Editor: Nguyetmai
"Vui ạ!"
Mắt thì đang nhắm nghiền nhưng Tiểu Miêu Miêu vẫn trả lời.
Hạ Kỳ nhẹ nhàng vỗ lên lưng Tiểu Miêu Miêu, một tay chống cằm, đôi mắt lộ vẻ suy tư: "Hôm nay có gặp chuyện gì thú vị không?"
"Có ạ."
"Chuyện gì vậy?"
Tiểu Miêu Miêu thốt lên: "Gặp được bạn mới tên Kiện Kiện, bọn em chơi với nhau rất vui vẻ, rất vui vẻ…"
Giọng nói của Tiểu Miêu Miêu càng ngày càng nhỏ dần, ý thức cũng càng ngày càng rời rạc, chiếc đầu nhỏ nghiêng vào lòng Hạ Kỳ, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
"Vậy em thích bạn mới hay là thích ôn ã hơn, hả?"
Một hồi lâu sau Hạ Kỳ vẫn không nhận được câu trả lời, cúi đầu xuống thì thấy Tiểu Miêu Miêu đã ghé vào lòng cậu, ngủ ngon lành, còn có tiếng ngáy nho nhỏ nữa.
Ánh mắt Hạ Kỳ lập tức trở nên dịu dàng, đôi môi mỏng tiến đến gần Tiểu Miêu Miêu và hôn nhẹ lên gò má của cô bé.
"Trong lòng em chỉ có thể có một mình anh thôi, hiểu chưa cô bé ngốc?"
Advertisement / Quảng cáo
Tiểu Miêu Miêu ghét sát vào lòng Hạ Kỳ, cẳng chân gác lên eo cậu, ngủ mê mệt không biết gì.
...
Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông báo thức vang lên khắp phòng, Ngọc Mạn Nhu vừa mở mắt ra liền thấy ngay Tiểu Miêu Miêu đang nằm ngủ ngon lành trên ghế sofa bên cạnh giường cô.
Một bên tủ đầu giường còn dán một tờ giấy nhỏ, nét chữ trên giấy trông rất thanh thoát, mang theo sự mạnh mẽ và phóng khoáng chỉ có ở phái nam.
Đó là nét chữ của Hạ Kỳ.
"Con đưa Tiểu Miêu Miêu về rồi, hy vọng lúc mẹ giao lại Tiểu Miêu Miêu cho con, con bé vẫn nguyên vẹn như cũ, không bị thương chỗ nào.
Hạ Kỳ gửi."
Ngọc Mạn Nhu lật qua lật lại tờ giấy, rồi nhìn sang Tiểu Miêu Miêu đang ngủ ngon lành.
Cô bé có làn da trắng trẻo mịn màng, cánh tay trơn bóng trắng ngần để lộ ra ngoài, chẳng có chỗ nào bị trầy xước hay là vết bầm tím nào hết. Ngọc Mạn Nhu không hiểu cho lắm, cô bé chẳng phải vẫn đang mạnh khỏe đó sao, có chỗ nào bị thương chứ?
Thực ra, chỉ cần Ngọc Mạn Nhu nghĩ sâu thêm một chút, thì sẽ hiểu ngay ý của Hạ Kỳ chính là trái tim của Tiểu Miêu Miêu.
…
Advertisement / Quảng cáo
Hôm nay là cảnh quay tại công viên giải trí của năm gia đình.
Công viên giải trí là một nơi không thể thiếu vắng trong ký ức thời thơ ấu của mỗi đứa trẻ.
Nhưng ở độ tuổi của mấy đứa trẻ này, có bé chỉ mới đến đó một, hai lần, thậm chí còn có bé còn chưa đến chơi lần nào.
Tiểu Miêu Miêu nằm trong số các bé chưa từng đặt chân tới công viên giải trí lần nào, cho nên cô bé nhìn thứ gì trong công viên cũng thấy mới lạ và tò mò.
Cô bé hào hứng lôi kéo Chu Gia Kiện đi dạo xung quanh.
Ngày hôm qua, Chu Gia Kiện chơi cùng với Tiểu Miêu Miêu ở trong phòng đồ chơi rất vui vẻ, nên bây giờ cậu bé đã dần dần mở lòng hơn với Tiểu Miêu Miêu.
Hai đứa nhỏ ở phía trước vừa đi vừa nói chuyện, có vẻ rất hòa hợp.
Ngọc Mạn Nhu cũng không còn cách nào khác, đành sánh bước cùng mẹ của Chu Gia Kiện.
Nếu như Ngọc Mạn Nhu là mẹ ruột của Tiểu Miêu Miêu, có lẽ cô sẽ bảo mẹ Chu Gia Kiện để cho hai đứa trẻ tiếp xúc với nhau nhiều hơn.
Nhưng Ngọc Mạn Nhu lại là mẹ chồng của Tiểu Miêu Miêu, quan hệ này rất khó xử, vì dù sao thì con trai mình cũng đang "trồng cây si" con gái người ta. Tuy Tiểu Miêu Miêu gần gũi thân thiết Chu Gia Kiện, nhưng cô có thể nhìn ra được Tiểu Miêu Miêu không hề bám dính lấy Chu Gia Kiện giống như đối với Hạ Kỳ, trái lại cô bé có vẻ giống một chị cả thì đúng hơn, lúc nào cũng để ý, chăm sóc cho Chu Gia Kiện.
Hạ Lâm đi cạnh Ngọc Mạn Nhu, bên cạnh cô bé cũng xuất hiện một bé trai. Cậu bé này là con của một gia đình khác, cũng chính là một trong hai bé trai của cả đoàn, tên gọi là Tần Tiêu.
Tần Tiêu có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp. Lần đầu tiên khi nhìn thấy cậu bé, Hạ Lâm đã vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn đến lần thứ hai thì lại cảm thấy tạm được thôi. Đôi mắt đào hoa đẹp nhất mà Hạ Lâm từng gặp chính là của Miêu Kỳ Phong.