Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Translator: Nguyetmai

Hạ Ý Hiên nghe thấy tiếng gọi sau lưng thì ngừng chân, đôi mắt đen láy bỗng sáng bừng lên. Sau đó, Nhị Uông sốt ruột nhìn cậu chủ cầm xương của nó đi về phía quả bóng mập mạp kia.



"Dì Mộng, dì Mộng."

Ngoài cửa vang lên tiếng gọi lớn, Hạ Mộng cảm thấy giọng nói này hơi quen tai. Cô nhìn về phía Tưởng Lệ bên cạnh: "Chị dâu, là ai đến vậy?"

"Là cháu trai của chú Dương." Tưởng Lệ cười nói: "Hồi em mới mang thai, còn bảo muốn cưới nó về, để ở rể đấy."

Khi ấy Hạ Mộng vừa kết hôn không lâu, tính cách vẫn như con gái mới lớn, trông thấy trẻ con thì muốn chọc vài câu. Hơn nữa, đứa cháu nhà chú Dương không bẽn lẽn chút nào, rất vui vẻ đồng ý sau này sẽ ở rể cho nhà cô.

"Thế sao?" Hạ Mộng ngượng ngùng gãi đầu: "Sao em không nhớ nhỉ."

Nhưng trong đầu cô dường như lờ mờ có chút ấn tượng. Hạ Mộng tán gẫu với Tưởng Lệ, nên không trông thấy sắc mặt của Hạ Kỳ đang bế Tiểu Miêu Miêu bỗng trở nên khó coi.

Ở rể?


Hạ Kỳ suy tư, chiếc đũa ngừng ở không trung.

Tiểu Miêu Miêu đợi cả nửa buổi cũng không được đút bèn ngẩng đầu nhìn Hạ Kỳ, nũng nịu nói: "Ôn ã, em muốn ăng xịt gà*."

(*) Ông xã, em muốn ăn thịt gà.

"Được."

Hạ Kỳ vươn đũa gắp "xịt gà" cho Tiểu Miêu Miêu ăn.

Tiểu Miêu Miêu nhìn miếng cá bên miệng, chau mày: "Ôn ã, đây nhà cá mà."

"Ơ?" Hạ Kỳ kinh ngạc nhìn cá trên đũa, hỏi: "Vậy em muốn ăn gì?"

"Trời ơi!" Tiểu Miêu Miêu trợn mắt, chỉ thịt gà trên bàn nói: "Em muốn ăn cái chia."

"Ừm." Hạ Kỳ không lên tiếng, gắp một miếng thịt gà đưa lên miệng Tiểu Miêu Miêu.

Tiểu Miêu Miêu thở dài một hơi, nói: "Ôn ã, xịt to quá, em không ăn tược." Hạ Kỳ cúi xuống nhìn, mới phát hiện, cậu gắp cho Tiêu Miêu Miêu miếng thịt gà to nhất…


Áy náy xoa đầu Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ bỏ miếng thịt to kia vào bát của mình, gắp miếng khác cho Tiểu Miêu Miêu. Tuy tay Hạ Kỳ gắp thức ăn nhưng đầu óc không tập trung lắm, mấy lần đều gắp sai món mà Tiểu Miêu Miêu muốn ăn.

Tiểu Miêu Miêu đỡ trán thở dài: "Ôi trời!"

"Thôi bỏ đi, ôn ã, anh đưa đũa cho em, để em tự gắp!"

"Đây." Hạ Kỳ đưa đôi đũa trong tay cho Tiểu Miêu Miêu.

Động tác gắp đồ ăn của Tiểu Miêu Miêu đã rất thuần thục, tuy thỉnh thoảng vẫn làm rơi đồ ăn xuống bàn! Đôi mắt đen láy của Hạ Kỳ thờ ơ liếc ra ngoài cửa. Không biết chàng rể mẹ Hạ tìm cho Tiểu Miêu Miêu trông thế nào nhỉ.

Tầm mắt của Hạ Kỳ dừng ngay sợi dây chuyền màu bạc trên cổ Tiểu Miêu Miêu, trên sợi dây chuyền màu bạc kia gắn một mặt dây chuyền kim cương hình mèo con. Là vật đính ước mà cậu tặng cho Tiểu Miêu Miêu khi cô bé đầy trăm ngày.

Con ngươi đen láy của Hạ Kỳ trở nên sâu thăm thẳm khó đoán, đáy mắt ẩn giấu quyết tâm phải có được Tiểu Miêu Miêu.

Miêu Miêu, em là của anh, ai cũng không được phép cướp em đi.



Hạ Mộng đặt đũa xuống, dường như cũng nhớ lại sự tích chói lọi năm ấy mà mình đã làm. Khi cô mang thai năm tháng trở về thăm nhà, vừa bước vào cửa, liền trông thấy một bé trai ba tuổi, bám theo Hạ Ý Hiên giống y như cái đuôi.

Hạ Ý Hiên tám tuổi đang vào thời điểm hiếu động, thích chơi mấy trò chơi đuổi bắt cùng với mấy đứa trẻ bằng tuổi. Đối với Hạ Ý Hiên mà nói, cậu nhóc ba tuổi kia chính là một cái đuôi vướng víu.

Lúc Hạ Ý Hiên trông thấy Hạ Mộng, vội vàng nhét thằng nhóc cho Hạ Mộng.

"Cô út ơi, mẹ của nó có việc phải ra ngoài, nhờ cô chăm sóc Tiểu Sách Sách một lúc nha!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận