Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Translator: Nguyetmai

Hạ Lâm nhìn nụ cười của Ngọc Mạn Nhu, cứ cảm thấy cô cười hơi kỳ lạ, khiến người ta có cảm giác rợn tóc gáy. Hạ Lâm run bờ vai nhỏ nhắn, nhưng vẫn thành thật nói: "Tiểu Miêu Miêu mặc trông rất đẹp."

"Đúng vậy!" Ngọc Mạn Nhu vỗ tay một cái: "Mẹ cũng thấy vậy, mẹ may cho con một bộ nhé, được không?"

"Không không không." Hạ Lâm liên tục lắc đầu: "Mẹ vẫn nên may cho Tiểu Miêu Miêu mặc thôi. Con thấy Tiểu Miêu Miêu mặc rất đẹp, còn con mặc xấu lắm."

Thật ra Hạ Lâm mặc vào cũng rất xinh đẹp, nhưng cô bé cảm thấy mặc Hán phục rất mất tự nhiên.

Ngọc Mạn Nhu bĩu môi: "Vậy mẹ chỉ may quần áo mới cho Tiểu Miêu Miêu mà không may cho con, con không cảm thấy mẹ thiên vị sao?"

"Không ạ, con chỉ cảm thấy mẹ thật đúng đắn thôi." Hạ Lâm giật khoé miệng, nịnh bợ Ngọc Mạn Nhu.

Có thể giả vờ đáng thương thật đến thế này, không hổ là lăn lộn trong giới giải trí, diễn xuất sắc như thế ngay cả trước mặt con gái mình.

Ngọc Mạn Nhu hỏi lại lần nữa: "Con thật sự không muốn sao?"

"Không ạ." Giọng điệu của Hạ Lâm chắc như đinh đóng cột.


"Vậy nếu mẹ may cho Tiểu Miêu Miêu thêm một chiếc áo choàng, con cũng đừng nói mẹ thiên vị nhé!" Ngọc Mạn Nhu lấy áo choàng ra dụ dỗ Hạ Lâm.

Thế nhưng Hạ Lâm không phải Tiểu Miêu Miêu, cô bé đâu có hứng thú với mấy thứ trang phục cổ đại.

"Không đâu ạ."

"Vậy được!"

Con gái đã lặp đi lặp lại là không muốn nhiều lần, cô còn có thể nói gì nữa?

Ngọc Mạn Nhu liếc nhìn kim đồng hồ đang chỉ một giờ, nói: "Đến giờ đi ngủ rồi, mẹ bế con đi ngủ nhé?"

"Không cần, con có thể tự đi được, mẹ bế Tiểu Miêu Miêu đi!"

Hạ Lâm nói xong liền cởi dép lê, nhanh nhẹn xoay người leo lên giường, rồi ngồi ngoan ngoãn ở cuối giường.

Ngọc Mạn Nhu: "…"

Cô có cảm giác người làm mẹ như cô bị ghét bỏ. Ngọc Mạn Nhu lại nhìn về Tiểu Miêu Miêu đang làm đỏm trước gương, cười nói: "Miêu Miêu, mẹ bế con lên giường đi ngủ nhé!"


"Không cần đâu ạ." Tiểu Miêu Miêu xoay người, xách váy chạy đến bên giường, vỗ giường nói: "Mẹ Ngọc, con tự lên được. Ôn ã nói rồi, việc mình thì mình phải tự làm nấy."

Sau đó, trong lúc Ngọc Mạn Nhu vẫn chưa kịp trả lời, cô bé đã cởi giày dưới chân, leo thoăn thoắt lên giường.

Ngọc Mạn Nhu: "…"

Được thôi, bây giờ cô không chỉ bị con gái ghét bỏ, mà con dâu cũng không cần cô nữa. Ngọc Mạn Nhu cảm thấy trên đầu mình bây giờ chắc chắn là mây đen dày đặc, còn kèm theo cả tiếng sấm ầm ầm. Lúc Ngọc Mạn Nhu chán nản đứng yên tại chỗ, thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng gọi dõng dạc.

"Mẹ."

"Mẹ Ngọc."

Ngọc Mạn Nhu quay đầu lại, đã thấy hai cô bé nằm ngay ngắn hai bên giường, chừa một chỗ ở chính giữa cho cô.

"Mẹ Ngọc, mẹ tới ây nằm đi*!"

(*) Mẹ Ngọc, mẹ tới đây nằm đi!

Hạ Lâm cũng nói theo: "Giường to quá, con và Tiểu Miêu Miêu ngủ còn trống."

Hai cô bé, một đứa lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng thỉnh thoảng lại rất ấm áp. Một đứa thì ngây ngô đáng yêu, lúc nào cũng dịu dàng nói chuyện, chiếm trọn lấy trái tim bạn. Có con gái như thế thì còn đòi hỏi gì nữa chứ?

Ngọc Mạn Nhu nhoẻn miệng cười, cảm giác hạnh phúc ngập tràn. Cô bước đến bên giường, nằm xuống giữa hai cô bé, mỗi tay ôm lấy một đứa. Hai cô bé đối mặt cười với nhau, cùng dụi vào lòng Ngọc Mạn Nhu.

Khung cảnh ấm áp của ba người cùng nhau ngủ trưa trên một chiếc giường lớn đã được lưu lại trọn bộ trong camera trên cửa phòng ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận