Editor: Nguyetmai
Hạ Kỳ đứng ở chỗ khuất sau hậu trường, cầm kính viễn vọng quan sát Tiểu Miêu Miêu đang nhảy múa, nhếch miệng nở một nụ cười hoàn mỹ.
Cuối cùng là lũ trẻ tặng quà cho nhau.
Người đầu tiên là Tiểu Miêu Miêu. Ngọc Mạn Nhu đưa cho Tiểu Miêu Miêu một hộp quà được gói rất tinh xảo.
"Miêu Miêu, tặng món quà này cho người bạn mà con muốn quý mến nhất đi!"
Món quà này vốn dĩ là mua cho người mà Tiểu Miêu Miêu muốn tặng nhất. Bây giờ lời nói này của Ngọc Mạn Nhu cũng chỉ là phụ họa một chút thôi.
Sau khi Tiểu Miêu Miêu cầm món quà thì không hề chần chừ, đi thẳng về phía Chu Gia Kiện. Trong khoảnh khắc Chu Gia Kiện thấy Tiểu Miêu Miêu tận tay đưa cho mình món quà, trong lòng cậu bé thật sự rất ngạc nhiên, thậm chí còn không thể tin được.
Cậu bé cứ tưởng sau khi xảy ra chuyện hôm qua thì Tiểu Miêu Miêu sẽ không để ý đến mình nữa.
Hơn nữa, Chu Gia Kiện còn hơi hoài nghi rằng không phải Tiểu Miêu Miêu đi về phía cậu, mà là đi về phía người bạn đứng bên cạnh cậu bé.
Cho đến khi món quà được đặt vào tay rồi thì Chu Gia Kiện vẫn sững người ra, đứng thẫn thờ.
Cậu ngẩn ngơ nhìn Tiểu Miêu Miêu thấp hơn mình nửa cái đầu đang nở một nụ cười xán lạn.
"Kiện Kiện, bên trong là máy tính bảng của trẻ em, ở trong có rất nhiều thứ hay ho, sau này anh còn có thể nói chuyện với nó."
Trong số những đứa trẻ ở đây, ngoại trừ Hạ Lâm thì Tiểu Miêu Miêu chơi thân với Chu Gia Kiện nhất.
Advertisement / Quảng cáo
Bình thường Chu Gia Kiện không thích nói chuyện nhiều, nên ôn ã đã gợi ý cho Tiểu Miêu Miêu mua món quà này.
"Ừm."
Chu Gia Kiện nhìn máy tính bảng trong lòng, không ngừng gật đầu, chỉ là vành mắt hơi đỏ lên.
Cậu bé chầm chậm lấy một cây kẹo mút siêu siêu lớn từ trong cặp phía sau ra, trên cây kẹo còn cột một cái nơ bướm rất đẹp.
"Cái này tặng cho em."
Lúc Tiểu Miêu Miêu nhìn thấy kẹo mút thì đôi mắt sáng lấp lánh.
Cô bé duỗi bàn tay nhỏ ra nhận cây kẹo và không quên nói tiếng "cảm ơn."
Chỉ là khi tay cô bé vừa vươn ra thì Chu Gia Kiện đã giơ kẹo que lên, giơ đến độ cao mà Tiểu Miêu Miêu không với tới được.
Tiểu Miêu Miêu bĩu môi, giận dỗi: "Tại sao hông cho em*?"
(*) Tại sao không cho em?
Chu Gia Kiện nhìn Tiểu Miêu Miêu, nói đâu ra đấy: "Cái này không được ăn nhiều, nếu không sẽ sâu răng."
Tiểu Miêu Miêu gật đầu đáp: "Em biết rồi."
Advertisement / Quảng cáo
Nhận được câu trả lời của Tiểu Miêu Miêu, Chu Gia Kiện mới mỉm cười, đưa kẹo mút cho cô bé. Tiểu Miêu Miêu đang đắm chìm trong niềm vui sướng với cây kẹo nên không chú ý đến việc Chu Gia Kiện vuốt tóc cô bé.
Hạ Kỳ vẫn luôn quan sát ở phía xa cũng không bỏ qua cảnh tượng này, khi nhìn thấy Chu Gia Kiện vuốt tóc Tiểu Miêu Miêu thì hơi thở của cậu trở nên nặng nề.
Cậu cúi đầu suy nghĩ xem một lát khi Tiểu Miêu Miêu về thì có cần để cô bé kia gội đầu không?
Không, chắc là phải tắm, tắm sạch Tiểu Miêu Miêu từ trên xuống dưới hết một lần.
...
Hạ Lâm cũng chuẩn bị quà, nhưng là quà mà cô bé chuẩn bị cho Tiểu Miêu Miêu, bởi vì cô bé không ưa đứa trẻ nào ở đây cả.
Quà của Hạ Lâm được gói trong hộp, không biết bên trong có gì nhưng phụ huynh một bên đều không khỏi cảm thán rằng tình cảm giữa hai cô bé đúng là tốt thật.
Hạ Lâm, Tiểu Miêu Miêu, Chu Gia Kiện đều đã tặng quà, chỉ còn lại ba người Tần Tiêu, An Đóa Đóa và Quý U.
Tần Tiêu cũng chuẩn bị một hộp quà xinh đẹp. An Đóa Đóa nhìn hộp quà trên tay Tần Tiêu, che miệng cười trộm, còn đắc ý nhìn Hạ Lâm một cái.
Hôm qua Hạ Lâm đã đắc tội với Tần Tiêu, nên Tần Tiêu chơi cùng với các bạn kia cả ngày. Nên chắc chắn món quà này không thể dành cho Hạ Lâm.
Nếu đã không thể dành cho Hạ Lâm thì chắc chắn là dành cho cô bé hoặc Quý U. Quý U luôn mờ nhạt hơn tất cả, vậy là nhất định là dành cho chính mình rồi.
An Đóa Đóa nghĩ đến đây, thì không khỏi cười thầm trong lòng.
Tất cả suy nghĩ trong lòng của An Đóa Đóa đều được viết trên mặt. Hạ Lâm khẽ xì một tiếng. Mấy đứa trẻ tranh người yêu với nhau đúng là nhàm chán!