Editor: Nguyetmai
Hạ Lê Hân vỗ vào bả vai Hạ Kỳ: "Con trai, cả cuộc đời của Tiểu Miêu Miêu không thể nào chỉ biết một mình con được. Nhưng chỉ cần trong lòng cô bé có mình con thôi, thế là đủ rồi."
Hạ Kỳ xuyên qua tấm gương liếc nhìn Hạ Lê Hân, mắt đối mắt. Hạ Lê Hân gật đầu, cho Hạ Kỳ một ánh mắt chắc nịch mà vững chãi.
Lông mi Hạ Kỳ rũ xuống, một hồi sau cậu mới gật đầu, nói với giọng trầm thấp: "Con biết rồi ạ!"
Hạ Lê Hân khẽ cười, vỗ lên vai Hạ Kỳ hai cái rồi quay lưng rời đi.
...
Màn đêm đen thế chỗ bầu trời trong veo xanh thẳm, ánh trắng sáng trong thế chỗ ánh mặt trời rực lửa. Vậy là một ngày quay phim đã tới lúc kết thúc, mọi người lần lượt tắt đèn đi ngủ.
Nửa đêm, trong phòng Ngọc Mạn Nhu truyền ra tiếng động sột soạt. Là tiếng vén chăn ra và tiếng mặc quần áo vào.
Một lát sau, cửa phòng mở toang, một cái đầu nhỏ ló ra ngoài quan sát xung quanh một lượt. Sau khi xác định tất cả mọi người đều đã ngủ rồi, Ngọc Mạn Nhu mới bế một "cục bông" lén lút ra khỏi phòng.
Ngọc Mạn Nhu cố gắng hết sức không phát ra tiếng động, bế cục tròn vo đi đến trước cửa phòng bên cạnh. Cô thả cục bông trước cửa phòng, cúi đầu khẽ nói mấy câu bên tai cục tròn vo, sau đó giơ tay gõ cửa.
"Ai vậy?"
Advertisement / Quảng cáo
Trong phòng truyền ra tiếng hỏi nghi ngờ của Hạ Kỳ.
Ngọc Mạn Nhu nghe tiếng, thì vội vàng núp người vào.
Hạ Kỳ nghe thấy tiếng gõ cửa thì từ trong phòng đi ra, tai cậu dán vào cánh cửa phòng: "Ai ở bên ngoài vậy?"
Không có người đáp lại.
Hạ Kỳ đợi một lát, vẫn không có ai trả lời cậu, đang chuẩn bị bưng ly nước rời đi thì ngoài cửa truyền vào một giọng nói ngọt ngào quen thuộc.
"Ôn ã, là Miêu Miêu đây."
Hạ Kỳ chợt khựng lại, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, nhưng tay cậu lại không theo sự sai khiến mà kéo cánh cửa ra.
Ngoài cửa phòng không có một ai. Tầm mắt Hạ Kỳ di chuyển xuống dưới, cậu nhìn thấy bên chân mình có một "cục bông" nằm bò ở đó.
Phía trên cục bông trắng được che bởi một chiếc thảm lông màu trắng. Hạ Kỳ ngừng lại một chút, rồi đưa tay vén thảm lông ra.
Tiểu Miêu Miêu ngẩng đầu lên, đôi mắt cười long lanh nhìn Hạ Kỳ. Cô bé toét miệng cười hì hì, ôm lấy đùi Hạ Kỳ, khuôn mặt cọ lên trên đùi cậu: "Ôn ã, Miêu Miêu nhớ anh lắm!"
Advertisement / Quảng cáo
Trái tim băng giá của Hạ Kỳ như được sưởi ấm, cậu dang tay bế Tiểu Miêu Miêu vào lòng. Mùi thơm sữa quen thuộc vương vấn quanh người cậu, trái tim nãy giờ đập mạnh rốt cuộc đã bình thường trở lại.
Trên người Tiểu Miêu Miêu vẫn còn mặc bộ đồ con thỏ lúc ban ngày. Hạ Kỳ nhéo vào gương mặt phúng phính của cô bé: "Miêu Miêu tắm rửa chưa?"
"Tắm rồi ạ."
Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu ngồi ở trên giường. Hạ Kỳ vừa mới ngồi xuống, Tiểu Miêu Miêu liền nhào vào lòng Hạ Kỳ ngay. Cô bé dụi đầu vào lòng cậu, khiến mái tóc suôn mượt bù xù như ổ gà, sau đó mới ngước đầu lên: "Ôn ã, Miêu Miêu nhớ anh chết đi được!"
Ngón tay thon dài, trắng ngần của Hạ Kỳ vuốt ve mái tóc dài của cô bé, ôm cô bé nằm ngả lên giường.
Tiểu Miêu Miêu rất tự giác mà nhào vào trong lòng Hạ Kỳ, gối đầu lên cánh tay cậu. Hạ Kỳ ôm chặt Tiểu Miêu Miêu, chỉ để lại một ánh đèn màu vàng le lói trên đầu giường.
Ban ngày chơi mệt quá, Tiểu Miêu Miêu ghé vào lòng Hạ Kỳ, từ từ khép mắt lại, cánh môi hồng hơi hé mở rồi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ sâu.
"Miêu Miêu!"
Tiếng nói Hạ Kỳ lành lạnh rơi xuống đỉnh đầu Tiểu Miêu Miêu. Cô bé buồn ngủ đến ríu cả mắt, bấu víu vào áo ngủ trước ngực Hạ Kỳ, đáp lại một tiếng "dạ" bằng giọng mũi.
Dưới ánh đèn vàng le lói, Hạ Kỳ xoa đầu Tiểu Miêu Miêu, đôi mắt đen sâu thẳm kia không biết đang nghĩ ngợi điều gì: "Hôm nay chơi có vui không?"