Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Translator: Nguyetmai

"Hu hu…"

Tiểu Miêu Miêu cuộn người trong chăn, bật khóc thành tiếng.

Tiếng khóc nức nở của Tiêu Miêu Miêu bóp nghẹt trái tim Hạ Kỳ. Hơi thở của cậu như ngưng lại: "Miêu Miêu đừng khóc nữa, được không?"

"Hông được, hu hu… Ôn ã hông cần Miêu Miêu nữa rồi… hu hu…*"

(*) Không được, hu hu… Ông xã không cần Miêu Miêu nữa rồi… hu hu…

Từ lúc vừa nghe Lâm Lâm nói ôn ã không về, Tiểu Miêu Miêu vẫn cố kiềm chế cảm xúc của mình. Cô bé đã không còn là một đứa trẻ không nhìn thấy ôn ã sẽ lăn ra mà khóc òa lên nữa. Bây giờ, nghe thấy giọng ngọt ngào, xen lẫn sự cưng chiều của ôn ã trong điện thoại, cô bé như rũ bỏ được vỏ ngoài mạnh mẽ, nước mắt cứ thế tuôn như mưa. Gối đầu của Tiểu Miêu Miêu vì thế mà ướt đẫm.

"Hu hu… Ôn ã, ăn về đi, Miêu Miêu muốn ăn về… Hu hu…*"

(*) Hu hu… Ông xã, anh về đi, Miêu Miêu muốn anh về… Hu hu…

Tiểu Miêu Miêu vừa nói, Hạ Kỳ liền biết nguyên nhân Tiểu Miêu Miêu khóc. Chắc là cô bé biết tối nay cậu sẽ không về!


Cậu rất muốn nói với Tiểu Miêu Miêu là tối nay cậu không về được. Nhưng nghe thấy tiếng thút thít đứt quãng trong điện thoại, Hạ Kỳ làm thế nào cũng không thốt nên lời.

Ngọc Mạn Nhu nhanh chóng bế Hạ Lâm ra khỏi phòng tắm.

Sau khi đi ra, không trông thấy cô nhóc kia ngồi trên giường, Ngọc Mạn Nhu lo lắng nhìn xung quanh: "Ủa, Tiểu Miêu Miêu đâu rồi?"

Hạ Lâm nghe vậy, đôi mắt trong veo cũng quan sát khắp phòng. Lúc nhìn thấy chỗ chăn nhô lên, mắt cô bé như sáng bừng lên: "Mẹ ơi, ở kia kìa."

Hạ Lâm chỉ tay vào chỗ chăn nhô lên, Ngọc Mạn Nhu nhìn theo hướng cô bé nói, thấy đống chăn nhô lên đang động đậy.

"Ngoan." Ngọc Mạn Nhu xoa đầu Hạ Lâm, rồi đi qua đống chăn đó.

Vén chăn lên, Ngọc Mạn Nhu liền thấy Tiểu Miêu Miêu đang cuộn người trong chăn, khóc nức nở. Tim Ngọc Mạn Nhu đau nhói, cô liền ngồi xuống bên cạnh Tiểu Miêu Miêu, đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt cô bé.

"Miêu Miêu đừng khóc."

Tiểu Miêu Miêu nhìn Ngọc Mạn Nhu bằng đôi mắt đẫm nước: "Mẹ Ngọc… có phải ôn ã sẽ hông… về nữa hông?*"

(*) Mẹ Ngọc… có phải ông xã sẽ không… về nữa không?


Tiểu Miêu Miêu nức nở, không nói được thành câu liền mạch. Ngọc Mạn Nhu vô cùng áy náy, không biết phải làm sao.

Cô nên nghĩ đến Tiểu Miêu Miêu luôn bám lấy Hạ Kỳ từ trước mới phải. Nhất là ban đêm, không gian yên tĩnh luôn rất dễ gợi lên nỗi tương tư sâu trong lòng con người ta. Ngọc Mạn Nhu ôm Tiểu Miêu Miêu vào lòng, lau sạch nước mắt trên mặt cô bé.

"Ngoan, ngày mai mẹ Ngọc sẽ dẫn con đi gặp ông ã, được không?"'

"Hông chịu*."

(*) Không chịu.

Tiểu Miêu Miêu lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lại thi nhau chảy xuống: "Buổi tối Miêu Miêu muốn ôm ôn ã ngủ, còn muốn ôn ã kể chuyện cổ tích."

"Chuyện này…"

Ngọc Mạn Nhu nhìn đồng hồ, bây giờ cũng đã 9 giờ 30 phút tối, e rằng lúc này Hạ Kỳ đã về ký túc xá rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ rồi!

"Mẹ."

Giọng của Hạ Kỳ vọng ra từ chiếc đồng hồ mà Tiểu Miêu Miêu đang nắm chặt trong tay. Ngọc Mạn Nhu khẽ giật mình, sững người nhìn đồng hồ điện thoại trên tay Tiểu Miêu Miêu: "Con trai?"

Trên đồng hồ điện thoại của Tiểu Miêu Miêu đang hiển thị "đang trong cuộc gọi", chỉ là vừa rồi cô không chú ý tới.

"Vâng, con đây." Hạ Kỳ đút một tay vào túi quần, đứng dưới cột cờ trong trường. Gió thổi tung mái tóc gọn gàng của cậu, càng làm khuôn mặt đẹp trai của câu thêm sức hấp dẫn.

Trong thời gian Ngọc Mạn Nhu dỗ dành Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ đã có quyết định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận