Editor: Nguyetmai
Con chuột Mickey vểnh cái mông to lớn lên, bế Tiểu Miêu Miêu đến ngồi bên bồn hoa.
Tiểu Miêu Miêu chu đôi môi hồng nhỏ nhắn, nhìn con chuột Mickey bằng vẻ không hài lòng, sụt sịt nói: "Miêu Miêu... Miêu Miêu muốn... bóng bay."
Con chuột Mickey giơ bàn tay to màu đen ra xoa đầu Tiểu Miêu Miêu, giọng nói dịu dàng, trầm thấp: "Miêu Miêu ngoan, ôn ã đem cả chùm này tặng hết cho em, có được không?"
Hạ Kỳ hiện giờ rất muốn ôm Tiểu Miêu Miêu một cái, nhưng bộ đồ cậu mặc trên người quá dày và nặng, cho dù là xoay đầu thôi cũng cố hết sức lực của mình, chứ nói gì đến chuyện ôm Tiểu Miêu Miêu.
"Không thích!" Tiểu Miêu Miêu ôm chặt lấy eo Hạ Kỳ: "Miêu Miêu không thích bóng bay đâu, Miêu Miêu chỉ thích ôn ã thôi."
Nói xong, Tiểu Miêu Miêu cọ đầu vào người Hạ Kỳ.
Tóc và quần áo cọ xát vào nhau sản sinh ra tĩnh điện, cho nên lúc đầu của Tiểu Miêu Miêu rời khỏi áo của Hạ Kỳ, mái tóc cô bé bị nhiễm tĩnh điện mà cứ chổng ngược lên như cái chổi.
"Hôm nay ôn ã chơi với em một ngày nhé?"
Bây giờ cậu đang mặc cả một bộ đồ hình thú trên người, cho dù có lọt vào ống kính, thì cũng chẳng ai biết cậu là ai. Cùng lắm, người ta sẽ cho rằng cậu là một người qua đường nào đó muốn tranh thủ cơ hội được xuất hiện trước ống kính mà thôi.
Advertisement / Quảng cáo
Tiểu Miêu Miêu sau khi nhận được lời hứa của Hạ Kỳ thì vui vẻ khôn xiết, thân hình nhỏ bé lập tức trượt từ bồn hoa xuống, bàn tay múp míp nắm lấy bàn tay to đang đeo găng tay màu đen của Hạ Kỳ, chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay. Hạ Kỳ cũng để tùy ý Tiểu Miêu Miêu dẫn đi.
Từ khi Tiểu Miêu Miêu bắt đầu quay chương trình thực tế này, Hạ Kỳ đã không còn được đường đường chính chính mà dắt Tiểu Miêu Miêu đi chơi vào ban ngày nữa.
Cậu chỉ có thể chăm sóc cho Tiểu Miêu Miêu trong thời gian ngắn ngủi vào mỗi đêm.
Giờ vất vả lắm mới có cơ hội này, Hạ Kỳ đương nhiên sẽ không từ bỏ.
Đồng Dao nãy giờ vẫn đứng ở một bên quan sát, chợt thấy Tiểu Miêu Miêu định dắt con chuột Mickey rời đi, thì vội vàng chạy qua kéo tay Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu, cháu định đi đâu thế?"
Tiểu Miêu Miêu dắt tay Hạ Kỳ đi về phía trước, không thèm ngoảnh đầu lại nhìn Đồng Dao: "Cháu muốn đi mua kẹo bông gòn cùng ôn ã."
Đồng Dao thật sự không hiểu, bất đắc dĩ mà nói: "Miêu Miêu, ôn ã của cháu đang ở nhà, sao có thể đi mua kẹo bông gòn cùng cháu được, dì đưa cháu đi mua nhé?"
Vừa rồi đứng một bên quan sát Tiểu Miêu Miêu, Đồng Dao mới nghĩ ra ôn ã chính là ông xã.
Cô không khó để đoán ra ôn ã trong lời Tiểu Miêu Miêu chính là cậu con trai "Thần Rồng thấy đầu không thấy đuôi" của Ngọc Mạn Nhu.
*Chú thích: "Thần Rồng thấy đầu không thấy đuôi" ám chỉ người có hành tung bí mật, không để lộ diện mạo.
Advertisement / Quảng cáo
Trong tiềm thức của Đồng Dao, con trai của Ngọc Mạn Nhu chẳng qua cũng chỉ là một cậu thiếu niên mười ba tuổi, cho dù cậu ta có bản lĩnh phi thường cũng không có khả năng vào được Khu sơn trang Tú Thủy.
"Không cần!" Tiểu Miêu Miêu nghiêng đầu sang một bên, không thèm để ý Đồng Dao nói thế nào.
Hiện giờ người cô bé đang nắm tay chính là ôn ã, cô bé không muốn đi mua kẹo bông gòn với ai ngoại trừ ôn ã.
Đồng Dao kéo tay Chu Gia Kiện, cậu bé cũng nói phụ họa theo mẹ mình: "Miêu Miêu, mua kẹo với anh."
Chu Gia Kiện vì bị tự kỷ, nên còn chưa thể nói ra một câu hoàn chỉnh, nói một lần ra bốn chữ đã là đột phá lớn nhất của cậu rồi.
"Không!"
Tiểu Miêu Miêu trả lời rất kiên quyết.
Hai mẹ con Đồng Dao nhìn Tiểu Miêu Miêu vẫn đang nắm tay con chuột Mickey không rời, thì bắt đầu lúng túng. Còn Chu Gia Kiện thấy Tiểu Miêu Miêu thích con chuột Mickey mà không để ý đến cậu bé, khuôn mặt không giấu nổi sự chán nản.
Hạ Kỳ nhìn xuyên qua hai cái lỗ trên chiếc mũ nồi, thấy Chu Gia Kiện cúi gằm mặt xuống, trông có vẻ rất thất vọng. Đôi môi mỏng của cậu bất chợt nhếch lên một nụ cười sung sướng.
Ba năm cùng cô nhóc sớm tối ở bên nhau, sao cậu có thể đến đây vô ích được chứ. Nhìn xem, cô nhóc sau khi thấy cậu thì lập tức đẩy Chu Gia Kiện sang một bên mà không thèm để ý.