Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Translator: Nguyetmai

Hạ Kỳ không cho Miêu Kỳ Phong có cơ hội co giật cơ mặt, nhìn lướt qua Miêu Kỳ Phong, rồi nhìn về phía cầu thang sau lưng cậu ta, hỏi: "Cậu lên lầu làm gì vậy?"

"Tìm cậu đó!" Miêu Kỳ Phong thốt ra.

Cậu ta vừa nhìn thấy Hạ Kỳ lên lầu dạy học là chạy đến đây tìm cậu ngay. Nhưng khu dạy học này quá lớn, cũng quá nhiều tầng lầu. Miêu Kỳ Phong không biết Hạ Kỳ đến phòng nào, tầng lầu nào, đành phải lên từng tầng một, lần lượt tìm Hạ Kỳ trong từng phòng một.

Hạ Kỳ im lặng, bây giờ cậu bắt đầu nghi ngờ không biết có phải trong đầu Miêu Kỳ Phong chứa bã đậu không. Cậu nắm chặt lấy cổ tay phải của Miêu Kỳ Phong, nhìn vào chiếc điện thoại thông minh trên cổ tay cậu ta: "Cậu không biết gọi điện cho tớ à?"

Tìm cậu trong từng phòng một, thì tìm đến tối cũng không thấy.

"Ừ ha, sao tớ lại quên béng còn có chiếc đồng hồ thông minh này chứ?" Miêu Kỳ Phong ảo não vỗ vỗ đầu mình.

Hạ Kỳ ngước mắt lên. Trí thông minh của Miêu Kỳ Phong nhất định là có hạn. Hạ Kỳ lắc đầu bó tay, hai tay đút túi quần, quay người rời đi, để lại cho Miêu Kỳ Phong một bóng lưng cao ngạo lạnh lùng.

"Này, Hạ Kỳ, cậu đi đâu vậy?" Miêu Kỳ Phong hét lớn với bóng lưng của Hạ Kỳ.

"Ăn cơm." Hạ Kỳ vừa lạnh nhạt nói xong, bóng dáng đã biến mất ở ngã rẽ hành lang.


"Ăn cơm?" Miêu Kỳ Phong lầm bầm, sờ lên bụng mình.

Lúc bụng vọng ra tiếng "ùng ục", Miêu Kỳ Phong mới đột nhiên giật mình lấy lại tinh thần, cậu ta vội vàng đuổi theo Hạ Kỳ.

Vừa chạy vừa kêu to: "Hạ Kỳ, cậu chờ tớ một chút, đừng bỏ rơi tớ thế chứ!"

"…"

Hiệu trưởng nghe tiếng nói chuyện ồn ào liền ra khỏi văn phòng. Ông nhíu mày nhìn bóng dáng phi nước đại của Miêu Kỳ Phong.

Chẳng lẽ bây giờ thiếu niên đẹp trai đều được yêu thích như thế?

Hai thiếu niên đẹp trai yêu đương…

Hiệu trưởng bỗng giật mình, hình ảnh quá đẹp, ông không dám nghĩ tới.



Trong phòng ăn.


Hạ Kỳ ném phiếu ăn cho Miêu Kỳ Phong, bảo cậu ta đi mua cơm, còn mình thì trốn trong một góc yên tĩnh gần cửa sổ.

Hạ Kỳ lấy chiếc điện thoại không có nhãn hiệu từ trong túi ra, nhưng chức năng và thiết kế của chiếc điện thoại này còn hấp dẫn hơn những chiếc điện thoại đứng đầu thế giới. Cầm điện thoại di động trong tay ngắm nghía hồi lâu, Hạ Kỳ mới mở điện thoại ra, tìm một số gọi đi.



Tiểu Miêu Miêu ấm ức ngả đầu lên bàn ăn cơm, đôi bàn tay nhỏ xíu trắng nõn mềm mại đang cầm thìa và dĩa chờ đợi.

Mẹ Ngọc nói, bây giờ hai cô bé đã chính thức bước vào giai đoạn trưởng thành, nên cơm trưa phải cân đối dinh dưỡng, cô muốn cho các con xem khả năng của mình.

Từ khi ăn sáng xong là cô vào phòng bếp dọn dẹp, đến giờ vẫn chưa thấy ra. Tiểu Miêu Miêu chờ đến khi thất vọng, sau đó lại chờ đến khi không ôm hy vọng nữa, rồi lại chờ tới không còn luyến tiếc thứ gì trên đời mà vẫn không thấy Ngọc Mạn Nhu bưng cơm trưa ra. Bây giờ cô bé đã đói đến mức không còn sức để chờ nữa.

Tiểu Miêu Miêu ngồi thẳng lên, đôi mắt đen láy không chớp lấy một cái nhìn Hạ Lâm ngồi ở đối diện, cúi đầu nhìn tấm thẻ viết chữ của Hạ Lâm, hỏi: "Nâm Nâm có đói bụng không*?"

(*) Lâm Lâm có đói bụng không?

Hạ Lâm ngẩng đầu suy tư trong chốc lát, gật gật đầu, lời ít mà ý nhiều, nói: "Đói."

Tiểu Miêu Miêu lại tiếp tục hỏi: "Dậy ăn bánh quy không?"

"Có."

Mặc dù Hạ Lâm không thích ăn vặt, nhưng với tình hình trước mắt, nếu cô bé không ăn chút gì thì chắc là cơ thể nhỏ bé của cô sẽ không chịu nổi.

Tiểu Miêu Miêu nhảy từ trên ghế xuống, chạy đến bàn trà lấy đồ ăn vặt của mình, ngón tay nhỏ xíu vừa đụng phải túi đồ ăn vặt thì đồng hồ thông minh trên tay phải liền sáng lên…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận