Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Translator: Nguyetmai

"Vợ là…"

Hạ Kỳ còn chưa nói hết thì Tiểu Sách Sách đã không chờ nổi mà ngắt lời Hạ Kỳ.

"Vợ là chờ em lớn lên, em phải kết hôn với anh, hai chúng ta cùng sống với nhau, cùng sinh bé cưng." Tiểu Sách Sách nói.

Cậu ta hiểu vợ là vậy.

Tiểu Miêu Miêu không hiểu lắm, ngẩng đầu nhìn qua Hạ Kỳ: "Ôn ã, ăn ấy nhói dậy ó úng hông*?"

(*) Ông xã, anh ấy nói vậy có đúng không?

"Đúng thế." Hạ Kỳ nhìn thoáng qua ánh mắt mong đợi của Tiểu Sách Sách, lại chậm rãi bổ sung: "Nhưng mà nếu em làm vợ của cậu ta, thì sau này sẽ không được gặp ôn ã nữa."

"Hao chơ*?"


(*) Sao cơ?

Tiểu Miêu Miêu nghe xong câu này liền mất bình tĩnh. Cô bé vùng dậy từ vòng tay Hạ Kỳ, hai chân ngắn lũn chũn đứng trên đùi cậu, đôi tay nhỏ ôm thật chặt cổ Hạ Kỳ, nũng nịu nói: "Em hông mún làm cô vợ nhỏ của anh ấy, em mún làm vợ nhỏ của anh cơ."

"Chuyện đó sao có thể chứ?" - Tiểu Sách Sách nổi giận.

"Chại hao hông thể*?"

(*) Tại sao không thể?

Tiểu Miêu Miêu chống nạnh, thở phì phò chỉ vào Tiểu Sách Sách: "Em hông thích anh, em ghét anh."

Trong lòng Tiểu Miêu Miêu, ai cướp đi ôn ã của cô bé đều là kẻ xấu.

Tiểu Sách Sách cảm thấy tổn thương tột độ. Ở độ tuổi của cậu ta rất mong được mọi người yêu thích, nay lại bị Tiểu Miêu Miêu ghét, cậu ta thật khó lòng mà chấp nhận nổi.

"Tại sao em không thích anh?"

"Hừ!"

Tiểu Miêu Miêu bĩu môi hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, ôm chặt lấy cổ Hạ Kỳ, lo lắng nhìn qua Hạ Kỳ: "Ôn ã, anh đừng bỏ Miêu Miêu được hông?"

"Sau nài Miêu Miêu sẽ nghe lời, sẽ ngoan, sẽ nộp hết tất cả đồ ăn vặt, hông ăn chẹo chái cây nữa, ôn ã đừng đưa Miêu Miêu cho người khác, có được hông*?"

(*) Sau này Miêu Miêu sẽ nghe lời, sẽ ngoan, sẽ nộp hết tất cả đồ ăn vặt, không ăn kẹo trái cây nữa, ông xã đừng đưa Miêu Miêu cho người khác, có được không?

Tiểu Miêu Miêu cọ cái đầu xù vào ngực Hạ Kỳ, Hạ Kỳ bị cô bé cọ nhột, cậu cười, nhấc Tiểu Miêu Miêu lên, hôn vào mặt cô bé một cái.


"Ôn ã sẽ không bao giờ không cần Miêu Miêu cả, nhưng Miêu Miêu cũng không được đi với người khác, biết không?"

Để đề phòng rắc rối có thể xảy ra, Hạ Kỳ cảm thấy mình cần phải gieo một hạt giống trong lòng Tiểu Miêu Miêu.

"Vâng." Tiểu Miêu Miêu gật đầu lia lịa.

"Ngoan lắm."

Hạ Kỳ khen thưởng bằng cách xoa đầu Tiểu Miêu Miêu.

Tiểu Sách Sách bị hai người phớt lờ, tủi thân dựa vào người Hạ Ý Hiên, bàn tay mũm mĩm níu lấy áo sơ mi của Hạ Ý Hiên lau nước mũi và nước mắt vốn không có trên mặt.

Hạ Ý Hiên trông thấy hành động của Tiểu Sách Sách thì vội vã giật lại góc áo sơ mi từ tay Tiểu Sách Sách, ghét bỏ nhìn Tiểu Sách Sách. Sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua áo sơ mi bị cậu ta vò nhàu làm bẩn của mình, đột nhiên cảm thấy không còn luyến tiếc thứ gì trên đời này nữa.

"Anh Hiên, tại sao cô vợ nhỏ lại không thích em?"

Hạ Ý Hiên cúi đầu cầm khăn tay lau đi mấy thứ bám bẩn trên áo, hoàn toàn không nghe thấy Tiểu Sách Sách nói gì. Nhưng Hạ Kỳ lại nghe được, cậu ngoắc Tiểu Sách Sách.

"Làm gì?" Tiểu Sách Sách cảnh giác nhìn thoáng qua Hạ Kỳ.

Người này cướp mất cô vợ nhỏ của cậu ta, cho nên Tiểu Sách Sách không có cảm tình với cậu.


"Không phải cậu muốn biết tại sao Tiểu Miêu Miêu lại không thích cậu ư?" Hạ Kỳ nói: "Cậu qua đây rồi tôi nói cho cậu biết."

"Thật sao?"

Tiểu Sách Sách bán tín bán nghi đi qua chỗ Hạ Kỳ.

Trên tay Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu. Tiểu Miêu Miêu vừa nhìn thấy Tiểu Sách Sách là lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó quay đầu đi chỗ khác nằm nhoài trên vai Hạ Kỳ.

Tiểu Sách Sách: "…"

Hạ Kỳ vừa vỗ về Tiểu Miêu Miêu, vừa nói nhỏ bên tai Tiểu Sách Sách… Giọng của Hạ Kỳ quá nhỏ, mọi người vây xem chỉ thấy miệng Hạ Kỳ mấp máy.

Sau đó chỉ thấy Tiểu Sách Sách tinh thần phấn chấn, ưỡn ngực ngẩng đầu nói: "Tiểu Miêu Miêu, em chờ đi, anh nhất định sẽ quay lại." Sau đó quay người rời đi không ngoảnh đầu lại.

Mọi người: "…"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận