Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Tuy Hoàn Nhan Bất Phá đã hoài nghi Giang Ánh Nguyệt, nhưng Hoàn Nhan Bất Phá che giấu chứ không để lộ ra, mỗi ngày vẫn để cho nàng ta theo bên cạnh như trước đây, chuyện cần làm mỗi ngày vẫn tiếp tục phân công không ít chỉ vì để cho nàng ta buông lỏng cảnh giác, tự chui đầu vào lưới.

Bởi vậy, rất nhanh Giang Ánh Nguyệt liền từ chỗ Hoàn Nhan Bất Phá mà biết được tin tức đệ đệ bị đày ra biên cương, lúc này tức đến nội tâm run rẩy. Nếu không phải nhờ nàng có ý chí hơn người, cực lực đè nén cảm xúc mãnh liệt xuống, e là đã trở mặt ngay tại chỗ, lộ ra sơ hở.

Giang Ánh Nguyệt ráng nhịn cho xong công việc trong ngày, trở về căn nhĩ phòng* nhỏ của mình, thoáng nhìn chiếc khăn tay mà khi cảm thấy chán nản nàng đã thêu đang nằm trên bàn, hung quang chợt hiện lên trong mắt, ngay lập tức cầm cây trâm bạc, từng phát từng phát đâm chiếc khăn nát bấy. Mỗi khi đâm xuống một phát, trong đầu nàng liền tưởng tượng ra cảnh tượng chính tay mình đâm vào kẻ thù, cuối cùng, nheo mắt nhìn một đống hỗn độn trên bàn, giống như nhìn thấy thân thể kẻ thù bị đâm thành mảnh vụn, nàng nở nụ cười âm trầm rồi gom hết mảnh vụn ném vào lò lửa, đốt thành tro.

Chú giải Nhĩ phòng (耳房): Căn nhà mà hai bên cạnh còn có thêm một hoặc gian sâu vào, độ cao nhỏ hơn gian nhà chính, giống như nhà giữa có hai lỗ tai vậy, cho nên gọi là nhĩ phòng.

Nhĩ phòng thông thường là đại điện, cửa thành, phòng ở trước cửa trước khi vào phòng khác. Có thể tiến hành một số chuẩn bị vào phòng. Thông thường có hai cái, cũng không vượt hơn hai cái. Nhĩ phòng thường được dùng để là nhà kho, phòng bếp,… Mà đồng thời, nhĩ phòng cũng là nơi ở của những người có bối phận khác nhau trong nhà, mình lấy từ nhà nàng Boiboi –> chi tiết đây

Cụ thể sau mấy tiếng đồng hồ hì hụi mò mẫm trên word thì đây là sản phẩm của việc mượn cắt dán: ^o^, ta quá tài, hắc hắc

images

Phát tiết xong, hôm sau, Giang Ánh Nguyệt vẫn là nữ quan đủ tư cách như trước kia, trên mặt không lúc nào là không treo nụ cười ôn nhuận, làm cho người ta nhìn không ra chút manh mối nào. Tuy rằng tâm lý báo thù từng ngày trôi qua lại càng trở nên gấp gáp hơn nhưng không phải lúc nào cũng hiện diện, trải qua sai lầm lần trước, ngược lại nàng càng thêm tỉnh táo chín chắn hơn, tiến lui có chừng mực, mỗi ngày ở cạnh Hoàn Nhan Bất Phá làm xong hết việc liền trở về phòng nghỉ ngơi, có khi đọc sách, có khi viết chữ hoặc là thêu thùa, không nói quá một câu, cũng không nhiều đi một bước.

Giang Ánh Nguyệt trước giờ vẫn rất cẩn thận, ở trong cung còn có mấy tấm bài chưa sử dụng bao giờ, rủi có xảy ra sai lầm, tự nhiên có người giúp nàng gánh tội thay đặng che giấu đầu mối, bởi vậy, mặc dù nàng có chút khẩn trương nhưng cũng không lo lắng lắm, chỉ hy vọng có thể tìm được cơ hội, lần nữa lấy lại được sự tín nhiệm của Hoàn Nhan Bất Phá. Không đến một khắc cuối cùng, nàng sẽ không buông sợi dây Hoàn Nhan Bất Phá này. Nàng có thể hy sinh thân thể để trèo lên, nhưng không cho phép đệ đệ của nàng bị người ta chơi đùa dâm loạn.

Cứ nơm nớp lo sợ như đi trên miếng băng mỏng như thế suốt một tháng, Hoàn Nhan Bất Phá cũng không còn kiên nhẫn để tiếp tục quan sát Giang Ánh Nguyệt. Hôm đó, hắn cho lui hết chỉ để An Thuận ở lại hầu hạ, bí mật gọi ám vệ bẩm báo kết quả điều tra Giang Ánh Nguyệt.

“Bẩm Hoàng Thượng, Giang Ánh Nguyệt từ mười hai tuổi đã vào cung, huấn luyện ba năm ở ngự dược tư, được Tư dược thượng cung thưởng thức rồi được thượng cung tiến cử vào làm chức ngự tiền nho nhỏ. Nô tài đã kiểm tra bản ghi chép ra vào trong cung của nàng ta, giám thị những người nàng ta đã gặp gỡ cả một tháng qua, không phát hiện có khả nghi gì.” Ám vệ mặc hắc y vừa nói vừa trình một phần báo cáo điều tra.

Hoàn Nhan Bất Phá trầm ngâm, hỏi, “Một chút khả nghi cũng không có à?”

Ám vệ lắc đầu, “Bẩm Hoàng Thượng, xem xét bản ghi chép ra vào cung của nàng ta, không có chỗ khả nghi, mỗi lần ra vào cung đều có người đi theo, hơn nữa còn là các ban sai (việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa theo Lạc Việt- các nàng cứ tưởng tượng kiểu như nha sai lo mấy việc lặt vặt ấy). Một tháng trước khi xảy ra ám sát, nàng ta đều đợi ngoài Càn Thanh điện, chưa từng xuất cung. Về phần hoạt động trước kia của nàng ta, bởi vì thời gian đã quá lâu, chúng nô tài lại chưa từng chú ý một tỳ nữ nho nhỏ như nàng ta, bởi vậy không thể tra ra. Nô tài thất trách, xin Hoàng Thượng trách phạt.”

Hoàn Nhan Bất Phá xua tay, hòa hoãn nói: “Không trách các ngươi, do trẫm sơ sót.” Dứt lời, hắn quay đầu nhìn An Thuận đang mắt xem mũi mũi xem tâm đứng ở trong góc, “Thế một tháng này, An Thuận có nhìn ra được chỗ nào khác thường của nàng ta không?”

An Thuận bước lên một bước, khom người trả lời, “Bẩm Hoàng Thượng, nô tài cũng không phát hiện có gì đặc biệt.”

Hoàn Nhan Bất Phá mở mật báo trong tay ra, trợn mắt xem một lần, lạnh lùng cười, “Không khác thường sao? Giang Ánh Nguyệt, con gái một nhà nông, huấn luyện ba năm có thể có kiến thức uyên thâm, tinh thông y lý, văn chương tài hoa, dưới sự khắc nghiệt nổi tiếng của thuộc hạ Tư dược thượng cung mà vẫn phong sinh thủy khởi, ba năm từ một cung nữ không có phẩm cấp lên đến vị trí nữ quan tứ phẩm này, bản thân việc này đã không đơn giản!”

An Thuận cùng ám vệ kia cúi đầu cùng suy nghĩ, tất cả đều lộ ra thần sắc đồng ý.

An Thuận mím môi, trong mắt mang lo lắng nhìn về phía Hoàng Thượng, chần chờ hỏi, “Xin hỏi Hoàng Thượng, đã có điểm đáng ngờ, Giang Ánh Nguyệt này nên xử lý thế nào? Nếu không, nô tài thừa dịp này chuyến đi hành cung Ly Sơn giải quyết nàng ta?” Xử lý kẻ khả nghi bên cạnh Thánh Thượng, tất nhiên An Thuận là một người lão luyện.

Hoàn Nhan Bất Phá híp hai mắt lại, xua tay nói, “Không, mang theo nàng ta cùng đi. Nếu chặng đường đến Ly Sơn mà nàng ta còn chưa có hành động gì thì từ từ xử lý cũng không muộn.”

Đây là chuẩn bị thả mồi câu cá. Hai mắt An Thuận tối sầm lại, gật đầu đồng ý.

Cuối cùng mùa đông cũng đến, gió lạnh từ phía Bắc tràn vào, đập vào trên mặt người như đao phong lướt qua, đau tận xương. Dưới trận tuyết đầu mùa rơi xuống nhân gian, cũng là lúc nhuộm Hoàng Thành xanh vàng rực rỡ thành màu trắng, quả nhiên bệnh cũ Thái Hậu lại tái phát, chân cẳng đau đớn thâu đêm, không thể yên giấc.

Hoàn Nhan Bất Phá vung tay lên, mang theo các thành viên hoàng thất liên quan cùng đi đến hành cung Ly Sơn. Ly Sơn cách kinh thành chừng một canh giờ lộ trình, vì để tiện vào triều, phần lớn quan viên có năng lực ở kinh thành đều có xây biệt viện gần Ly Sơn, chẳng mấy chốc Ly Sơn đã ồn ào tiếng người, vô cùng náo nhiệt.

Chung quanh Ly sơn trải rộng hàng trăm suối nước nóng to to nho nhỏ, thiên nhiên địa nhiệt cực kỳ phong phú. Trên kinh đã là hình ảnh cây khô trút lá, một cảnh đìu hiu mà Ly Sơn lại thỉnh thoảng còn có thể thấy được cây rừng xanh um tươi tốt, cảnh sắc rất hợp lòng người. Có người khéo léo đem địa nhiệt và suối nước nóng thông qua ống dẫn bằng đá đưa vào khắp nơi trong hành cung, lại khiến cho hành cung ấm áp như xuân, nơi nơi chốn chốn như hoa như gấm.

Dời cung xong, nghỉ ngơi một đêm, hôm sau, đau đớn do phong thấp của Thái Hậu lúc này thư thả hơn rất nhiều, Hoàn Nhan Bất Phá cực kỳ vui mừng, triệu tập các thành viên hoàng thất, cử hành gia yến ở chính điện hành cung.

Tất cả tần phi hậu cung, hoàng tử, hoàng phi đều trang điểm lộng lẫy tham dự, đối với bệnh tình Thái Hậu thì tỏ vẻ quan tâm và an ủi, không khí bữa tiệc vô cùng hòa hợp, làm cho Thái Hậu cảm thấy thanh thản hiếm khi có được.

Yến hội bắt đầu, các món ăn liên tiếp được dâng lên, Âu Dương Tuệ Như ngồi ở bên cạnh Thái Hậu, liên tục gắp thức ăn cho Thái Hậu, làm cho mặt mày Thái Hậu hớn hở, tâm tình cực tốt.

Hoàn Nhan Bất Phá cùng các hoàng tử tự trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng liếc hai người đang hòa hợp ở chung một cái, trong mắt tràn đầy ý cười không thể kiềm chế. Hai nữ nhân quan trọng nhất trong sinh mệnh hắn là đều đang ở bên cạnh hắn, hơn nữa còn quan hệ cực kỳ thân mật, vốn đã chuẩn bị tốt cho cuộc đấu tranh gian khổ thì giờ đây hắn cảm giác thật quá may mắn.

Thành vương phi ngồi đối diện hai người có ý lấy lòng Thái Hậu lại không nhúng tay vào được, đành phải tập trung dùng bữa, nhìn thấy món chính lên là cá Lư hấp, bỗng nhiên ngoảnh đầu, che miệng, phát ra một tiếng nôn khan.

Động tĩnh của nàng không nhỏ, lúc này hấp dẫn chú ý mọi người trên bàn, Thái Hậu thấy nàng lấy tay che bụng, hai mắt sáng ngời, vội vàng mở miệng hỏi, “Thành vương phi bị làm sao vậy? Có cần mời thái y đến xem?”

Thành vương phi ngừng nôn khan, khuôn mặt đỏ lên, vội vàng xua tay nói, “Bẩm Hoàng tổ mẫu, không cần, tôn tức không ngại, chỉ là buồn nôn mà thôi.”

Quả nhiên là có! Thái Hậu vừa nghe liền nở nụ cười, “Ồ? Mấy tháng rồi? Sao không cho người báo ai gia biết?”

Hoàn Nhan Bất Phá cũng dừng lại việc thăm hỏi các hoàng tử, nhìn hướng nữ quyến, trên mặt lộ ra chút vui mừng. Con nối dõi của hắn không nhiều đã là sự thật, nay bởi vì tiểu nha đầu, lại buông thả việc lâm hạnh hậu cung, đương nhiên là hy vọng các con kéo dài huyết mạch hoàng thất.

Thấy hai vị đứng đầu đều coi trọng nàng hẳn, Thành vương phi cúi đầu, trong mắt ẩn ẩn lộ ra vài phần tự mãn không thể không nhận ra, hai má đỏ bừng, che mặt nhỏ giọng trả lời, “Bẩm Hoàng tổ mẫu, bẩm phụ hoàng, đã có hơn hai tháng. Sở dĩ chậm chạp không báo là muốn đến Ly Sơn rồi mới cho Hoàng tổ mẫu một sự vui vẻ bất ngờ, tâm tình Hoàng tổ mẫu tốt thì bệnh cũng tốt mau hơn.”

Thái Hậu gật đầu mỉm cười, “Không sai, không sai, đúng là thế này. Hiện tại Ai gia cảm thấy chân cũng chẳng còn đau nữa.”

Hoàn Nhan Bất Phá thấy thế, khóe miệng nhếch lên, vung tay lên, không chút keo kiệt mở miệng, “Thành vương phi mang thai con nối dõi có công, người đâu, ban thưởng!”

“Ai gia cũng thưởng!” Thái Hậu phụ họa theo.

Không bao lâu, ban thưởng trước nay chưa có đã dâng đến trước mặt Thành vương phi, vợ chồng Thành vương song song quỳ xuống tạ ơn, dập tắt bao hứng khởi của mọi người trên bàn.

“Việc này xem như Tứ hoàng tẩu đã có con trai trưởng, thật đáng mừng!” Vệ vương phi dừng việc ăn uống, khuôn mặt tươi cười chúc mừng Thành vương phi, dứt lời, tròng mắt xoay tròn chuyển động, liếc xéo Âu Dương Tuệ Như, ra vẻ quan tâm mở miệng, “Đại hôn của Thái tử với Thái tử phi cũng đã lâu vậy rồi, nhưng vẫn còn chưa thấy động tĩnh gì, Thái tử phi cũng cần chú ý, thỉnh thoảng cũng phải triệu thái y đến điều dưỡng đi đặng còn tranh thủ sớm ngày có niềm vui được Lân nhi*.” (Lân nhi: Ngày xưa nói hễ có đấng vương giả chí nhân ra đời thì có con lân hiện ra. – còn có nghĩa là con trai dòng dõi vương giả ^^)

Âu Dương Tuệ Như hận không thể khâu miệng Vệ vương phi lại, khổ giờ trước mặt mọi người nên không thể không bày ra một khuôn mặt thẹn thùng ửng đỏ, cúi đầu ôn nhu trả lời: “Đa tạ thất Hoàng tẩu quan tâm, Tuệ Như tự biết.”

Mâu sắc Thái tử chợt lấp lánh, ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Tuệ Như hơi có chút không giống bình thường, cùng gật đầu đồng ý.

Sắc mặt đang ôn hòa của Hoàn Nhan Bất Phá lập tức u ám hẳn, ly rượu bị nắm trong tay phát ra một tiếng ‘Rắc rắc’ rất nhỏ, ánh mắt liếc Vệ vương phi mang theo một sự khát máu tàn độc.

Thái Hậu nghe thấy tiếng đồ sứ bị rạn nứt, nghĩ thầm không hay rồi! Nhớ lại chiếc ghế bằng gỗ Hoàng Lê** tốt nhất kia bị hủy ở Từ Ninh Cung bữa trước, huyệt thái dương nảy lên, vội vàng mở miệng nói, “Vệ vương phi nói phải. Giúp thái tử kéo dài con dõi là trách nhiệm của Thái tử phi. Chẳng qua là thê thiếp của thái tử rất ít, tất nhiên là con nối dõi không nhiều, không bằng để ai gia chọn mấy người mắn đẻ ban cho thái tử, cũng chia sẻ giúp cho Thái tử phi một phần nào. Người đâu, kêu Bích Khê, Thúy Liễu, Lục Đào lên cho thái tử với Thái tử phi lựa chọn.”

** Gỗ hoàng lê: Hoàng hoa lê Hải Nam được liệt vào một trong bốn loại gỗ quý nhất theo quan niệm của người Trung Quốc (gồm Tử đàn, Hoàng hoa lê, Kê sí và Thiết lực)

Thành vương phi và Vệ vương phi nghe thấy vậy, trong lòng hơi có chút vui sướng khi người gặp họa. Hiện giờ bụng Thái tử phi vẫn còn chưa thấy động tĩnh gì, Thái Hậu liền vội vã nhét người cho thái tử, được sủng ái thì thế nào? Có thể lướt qua chuyện con nối dõi à? Bụng thua kém người ta thì cứ mà chịu bị chèn ép đi!

Hoàn Nhan Bất Phá nghe vậy nhìn về phía Thái Hậu, sắc mặt hơi dịu đôi chút, cuối cùng mới đè nén xúc động muốn thu thập Vệ vương phi ngay tại chỗ.

Thái Hậu vừa dứt lời, liền có ba mỹ nhân mặc cung trang từ ngoài điện tiến vào, uyển chuyển quỳ gối xuống trước mặt Thái tử và Thái tử phi.

Diện mạo ba người đều tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, khí chất lại càng thanh nhã hợp lòng người, làm cho người ta vừa thấy đã sinh lòng yêu thương, đều là tỉ mỉ chọn lựa dựa theo kiểu Ngô thị và Hình thị được thái tử sủng ái nhất, có thể thấy được những nữ nhân này là do Thái Hậu đã sớm chuẩn bị, vào lúc thời khắc mấu chốt thì lấy ra đưa cho thái tử nhằm ngăn cản phần nào sự ham muốn chiếm hữu mãnh liệt của con trai mình.

Ba người vào điện, thái tử vẫn ung dung không biến sắc, ngược lại Thành vương và Vệ vương lại hơi lộ ra ý ao ước hâm mộ.

Thái Hậu hoàn toàn mặc kệ mong muốn thái tử như thế nào, chỉ nhìn thẳng Thái tử phi, dịu dàng hỏi, “Tiểu Như, xem thử ba người này xem, con vừa ý ai nào?”

Âu Dương Tuệ Như yêu hành động này của Thái Hậu chết đi được, hận không thể ôm lấy bà thật chặt, hôn một cái thật mạnh! Kêu một tiếng ‘Yêu bà quá đi à’ ! Bảo nàng với Thái tử Sinh đi sinh con? Nàng tình nguyện đi chết luôn cho rồi! Mặc kệ thái hậu nhét bao nhiêu nữ nhân, nàng đều nhận hết không chừa ai thì còn cần xem xét làm gì? Muốn nhận hết cả ba!

“Dạ Hoàng tổ mẫu, ba vị này đều là mỹ nhân hiếm thấy, Tuệ Như thật sự không biết nên lấy hay bỏ thế nào, có thể nhận hết hay không?” Nói xong, nàng cười lấy lòng Thái Hậu, trên mặt một chút ghen tị và khó chịu cũng không có như mọi người đang suy nghĩ, làm cho Thành vương phi và Vệ vương phi đang chờ xem nàng bị chê cười có cảm giác thất vọng sâu sắc.

Thành vương và Vệ vương nhìn về phía Thái tử, hâm mộ trong mắt lại càng sâu thêm một tầng. Thái tử phi thật sự là hiền tuệ, thu nữ nhân cho thái tử, vừa thu lại thu luôn ba người mà chân mày cũng không nhăn lấy một chút.

Thái tử bĩu môi, tức giận trong lòng khó dằn nổi mà trên mặt thì hết sức đè nén đau khổ, cố ra vẻ bình tĩnh. Hắn cũng không phải kẻ ngốc, hành động gần đây của Thái tử phi đều để lộ ra một thông tin, nàng chướng mắt hắn!

Thái Hậu còn chưa trả lời thỉnh cầu của Âu Dương Tuệ Như, Hoàn Nhan Bất Phá đã cười sang sảng, lớn tiếng nói, “Việc này có gì là không thể?” Dứt lời, chỉ vào ba mỹ nhân ra lệnh, “Các ngươi nay đã là người của thái tử, tạm thời ban cho thái tử làm thị thiếp, đợi sinh được hoàng tử, trẫm với Thái Hậu tự nhiên sẽ thăng vị cho các ngươi.”

Biểu cảm hắn hoàn toàn ngược lại u ám lúc nãy, hiển nhiên bị hành vi không thèm để ý thái tử của tiểu nha đầu mà cực kỳ vừa lòng, tâm tình đúng là trời trong vạn dặm, quá tốt mà.

Thái Hậu đối hành vi bá đạo của con trai thì cảm thấy bất đắc dĩ, thái dương giật giật, đối với việc đồng ý của hắn thì cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Ba người đã được Thái Hậu tỉ mỉ dạy dỗ, tự nhiên là biết bổn phận của bản thân chính là hầu hạ thái tử, nghe lời Thái tử phi, giờ phút này được Hoàng Thượng ban cho ân huệ lại không tỏ vẻ tự mãn chút nào, cung kính hành lễ đáp lại, từ từ lui xuống.

Hết chương 41 – Hitsuji


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui