Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Translator: Nguyetmai

Lúc hai cậu nói chuyện, hiệu trưởng đã phát biểu xong, bắt đầu đọc lời tuyên thệ.

Miêu Kỳ Phong nhe răng nhếch miệng nhìn Hạ Kỳ, giơ cao nắm tay phải giữa không trung. Hạ Kỳ lạnh nhạt nhìn Miêu Kỳ Phong, đột nhiên rút cái tay đang đút trong túi quần ra.

Động tác rút tay của cậu chậm lại trước mắt Miêu Kỳ Phong, cậu ta hoảng sợ trừng to mắt, giọng run rẩy: "Cậu… cậu muốn làm gì?"

Không phải là muốn đánh mình chứ! Miêu Kỳ Phong nhớ, Hạ Kỳ có thói quen kiên trì tập thể dục buổi sáng mỗi ngày, nếu thật sự đánh nhau với Hạ Kỳ, chỉ riêng thể lực thì cậu ta còn kém xa Hạ Kỳ.

"Tớ?" Hạ Kỳ cất cao giọng, nhìn ánh mắt hơi hoảng sợ của Miêu Kỳ Phong, khóe miệng khẽ cong lên một đường cong đẹp mắt.

Dáng dấp của cậu giống tên du côn bạo lực lắm sao? Dưới ánh mắt hoảng sợ của Miêu Kỳ Phong, tay Hạ Kỳ rơi xuống vai cậu ta.

"Tư thế tuyên thệ là cánh tay và bả vai phải song song." Hạ Kỳ loay hoay cánh tay của Miêu Kỳ Phong, tỏ ra chân thành nói: "Và bàn tay cần phải giơ cao, sau đó áp ở sau tai."


Miêu Kỳ Phong nhìn qua động tác của Hạ Kỳ, trên trán trượt xuống ba vạch đen không hiểu.

"Vừa rồi là cậu muốn dạy tớ tư thế tuyên thệ?"

Hạ Kỳ nhíu mày: "Chứ cậu tưởng thế nào?"

"Không có gì, không có gì." Miêu Kỳ Phong ngượng ngùng cười.

Cậu ta có ngốc mới nói cho Hạ Kỳ biết là vừa rồi cậu ta tưởng Hạ Kỳ đánh cậu ta.

"Xoay người lại tuyên thệ đi!"

"À ờ."

Miêu Kỳ Phong vội vàng xoay người lại tuyên thệ. Mãi đến khi tuyên thệ xong, lát sau Miêu Kỳ Phong mới phát hiện, vừa rồi là cậu ta muốn tính sổ với Hạ Kỳ. Nhưng khi cậu ta xoay người lại, thì sau lưng đã không còn bóng dáng của Hạ Kỳ nữa.

Miêu Kỳ Phong nhìn bạn nam vừa rồi đứng sau Hạ Kỳ, hỏi: "Người đứng trước mặt cậu đâu rồi?"

"Cậu ấy đi rồi." Cậu bạn kia chỉ về hướng lầu dạy học.

Khi Miêu Kỳ Phong nhìn theo ngón tay của cậu bạn đó, thì chỉ có thể thấy được bóng lưng thẳng tắp, cao ngạo của Hạ Kỳ.



Hạ Kỳ dựa theo chỉ dẫn vừa rồi của đàn anh lớp trên, đi đến văn phòng hiệu trưởng.


Văn phòng hiệu trưởng không khóa cửa, hé ra một khe hở, Hạ Kỳ có thể thấy rõ cảnh tượng bên trong. Có lẽ là vừa rồi phát biểu khát nước, nên hiệu trưởng đang đứng rót nước trước cây nước nóng lạnh.

Hạ Kỳ lễ phép gõ cửa hai lần.

"Vào đi."

Nhận được sự đồng ý của thầy hiệu trưởng, Hạ Kỳ mới nhấc chân đi vào.

Hiệu trưởng uống một hớp nước, nhìn cậu học sinh quen quen trước mặt, ngờ vực hỏi: "Em là?"

"Hạ Kỳ ạ."

"À ờ."

Hiệu trưởng vừa gật đầu vừa nhớ lại cái tên Hạ Kỳ, sau đó trong đầu đột nhiên lóe lên một thông tin liên quan đến Hạ Kỳ, thái độ của ông lập tức thay đổi, cười híp mắt nhìn Hạ Kỳ: "Tiểu Kỳ, em tìm thầy có chuyện gì không?"

Hèn gì ông thấy cậu nhóc này quen quen, thì ra là trạng nguyên nhí đạt hạng nhất kỳ thi đầu vào cấp hai toàn thành phố. Cậu còn từng nói muốn dẫn bạn gái nhỏ đến huấn luyện quân sự, nhưng cuối cùng lại vì chút việc gấp mà không đến tập luyện.


"Thật sự là có một chút chuyện ạ." Hạ Kỳ gật đầu.

"Chuyện gì?" Hiệu trưởng chỉ vào ghế sofa bọc da màu đen trong văn phòng, nói: "Nào nào nào, ngồi xuống rồi nói."

Hạ Kỳ cũng không khách sáo với ông, dù sao xưa nay cậu cũng không phải kiểu người đến chết vẫn sĩ diện. Lúc Hạ Kỳ ngồi xuống, hiệu trưởng cầm ly nước dùng một lần rót nước đặt xuống trước mặt Hạ Kỳ. Sau đó ngồi ở một cái ghế sofa da đen khác.

"Tiểu Kỳ, em muốn nói gì với thầy?" Giọng của hiệu trưởng rất nhẹ nhàng, cũng rất nhiệt tình, đủ khiến cho người đối diện cảm nhận được sự quan tâm.

Từ lúc vừa vào văn phòng, Hạ Kỳ đã cảm nhận được sự nhiệt tình của hiệu trưởng, nhưng cậu không ngốc. Sở dĩ hiệu trưởng nhiệt tình như vậy, hoàn toàn là nể mặt danh hiệu hạng nhất toàn thành phố của cậu.

"Em muốn tìm thầy để xin mấy đặc quyền."

Hạ Kỳ đến tìm hiệu trưởng không phải để nói chuyện trên trời dưới đất, cậu thản nhiên nói ra mục đích của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận