Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Translator: Nguyetmai

Ngọc Mạn Nhu đang nấu cơm dưới nhà, nghe tiếng Tiểu Miêu Miêu khóc liền vội vàng bỏ dao trên tay xuống, lau đại đôi tay hơi ướt vào tạp dề rồi chạy lên lầu hai.

"Con muốn ôn ã, cho con ôn ã…"

Trên lầu, Tiểu Miêu Miêu ngồi trên giường khóc nức nở. Ngọc Mạn Nhu đau lòng kinh khủng, cô bước nhanh đến bên Tiểu Miêu Miêu, ôm Tiểu Miêu Miêu vào lòng mình.

"Miêu Miêu ngoan, Miêu Miêu đừng khóc."

Tiểu Miêu Miêu nghe thấy giọng của Ngọc Mạn Nhu, bèn ngước đôi mắt lờ mờ đẫm lệ lên: "Mẹ Ngọc, ôn ã của con đâu?"


Ngọc Mạn Nhu dịu giọng dỗ dành: "Ôn ã đến trường học rồi, hôm nay mẹ Ngọc sẽ ở nhà với con, có chịu không?"

Bên giường có để quần áo mà Tiểu Miêu Miêu mặc hôm nay. Ngọc Mạn Nhu lấy áo tới, làm dáng muốn mặc áo cho Tiểu Miêu Miêu.

Tiểu Miêu Miêu ngoan ngoãn giơ tay lên, phối hợp với Ngọc Mạn Nhu mặc quần áo, đôi mắt cô bé đỏ ngầu: "Tại hao ôn ã không dẫn con đi học*?"

(*) Tại sao ông xã không dẫn con đi học?

"Ừm…" Ngọc Mạn Nhu ngẫm nghĩ lý do thoái thác, nói: "Ôn ã hơi bận trong trường, chờ một thời gian ngắn nữa sẽ dẫn Tiểu Miêu Miêu đi học."

Một thời gian ngắn nữa Tiểu Miêu Miêu sẽ đi nhà trẻ, học cùng trường với Hạ Kỳ, cho nên chuyện này không tính là cô lừa gạt.

Sau khi mặc quần áo tử tế cho Tiểu Miêu Miêu, Ngọc Mạn Nhu bế cô bé đến phòng Hạ Lâm rồi thay cả quần áo cho cô bé.

Chủ đề chính của chương trình giữa ba mẹ và con gái này xoay quanh việc mẹ trở về gia đình, sinh hoạt hằng ngày của các cục cưng đều phải do mẹ đích thân làm.

Thím Nghiêm cũng được Ngọc Mạn Nhu cho nghỉ phép.

Thế nên ngoài nhân viên chương trình ra, thì trong căn biệt thự này chỉ có cô, Tiểu Miêu Miêu và Tiểu Lâm Lâm.

Chuẩn bị xong cho Tiểu Miêu Miêu, Ngọc Mạn Nhu còn phải đi chuẩn bị cho Hạ Lâm. Có điều, Hạ Lâm là một cô bé có khả năng tự lập từ nhỏ. Lúc Ngọc Mạn Nhu bế Tiểu Miêu Miêu vào thì Hạ Lâm đã mặc quần áo tử tế rồi.


Ngọc Mạn Nhu để hai chiếc ghế đẩu trước bồn rửa mặt trong phòng tắm, đổ nước vào ly súc miệng, rồi lại xả một lượng nước vừa phải vào bồn tắm, mới vẫy hai cô bé tới, nói: "Tiểu Miêu Miêu, Tiểu Lâm Lâm, mau tới đây đánh răng rửa mặt đi!"

Hai cô bé ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, nghe thấy tiếng của Ngọc Mạn Nhu, Tiểu Miêu Miêu duỗi cánh tay nhỏ xíu ra, nói với Hạ Lâm: "Nâm Nâm, chúng ta đi tắm thôi*!"

(*) Lâm Lâm, chúng ta đi tắm thôi!

Lúc Tiểu Miêu Miêu nói chuyện vẫn còn hơi ngọng, mặc dù Hạ Lâm không thích gần gũi với người khác, nhưng lại không hề ghét Tiểu Miêu Miêu. Cô bé nắm tay Tiểu Miêu Miêu, Tiểu Miêu Miêu mỉm cười ngọt ngào với cô bé. Hai bé cưng nắm tay nhau đi vào phòng tắm, cùng nhau đứng trên cái ghế nhỏ.

Ly súc miệng đều ở bên phía Tiểu Miêu Miêu, cô bé bưng một chiếc ly súc miệng màu vàng đưa cho Hạ Lâm: "Nâm Nâm, cho nè*."

(*) Lâm Lâm, cho nè.

"Cảm ơn."


Hôm nay Tiểu Miêu Miêu và Hạ Lâm mặc quần áo đôi mà Ngọc Mạn Nhu cố tình chuẩn bị. Tiểu Miêu Miêu mặc đồ thể thao màu trắng, Hạ Lâm thì mặc màu đen.

Hai cô bé đều thừa hưởng gen trội của ba mẹ nên nhan sắc cũng không hề tầm thường. Tiểu Miêu Miêu là một cô bé xinh đẹp theo kiểu công chúa kẹo ngọt vẫn còn hơi ngây ngô, còn Hạ Lâm thì xinh đẹp theo kiểu sang chảnh, lạnh lùng.

Một đứa đẹp đáng yêu, một đứa đẹp lạnh lùng, hai đứa đứng cùng nhau sẽ không cảm thấy xung đột, mà ngược lại càng thêm hài hòa. Ngọc Mạn Nhu nhìn thấy cảnh này, không kìm được bèn cầm điện thoại chụp lại.

Sau khi đánh răng xong, Ngọc Mạn Nhu giúp hai cô bé hoàn thành việc rửa mặt. Lúc dẫn hai cô bé xuống nhà ăn cơm, Ngọc Mạn Nhu bỗng vỗ vỗ vào trán mình tự trách cô vẫn chưa làm xong cơm sáng.

Lo lắng hai cô bé sẽ đói bụng, Ngọc Mạn Nhu định cho hai cô bé uống chút sữa bò để lót dạ.

Nhưng lúc rót sữa, Ngọc Mạn Nhu lại gặp khó khăn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận