu não.
- Cô nhất định là nữ tử rất dũng cảm - Tư Nhâm Dã nhìn nhìn Võ Sở Vũ, gật đầu khẳng định.
- Tôi cũng biết mà - Võ Sở Vũ không chút khách khí, làm mặt quỷ với Tư Nhâm Dã.
Tư Nhâm Dã vẻ mặt khinh thường quay đầu đi, lại đột nhiên giả mặt quỷ quay lại khiến Võ Sở Vũ bị bắn trúng cười lớn.
Hai người hàn huyên một lát liền định trở về.
- Cô cõng tôi đi, tôi mệt chết rồi - Võ Sở Vũ ngồi dưới đất không chịu đứng lên, nắm tay Tư Nhâm Dã đòi nàng kéo dậy, bĩu môi làm nũng.
- Muốn cõng thì cô cũng cần đứng lên trước - Tư Nhâm Dã thực hưởng thụ với vẻ làm nũng của Võ Sở Vũ, miệng lại đầy vẻ bất đắc dĩ.
Võ Sở Vũ biết nàng đồng ý thì vội vàng đứng lên, ghé vào trên lưng Tư Nhâm Dã.
Tư Nhâm Dã không dám qua loa, cẩn thận cõng Võ Sở Vũ:
- May mà mới hơn ba tháng, bụng cô còn chưa nhô ra, bằng không chắc phải chèn ép đến hỏng cục cưng.
Đi đến cạnh ruộng nước, Tư Nhâm Dã không dám cõng đi trên bờ ruộng nhỏ hẹp, bèn buông Võ Sở Vũ xuống trước tiên, cởi giày tất của mình đưa cho Võ Sở Vũ, Võ Sở Vũ vốn định nói mình tự đi được, xong lại nhìn một bộ chuẩn bị chu đáo của nàng, nên lại đợi nàng cõng mình.
Tư Nhâm Dã buộc lại vạt áo bên hông, xắn ống quần lên cao cao, cúi người ý bảo Võ Sở Vũ nằm úp sấp lên lưng mình.
Cũng may hiện tại nước trong ruộng không nhiều lắm, chỉ là một tầng hơi mỏng.
Lúc Tư Nhâm Dã xuống ruộng, Võ Sở Vũ như ngừng thở, tim treo lơ lửng chưa bao giờ khẩn trương như vậy, thấy Tư Nhâm Dã đi thực ổn định mới nhẹ nhàng thở ra.
Ruộng lúa vì có nước nên đất rất xốp, còn cõng người khác, Tư Nhâm Dã đi cố hết sức, trán sớm đã có một tầng mồ hôi mỏng.
Võ Sở Vũ tri kỷ giúp Tư Nhâm Dã lau mồ hôi, Tư Nhâm Dã vừa mở miệng liền phá hủy bầu không khí:
- Cô đừng lấy tất của tôi lau cho tôi.
- Có cái lau đã không tồi rồi, còn tốt chán - Võ Sở Vũ nói xong chưa hết giận, còn cắn nhẹ một cái vào lỗ tai Tư Nhâm Dã, ai ngờ như vậy bầu không khí chung quanh lại đột nhiên nóng ẩm.
Hai người đều không nói lời nào, Tư Nhâm Dã đi càng ngày càng mất sức, tiếng hít thở của Võ Sở Vũ ở sau tai cũng nghe thấy rõ ràng.
Để phá vỡ bầu không khí có chút xấu hổ này, Tư Nhâm Dã thở phì phò hỏi Võ Sở Vũ:
- Hôm nay có vui vẻ không?
- Có - Võ Sở Vũ chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, Tư Nhâm Dã cảm thấy càng nóng.
- Vậy có phải là tôi thắng hay không?
- Ừ, coi là vậy đi.
Vậy cô muốn khen thưởng cái gì? - Võ Sở Vũ chạm vào mũi suy tư một lát, có vẻ như biểu hiện của Tư Nhâm Dã thực miễn cưỡng.
- Gả cho tôi đi - Tư Nhâm Dã thật sự không muốn gì, nói như vậy là vì đứa bé, nếu Võ Sở Vũ sinh đứa trẻ xong liền mang đứa trẻ chạy mất, vậy cha mẹ nàng ôm ai đây? Huống hồ Võ Sở Vũ còn lâu mới đáp ứng.
- Được - Võ Sở Vũ tựa vào trên người Tư Nhâm Dã cười đến vui vẻ.
Tư Nhâm Dã nghe xong có chút ngạc nhiên, dừng bước:
- Thật sao?
Võ Sở Vũ cuối cùng không nhịn xuống, khẽ bật cười:
- Cô cứ như vậy mà muốn kết hôn với tôi?
Tư Nhâm Dã bĩu môi tiếp tục đi:
- Tôi là hy sinh cái tôi, thành toàn tập thể.
- Cút đi!
.